Cuối tháng năm, Giang Tùy rút khỏi hội sinh viên.
Tại buổi họp tổng kết cuối cùng, nữ sinh tên Tống Linh Linh đứng dậy tổng kết lại những sai lầm, thiếu sót mắc phải, lúc cậu ta nói: Về chuyện chỗ ngồi, tôi và Giang Tùy cùng phụ trách chuyện này...
Giang Tùy đứng dậy, ngắt lời cậu ta: Tôi không có can dự gì đến chuyện này, lúc đó phân công của chúng tôi không phải như vậy. Tống Linh Linh, mong cậu đừng tiếp tục nói dối.
Tống Linh Linh cứng người, kinh ngạc nhìn cô.
Đúng như Giang Tùy đã nghĩ, chuyện này nói ra đúng là không dễ coi tí nào, mọi người đều có vẻ lúng túng, rất nhiều người đã thay đổi sắc mặt.
Hôm đó sau khi trở về, Giang Tùy đã viết đơn từ chức gửi cho hội trưởng.
Về sau, liên tục một tuần kế tiếp, chuyện này trở thành đề tài trà dư tửu hậu ở trong trường, có người nói Tống Linh Linh quá phận, càng nhiều người nói Giang Tùy ngu ngốc, thẳng thắn, không biết làm người, nói cô sao có thể nói như thế trước mặt đông người như vậy.
Chỉ có vài nữ sinh trong ký túc xá nói Giang Tùy rất có dũng khí.
Giang Tùy cũng không biết, chuyện này là nhu nhược hay là dũng cảm nữa.
Lúc còn trẻ tuổi, lúc gặp phải chuyện khiến mình chán ghét, khó chịu, dường như chỉ có bản năng chạy trốn.
Chuyện này Giang Tùy không định nói với Châu Trì, ở nơi đất khách quên người đã lâu, cô hiện tại đều báo hỉ không báo sầu , kỳ thực cô đã sớm phát hiện, Châu Trì đi đại học C học một năm, chưa từng than vãn với cô nửa lời, mỗi lần hỏi cậu có ổn không, cậu đều nói cậu không sao cả.
Có lẽ đây cũng là một loại chăm sóc.
Vì vậy, Giang Tùy cũng dần dần học được, phiền não và khó khăn cô đều cố gắng không đề cập đến, bởi vì khoảng cách xa như vậy, ngoài việc làm đối phương càng lo lắng hơn, thì không có ảnh hưởng gì tốt cả.
Tháng sáu tới, Giang Tùy lúc này mới nhận ra, thời gian trôi qua nhanh thật, bởi vì năm học đại học đầu tiên đã sắp kết thúc, mà cô cũng sắp chào đón sinh nhật 18 tuổi của mình.
Vẫn nhớ đến sinh nhật năm ngoái, vừa vặn vào ngày lớp học tổ chức tiệc cảm ơn thầy cô, mọi người đều mang tâm trạng giải phóng khỏi áp lực học hành, vô cùng hạnh phúc, giống như rời khỏi trường trung học, tương lai chỉ toàn niềm vui.
Vô cùng trùng hợp, ngày 16 tháng 6 dương lịch năm nay vừa hay là Tết đoan ngọ, nhà nước quy định được nghỉ từ ngày 14 cho đến ngày 16, ngày 14 Giang Tùy có một cuộc thi thiết kế, do đó bị trễ một ngày, cô mượn cớ này, bèn xin nghỉ thêm ngày 17 nữa, cũng đầy đủ được nghỉ 3 ngày.
Cuối cùng cũng có cơ hội hoàn thành lời hứa trước đây của mình, trước đó vài ngày Giang Tùy đã nói với Châu Trì, bảo cậu không cần đến.
Em đến tìm anh. Cô nói như vậy.
Châu Trì tất nhiên không yên tâm: Em đi được không vậy?
Đương nhiên rồi.
Mặc kệ cậu nói cái gì, ý Giang Tùy đã quyết, mà vé cũng mua xong rồi.
Hai người giằng co trong điện thoại một lúc, sau đó, Châu Trì cũng phải đồng ý.
Nhưng cậu vẫn cảm thấy không yên tâm, buổi tối trước hôm Giang Tùy xuất phát, cậu gọi điện thoại qua, dặn đi dặn lại biết bao nhiêu lần.
Giang Tùy phát hiện cậu có điểm lải nhải nói nhiều.
Em biết rồi, em đi máy bay rồi mà, tuy rằng trước kia đều đi cùng bố em, nhưng em biết làm thế nào mà. Cô mỉm cười, nói tiếp một câu: Anh nói nhiều thật đấy.
Em đang ghét bỏ anh đấy à? Châu Trì nắm chặt điện thoại, dựa người vào cửa sổ, bên ngoài trời một mảnh tối đen như mực: Xuống máy bay thì mở điện thoại lên, anh đến đón em.
Ừa, ừa. Giang Tùy gật gật đáp lại, trong lòng có chút xúc động không nói nên lời.
Lại nói thêm vài câu nữa mới ngắt điện thoại, Châu Trì đi vào trong, Tiểu Hắc mở nước lại, vừa mới nghe được hai câu sau, liền hỏi: Vợ cậu chuẩn bị tới đấy à?
Chắc là cậu đang trong tâm trạng tốt, cho nên cười cười đáp lời: Ờ, ngày mai tới.
Hôm sau là ngày 15, chuyến bay của Giang Tùy rất thuận lợi, mọi giả định của Châu Trì đều không xảy ra.
Hơn một giờ chiều, Giang Tùy xuống máy bay, cô không mang vali, chỉ đeo một chiếc balo vừa phải, bên trong có vài bộ quần áo của mình, một bộ áo phông và quần thể thao mua cho Châu Trì, là hôm trước đi mua sắm thấy đẹp liền mua.
Vừa mở điện thoại lên, Châu Trì đã gọi tới.
Giang Tùy theo hướng cậu nói đi ra, vừa vào đến khu vực đón khách, còn đang ngơ ngác ngó nghiêng xung quanh, Châu Trì đã tới kéo tay cô nắm lấy.
Giang Tùy hết hồn, quay đầu lại phát hiện ra là Châu Trì liền thở phào nhẹ nhõm, khuôn mặt cô hơi đỏ, trên trán phủ một tầng mồ hôi mỏng, tóc được buộc kiểu đuôi ngựa đơn giản sau đầu, cả người tràn đầy sức sống.
Châu Trì kéo cô đứng sang một bên, lấy khăn giấy từ trong túi ra giúp cô lau mặt.
Nóng quá hả?
Cũng bình thường. Cô không nói với cậu, vừa rồi là cô vội vàng chạy qua đây.
Anh có bận không? Cô đến đây rồi mới nhớ ra chưa hỏi: Nghỉ lễ anh có phải làm gì không? Hôm nọ em quên mất không hỏi anh đã đặt vé rồi.
Châu Trì nắm tay cô, nhướng mày: Bận tiếp bạn gái, có tính không?
Giang Tùy mỉm cười: Tính.
Châu Trì đã đặt một phòng ở khách sạn tốt nhất gần đại học C. Đại học C tuy không ở trung tâm thành phố nhộn nhịp, có điều miễn chỉ cần có một trường đại học, thì xung quanh cơ sở tiện nghi đều đầy đủ không thiếu thứ gì. Khách sạn này thường ngày hợp tác với nhà trường để tiếp nhận các học giả và khách nước ngoài, cho nên môi trường rất tốt.
Taxi đón hai người ở sân bay, đi mãi mới đến.
Giang Tùy biết đại học C không ở trong khu vực đô thị, nhưng không biết lại cách khu trung tâm rất xa, có điều vào đến trường rồi, cô lại cảm thấy xa xôi cũng có cái tốt của nó, đất rộng người thưa, mênh mông một mảng, không biết to hơn đại học Z của cô gấp bao nhiêu lần, nhìn quanh chẳng thấy có mấy người đi bộ, chủ yếu đi xe đạp là nhiều.
Châu Trì cũng có một chiếc xe đạp, cậu dừng xe ngay trước cửa thư viện, hỏi cô: Đói chưa? Đưa em đi ăn trước nhé?
Giang Tùy lắc đầu: Em ăn trên máy bay rồi, anh đưa em đi xem trường anh đi.
Được. Châu Trì dắt xe đạp lên trước một chút: Lên nào.
Lần gần nhất Giang Tùy được ngồi xe đạp của Châu Trì, vẫn còn là hồi học trung học, hiện tại cậu thế mà đã học đại học rồi.
Chiều tối, dần dần mặt trời lặn xuống, sắc trời âm u.
Giang Tùy cảm nhận được phong cảnh chầm chậm lướt qua mình, Châu Trì đạp xe không nhanh, đến một chỗ nào đó, lại dừng lại để chỉ cho cô xem, ngẫu nhiên sẽ thuyết minh một hai câu gì đó. Cậu không có khiếu làm hướng dẫn viên, cho nên chỉ nói qua loa vài ba câu rất đơn giản.
Đến bên dưới kí túc xá nam, Châu Trì phanh xe dừng lại, chống chân xuống đất, chỉ cho cô: Anh sống ở đây này.
Một tòa nhà tương đối mới, ngoài cửa có vài ba nam sinh đi tới đi lui, người đeo cặp sách, người mang máy tính, nhìn qua một không khí rất chăm chỉ học hành.
Đi loanh quanh khuôn viên trường tầm hai tiếng, Châu Trì đưa Giang Tùy trở về khách sạn, đợi cô nghỉ ngơi một chút liền đi ăn.
Thời tiết oi bức, Giang Tùy đi cả ngày cũng có chút mệt, không có cảm giác thèm ăn, Châu Trì gọi rất nhiều món, nhưng cô ăn chẳng được bao nhiêu, cuối cùng chỉ uống một bát cháo.
Vốn dĩ Châu Trì định đưa cô đi xem phim, nhưng nhìn bộ dáng của cô hiện tại, đành đưa cô về lại khách sạn nghỉ ngơi.
Lần sau vẫn để anh qua thôi. Cậu nhíu mày nói: Sức khỏe của em thế này không được.
Không phải, em nào có yếu đuối vậy. Giang Tùy giải thích: Tại tối hôm qua em ngủ không đủ, nằm mãi cũng không ngủ được...
Làm sao mà không ngủ được?
Em cũng không biết. Giang Tùy mỉm cười một cái: Chắc tại em háo hức quá mà.
Bởi vì muốn gặp anh à? Thần sắc cậu rất vui vẻ: Có phải rất nhớ anh không?
Giang Tùy không thừa nhận: Còn lâu ý.
Cậu lại mỉm cười, kéo cô lại hôn xuống: Không chọc em nữa, em ngủ trước đi, anh về trường một chuyến.
Giang Tùy hỏi: Về trường làm gì?
Lấy quần áo, tiện thể mua đồ ăn cho em. Châu Trì nói: Lúc nãy em ăn chẳng bao nhiêu, tối sẽ đói đấy.
Ừm.
Châu Trì quay lại kí túc xá, ra ban công thu dọn quần áo, bỏ vào balo, sau đó nhét thêm máy tính vào.
Ký túc xá chỉ có một mình Tiểu Hắc, mấy người khác đều không có ở đây. Tiểu Hắc lén lút nhìn sang, hỏi: Đi ra ngoài ở à?
Châu Trì ừ một tiếng.
Tiểu Hắc nhớ ra, hú hét om sòm: Hiểu, hiểu, hiểu, aizzz, thế ngày mai có buổi tụ họp có đi không?
Không đi.
Sao mà không đi, đem vợ cậu đi luôn, không được à?
Nói nhiều cái rắm, đi đây. Châu Trì vác balo, một đường đi thẳng.
Lúc cậu đến khách sạn, Giang Tùy vẫn còn đang ngủ.
Châu Trì đặt đồ đạc xuống, không đánh thức cô, lấy máy tính ra bên ngoài ngồi, bật một chiếc đèn tường nhỏ, nhân lúc này để hoàn thành công việc chưa xong. Gần đây cậu đi theo đàn anh, tiếp nhận một số công việc ở công ty, lại tham gia vài cuộc thi nữa, tựa hồ lúc nào thời gian cũng không đủ dùng.
Nửa chừng, cậu dừng lại đi vào nhìn Giang Tùy, phát hiện cô dường như thực sự rất mệt, ngủ vô cùng sâu.
Bận rộn đến mười một rưỡi, cuối cùng cũng xong, Châu Trì đứng dậy vươn vai người, đi tắm, sấy tóc xong liền thấy đèn trong phòng sáng lên.
Không biết Giang Tùy tỉnh dậy từ lúc nào, nằm trên giường mở mắt nhìn cậu.
Cậu đi qua, ngồi xuống bên cạnh, cúi người hỏi cô: Ngủ đã chưa nào?
Giang Tùy mơ hồ hỏi: Mấy giờ rồi? Có phải em ngủ lâu quá không?
Châu Trì ừm một tiếng: Rất lâu. Cậu áp sát tới, hôn nhẹ lên môi cô: Chỉ còn năm phút nữa, là em mười tám tuổi.
...
Lại có thể ngủ đến bây giờ.
Giang Tùy ngửi thấy mùi sữa tắm nhàn nhạt trên người cậu, hỏi: Anh tắm xong rồi à?
Ừm, đói không, có muốn ăn chút gì không?
Có gì ăn vậy? Để em ngồi dậy đã.
Châu Trì nhấc cô lên, từ bên ngoài ôm một cái hộp đi vào.
Giang Tùy nhìn một cái: Anh mua bánh kem à?
Ừm. Châu Trì hướng ban công đi ra, vừa đi vừa nhìn điện thoại: Vừa vặn, mở xong hộp, thắp xong nến, là thời gian vừa tới.
...
Giang Tùy kinh ngạc nhìn cậu.
Lần đầu tiên có người tổ chức sinh nhật cho cô như thế này, một phút cũng không thừa, không thiếu.
Nửa đêm, bên ngoài ban công thổi tới một trận gió nhẹ, Châu Trì liền kéo rèm cửa lại một chút.
Giang Tùy ngồi trên chiếc ghế đan bằng mây, nhìn cậu thắp sáng từng cây nến.
Anh đếm qua chưa?
Đếm rồi, không thiếu một cây. Cậu nhướng mày: Anh đã tập hát bài hát sinh nhật rồi, cả tiếng Trung lẫn tiếng Anh, em muốn nghe cái nào? Anh hát cho em nhé?
Giang Tùy mỉm cười: Anh hát đi, bản tiếng Anh nha.
Châu Trì có chút không tự nhiên, mím mím môi, bắt đầu hát: Happy birthday to you, happy birthday to you...
Giọng của cậu không lớn, từ tốn nhẹ nhàng, lúc hát ánh mắt đều nhìn cô.
Giang Tùy nghe không ngừng cười.
Đợi cậu hát xong, cô bèn vỗ tay nịnh bợ.
Châu Trì nhìn cô qua ánh nến: Thỏa mãn chưa?
Giang Tùy gật đầu.
Cậu nói: Ước nguyện đi.
Ừm, em ước hai điều. Cô nhắm mắt lại, qua vài giây mở ra: Em thổi nến nhé.
Thổi đi.
Một hơi thổi tới, toàn bộ nến đều tắt.
Giang Tùy ngẩng mặt lên, sắc mặt hơi đỏ: Cảm ơn anh.
Không cần khách khí.
Châu Trì lặng lẽ nhìn cô, ánh mắt dịu dàng.
Qua hai giây, cậu cúi người xuống, đặt chiếc bánh sang một bên, hôn lên trán cô: Chúc mừng sinh nhật.
Tại buổi họp tổng kết cuối cùng, nữ sinh tên Tống Linh Linh đứng dậy tổng kết lại những sai lầm, thiếu sót mắc phải, lúc cậu ta nói: Về chuyện chỗ ngồi, tôi và Giang Tùy cùng phụ trách chuyện này...
Giang Tùy đứng dậy, ngắt lời cậu ta: Tôi không có can dự gì đến chuyện này, lúc đó phân công của chúng tôi không phải như vậy. Tống Linh Linh, mong cậu đừng tiếp tục nói dối.
Tống Linh Linh cứng người, kinh ngạc nhìn cô.
Đúng như Giang Tùy đã nghĩ, chuyện này nói ra đúng là không dễ coi tí nào, mọi người đều có vẻ lúng túng, rất nhiều người đã thay đổi sắc mặt.
Hôm đó sau khi trở về, Giang Tùy đã viết đơn từ chức gửi cho hội trưởng.
Về sau, liên tục một tuần kế tiếp, chuyện này trở thành đề tài trà dư tửu hậu ở trong trường, có người nói Tống Linh Linh quá phận, càng nhiều người nói Giang Tùy ngu ngốc, thẳng thắn, không biết làm người, nói cô sao có thể nói như thế trước mặt đông người như vậy.
Chỉ có vài nữ sinh trong ký túc xá nói Giang Tùy rất có dũng khí.
Giang Tùy cũng không biết, chuyện này là nhu nhược hay là dũng cảm nữa.
Lúc còn trẻ tuổi, lúc gặp phải chuyện khiến mình chán ghét, khó chịu, dường như chỉ có bản năng chạy trốn.
Chuyện này Giang Tùy không định nói với Châu Trì, ở nơi đất khách quên người đã lâu, cô hiện tại đều báo hỉ không báo sầu , kỳ thực cô đã sớm phát hiện, Châu Trì đi đại học C học một năm, chưa từng than vãn với cô nửa lời, mỗi lần hỏi cậu có ổn không, cậu đều nói cậu không sao cả.
Có lẽ đây cũng là một loại chăm sóc.
Vì vậy, Giang Tùy cũng dần dần học được, phiền não và khó khăn cô đều cố gắng không đề cập đến, bởi vì khoảng cách xa như vậy, ngoài việc làm đối phương càng lo lắng hơn, thì không có ảnh hưởng gì tốt cả.
Tháng sáu tới, Giang Tùy lúc này mới nhận ra, thời gian trôi qua nhanh thật, bởi vì năm học đại học đầu tiên đã sắp kết thúc, mà cô cũng sắp chào đón sinh nhật 18 tuổi của mình.
Vẫn nhớ đến sinh nhật năm ngoái, vừa vặn vào ngày lớp học tổ chức tiệc cảm ơn thầy cô, mọi người đều mang tâm trạng giải phóng khỏi áp lực học hành, vô cùng hạnh phúc, giống như rời khỏi trường trung học, tương lai chỉ toàn niềm vui.
Vô cùng trùng hợp, ngày 16 tháng 6 dương lịch năm nay vừa hay là Tết đoan ngọ, nhà nước quy định được nghỉ từ ngày 14 cho đến ngày 16, ngày 14 Giang Tùy có một cuộc thi thiết kế, do đó bị trễ một ngày, cô mượn cớ này, bèn xin nghỉ thêm ngày 17 nữa, cũng đầy đủ được nghỉ 3 ngày.
Cuối cùng cũng có cơ hội hoàn thành lời hứa trước đây của mình, trước đó vài ngày Giang Tùy đã nói với Châu Trì, bảo cậu không cần đến.
Em đến tìm anh. Cô nói như vậy.
Châu Trì tất nhiên không yên tâm: Em đi được không vậy?
Đương nhiên rồi.
Mặc kệ cậu nói cái gì, ý Giang Tùy đã quyết, mà vé cũng mua xong rồi.
Hai người giằng co trong điện thoại một lúc, sau đó, Châu Trì cũng phải đồng ý.
Nhưng cậu vẫn cảm thấy không yên tâm, buổi tối trước hôm Giang Tùy xuất phát, cậu gọi điện thoại qua, dặn đi dặn lại biết bao nhiêu lần.
Giang Tùy phát hiện cậu có điểm lải nhải nói nhiều.
Em biết rồi, em đi máy bay rồi mà, tuy rằng trước kia đều đi cùng bố em, nhưng em biết làm thế nào mà. Cô mỉm cười, nói tiếp một câu: Anh nói nhiều thật đấy.
Em đang ghét bỏ anh đấy à? Châu Trì nắm chặt điện thoại, dựa người vào cửa sổ, bên ngoài trời một mảnh tối đen như mực: Xuống máy bay thì mở điện thoại lên, anh đến đón em.
Ừa, ừa. Giang Tùy gật gật đáp lại, trong lòng có chút xúc động không nói nên lời.
Lại nói thêm vài câu nữa mới ngắt điện thoại, Châu Trì đi vào trong, Tiểu Hắc mở nước lại, vừa mới nghe được hai câu sau, liền hỏi: Vợ cậu chuẩn bị tới đấy à?
Chắc là cậu đang trong tâm trạng tốt, cho nên cười cười đáp lời: Ờ, ngày mai tới.
Hôm sau là ngày 15, chuyến bay của Giang Tùy rất thuận lợi, mọi giả định của Châu Trì đều không xảy ra.
Hơn một giờ chiều, Giang Tùy xuống máy bay, cô không mang vali, chỉ đeo một chiếc balo vừa phải, bên trong có vài bộ quần áo của mình, một bộ áo phông và quần thể thao mua cho Châu Trì, là hôm trước đi mua sắm thấy đẹp liền mua.
Vừa mở điện thoại lên, Châu Trì đã gọi tới.
Giang Tùy theo hướng cậu nói đi ra, vừa vào đến khu vực đón khách, còn đang ngơ ngác ngó nghiêng xung quanh, Châu Trì đã tới kéo tay cô nắm lấy.
Giang Tùy hết hồn, quay đầu lại phát hiện ra là Châu Trì liền thở phào nhẹ nhõm, khuôn mặt cô hơi đỏ, trên trán phủ một tầng mồ hôi mỏng, tóc được buộc kiểu đuôi ngựa đơn giản sau đầu, cả người tràn đầy sức sống.
Châu Trì kéo cô đứng sang một bên, lấy khăn giấy từ trong túi ra giúp cô lau mặt.
Nóng quá hả?
Cũng bình thường. Cô không nói với cậu, vừa rồi là cô vội vàng chạy qua đây.
Anh có bận không? Cô đến đây rồi mới nhớ ra chưa hỏi: Nghỉ lễ anh có phải làm gì không? Hôm nọ em quên mất không hỏi anh đã đặt vé rồi.
Châu Trì nắm tay cô, nhướng mày: Bận tiếp bạn gái, có tính không?
Giang Tùy mỉm cười: Tính.
Châu Trì đã đặt một phòng ở khách sạn tốt nhất gần đại học C. Đại học C tuy không ở trung tâm thành phố nhộn nhịp, có điều miễn chỉ cần có một trường đại học, thì xung quanh cơ sở tiện nghi đều đầy đủ không thiếu thứ gì. Khách sạn này thường ngày hợp tác với nhà trường để tiếp nhận các học giả và khách nước ngoài, cho nên môi trường rất tốt.
Taxi đón hai người ở sân bay, đi mãi mới đến.
Giang Tùy biết đại học C không ở trong khu vực đô thị, nhưng không biết lại cách khu trung tâm rất xa, có điều vào đến trường rồi, cô lại cảm thấy xa xôi cũng có cái tốt của nó, đất rộng người thưa, mênh mông một mảng, không biết to hơn đại học Z của cô gấp bao nhiêu lần, nhìn quanh chẳng thấy có mấy người đi bộ, chủ yếu đi xe đạp là nhiều.
Châu Trì cũng có một chiếc xe đạp, cậu dừng xe ngay trước cửa thư viện, hỏi cô: Đói chưa? Đưa em đi ăn trước nhé?
Giang Tùy lắc đầu: Em ăn trên máy bay rồi, anh đưa em đi xem trường anh đi.
Được. Châu Trì dắt xe đạp lên trước một chút: Lên nào.
Lần gần nhất Giang Tùy được ngồi xe đạp của Châu Trì, vẫn còn là hồi học trung học, hiện tại cậu thế mà đã học đại học rồi.
Chiều tối, dần dần mặt trời lặn xuống, sắc trời âm u.
Giang Tùy cảm nhận được phong cảnh chầm chậm lướt qua mình, Châu Trì đạp xe không nhanh, đến một chỗ nào đó, lại dừng lại để chỉ cho cô xem, ngẫu nhiên sẽ thuyết minh một hai câu gì đó. Cậu không có khiếu làm hướng dẫn viên, cho nên chỉ nói qua loa vài ba câu rất đơn giản.
Đến bên dưới kí túc xá nam, Châu Trì phanh xe dừng lại, chống chân xuống đất, chỉ cho cô: Anh sống ở đây này.
Một tòa nhà tương đối mới, ngoài cửa có vài ba nam sinh đi tới đi lui, người đeo cặp sách, người mang máy tính, nhìn qua một không khí rất chăm chỉ học hành.
Đi loanh quanh khuôn viên trường tầm hai tiếng, Châu Trì đưa Giang Tùy trở về khách sạn, đợi cô nghỉ ngơi một chút liền đi ăn.
Thời tiết oi bức, Giang Tùy đi cả ngày cũng có chút mệt, không có cảm giác thèm ăn, Châu Trì gọi rất nhiều món, nhưng cô ăn chẳng được bao nhiêu, cuối cùng chỉ uống một bát cháo.
Vốn dĩ Châu Trì định đưa cô đi xem phim, nhưng nhìn bộ dáng của cô hiện tại, đành đưa cô về lại khách sạn nghỉ ngơi.
Lần sau vẫn để anh qua thôi. Cậu nhíu mày nói: Sức khỏe của em thế này không được.
Không phải, em nào có yếu đuối vậy. Giang Tùy giải thích: Tại tối hôm qua em ngủ không đủ, nằm mãi cũng không ngủ được...
Làm sao mà không ngủ được?
Em cũng không biết. Giang Tùy mỉm cười một cái: Chắc tại em háo hức quá mà.
Bởi vì muốn gặp anh à? Thần sắc cậu rất vui vẻ: Có phải rất nhớ anh không?
Giang Tùy không thừa nhận: Còn lâu ý.
Cậu lại mỉm cười, kéo cô lại hôn xuống: Không chọc em nữa, em ngủ trước đi, anh về trường một chuyến.
Giang Tùy hỏi: Về trường làm gì?
Lấy quần áo, tiện thể mua đồ ăn cho em. Châu Trì nói: Lúc nãy em ăn chẳng bao nhiêu, tối sẽ đói đấy.
Ừm.
Châu Trì quay lại kí túc xá, ra ban công thu dọn quần áo, bỏ vào balo, sau đó nhét thêm máy tính vào.
Ký túc xá chỉ có một mình Tiểu Hắc, mấy người khác đều không có ở đây. Tiểu Hắc lén lút nhìn sang, hỏi: Đi ra ngoài ở à?
Châu Trì ừ một tiếng.
Tiểu Hắc nhớ ra, hú hét om sòm: Hiểu, hiểu, hiểu, aizzz, thế ngày mai có buổi tụ họp có đi không?
Không đi.
Sao mà không đi, đem vợ cậu đi luôn, không được à?
Nói nhiều cái rắm, đi đây. Châu Trì vác balo, một đường đi thẳng.
Lúc cậu đến khách sạn, Giang Tùy vẫn còn đang ngủ.
Châu Trì đặt đồ đạc xuống, không đánh thức cô, lấy máy tính ra bên ngoài ngồi, bật một chiếc đèn tường nhỏ, nhân lúc này để hoàn thành công việc chưa xong. Gần đây cậu đi theo đàn anh, tiếp nhận một số công việc ở công ty, lại tham gia vài cuộc thi nữa, tựa hồ lúc nào thời gian cũng không đủ dùng.
Nửa chừng, cậu dừng lại đi vào nhìn Giang Tùy, phát hiện cô dường như thực sự rất mệt, ngủ vô cùng sâu.
Bận rộn đến mười một rưỡi, cuối cùng cũng xong, Châu Trì đứng dậy vươn vai người, đi tắm, sấy tóc xong liền thấy đèn trong phòng sáng lên.
Không biết Giang Tùy tỉnh dậy từ lúc nào, nằm trên giường mở mắt nhìn cậu.
Cậu đi qua, ngồi xuống bên cạnh, cúi người hỏi cô: Ngủ đã chưa nào?
Giang Tùy mơ hồ hỏi: Mấy giờ rồi? Có phải em ngủ lâu quá không?
Châu Trì ừm một tiếng: Rất lâu. Cậu áp sát tới, hôn nhẹ lên môi cô: Chỉ còn năm phút nữa, là em mười tám tuổi.
...
Lại có thể ngủ đến bây giờ.
Giang Tùy ngửi thấy mùi sữa tắm nhàn nhạt trên người cậu, hỏi: Anh tắm xong rồi à?
Ừm, đói không, có muốn ăn chút gì không?
Có gì ăn vậy? Để em ngồi dậy đã.
Châu Trì nhấc cô lên, từ bên ngoài ôm một cái hộp đi vào.
Giang Tùy nhìn một cái: Anh mua bánh kem à?
Ừm. Châu Trì hướng ban công đi ra, vừa đi vừa nhìn điện thoại: Vừa vặn, mở xong hộp, thắp xong nến, là thời gian vừa tới.
...
Giang Tùy kinh ngạc nhìn cậu.
Lần đầu tiên có người tổ chức sinh nhật cho cô như thế này, một phút cũng không thừa, không thiếu.
Nửa đêm, bên ngoài ban công thổi tới một trận gió nhẹ, Châu Trì liền kéo rèm cửa lại một chút.
Giang Tùy ngồi trên chiếc ghế đan bằng mây, nhìn cậu thắp sáng từng cây nến.
Anh đếm qua chưa?
Đếm rồi, không thiếu một cây. Cậu nhướng mày: Anh đã tập hát bài hát sinh nhật rồi, cả tiếng Trung lẫn tiếng Anh, em muốn nghe cái nào? Anh hát cho em nhé?
Giang Tùy mỉm cười: Anh hát đi, bản tiếng Anh nha.
Châu Trì có chút không tự nhiên, mím mím môi, bắt đầu hát: Happy birthday to you, happy birthday to you...
Giọng của cậu không lớn, từ tốn nhẹ nhàng, lúc hát ánh mắt đều nhìn cô.
Giang Tùy nghe không ngừng cười.
Đợi cậu hát xong, cô bèn vỗ tay nịnh bợ.
Châu Trì nhìn cô qua ánh nến: Thỏa mãn chưa?
Giang Tùy gật đầu.
Cậu nói: Ước nguyện đi.
Ừm, em ước hai điều. Cô nhắm mắt lại, qua vài giây mở ra: Em thổi nến nhé.
Thổi đi.
Một hơi thổi tới, toàn bộ nến đều tắt.
Giang Tùy ngẩng mặt lên, sắc mặt hơi đỏ: Cảm ơn anh.
Không cần khách khí.
Châu Trì lặng lẽ nhìn cô, ánh mắt dịu dàng.
Qua hai giây, cậu cúi người xuống, đặt chiếc bánh sang một bên, hôn lên trán cô: Chúc mừng sinh nhật.
/86
|