Sau một hồi đánh đấm, mấy tên kia cứ lăn ra đường mãi nhưng vẫn chưa chịu thua. Nhân lúc chúng đang củng cố tinh thần, Hàn Băng và Thiên Thiên lùi về sau nghỉ ngơi một chút. Tuy nhịp thở của hai người lúc đầu có chút gấp gáp nhưng sau đó điều hòa lại rất nhanh. Thiên Thiên nhìn Hàn Băng, khen ngợi:
- Không ngờ lớp trưởng của chúng ta đánh nhau giỏi như vậy…
Hàn Băng mắt vẫn nhìn thẳng, trả lời:
- Không có gì to tát cả! Còn cậu, thân thủ cũng tốt đấy!
- Cậu quá khen rồi! Giờ giải quyết nhanh gọn lẹ, còn về nhà, tớ thấy đói rồi…
Hai phút sau, chúng ngất cả giữa đường chỉ còn hai tên đứng nổi. Hai người chia ra mỗi người một tên xử cho công bằng. Hàn Băng chỉ cần hai chiêu là xử xong còn Thiên Thiên vẫn đang đánh. Rảnh rang không biết làm gì, cô đành xem biểu diễn võ thuật miễn phí. Thật ra cũng chẳng hay lắm! Hai người này đánh không đẹp tí nào! Nhưng cũng hết cái để xem rồi!… Cậu ta đánh nhau còn tệ hơn mình! Chỉ là… nhìn cậu ta lúc này… rất ngầu, khác hoàn toàn vớilaanf đầu tiên mình gặp cậu ta… . Ánh mắt cô dịu xuống, không còn sắt lạnh nữa mà trìu mến và ấm áp hơn. Tự nhiên cô cong môi lên, khẽ cười, ánh mắt hiện hữu những tia sáng xa xăm óng lên huyền ảo. Cũng lâu rồi cô không cười như thế! Và cũng không ai có thể khiến cô cười được như thế, ngoại trừ bố cô, chị Ái Băng, thêm cả Mặt Trời Nhỏ nữa… Cô chợt giật mình khi nhìn thấy một tên đang cầm khúc gỗ rón rén tiến lại gần sau lưng cậu. Như phản xạ tự nhiên, cô bất giác la lên: Cẩn thận . Đồng thời cô nhanh chân chạt lại gần. Tên đó nghe cô la lên thì hành động nhanh hơn nữa, hắn liền vung mạnh khúc gỗ, đánh một đòn trời giáng. Hàn Băng thấy vậy phát hoảng, không kịp suy nghĩ gì, cô chỉ biết vung chân lên đá mạnh vào người hắn. Nhưng tốc độ của khúc gỗ trên tay hắn nhanh hơn tốc độ của chân cô nên chân chưa kịp trúng người thì đã bị khúc gỗ đó đánh trúng mắc cá chân. Chân cô không thể chịu nổi cơn đau thấm đến tận xương tủy này liền ngã khuỵu xuống. Đúng lúc đó, Thiên Thiên đỡ lấy cô, ôm gọn cơ thể cô vào trong vòng tay cậu. Thiên Thiên đỡ cô lùi về sau, đặt cô ngồi xuống rồi nói gọn hai chữ: Đợi tớ… . Hàn Băng gật đầu ngoan ngoãn ngồi đợi. Giờ cậu đang xông lên như một cơn cuồng phong mãnh liệt, đi đến đâu càn quét đến đó. Chỉ hai phút, cậu không để cô phải đợi lâu… Thiên Thiên quay lại, tiến về phía Hàn Băng. Thật không giống khí thế lúc nãy thế nào! Cậu ngồi xuống trước mặt cô, ánh mắt tràn đầy lo lắng:
- Chân cậu có sao không?
Chân cô đỏ, sưng tấy lên, cô cố nhấc chân lên nhhwng không tài nào nhấc nổi. Thiên Thiên nhìn khuôn mặt đỏ hửng của cô, cậu đưa tay quệt đi những giọt mồ hôi đang chảy dọc hai bên thái dương cảu cô, nóng hổi. Hàn Băng im lặng không nói gì nhưng nhìn dáng vẻ của cô lúc này, Thiên Thiên cũng đủ để hiểu:
- Xem ra cũng nghiêm trọng đấy!… Được rồi, để tớ đưa cậu đến bệnh viện kiểm tra!
Hàn Băng ngước mặt lên, xìu giọng:
- Chân tôi đau, không đi được…
- Để tôi cõng cậu.
- Nhưng…
Hàn Băng chưa kịp nối hết đã bị Thiên Thiên ngắt câu:
- Vậy cậu tính ngồi đây cả đêm sao?
- Tôi…
Thấy cô không nói thêm gì thì có nghĩa là đồng ý, Thiên Thiên đưa tay vòng qua eo cô, lập tức Hàn Băng phản ứng, đẩy cậu ra suýt ngã:
- Làm gì vậy?
Cậu không trả lời, vẫn tiếp tục đưa tay vòng qua eo cô. Mặc dù cậu im lặng nhưng cô không nghĩ rằng cậu lại có ý đồ xấu nên ngồi im. Thiên Thiên gỡ nút thắt của hai tay áo buộc sau lưng cô ra, lấy áo choàng lên người Hàn Băng rồi quay lưng lại bảo cô:
- Lên đi…
Hàn Băng tiếp tục im lặng, chầm chậm khoác hai tay lên vai cậu. Thiên Thiên biết cô đang ngại vì tay cô cứ run run không dám chạm vào người cậu. Thiên Thiên thở dài, lắc đầu một cái rồi đưa hai tay lên vai kéo gấp tay cô tới trước. Người cô lập tức áp gọn lên lưng cậu. Thiên Thiên cầm nhẹ vào chân cô, từ từ đứng lên:
- Ngồi im nha!
Hàn Băng gật đầu, ngượng ngùng. Từ trước đến giờ tình huống thế này chưa từng xảy ra với cô. Thiên Thiên bước lại gần cặp của cô, gập người xuống lấy. Hàn Băng sợ ngã nên siết tay bám chặt người cậu. Cậu thẳng người dậy, đưa cặp cho Hàn Băng cầm rồi cõng cô đến bệnh viện kiểm tra. Kết luận: Chấn thương phần mềm, cần phải nghỉ ngơi, hạn chế đi lại. Bác sĩ vừa bước ra khỏi cửa, Hàn Băng ngồi trên giường bệnh liền nhăn nhó:
- Tình hình này chắc mai phỉa ở nhà mất…
- Cậu đừng quá lo lắng! Giờ tớ đưa cậu về nuhaf trước đã.
Nói Hàn Băng đừng lo chứ Thiên Thiên lo lắng cho cô quá trời! Dọc đường đi, Thiên Thiên nói rất nhiều còn Hàn Băng chỉ gật gật, lắc lắc rồi à à, ừ ừ:
- Chân cậu còn đau không?
- Không
- Còn tay cậu hồi sáng giờ sao rồi?
- Không sao.
- Cậu đi đâu mà về trễ vậy?
- Đi học.
- Sao không gọi người đến đón?
- Không thích.
- Sao lại không thích?
- Này! Sao cậu lắm chuyện thế, nãy giờ cứ hỏi vớ vẩn.
Thiên Thiên im lặng, không nói nữa. Thật ra cậu muốn hỏi cô rất nhiều nhưng không biết phải hỏi khéo thế nào, vả lại cũng không dám hỏi. Đi được một đoạn, cô tự nhiên cất tiếng hỏi cậu:
- Sao lúc nãy cậu lại có mặt ở đó?
- Tôi…
Thực ra cậu biết cô đi học một mình nên cố tình đến, giờ cô lại hỏi vậy, cậu biết trả lời làm sao, đành…đánh lãng:
- À, này! Lúc đó sao cậu lại đỡ giúp tôi?
- Hàn Băng tôi không thể thấy chết mà không cứu…
Phải công nhận, kĩ năng đánh lãng của cậu đúng là … không tệ:
- Cảm ơn.
Hàn Băng không nói gì, chỉ thở ra một hơi rồi hừm một tiếng. Mười lăm phút sau, hai người bước vào cổng nhà Hàn Băng, chị Ái Băng ngồi đợi nãy giờ như ngồi trên đống lửa, giờ lại thấy cô như vậy càng hoảng hơn:
- Tiểu Băng, em bị làm sao vậy?
- Em không sao cả…
Chị Ái Băng đỡ Hàn Băng lên phòng, hai người vừa đi vừa thì thầm to nhỏ. Thiên Thiên vẫn ngồi đợi ưới phòng khách. Lát sau, chị Ái Băng đi xuống, luôn miệng cảm ơn Thiên Thiên:
- Cảm ơn em đã đưa con bé về, không có em thật không biết chuyện gì sẽ xảy ra…
- Thật ra em mới là người phải cảm ơn mố đúng, vì em Hàn Băng mới bị như vậy…
- Dù gì chị cũng phải cảm ơn em… Thôi, tối rồi, em về nghỉ ngơi sớm để mai còn đi học.
Thiên Thiên gật đầu rồi quay người bước ra cổng. Mới bước đi được hai bước, cậu đã quay đầu trở lại:
- Khoan đã, chị Ái Băng…
- Có chuyện gì sao?
- Em muốn hỏi chị một số chuyện…
- Được.
- Em muốn hỏi chị chuyện của Viên Băng Nhỏ…
Chị Ái Băng không khỏi ngạc nhiên vì cái tên vừa thốt ra từ miệng của cậu:
- Chẳng lẽ… em là…
- Đúng vậy, em là Mặt Trời Nhỏ...
Hai người ra bàn trước ban công ngồi nói chuyện hơn nửa tiếng đồng hồ. Trước khi Thiên Thiên trở về ngôi nhà kế bên, cậu không quên dặn dò chị Ái Băng:
- Chị nhớ giữ bí mật giúp em, khoan cho Hàn Băng biết, đến lúc em sẽ tự mình cho cô ấy biết… .
- Không ngờ lớp trưởng của chúng ta đánh nhau giỏi như vậy…
Hàn Băng mắt vẫn nhìn thẳng, trả lời:
- Không có gì to tát cả! Còn cậu, thân thủ cũng tốt đấy!
- Cậu quá khen rồi! Giờ giải quyết nhanh gọn lẹ, còn về nhà, tớ thấy đói rồi…
Hai phút sau, chúng ngất cả giữa đường chỉ còn hai tên đứng nổi. Hai người chia ra mỗi người một tên xử cho công bằng. Hàn Băng chỉ cần hai chiêu là xử xong còn Thiên Thiên vẫn đang đánh. Rảnh rang không biết làm gì, cô đành xem biểu diễn võ thuật miễn phí. Thật ra cũng chẳng hay lắm! Hai người này đánh không đẹp tí nào! Nhưng cũng hết cái để xem rồi!… Cậu ta đánh nhau còn tệ hơn mình! Chỉ là… nhìn cậu ta lúc này… rất ngầu, khác hoàn toàn vớilaanf đầu tiên mình gặp cậu ta… . Ánh mắt cô dịu xuống, không còn sắt lạnh nữa mà trìu mến và ấm áp hơn. Tự nhiên cô cong môi lên, khẽ cười, ánh mắt hiện hữu những tia sáng xa xăm óng lên huyền ảo. Cũng lâu rồi cô không cười như thế! Và cũng không ai có thể khiến cô cười được như thế, ngoại trừ bố cô, chị Ái Băng, thêm cả Mặt Trời Nhỏ nữa… Cô chợt giật mình khi nhìn thấy một tên đang cầm khúc gỗ rón rén tiến lại gần sau lưng cậu. Như phản xạ tự nhiên, cô bất giác la lên: Cẩn thận . Đồng thời cô nhanh chân chạt lại gần. Tên đó nghe cô la lên thì hành động nhanh hơn nữa, hắn liền vung mạnh khúc gỗ, đánh một đòn trời giáng. Hàn Băng thấy vậy phát hoảng, không kịp suy nghĩ gì, cô chỉ biết vung chân lên đá mạnh vào người hắn. Nhưng tốc độ của khúc gỗ trên tay hắn nhanh hơn tốc độ của chân cô nên chân chưa kịp trúng người thì đã bị khúc gỗ đó đánh trúng mắc cá chân. Chân cô không thể chịu nổi cơn đau thấm đến tận xương tủy này liền ngã khuỵu xuống. Đúng lúc đó, Thiên Thiên đỡ lấy cô, ôm gọn cơ thể cô vào trong vòng tay cậu. Thiên Thiên đỡ cô lùi về sau, đặt cô ngồi xuống rồi nói gọn hai chữ: Đợi tớ… . Hàn Băng gật đầu ngoan ngoãn ngồi đợi. Giờ cậu đang xông lên như một cơn cuồng phong mãnh liệt, đi đến đâu càn quét đến đó. Chỉ hai phút, cậu không để cô phải đợi lâu… Thiên Thiên quay lại, tiến về phía Hàn Băng. Thật không giống khí thế lúc nãy thế nào! Cậu ngồi xuống trước mặt cô, ánh mắt tràn đầy lo lắng:
- Chân cậu có sao không?
Chân cô đỏ, sưng tấy lên, cô cố nhấc chân lên nhhwng không tài nào nhấc nổi. Thiên Thiên nhìn khuôn mặt đỏ hửng của cô, cậu đưa tay quệt đi những giọt mồ hôi đang chảy dọc hai bên thái dương cảu cô, nóng hổi. Hàn Băng im lặng không nói gì nhưng nhìn dáng vẻ của cô lúc này, Thiên Thiên cũng đủ để hiểu:
- Xem ra cũng nghiêm trọng đấy!… Được rồi, để tớ đưa cậu đến bệnh viện kiểm tra!
Hàn Băng ngước mặt lên, xìu giọng:
- Chân tôi đau, không đi được…
- Để tôi cõng cậu.
- Nhưng…
Hàn Băng chưa kịp nối hết đã bị Thiên Thiên ngắt câu:
- Vậy cậu tính ngồi đây cả đêm sao?
- Tôi…
Thấy cô không nói thêm gì thì có nghĩa là đồng ý, Thiên Thiên đưa tay vòng qua eo cô, lập tức Hàn Băng phản ứng, đẩy cậu ra suýt ngã:
- Làm gì vậy?
Cậu không trả lời, vẫn tiếp tục đưa tay vòng qua eo cô. Mặc dù cậu im lặng nhưng cô không nghĩ rằng cậu lại có ý đồ xấu nên ngồi im. Thiên Thiên gỡ nút thắt của hai tay áo buộc sau lưng cô ra, lấy áo choàng lên người Hàn Băng rồi quay lưng lại bảo cô:
- Lên đi…
Hàn Băng tiếp tục im lặng, chầm chậm khoác hai tay lên vai cậu. Thiên Thiên biết cô đang ngại vì tay cô cứ run run không dám chạm vào người cậu. Thiên Thiên thở dài, lắc đầu một cái rồi đưa hai tay lên vai kéo gấp tay cô tới trước. Người cô lập tức áp gọn lên lưng cậu. Thiên Thiên cầm nhẹ vào chân cô, từ từ đứng lên:
- Ngồi im nha!
Hàn Băng gật đầu, ngượng ngùng. Từ trước đến giờ tình huống thế này chưa từng xảy ra với cô. Thiên Thiên bước lại gần cặp của cô, gập người xuống lấy. Hàn Băng sợ ngã nên siết tay bám chặt người cậu. Cậu thẳng người dậy, đưa cặp cho Hàn Băng cầm rồi cõng cô đến bệnh viện kiểm tra. Kết luận: Chấn thương phần mềm, cần phải nghỉ ngơi, hạn chế đi lại. Bác sĩ vừa bước ra khỏi cửa, Hàn Băng ngồi trên giường bệnh liền nhăn nhó:
- Tình hình này chắc mai phỉa ở nhà mất…
- Cậu đừng quá lo lắng! Giờ tớ đưa cậu về nuhaf trước đã.
Nói Hàn Băng đừng lo chứ Thiên Thiên lo lắng cho cô quá trời! Dọc đường đi, Thiên Thiên nói rất nhiều còn Hàn Băng chỉ gật gật, lắc lắc rồi à à, ừ ừ:
- Chân cậu còn đau không?
- Không
- Còn tay cậu hồi sáng giờ sao rồi?
- Không sao.
- Cậu đi đâu mà về trễ vậy?
- Đi học.
- Sao không gọi người đến đón?
- Không thích.
- Sao lại không thích?
- Này! Sao cậu lắm chuyện thế, nãy giờ cứ hỏi vớ vẩn.
Thiên Thiên im lặng, không nói nữa. Thật ra cậu muốn hỏi cô rất nhiều nhưng không biết phải hỏi khéo thế nào, vả lại cũng không dám hỏi. Đi được một đoạn, cô tự nhiên cất tiếng hỏi cậu:
- Sao lúc nãy cậu lại có mặt ở đó?
- Tôi…
Thực ra cậu biết cô đi học một mình nên cố tình đến, giờ cô lại hỏi vậy, cậu biết trả lời làm sao, đành…đánh lãng:
- À, này! Lúc đó sao cậu lại đỡ giúp tôi?
- Hàn Băng tôi không thể thấy chết mà không cứu…
Phải công nhận, kĩ năng đánh lãng của cậu đúng là … không tệ:
- Cảm ơn.
Hàn Băng không nói gì, chỉ thở ra một hơi rồi hừm một tiếng. Mười lăm phút sau, hai người bước vào cổng nhà Hàn Băng, chị Ái Băng ngồi đợi nãy giờ như ngồi trên đống lửa, giờ lại thấy cô như vậy càng hoảng hơn:
- Tiểu Băng, em bị làm sao vậy?
- Em không sao cả…
Chị Ái Băng đỡ Hàn Băng lên phòng, hai người vừa đi vừa thì thầm to nhỏ. Thiên Thiên vẫn ngồi đợi ưới phòng khách. Lát sau, chị Ái Băng đi xuống, luôn miệng cảm ơn Thiên Thiên:
- Cảm ơn em đã đưa con bé về, không có em thật không biết chuyện gì sẽ xảy ra…
- Thật ra em mới là người phải cảm ơn mố đúng, vì em Hàn Băng mới bị như vậy…
- Dù gì chị cũng phải cảm ơn em… Thôi, tối rồi, em về nghỉ ngơi sớm để mai còn đi học.
Thiên Thiên gật đầu rồi quay người bước ra cổng. Mới bước đi được hai bước, cậu đã quay đầu trở lại:
- Khoan đã, chị Ái Băng…
- Có chuyện gì sao?
- Em muốn hỏi chị một số chuyện…
- Được.
- Em muốn hỏi chị chuyện của Viên Băng Nhỏ…
Chị Ái Băng không khỏi ngạc nhiên vì cái tên vừa thốt ra từ miệng của cậu:
- Chẳng lẽ… em là…
- Đúng vậy, em là Mặt Trời Nhỏ...
Hai người ra bàn trước ban công ngồi nói chuyện hơn nửa tiếng đồng hồ. Trước khi Thiên Thiên trở về ngôi nhà kế bên, cậu không quên dặn dò chị Ái Băng:
- Chị nhớ giữ bí mật giúp em, khoan cho Hàn Băng biết, đến lúc em sẽ tự mình cho cô ấy biết… .
/10
|