Chương 1
Có những kí ức...chỉ tồn tại trong giấc mơ...
Nếu là thứ ta nhớ nhung nó sẽ là giấc mơ đẹp...
Nếu là thứ ta muốn quên nó sẽ là cơn ác mộng...
Vụ tai nạn năm ấy cũng vậy, một cơn ác mộng nuôi cô lớn lên...
Con muốn ăn kem
Để mẹ qua bên đó mua nhé!
Hạnh! COI CHỪNG!!!
Két... Két rầm...
Ba cô bỗng dưng nằm trên mặt đất lót phía dưới là một dòng nước màu đỏ, cô không biết nó là gì, nhưng chảy ra từ cơ thể ba rất nhiều rất nhiều.
Cô nhìn mẹ, muốn hỏi là gì, nhưng mẹ đang khóc còn những người người áo đen tại sao giữ cánh tay mẹ?
Cô nhìn ba, muốn hỏi là gì, nhưng ba lại im lặng nằm trong tay một người đàn ông lạ, người đó cũng khóc như mẹ, tại sao lại khóc?
Cô nhìn người đàn ông lạ, muốn hỏi là gì, nhưng bắt gặp đôi mắt đỏ ngầu của loài quỷ dữ, cô im bật, đôi mắt đáng sợ đến mứt cô ngỡ rằng nó đang nghiền nát mình.
- Tao sẽ không tha cho mẹ con mày.
Từng đường tơ máu hằn trong đôi mắt ấy như muốn cắt đứt huyết mạch của cô...
Thình thịch
Khó thở quá, nó thật đáng sợ, cô không thể thở nổi nữa rồi...
Khủng khiếp quá...
...
Bật to đôi mắt, cô tham lam hớp từng ngụm khí, giấc mơ 10 năm qua luôn khiến cô nghẹt thở, nó là lí do vì sao cô sợ ngủ.
Xoay người, cô muốn ôm lấy mẹ để dễ dỗ giấc nhưng phát hiện bên cạnh trống trơn, bật đèn, mẹ không có trong phòng, nhà trên cũng vậy, nhà vệ sinh cũng không. Cảm giác bất an dâng lên kéo sự hổn loạn xâm vào não, cô lo lắng chạy nhanh ra đám cây sau nhà, nơi duy nhất mẹ tới khi cảm thấy sợ hãi. Đúng như cô nghĩ, mẹ ở dưới gốc cây soài cao to nơi cha mẹ lần đầu gặp nhau. Nhưng, không gian màu xanh xẩm của 4 giờ sáng đủ cho cô nhìn thấy bà đứng cùng sợi dây thừng treo trên cây, tim liền nhói lên vài nhịp, cô cố giữ giọng bình tĩnh:
- Mẹ! Xuống đây với con đi mẹ.
Bà thấy cô liền bật khóc nức nỡ.
- Diệp Anh! Mẹ xin lỗi con, mẹ không thể cho con cuộc sống đầy đủ, mẹ không đáng làm mẹ.
Cô bất lực nhìn nước mắt mẹ rơi mà không thể cản, áp chặt thứ cay cay ở cổ họng xuống, cô cười, một nụ cười cứng ngắt đầy nổi sợ.
- Không đâu! Mẹ là người duy nhất, tốt nhất với con...
- Nhưng mẹ đã giết ba con.
Bà hét lên vì mình không xứng đáng được cô coi như vậy. Nếu không vì cứu bà, Trinh Tân đã không chết, cô đã không phải sống cuộc đời nghèo đói thế này, tất cả là tại bà.
Thấy mẹ vẫn giữ sợi dây, cô từ từ bước đến gần miệng không ngừng khuyên ngăn.
- Mẹ xuống đây đi, ba còn sống mà đang ở trong nhà mình mà.
Cô nghĩ mẹ không tỉnh táo nên có thể dùng lời ấy trấn an bà. Nhưng hôm nay, bà lại rất tỉnh táo có lẽ thế mới nhận ra sự đau đớn của thực tại, mới biết rằng mình là gánh nặng của con gái bấy lâu nay, giờ bà chẳng thể làm gì cho cô ngoài việc rũ bỏ gánh nặng ấy mà thôi, bà nhắm mắt lại luồng dây vào cổ.
- Mẹ biết con nói dối, mẹ biết con thương mẹ nhưng mà mẹ... xin lỗi con...
Bà đá chiếc ghế ngã xuống sợ dây cứ thế xiết chặt lấy cổ, cơ thể bà vùng vẫy như cố thoát khỏi cái chết gần kề.
- MẸ!
Cô hét lên kéo theo những giọt nước nóng rát từ khoé mắt, nổi sợ hãi khiến chân cô mềm nhũn ra không thể dịch nổi. Làm sao đây? Không thể, không thể di chuyển được, cô sao thế này, làm ơn làm gì đó đi, ngay thời điểm này cô đã hận cơ thể mình vì vẫn không thể chống lại nổi sợ hãi của bản thân, cô chỉ biết gào thét trong tuyệt vọng.
Thật may, cành cây 20 năm không thể chịu được sức người nên đành gãy ra, bẻ đôi cả nổi sợ hãi trong cô, vội chạy đến dùng thân mình đỡ lấy mẹ.
Nhưng nền đất phía dưới lại dùng sỏi đá đỡ lấy cô, khiến cả cơ thể buốt lên thốn tận vào xương vội cắn chặt răng kìm lại cơn đau dữ dội, cô nhìn mẹ an toàn mà lòng nhẹ đi mười phần, đỡ bà ngồi đậy, lao vệt nước còn hằn trên khéo mắt mẹ, cô cười hiền.
- Mẹ không sao chứ?
Bà giật mình, thấy khuỷa tay cô chảy máu, giọng run run:
- Chảy máu rồi, đau quá!
Không gian nhem nhuốt tối làm bà hoảng loạn nép mình vào con gái:
- Trời tối rồi! Đi ngủ thôi, tôi sợ tối lắm!
Thấy cô chậm chạp đứng dậy, bà không chờ được liền một mạch chạy nhanh vào nhà.
Nhìn mẹ, nhẹ lao những giọt nước trên má, có thể hôm nay mẹ nhớ ba quá đỗi nên mới làm điều dại dột thế này, bình thường mẹ không như vậy, lúc nãy cứ nghĩ mẹ sẽ ở cùng ba, tim cô đã đau đến không thở nổi, cảm giác thật kinh khủng. Cô chỉ còn mỗi mẹ, mẹ đi rồi thiết nghĩ cô sống làm gì. Dù có là người không tỉnh táo đi nữa, mẹ vẫn là nguồn sống của cô, là lí do duy nhất để cô chống chọi với xã hội bẩn thỉu này.
Nhấc chân lên, cảm giác đau tê phía dưới truyền thẳng lên não kéo ánh mắt cô xuống bàn chân trái đang xưng tấy của mình, cô nhìn nó vài giây rồi lại bình thản bước vào nhà, cái cảm giác đau thế này với cô quá đổi bình thường.
Có những kí ức...chỉ tồn tại trong giấc mơ...
Nếu là thứ ta nhớ nhung nó sẽ là giấc mơ đẹp...
Nếu là thứ ta muốn quên nó sẽ là cơn ác mộng...
Vụ tai nạn năm ấy cũng vậy, một cơn ác mộng nuôi cô lớn lên...
Con muốn ăn kem
Để mẹ qua bên đó mua nhé!
Hạnh! COI CHỪNG!!!
Két... Két rầm...
Ba cô bỗng dưng nằm trên mặt đất lót phía dưới là một dòng nước màu đỏ, cô không biết nó là gì, nhưng chảy ra từ cơ thể ba rất nhiều rất nhiều.
Cô nhìn mẹ, muốn hỏi là gì, nhưng mẹ đang khóc còn những người người áo đen tại sao giữ cánh tay mẹ?
Cô nhìn ba, muốn hỏi là gì, nhưng ba lại im lặng nằm trong tay một người đàn ông lạ, người đó cũng khóc như mẹ, tại sao lại khóc?
Cô nhìn người đàn ông lạ, muốn hỏi là gì, nhưng bắt gặp đôi mắt đỏ ngầu của loài quỷ dữ, cô im bật, đôi mắt đáng sợ đến mứt cô ngỡ rằng nó đang nghiền nát mình.
- Tao sẽ không tha cho mẹ con mày.
Từng đường tơ máu hằn trong đôi mắt ấy như muốn cắt đứt huyết mạch của cô...
Thình thịch
Khó thở quá, nó thật đáng sợ, cô không thể thở nổi nữa rồi...
Khủng khiếp quá...
...
Bật to đôi mắt, cô tham lam hớp từng ngụm khí, giấc mơ 10 năm qua luôn khiến cô nghẹt thở, nó là lí do vì sao cô sợ ngủ.
Xoay người, cô muốn ôm lấy mẹ để dễ dỗ giấc nhưng phát hiện bên cạnh trống trơn, bật đèn, mẹ không có trong phòng, nhà trên cũng vậy, nhà vệ sinh cũng không. Cảm giác bất an dâng lên kéo sự hổn loạn xâm vào não, cô lo lắng chạy nhanh ra đám cây sau nhà, nơi duy nhất mẹ tới khi cảm thấy sợ hãi. Đúng như cô nghĩ, mẹ ở dưới gốc cây soài cao to nơi cha mẹ lần đầu gặp nhau. Nhưng, không gian màu xanh xẩm của 4 giờ sáng đủ cho cô nhìn thấy bà đứng cùng sợi dây thừng treo trên cây, tim liền nhói lên vài nhịp, cô cố giữ giọng bình tĩnh:
- Mẹ! Xuống đây với con đi mẹ.
Bà thấy cô liền bật khóc nức nỡ.
- Diệp Anh! Mẹ xin lỗi con, mẹ không thể cho con cuộc sống đầy đủ, mẹ không đáng làm mẹ.
Cô bất lực nhìn nước mắt mẹ rơi mà không thể cản, áp chặt thứ cay cay ở cổ họng xuống, cô cười, một nụ cười cứng ngắt đầy nổi sợ.
- Không đâu! Mẹ là người duy nhất, tốt nhất với con...
- Nhưng mẹ đã giết ba con.
Bà hét lên vì mình không xứng đáng được cô coi như vậy. Nếu không vì cứu bà, Trinh Tân đã không chết, cô đã không phải sống cuộc đời nghèo đói thế này, tất cả là tại bà.
Thấy mẹ vẫn giữ sợi dây, cô từ từ bước đến gần miệng không ngừng khuyên ngăn.
- Mẹ xuống đây đi, ba còn sống mà đang ở trong nhà mình mà.
Cô nghĩ mẹ không tỉnh táo nên có thể dùng lời ấy trấn an bà. Nhưng hôm nay, bà lại rất tỉnh táo có lẽ thế mới nhận ra sự đau đớn của thực tại, mới biết rằng mình là gánh nặng của con gái bấy lâu nay, giờ bà chẳng thể làm gì cho cô ngoài việc rũ bỏ gánh nặng ấy mà thôi, bà nhắm mắt lại luồng dây vào cổ.
- Mẹ biết con nói dối, mẹ biết con thương mẹ nhưng mà mẹ... xin lỗi con...
Bà đá chiếc ghế ngã xuống sợ dây cứ thế xiết chặt lấy cổ, cơ thể bà vùng vẫy như cố thoát khỏi cái chết gần kề.
- MẸ!
Cô hét lên kéo theo những giọt nước nóng rát từ khoé mắt, nổi sợ hãi khiến chân cô mềm nhũn ra không thể dịch nổi. Làm sao đây? Không thể, không thể di chuyển được, cô sao thế này, làm ơn làm gì đó đi, ngay thời điểm này cô đã hận cơ thể mình vì vẫn không thể chống lại nổi sợ hãi của bản thân, cô chỉ biết gào thét trong tuyệt vọng.
Thật may, cành cây 20 năm không thể chịu được sức người nên đành gãy ra, bẻ đôi cả nổi sợ hãi trong cô, vội chạy đến dùng thân mình đỡ lấy mẹ.
Nhưng nền đất phía dưới lại dùng sỏi đá đỡ lấy cô, khiến cả cơ thể buốt lên thốn tận vào xương vội cắn chặt răng kìm lại cơn đau dữ dội, cô nhìn mẹ an toàn mà lòng nhẹ đi mười phần, đỡ bà ngồi đậy, lao vệt nước còn hằn trên khéo mắt mẹ, cô cười hiền.
- Mẹ không sao chứ?
Bà giật mình, thấy khuỷa tay cô chảy máu, giọng run run:
- Chảy máu rồi, đau quá!
Không gian nhem nhuốt tối làm bà hoảng loạn nép mình vào con gái:
- Trời tối rồi! Đi ngủ thôi, tôi sợ tối lắm!
Thấy cô chậm chạp đứng dậy, bà không chờ được liền một mạch chạy nhanh vào nhà.
Nhìn mẹ, nhẹ lao những giọt nước trên má, có thể hôm nay mẹ nhớ ba quá đỗi nên mới làm điều dại dột thế này, bình thường mẹ không như vậy, lúc nãy cứ nghĩ mẹ sẽ ở cùng ba, tim cô đã đau đến không thở nổi, cảm giác thật kinh khủng. Cô chỉ còn mỗi mẹ, mẹ đi rồi thiết nghĩ cô sống làm gì. Dù có là người không tỉnh táo đi nữa, mẹ vẫn là nguồn sống của cô, là lí do duy nhất để cô chống chọi với xã hội bẩn thỉu này.
Nhấc chân lên, cảm giác đau tê phía dưới truyền thẳng lên não kéo ánh mắt cô xuống bàn chân trái đang xưng tấy của mình, cô nhìn nó vài giây rồi lại bình thản bước vào nhà, cái cảm giác đau thế này với cô quá đổi bình thường.
/5
|