Chương 2:
Vào nhà, đã thấy mẹ cuộn mình trong chăn, cô an tâm nhẹ nhàng tắt đèn, rời khỏi phòng chuẩn bị đi làm.
4 giờ đến 6 giờ sáng cô nhận giao bánh mì cho các quán ăn bên đường. Tiền theo ổ, một ổ một ngàn, thường thì cô nhận 50 ổ cho hai tiếng của mình. Hôm nay cũng vậy, ghé vào quán ăn dựng lên sơ sài ở đầu hẻm, giao cho dì Sương chục ổ không quên mua đồ ăn sáng cho mẹ:
- Như cũ nha dì!
Dì Sương đang tất bật nghe ai đó gọi gật đầu nhìn lên:
- Anh hả? Chờ dì chút nhen con.
Cô gật đầu, chọn một chỗ ngồi để tranh thủ tính xem hôm nay còn quán nào chưa đưa tiền, khẽ thở dài, cô giao bảy chỗ mà hết bốn chỗ chưa đưa tiền, kiểu này trưa nay lại không có thịt trong bửa trưa rồi.
- Của con nè!
Tiếng dì Sương kéo cô khỏi mớ tính toán lộn xộn nhanh chóng trả tiền rồi rời đi. Dì Sương chờ cô khuất bóng mới nói với người phụ nữ đang ăn bên cạnh.
- Nhỏ này ít nói cực kì, giao bánh mì cho tui ba năm trời mà nó nói không quá năm câu nhưng được cái giỏi lắm, học xong là đi làm suốt để nuôi mẹ mình.
Vị khách gật đầu lấy lệ như thể không muốn nghe, dì cũng chẳng để bụng thương xót nói tiếp:
- Ba mất, mẹ bị điên, nhà thì nghèo vậy mà con nhỏ vẫn gượng đến giờ.
Câu nói này làm vị khách quan tâm, ngẩng đầu:
- Gì mà khổ vậy? Nhà ở đâu?
Dì thở dài vừa thái thịt vừa tội nghiệp cô:
- Ở cuối hẻm chứ đâu, nhà nghèo nhất trong khu ổ chuột này.
Chàng trai ngồi gần đó nghe cuộc nói chuyện đưa mắt nhìn theo hướng cô gái họ bàn về đã đi qua. Từ lúc chiếc xe 67 có tiếng kêu ì ạch dừng trước quán, anh đã để ý đôi giày vãi màu đỏ cũ kĩ, trong đôi giày là bàn chân xưng to nhưng chủ nhân nó vẫn thoải mái đi lại như thể là chuyện bình thường vậy, anh tò mò muốn xem thử gương mặt ra sao rồi vô tình bị vẻ đẹp kì lạ ấy cuốn vào. Không! Cô không xinh như một tiểu thư hay thuần khiết như thiên thần, cô có những đường nét rất riêng vừa gân guốc rắn rỏi, vừa dịu nhẹ thơ mộng. Cô sở hữu mái tóc dài quá lưng màu nâu vàng, màu vàng do cháy nắng cùng với nước da ngâm của mình trong cô phần quyến rũ phần hoang dại và khi nghe quản gia gọi anh bằng cậu chủ ánh mắt vô hồn của cô đã chú ý đến anh dù là ánh nhìn khinh khi chán ghét.
Lướt qua vài khắc nhưng anh thấy rất rõ nó. Đôi mắt đen mun sắc bén đủ khiến ta lạnh người, lại sâu hút không đáy, sâu đến độ anh nghĩ nếu chìm vào trong đấy mãi mãi không ngôi dậy nổi, nó giống như vực thẳm hơn là đôi mắt. À không! Là một đôi mắt chứa cả vực thẳm.
Môi cong lên một đường tuyệt mĩ, Ngân Hà mỉm cười.
Một cô gái thật thú vị.
...
Cô khẩn trương tăng ga khi trời nổi hứng đỗ mưa nặng hạt. Gần tới nhà, xa xa đã thấy hai bóng người mặt áo đen
như những người trong cơn ác mộng của cô đứng trước nhà. Lòng nóng ran mách bảo có điều chẳng lành, chưa kịp dựng xe cô đã chạy nhanh vào nhà, như cô nghĩ, họ chặn cô lại.
- Mẹ ơi!
Cô gọi với vào trong nhưng sự im lặng đáng sợ phát ra từ ngôi nhà càng làm cô không yên, bắt đầu vùng vẫy.
- Buông ra! Các người làm gì vậy hả? Mẹ ơi mẹ ơi!
Dù có cố đến đâu, sức một cô gái mỏng manh cũng không thể chống nổi hai kẻ cao to này cuối cùng cô đánh liều cắn mạnh vào hai cánh tay đã giữ lấy mình khiến gã không ngờ tới theo phản xạ buông lõng nhanh như cắt cô chạy vào nhà. Những ngón tay cô bấu chặt lấy nhau kiềm nén sự lo lắng đến run người của mình, đến khi thấy người phụ nữ đang run rẩy co cụm trong góc tường, cô thở phào nhẹ nhõm, chạy đến ôm bà.
- Mẹ! May quá...
Bị ôm bất ngờ bà giật mình la lên.
- Đừng! Đừng đụng tui mà, đừng đừng đánh tui!
Xiết chặt mẹ hơn, mắt cay cay, cô nén đau thương xuống cố trấn an mẹ dù chính mình cũng chẳng bình tĩnh được bao nhiêu.
- Con Diệp Anh đây, con gái của mẹ mà!
- Cuối cùng cũng tìm đúng người!
Âm thanh như nốt trầm phát ra kéo ánh mắt cô đến người đàn ông lạ đang bình thản ngồi trong nhà mình.
Thình thịch
Tim cô bỗng đập dữ dội khi nhận ra gương mặt quỷ dữ, gương mặt tồn tại trong cơn ác mộng của chính mình 10 năm qua đang ở ngay trước mặt, như giấc mơ tái hiện ở thực tại nó còn làm cô nghẹt thở hơn cả trăm lần.
- Con càng lớn càng giống ba!
Người đó bước đến, cô ôm mẹ dịch về sau, không ổn rồi! Nỗi sợ hãi đang chiếm lấy cơ thể khiến cử động nhỏ cũng trở nên khó khăn, giọng cô giờ chẳng còn bình tĩnh nữa, run lên:
- Ông.. Ông là ai? Ông muốn gì?
Thấy vẻ mặt sợ sệt, Thái Huy khựng lại, chẳng hiểu sao vừa thấy ông bà Hạnh cũng như vậy, lại la hét toán loạn rồi run rẩy, nghe người ở đây nói bà bị điên, ông cũng không tin cho đến khi chứng kiến cảnh này, ông đến đây không phải để làm họ sợ, cất giọng ôn tồn ông nói:
- Đừng sợ, chú không làm gì cả, chú đến để rước hai mẹ con về sống chung.
Sống chung? Hai từ như xét đánh ngang tay. Kẻ giết chết ba để mẹ đau thương đến phát điên, để cô phải chịu cảnh gia đình tan vỡ, sống cuộc sống bần cùng này giờ còn dám đứng trước mặt nói đưa hai mẹ con cô về sống chung? Ông ta có biết nhục nhã không? Hay ông ta không còn là con người nên chẳng biết? Tia sợ hãi hiện trên đôi đồng tử dần dần bị thay bởi sự hận thù. Cô gào lên như muốn cào xé con người trước mặt.
- CÚT!
Thái Huy ngạc nhiên, nếu là kẻ khác giở giọng ấy ông đã không tha rồi nhưng với cô lại khác tự dưng ông thấy mình trong đấy, ông cũng có đôi đồng tử hận thù giống cô, hận thù ấy nhiều tới mức khiến nó trở nên lãnh cảm, không còn hồn người cho đến khi gặp Trinh Tân-ánh mặt trời duy nhất xoa ấm nó.
Nhớ, ông nhớ Trinh Tân đến đau xé nhưng giờ có cô ở đâu, mang dòng máu của anh ở đây, nhớ nhung của ông cũng được xoa dịu phần nào. Đưa mắt sang cửa sổ bên cạnh, ông quệt lên thành cửa, nhìn ngón tay dính đầy bụi bậm, chẳng để tâm đến từ vừa rồi của cô mà mỉm cười dịu dàng:
- Ba ngày sau chú sẽ quay lại đón, con với mẹ chuẩn bị đồ đạt đi nha! Nhà này bẩn quá rồi.
Đoạn, ông xoay gót rời đi, nụ cười lập tức bị ánh mắt đỏ ngầu của một loài dã thú thay thế. Nhúng nhường như vậy đã là cho cô một đặt ân thế mà còn dám đuổi ông ư? Kẻ khác thì bị cắt đứt lưỡi từ lâu rồi. Họ nên biết ơn người đàn ông đó đi vì nếu không có câu nói ấy của Trinh Tân, ông đã giết hai mẹ con này rồi.
Vào nhà, đã thấy mẹ cuộn mình trong chăn, cô an tâm nhẹ nhàng tắt đèn, rời khỏi phòng chuẩn bị đi làm.
4 giờ đến 6 giờ sáng cô nhận giao bánh mì cho các quán ăn bên đường. Tiền theo ổ, một ổ một ngàn, thường thì cô nhận 50 ổ cho hai tiếng của mình. Hôm nay cũng vậy, ghé vào quán ăn dựng lên sơ sài ở đầu hẻm, giao cho dì Sương chục ổ không quên mua đồ ăn sáng cho mẹ:
- Như cũ nha dì!
Dì Sương đang tất bật nghe ai đó gọi gật đầu nhìn lên:
- Anh hả? Chờ dì chút nhen con.
Cô gật đầu, chọn một chỗ ngồi để tranh thủ tính xem hôm nay còn quán nào chưa đưa tiền, khẽ thở dài, cô giao bảy chỗ mà hết bốn chỗ chưa đưa tiền, kiểu này trưa nay lại không có thịt trong bửa trưa rồi.
- Của con nè!
Tiếng dì Sương kéo cô khỏi mớ tính toán lộn xộn nhanh chóng trả tiền rồi rời đi. Dì Sương chờ cô khuất bóng mới nói với người phụ nữ đang ăn bên cạnh.
- Nhỏ này ít nói cực kì, giao bánh mì cho tui ba năm trời mà nó nói không quá năm câu nhưng được cái giỏi lắm, học xong là đi làm suốt để nuôi mẹ mình.
Vị khách gật đầu lấy lệ như thể không muốn nghe, dì cũng chẳng để bụng thương xót nói tiếp:
- Ba mất, mẹ bị điên, nhà thì nghèo vậy mà con nhỏ vẫn gượng đến giờ.
Câu nói này làm vị khách quan tâm, ngẩng đầu:
- Gì mà khổ vậy? Nhà ở đâu?
Dì thở dài vừa thái thịt vừa tội nghiệp cô:
- Ở cuối hẻm chứ đâu, nhà nghèo nhất trong khu ổ chuột này.
Chàng trai ngồi gần đó nghe cuộc nói chuyện đưa mắt nhìn theo hướng cô gái họ bàn về đã đi qua. Từ lúc chiếc xe 67 có tiếng kêu ì ạch dừng trước quán, anh đã để ý đôi giày vãi màu đỏ cũ kĩ, trong đôi giày là bàn chân xưng to nhưng chủ nhân nó vẫn thoải mái đi lại như thể là chuyện bình thường vậy, anh tò mò muốn xem thử gương mặt ra sao rồi vô tình bị vẻ đẹp kì lạ ấy cuốn vào. Không! Cô không xinh như một tiểu thư hay thuần khiết như thiên thần, cô có những đường nét rất riêng vừa gân guốc rắn rỏi, vừa dịu nhẹ thơ mộng. Cô sở hữu mái tóc dài quá lưng màu nâu vàng, màu vàng do cháy nắng cùng với nước da ngâm của mình trong cô phần quyến rũ phần hoang dại và khi nghe quản gia gọi anh bằng cậu chủ ánh mắt vô hồn của cô đã chú ý đến anh dù là ánh nhìn khinh khi chán ghét.
Lướt qua vài khắc nhưng anh thấy rất rõ nó. Đôi mắt đen mun sắc bén đủ khiến ta lạnh người, lại sâu hút không đáy, sâu đến độ anh nghĩ nếu chìm vào trong đấy mãi mãi không ngôi dậy nổi, nó giống như vực thẳm hơn là đôi mắt. À không! Là một đôi mắt chứa cả vực thẳm.
Môi cong lên một đường tuyệt mĩ, Ngân Hà mỉm cười.
Một cô gái thật thú vị.
...
Cô khẩn trương tăng ga khi trời nổi hứng đỗ mưa nặng hạt. Gần tới nhà, xa xa đã thấy hai bóng người mặt áo đen
như những người trong cơn ác mộng của cô đứng trước nhà. Lòng nóng ran mách bảo có điều chẳng lành, chưa kịp dựng xe cô đã chạy nhanh vào nhà, như cô nghĩ, họ chặn cô lại.
- Mẹ ơi!
Cô gọi với vào trong nhưng sự im lặng đáng sợ phát ra từ ngôi nhà càng làm cô không yên, bắt đầu vùng vẫy.
- Buông ra! Các người làm gì vậy hả? Mẹ ơi mẹ ơi!
Dù có cố đến đâu, sức một cô gái mỏng manh cũng không thể chống nổi hai kẻ cao to này cuối cùng cô đánh liều cắn mạnh vào hai cánh tay đã giữ lấy mình khiến gã không ngờ tới theo phản xạ buông lõng nhanh như cắt cô chạy vào nhà. Những ngón tay cô bấu chặt lấy nhau kiềm nén sự lo lắng đến run người của mình, đến khi thấy người phụ nữ đang run rẩy co cụm trong góc tường, cô thở phào nhẹ nhõm, chạy đến ôm bà.
- Mẹ! May quá...
Bị ôm bất ngờ bà giật mình la lên.
- Đừng! Đừng đụng tui mà, đừng đừng đánh tui!
Xiết chặt mẹ hơn, mắt cay cay, cô nén đau thương xuống cố trấn an mẹ dù chính mình cũng chẳng bình tĩnh được bao nhiêu.
- Con Diệp Anh đây, con gái của mẹ mà!
- Cuối cùng cũng tìm đúng người!
Âm thanh như nốt trầm phát ra kéo ánh mắt cô đến người đàn ông lạ đang bình thản ngồi trong nhà mình.
Thình thịch
Tim cô bỗng đập dữ dội khi nhận ra gương mặt quỷ dữ, gương mặt tồn tại trong cơn ác mộng của chính mình 10 năm qua đang ở ngay trước mặt, như giấc mơ tái hiện ở thực tại nó còn làm cô nghẹt thở hơn cả trăm lần.
- Con càng lớn càng giống ba!
Người đó bước đến, cô ôm mẹ dịch về sau, không ổn rồi! Nỗi sợ hãi đang chiếm lấy cơ thể khiến cử động nhỏ cũng trở nên khó khăn, giọng cô giờ chẳng còn bình tĩnh nữa, run lên:
- Ông.. Ông là ai? Ông muốn gì?
Thấy vẻ mặt sợ sệt, Thái Huy khựng lại, chẳng hiểu sao vừa thấy ông bà Hạnh cũng như vậy, lại la hét toán loạn rồi run rẩy, nghe người ở đây nói bà bị điên, ông cũng không tin cho đến khi chứng kiến cảnh này, ông đến đây không phải để làm họ sợ, cất giọng ôn tồn ông nói:
- Đừng sợ, chú không làm gì cả, chú đến để rước hai mẹ con về sống chung.
Sống chung? Hai từ như xét đánh ngang tay. Kẻ giết chết ba để mẹ đau thương đến phát điên, để cô phải chịu cảnh gia đình tan vỡ, sống cuộc sống bần cùng này giờ còn dám đứng trước mặt nói đưa hai mẹ con cô về sống chung? Ông ta có biết nhục nhã không? Hay ông ta không còn là con người nên chẳng biết? Tia sợ hãi hiện trên đôi đồng tử dần dần bị thay bởi sự hận thù. Cô gào lên như muốn cào xé con người trước mặt.
- CÚT!
Thái Huy ngạc nhiên, nếu là kẻ khác giở giọng ấy ông đã không tha rồi nhưng với cô lại khác tự dưng ông thấy mình trong đấy, ông cũng có đôi đồng tử hận thù giống cô, hận thù ấy nhiều tới mức khiến nó trở nên lãnh cảm, không còn hồn người cho đến khi gặp Trinh Tân-ánh mặt trời duy nhất xoa ấm nó.
Nhớ, ông nhớ Trinh Tân đến đau xé nhưng giờ có cô ở đâu, mang dòng máu của anh ở đây, nhớ nhung của ông cũng được xoa dịu phần nào. Đưa mắt sang cửa sổ bên cạnh, ông quệt lên thành cửa, nhìn ngón tay dính đầy bụi bậm, chẳng để tâm đến từ vừa rồi của cô mà mỉm cười dịu dàng:
- Ba ngày sau chú sẽ quay lại đón, con với mẹ chuẩn bị đồ đạt đi nha! Nhà này bẩn quá rồi.
Đoạn, ông xoay gót rời đi, nụ cười lập tức bị ánh mắt đỏ ngầu của một loài dã thú thay thế. Nhúng nhường như vậy đã là cho cô một đặt ân thế mà còn dám đuổi ông ư? Kẻ khác thì bị cắt đứt lưỡi từ lâu rồi. Họ nên biết ơn người đàn ông đó đi vì nếu không có câu nói ấy của Trinh Tân, ông đã giết hai mẹ con này rồi.
/5
|