Editor: Wave Literature
Khi các cô gái bước vào phòng vệ sinh của tòa nhà thì Lục Bôn Lai vui mừng lưu lại 11 chữ số mà anh vừa nghe cô nói, sau đó anh bấm nút gọi.
Sau khi nghe được đầu bên nhấc máy, Lục Bôn Lai không vội lên tiếng: " Học muội à, đây là số của anh. Số này có thể trở thành 11 con số quan trọng nhất cuộc đời em, cho nên nhớ lưu lại kỹ nhé..."
Nhưng Lục Bôn Lai bỗng nhiên ngừng nói.
Ba giây sau, anh nhanh tay tắt máy và chửi rủa " Chết tiệt, số này là số điện thoại liên lạc trực tiếp đến trưởng phòng đào tạo của trường đại học, Nữ Tu Viện Trưởng đang ở đầu dây bên kia đó…"
"HAHAHA…" Hạ Thương Chu không nhịn được ôm bụng cười phá lên.
Anh ta không chút do dự mà chọc ghẹo Lục Bôn Lai, "… Cậu còn nói đây có thể là 11 con số quan trọng nhất trong cuộc đời của bà ấy à? Mình mắc cười chết mất thôi…"
…
Thi Yến đinh ninh là mấy tên nam sinh năm 3 đó đã rời khỏi đây rồi nhưng khi các cô đi đến lối ra vào, cô thấy họ vẫn còn đứng ở đó.
Nhưng lần này lại có thêm Lâm Giang.
Khi Thi Yến đưa mắt sang nhìn Lâm Giang thì người này đang nhìn điện thoại có vẻ như không chú ý đến cô.
Do dự hai giây, Thi Yến quyết định làm như không thấy anh.
Nhưng khi họ vừa mới bước ra khỏi tòa nhà thì tên mặc đồ thể thao màu vàng tiếp cận Lăng Nộ An lúc nãy đột nhiên đứng thẳng người lại.
Anh ta bước về phía bọn họ trên tay cầm theo một túi ny-lông lớn.
" Ừ…Mấy em vừa mới chạy bộ xong, cho nên đang rất khát đúng không? Anh có mua ít đồ uống, cho nên cứ thoải mái cầm lấy một chai mà uống không cần ngại."
Vừa nói Lục Bôn Lai vừa mở túi nhựa và chìa ra trước mặt cho các cô.
Biết rõ tên này đang cố tiếp cận Lăng Nộ An cho nên ba người không cầm lấy đồ uống mà chỉ đưa mắt nhìn cô.
Lăng Nộ An chỉ đơn thuần lạnh mặt nhìn người đang đứng đối diện mình, không đáp lại.
" Các em không cần nhìn em ấy như vậy đâu. Bọn mình đều là bạn học với nhau cả, cho nên đãi nhau đồ uống cũng không có gì to tát cả. Hơn nữa, anh còn đặc biệt chọn lựa cho 4 người các em đấy vì thế các em mà không lấy thì sẽ phí lắm đó."
Lục Bôn Lai hiểu vì sao mấy cô nàng này lại do dự nên anh ta đành phải lên tiếng giải vây.
Sau đó, anh ta gật đầu nhìn sang Thi Yến và hỏi, " Ôi học muội bé nhỏ, tại sao em không lấy trước đi?"
Thi Yến nhìn thấy những chai nước đầy màu sắc khác nhau trong túi Lục Bôn Lai đang vẫy gọi cô, cô âm thầm nuốt một ngụm nước bọt.
Nhưng cô vẫn không cầm mà lại hướng mắt nhìn Lăng Nộ An.
Dưới con mắt khát khao của 3 người bạn cùng phòng, Lăng Nộ An rốt cuộc cũng chịu không nổi, cô lạnh lùng gật đầu ý bảo bọn họ có thể bước lên mà lấy đồ uống đi.
Hà Điền Điền và Giang Nguyệt được lệnh đặc ân vội nhảy đến cạnh cái túi sau đó hướng về Lục Bôn Lai cười nói, " Cảm ơn học trưởng nhé."
"Không cần khách sáo với anh đâu," Lục Bôn Lai thành thành thật thật đáp lại.
Sau đó anh ta lại lấy ra một chai nước ngọt vị trà hoa nhài và mạnh mẽ đặt nó vào tay Lăng Nộ An, sau cùng anh cầm túi ny-lông đưa cho Thi Yến.
Mở túi ra, cô thấy trong túi còn hai chai nước ngọt nữa.
Thi Yến cau mày suy nghĩ mình nên chọn loại nào đây.
Một lúc sau, cô ngẩng đầu lên và nhẹ nhàng hỏi, " Việc đó…em chỉ được chọn một chai thôi hả?"
" Phụt—"
Gần đó một tiếng cười khẽ vang lên.
Sau đó người vừa khúc khích nói với cô bằng giọng đầy ý cười, " Em có thể thể chọn cả hai nếu em thích."
Nghe thấy vậy, Thi Yến sững người trong hai giây sau đó cô nhanh chóng đưa mắt nhìn về nơi phát ra giọng nói này.
Lâm Giang đã cất điện thoại đi lúc nào rồi, bây giờ đôi mắt đen sâu thẳm của anh đang chăm chú nhìn cô.
Mặt Thi Yến đỏ lên sau đó theo bản năng cô lùi về sau nửa bước rồi nhẹ nhàng lên tiếng," Em nghĩ mình sẽ uống hồng trà vậy."
Lâm Giang không nói gì, nhưng anh nhịn không được nhớ lại thân ảnh bé nhỏ của cô thở hồng hộc như thế nào khi mới chỉ chạy được một vòng sân.
Anh thầm tự hỏi: Cánh tay nhỏ bé của cô có thể vặn được nắp chai không vậy?
Anh đứng yên một lát sau đó anh tiến lại chỗ của Thi Yến.
Anh dừng lại trước mặt của Lục Bôn Lai, lúc này thân mình của anh lại vô tình chặn đi ánh sáng mặt trời đang chiếu lên người cô, điều này khiến cái bóng to lớn của anh che khuất đi cái bóng nhỏ bé của Thi Yến.
Khi các cô gái bước vào phòng vệ sinh của tòa nhà thì Lục Bôn Lai vui mừng lưu lại 11 chữ số mà anh vừa nghe cô nói, sau đó anh bấm nút gọi.
Sau khi nghe được đầu bên nhấc máy, Lục Bôn Lai không vội lên tiếng: " Học muội à, đây là số của anh. Số này có thể trở thành 11 con số quan trọng nhất cuộc đời em, cho nên nhớ lưu lại kỹ nhé..."
Nhưng Lục Bôn Lai bỗng nhiên ngừng nói.
Ba giây sau, anh nhanh tay tắt máy và chửi rủa " Chết tiệt, số này là số điện thoại liên lạc trực tiếp đến trưởng phòng đào tạo của trường đại học, Nữ Tu Viện Trưởng đang ở đầu dây bên kia đó…"
"HAHAHA…" Hạ Thương Chu không nhịn được ôm bụng cười phá lên.
Anh ta không chút do dự mà chọc ghẹo Lục Bôn Lai, "… Cậu còn nói đây có thể là 11 con số quan trọng nhất trong cuộc đời của bà ấy à? Mình mắc cười chết mất thôi…"
…
Thi Yến đinh ninh là mấy tên nam sinh năm 3 đó đã rời khỏi đây rồi nhưng khi các cô đi đến lối ra vào, cô thấy họ vẫn còn đứng ở đó.
Nhưng lần này lại có thêm Lâm Giang.
Khi Thi Yến đưa mắt sang nhìn Lâm Giang thì người này đang nhìn điện thoại có vẻ như không chú ý đến cô.
Do dự hai giây, Thi Yến quyết định làm như không thấy anh.
Nhưng khi họ vừa mới bước ra khỏi tòa nhà thì tên mặc đồ thể thao màu vàng tiếp cận Lăng Nộ An lúc nãy đột nhiên đứng thẳng người lại.
Anh ta bước về phía bọn họ trên tay cầm theo một túi ny-lông lớn.
" Ừ…Mấy em vừa mới chạy bộ xong, cho nên đang rất khát đúng không? Anh có mua ít đồ uống, cho nên cứ thoải mái cầm lấy một chai mà uống không cần ngại."
Vừa nói Lục Bôn Lai vừa mở túi nhựa và chìa ra trước mặt cho các cô.
Biết rõ tên này đang cố tiếp cận Lăng Nộ An cho nên ba người không cầm lấy đồ uống mà chỉ đưa mắt nhìn cô.
Lăng Nộ An chỉ đơn thuần lạnh mặt nhìn người đang đứng đối diện mình, không đáp lại.
" Các em không cần nhìn em ấy như vậy đâu. Bọn mình đều là bạn học với nhau cả, cho nên đãi nhau đồ uống cũng không có gì to tát cả. Hơn nữa, anh còn đặc biệt chọn lựa cho 4 người các em đấy vì thế các em mà không lấy thì sẽ phí lắm đó."
Lục Bôn Lai hiểu vì sao mấy cô nàng này lại do dự nên anh ta đành phải lên tiếng giải vây.
Sau đó, anh ta gật đầu nhìn sang Thi Yến và hỏi, " Ôi học muội bé nhỏ, tại sao em không lấy trước đi?"
Thi Yến nhìn thấy những chai nước đầy màu sắc khác nhau trong túi Lục Bôn Lai đang vẫy gọi cô, cô âm thầm nuốt một ngụm nước bọt.
Nhưng cô vẫn không cầm mà lại hướng mắt nhìn Lăng Nộ An.
Dưới con mắt khát khao của 3 người bạn cùng phòng, Lăng Nộ An rốt cuộc cũng chịu không nổi, cô lạnh lùng gật đầu ý bảo bọn họ có thể bước lên mà lấy đồ uống đi.
Hà Điền Điền và Giang Nguyệt được lệnh đặc ân vội nhảy đến cạnh cái túi sau đó hướng về Lục Bôn Lai cười nói, " Cảm ơn học trưởng nhé."
"Không cần khách sáo với anh đâu," Lục Bôn Lai thành thành thật thật đáp lại.
Sau đó anh ta lại lấy ra một chai nước ngọt vị trà hoa nhài và mạnh mẽ đặt nó vào tay Lăng Nộ An, sau cùng anh cầm túi ny-lông đưa cho Thi Yến.
Mở túi ra, cô thấy trong túi còn hai chai nước ngọt nữa.
Thi Yến cau mày suy nghĩ mình nên chọn loại nào đây.
Một lúc sau, cô ngẩng đầu lên và nhẹ nhàng hỏi, " Việc đó…em chỉ được chọn một chai thôi hả?"
" Phụt—"
Gần đó một tiếng cười khẽ vang lên.
Sau đó người vừa khúc khích nói với cô bằng giọng đầy ý cười, " Em có thể thể chọn cả hai nếu em thích."
Nghe thấy vậy, Thi Yến sững người trong hai giây sau đó cô nhanh chóng đưa mắt nhìn về nơi phát ra giọng nói này.
Lâm Giang đã cất điện thoại đi lúc nào rồi, bây giờ đôi mắt đen sâu thẳm của anh đang chăm chú nhìn cô.
Mặt Thi Yến đỏ lên sau đó theo bản năng cô lùi về sau nửa bước rồi nhẹ nhàng lên tiếng," Em nghĩ mình sẽ uống hồng trà vậy."
Lâm Giang không nói gì, nhưng anh nhịn không được nhớ lại thân ảnh bé nhỏ của cô thở hồng hộc như thế nào khi mới chỉ chạy được một vòng sân.
Anh thầm tự hỏi: Cánh tay nhỏ bé của cô có thể vặn được nắp chai không vậy?
Anh đứng yên một lát sau đó anh tiến lại chỗ của Thi Yến.
Anh dừng lại trước mặt của Lục Bôn Lai, lúc này thân mình của anh lại vô tình chặn đi ánh sáng mặt trời đang chiếu lên người cô, điều này khiến cái bóng to lớn của anh che khuất đi cái bóng nhỏ bé của Thi Yến.
/297
|