Editor: Wave Literature
Anh nhìn cô một lúc rồi tiến về phía trước lấy ra một chai nước. Anh nhẹ nhàng mở lỏng nắp chai nước rồi vặn nắp lại, đưa về phía Thi Yến. "Anh sẽ cho em chai nước của anh."
Giọng nói của anh nhẹ nhàng và trầm lắng. Lúc nghe có vẻ đặc biệt mạnh mẽ và rõ ràng, như thể đang thì thầm bên tai cô vậy.
Tâm trí của Thi Yến không ngừng quay cuồng. Khi cô bình tĩnh trở lại thì những tia nắng mặt trời chiếu rọi lên người cô. Anh đã quay lưng rời đi.
Một cơn gió xuân thoang thoảng thổi qua, cảm giác ấm áp mơn trớn lên làn da. Khi Thi Yến bắt gặp hình dáng của Lâm Giang, nhờ sức gió mà bộ đồ thể thao màu trắng anh đang mang trông hơi phồng lên. Những lọn tóc vô phép tắc lòa xòa như đang tinh nghịch nhảy múa với làn gió.
Có lẽ là do sự rời đi của Lâm Giang mà nhóm con trai cũng đi khỏi khu vực này.
Nam sinh trong bộ thể thao màu vàng sặc sỡ kia là người cuối cùng rời đi. Trước khi đi, anh không quên hỏi Lăng Nộ An với nụ cười tinh quái, "Bạn học, có phải em nên cân nhắc lần cuối đưa cho anh số điện thoại của em không?"
Tuy nhiên, rõ ràng nét mặt lạnh lùng của Lăng Nộ An đã thay cho câu trả lời.
Nam sinh trong bộ thể thao màu vàng sặc sỡ kia không hề tức giận trước phản ứng này của cô. Anh ta nở một nụ cười dường như còn sáng hơn cả ánh dương trên bầu trời. Anh ta trả lời cô: "Không sao. Chắc chắn sẽ có một ngày em cho anh số điện thoại của em đấy."
Nam sinh trong bộ trang phục thể thao màu xanh dương đã đi được một quãng, nhưng khi nghe thấy những lời của nam sinh trong bộ thể thao màu vàng sặc sỡ kia thì anh phá lên người. Anh quay lai giục người bạn của mình, "Nhanh lên, chúng ta còn đi chơi bóng rổ nữa."
Nhanh chóng nam sinh trong bộ thể thao màu vàng sặc sỡ kia chạy đi. Trước khi đi hắn không quên quay lại vẫy tay chào Lăng Nộ An một câu "Tạm biệt nhé!" bằng tiếng Nhật.
Nhóm con trai cuối cùng cũng rời đi. Hạ Điền Điền lúc này cũng mở nắp chai nước của mình ra và thốt lên với vẻ sáng ngời trên khuôn mặt, "Aaa, nam thần của tôi thật quá bảnh bao! Anh ấy đã giúp Yến Yến mở nắp chai nước một cách dễ dàng. Tôi ước gì anh ấy cũng làm như thế với tôi!"
Giang Nguyệt gật đầu đồng ý, "Tôi bắt đầu tin những gì Yến Yến đã nói với chúng ta đêm qua. Nhưng nói về điều đó, Yến Yến, đầu cậu bị lõm ở đâu đúng không? Cậu có một vị hôn phu tuyệt vời như vậy mà cậu vẫn muốn hủy bỏ hôn ước của mình. Cậu đập đầu vào đâu rồi đúng không?
Hạ Điền Điền: "Đúng vậy, đúng vậy! Yến Yến, lễ đính hôn này chính là do cậu đã tích được tất cả các phúc đức từ kiếp trước, không, kiếp trước nữa, kiếp trước nữa nữa, kiếp trước nữa nữa nữa và kiếp trước kiếp trước nữa nữa nữa nữa nữa nữa cũng vậy! Làm sao mà cậu lại không trân trọng nó chứ?"
Rốt cuộc những người bạn tốt chỉ là để trưng bày. Trước nam thần của bọn họ, bọn họ vẫn lựa chọn bỏ rơi mình mà không hề do dự.
Thi Yến bĩu môi rồi lặng lẽ thưởng thức ly hồng trà của mình.
Giang Nguyệt: "Đây không phải là trọng tâm, có được không? Yến Yến, cậu có thể trở thành một kẻ cơ hội hơn nữa được không? Làm sao mà thái độ của cậu có thể nghiêm túc như thế dù chỉ được chọn một chai nước cơ chứ?"
Hạ Điền Điền: "Đúng vậy, Yến Yến. Cậu vừa làm mất đi phẩm giá của phòng chúng ta đấy!"
Thi Yến, người chỉ cần tu một ngụm đã uống hết ba phần năm trà đỏ trong chai, ngẩng đầu lên và trả lời với lý lẽ đặc biệt thuyết phục, "Nó không giống với nhân phẩm có thể ăn được."
Giang Nguyệt: "Wow, nó hợp lý đến nỗi mà mình thực sự không biết phải làm thế nào để phản bác luôn đó!"
Hạ Điền Điền: "Thật may mắn khi nhân phẩm không thể ăn được, nếu không Yến Yến có thể sẽ gặm đến tận mảnh vụn cuối cùng cái mà chúng ta có!"
Lăng Nộ An cũng khinh bỉ: "Điều đó có nghĩa là phòng của chúng ta sẽ không có bất kỳ nhân phẩm nào à?"
Hạ Điền Điền: "Bạn học Lăng Nộ An, bây giờ cậu không có quyền nói về Yến Yến. Hãy chuyển chủ đề sang cậu đi. Cậu có thực sự sẽ không xem xét Anh trai Số Điện Thoại không hả? Tôi nghĩ hắn không tệ lắm. Ít nhất, hắn tốt hơn nhiều so với những người theo đuổi cậu trước đây đấy."
"Anh trai Số Điện Thoại? Haha, những biệt danh mà Điền Điền nghĩ ra cho những chàng trai theo đuổi cậu luôn làm mình buồn cười. Giống như Người đàn ông Bồn cầu và Biển Địa Trung Hải…" Nói đến đó, Giang Nguyệt đột nhiên quay sang Lăng Nộ An và nghiêm túc nói, "...Nhưng Nộ An, tôi nghĩ rằng Anh trai Số Điện Thoại cũng không tệ lắm."
Lúc này miệng của Thi Yến đang bận tâm với hồng trà của cô nên không thể nói được. Tuy nhiên, cô đã bày tỏ sự đồng ý của mình bằng cách nâng trà hoa nhài bằng tay khác.
Lăng Nộ An hạ ánh mắt xuống. Khuôn mặt cô ánh lên những tia lạnh giá. "Mình đã nói với các cậu lúc trước rồi -- Mình không có hứng với đàn ông."
Anh nhìn cô một lúc rồi tiến về phía trước lấy ra một chai nước. Anh nhẹ nhàng mở lỏng nắp chai nước rồi vặn nắp lại, đưa về phía Thi Yến. "Anh sẽ cho em chai nước của anh."
Giọng nói của anh nhẹ nhàng và trầm lắng. Lúc nghe có vẻ đặc biệt mạnh mẽ và rõ ràng, như thể đang thì thầm bên tai cô vậy.
Tâm trí của Thi Yến không ngừng quay cuồng. Khi cô bình tĩnh trở lại thì những tia nắng mặt trời chiếu rọi lên người cô. Anh đã quay lưng rời đi.
Một cơn gió xuân thoang thoảng thổi qua, cảm giác ấm áp mơn trớn lên làn da. Khi Thi Yến bắt gặp hình dáng của Lâm Giang, nhờ sức gió mà bộ đồ thể thao màu trắng anh đang mang trông hơi phồng lên. Những lọn tóc vô phép tắc lòa xòa như đang tinh nghịch nhảy múa với làn gió.
Có lẽ là do sự rời đi của Lâm Giang mà nhóm con trai cũng đi khỏi khu vực này.
Nam sinh trong bộ thể thao màu vàng sặc sỡ kia là người cuối cùng rời đi. Trước khi đi, anh không quên hỏi Lăng Nộ An với nụ cười tinh quái, "Bạn học, có phải em nên cân nhắc lần cuối đưa cho anh số điện thoại của em không?"
Tuy nhiên, rõ ràng nét mặt lạnh lùng của Lăng Nộ An đã thay cho câu trả lời.
Nam sinh trong bộ thể thao màu vàng sặc sỡ kia không hề tức giận trước phản ứng này của cô. Anh ta nở một nụ cười dường như còn sáng hơn cả ánh dương trên bầu trời. Anh ta trả lời cô: "Không sao. Chắc chắn sẽ có một ngày em cho anh số điện thoại của em đấy."
Nam sinh trong bộ trang phục thể thao màu xanh dương đã đi được một quãng, nhưng khi nghe thấy những lời của nam sinh trong bộ thể thao màu vàng sặc sỡ kia thì anh phá lên người. Anh quay lai giục người bạn của mình, "Nhanh lên, chúng ta còn đi chơi bóng rổ nữa."
Nhanh chóng nam sinh trong bộ thể thao màu vàng sặc sỡ kia chạy đi. Trước khi đi hắn không quên quay lại vẫy tay chào Lăng Nộ An một câu "Tạm biệt nhé!" bằng tiếng Nhật.
Nhóm con trai cuối cùng cũng rời đi. Hạ Điền Điền lúc này cũng mở nắp chai nước của mình ra và thốt lên với vẻ sáng ngời trên khuôn mặt, "Aaa, nam thần của tôi thật quá bảnh bao! Anh ấy đã giúp Yến Yến mở nắp chai nước một cách dễ dàng. Tôi ước gì anh ấy cũng làm như thế với tôi!"
Giang Nguyệt gật đầu đồng ý, "Tôi bắt đầu tin những gì Yến Yến đã nói với chúng ta đêm qua. Nhưng nói về điều đó, Yến Yến, đầu cậu bị lõm ở đâu đúng không? Cậu có một vị hôn phu tuyệt vời như vậy mà cậu vẫn muốn hủy bỏ hôn ước của mình. Cậu đập đầu vào đâu rồi đúng không?
Hạ Điền Điền: "Đúng vậy, đúng vậy! Yến Yến, lễ đính hôn này chính là do cậu đã tích được tất cả các phúc đức từ kiếp trước, không, kiếp trước nữa, kiếp trước nữa nữa, kiếp trước nữa nữa nữa và kiếp trước kiếp trước nữa nữa nữa nữa nữa nữa cũng vậy! Làm sao mà cậu lại không trân trọng nó chứ?"
Rốt cuộc những người bạn tốt chỉ là để trưng bày. Trước nam thần của bọn họ, bọn họ vẫn lựa chọn bỏ rơi mình mà không hề do dự.
Thi Yến bĩu môi rồi lặng lẽ thưởng thức ly hồng trà của mình.
Giang Nguyệt: "Đây không phải là trọng tâm, có được không? Yến Yến, cậu có thể trở thành một kẻ cơ hội hơn nữa được không? Làm sao mà thái độ của cậu có thể nghiêm túc như thế dù chỉ được chọn một chai nước cơ chứ?"
Hạ Điền Điền: "Đúng vậy, Yến Yến. Cậu vừa làm mất đi phẩm giá của phòng chúng ta đấy!"
Thi Yến, người chỉ cần tu một ngụm đã uống hết ba phần năm trà đỏ trong chai, ngẩng đầu lên và trả lời với lý lẽ đặc biệt thuyết phục, "Nó không giống với nhân phẩm có thể ăn được."
Giang Nguyệt: "Wow, nó hợp lý đến nỗi mà mình thực sự không biết phải làm thế nào để phản bác luôn đó!"
Hạ Điền Điền: "Thật may mắn khi nhân phẩm không thể ăn được, nếu không Yến Yến có thể sẽ gặm đến tận mảnh vụn cuối cùng cái mà chúng ta có!"
Lăng Nộ An cũng khinh bỉ: "Điều đó có nghĩa là phòng của chúng ta sẽ không có bất kỳ nhân phẩm nào à?"
Hạ Điền Điền: "Bạn học Lăng Nộ An, bây giờ cậu không có quyền nói về Yến Yến. Hãy chuyển chủ đề sang cậu đi. Cậu có thực sự sẽ không xem xét Anh trai Số Điện Thoại không hả? Tôi nghĩ hắn không tệ lắm. Ít nhất, hắn tốt hơn nhiều so với những người theo đuổi cậu trước đây đấy."
"Anh trai Số Điện Thoại? Haha, những biệt danh mà Điền Điền nghĩ ra cho những chàng trai theo đuổi cậu luôn làm mình buồn cười. Giống như Người đàn ông Bồn cầu và Biển Địa Trung Hải…" Nói đến đó, Giang Nguyệt đột nhiên quay sang Lăng Nộ An và nghiêm túc nói, "...Nhưng Nộ An, tôi nghĩ rằng Anh trai Số Điện Thoại cũng không tệ lắm."
Lúc này miệng của Thi Yến đang bận tâm với hồng trà của cô nên không thể nói được. Tuy nhiên, cô đã bày tỏ sự đồng ý của mình bằng cách nâng trà hoa nhài bằng tay khác.
Lăng Nộ An hạ ánh mắt xuống. Khuôn mặt cô ánh lên những tia lạnh giá. "Mình đã nói với các cậu lúc trước rồi -- Mình không có hứng với đàn ông."
/297
|