Nữ tử có nước da thắng tuyết, mặt mày như họa hoãn thần, rất nhanh thu hồi tầm mắt si mê trên người nam tử, cúi đầu khiêm tốn trả lời: “Hồi Tứ Vương gia, thám tử báo lại, Thụy Vương gia và Ngũ Vương gia gần đây động tác liên tiếp. Dường như là muốn ra tay với Tam Vương gia.”
“Ừhm.” Hiên Viên Ninh vẫn thản nhiên đáp lại, tựa như tình huống nữ tử bẩm báo đã sớm nằm trong dự đoán của hắn.
“Tứ Vương gia, chúng ta vẫn án binh bất động sao?” Tuyệt sắc nữ tử cũng đã quen với sự lạnh lùng của Hiên Viên Ninh, sau khi trầm mặc nửa khắc liền trầm giọng hỏi. Chỉ là trong ánh mắt rũ xuống kia lại hiện lên một tia thất vọng, nàng trong mắt hắn chẳng qua chỉ là một nô tỳ, đôi mắt ấy sẽ không vì nàng mà gợn sóng, nàng đã sớm biết.
Ngón tay thon dài vuốt ve dây đàn tạm dừng nửa khắc, Hiên Viên Ninh liền ngẩng đầu nhìn tuyệt sắc nữ tử, đôi mắt thâm trầm lúc này càng tăm tối, cất giọng nói trầm thấp: “Dung Nhi, phái người rải lời đồn, Hoàng thượng, Ngũ đệ, Thụy vương liên thủ, tính ra tay với hắn ở nơi biên quan chiến loạn. Nhớ kỹ, nhất định phải trong mười ngày để Tam ca đang trên đường đi biên quan biết được.”
Tin tức này một khi truyền ra, nhất định sẽ khiến quan hệ của Hiên Viên Mặc và Hiên Viên Hạo sản sinh sóng lớn.
“Vâng, xin Tứ Vương gia yên tâm, Dung Nhi nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ, tuyệt đối không để bất cứ ai sinh nghi.” Dung Nhi cúi đầu trầm giọng đáp. Sau khi thấy Hiên Viên Ninh không có phân phó gì khác, liền xoay người rời đi.
Trong biển bạch mai yên tĩnh, lại vang lên tiếng đàn tuyệt diệu, lúc trầm lúc bổng, thanh đạm như thủy, giống như quyết định vừa hạ xuống trong nháy mắt kia, mệnh lệnh đưa tới sát khí tứ phía không phải phát ra từ nam tử ôn nhuận như nước này.
Chưa đến nửa khắc, một nam tử mặc y phục màu xanh, tướng mạo bình thường, bên hông đeo bội kiếm, chân mang giày đen vận khinh công phi tới, rơi xuống phía sau Hiên Viên Ninh.
Tiếng đàn vẫn không dừng lại, Hiên Viên Ninh nheo mắt.
“Tứ Vương gia, Lăng tiểu thư cầu kiến.”
Một lúc lâu sau, cũng không thấy Hiên Viên Ninh đáp lời, nam tử vẫn cung kính khom lưng chắp tay đợi chờ chỉ thị. Tuy rằng Lăng tiểu thư này là vị tiểu thư duy nhất của Lăng thị gia tộc, hưởng thụ muôn vàn sự sủng ái của Lăng lão gia, nếu vị Vương gia nào có thể cưới Lăng tiểu thư nhất định sẽ nhận được nhiều trợ giúp. Mà Lăng tiểu thư tựa hồ có tình ý với Tứ Vương gia, luôn chủ động gặp mặt, nhưng Tứ Vương gia lại… dường như không có bao nhiêu hứng thú.
“Nói với Lăng tiểu thư, hôm nay bổn vương bị cảm phong hàn, không tiện gặp khách.” Hiên Viên Ninh lãnh đạm nói.
Mà ngay tại lúc nam tử chắp tay đáp ứng rời khỏi thì chợt nghe thanh âm mềm mại của một nữ tử truyền đến, không khó nghe ra vẻ ẩn hàm tức giận trong đó, “Ngài không muốn gặp ta như vậy sao? Hay là nói, Lăng Thanh ta trong mắt ngài không là gì cả!”
“Lăng tiểu thư, nơi này là cấm địa của Vương gia, bất cứ ai cũng không được bước vào!” Phía sau, hạ nhân vương phủ theo đuôi ngăn cản Lăng Thanh đến gần Bạch Mai lâm, nhưng Lăng Thanh vênh váo hung hăng vốn đã có phẫn hận trong lòng, nay bất cứ ai ngăn cản nàng cũng mặc kệ.
Tiếng đàn bởi vì trận xôn xao thình lình bên ngoài mà lập tức ngừng lại, Hiên Viên Ninh chậm rãi nâng mắt, trong ánh mắt đen thẫm thấm nhiễm một tầng băng sương.
Nhất thời, hơi thở ôn nhuận quanh thân Hiên Viên Ninh biến mất, ngược lại điều này lại dung hòa với bạch mai càng tăng thêm phần ngạo khí, hơi thở như hàn băng vạn năm đưa đến lãnh ý rét thấu xương, làm cho thân hình nam tử đứng phía sau nhất thời run lên.
Nữ tử liều lĩnh chạy tới, nàng mặc váy dài màu hồng phấn, đầu đội châu sai, mặt như hoa đào, đôi mắt sáng ngời lúc này chứa đầy vẻ tức giận, nhưng vẫn không tổn hao gì đến khí chất cao quý của nàng.
Lăng Thanh ngây ngốc nhìn Hiên Viên Ninh đặt mình trong Bạch Mai lâm, cùng với cổ cầm bên cạnh hắn, trong phút chốc đã quên hô hấp, nàng trừng to mắt nhìn, nàng chưa bao giờ phát hiện, hắn lại có thể câu hồn đoạt phách như thế!
“Lăng tiểu thư hình như không có nghe thấy hạ nhân khuyên bảo sao?” Chất giọng lành lạnh thản nhiên toát ra từ làn môi mỏng của Hiên Viên Ninh.
Lăng Thanh nuốt nuốt nước miếng, nàng cảm thấy nam tử trước mắt tựa như áng mây hư vô mờ mịt nơi chân trời, cao nhã khiến người ta không tự giác hạ thấp tư thái! Nàng vội vàng cúi đầu, có chút đuối lý trả lời: “Tứ Vương gia, ngài và ta quen biết đã hơn một năm, nay Thanh nhi đã mười sáu, vì sao Tứ Vương gia vẫn chậm chạp không tỏ vẻ gì?” Nàng là tiểu thư duy nhất của Lăng thị gia tộc, là hòn ngọc quý trên tay cha, thiên hạ nam tử đều muốn lấy nàng làm phi, nhưng nàng cũng không biết vì sao, vào một năm trước, thấy hắn ngồi đánh đàn dưới sắc hồng của mai lâm nơi ngoại thành, liền khuynh tâm, sau đó vận dụng mối quan hệ của phụ thân và ca ca, quen biết với hắn, trong mắt mọi người, sau cùng nàng sẽ là Vương phi của hắn, nhưng nay nàng đã mười sáu, hắn vẫn không đề cập tới vấn đề thành thân.
Suy nghĩ của nàng sao có thể giấu được Hiên Viên Ninh, thế nhưng, tiếng nói chất vấn của nàng vang lên thật lâu, cũng chưa thấy Hiên Viên Ninh đáp lại.
Và ngay lúc nàng sắp hết kiên nhẫn thì giọng nói thanh lãnh ấy lại vang lên: “Bổn vương thân thể không khỏe, không thể tiếp khách, Dung Nhi, tiễn khách.”
Dung Nhi vừa rồi đã lui ra, sau khi nghe được mệnh lệnh của Hiên Viên Ninh, lập tức xuất hiện phía sau Lăng Thanh, vươn tay cung kính nói: “Lăng tiểu thư, mời!” Dung Nhi cung kính cúi đầu, che giấu sự châm chọc nơi khóe miệng, một vị tiểu thư người chỉ biết làm nũng, không biết nỗi khổ nơi thế gian, sao Tứ Vương gia có thể coi trọng nàng!
Lăng Thanh mở to đôi mắt vô tội, nàng tuy rằng không thông minh như ca ca, thế nhưng nàng cũng biết hắn đang lẩn tránh! Không nhịn được, Lăng Thanh che mặt khóc rống chạy ra khỏi Bạch Mai lâm.
Biển Bạch Mai rốt cục khôi phục lại sự yên tĩnh.
“Sau này, nếu như có người xông vào Bạch Mai lâm, giết không cần hỏi.”
Đây là mệnh lệnh, cũng là điểm mấu chốt nơi đáy lòng hắn. Bất cứ ai cũng không được vi phạm, trừ phi là người hắn nhận định…
Màn đêm u ám, bóng cây lắc lư, ánh trăng sáng tỏ dường như nhiễm một tầng huyết hồng.
Bên trong Mộ Dung phủ tĩnh lặng không tiếng động, tất cả mọi người đều say giấc nồng.
Đi dạo phố cả một ngày, Thập Thất nay đang say giấc nồng.
Lúc này, dưới ánh trăng, vài hắc y nhân xuyên qua đỉnh nhà. Những kẻ này khinh công cực cao, chân hạ xuống mái ngói cũng chỉ phát ra âm thanh rất nhỏ.
Trên đường đi qua thư phòng của Mộ Dung Phong nhất định phải đi ngang qua phòng Thập Thất.
Mà bọn họ dựa vào khinh công tuyệt đỉnh, đã tránh thoát được đông đảo phòng tuyến, nhưng đúng lúc này, Thập Thất đang trong cơn mơ đột nhiên mở mắt ra, đôi mắt sáng chói như sao kèm theo hàn quang bắn ra bốn phía.
Kiếp trước khi bị bom tạc chết, nàng không chỉ một lần hối hận, nếu như lúc đó nàng cảnh giác nhiều hơn, phát hiện tiếng kim đồng hồ của quả bom đang chạy, nàng sẽ không bị nổ chết!
Cho dù xuyên không đến đây, nàng vẫn thời thời khắc khắc ghi nhớ giáo huấn thất bại kia, nhất thiết không thể mất đi cảnh giác.
Nên tiếng vang rất nhỏ không trốn thoát khỏi lỗ tai nàng.
Thập Thất thần tốc mặc quần áo, im hơi lặng tiếng đẩy cửa phòng ra, quả nhiên, dưới ánh trăng chiếu rọi, trên mặt đất soi rõ thân ảnh năm người!
Đêm dò xét Mộ Dung phủ?!
“Ừhm.” Hiên Viên Ninh vẫn thản nhiên đáp lại, tựa như tình huống nữ tử bẩm báo đã sớm nằm trong dự đoán của hắn.
“Tứ Vương gia, chúng ta vẫn án binh bất động sao?” Tuyệt sắc nữ tử cũng đã quen với sự lạnh lùng của Hiên Viên Ninh, sau khi trầm mặc nửa khắc liền trầm giọng hỏi. Chỉ là trong ánh mắt rũ xuống kia lại hiện lên một tia thất vọng, nàng trong mắt hắn chẳng qua chỉ là một nô tỳ, đôi mắt ấy sẽ không vì nàng mà gợn sóng, nàng đã sớm biết.
Ngón tay thon dài vuốt ve dây đàn tạm dừng nửa khắc, Hiên Viên Ninh liền ngẩng đầu nhìn tuyệt sắc nữ tử, đôi mắt thâm trầm lúc này càng tăm tối, cất giọng nói trầm thấp: “Dung Nhi, phái người rải lời đồn, Hoàng thượng, Ngũ đệ, Thụy vương liên thủ, tính ra tay với hắn ở nơi biên quan chiến loạn. Nhớ kỹ, nhất định phải trong mười ngày để Tam ca đang trên đường đi biên quan biết được.”
Tin tức này một khi truyền ra, nhất định sẽ khiến quan hệ của Hiên Viên Mặc và Hiên Viên Hạo sản sinh sóng lớn.
“Vâng, xin Tứ Vương gia yên tâm, Dung Nhi nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ, tuyệt đối không để bất cứ ai sinh nghi.” Dung Nhi cúi đầu trầm giọng đáp. Sau khi thấy Hiên Viên Ninh không có phân phó gì khác, liền xoay người rời đi.
Trong biển bạch mai yên tĩnh, lại vang lên tiếng đàn tuyệt diệu, lúc trầm lúc bổng, thanh đạm như thủy, giống như quyết định vừa hạ xuống trong nháy mắt kia, mệnh lệnh đưa tới sát khí tứ phía không phải phát ra từ nam tử ôn nhuận như nước này.
Chưa đến nửa khắc, một nam tử mặc y phục màu xanh, tướng mạo bình thường, bên hông đeo bội kiếm, chân mang giày đen vận khinh công phi tới, rơi xuống phía sau Hiên Viên Ninh.
Tiếng đàn vẫn không dừng lại, Hiên Viên Ninh nheo mắt.
“Tứ Vương gia, Lăng tiểu thư cầu kiến.”
Một lúc lâu sau, cũng không thấy Hiên Viên Ninh đáp lời, nam tử vẫn cung kính khom lưng chắp tay đợi chờ chỉ thị. Tuy rằng Lăng tiểu thư này là vị tiểu thư duy nhất của Lăng thị gia tộc, hưởng thụ muôn vàn sự sủng ái của Lăng lão gia, nếu vị Vương gia nào có thể cưới Lăng tiểu thư nhất định sẽ nhận được nhiều trợ giúp. Mà Lăng tiểu thư tựa hồ có tình ý với Tứ Vương gia, luôn chủ động gặp mặt, nhưng Tứ Vương gia lại… dường như không có bao nhiêu hứng thú.
“Nói với Lăng tiểu thư, hôm nay bổn vương bị cảm phong hàn, không tiện gặp khách.” Hiên Viên Ninh lãnh đạm nói.
Mà ngay tại lúc nam tử chắp tay đáp ứng rời khỏi thì chợt nghe thanh âm mềm mại của một nữ tử truyền đến, không khó nghe ra vẻ ẩn hàm tức giận trong đó, “Ngài không muốn gặp ta như vậy sao? Hay là nói, Lăng Thanh ta trong mắt ngài không là gì cả!”
“Lăng tiểu thư, nơi này là cấm địa của Vương gia, bất cứ ai cũng không được bước vào!” Phía sau, hạ nhân vương phủ theo đuôi ngăn cản Lăng Thanh đến gần Bạch Mai lâm, nhưng Lăng Thanh vênh váo hung hăng vốn đã có phẫn hận trong lòng, nay bất cứ ai ngăn cản nàng cũng mặc kệ.
Tiếng đàn bởi vì trận xôn xao thình lình bên ngoài mà lập tức ngừng lại, Hiên Viên Ninh chậm rãi nâng mắt, trong ánh mắt đen thẫm thấm nhiễm một tầng băng sương.
Nhất thời, hơi thở ôn nhuận quanh thân Hiên Viên Ninh biến mất, ngược lại điều này lại dung hòa với bạch mai càng tăng thêm phần ngạo khí, hơi thở như hàn băng vạn năm đưa đến lãnh ý rét thấu xương, làm cho thân hình nam tử đứng phía sau nhất thời run lên.
Nữ tử liều lĩnh chạy tới, nàng mặc váy dài màu hồng phấn, đầu đội châu sai, mặt như hoa đào, đôi mắt sáng ngời lúc này chứa đầy vẻ tức giận, nhưng vẫn không tổn hao gì đến khí chất cao quý của nàng.
Lăng Thanh ngây ngốc nhìn Hiên Viên Ninh đặt mình trong Bạch Mai lâm, cùng với cổ cầm bên cạnh hắn, trong phút chốc đã quên hô hấp, nàng trừng to mắt nhìn, nàng chưa bao giờ phát hiện, hắn lại có thể câu hồn đoạt phách như thế!
“Lăng tiểu thư hình như không có nghe thấy hạ nhân khuyên bảo sao?” Chất giọng lành lạnh thản nhiên toát ra từ làn môi mỏng của Hiên Viên Ninh.
Lăng Thanh nuốt nuốt nước miếng, nàng cảm thấy nam tử trước mắt tựa như áng mây hư vô mờ mịt nơi chân trời, cao nhã khiến người ta không tự giác hạ thấp tư thái! Nàng vội vàng cúi đầu, có chút đuối lý trả lời: “Tứ Vương gia, ngài và ta quen biết đã hơn một năm, nay Thanh nhi đã mười sáu, vì sao Tứ Vương gia vẫn chậm chạp không tỏ vẻ gì?” Nàng là tiểu thư duy nhất của Lăng thị gia tộc, là hòn ngọc quý trên tay cha, thiên hạ nam tử đều muốn lấy nàng làm phi, nhưng nàng cũng không biết vì sao, vào một năm trước, thấy hắn ngồi đánh đàn dưới sắc hồng của mai lâm nơi ngoại thành, liền khuynh tâm, sau đó vận dụng mối quan hệ của phụ thân và ca ca, quen biết với hắn, trong mắt mọi người, sau cùng nàng sẽ là Vương phi của hắn, nhưng nay nàng đã mười sáu, hắn vẫn không đề cập tới vấn đề thành thân.
Suy nghĩ của nàng sao có thể giấu được Hiên Viên Ninh, thế nhưng, tiếng nói chất vấn của nàng vang lên thật lâu, cũng chưa thấy Hiên Viên Ninh đáp lại.
Và ngay lúc nàng sắp hết kiên nhẫn thì giọng nói thanh lãnh ấy lại vang lên: “Bổn vương thân thể không khỏe, không thể tiếp khách, Dung Nhi, tiễn khách.”
Dung Nhi vừa rồi đã lui ra, sau khi nghe được mệnh lệnh của Hiên Viên Ninh, lập tức xuất hiện phía sau Lăng Thanh, vươn tay cung kính nói: “Lăng tiểu thư, mời!” Dung Nhi cung kính cúi đầu, che giấu sự châm chọc nơi khóe miệng, một vị tiểu thư người chỉ biết làm nũng, không biết nỗi khổ nơi thế gian, sao Tứ Vương gia có thể coi trọng nàng!
Lăng Thanh mở to đôi mắt vô tội, nàng tuy rằng không thông minh như ca ca, thế nhưng nàng cũng biết hắn đang lẩn tránh! Không nhịn được, Lăng Thanh che mặt khóc rống chạy ra khỏi Bạch Mai lâm.
Biển Bạch Mai rốt cục khôi phục lại sự yên tĩnh.
“Sau này, nếu như có người xông vào Bạch Mai lâm, giết không cần hỏi.”
Đây là mệnh lệnh, cũng là điểm mấu chốt nơi đáy lòng hắn. Bất cứ ai cũng không được vi phạm, trừ phi là người hắn nhận định…
Màn đêm u ám, bóng cây lắc lư, ánh trăng sáng tỏ dường như nhiễm một tầng huyết hồng.
Bên trong Mộ Dung phủ tĩnh lặng không tiếng động, tất cả mọi người đều say giấc nồng.
Đi dạo phố cả một ngày, Thập Thất nay đang say giấc nồng.
Lúc này, dưới ánh trăng, vài hắc y nhân xuyên qua đỉnh nhà. Những kẻ này khinh công cực cao, chân hạ xuống mái ngói cũng chỉ phát ra âm thanh rất nhỏ.
Trên đường đi qua thư phòng của Mộ Dung Phong nhất định phải đi ngang qua phòng Thập Thất.
Mà bọn họ dựa vào khinh công tuyệt đỉnh, đã tránh thoát được đông đảo phòng tuyến, nhưng đúng lúc này, Thập Thất đang trong cơn mơ đột nhiên mở mắt ra, đôi mắt sáng chói như sao kèm theo hàn quang bắn ra bốn phía.
Kiếp trước khi bị bom tạc chết, nàng không chỉ một lần hối hận, nếu như lúc đó nàng cảnh giác nhiều hơn, phát hiện tiếng kim đồng hồ của quả bom đang chạy, nàng sẽ không bị nổ chết!
Cho dù xuyên không đến đây, nàng vẫn thời thời khắc khắc ghi nhớ giáo huấn thất bại kia, nhất thiết không thể mất đi cảnh giác.
Nên tiếng vang rất nhỏ không trốn thoát khỏi lỗ tai nàng.
Thập Thất thần tốc mặc quần áo, im hơi lặng tiếng đẩy cửa phòng ra, quả nhiên, dưới ánh trăng chiếu rọi, trên mặt đất soi rõ thân ảnh năm người!
Đêm dò xét Mộ Dung phủ?!
/173
|