Gió thổi cây lắc lư, từng đợt gió lạnh ùa tới.
Năm tên hắc y nhân không hề phát hiện có người đang theo đuôi bọn chúng.
Thân hình nữ tử mảnh khảnh, bước chân thuần thục nhanh chóng, ngừng thở. Đến gần phía sau năm tên hắc y khinh công cao siêu.
Đôi mắt Thập Thất lóe sáng, vừa theo dõi, vừa nghĩ nên bất động thanh sắc như thế nào để khiến bọn chúng rời khỏi, nếu chỉ đơn giản thăm dò thông tin tình báo, vậy nàng không cần khẩn trương, nhưng nếu bọn chúng muốn làm hại cha mẹ, vậy thì, nàng tuyệt đối không thể buông tha bọn chúng.
Thời gian qua rất nhanh, năm tên hắc y lúc này đã đứng trước thư phòng của Mộ Dung Phong.
Năm người trao đổi ánh mắt cho nhau, tính cậy mở cửa phòng.
Thập Thất dừng chân, đầu óc vận chuyển thần tốc, cha chỉ là một tri phủ nho nhỏ, dựa vào Hiên Viên Mặc thăng quan, nhưng mà, cụ thể thời gian nhậm chức còn chưa tới. Cho nên chẳng qua vẫn chỉ là tri phủ, hạ nhân trong phủ không nhiều, văn kiện bí mật căn bản không thể nằm trong tay một tri phủ, cho nên trọng địa thư phòng, không người trông coi, vừa vặn thành toàn cho bọn chúng đến đây thăm dò .
Không được, tuyệt đối không thể để cho bọn chúng đi vào! Thế nhưng, nàng chỉ biết cận chiến (chắc tựa như các thế võ ở cự ly gần ấy), nếu luận về đao thương, nàng rất kém. Phóng nhãn nhìn sang, bọn người này võ công đều thuộc loại thượng thừa, sở dĩ không có phát hiện nàng, chủ yếu đến từ hai nguyên nhân, một là gió quá lớn, hai là do nàng nín thở.
Trong lúc Thập Thất đánh giá võ công của năm tên đối thủ, thì thư phòng vốn tối đen thế nhưng bừng sáng!
Ánh nến chập chờn chiếu rọi một bóng dáng cao lớn.
Theo bóng dáng lờ mờ có thể thấy rõ, người đang ở trong thư phòng là Mộ Dung Phong.
Đã trễ thế này, sao cha còn ở thư phòng? Xem ra, tối nay cha ngủ ở thư phòng. Thập Thất ẩn mình phía sau một gốc cây đại thụ, đôi mắt nheo lại, thần sắc lãnh liệt. Nàng nắm chặt chủy thủ trong tay, hơi có chút run run. Nàng đã rất lâu không có dùng đến đao. Lúc còn nhỏ, vì phòng ngừa đám anh em trong gia tộc La thị bởi vì tranh đoạt lợi ích tiền tài mà phái người ám sát nàng, nên nàng ngấm ngầm học cách chiến đấu, bất luận vũ khí gì cũng đều dùng…
Thư phòng đột nhiên sáng lên, hiển nhiên dọa đến bọn chúng.
Hiển nhiên bọn chúng vừa mới chuẩn bị đi vào, thấy thế liền lập tức lui ra sau, nhanh chóng biến mất trong màn đêm.
Dễ dàng khinh địch từ bỏ như vậy sao?
Không, tuyệt đối sẽ không, nếu bọn chúng đã dám đến đây, vậy thì nhất định có mười phần nắm chặt. Làm sao lại bỏ đi đơn giản vậy được? Không được, nếu như bọn chúng muốn đi vào, nhất định sẽ làm cha bị thương!
Hơn nữa, vì bảo trụ tính mạng của nàng và cha mẹ, nàng tuyệt đối không thể để cho bọn chúng lấy được thông tin mà bọn chúng muốn!
Ánh mắt Thập Thất toát lên hào quang lãnh liệt như hàn băng, khóe miệng lạnh lẽo khiến nàng tựa như đang đắm mình trong trời đông gió rét của tháng chạp.
Sóng mắt lưu chuyển, linh quang chợt hiện, Thập Thất lập tức xoay người rời đi.
Chỉ chốc lát sau, Thập Thất cầm chiêng trống trở lại. Vừa vặn năm tên hắc y nhân rời đi cũng đã trở lại.
Trong thư phòng, ánh nến vẫn dập dờn, bóng dáng cao lớn bên trong còn đang bận rộn, hiển nhiên, bọn chung đã chờ không nổi nữa. Một tên hắc y trong đó lấy từ trong lòng ra một vật gì đó tương tự như ống trúc.
Rồi sau đó hắn xốc một mảnh mái ngói lên, ‘ống trúc’ tiến vào, dự định thổi độc khí vào trong.
Ngay tức khắc, một tràng tiếng đổi canh vang lên.
“Đoàng—Đoàng! Đoàng! Đoàng!”
Loại tiếng gõ chiêng này, là tiếng báo đến canh tư, Thập Thất nửa đêm rời giường, ngẫu nhiên nghe được phu canh trên đường cái gõ như vậy.
Thân hình năm tên đồng thời run lên, có người tới!
Tiếng bước chân dần dần tới gần, năm người cực nhanh thu lại ‘ống trúc’, hành động đêm nay phải bí mật, không thể kinh động bất cứ ai, quyết định dứt khoát, cho dù rất muốn hoàn thành nhiệm vụ, thế nhưng… không thể ở lâu, năm người sau khi trao đổi ánh mắt, thần tốc rời khỏi.
Hết thảy lặng yên không một tiếng động, chỉ trừ bỏ tiếng chiêng trống đột nhiên vang lên kia.
Mà trong thư phòng, Mộ Dung Phong nghe được tiếng báo canh tư, không khỏi nghi hoặc nhướng mày, sao hôm nay tiếng đổi canh sớm như thế? Lúc này không phải mới đến giữa canh ba sao? Càng kỳ quái hơn nữa là, tiếng đổi canh này không phải ở ngoài phủ sao? Sao ông lại có cảm giác như ở trong phủ?
Xoa xoa cái trán, hay là vừa rồi cảm giác sai?
Ngoài phòng, Thập Thất đứng phía sau đại thụ, ngẩn người nhìn thư phòng.
Chẳng lẽ bão táp đã đến. Cha…cha không biết? Giờ đây tình cảnh Mộ Dung phủ thập phần nguy hiểm, nhiều ngày qua, nàng cẩn thận tỉ mỉ cân nhắc, Hiên Viên Mặc sở dĩ lựa chọn cha, hoặc là còn có những người khác, có lẽ là bởi vì cha trung hậu thành thật, dễ lợi dụng, hơn nữa không dễ dàng bị người hoài nghi, nàng vốn vẫn tưởng, nếu như Hiên Viên Mặc có đủ năng lực, có thể đoạt vị thành công, vậy thì, nàng đại khái có thể an tâm cùng cha mẹ hưởng thụ vinh hoa phú quý, về phần ai làm hoàng đế thì không liên quan gì đến nàng.
Nhưng… tối nay, hành động của những kẻ đó, tuy nàng không rõ là do người phương nào gây nên, nhưng mà, điều đó đã cho thấy nguy hiểm đã tới gần.
Thập Thất xoay người trở về, nguy hiểm trong nháy mặt được bình lặng.
Vốn là phóng khoáng quay về, nhưng sắc mặt nàng lúc này lại đỏ lên, cuối cùng cùng thân mật tiếp xúc với mặt đất!
Trời ạ!
Nín thở đã quên lấy hơi, thiếu dưỡng khí quá nhiều! (í ẹ chưa =]])
囧!
…
“Ngu xuẩn! Bây giờ còn chưa tới canh tư, vừa rồi các ngươi nghe được tiếng báo canh sao có thể là tiếng gõ canh tư!” Độc Cô Ngạo Thiên khó nén tức giận, hành động tối nay sở dĩ lựa chọn canh ba, là bởi vì đêm đủ sâu, mọi người trong Mộ Dung phủ đều đã ngủ say, lúc đó động thủ lặng yên không một tiếng động, sẽ không bị bất cứ ai phát hiện, cũng tuyệt đối sẽ không đả thảo kinh xà, nhưng bây giờ, hắn khẳng định, đã kinh động tới Mộ Dung Phong!
“Hồi bẩm Thụy Vương, đích thật là tiếng gõ canh tư. Bọn thuộc hạ đều nghe rõ ràng. Chỉ là nói đến thật kỳ quái, Mộ Dung phủ thế nhưng cũng có người gõ chiêng tuần tra ban đêm.” Quỳ trên mặt đất, một người trong đám hắc y nhân cúi đầu trả lời.
Nghe vậy, Độc Cô Ngạo Thiên nhíu chặt hai mi, lãnh mâu nheo lại, khí tức âm lãnh vờn quanh. “Vậy là có người phát hiện các ngươi.“
“Tuyệt đối không có khả năng, chúng thuộc hạ không có phát hiện có người theo dõi, nếu như có người theo dõi, bằng công lực của mấy người chúng thuộc hạ khẳng định có thể nhận ra.”
“Chẳng lẽ Hiên Viên Mặc phái cao thủ ẩn nấp xung quanh Mộ Dung phủ?” Độc Cô Ngạo Thiên suy đoán.
Đám hắc y nhân lắc đầu, bọn họ cũng không biết.
“Các ngươi lui ra đi.” Độc Cô Ngạo Thiên vẫy tay thối lui đám người trong phòng.
Đám người lui ra.
Độc Cô Ngạo Thiên xoay người đi đến trước cửa sổ, khoanh tay đứng thẳng, con ngươi đen híp lại, Hiên Viên Mặc, Mộ Dung Phong…
Đột nhiên, một luồng sáng lên trong đầu, Độc Cô Ngạo Thiên mở phắt hai mắt ra, bờ môi nổi lên ý cười âm lãnh rét thấu xương, hai tròng mắt càng lóe ra ánh sáng tàn nhẫn, thiếu chút nữa hắn đã quên Mộ Dung Thập Thất! Nữ nhân đó rất ngu xuẩn, sao hắn không lợi dụng nàng để lấy được tin tức hữu dụng?
Song… ý đồ tiếp cận lợi dụng nàng… Tuy rằng buồn nôn, nhưng mà, đáng giá! (Á thế là tính dùng mỹ nam kế à, làm như ai cũng háo sắc lắm í)
Năm tên hắc y nhân không hề phát hiện có người đang theo đuôi bọn chúng.
Thân hình nữ tử mảnh khảnh, bước chân thuần thục nhanh chóng, ngừng thở. Đến gần phía sau năm tên hắc y khinh công cao siêu.
Đôi mắt Thập Thất lóe sáng, vừa theo dõi, vừa nghĩ nên bất động thanh sắc như thế nào để khiến bọn chúng rời khỏi, nếu chỉ đơn giản thăm dò thông tin tình báo, vậy nàng không cần khẩn trương, nhưng nếu bọn chúng muốn làm hại cha mẹ, vậy thì, nàng tuyệt đối không thể buông tha bọn chúng.
Thời gian qua rất nhanh, năm tên hắc y lúc này đã đứng trước thư phòng của Mộ Dung Phong.
Năm người trao đổi ánh mắt cho nhau, tính cậy mở cửa phòng.
Thập Thất dừng chân, đầu óc vận chuyển thần tốc, cha chỉ là một tri phủ nho nhỏ, dựa vào Hiên Viên Mặc thăng quan, nhưng mà, cụ thể thời gian nhậm chức còn chưa tới. Cho nên chẳng qua vẫn chỉ là tri phủ, hạ nhân trong phủ không nhiều, văn kiện bí mật căn bản không thể nằm trong tay một tri phủ, cho nên trọng địa thư phòng, không người trông coi, vừa vặn thành toàn cho bọn chúng đến đây thăm dò .
Không được, tuyệt đối không thể để cho bọn chúng đi vào! Thế nhưng, nàng chỉ biết cận chiến (chắc tựa như các thế võ ở cự ly gần ấy), nếu luận về đao thương, nàng rất kém. Phóng nhãn nhìn sang, bọn người này võ công đều thuộc loại thượng thừa, sở dĩ không có phát hiện nàng, chủ yếu đến từ hai nguyên nhân, một là gió quá lớn, hai là do nàng nín thở.
Trong lúc Thập Thất đánh giá võ công của năm tên đối thủ, thì thư phòng vốn tối đen thế nhưng bừng sáng!
Ánh nến chập chờn chiếu rọi một bóng dáng cao lớn.
Theo bóng dáng lờ mờ có thể thấy rõ, người đang ở trong thư phòng là Mộ Dung Phong.
Đã trễ thế này, sao cha còn ở thư phòng? Xem ra, tối nay cha ngủ ở thư phòng. Thập Thất ẩn mình phía sau một gốc cây đại thụ, đôi mắt nheo lại, thần sắc lãnh liệt. Nàng nắm chặt chủy thủ trong tay, hơi có chút run run. Nàng đã rất lâu không có dùng đến đao. Lúc còn nhỏ, vì phòng ngừa đám anh em trong gia tộc La thị bởi vì tranh đoạt lợi ích tiền tài mà phái người ám sát nàng, nên nàng ngấm ngầm học cách chiến đấu, bất luận vũ khí gì cũng đều dùng…
Thư phòng đột nhiên sáng lên, hiển nhiên dọa đến bọn chúng.
Hiển nhiên bọn chúng vừa mới chuẩn bị đi vào, thấy thế liền lập tức lui ra sau, nhanh chóng biến mất trong màn đêm.
Dễ dàng khinh địch từ bỏ như vậy sao?
Không, tuyệt đối sẽ không, nếu bọn chúng đã dám đến đây, vậy thì nhất định có mười phần nắm chặt. Làm sao lại bỏ đi đơn giản vậy được? Không được, nếu như bọn chúng muốn đi vào, nhất định sẽ làm cha bị thương!
Hơn nữa, vì bảo trụ tính mạng của nàng và cha mẹ, nàng tuyệt đối không thể để cho bọn chúng lấy được thông tin mà bọn chúng muốn!
Ánh mắt Thập Thất toát lên hào quang lãnh liệt như hàn băng, khóe miệng lạnh lẽo khiến nàng tựa như đang đắm mình trong trời đông gió rét của tháng chạp.
Sóng mắt lưu chuyển, linh quang chợt hiện, Thập Thất lập tức xoay người rời đi.
Chỉ chốc lát sau, Thập Thất cầm chiêng trống trở lại. Vừa vặn năm tên hắc y nhân rời đi cũng đã trở lại.
Trong thư phòng, ánh nến vẫn dập dờn, bóng dáng cao lớn bên trong còn đang bận rộn, hiển nhiên, bọn chung đã chờ không nổi nữa. Một tên hắc y trong đó lấy từ trong lòng ra một vật gì đó tương tự như ống trúc.
Rồi sau đó hắn xốc một mảnh mái ngói lên, ‘ống trúc’ tiến vào, dự định thổi độc khí vào trong.
Ngay tức khắc, một tràng tiếng đổi canh vang lên.
“Đoàng—Đoàng! Đoàng! Đoàng!”
Loại tiếng gõ chiêng này, là tiếng báo đến canh tư, Thập Thất nửa đêm rời giường, ngẫu nhiên nghe được phu canh trên đường cái gõ như vậy.
Thân hình năm tên đồng thời run lên, có người tới!
Tiếng bước chân dần dần tới gần, năm người cực nhanh thu lại ‘ống trúc’, hành động đêm nay phải bí mật, không thể kinh động bất cứ ai, quyết định dứt khoát, cho dù rất muốn hoàn thành nhiệm vụ, thế nhưng… không thể ở lâu, năm người sau khi trao đổi ánh mắt, thần tốc rời khỏi.
Hết thảy lặng yên không một tiếng động, chỉ trừ bỏ tiếng chiêng trống đột nhiên vang lên kia.
Mà trong thư phòng, Mộ Dung Phong nghe được tiếng báo canh tư, không khỏi nghi hoặc nhướng mày, sao hôm nay tiếng đổi canh sớm như thế? Lúc này không phải mới đến giữa canh ba sao? Càng kỳ quái hơn nữa là, tiếng đổi canh này không phải ở ngoài phủ sao? Sao ông lại có cảm giác như ở trong phủ?
Xoa xoa cái trán, hay là vừa rồi cảm giác sai?
Ngoài phòng, Thập Thất đứng phía sau đại thụ, ngẩn người nhìn thư phòng.
Chẳng lẽ bão táp đã đến. Cha…cha không biết? Giờ đây tình cảnh Mộ Dung phủ thập phần nguy hiểm, nhiều ngày qua, nàng cẩn thận tỉ mỉ cân nhắc, Hiên Viên Mặc sở dĩ lựa chọn cha, hoặc là còn có những người khác, có lẽ là bởi vì cha trung hậu thành thật, dễ lợi dụng, hơn nữa không dễ dàng bị người hoài nghi, nàng vốn vẫn tưởng, nếu như Hiên Viên Mặc có đủ năng lực, có thể đoạt vị thành công, vậy thì, nàng đại khái có thể an tâm cùng cha mẹ hưởng thụ vinh hoa phú quý, về phần ai làm hoàng đế thì không liên quan gì đến nàng.
Nhưng… tối nay, hành động của những kẻ đó, tuy nàng không rõ là do người phương nào gây nên, nhưng mà, điều đó đã cho thấy nguy hiểm đã tới gần.
Thập Thất xoay người trở về, nguy hiểm trong nháy mặt được bình lặng.
Vốn là phóng khoáng quay về, nhưng sắc mặt nàng lúc này lại đỏ lên, cuối cùng cùng thân mật tiếp xúc với mặt đất!
Trời ạ!
Nín thở đã quên lấy hơi, thiếu dưỡng khí quá nhiều! (í ẹ chưa =]])
囧!
…
“Ngu xuẩn! Bây giờ còn chưa tới canh tư, vừa rồi các ngươi nghe được tiếng báo canh sao có thể là tiếng gõ canh tư!” Độc Cô Ngạo Thiên khó nén tức giận, hành động tối nay sở dĩ lựa chọn canh ba, là bởi vì đêm đủ sâu, mọi người trong Mộ Dung phủ đều đã ngủ say, lúc đó động thủ lặng yên không một tiếng động, sẽ không bị bất cứ ai phát hiện, cũng tuyệt đối sẽ không đả thảo kinh xà, nhưng bây giờ, hắn khẳng định, đã kinh động tới Mộ Dung Phong!
“Hồi bẩm Thụy Vương, đích thật là tiếng gõ canh tư. Bọn thuộc hạ đều nghe rõ ràng. Chỉ là nói đến thật kỳ quái, Mộ Dung phủ thế nhưng cũng có người gõ chiêng tuần tra ban đêm.” Quỳ trên mặt đất, một người trong đám hắc y nhân cúi đầu trả lời.
Nghe vậy, Độc Cô Ngạo Thiên nhíu chặt hai mi, lãnh mâu nheo lại, khí tức âm lãnh vờn quanh. “Vậy là có người phát hiện các ngươi.“
“Tuyệt đối không có khả năng, chúng thuộc hạ không có phát hiện có người theo dõi, nếu như có người theo dõi, bằng công lực của mấy người chúng thuộc hạ khẳng định có thể nhận ra.”
“Chẳng lẽ Hiên Viên Mặc phái cao thủ ẩn nấp xung quanh Mộ Dung phủ?” Độc Cô Ngạo Thiên suy đoán.
Đám hắc y nhân lắc đầu, bọn họ cũng không biết.
“Các ngươi lui ra đi.” Độc Cô Ngạo Thiên vẫy tay thối lui đám người trong phòng.
Đám người lui ra.
Độc Cô Ngạo Thiên xoay người đi đến trước cửa sổ, khoanh tay đứng thẳng, con ngươi đen híp lại, Hiên Viên Mặc, Mộ Dung Phong…
Đột nhiên, một luồng sáng lên trong đầu, Độc Cô Ngạo Thiên mở phắt hai mắt ra, bờ môi nổi lên ý cười âm lãnh rét thấu xương, hai tròng mắt càng lóe ra ánh sáng tàn nhẫn, thiếu chút nữa hắn đã quên Mộ Dung Thập Thất! Nữ nhân đó rất ngu xuẩn, sao hắn không lợi dụng nàng để lấy được tin tức hữu dụng?
Song… ý đồ tiếp cận lợi dụng nàng… Tuy rằng buồn nôn, nhưng mà, đáng giá! (Á thế là tính dùng mỹ nam kế à, làm như ai cũng háo sắc lắm í)
/173
|