Lục Vân nhìn lão, ánh mắt thương xót hỏi lại:
- Trong bốn đại cao thủ ở nơi này, ngươi nói xem với thực lực của ngươi có thể thu thập được ai? Thiên Sát, Địa Âm ngươi không phải là địch thủ, Liệt Thiên thực lực kinh người, vừa hay tương khắc với chính ngươi, vì thế ngươi cũng không cách nào chiến thắng. Chỉ còn lại Hư Vô tôn chủ, ngươi càng không phải là đối thủ. Như vậy, ngươi muốn ngồi không hưởng lợi, cơ hội chỉ khoảng một phần ngàn, ngươi cho mình có được may mắn này sao?
Vu Thần cười lạnh đáp:
- Đánh vào lòng người trước, đánh lấy thành sau. Muốn thành đại sự không nhất định phải liều mạng thẳng thắn.
Nghe vậy bật cười, Lục Vân liếc mọi người, hỏi ngược lại:
- Câu này có lý một chút, nhưng ngươi cho ngoại trừ ngươi ra, những người khác đều là ngu ngốc cả sao? Thiên Sát, do sát khí mà thành, nhưng lại tuyệt đối không phải sinh ra tuân theo trời đất. Địa Âm, tà mị quỷ dị, chính là do âm độc tà sát mạnh mẽ tạo thành, nhưng hắn cũng không phải do tụ lại khí địa âm trong truyền thuyết mà thành. Yêu Hoàng Liệt Thiên, lai lịch của hắn hơi thần bí, nhưng hắn thiếu đi chút may mắn, nếu không ngày trước hắn đã thống nhất Thất giới, đáng tiếc bây giờ lại trễ đi một chút.
Vu Thần hừ giận nói:
- Chớ có vẽ rồng vẽ rắn trước mặt bổn thần, những điều ngươi biết được đó, bổn thần không điều gì không biết.
Lục Vân hỏi lại:
- Phải vậy chăng? Thế ta hỏi ngươi, Thiên Sát đến từ nơi đâu?
Vu Thần hừ giọng nói:
- Thiên Sát, chính từ sát khí tạo thành, chính là do khí lệ sát của thế gian sinh ra, điều này trong Tu Chân giới đã sớm lưu truyền, ngươi hà tất phải hỏi vấn đề rõ ràng ngây ngô như vậy?
Bật cười lạnh nhạt, Lục Vân ánh mắt nhìn qua mọi người, điềm nhiên đáp:
- Phải vậy chăng? Chư vị ở đây thấy đáp án là chính xác hay không vậy?
Thiên Sát không nói, Âm Đế cũng không nói, rõ ràng bọn chúng không muốn đáp lại vấn đề này.
Liệt Thiên chần chừ một chút, Huyền Dạ lại mở miệng đáp:
- Theo truyền thuyết đúng là như vậy.
Lục Vân hỏi tới:
- Truyền thuyết bắt nguồn từ đâu? Có thật như vậy hay không?
Huyền Dạ ngây ra trả lời:
- Điều này không nói rõ được, dù sao truyền thuyết thật giả khó lường.
Lăng Thiên thấy Lục Vân hỏi đến chuyện này, hơi mất kiên nhẫn nói:
- Bớt nói lung tung đi, muốn động thủ thì động thủ, đừng lãng phí tinh lực ở đây như vậy.
Lục Vân trừng ông ta, ánh mắt sắc bén như đao thật khiến cho nguyên thần Lăng Thiên run lên, vốn đang hình người lập tức thu lại thành một quầng lơ lửng tại chỗ.
- Không rõ lý do đừng có nhúng miệng vào.
Lăng Thiên giận dữ nói:
- Gì mà không rõ lý do, Thiên Sát vốn là hội tụ khí lệ sát trong trời đất mà thành, chuyện này mọi người tu chân bình thường đều biết, ngươi hỏi đến chuyện này, không phải là biết rõ còn hỏi, lãng phí tinh lực sao?
Lục Vân lạnh lùng nói:
- Nếu đúng là như vậy, Thiên Sát có thể thản nhiên thừa nhận, hà cớ gì phải ngậm miệng không nói?
Lăng Thiên sửng sờ, nhìn về Thiên Sát, quả nhiên thấy hắn không chút biểu hiện, trầm ngâm không nói.
Vu Thần để ý thấy chuyện này, cãi lại:
- Thiên Sát không mở miệng là hắn không thèm trả lời, bởi vì đó là chuyện ai cũng đều biết, hắn không bắt buộc phải vẽ vời thêm chuyện.
Lăng Thiên đồng ý đáp:
- Không sai, với sự cuồng ngạo của Thiên Sát, vấn đề ngu xuẩn như vậy, hắn làm sao phải trả lời đây.
Thấy ba phía bắt đầu tranh luận, Liệt Thiên nói:
- Đúng hay sai cứ hỏi thẳng Thiên Sát là biết liền, hà tất phải ở đây tranh luận đến đỏ mặt vậy?
Lục Vân nói:
- Điều này đương nhiên là phương pháp tốt nhất rồi, nhưng Thiên Sát có tình nguyện đáp lời hay không đây?
Vu Thần châm chọc:
- Thế thì phải xem mặt mũi của ngươi có đủ cân đủ lượng, bản lãnh có đủ mạnh mẽ hay không.
Lục Vân hơi lạnh mặt, hừ khẽ nói:
- Nói rất lâu rồi, ngươi lại đem ta đổ lên đầu Thiên Sát, quả thật rất thông minh. Nhưng kế khích tướng của ngươi quá thô thiển, còn để lại dấu vết rất rõ ràng.
Vu Thần rất giận, rống lên:
- Lục Vân, ngươi đừng thái quá. Ngươi trước đây muốn hỏi chuyện này, bây giờ lại nói bổn thần không đúng, ngươi quả thực khinh người quá mức rồi.
Bật cười lạnh nhạt, Lục Vân hơi tà dị nói:
- Thật ra ta hỏi ngươi vấn đề này chỉ để cho ngươi biết, những chuyện người thế gian đều biết không nhất định là sự thật. Ngay cả Vu Thần ngươi, theo lời thiên hạ, ngươi là thần tà ác, âm hiểm quỷ dị, nhưng ai biết được chuyện năm xưa của ngươi đây? Cái gọi là cắt khúc một phần không đủ để bàn luận đúng sai, võ đoán bảo ngươi danh hiệu tà ác, trong lòng ngươi cảm thấy như thế nào đây?
- Câm mồm! Chuyện của bổn thần không cần ngươi phải nói năng lung tung ở đây!
Giận đến tròn xoe mắt, Vu Thần rõ ràng rất giận dữ, không biết do bị nói trúng tâm sự xấu hổ thành giận, hay là bị chạm đến vết thương sâu thẳm nhất trong tâm linh không muốn ai nhắc đến.
Hách Triết nhìn Vu Thần, an ủi :
- Chủ nhân, không cần phải nổi giận, đây là thời điểm quan trọng nhất, chủ nhân phải vô cùng bình tĩnh.
Bốn phía, mọi người đều nhìn Vu Thần, cảm thấy chân nguyên trên người lão dao động, phát hiện tâm tình lão bất ổn.
- Thật ra, lời của Lục Vân nói cũng rất rõ ràng, chỉ có các vị đã có quan niệm ghi sẵn trong đầu rồi, ai cũng không chịu tin mà thôi.
Hư Vô tôn chủ nhẹ nhàng phá vỡ trầm lặng.
Lăng Thiên nghe vậy thất kinh, hỏi tới:
- Tôn chủ, câu này của người có ý gì? Lẽ nào truyền thuyết quả nhiên không đúng?
Hư Vô tôn chủ đáp:
- Chuyện truyền thuyết nửa thật nửa giả. Nhưng chuyện về Địa Âm Thiên Sát lại đa phần là không đúng.
Vu Thần cười lạnh nói;
- Chuyện cũ năm xưa khó mà nói rõ được, ngươi muốn nói thế nào đều đúng cả.
Hư Vô tôn chủ điềm nhiên đáp:
- Vu Thần, ngươi sai rồi. Có một số chuyện có thể khảo chứng được, dù sao Thiên Sát cũng ở nơi này, bổn tôn chủ có cần phải nói bậy trước mặt hắn hay không?
Vu Thần sửng sờ, hừ giọng nói:
- Cũng không nhất định phải vậy, biết đâu ngươi lại thích làm ra hư ảo.
Lăng Thiên quát lên:
- Đừng vội làm càn, thân phận tôn chủ thế nào sao lại có thể như ngươi nói được?
Vu Thần không đáp, vẻ mặt khinh bỉ, rõ ràng không tin con người Hư Vô tôn chủ.
Thấy vậy, Liệt Thiên mở miệng hỏi:
- Nếu tôn chủ biết chuyện này, thế thì hãy nói ra cho nghe xem, cuối cùng thì Thiên Sát đến từ đâu vậy?
Hư Vô tôn chủ đáp:
- Thật ra vấn đề Lục Vân vừa đề cập đến liên quan chuyện Thiên Sát trong truyền thuyết từ đâu mà ra có chân thật không? Chuyện này người thường không biết nhưng ta lại biết rõ.
Lăng Thiên kinh ngạc nói:
- Tôn chủ biết được? Chuyện này vì sao từ đó đến nay người chưa từng nhắc đến?
Hư Vô tôn chủ đáp lời:
- Từ trước đến giờ không đề cập bởi vì truyền thuyết này có nguồn gốc từ Cửu Thiên Hư Vô giới, chính phát xuất từ ta truyền ra ngoài.
- Cái gì! Chính là ngươi!
Tiếng hô kinh ngạc vang lên bốn phía, chỉ thấy những người ở đó ngoại trừ Thiên Sát và Âm Đế ra, ngay cả ba cô Bách Linh ở cửa cũng đều kinh hãi thất sắc, vẻ mặt đầy ngạc nhiên.
Đương nhiên, trong đó Lục Vân là bình tĩnh nhất, chàng dường như đã sớm có dự liệu, nhưng không biết có phải chính xác như vậy hay không.
- Tôn chủ, nếu chính từ người lưu truyền ra ngoài, làm sao lại giả được đây?
Lăng Thiên không hiểu hỏi tới trước hết.
Hư Vô tôn chủ than nhẹ nói:
- Về chuyện này, cần phải nói đến chuyện rất lâu trước đây.
Thiên Sát quát lên:
- Câm miệng, chuyện cũ năm xưa, bổn sát không muốn nghe người ta nhắc đến nữa.
Hư Vô tôn chủ hỏi:
- Nếu không muốn đề cập đến, hai người các ngươi hà tất phải tiến vào trong Hư Vô đại điện?
Thiên Sát cả giận nói:
- Đó là chuyện của ta, không cần phải giải thích cho người nào cả.
Thấy vậy, mọi người vẻ mặt đầy tò mò.
Lăng Thiên càng không nhịn được lên tiếng hỏi:
- Tôn chủ, thật ra người và Thiên Sát có chuyện cũ gì vậy? Trước đây người nhắc đến mâu thuẫn này, lại chưa từng nói đến đoạn này?
Hư Vô tôn chủ trầm ngâm trả lời:
- Về chuyện này, thật ra không thích hợp để nhắc tới ở đây.
Lăng Thiên nghi hoặc hỏi:
- Lúc này không nhắc đến, chờ đến lúc nào đây?
Hư Vô tôn chủ trả lời:
- Có một số chuyện, nói sớm một chút và nói chậm một chút liền có kết quả khác nhau.
Vu Thần nghe vậy, hừ lạnh nói:
- Ngươi nói lời này là không muốn cho ta biết được rõ tình hình?
Hư Vô tôn chủ điềm nhiên trả lời:
- Chuyện cũ của Thiên Sát không hề quan hệ đến ngươi, bởi vì ngươi không có cơ hội đối địch với hắn. Nhưng nếu như ngươi quả thật hiếu kỳ muốn biết, bổn tôn chủ cũng có thể cho ngươi biết một chút.
Vu Thần lạnh nhạt nói:
- Phải vậy chăng? Ngươi khẳng định ta không thắng được Lục Vân?
Hư Vô tôn chủ từ chối cho ý kiến lên tiếng:
- Thắng bại đúng sai, mọi chuyện đều ở tâm. Ai thắng ai thua, ông trời đã định sẵn.
Vu Thần hừ lạnh nói:
- Nói ra như vậy, mọi thứ đã sớm định đoạt, bổn thần gấp rút cũng vô dụng, ngược lại hẳn muốn nghe qua chuyện của Thiên Sát.
Hư Vô tôn chủ nói:
- Nếu như ngươi muốn nghe, bổn tôn chủ sẽ nói cho ngươi một đoạn chuyện cũ, cũng để cho mọi người hiểu được tình thế nhân gian năm xưa.
Thiên Sát vừa nghe, gằn giọng nói:
- Không được nhắc đến, nếu không đừng trách bổn sát vô tình.
Hư Vô tôn chủ lên tiếng:
- Thiên Sát, ngươi lại không muốn biết người thật sự năm xưa phong ấn ngươi là ai phải không?
Thiên Sát giận dữ nói:
- Chớ vội xảo ngôn chối bỏ, ngày trước ngoại trừ ngươi ra còn có ai nữa đây?
Hư Vô tôn chủ lắc đầu nói:
- Ngươi sai rồi, ngày đó phong ấn ngươi và Âm Đế hoàn toàn không phải bổn tôn chủ. Nhớ lại chuyện vài ngàn năm trước, lúc đó chỉ có Thiên Chi Đô, còn chưa có Cửu Thiên Hư Vô giới. Lúc đó ngươi và Âm Đế đột nhiên xuất hiện ở nhân gian, dùng thực lực cực mạnh quét sạch thiên hạ, chỉ trong ba tháng đã giết trên vạn người tu đạo có danh tiếng, khiến cho nhân gian rung động, trời đất phải khiếp đảm, không ai dám đối địch. Lúc đó, ngươi và Âm Đế, một Nam một Bắc, hai bên quan hệ phức tạp, không hề liên thủ mà cũng không đối địch, tùy ý tàn sát nhân sĩ Tu Chân giới, khiến trời và người đều phẫn nộ, vô số người cố gắng phản kích. Nhưng hai người bọn ngươi thực lực kinh người, trong lúc đó có thể nói là vô địch thiên hạ, bất cứ sinh linh nào gặp bọn ngươi đều chỉ có con đường chết, khiến cho các ngươi mang ác danh là Thiên Sát và Địa Âm. Có được uy danh rồi, các ngươi hoàn toàn không ngừng tay, ngược lại càng táo tợn hơn nữa, muốn tiêu diệt nhân thế. Như vậy, chuyện này liền khiến hai phái tiên tu chân ẩn thế không xuất hiện phải nổi giận, bọn họ phái cao thủ giao chiến kịch liệt với các ngươi, cuối cùng phong ấn các ngươi.
Thiên Sát giận dữ nói:
- Chỉ nói bậy, căn bản không có phái tiên tu chân nào cả, tất cả đều do ngươi cải sửa sự thật.
Âm Đế nói:
- Thiên Sát nói không sai, ngày đó cao thủ trong Tu Chân giới, bao gồm cả Linh tôn của Thiên Chi đô đều từng xuất hiện giao chiến với chúng ta, tại sao chưa từng thấy qua được cao thủ của phái tiên nào cả?
Hư Vô tôn chủ đáp:
- Ngày đó, Cửu Thiên Hư Vô giới còn chưa từng được sáng lập. Nhưng sau khi các ngươi xuất hiện rồi, mới có Cửu Thiên Hư Vô giới. Nguyên nhân bên trong chuyện này, chúng ta ai cũng biết rõ trong lòng, tạm thời không nhắc đến. Còn người phong ấn các ngươi, các ngươi cứ mãi cho là ta, đó là bởi vì khi đó người giao chiến với các ngươi đều là hạng tu vi tinh thâm, toàn thân lúc nào cũng có mây mù che mặt, điểm này vô cùng tương tự với bổn tôn chủ, vì thế mới khiến các ngươi bị ngộ nhận mà thành.
Âm Đế hừ lạnh nói:
- Bị ngộ nhận? Ngươi cho chúng ta là những đứa trẻ lên ba sao? Nhân gian lúc đó duy chỉ có ngươi tu vi cao nhất, đã từng kịch chiến với chúng ta không phân cao thấp. Thử hỏi thiên hạ ai có thể so được đây?
- Trong bốn đại cao thủ ở nơi này, ngươi nói xem với thực lực của ngươi có thể thu thập được ai? Thiên Sát, Địa Âm ngươi không phải là địch thủ, Liệt Thiên thực lực kinh người, vừa hay tương khắc với chính ngươi, vì thế ngươi cũng không cách nào chiến thắng. Chỉ còn lại Hư Vô tôn chủ, ngươi càng không phải là đối thủ. Như vậy, ngươi muốn ngồi không hưởng lợi, cơ hội chỉ khoảng một phần ngàn, ngươi cho mình có được may mắn này sao?
Vu Thần cười lạnh đáp:
- Đánh vào lòng người trước, đánh lấy thành sau. Muốn thành đại sự không nhất định phải liều mạng thẳng thắn.
Nghe vậy bật cười, Lục Vân liếc mọi người, hỏi ngược lại:
- Câu này có lý một chút, nhưng ngươi cho ngoại trừ ngươi ra, những người khác đều là ngu ngốc cả sao? Thiên Sát, do sát khí mà thành, nhưng lại tuyệt đối không phải sinh ra tuân theo trời đất. Địa Âm, tà mị quỷ dị, chính là do âm độc tà sát mạnh mẽ tạo thành, nhưng hắn cũng không phải do tụ lại khí địa âm trong truyền thuyết mà thành. Yêu Hoàng Liệt Thiên, lai lịch của hắn hơi thần bí, nhưng hắn thiếu đi chút may mắn, nếu không ngày trước hắn đã thống nhất Thất giới, đáng tiếc bây giờ lại trễ đi một chút.
Vu Thần hừ giận nói:
- Chớ có vẽ rồng vẽ rắn trước mặt bổn thần, những điều ngươi biết được đó, bổn thần không điều gì không biết.
Lục Vân hỏi lại:
- Phải vậy chăng? Thế ta hỏi ngươi, Thiên Sát đến từ nơi đâu?
Vu Thần hừ giọng nói:
- Thiên Sát, chính từ sát khí tạo thành, chính là do khí lệ sát của thế gian sinh ra, điều này trong Tu Chân giới đã sớm lưu truyền, ngươi hà tất phải hỏi vấn đề rõ ràng ngây ngô như vậy?
Bật cười lạnh nhạt, Lục Vân ánh mắt nhìn qua mọi người, điềm nhiên đáp:
- Phải vậy chăng? Chư vị ở đây thấy đáp án là chính xác hay không vậy?
Thiên Sát không nói, Âm Đế cũng không nói, rõ ràng bọn chúng không muốn đáp lại vấn đề này.
Liệt Thiên chần chừ một chút, Huyền Dạ lại mở miệng đáp:
- Theo truyền thuyết đúng là như vậy.
Lục Vân hỏi tới:
- Truyền thuyết bắt nguồn từ đâu? Có thật như vậy hay không?
Huyền Dạ ngây ra trả lời:
- Điều này không nói rõ được, dù sao truyền thuyết thật giả khó lường.
Lăng Thiên thấy Lục Vân hỏi đến chuyện này, hơi mất kiên nhẫn nói:
- Bớt nói lung tung đi, muốn động thủ thì động thủ, đừng lãng phí tinh lực ở đây như vậy.
Lục Vân trừng ông ta, ánh mắt sắc bén như đao thật khiến cho nguyên thần Lăng Thiên run lên, vốn đang hình người lập tức thu lại thành một quầng lơ lửng tại chỗ.
- Không rõ lý do đừng có nhúng miệng vào.
Lăng Thiên giận dữ nói:
- Gì mà không rõ lý do, Thiên Sát vốn là hội tụ khí lệ sát trong trời đất mà thành, chuyện này mọi người tu chân bình thường đều biết, ngươi hỏi đến chuyện này, không phải là biết rõ còn hỏi, lãng phí tinh lực sao?
Lục Vân lạnh lùng nói:
- Nếu đúng là như vậy, Thiên Sát có thể thản nhiên thừa nhận, hà cớ gì phải ngậm miệng không nói?
Lăng Thiên sửng sờ, nhìn về Thiên Sát, quả nhiên thấy hắn không chút biểu hiện, trầm ngâm không nói.
Vu Thần để ý thấy chuyện này, cãi lại:
- Thiên Sát không mở miệng là hắn không thèm trả lời, bởi vì đó là chuyện ai cũng đều biết, hắn không bắt buộc phải vẽ vời thêm chuyện.
Lăng Thiên đồng ý đáp:
- Không sai, với sự cuồng ngạo của Thiên Sát, vấn đề ngu xuẩn như vậy, hắn làm sao phải trả lời đây.
Thấy ba phía bắt đầu tranh luận, Liệt Thiên nói:
- Đúng hay sai cứ hỏi thẳng Thiên Sát là biết liền, hà tất phải ở đây tranh luận đến đỏ mặt vậy?
Lục Vân nói:
- Điều này đương nhiên là phương pháp tốt nhất rồi, nhưng Thiên Sát có tình nguyện đáp lời hay không đây?
Vu Thần châm chọc:
- Thế thì phải xem mặt mũi của ngươi có đủ cân đủ lượng, bản lãnh có đủ mạnh mẽ hay không.
Lục Vân hơi lạnh mặt, hừ khẽ nói:
- Nói rất lâu rồi, ngươi lại đem ta đổ lên đầu Thiên Sát, quả thật rất thông minh. Nhưng kế khích tướng của ngươi quá thô thiển, còn để lại dấu vết rất rõ ràng.
Vu Thần rất giận, rống lên:
- Lục Vân, ngươi đừng thái quá. Ngươi trước đây muốn hỏi chuyện này, bây giờ lại nói bổn thần không đúng, ngươi quả thực khinh người quá mức rồi.
Bật cười lạnh nhạt, Lục Vân hơi tà dị nói:
- Thật ra ta hỏi ngươi vấn đề này chỉ để cho ngươi biết, những chuyện người thế gian đều biết không nhất định là sự thật. Ngay cả Vu Thần ngươi, theo lời thiên hạ, ngươi là thần tà ác, âm hiểm quỷ dị, nhưng ai biết được chuyện năm xưa của ngươi đây? Cái gọi là cắt khúc một phần không đủ để bàn luận đúng sai, võ đoán bảo ngươi danh hiệu tà ác, trong lòng ngươi cảm thấy như thế nào đây?
- Câm mồm! Chuyện của bổn thần không cần ngươi phải nói năng lung tung ở đây!
Giận đến tròn xoe mắt, Vu Thần rõ ràng rất giận dữ, không biết do bị nói trúng tâm sự xấu hổ thành giận, hay là bị chạm đến vết thương sâu thẳm nhất trong tâm linh không muốn ai nhắc đến.
Hách Triết nhìn Vu Thần, an ủi :
- Chủ nhân, không cần phải nổi giận, đây là thời điểm quan trọng nhất, chủ nhân phải vô cùng bình tĩnh.
Bốn phía, mọi người đều nhìn Vu Thần, cảm thấy chân nguyên trên người lão dao động, phát hiện tâm tình lão bất ổn.
- Thật ra, lời của Lục Vân nói cũng rất rõ ràng, chỉ có các vị đã có quan niệm ghi sẵn trong đầu rồi, ai cũng không chịu tin mà thôi.
Hư Vô tôn chủ nhẹ nhàng phá vỡ trầm lặng.
Lăng Thiên nghe vậy thất kinh, hỏi tới:
- Tôn chủ, câu này của người có ý gì? Lẽ nào truyền thuyết quả nhiên không đúng?
Hư Vô tôn chủ đáp:
- Chuyện truyền thuyết nửa thật nửa giả. Nhưng chuyện về Địa Âm Thiên Sát lại đa phần là không đúng.
Vu Thần cười lạnh nói;
- Chuyện cũ năm xưa khó mà nói rõ được, ngươi muốn nói thế nào đều đúng cả.
Hư Vô tôn chủ điềm nhiên đáp:
- Vu Thần, ngươi sai rồi. Có một số chuyện có thể khảo chứng được, dù sao Thiên Sát cũng ở nơi này, bổn tôn chủ có cần phải nói bậy trước mặt hắn hay không?
Vu Thần sửng sờ, hừ giọng nói:
- Cũng không nhất định phải vậy, biết đâu ngươi lại thích làm ra hư ảo.
Lăng Thiên quát lên:
- Đừng vội làm càn, thân phận tôn chủ thế nào sao lại có thể như ngươi nói được?
Vu Thần không đáp, vẻ mặt khinh bỉ, rõ ràng không tin con người Hư Vô tôn chủ.
Thấy vậy, Liệt Thiên mở miệng hỏi:
- Nếu tôn chủ biết chuyện này, thế thì hãy nói ra cho nghe xem, cuối cùng thì Thiên Sát đến từ đâu vậy?
Hư Vô tôn chủ đáp:
- Thật ra vấn đề Lục Vân vừa đề cập đến liên quan chuyện Thiên Sát trong truyền thuyết từ đâu mà ra có chân thật không? Chuyện này người thường không biết nhưng ta lại biết rõ.
Lăng Thiên kinh ngạc nói:
- Tôn chủ biết được? Chuyện này vì sao từ đó đến nay người chưa từng nhắc đến?
Hư Vô tôn chủ đáp lời:
- Từ trước đến giờ không đề cập bởi vì truyền thuyết này có nguồn gốc từ Cửu Thiên Hư Vô giới, chính phát xuất từ ta truyền ra ngoài.
- Cái gì! Chính là ngươi!
Tiếng hô kinh ngạc vang lên bốn phía, chỉ thấy những người ở đó ngoại trừ Thiên Sát và Âm Đế ra, ngay cả ba cô Bách Linh ở cửa cũng đều kinh hãi thất sắc, vẻ mặt đầy ngạc nhiên.
Đương nhiên, trong đó Lục Vân là bình tĩnh nhất, chàng dường như đã sớm có dự liệu, nhưng không biết có phải chính xác như vậy hay không.
- Tôn chủ, nếu chính từ người lưu truyền ra ngoài, làm sao lại giả được đây?
Lăng Thiên không hiểu hỏi tới trước hết.
Hư Vô tôn chủ than nhẹ nói:
- Về chuyện này, cần phải nói đến chuyện rất lâu trước đây.
Thiên Sát quát lên:
- Câm miệng, chuyện cũ năm xưa, bổn sát không muốn nghe người ta nhắc đến nữa.
Hư Vô tôn chủ hỏi:
- Nếu không muốn đề cập đến, hai người các ngươi hà tất phải tiến vào trong Hư Vô đại điện?
Thiên Sát cả giận nói:
- Đó là chuyện của ta, không cần phải giải thích cho người nào cả.
Thấy vậy, mọi người vẻ mặt đầy tò mò.
Lăng Thiên càng không nhịn được lên tiếng hỏi:
- Tôn chủ, thật ra người và Thiên Sát có chuyện cũ gì vậy? Trước đây người nhắc đến mâu thuẫn này, lại chưa từng nói đến đoạn này?
Hư Vô tôn chủ trầm ngâm trả lời:
- Về chuyện này, thật ra không thích hợp để nhắc tới ở đây.
Lăng Thiên nghi hoặc hỏi:
- Lúc này không nhắc đến, chờ đến lúc nào đây?
Hư Vô tôn chủ trả lời:
- Có một số chuyện, nói sớm một chút và nói chậm một chút liền có kết quả khác nhau.
Vu Thần nghe vậy, hừ lạnh nói:
- Ngươi nói lời này là không muốn cho ta biết được rõ tình hình?
Hư Vô tôn chủ điềm nhiên trả lời:
- Chuyện cũ của Thiên Sát không hề quan hệ đến ngươi, bởi vì ngươi không có cơ hội đối địch với hắn. Nhưng nếu như ngươi quả thật hiếu kỳ muốn biết, bổn tôn chủ cũng có thể cho ngươi biết một chút.
Vu Thần lạnh nhạt nói:
- Phải vậy chăng? Ngươi khẳng định ta không thắng được Lục Vân?
Hư Vô tôn chủ từ chối cho ý kiến lên tiếng:
- Thắng bại đúng sai, mọi chuyện đều ở tâm. Ai thắng ai thua, ông trời đã định sẵn.
Vu Thần hừ lạnh nói:
- Nói ra như vậy, mọi thứ đã sớm định đoạt, bổn thần gấp rút cũng vô dụng, ngược lại hẳn muốn nghe qua chuyện của Thiên Sát.
Hư Vô tôn chủ nói:
- Nếu như ngươi muốn nghe, bổn tôn chủ sẽ nói cho ngươi một đoạn chuyện cũ, cũng để cho mọi người hiểu được tình thế nhân gian năm xưa.
Thiên Sát vừa nghe, gằn giọng nói:
- Không được nhắc đến, nếu không đừng trách bổn sát vô tình.
Hư Vô tôn chủ lên tiếng:
- Thiên Sát, ngươi lại không muốn biết người thật sự năm xưa phong ấn ngươi là ai phải không?
Thiên Sát giận dữ nói:
- Chớ vội xảo ngôn chối bỏ, ngày trước ngoại trừ ngươi ra còn có ai nữa đây?
Hư Vô tôn chủ lắc đầu nói:
- Ngươi sai rồi, ngày đó phong ấn ngươi và Âm Đế hoàn toàn không phải bổn tôn chủ. Nhớ lại chuyện vài ngàn năm trước, lúc đó chỉ có Thiên Chi Đô, còn chưa có Cửu Thiên Hư Vô giới. Lúc đó ngươi và Âm Đế đột nhiên xuất hiện ở nhân gian, dùng thực lực cực mạnh quét sạch thiên hạ, chỉ trong ba tháng đã giết trên vạn người tu đạo có danh tiếng, khiến cho nhân gian rung động, trời đất phải khiếp đảm, không ai dám đối địch. Lúc đó, ngươi và Âm Đế, một Nam một Bắc, hai bên quan hệ phức tạp, không hề liên thủ mà cũng không đối địch, tùy ý tàn sát nhân sĩ Tu Chân giới, khiến trời và người đều phẫn nộ, vô số người cố gắng phản kích. Nhưng hai người bọn ngươi thực lực kinh người, trong lúc đó có thể nói là vô địch thiên hạ, bất cứ sinh linh nào gặp bọn ngươi đều chỉ có con đường chết, khiến cho các ngươi mang ác danh là Thiên Sát và Địa Âm. Có được uy danh rồi, các ngươi hoàn toàn không ngừng tay, ngược lại càng táo tợn hơn nữa, muốn tiêu diệt nhân thế. Như vậy, chuyện này liền khiến hai phái tiên tu chân ẩn thế không xuất hiện phải nổi giận, bọn họ phái cao thủ giao chiến kịch liệt với các ngươi, cuối cùng phong ấn các ngươi.
Thiên Sát giận dữ nói:
- Chỉ nói bậy, căn bản không có phái tiên tu chân nào cả, tất cả đều do ngươi cải sửa sự thật.
Âm Đế nói:
- Thiên Sát nói không sai, ngày đó cao thủ trong Tu Chân giới, bao gồm cả Linh tôn của Thiên Chi đô đều từng xuất hiện giao chiến với chúng ta, tại sao chưa từng thấy qua được cao thủ của phái tiên nào cả?
Hư Vô tôn chủ đáp:
- Ngày đó, Cửu Thiên Hư Vô giới còn chưa từng được sáng lập. Nhưng sau khi các ngươi xuất hiện rồi, mới có Cửu Thiên Hư Vô giới. Nguyên nhân bên trong chuyện này, chúng ta ai cũng biết rõ trong lòng, tạm thời không nhắc đến. Còn người phong ấn các ngươi, các ngươi cứ mãi cho là ta, đó là bởi vì khi đó người giao chiến với các ngươi đều là hạng tu vi tinh thâm, toàn thân lúc nào cũng có mây mù che mặt, điểm này vô cùng tương tự với bổn tôn chủ, vì thế mới khiến các ngươi bị ngộ nhận mà thành.
Âm Đế hừ lạnh nói:
- Bị ngộ nhận? Ngươi cho chúng ta là những đứa trẻ lên ba sao? Nhân gian lúc đó duy chỉ có ngươi tu vi cao nhất, đã từng kịch chiến với chúng ta không phân cao thấp. Thử hỏi thiên hạ ai có thể so được đây?
/1109
|