Hư Vô tôn chủ lắc đầu trả lời: - Sai, hoàn toàn sai lầm. Ngày đó vì đối phó với các ngươi, bổn tôn chủ đúng là có xuất hiện giao chiến. Nhưng sau đó vì chuyện Hư Vô giới, liền không còn tinh lực để ý đến, điểm này các ngươi trong lòng hiểu rõ. Đợi sau khi ta sáng lập Hư Vô giới rồi, lúc đó các ngươi đều đã bị phong ấn, ta đã điều tra nhiều mặt, cuối cùng mới biết được người phong ấn các ngươi là ai. Thiên Sát nghi ngờ nói: - Ngươi nói thật sao? Hư Vô tôn chủ nói: - Chuyện đã nhiều năm, ta lừa các ngươi để làm gì đây? Âm Đế nói: - Ngày đó phong ấn bổn đế thật sự là người nào vậy? Hư Vô tôn chủ đáp: - Ngày đó để đối phó với ngươi, cao thủ nhân gian và cao thủ Hải vực liên thủ công kích, nhưng không làm được gì ngươi cả. Lúc đó, một cao thủ thần bí đột nhiên xuất hiện, sau khi đánh ngươi trọng thương liền dùng Thánh Long phù phong ấn ngươi, chuyện có phải là như vậy không? Âm Đế đáp: - Không sai, tình hình ngày đó đúng là như vậy, ta cứ mãi cho là người phong ấn ta chính là ngươi. Hư Vô tôn chủ nói: - Người này lai lịch thần bí, khi ta muốn tra xét thì người đó đã biến mất, ta chỉ biết người này đến từ vùng đất cực Bắc, theo truyền thuyết là cao nhân của Thiên Ngoại Động Thiên, nghe nói Thánh Long phù chính là bảo vật trấn sơn của Thiên Ngoại Động Thiên. Âm Đế kinh ngạc nói: - Thiên Ngoại Động Thiên? Danh tự này đúng là có nghe qua, nhưng ai có thể khẳng định ngươi không cố ý lừa ta đây? Thiên Sát nói: - Âm Đế bị cao thủ Thiên Ngoại Động Thiên phong ấn, thế người phong ấn bổn sát là ai đây? Hư Vô tôn chủ nói: - Người phong ấn ngươi xuất thân từ Hải vực, người đó được xưng tụng là phái tiên thần bí nhất trong trời đất – cao nhân của Thiên Địa môn! Thiên Sát gằn giọng nói: - Thiên Địa môn? Ngươi có chứng cứ gì đây? Hư Vô tôn chủ đáp: - Không có chứng cứ, bởi vì ta hoàn toàn không gặp qua người đó. Lục Vân ở gần đó trước giờ im lặng lại lên tiếng: - Điểm này ta có thể chứng minh, bởi vì Thiên Uy lệnh vốn xuất thân từ Thiên Địa môn. Thiên Sát gào thét: - Nói như vậy chúng ta vài ngàn năm qua vẫn không hề biết gì cả? Hư Vô tôn chủ trả lời: - Sự thật là như vậy. Điều này cũng hệt như thân phận của các ngươi trước giờ vẫn khiến người ta hiểu lầm. Âm Đế lạnh lùng tàn khốc nói: - Ngươi nói lúc này đã quá trễ rồi, nếu như chúng ta đã đến, sẽ không hề rời đi. Hư Vô tôn chủ đáp: - Nếu như ta sợ các ngươi đến đây, hà tất phải che giấu những chuyện này? Âm Đế cười lạnh nói: - Ngươi quả thật không sợ chăng? Hư Vô tôn chủ bật cười lớn ba tiếng, hỏi ngược lại: - Ngươi cho là như vậy chăng? Âm Đế không nói, lạnh lùng nhìn ông, ánh mắt thần quang lấp lánh bất định. Vu Thần và Yêu Hoàng vẻ mặt quái dị, rõ ràng sau khi hiểu được những chuyện năm xưa, ít nhiều cũng có tâm tình đổi khác rồi. Lục Vân vẻ mặt bình tĩnh, ánh mắt nhìn Vu Thần, điềm nhiên nói: - Chuyện cũ đã nghe xong rồi, tiếp theo đến lượt của chúng ta. Vu Thần cười lạnh nói: - Chuyện cũ của bọn họ rất đặc sắc, đáng tiếc còn chưa đủ hoàn chỉnh. Hy vọng chuyện cũ của chúng ta vừa đặc sắc lại vừa đầy đủ. Lục Vân cười nói: - Chuyện xưa đặc sắc thông thường đều không hoàn chỉnh. Vu Thần hừ lạnh một tiếng, ánh mắt quét qua những người ở đó, khi đến bên Bạch Như Sươn liền hơi dừng lại một chút, rồi quay lại Lục Vân, giọng quái dị hỏi: - Lục Vân, ngươi nói giữa chúng ta, cuối cùng sẽ có kết cục thế nào đây? Lục Vân hai mắt khép hờ, hỏi ngược lại: - Trong lòng của ngươi hy vọng kết quả sẽ như thế nào đây? Vu Thần trầm ngâm trả lời: - Thật ra trong lòng ta có phần bội phục ngươi. Có lẽ bởi vì thân phận nghịch thiên của ngươi, ta như thấy được hình bóng tuổi trẻ của mình. Vì thế, ta sẽ không giết ngươi, nhưng cũng không dễ dàng dung tha cho ngươi, bởi vì ngươi phá vỡ chuyện tốt của ta, làm cho kế hoạch của ta bị rối loạn. Điềm nhiên gật đầu, Lục Vân trả lời: - Trong lòng Vu Thần, giữa những tà ác còn duy trì được vài phần thiên tính, quả thật đáng mừng lại đáng buồn. Nếu ngươi năm xưa đổi phương thức khác, biết đâu hôm nay ngươi và ta sẽ không phải đối đầu. Vu Thần lạnh nhạt nói: - Chuyện năm xưa dù đúng hay sai, ta đều không muốn nhắc đến nữa. Bây giờ hãy kết thúc chuyện giữa hai chúng ta, để cho nó có được một kết cục. Lục Vân trả lời: - Được, không nói chuyện xưa nữa, hãy bàn chuyện hiện nay. Niệm tình quen biết giữa hai chúng ta, ngươi có bất cứ di nguyện nào nếu không ngại hãy nói ra trước đi. Vu Thần chăm chú nhìn Lục Vân, thấy chàng không giống nói đùa, trong lòng có chút cảm xúc mở miệng lên tiếng: - Nếu như cuối cùng ta thua, hy vọng ngươi đừng nên làm khó Hách Triết. Nghe vậy, Hách Triết đầy cảm động, nói nhỏ: - Chủ nhân … Lục Vân nhìn Vu Thần, ánh mắt toát ra vẻ gì đó người thường không giải thích được, gật đầu nói: - Được, ta đáp ứng ngươi, không làm khó hắn là được. Vu Thần cười nói: - Bây giờ, bổn thần không còn lo lắng gì nữa, có thể phóng tay phân cao thấp với ngươi một phen. Đến đây, bây giờ hãy đánh cuộc với vận mệnh của chúng ta, xem thử ai có thể cười ngạo Thất giới? Nói rồi làn sáng âm u toàn thân lóe lên, một luồng khí thế mạnh mẽ ngập tràn trong Hư Vô đại điện. Ở quanh đó, Địa Âm, Thiên Sát, Yêu Hoàng, Hư Vô tôn chủ ai nấy đều lui lại, nhường một vùng không gian cho hai người sắp sửa giao chiến. Lúc này, kết cục giữa Lục Vân và Vu Thần sẽ như thế nào? Trong quá trình sẽ có xuất hiện tình hình bất ngờ hay không đây? ****** Quét mắt những người chung quanh, Lục Vân nhìn lại Vu Thần, điềm nhiên nói: - Ba lần gặp nhau, tình hình khác biệt, hiện nay lại phải phân cao thấp, trong lòng ngươi có ít nhiều oán hận. Nhưng định mệnh như vậy, sớm đã định sẵn, có trách hãy trách ý trời mà thôi. Vu Thần lạnh lùng nói: - Nếu muốn động thủ, hà tất phải nói đến những chuyện này. Cả đời của bổn thần đều là người bị ông trời nguyền rủa, Lục Vân ngươi không phải cũng như vậy sao? Bật cười điềm đạm, Lục Vân hơi cảm xúc trả lời: - Đúng thế, chúng ta đều là người bị lời nguyền của ông trời, đáng tiếc lại mỗi người đều có định mệnh, mỗi người đều phải chọn lựa cuộc sống khác nhau. Vu Thần hừ giọng nói: - Đời ngươi có được sự lựa chọn, đời bổn thần lại không hề được lựa chọn. Như vậy tính ra ngươi cũng còn may mắn hơn ta. Lục Vân lắc đầu đáp: - Ngươi sai rồi, cả đời ta hoàn toàn không may mắn hơn ngươi, nhưng ta không hề chịu thua số phận, cố gắng phản kích. Còn ngươi, trên bước đường tiến lên lại chỉ lo phục vụ số phận. Đến lúc hối hận, muốn phản kháng lại, đáng tiếc đã quá trễ rồi. Vu Thần vẻ mặt biến sắc, bản thân quả thật như vậy chăng? Hơi khổ sở, thời khắc này Vu Thần buông bỏ mặt nạ mang đã lâu, đau khổ nói: - Có lẽ thời khắc năm xưa ta không đủ bình tĩnh lạnh lùng mới bị ông trời nguyền rủa cả đời. Nhưng chuyện đã đến hôm nay, bổn thần cũng hoàn toàn không hối hận, cho dù thoát không được lời nguyền, ta cũng không chút sợ hãi. Lục Vân than nhẹ: - Thật ra theo ta biết được, cả đời ngươi không hề tà ác như người thế gian truyền tụng, nhưng ngươi lại mất đi thứ mong muốn nhất, nên trở thành cực đoan, trở thành hơi tà dị, từ đó phải mang ác danh. Vu Thần nghe vậy chấn động, sau đó bật cười lớn thành tiếng, điên cuồng nói: - Tà ác? Cực đoan? Không ngờ được sau ngàn năm lại còn có người thương cảm cho ta? Ha ha ha … Lục Vân vẻ mặt bình tĩnh, nhẹ giọng nói: - Tâm linh cô đơn trải qua nhiều năm trường, mang nặng tình cảm không cam lòng thì làm sao có thể cam tâm được? Hách Triết an ủi: - Chủ nhân, ngàn năm đều đã thành quá khứ rồi, chủ nhân sao hà tất phải vì chuyện xưa mà đau lòng? Vu Thần kích động không ngừng, giọng đầy oán hận: - Ngàn năm dễ dàng, tình xưa khó ngăn. Nếu không phải chuyện năm xưa, ta sao phải đến mức thế này? Hách Triết lắc đầu trả lời: - Chuyện xưa đã qua, người tự đau lòng, có ý nghĩa thế nào đây? Vu Thần gằn giọng nói: - Cuộc đời ta còn chưa đến tận cùng, chỉ cần còn sống thì còn có cơ hội xoay chuyển càn khôn. Nói rồi, chân nguyên toàn thân theo tâm tình bồng bột của lão hóa thành cơn lốc mạnh mẽ thổi một cơn sóng kinh hãi trong Hư Vô đại điện. Thấy vậy, những người đang quan sát đều bố trí phòng ngự, Hư Vô tôn chủ lại phất tay phải, một luồng gió nhẹ thổi qua, cơn sóng điên cuồng hoang dã của Vu Thần không ngờ đã bình thường lại ngay. Cử động của Hư Vô tôn chủ khiến người ta chú ý. Ông có thể dễ dàng áp chế được sức mạnh bộc phát do lòng đầy giận dữ của Vu Thần. Tu vi như vậy cho dù là Lục Vân cũng phải kinh khiếp huống gì những người còn lại. Vu Thần hơi khiếp sợ, tâm tình kích động nhanh chóng bình tĩnh trở lại, sau khi trầm tư giây lát, ánh mắt nhìn Lục Vân lạnh giọng nói: - Thời gian không còn sớm nữa, chúng ta phải bắt đầu thôi. Lục Vân đáp: - Cũng tốt, định mệnh sắp sẵn, bỏ chạy cũng vô nghĩa. Giữa hai chúng ta cuối cùng phải có một kết thúc. Vu Thần toàn thân cuồng phong nổi lên bốn bề, lạnh lùng tàn khốc nói: - Xuất thủ đi, chiêu thứ nhất để ngươi ra tay trước. Lục Vân nghe vậy vẻ mặt kỳ dị, điềm nhiên lên tiếng: - Trước khi động thủ ta có một chuyện muốn nói rõ, trước đây chúng ta đã từng gặp nhau ba lần, thế thì hôm nay ước định dùng ba chiêu, nếu ba chiêu qua rồi ngươi không thua, ân oán giữa chúng ta từ nay xem như xóa bỏ. Vu Thần hai mắt khép hờ, hỏi lại: - Lục Vân, ngươi không thấy quá cuồng vọng sao? Lục Vân đáp: - Cuồng vọng của ta đối với ngươi chưa chắc không phải là một chuyện tốt chăng? Vu Thần gật đầu nói: - Nói đúng, nếu như ngươi đã có tự tin như vậy, bổn thần đáp ứng ngươi. Hy vọng sau này ngươi chớ hối hận. Lục Vân lạnh nhạt trả lời: - Dùng toàn lực, chỉ ba chiêu là đủ rồi. Ngươi chuẩn bị đi thôi. Nói rồi toàn thân ánh sáng hiện lên, làn sáng bảy màu tỏ ra xung quanh, hình thành một vầng mây bảy màu dưới chân chàng, trên đầu hình thành một vòng sáng, bốn bề hình thành kết giới phòng ngự màu sắc không đồng đều, tổng thể nhìn thấy có sức rung động vô cùng. Vu Thần vẻ mặt cảnh giác, toàn thân sương xám dao động nhấp nhô, khí thế to lớn liền phát ra, khi gặp phải làn sáng bảy màu của Lục Vân liền tranh đấu kịch liệt, những âm thanh sấm sét dày đặc cùng với hoa lửa chói mắt vang lên trong đại điện không ngừng. Bốn bề, cuồng phong đột nhiên nổi lên, vô số dòng xoáy di động qua lại cuốn vào trong không ít hoa lửa bé nhỏ, khiến nó sáng lên nhàn nhạt. Ở tại chỗ, trên người Vu Thần ánh sáng thẫm lưu động, vô số phù chú cổ quái lúc ẩn lúc hiện hệt như ngàn vạn con quái thú, lúc thì gào thét bay ra, nuốt lấy sức mạnh thần thánh phát ra từ người Lục Vân, lúc thì ẩn nấp không thấy, hóa thành kết giới quỷ dị bảo hộ thân thể Vu Thần. Chăm chú nhìn tình cảnh này, Lục Vân điềm nhiên cất tiếng: - Chiêu thứ nhất, Kiếm Phá Thiên Địa! Nói rồi hai tay giơ cao, ánh sáng lưu động toàn thân nhanh chóng tụ lại, rồi từ lòng hai bàn tay của chàng phóng ra, hình thành ngàn vạn làn sáng bảy màu xoay tròn phân bố trên đỉnh đầu của Vu Thần. Những làn sáng này vô cùng thần kỳ, sau khi thoát khỏi lòng bàn tay của Lục Vân liền nhanh chóng to lên, hóa thành ngàn vạn thanh kiếm ánh sáng với màu sắc khác nhau, công thẳng đến Vu Thần theo một quy luật nhất định. Chăm chú nhìn công kích của Lục Vân, trong lòng Vu Thần có cảm giác quái dị.
/1109
|