Trong tiếng vó ngựa trầm muộn, La Khắc Địch và Mã Lương dẫn một trăm huyết giáp kỵ sĩ chạm rãi tiến vào thành Mông.
Lô Thừa Phong nhìn tọa kỵ bên dưới đám người La Khắc Địch, sắc mặt đột nhiên biến thành vô cùng khó coi. Hình dạng của loại tọa kỵ này cơ hồ là thể tổng hợp của chó và ngựa, cơ thịt trên cơ ngực, cơ mông cực kỳ chắc, hai chi trước thon dài có lực, có thể thấy bọn chúng có sức bùng nổ tầm ngán đáng sợ. Trên đầu tọa kỵ có sừng, trên da thịt có vảy, trên ngón chân có móng sắc, miệng toàn là răng nanh to như cái muôi.
"Cuồng bí thú tọa kỵ chỉ riêng Võ Lâm quân hiệu Giáp chữ Thiên của vương đô Lữ quốc mới có. Chiến lực của mỗi một con cuồng bí thú ngang ngửa với một võ giả có tu vi nội lực ba mươi năm." Lô Thừa Phong hạ giọng, chậm rãi nói: "Phủ Dương quân chẳng qua chỉ là một ngoại thích của Lữ quốc, bằng vào gì mà điều động Võ Lâm quân?"
"ngoại thích, ngoại thích, ngoại thích như hắn là từ đâu mà tới?" Vật Khất nghe thấy ba chữ Võ Lâm quân liền biết rằng chuyện này phiền phức rồi.
"Thê tử của Phủ Dương quân là Huỳnh Xuyên công chúa của Lữ quốc, ấu nữ của đương kim quốc quân." Lô Thừa Phong phản ứng lại, vội vàng nói: "Muội muội nhỏ nhất của Phủ Dương quân lại được gả cho Lữ Bất Hoan của Bạch Thước quân. Bạch Thước quân là thân đệ của đương kim quốc quân, chấp chưởng quân vệ của Lữ quốc cận vệ."
Vỗ mạnh lên đùi một cái, Lô Thừa Phong nói: "Bạch Thước quân Lữ Bất Hoan, hắn tự mình điều động Võ Lâm quân, gan lớn thật!"
Vật Khất không cảm thấy hứng thú với chuyện Bạch Thước quân Lữ Bất Hoan điều động Võ Lâm đoàn, hắn chỉ cảm thấy đầy hiếu kỳ với quan hệ bối phận phức tạp của Phủ Dương quân. Phủ Dương quân cưới ấu nữ của quốc quân Lữ quốc, muội muội của y lại gả cho chú ruột của vợ mình, vậy thì con trai của y gọi Bạch Thước quân Lữ Bất Hoan là gì? Phức tạp, quả nhiên là phức tạp, quan hệ thông gia giữa đại gia hào môn quả thực là loạn thất bát tao.
Mang theo một cỗ uy áp sâm nghiêm, đám người La Khắc Địch một trăm linh hai kỵ thông qua cửa thành, tiến vào thành Mông. Cửa thành bị đóng chặt, bên trong thành môn lâu thấp, dưới sự chỉ đạo của Vật Khất, công tượng của thành Mông mấy tháng nay chế tạp mấy chiếc sàng nỗ, đang gấp rút lên dây, nỏ tiễn thuần thép giống như trường mâu đang nhắm thẳng vào đám người La Khắc Địch.
Vật Khất, Lô Thừa Phong vội vàng từ trên thành đi xuống, Lô Thừa Phong hành lễ với La Khắc Địch: "La tướng quân, Thừa Phong có lễ!"
Ngồi trên cuống bí thú, La Khắc Địch từ trên cao nhìn xuống Lô Thừa Phong, mặt không chút biểu tinh lắc đầu: "Bản tương quân có chức nhị đẳng thượng tướng quân, thành thủ đại nhân vốn nên xương là hạ quan với đúng. Ta và ngươi không có tư giao, hai chữ 'Thừa Phong', bản tướng quân hổ thẹn không đảm đướng được."
Lời nói của La Khắc Địch giống như là vẻ mặt của y vậy, lạnh băng băng. Lô Thừa Phong sắc mặt sầm xuống, lập tức cùng lạnh lùng hành lễ lại: "Là bản quan đường đột rồi. Thượng tướng quân, hạ quan thành thủ thay quyền của hành Mông Lô Thừa Phong có lễ!"
La Khắc Địch giơ roi ngựa lên, nặng nề quất lên vai Lô Thừa Phong một cái, cười lạnh nói: "Hay lắm hay lắm, hữu lễ hay vô lễ, chúng ta sẽ nói sau. Di hầu của chúng ta ở đâu? Dẫn bản tướng quân tới thăm người. Còn nữa, tên tiện chủng Liễu Trung đó đang ở đâu?"
Roi ngựa làm bằng thép thuần quất một cái khiến cho vai Lô Thừa Phong đau đớn, gã thối lui một bước, trầm giọng nói: "Xin các vị theo ta, thi thể của di hầu, hạ quan một mực bảo tồn rất tốt. Còn Liễu Trung và những hộ vệ ở bên cạnh di hầu, lúc Man nhân phá thành, bọn họ đều bị giết hết rồi."
Mã Lương đột nhiên hỏi: "Tất cả hộ vệ của di hầu bị giết hết rồi ư?"
Vật Khất bước lên một bước, vô cùng nghiêm túc trả lời: "Đúng là như vậy. Man nhân phá thành, Liễu Trung dẫn theo rất nhiều hộ vệ, nói là muốn báo thù rửa hận cho di hầu, phấn đấu quên mình trùng sát vào trong đại quân của man nhân, kết quả là bị man nhân giết hết."
Mã Lương nghiêm giọng quát: "Một người sống cũng không còn ư?"
Vật Khất thở dài, nói: "Dưới trướng di hầu đều là người trung lương. Thấy di hầu chết, bọn họ ai nấy đều mang lòng quyết tử, không còn ai sống cả."
Mã Lương đột nhiên bật cười: "Thì ra là vậy, bọn chúng cũng coi như là chết có ý nghĩa. Chỉ là không ngờ, lão cẩu Liễu Trung đó, hắn không ngờ lại có một cỗ tử huyết khí như vậy. Lương vốn cho rằng, lão cẩu như Liễu Trung, chỉ biết bo bo giữ mình, không có dũng khí tuẫn mình vì chủ."
Vật Khất cũng bật cười, hắn nhìn Mã Lương, cười nói: "Cho nên mới nói, không thể trông mặt mà bắt hình dong, dùng ấn tượng thường ngày mà nhìn người ta là không đúng. Liễu Trung lão tiên sinh hy sinh vì nghĩa, chính là tấm gương mà chúng ta nên noi theo. Phủ Dương quân quả nhiên là nhất đại hiền nhân, môn hạ sở thuộc ai nấy đều anh võ trung liệt, cái gọi là mãn môn anh liệt bất quá cũng chỉ được vậy mà thôi."
Khóe miệng La Khắc Địch giật giật, suýt chút nữa thì vung roi ra quật chết Vật Khất. Tay của Mã Lương cùng nắm chặt lại, y hận không thể một roi quật vỡ thiên linh cái của Vật Khất. Lô Thừa Phong tay phải đặt sau lưng, bấp mạnh một cái vào thịt mềm ở eo mình mới ngăn được không bật cười.
"Mãn môn anh liệt"? Từ này dùng không sai.
Nhất thời không ai nói gì, đoàn người lặng lẽ đi tới phủ thành thủ. Trên đường, đôi mắt sắc bén như ưng của La Khắc Địch rất nhanh lướt qua đường lớn của thành Tiểu Mộng, nhìn những tháp tên to cao mới được xây dựng giữa nhai phường, cùng với những chướng ngại vận kiên cố giữa nhai phường và nhai phường.
Từ sau chuyện 'man nhân phá thành' hai tháng trước, Vật Khất liền dẫn sĩ tốt thành vệ quân dựng những công sự thành phòng này ở trong thành Mông. Trên cơ bản đã dựng được một tòa tháp tên dài hai mươi trượng, một nhai lũy trăm trượng.
sắc mặt của La Khắc Địch không khỏi có chút khó coi. Y thầm tính toán, trước mặt cho thấy những tòa tháp tên và nhai lũy này đều như dùng kỵ binh công thành, cho dù là đánh được vào thành thì cũng phải chịu tổn thất cực lớn.
Mã Lương mắt cũng lấp lánh sáng, y quan sát những tháp tên và nhai lũy này, lông mày nhíu chặt lại. Vừa đi tới phủ thành thủ, Mã Lương lại đột nhiên hỏi: "Nghe nói những man nhân đó đã kiếp sát phú thương ở trong thành? Hiện tại tất cả sinh ý đặc sản của thành Mông là người đương địa thế chân?"
Vật Khất không nói nhiều, chỉ gật mạnh đầu với Mã Lương một cái: "Tiên sinh quả nhiên là tin tức linh thông."
Lông mày Mã Lương lại càng nhíu chặt hơn, lời nói vừa rồi của y giống như là một quyền nặng nề đánh ra, nhưng câu trả lời của Vật Khất lại nhẹ nhàng như bông vải, tạo cho y một loại cảm giác không đánh đúng chỗ, rất là khó chịu.
Cửa chính của phủ thành thủ mở rộng, đoàn người tiến vào phủ thành thủ.
Linh cữu của Liễu Tùy Phong được đặt ở bên trong nội trạch phế hư của tiền thành thủ Dịch Diễn. Trận đại hỏa ngày hôm đó, nội trạch của phủ thành thủ bị thiêu thành đất trống, Vật Khất dứt khoát gọi người dựng lên một cái lều linh cữu to tướng ở đó, đặt vô số thành tùng thủy bách, cung phụng một lượt lớn hoa tươi nến thơm, vây linh cữu của Liễu Tùy Phong ở giữa hoa tươi lá xanh, lại có một đám nam nữ được mời đến sắm vai hiền tử hiền tôn khóc lóc trước linh cữu, bầu không khí rất là bi thương túc mục.
Nhìn thấy linh cữu to tướng ở trước mặt và những quan tài gỗ dùng cả một cây đàn hương chế tài, La Khắc Địch và Mã Lương lập tức không biết nói gì.
Từ phương vị của lĩnh cữu có thể nhìn ra, địa phương này là chủ vị tốt nhất của phủ thành thủ, nên là nơi ở của thành thủ. Nhưng hiện giờ lại biến thành nơi đặt linh cữu của Liễu Tùy Phong, từ trên lễ tiết mà nói, La Khắc Địch và Mã Lương không nhìn ra được chút sơ hở nào.
Thành tùng thúy bạch, hoa tươi nến thơm, còn có hơn một trăm hiếu tử hiền tôn khóc lóc bi thương, tất cả lễ độ đều rất đầy đủ, hơn nữa còn tốt hơn là họ tưởng tượng, bọn họ còn có thể nói được gì nữa?
La Khắc Địch và Mã Lương tháp một nên hương cho Liễu Tùy Phong, sau đó Mã Lương nghiến răng, quát: "Người đâu, nghiêm thi!"
Vật Khất lập tức rùng mình sợ hãi, nghiêm thi ư? Chơi thật à? Đây là ý tức của Phủ Dương quân hay là của Bạch Thước quân? Chiêu này độc quá.
Trong một trăm kỵ sĩ có năm lão nhân gày đét, cả người lộ ra một cỗ khí âm sâm, trên người mang theo mùi hôi nhàn nhạt. Bọn họ đi đường lảo đảo, không hề có tu vi nội lực, nhưng đôi mặt tặc sáng bừng, lúc nhìn người giống như là là đang nhìn một cỗ thi thể vậy.
Bọn họ đi tới trước linh cữu, đẩy nắp quan tài nặng nề ra, sau đó khênh thi thể của Liễu Tùy Phong ra.
Trên thi thể của Liễu Tùy Phong được bọc vải dày, bên trên rải đầy phấn thơm và dược vật để phòng thối rữa. Năm lão đầu này nhanh chóng dùng một cái kéo cắt cuộn vải ra, để lộ thi thể đen xì của Liễu Tùy Phong.
"Trúng kịch động mà chết, vết thương ở tai!"
"Trong cơ thể không có nội thương, ngũ tạng lục phủ hoàn hảo không có thương tổn."
"Ngoài cơ thể, hạ thân bị thương, trừ điều này ra, không còn thương thế gì khác."
Năm lão đầu năm con dao tách rời thi thể của Liễu Tùy Phong, móc hết cả lục phủ ngũ tạng, bao gồm cả đại não ra ngoài, dùng các loại dụng cụ kỳ quái kiểm tra. Bọn họ còn từ trong nội tạng của Liễu Tùy Phong lấy ra một bộ phận, dùng nước thuốc kỳ quái tấm ướp, thông qua biến hóa màu sắc của nước thuốc để kiểm tra xem Lô Thừa Phong rốt cuộc là trúng độc gì, rốt cuộc là trúng mấy loại độc.
Lô Thừa Phong nhìn thấy cảnh Liễu Tùy Phong bị tháo thành tám mảnh, lập tức quay người đi.
Vật Khất thì hiếu kỳ đứng ở bên cạnh năm lão nhân này, thưởng thức động tác nhanh gọn của họ, thỉnh thoảng còn hỏi lai lịch của nước thuốc và dụng cụ mà họ dùng. Chẳng qua chỉ là pháp y giải phẫu thi thể để nghiêm thi, có gì là kỳ quái đâu?
Dày vò thi thể của Liễu Tùy Phong đúng nửa tiếng đồng hồ, năm lão nhân này mới lau mồ hôi trên trán, đứng dậy.
"La tướng quân, Mã tiên sinh, di hầu dích xác là bị độc trùng chui vào tai, trúng kịch độc mà chết. Chỉ là vết thương ở hạ thân có chút kỳ quái." Năm lão già đứng thành hàng chữ nhất ở trước mặt La Khắc Địch, hành lễ với y.
La Khắc Địch đi tới bên cạnh Liễu Tùy Phong, nhìn chằm chằm vào thân thể đã bị cắt thành mảnh nhỏ của Liễu Tùy Phong một hồi lâu, cắn răng nói: "Quân hầu nói rồi, cái chết của di hầu nhất định phải tra cho rõ. Bất kể là ai đối địch với phủ Phủ Quân dương của chúng ta, đều phải chuẩn bị chịu tội chết!"
Quay người lại, La Khắc Địch nghiêm giọng quát: "Lô Khúc Uyên đâu? Gã không phải là cùng các ngươi vào sơn lâu ư? Lô Khúc Uyên đâu?"
Giậm mạnh chân một cái, La Khắc Địch phẫn nộ hét lên: "Di hầu có hai tu luyện giả cấp tiên thiên thai tức bảo hộ, người sao mà chết được? Các ngươi sao lại còn sống? Gọi Lô Khúc Uyên ra, ta muốn đối chất với gã!"
Lô Thừa Phong ho khẽ một tiếng, Trương Hổ đã dẫn Lô Khúc Uyên mặt không chút huyết sắc đi ra.
Vừa đi trước lều linh cữu, Lô Khúc Uyên quỳ xuống trước thi thể của Liễu Tùy Phong, lớn tiếng gào thét.
"Liễu Di hầu, huynh chết thảm quá! Huynh chết rồi mà còn bị người ta ngũ mã phanh thây, chết không toàn thây!"
Lô Thừa Phong nhìn tọa kỵ bên dưới đám người La Khắc Địch, sắc mặt đột nhiên biến thành vô cùng khó coi. Hình dạng của loại tọa kỵ này cơ hồ là thể tổng hợp của chó và ngựa, cơ thịt trên cơ ngực, cơ mông cực kỳ chắc, hai chi trước thon dài có lực, có thể thấy bọn chúng có sức bùng nổ tầm ngán đáng sợ. Trên đầu tọa kỵ có sừng, trên da thịt có vảy, trên ngón chân có móng sắc, miệng toàn là răng nanh to như cái muôi.
"Cuồng bí thú tọa kỵ chỉ riêng Võ Lâm quân hiệu Giáp chữ Thiên của vương đô Lữ quốc mới có. Chiến lực của mỗi một con cuồng bí thú ngang ngửa với một võ giả có tu vi nội lực ba mươi năm." Lô Thừa Phong hạ giọng, chậm rãi nói: "Phủ Dương quân chẳng qua chỉ là một ngoại thích của Lữ quốc, bằng vào gì mà điều động Võ Lâm quân?"
"ngoại thích, ngoại thích, ngoại thích như hắn là từ đâu mà tới?" Vật Khất nghe thấy ba chữ Võ Lâm quân liền biết rằng chuyện này phiền phức rồi.
"Thê tử của Phủ Dương quân là Huỳnh Xuyên công chúa của Lữ quốc, ấu nữ của đương kim quốc quân." Lô Thừa Phong phản ứng lại, vội vàng nói: "Muội muội nhỏ nhất của Phủ Dương quân lại được gả cho Lữ Bất Hoan của Bạch Thước quân. Bạch Thước quân là thân đệ của đương kim quốc quân, chấp chưởng quân vệ của Lữ quốc cận vệ."
Vỗ mạnh lên đùi một cái, Lô Thừa Phong nói: "Bạch Thước quân Lữ Bất Hoan, hắn tự mình điều động Võ Lâm quân, gan lớn thật!"
Vật Khất không cảm thấy hứng thú với chuyện Bạch Thước quân Lữ Bất Hoan điều động Võ Lâm đoàn, hắn chỉ cảm thấy đầy hiếu kỳ với quan hệ bối phận phức tạp của Phủ Dương quân. Phủ Dương quân cưới ấu nữ của quốc quân Lữ quốc, muội muội của y lại gả cho chú ruột của vợ mình, vậy thì con trai của y gọi Bạch Thước quân Lữ Bất Hoan là gì? Phức tạp, quả nhiên là phức tạp, quan hệ thông gia giữa đại gia hào môn quả thực là loạn thất bát tao.
Mang theo một cỗ uy áp sâm nghiêm, đám người La Khắc Địch một trăm linh hai kỵ thông qua cửa thành, tiến vào thành Mông. Cửa thành bị đóng chặt, bên trong thành môn lâu thấp, dưới sự chỉ đạo của Vật Khất, công tượng của thành Mông mấy tháng nay chế tạp mấy chiếc sàng nỗ, đang gấp rút lên dây, nỏ tiễn thuần thép giống như trường mâu đang nhắm thẳng vào đám người La Khắc Địch.
Vật Khất, Lô Thừa Phong vội vàng từ trên thành đi xuống, Lô Thừa Phong hành lễ với La Khắc Địch: "La tướng quân, Thừa Phong có lễ!"
Ngồi trên cuống bí thú, La Khắc Địch từ trên cao nhìn xuống Lô Thừa Phong, mặt không chút biểu tinh lắc đầu: "Bản tương quân có chức nhị đẳng thượng tướng quân, thành thủ đại nhân vốn nên xương là hạ quan với đúng. Ta và ngươi không có tư giao, hai chữ 'Thừa Phong', bản tướng quân hổ thẹn không đảm đướng được."
Lời nói của La Khắc Địch giống như là vẻ mặt của y vậy, lạnh băng băng. Lô Thừa Phong sắc mặt sầm xuống, lập tức cùng lạnh lùng hành lễ lại: "Là bản quan đường đột rồi. Thượng tướng quân, hạ quan thành thủ thay quyền của hành Mông Lô Thừa Phong có lễ!"
La Khắc Địch giơ roi ngựa lên, nặng nề quất lên vai Lô Thừa Phong một cái, cười lạnh nói: "Hay lắm hay lắm, hữu lễ hay vô lễ, chúng ta sẽ nói sau. Di hầu của chúng ta ở đâu? Dẫn bản tướng quân tới thăm người. Còn nữa, tên tiện chủng Liễu Trung đó đang ở đâu?"
Roi ngựa làm bằng thép thuần quất một cái khiến cho vai Lô Thừa Phong đau đớn, gã thối lui một bước, trầm giọng nói: "Xin các vị theo ta, thi thể của di hầu, hạ quan một mực bảo tồn rất tốt. Còn Liễu Trung và những hộ vệ ở bên cạnh di hầu, lúc Man nhân phá thành, bọn họ đều bị giết hết rồi."
Mã Lương đột nhiên hỏi: "Tất cả hộ vệ của di hầu bị giết hết rồi ư?"
Vật Khất bước lên một bước, vô cùng nghiêm túc trả lời: "Đúng là như vậy. Man nhân phá thành, Liễu Trung dẫn theo rất nhiều hộ vệ, nói là muốn báo thù rửa hận cho di hầu, phấn đấu quên mình trùng sát vào trong đại quân của man nhân, kết quả là bị man nhân giết hết."
Mã Lương nghiêm giọng quát: "Một người sống cũng không còn ư?"
Vật Khất thở dài, nói: "Dưới trướng di hầu đều là người trung lương. Thấy di hầu chết, bọn họ ai nấy đều mang lòng quyết tử, không còn ai sống cả."
Mã Lương đột nhiên bật cười: "Thì ra là vậy, bọn chúng cũng coi như là chết có ý nghĩa. Chỉ là không ngờ, lão cẩu Liễu Trung đó, hắn không ngờ lại có một cỗ tử huyết khí như vậy. Lương vốn cho rằng, lão cẩu như Liễu Trung, chỉ biết bo bo giữ mình, không có dũng khí tuẫn mình vì chủ."
Vật Khất cũng bật cười, hắn nhìn Mã Lương, cười nói: "Cho nên mới nói, không thể trông mặt mà bắt hình dong, dùng ấn tượng thường ngày mà nhìn người ta là không đúng. Liễu Trung lão tiên sinh hy sinh vì nghĩa, chính là tấm gương mà chúng ta nên noi theo. Phủ Dương quân quả nhiên là nhất đại hiền nhân, môn hạ sở thuộc ai nấy đều anh võ trung liệt, cái gọi là mãn môn anh liệt bất quá cũng chỉ được vậy mà thôi."
Khóe miệng La Khắc Địch giật giật, suýt chút nữa thì vung roi ra quật chết Vật Khất. Tay của Mã Lương cùng nắm chặt lại, y hận không thể một roi quật vỡ thiên linh cái của Vật Khất. Lô Thừa Phong tay phải đặt sau lưng, bấp mạnh một cái vào thịt mềm ở eo mình mới ngăn được không bật cười.
"Mãn môn anh liệt"? Từ này dùng không sai.
Nhất thời không ai nói gì, đoàn người lặng lẽ đi tới phủ thành thủ. Trên đường, đôi mắt sắc bén như ưng của La Khắc Địch rất nhanh lướt qua đường lớn của thành Tiểu Mộng, nhìn những tháp tên to cao mới được xây dựng giữa nhai phường, cùng với những chướng ngại vận kiên cố giữa nhai phường và nhai phường.
Từ sau chuyện 'man nhân phá thành' hai tháng trước, Vật Khất liền dẫn sĩ tốt thành vệ quân dựng những công sự thành phòng này ở trong thành Mông. Trên cơ bản đã dựng được một tòa tháp tên dài hai mươi trượng, một nhai lũy trăm trượng.
sắc mặt của La Khắc Địch không khỏi có chút khó coi. Y thầm tính toán, trước mặt cho thấy những tòa tháp tên và nhai lũy này đều như dùng kỵ binh công thành, cho dù là đánh được vào thành thì cũng phải chịu tổn thất cực lớn.
Mã Lương mắt cũng lấp lánh sáng, y quan sát những tháp tên và nhai lũy này, lông mày nhíu chặt lại. Vừa đi tới phủ thành thủ, Mã Lương lại đột nhiên hỏi: "Nghe nói những man nhân đó đã kiếp sát phú thương ở trong thành? Hiện tại tất cả sinh ý đặc sản của thành Mông là người đương địa thế chân?"
Vật Khất không nói nhiều, chỉ gật mạnh đầu với Mã Lương một cái: "Tiên sinh quả nhiên là tin tức linh thông."
Lông mày Mã Lương lại càng nhíu chặt hơn, lời nói vừa rồi của y giống như là một quyền nặng nề đánh ra, nhưng câu trả lời của Vật Khất lại nhẹ nhàng như bông vải, tạo cho y một loại cảm giác không đánh đúng chỗ, rất là khó chịu.
Cửa chính của phủ thành thủ mở rộng, đoàn người tiến vào phủ thành thủ.
Linh cữu của Liễu Tùy Phong được đặt ở bên trong nội trạch phế hư của tiền thành thủ Dịch Diễn. Trận đại hỏa ngày hôm đó, nội trạch của phủ thành thủ bị thiêu thành đất trống, Vật Khất dứt khoát gọi người dựng lên một cái lều linh cữu to tướng ở đó, đặt vô số thành tùng thủy bách, cung phụng một lượt lớn hoa tươi nến thơm, vây linh cữu của Liễu Tùy Phong ở giữa hoa tươi lá xanh, lại có một đám nam nữ được mời đến sắm vai hiền tử hiền tôn khóc lóc trước linh cữu, bầu không khí rất là bi thương túc mục.
Nhìn thấy linh cữu to tướng ở trước mặt và những quan tài gỗ dùng cả một cây đàn hương chế tài, La Khắc Địch và Mã Lương lập tức không biết nói gì.
Từ phương vị của lĩnh cữu có thể nhìn ra, địa phương này là chủ vị tốt nhất của phủ thành thủ, nên là nơi ở của thành thủ. Nhưng hiện giờ lại biến thành nơi đặt linh cữu của Liễu Tùy Phong, từ trên lễ tiết mà nói, La Khắc Địch và Mã Lương không nhìn ra được chút sơ hở nào.
Thành tùng thúy bạch, hoa tươi nến thơm, còn có hơn một trăm hiếu tử hiền tôn khóc lóc bi thương, tất cả lễ độ đều rất đầy đủ, hơn nữa còn tốt hơn là họ tưởng tượng, bọn họ còn có thể nói được gì nữa?
La Khắc Địch và Mã Lương tháp một nên hương cho Liễu Tùy Phong, sau đó Mã Lương nghiến răng, quát: "Người đâu, nghiêm thi!"
Vật Khất lập tức rùng mình sợ hãi, nghiêm thi ư? Chơi thật à? Đây là ý tức của Phủ Dương quân hay là của Bạch Thước quân? Chiêu này độc quá.
Trong một trăm kỵ sĩ có năm lão nhân gày đét, cả người lộ ra một cỗ khí âm sâm, trên người mang theo mùi hôi nhàn nhạt. Bọn họ đi đường lảo đảo, không hề có tu vi nội lực, nhưng đôi mặt tặc sáng bừng, lúc nhìn người giống như là là đang nhìn một cỗ thi thể vậy.
Bọn họ đi tới trước linh cữu, đẩy nắp quan tài nặng nề ra, sau đó khênh thi thể của Liễu Tùy Phong ra.
Trên thi thể của Liễu Tùy Phong được bọc vải dày, bên trên rải đầy phấn thơm và dược vật để phòng thối rữa. Năm lão đầu này nhanh chóng dùng một cái kéo cắt cuộn vải ra, để lộ thi thể đen xì của Liễu Tùy Phong.
"Trúng kịch động mà chết, vết thương ở tai!"
"Trong cơ thể không có nội thương, ngũ tạng lục phủ hoàn hảo không có thương tổn."
"Ngoài cơ thể, hạ thân bị thương, trừ điều này ra, không còn thương thế gì khác."
Năm lão đầu năm con dao tách rời thi thể của Liễu Tùy Phong, móc hết cả lục phủ ngũ tạng, bao gồm cả đại não ra ngoài, dùng các loại dụng cụ kỳ quái kiểm tra. Bọn họ còn từ trong nội tạng của Liễu Tùy Phong lấy ra một bộ phận, dùng nước thuốc kỳ quái tấm ướp, thông qua biến hóa màu sắc của nước thuốc để kiểm tra xem Lô Thừa Phong rốt cuộc là trúng độc gì, rốt cuộc là trúng mấy loại độc.
Lô Thừa Phong nhìn thấy cảnh Liễu Tùy Phong bị tháo thành tám mảnh, lập tức quay người đi.
Vật Khất thì hiếu kỳ đứng ở bên cạnh năm lão nhân này, thưởng thức động tác nhanh gọn của họ, thỉnh thoảng còn hỏi lai lịch của nước thuốc và dụng cụ mà họ dùng. Chẳng qua chỉ là pháp y giải phẫu thi thể để nghiêm thi, có gì là kỳ quái đâu?
Dày vò thi thể của Liễu Tùy Phong đúng nửa tiếng đồng hồ, năm lão nhân này mới lau mồ hôi trên trán, đứng dậy.
"La tướng quân, Mã tiên sinh, di hầu dích xác là bị độc trùng chui vào tai, trúng kịch độc mà chết. Chỉ là vết thương ở hạ thân có chút kỳ quái." Năm lão già đứng thành hàng chữ nhất ở trước mặt La Khắc Địch, hành lễ với y.
La Khắc Địch đi tới bên cạnh Liễu Tùy Phong, nhìn chằm chằm vào thân thể đã bị cắt thành mảnh nhỏ của Liễu Tùy Phong một hồi lâu, cắn răng nói: "Quân hầu nói rồi, cái chết của di hầu nhất định phải tra cho rõ. Bất kể là ai đối địch với phủ Phủ Quân dương của chúng ta, đều phải chuẩn bị chịu tội chết!"
Quay người lại, La Khắc Địch nghiêm giọng quát: "Lô Khúc Uyên đâu? Gã không phải là cùng các ngươi vào sơn lâu ư? Lô Khúc Uyên đâu?"
Giậm mạnh chân một cái, La Khắc Địch phẫn nộ hét lên: "Di hầu có hai tu luyện giả cấp tiên thiên thai tức bảo hộ, người sao mà chết được? Các ngươi sao lại còn sống? Gọi Lô Khúc Uyên ra, ta muốn đối chất với gã!"
Lô Thừa Phong ho khẽ một tiếng, Trương Hổ đã dẫn Lô Khúc Uyên mặt không chút huyết sắc đi ra.
Vừa đi trước lều linh cữu, Lô Khúc Uyên quỳ xuống trước thi thể của Liễu Tùy Phong, lớn tiếng gào thét.
"Liễu Di hầu, huynh chết thảm quá! Huynh chết rồi mà còn bị người ta ngũ mã phanh thây, chết không toàn thây!"
/176
|