"Chết không toàn thây!"
Bốn chữ này, chữ nào chữ nấy đều đâm sâu vào tim. Đừng nói là năm lão nhân ra tay nghiêm thi, ngay cả sắc mặt của La Khắc Địch và Mã Lương cùng biến thành trắng bệch. La Khắc Địch hừ lạnh một tiếng, đột nhiên bước lên một bước, tay đặt lên chuôi kiếm. Mã Lương thì hừ lạnh một tiếng, vươn tay ra cản La Khắc Địch, rồi chắp tay sau lưng bước tới trước mặt Lô Khúc Uyên.
"Lô lục công tử, xin ngươi hãy kể lại tường tận quá trình tiến vào trong núi lần này."
Lô Khúc Uyên sụt sùi mấy tiếng, ngẩng khuôn mặt đẫm nước mắt lên, lắp bắp nói: "Tuần phong ti Yên đại nhân có lệnh, người dám tiết lộ tiền nhân hậu quả của chuyến đi lần này, xóa đi tất cả tước vị và quan chức của gia tộc, cả nhà bị lưu đầy vạn dặm!"
Mã Lương há hốc miệng, bị câu này của Lô Khúc Uyên dọa cho giật bán người.
Vật Khất đứng ở bên cạnh thầm gật đầu, quả nhiên là công tử thế gia, những lời này Vật Khất không hề dạy Lô Khúc Uyên, gã có thể vô sư tự thông kéo cái da hổ Yên Bất Quy ra để hù dọa Mã Lương, quả nhiên không hổ là Lô gia đệ lục công tử.
La Khắc Địch ở bên cạnh giậm mạnh chân một cái, nghiêm giọng quát: "Vậy thì nói xong di hầu của chúng ta vì sao mà chết!"
Lô Khúc Uyên nghe thấy câu này, lại khóc lóc đập đầu xuống đất mấy cái, tay nắm lấy đùi của La Khắc Địch, thuận tiện lau hết nước mắt nước mũi lên chiến bào của y. Gã lắp bắp, hết sụt sùi lại ho khan, kể lại hết chuyện mà y và Vật Khất đã thương lượng trước, Liễu Tùy Phong làm thế nào mà thảm tử ở trong trong rừng.
Trên cơ bản, những gì mà gã nói đều là sự thực. Cái chết của Liễu Tùy Phong, từ đầu đến cuối đều không có chỗ nào đáng để hoài nghi. Lão Đồng Yêu, Liệt Hỏa quân đều bị man nhân thú võ đả thương đến chết, điểm nay Lô Khúc Uyên có thể thề với trời. Liễu Tùy Phong cùng chết dưới kịch độc của độc trùng, Lô Khúc Uyên dám lấy tổ tiên mời tám đời của mình ra thề, hắn quả thực là bị độc trùng giết chết.
Lải nhải kể lại một hồi, Mã Lương ở bên cạnh hỏi đi hỏi lại Lô Khúc Uyén một loạt các vấn đề, nhưng kinh quả ngôn từ ứng đối mà Vật Khất đã gia công cả trăm lần, làm sao mà sai được? Mã Lương tuy là đệ nhất trí nắng dưới môn hạ của Phủ Dương quân, nhưng so với trí thông minh yêu nghiệt của Nhạc Bạch thì y vẫn còn kém xa lắm.
Lô Khúc Uyên trả lời không chút sơ hở, không hề nhìn ra bất kỳ sơ sót nào. Vật Khất thậm chí còn cố ý bố trí những tinh tiết không đầu không đuôi, có chút mơ hồ không rõ trong câu trả lời của Lô Khúc Uyên, sự không hoàn mỹ như vậy, ngược lại càng chứng tỏ được là câu trả lời của Lô Khúc Uyên quả thật là không lầm.
Tim Mã Lương trầm xuống, y quả thực cho rằng, lời của Lô Khúc Uyén là thật sự đáng tin, Liễu Tùy Phong quả thật là chết trong tay man nhân. Trao đổi nhanh ánh mắt với La Khắc Địch, Mã Lương nghiến răng quát: "Liễu Trung làm sao mà chết? Lô lục công tử, ngươi hãy kể tường tận chuyện này ra đi!"
Liễu Trung làm sao mà chết ư? Câu trả lời của Lô Khúc Uyên tất nhiên là không thể bát bẻ, ứng đối chuẩn xác với những gì mà Vật Khất đã nói lúc trước.
Không tim ra bất kỳ sơ hở nào, Mã Lương chớp chớp mắt tức giận cúi đầu rơi vào trầm tư.
La Khắc Địch ho khẽ một tiếng, hất cánh tay đang ôm chặt chân mình của Lô Khúc Uyên ra, lạnh lùng nói: "Vậy thì, Lô thành thủ, vân là những lời vừa rồi mà ta đã nói. Di hầu của chúng ta có hai tu luyện giả cảnh giới tiên thiên thai tức đi theo bảo hộ, vì sao người chết ở trong núi rừng còn các ngươi thì vân an nhiêu vô dạng?"
Lô Thừa Phong đang định lên tiếng thì Vật Khất đã cất tiếng cười dài, nói: "La tướng quân hỏi nực cười thật! Chăng lẽ chúng ta cũng nên chết ở đó ư?"
La Khắc Địch nhìn chằm chằm vào Vật Khất, lạnh lùng nói: "Di hầu của chúng ta chết rồi, hai vị cung phụng cùng chết, các ngươi vì sao phải sống nữa?" Thân hình gầy gò của La Khắc Địch khẽ động, một cỗ khí tức nóng bỏng từ trong cơ thể y phun ra, có thể thấy thiên địa linh khí màu đỏ nhạt ùa vào trong thân thể của y.
Y không ngờ cũng là võ giả cảnh giới tiên thiên, hơn nữa nhìn khí tức mà y tỏa ra, rõ ràng đã đạt tới cảnh giới tiên thiên đoán thể. Khi linh khí thuộc tính hỏa ùa vào trong cơ thể của y, da thịt cùng y cùng ánh lên màu đỏ nhạt, chiến bào trên người đột nhiên bốc cháy. Hỏa diễm bao bọc La Khắc Địch, chiến bào của y rất nhanh liền bị đốt cháy sạch sẽ, rất nhanh chỉ còn lại chiến giáp màu đỏ.
Vật Khất bất động thanh sắc lui ra sau mấy bước, hắn phất tay một cái, mấy trăm thành vệ quân ở xung quanh đồng thời giơ cửu trọng nỗ lên nhắm thẳng vào La Khắc Địch.
"Đừng xung động, ngàn vạn lần đừng xung động!" Vật Khất cười nói: "Cho dù La tướng quân là tiên thiên cao thủ, ở cự ly gần như vậy, nhiều trọng nỗ như thế này bán liên tiếp, cùng nhất định bị bán thành cái sàng. Ngài không muốn thử vị đạo này đâu đúng không?"
Mã Lương ho khẽ một tiếng, La Khắc Địch thân thể run lên, hỏa khí màu đỏ ở trên người cùng nhanh chóng rút về thân thể.
"Thất lễ rồi!" Mã Lương ôm quyền với Vật Khất, nói: "Lão La nóng tính như vậy đó, y kỳ thực không có ác ý gì đâu. Chỉ là vì di hầu chết thảm, y nhất thời không tiếp nhận nổi. Còn phải xin Lô thành thủ cho chúng ta đưa linh cữu của di hầu ra khỏi thành, chúng ta phải quay về vương đô."
Lô Thừa Phong gật đầu, nói: "Hai vị không nghỉ ngơi một đêm ở trong thành ư?"
Mã Lương than khẽ: "Chuyện đã như vậy, còn tâm tình nào mà nghỉ ngơi nữa? Mau chóng đưa di hầu về mới là việc quan trọng."
Vật Khất dò hỏi: "Di hầu bị làm thành bộ dạng như thế này, là các vị tự tác chủ trương hay là ý tứ của Phủ Dương quân vậy?" Vật Khất chỉ vào Liễu di hầu lục phủ ngũ tạng đều bị rút ra. Đường đường là một di hầu, sau khi chết không ngờ còn bị cắt ra thành như thế này, chuyện cũng quá quỷ dị rồi.
Mã Lương thở dài, nói: "Chúng ta làm sao mà có gan lớn như vậy?
Là quân hầu muốn biết nguyên nhân cái chết của di hầu."
Vật Khất lại truy hỏi: "Vậy, hai vị cứ thế này mang di hầu đi à? Hay là để Vật Khất tìm cao thủ tượng nhân, giúp ghép di hầu lại?"
Mã Lương đang định lên tiếng thì La Khắc Địch gầm lên: "Lải nhải lắm thế? Người đâu, đưa di hầu vào linh cữu, chúng ta ly khai!" Ảnh mát của y quét qua cửu trọng nỗ ở trên tay thành vệ quân, La Khắc Địch cười lạnh, nói: "Không ngờ quân bị của thành Mông lại tốt như vậy, không ngờ còn được trang bị nhiều trọng nỗ như vậy?"
Vật Khất hờ hững nói: "À, những cửu trọng nỗ này đều là hộ vệ của di hầu trận vong để lại, tất nhiên là không thể lãng phí rồi. Đương nhiên, những cửu trọng nỗ này là thuộc về tài sản của di hầu, nhưng công tử của chúng ta nguyên trả giá cao để mua chúng!"
La Khắc Địch biến sắc, đang định phát tác thì Mã Lương đã cười nói: "Vật ngoài thân thôi mà, có đáng là gì đâu? Bỏ đi, bỏ đi, di hầu người không còn, những cửu trọng nỗ này thôi thì để lại ở thành Mông đi!"
Than khẽ một tiếng, Mã Lương cúi đầu hỏi Lô Khúc Uyên đang quỳ dưới đất khóc lóc, nói: "Lô lục công tử, chúng tôi giờ về vương đô đây, ngươi có muốn thuận đường theo chúng ta về Lật Dương không?”
Lô Khúc Uyên ngây ngốc, lắc đầu lia lịa, nói: "Không cần, Khúc Uyên đã truyền thư về nhà rồi, trong tộc đã phái người tới đón Khúc Uyên. Chức ti tam quân giám sát phó sứ của Khúc Uyên còn chưa hoàn thành, thực sự là không dám tự tiện rời khỏi đây!"
Mã Lương thở dài một tiếng, chậm rãi gật đầu, nói: "Cũng được, cũng được!"
Năm lão nhân nghiêm thu tay chân lanh lẹ đưa thi thể của Liễu Tùy Phong vào trong quan tài, vội vàng đậy nắp lên. Hơn chục huyết giáp chiến sĩ bước tới, dùng sức khênh cái linh cữu nặng tới hơn hai ngàn cân lên, theo La Khắc Địch và Mã Lương tiến về phía cửa thành.
Vật Khất, Lô Thừa Phong tất nhiên là theo tiễn. Lô Khúc Uyên cũng khóc lóc gọi tên Liễu Tùy Phong rồi đi theo sau.
Vừa ra khỏi phủ thành thủ, Vật Khất đột nhiên hỏi: "À, kỳ quái thật, bên cạnh Liễu Di hầu nên có 'Thứ thiếp thân bảo vệ ư, vị Thứ này vì sao lại không thấy hắn ra tay?"
La Khắc Địch, Mã Lương biến sắc, Lô Khúc Uyên thì sụt sùi giải thích: "Trên đường chúng ta tới thành Mông, có đổ đấu với mấy công tử của thế gia Yên gia của thành Đồ, thiếp thân cận vệ 'Thứ’ của Khúc Uyên chiến tử, hai 'Thứ’ ở bên cạnh di hầu trọng thương, đưa đưa về vương đô để tu dưỡng rồi."
Mã Lương lắc đầu thở dài, nói: "Hai Thứ ở bên cạnh di hầu, một khi liều mạng đánh ra một kích, tu vi cũng không yếu hơn cảnh giới tiên thiên nạp tức. Nếu bọn họ có mặt, di hầu cũng sẽ không chết trong núi rừng. Đây chính là số mạng! Nếu như không phải tự tin hai vị cung phụng có thể bảo hộ tốt cho di hầu, sao có thể để di hầu dưới tình huống không có thiếp thân cận vệ mà thượng nhiệm?"
"Thật ư?" Vật Khất quay đầu nhìn xung quanh, Trương Dương tăng cường phóng linh cảm của mình ra, bao phủ phạm vi trong phương viên hơn chục trượng. Hắn luôn cảm thấy chuyện có chút không ổn, nhưng rốt cuộc là chỗ nào xảy ra vấn đề thì hắn thật sự là không phát hiện ra.
La Khắc Địch nghiêm mặt không nói câu nào, Mã Lương thì mặt lộ ra vẻ bi thương, trên đường đi không nói một câu nào với Vật Khất.
Vật Khất cũng dần dần biết rằng, Phủ Dương quân và Huỳnh Xuyên công chúa yêu Liễu Tùy Phong nhất, Phủ Dương quân tuy có mấy người con cái, nhưng Liễu Tùy Phong chính là thân sinh của Huỳnh Xuyên công chúa, là cháu ngoại của quốc quân Lữ Quốc hiện giờ, thân phận tất nhiên là khác với những đứa con khác. Liễu Tùy Phong còn nhỏ mà đã được phong là di hầu, có thể thấy quốc quân Lữ quốc sủng ái hắn như thế nào, càng có thể thấy được sự cưng chiều của Huỳnh Xuyên công chúa đối với Liễu Tùy Phong.
Nếu không phải là Huỳnh Xuyên công chúa sủng ái Liễu Tùy Phong, đặc ý cầu xin phụ vương của mình, một người trẻ tuổi không có chút công lao như hắn làm sao mà được phong là di hầu?
Vật Khất, Lô Thừa Phong đã tiễn đám người La Khắc Địch, Mã Lương ra khỏi thành Mông.
La Khắc Địch mặt vẫn không chút biểu tình dẫn chiến sĩ dưới tay đi tới chỗ đại đội nhân mã, căn bản không thèm cáo biệt với Vật Khất và Lô Thừa Phong.
Mã Lương thì khiêm tốn hữu lệ hành lễ cáo biệt với Vật Khất và Lô Thừa Phong, sau đó cười khổ nói một câu: "Huỳnh Xuyên điện hạ rất là sủng ái di hầu!" Thở dài một tiếng, ném lại mấy câu không ra đầu ra đũa, Mã Lương quay ngựa bỏ đi.
sắc mặt Vật Khất lập tức biến đổi, tim hắn đột nhiên đập kịch liệt, quát lên: "Người đâu, bắn chết chúng!"
Cướp lấy cửu trọng nỗ trên tay một sĩ tốt ở bên cạnh, Vật Khất nhắm vào lưng Mã Lương mà bắn.
Băng một tiếng, chín mũi nỏ tiễn bằng thép thuần gào rít bay ra.
Mặt đất đột nhiên truyền tới tiếng rít chói tai, mười thanh trường đao sáng như tuyết chui ra khỏi mặt đất, mao theo đao cương dài ba thước gào rít bay ra, đâm thẳng vào hạ thân của Vật Khất và Lô Thừa Phong.
Đao cương lạnh thấu xương, trong nháy mắt đã phong bế toàn bộ phương vị trái phải trước sau của Vật Khất và Lô Thừa Phong.
Vật Khất nắm lấy Lô Thừa Phong ném lên trời, khống khí đột nhiên vặn vẹo, hai bóng đen mông lung bằng không xuất hiện, chúng giang hai tay ra bổ về phía Vật Khất, khi còn cách Vật Khất mấy trượng, thân thể của chúng đã bành trướng nhanh như khí cầu, sau đó nổ tung.
"Chết theo di hầu đi!"
Đây là câu cuối cùng mà hai bóng đen này lưu lại.
Độc khí, độc huyết, thịt nát xương gãy mang theo độc bay đầy trời, bắn về phía hai người bọn Vật Khất.
Mã Lương vừa đi được hơn chục trượng lật tay đánh bay chín mũi trọng nổ, y nhìn thành Mông, cao giọng hô: "Phụng lệnh của Huỳnh Xuyên công chúa, công phá thành Mông, chó gà cũng không tha! Tuẫn táng cho di hầu!"
Bốn chữ này, chữ nào chữ nấy đều đâm sâu vào tim. Đừng nói là năm lão nhân ra tay nghiêm thi, ngay cả sắc mặt của La Khắc Địch và Mã Lương cùng biến thành trắng bệch. La Khắc Địch hừ lạnh một tiếng, đột nhiên bước lên một bước, tay đặt lên chuôi kiếm. Mã Lương thì hừ lạnh một tiếng, vươn tay ra cản La Khắc Địch, rồi chắp tay sau lưng bước tới trước mặt Lô Khúc Uyên.
"Lô lục công tử, xin ngươi hãy kể lại tường tận quá trình tiến vào trong núi lần này."
Lô Khúc Uyên sụt sùi mấy tiếng, ngẩng khuôn mặt đẫm nước mắt lên, lắp bắp nói: "Tuần phong ti Yên đại nhân có lệnh, người dám tiết lộ tiền nhân hậu quả của chuyến đi lần này, xóa đi tất cả tước vị và quan chức của gia tộc, cả nhà bị lưu đầy vạn dặm!"
Mã Lương há hốc miệng, bị câu này của Lô Khúc Uyên dọa cho giật bán người.
Vật Khất đứng ở bên cạnh thầm gật đầu, quả nhiên là công tử thế gia, những lời này Vật Khất không hề dạy Lô Khúc Uyên, gã có thể vô sư tự thông kéo cái da hổ Yên Bất Quy ra để hù dọa Mã Lương, quả nhiên không hổ là Lô gia đệ lục công tử.
La Khắc Địch ở bên cạnh giậm mạnh chân một cái, nghiêm giọng quát: "Vậy thì nói xong di hầu của chúng ta vì sao mà chết!"
Lô Khúc Uyên nghe thấy câu này, lại khóc lóc đập đầu xuống đất mấy cái, tay nắm lấy đùi của La Khắc Địch, thuận tiện lau hết nước mắt nước mũi lên chiến bào của y. Gã lắp bắp, hết sụt sùi lại ho khan, kể lại hết chuyện mà y và Vật Khất đã thương lượng trước, Liễu Tùy Phong làm thế nào mà thảm tử ở trong trong rừng.
Trên cơ bản, những gì mà gã nói đều là sự thực. Cái chết của Liễu Tùy Phong, từ đầu đến cuối đều không có chỗ nào đáng để hoài nghi. Lão Đồng Yêu, Liệt Hỏa quân đều bị man nhân thú võ đả thương đến chết, điểm nay Lô Khúc Uyên có thể thề với trời. Liễu Tùy Phong cùng chết dưới kịch độc của độc trùng, Lô Khúc Uyên dám lấy tổ tiên mời tám đời của mình ra thề, hắn quả thực là bị độc trùng giết chết.
Lải nhải kể lại một hồi, Mã Lương ở bên cạnh hỏi đi hỏi lại Lô Khúc Uyén một loạt các vấn đề, nhưng kinh quả ngôn từ ứng đối mà Vật Khất đã gia công cả trăm lần, làm sao mà sai được? Mã Lương tuy là đệ nhất trí nắng dưới môn hạ của Phủ Dương quân, nhưng so với trí thông minh yêu nghiệt của Nhạc Bạch thì y vẫn còn kém xa lắm.
Lô Khúc Uyên trả lời không chút sơ hở, không hề nhìn ra bất kỳ sơ sót nào. Vật Khất thậm chí còn cố ý bố trí những tinh tiết không đầu không đuôi, có chút mơ hồ không rõ trong câu trả lời của Lô Khúc Uyên, sự không hoàn mỹ như vậy, ngược lại càng chứng tỏ được là câu trả lời của Lô Khúc Uyên quả thật là không lầm.
Tim Mã Lương trầm xuống, y quả thực cho rằng, lời của Lô Khúc Uyén là thật sự đáng tin, Liễu Tùy Phong quả thật là chết trong tay man nhân. Trao đổi nhanh ánh mắt với La Khắc Địch, Mã Lương nghiến răng quát: "Liễu Trung làm sao mà chết? Lô lục công tử, ngươi hãy kể tường tận chuyện này ra đi!"
Liễu Trung làm sao mà chết ư? Câu trả lời của Lô Khúc Uyên tất nhiên là không thể bát bẻ, ứng đối chuẩn xác với những gì mà Vật Khất đã nói lúc trước.
Không tim ra bất kỳ sơ hở nào, Mã Lương chớp chớp mắt tức giận cúi đầu rơi vào trầm tư.
La Khắc Địch ho khẽ một tiếng, hất cánh tay đang ôm chặt chân mình của Lô Khúc Uyên ra, lạnh lùng nói: "Vậy thì, Lô thành thủ, vân là những lời vừa rồi mà ta đã nói. Di hầu của chúng ta có hai tu luyện giả cảnh giới tiên thiên thai tức đi theo bảo hộ, vì sao người chết ở trong núi rừng còn các ngươi thì vân an nhiêu vô dạng?"
Lô Thừa Phong đang định lên tiếng thì Vật Khất đã cất tiếng cười dài, nói: "La tướng quân hỏi nực cười thật! Chăng lẽ chúng ta cũng nên chết ở đó ư?"
La Khắc Địch nhìn chằm chằm vào Vật Khất, lạnh lùng nói: "Di hầu của chúng ta chết rồi, hai vị cung phụng cùng chết, các ngươi vì sao phải sống nữa?" Thân hình gầy gò của La Khắc Địch khẽ động, một cỗ khí tức nóng bỏng từ trong cơ thể y phun ra, có thể thấy thiên địa linh khí màu đỏ nhạt ùa vào trong thân thể của y.
Y không ngờ cũng là võ giả cảnh giới tiên thiên, hơn nữa nhìn khí tức mà y tỏa ra, rõ ràng đã đạt tới cảnh giới tiên thiên đoán thể. Khi linh khí thuộc tính hỏa ùa vào trong cơ thể của y, da thịt cùng y cùng ánh lên màu đỏ nhạt, chiến bào trên người đột nhiên bốc cháy. Hỏa diễm bao bọc La Khắc Địch, chiến bào của y rất nhanh liền bị đốt cháy sạch sẽ, rất nhanh chỉ còn lại chiến giáp màu đỏ.
Vật Khất bất động thanh sắc lui ra sau mấy bước, hắn phất tay một cái, mấy trăm thành vệ quân ở xung quanh đồng thời giơ cửu trọng nỗ lên nhắm thẳng vào La Khắc Địch.
"Đừng xung động, ngàn vạn lần đừng xung động!" Vật Khất cười nói: "Cho dù La tướng quân là tiên thiên cao thủ, ở cự ly gần như vậy, nhiều trọng nỗ như thế này bán liên tiếp, cùng nhất định bị bán thành cái sàng. Ngài không muốn thử vị đạo này đâu đúng không?"
Mã Lương ho khẽ một tiếng, La Khắc Địch thân thể run lên, hỏa khí màu đỏ ở trên người cùng nhanh chóng rút về thân thể.
"Thất lễ rồi!" Mã Lương ôm quyền với Vật Khất, nói: "Lão La nóng tính như vậy đó, y kỳ thực không có ác ý gì đâu. Chỉ là vì di hầu chết thảm, y nhất thời không tiếp nhận nổi. Còn phải xin Lô thành thủ cho chúng ta đưa linh cữu của di hầu ra khỏi thành, chúng ta phải quay về vương đô."
Lô Thừa Phong gật đầu, nói: "Hai vị không nghỉ ngơi một đêm ở trong thành ư?"
Mã Lương than khẽ: "Chuyện đã như vậy, còn tâm tình nào mà nghỉ ngơi nữa? Mau chóng đưa di hầu về mới là việc quan trọng."
Vật Khất dò hỏi: "Di hầu bị làm thành bộ dạng như thế này, là các vị tự tác chủ trương hay là ý tứ của Phủ Dương quân vậy?" Vật Khất chỉ vào Liễu di hầu lục phủ ngũ tạng đều bị rút ra. Đường đường là một di hầu, sau khi chết không ngờ còn bị cắt ra thành như thế này, chuyện cũng quá quỷ dị rồi.
Mã Lương thở dài, nói: "Chúng ta làm sao mà có gan lớn như vậy?
Là quân hầu muốn biết nguyên nhân cái chết của di hầu."
Vật Khất lại truy hỏi: "Vậy, hai vị cứ thế này mang di hầu đi à? Hay là để Vật Khất tìm cao thủ tượng nhân, giúp ghép di hầu lại?"
Mã Lương đang định lên tiếng thì La Khắc Địch gầm lên: "Lải nhải lắm thế? Người đâu, đưa di hầu vào linh cữu, chúng ta ly khai!" Ảnh mát của y quét qua cửu trọng nỗ ở trên tay thành vệ quân, La Khắc Địch cười lạnh, nói: "Không ngờ quân bị của thành Mông lại tốt như vậy, không ngờ còn được trang bị nhiều trọng nỗ như vậy?"
Vật Khất hờ hững nói: "À, những cửu trọng nỗ này đều là hộ vệ của di hầu trận vong để lại, tất nhiên là không thể lãng phí rồi. Đương nhiên, những cửu trọng nỗ này là thuộc về tài sản của di hầu, nhưng công tử của chúng ta nguyên trả giá cao để mua chúng!"
La Khắc Địch biến sắc, đang định phát tác thì Mã Lương đã cười nói: "Vật ngoài thân thôi mà, có đáng là gì đâu? Bỏ đi, bỏ đi, di hầu người không còn, những cửu trọng nỗ này thôi thì để lại ở thành Mông đi!"
Than khẽ một tiếng, Mã Lương cúi đầu hỏi Lô Khúc Uyên đang quỳ dưới đất khóc lóc, nói: "Lô lục công tử, chúng tôi giờ về vương đô đây, ngươi có muốn thuận đường theo chúng ta về Lật Dương không?”
Lô Khúc Uyên ngây ngốc, lắc đầu lia lịa, nói: "Không cần, Khúc Uyên đã truyền thư về nhà rồi, trong tộc đã phái người tới đón Khúc Uyên. Chức ti tam quân giám sát phó sứ của Khúc Uyên còn chưa hoàn thành, thực sự là không dám tự tiện rời khỏi đây!"
Mã Lương thở dài một tiếng, chậm rãi gật đầu, nói: "Cũng được, cũng được!"
Năm lão nhân nghiêm thu tay chân lanh lẹ đưa thi thể của Liễu Tùy Phong vào trong quan tài, vội vàng đậy nắp lên. Hơn chục huyết giáp chiến sĩ bước tới, dùng sức khênh cái linh cữu nặng tới hơn hai ngàn cân lên, theo La Khắc Địch và Mã Lương tiến về phía cửa thành.
Vật Khất, Lô Thừa Phong tất nhiên là theo tiễn. Lô Khúc Uyên cũng khóc lóc gọi tên Liễu Tùy Phong rồi đi theo sau.
Vừa ra khỏi phủ thành thủ, Vật Khất đột nhiên hỏi: "À, kỳ quái thật, bên cạnh Liễu Di hầu nên có 'Thứ thiếp thân bảo vệ ư, vị Thứ này vì sao lại không thấy hắn ra tay?"
La Khắc Địch, Mã Lương biến sắc, Lô Khúc Uyên thì sụt sùi giải thích: "Trên đường chúng ta tới thành Mông, có đổ đấu với mấy công tử của thế gia Yên gia của thành Đồ, thiếp thân cận vệ 'Thứ’ của Khúc Uyên chiến tử, hai 'Thứ’ ở bên cạnh di hầu trọng thương, đưa đưa về vương đô để tu dưỡng rồi."
Mã Lương lắc đầu thở dài, nói: "Hai Thứ ở bên cạnh di hầu, một khi liều mạng đánh ra một kích, tu vi cũng không yếu hơn cảnh giới tiên thiên nạp tức. Nếu bọn họ có mặt, di hầu cũng sẽ không chết trong núi rừng. Đây chính là số mạng! Nếu như không phải tự tin hai vị cung phụng có thể bảo hộ tốt cho di hầu, sao có thể để di hầu dưới tình huống không có thiếp thân cận vệ mà thượng nhiệm?"
"Thật ư?" Vật Khất quay đầu nhìn xung quanh, Trương Dương tăng cường phóng linh cảm của mình ra, bao phủ phạm vi trong phương viên hơn chục trượng. Hắn luôn cảm thấy chuyện có chút không ổn, nhưng rốt cuộc là chỗ nào xảy ra vấn đề thì hắn thật sự là không phát hiện ra.
La Khắc Địch nghiêm mặt không nói câu nào, Mã Lương thì mặt lộ ra vẻ bi thương, trên đường đi không nói một câu nào với Vật Khất.
Vật Khất cũng dần dần biết rằng, Phủ Dương quân và Huỳnh Xuyên công chúa yêu Liễu Tùy Phong nhất, Phủ Dương quân tuy có mấy người con cái, nhưng Liễu Tùy Phong chính là thân sinh của Huỳnh Xuyên công chúa, là cháu ngoại của quốc quân Lữ Quốc hiện giờ, thân phận tất nhiên là khác với những đứa con khác. Liễu Tùy Phong còn nhỏ mà đã được phong là di hầu, có thể thấy quốc quân Lữ quốc sủng ái hắn như thế nào, càng có thể thấy được sự cưng chiều của Huỳnh Xuyên công chúa đối với Liễu Tùy Phong.
Nếu không phải là Huỳnh Xuyên công chúa sủng ái Liễu Tùy Phong, đặc ý cầu xin phụ vương của mình, một người trẻ tuổi không có chút công lao như hắn làm sao mà được phong là di hầu?
Vật Khất, Lô Thừa Phong đã tiễn đám người La Khắc Địch, Mã Lương ra khỏi thành Mông.
La Khắc Địch mặt vẫn không chút biểu tình dẫn chiến sĩ dưới tay đi tới chỗ đại đội nhân mã, căn bản không thèm cáo biệt với Vật Khất và Lô Thừa Phong.
Mã Lương thì khiêm tốn hữu lệ hành lễ cáo biệt với Vật Khất và Lô Thừa Phong, sau đó cười khổ nói một câu: "Huỳnh Xuyên điện hạ rất là sủng ái di hầu!" Thở dài một tiếng, ném lại mấy câu không ra đầu ra đũa, Mã Lương quay ngựa bỏ đi.
sắc mặt Vật Khất lập tức biến đổi, tim hắn đột nhiên đập kịch liệt, quát lên: "Người đâu, bắn chết chúng!"
Cướp lấy cửu trọng nỗ trên tay một sĩ tốt ở bên cạnh, Vật Khất nhắm vào lưng Mã Lương mà bắn.
Băng một tiếng, chín mũi nỏ tiễn bằng thép thuần gào rít bay ra.
Mặt đất đột nhiên truyền tới tiếng rít chói tai, mười thanh trường đao sáng như tuyết chui ra khỏi mặt đất, mao theo đao cương dài ba thước gào rít bay ra, đâm thẳng vào hạ thân của Vật Khất và Lô Thừa Phong.
Đao cương lạnh thấu xương, trong nháy mắt đã phong bế toàn bộ phương vị trái phải trước sau của Vật Khất và Lô Thừa Phong.
Vật Khất nắm lấy Lô Thừa Phong ném lên trời, khống khí đột nhiên vặn vẹo, hai bóng đen mông lung bằng không xuất hiện, chúng giang hai tay ra bổ về phía Vật Khất, khi còn cách Vật Khất mấy trượng, thân thể của chúng đã bành trướng nhanh như khí cầu, sau đó nổ tung.
"Chết theo di hầu đi!"
Đây là câu cuối cùng mà hai bóng đen này lưu lại.
Độc khí, độc huyết, thịt nát xương gãy mang theo độc bay đầy trời, bắn về phía hai người bọn Vật Khất.
Mã Lương vừa đi được hơn chục trượng lật tay đánh bay chín mũi trọng nổ, y nhìn thành Mông, cao giọng hô: "Phụng lệnh của Huỳnh Xuyên công chúa, công phá thành Mông, chó gà cũng không tha! Tuẫn táng cho di hầu!"
/176
|