Tôi gần như không dám tin vào hai mắt của mình.
Hai người hôn rất sâu, hơn nữa nụ hôn này kéo dài rất lâu, rất nhiều người xung quanh đi ngang qua đều không khỏi nhìn sang.
Nhưng bọn họ cứ như ở chỗ không người, hôn hít thoải mái.
Thấy cảnh này, trái tim tôi đập loạn!
Căn bản không có cách nào tiếp thu được cảnh tượng mình nhìn thấy!
Sao Lâm Tuyền lại hôn người đàn ông khác?
Là ngoại tình sao?
Lý Hào Kiệt có biết không?
Trong lúc nhất thời, trong lòng rối loạn.
Hai người hôn khoảng hai phút mới tách ra, người đàn ông ôm eo Lâm Tuyền, hai người tựa sát vào nhau đi ngang qua trước mặt của tôi.
Rời đi.
Tôi cứ nhìn Lâm Tuyền rời đi như vậy, trong lòng có một cảm giác không thể nói rõ.
Trong lòng tôi, Lâm Tuyền là đại diện cho sự trí thức thanh lịch, tại sao lại là người như vậy?
Người đàn ông này rốt cuộc là ai?
Lúc tôi đang lưỡng lự, điện thoại di động vang lên, là công nhân từ thị trấn Tô đã xuống máy bay.
Tôi đón hai công nhân, sắp xếp xong xuôi cho bọn họ, nghỉ ngơi cả đêm.
Ngày hôm sau, tôi đưa bọn họ đến công trường để bọn họ nói với các công nhân nên tiến hành theo bản vẽ thiết kế như thế nào.
Có hai người kia trợ giúp, việc thi công mới triển khai thuận lợi.
Sau khi giải quyết chuyện này, tôi càng phát hiện ra nếu muốn làm ở Vĩnh An thì việc có một đội thi công tốt thực sự rất quan trọng.
Nếu như không có, mọi thứ đều không thể nào nói được.
Sau khi giải quyết chuyện này, công việc sau đó cũng tiếp tục triển khai.
Hai công nhân ở đây khoảng hai tuần, bởi vì những công nhân ở viện thiết kế người ngang kẻ dọc, tôi sợ công nhân của mình bị ức hiếp ở đây nên đặc biệt điều chỉnh thời gian làm việc và nghỉ ngơi, thỉnh thoảng đến công trường xem thử.
Truyện được mua bản quyền up trên
Hai người kia đi rồi, tôi mới tiếp tục công việc thiết kế của mình.
Có điều, tôi cũng đã làm xong tổng thể thiết kế cảnh quan.
Những việc còn lại cũng sẽ hoàn thành trong vòng hai tuần.
Còn về thiết kế nội thất, tôi chỉ cần phụ trách phần chính, những việc khác đều do Lưu Huy làm.
Buổi tối, tôi tiếp tục tăng ca thiết kế.
Hai giờ sáng, tôi vươn vai, vừa pha một cốc cà phê, lúc định tiếp tục làm việc...
“Cốc cốc cốc.”
Có tiếng gõ cửa vang lên!
Tôi giật mình, suýt chút nữa ném luôn cốc cà phê!
Đã trễ thế này? Ai đến vậy?
Không phải là kẻ cướp chứ!
Tôi trốn sau cửa, lén buông chăn xuống, không dám nói lời nào.
“Cốc cốc cốc.”
Ngoài cửa tiếp tục truyền đến tiếng gõ cửa.
Tôi nín thở, nhìn điện thoại di động cách đó không xa, khi đang định len lén đi tới báo cảnh sát.
“Cạch.”
Cửa lại truyền đến tiếng chìa khóa mở cửa!
Ngay sau đó, cửa đã mở ra!
Tôi đứng ở cửa, nhìn chiếc cốc đen bên cạnh bèn tiện tay cầm lên, thấy có người tiến đến, tôi không chút suy nghĩ trực tiếp ném về phía đó!
“Xoảng.”
“Rầm!”
Một âm thanh nặng nề, cộng thêm tiếng chiếc cốc rơi xuống sàn.
Khi tôi ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lý Hào Kiệt ôm trán, vẻ mặt nghi hoặc nhìn tôi, hỏi: “Em ở đây sao lại không nói gì?”
“Xin lỗi, tổng giám đốc Lý!” Tôi sợ hãi, sao lại là Lý Hào Kiệt, giải thích: “Tôi không ngờ nửa đêm anh lại tới chỗ của tôi.”
Lại cúi đầu, nhìn thấy chiếc cốc ban nãy tôi ném vào anh đang nằm trên đất, tuy chất lượng tốt nhưng tay cầm và thân cốc đã tách ra, cốc vỡ thành ba bốn mảnh.
Tôi nhanh chóng ngồi xổm xuống, đang muốn nhặt mảnh vỡ thì bị tay của người đàn ông ấy ngăn lại: “Để anh, em đừng làm đứt tay.”
Người đàn ông nói rồi cúi người xuống, thận trọng nhặt mấy mảnh vỡ đặt vào tay của mình, cầm đi ném vào thùng rác.
Tôi nhìn Lý Hào Kiệt, trong đầu nghĩ tới cảnh Lâm Tuyền hôn người đàn ông khác.
Anh có biết chuyện này không?
Với tình huống bây giờ, tôi cũng không hỏi.
Lý Hào Kiệt đi tới bên cạnh máy tính của tôi, nhìn bản vẽ thiết kế, hơi nhíu mày: “Bây giờ đã mấy giờ rồi, tại sao em còn làm việc?”
“Tôi quen làm việc buổi tối.”
Tôi giải thích.
Lý Hào Kiệt nghe xong cũng không nói gì, trực tiếp kéo một chiếc ghế bên cạnh ra, nói: “Được thôi, vậy em cứ tiếp tục làm việc, anh ở cùng em.”
Người đàn ông nói, hai tay để lên bàn, đôi mắt đen cứ nhìn tôi như vậy.
Cứ thế thì tôi cơ bản không thể làm việc được.
Rơi vào đường cùng, tôi chỉ có thể lưu lại bản vẽ thiết kế, đứng dậy: “Tổng giám đốc Lý, tôi đi ngủ đây.”
Nói xong, Lý Hào Kiệt cũng không nhúc nhích.
Không có cách nào khác, tôi chỉ có thể cầm hai cái điện thoại di động lên tầng, vừa đi vừa nói: “Tổng giám đốc Lý, tôi đi nghỉ ngơi, anh nhớ tắt đèn.”
Lý Hào Kiệt ở dưới tầng, tôi ở trên tầng chẳng dám làm gì, mãi đến khi nghe thấy người đàn ông tắt đèn rời đi, bên ngoài truyền đến âm thanh động cơ xe hơi thì tôi mới thở phào nhẹ nhõm.
Lại lặng lẽ mò xuống mở máy tiếp tục làm việc.
Đợi tôi bình tĩnh lại thì trời đã sáng rồi.
Tôi lưu tài liệu, lên tầng đánh răng rửa mặt, đang chuẩn bị đi ngủ thì ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng xe.
Chung quanh luôn luôn rất yên tĩnh.
Tiếng xe từ xa đến gần, dừng ở cửa, âm thanh rất rõ ràng.
Ai tới nhỉ?
Giờ này chắc chắn Lý Trọng Mạnh không tới.
Khi tôi đứng ở góc cầu thang, có người gõ cửa.
“Ai vậy!”
Tôi vừa chải tóc vừa xuống tầng.
Trong khoảnh khắc, chỉ nghe thấy ngoài cửa truyền đến giọng nói của Lý Hào Kiệt: “Anh.”
Giọng nói này tựa như một quả bom hẹn giờ.
Sao anh lại tới?
Nhưng người đứng ở cửa lại là nhà đầu tư, tôi chỉ có thể xuống dưới mở cửa cho anh.
Khi tôi mở cửa ra, tuy chỉ có một mình anh đứng trước cửa, nhưng phía sau có một chiếc xe chở đồ đang đậu.
Vài công nhân đang tháo dỡ đồ đạc.
“Đây là...”
“Để tránh em thức đêm làm việc, bắt đầu từ hôm nay, anh sẽ đến làm việc ở đây.”
Lý Hào Kiệt nói rồi trực tiếp đi vào.
Cả đêm không ngủ, đầu óc tôi mờ mịt, lời người đàn ông nói phải vài giây sau tôi mới phản ứng lại!
Tôi tiến lên ngăn trước mặt anh: “Anh không thể ở đây!”
“Vì sao?”
Người đàn ông nhìn tôi.
Ánh mắt không thay đổi.
Lúc này tôi mới ý thức được bản thân lại quên đổi giọng.
Tôi mới biết phản ứng của đầu óc lại chậm nửa nhịp, suy nghĩ kỹ một lát mới nói: “Tổng giám đốc Lý, anh biết tôi ở đây, một người đàn ông như anh ở đây, tôi có nhiều điểm không tiện cho lắm.”
“Anh chỉ ở đây ban ngày.” Lý Hào Kiệt không cho là đúng: “Hơn nữa, nếu như em muốn nghỉ ngơi thì cứ ở trên tầng, trừ phi hoả hoạn động đất, nếu không thì anh sẽ không lên tầng.”
“Tổng giám đốc Lý, anh làm vậy khiến tôi không có không gian riêng tư.”
“Không gian riêng tư?” Người đàn ông nghe tôi nói, biểu cảm bình thản trở nên có chút không vui, cao ngạo nhìn xuống tôi: “Chẳng lẽ em đưa người đàn ông khác đến qua đêm?”
“Đương nhiên không có.”
Tôi biết, với đầu óc cả đêm không ngủ của tôi vốn nói không lại Lý Hào Kiệt.
Chỉ có thể thuận theo anh trước, chờ tôi tỉnh ngủ rồi lại nghĩ cách để anh đi.
Mặc dù sau này tôi mới hiểu được, một khi anh đã vào, muốn đi ra gần như là chuyện không thể nào.
Đáng tiếc lúc đó tôi không nghĩ ra.
/320
|