Cả ngày hôm đó với tôi giống hệt như một cơn ác mộng.
Trên cái bàn to đùng ở phòng làm việc tầng 1, tôi ngồi đầu bên này, Lý Hào Kiệt ngồi bên kia.
Vì không để anh ta phát hiện cả một đêm tôi không ngủ, tôi uống liền 2 tách cà phê, đến trưa, mắt tôi vẫn cứ mở thao láo, nhưng não đã không còn nghĩ được gì.
Tay thì đặt trên chuột, ánh mắt mờ đi trước màn hình máy tính.
Cuối cùng thực sự không thể chịu được nữa, ngẩng đầu thấy Lý Hào Kiệt đang chăm chú làm việc, tôi bèn nằm bò trên bàn ngủ thiếp đi.
Tới lúc tỉnh dậy, bên ngoài trời đã tối thui.
Tôi nhìn lên đồng hồ trên tường, kim giờ dừng ở gần số 5.
Tôi ngồi trên giường đầu óc trống rỗng một hồi lâu, mới hồi tưởng lại sự việc xảy ra trước lúc ngủ say, tôi rõ ràng là nằm trên bàn rồi ngủ thiếp đi, sao giờ lại ở trên giường ở tầng 2 thế này?
Hơn nữa quần áo trên người…
Lại bị thay rồi!
Lần này tuyệt đối không thể giống như Lý Trọng Mạnh nói, là anh ấy thay.
Không lẽ là…
Đầu óc tôi rối loạn.
Thực ra, mỗi bộ phận trên cơ thể tôi, Lý Hào Kiệt đều nhìn thấy hết rồi, nhưng mà, chính vì như vậy, tôi mới hoang mang.
Tôi sợ Lý Hào Kiệt phát hiện ra điều gì đó.
Tôi ngu ngơ ra khỏi giường, sau khi tắm một xong, định xuống tầng dưới pha một tách cà phê.
Bởi vì có mỗi mình tôi nên tôi chỉ mặt một chiếc áo phông màu trắng đi xuống lầu.
Truyện được mua bản quyền up trên
Đèn ở dưới lầu cũng bị tắt rồi.
Tôi mò trong bóng tối đến bên máy cà phê, lúc vừa bỏ một túi cà phê vào trong máy…
Phía sau bỗng nhiên thò ra một cánh tay, ôm chặt lấy tôi!
Cùng lúc, có người cắn nhẹ vào dái tai tôi!
“Á!” Tôi bị giật bắn lên!
Ngay sau đó, phía sau truyền đến một âm thanh có phần đáng ghét của Lý Hào Kiệt, “Ăn mặc thế này, nếu mà bị người khác nhìn thấy, tôi sẽ tức giận đấy.”
“Tôi không biết anh ở đây!” Tôi hốt hoảng.
Nhưng anh ta lại ôm lấy tôi thật chặt, 2 đôi tay không ngoan ngoãn mà trượt lên trượt xuống, hơi thở nóng như lửa phả từ phía sau lên gáy tôi.
“Ai cho em ngủ từ trưa đến tối không chịu tỉnh, tôi lo.” Anh ta vừa nói vừa ôm lấy eo tôi từ phía sau, vứt tôi lên chiếc ghế sô pha đằng sau.
Tôi cúi mặt xuống, định quay người lại, thì anh ta đã tiến sát.
Ép tôi chặt tới mức sắp không thở nổi.
“Bỏ tôi ra! Tổng giám đốc Lý!” Cho dù tôi từ chối anh ta, nhưng động tác của anh ta, rõ ràng là muốn làm cho cơ thể tôi biến đổi.
Sự thay đổi này, giống như một thói quen, chỉ cần tiếp xúc với anh, cho dù có không làm gì, cơ thể tôi vẫn có phản ứng với anh.
Anh ta rõ ràng cũng phát hiện ra đặc điểm này của tôi, hơi ngẩng đầu, đưa khuôn mặt tiến sát gần tôi, nói, “Em xem, cơ thể của em, đều thay em thể hiện ra hết rồi.”
“Anh đang nói linh linh gì vậy!” Tôi bị anh ta giữ chặt 2 tay, không cam tâm, nói “Tổng giám đốc Lý, anh có vợ, giờ anh làm như vậy với tôi, anh có xứng đáng với vợ anh không?”
“Vợ tôi?” Lý Hào Kiệt nhìn chằm chằm lấy tôi, nghiêm túc nói, “Duyên Khanh, nếu tôi nói với em, tôi cưới cô ta là vì làm theo thỏa thuận, mục đích chủ yếu là bảo vệ em, em tin chứ?”
Tôi biết hôm qua lúc anh thay quần áo cho tôi, nhất định đã kiểm tra kĩ càng, chắc chắn là tôi mới như thế này.
Đáng tiếc, tôi đã không còn muốn quay về quá khứ nữa rồi.
Tôi nghe lời nói của anh, sốc lại tinh thần, bĩu môi cười, “Tổng giám đốc Lý, tôi không phải là người phụ nữ anh từng yêu; Anh vừa nói vì bảo vệ một người, cưới một người, quả thực là trò đùa buồn cười nhất mà tôi từng nghe.”
“Tôi biết, em không tin.” Trong phòng làm việc không bật đèn, anh ta đứng ngược với ánh sáng, tôi nhìn không rõ biểu cảm của anh, nhưng lại cảm nhận được sự ân hận trong ngữ khí của anh, “Anh thừa nhận lúc đó anh cũng là nhất thời hồ đồ, chỉ là lúc đó những tổn thương mà em phải chịu khiến anh sợ hãi, nhưng anh lại không muốn em giống như một con chim hoàng yến, một ngày 24 giờ đều nằm trong sự giám sát và bảo hộ của anh mà sống, anh biết, nếu như anh làm thế này, em cũng không bằng lòng.”
Lời nói của Lý Hào Kiệt, theo như anh ta thì rất có lý.
Đáng tiếc hiện giờ tôi không phải là con bé ngốc nghếch của 5 năm trước nữa, tôi nhìn anh ta, cười lạnh nhạt, “Tổng giám đốc Lý, anh đừng có lừa mình dối người nữa, như tôi thấy, anh giống như đứng núi này trông núi nọ thì đúng hơn, nếu không thì, Tống Duyên Khanh cần được bảo vệ, còn Lâm Tuyền thì không? người vợ mà bây giờ anh cưới về, sẽ không sợ bị người ta nhắm vào nữa?”
Thật là buồn cười.
Tôi thực sự không hiểu, 5 năm trước tôi làm thế nào mà có thể để lời hứa đơn giản này lừa gạt chứ.
Chắc là não ngắn rồi.
“Cô ấy...” Lý Hào Kiệt ngừng một lúc nói, “Anh biết cô ấy sẽ không có chuyện gì đâu.”
“......”
Giọng nói của anh ta có chút yếu đuối.
Tôi bỗng nhiên cảm thấy thật nực cười.
Nhìn đi, Lý Hào Kiệt ngay cả bản thân cũng không thể nói rõ câu nói của mình rồi.
Tôi đẩy một cái thật mạnh Lý Hào Kiệt, “Tổng giám đốc Lý, lần cuối cùng tôi nói với anh, tôi là Sa Điệp, không phải Tống Duyên Khanh, xin anh làm ơn tỉnh táo lại chút đi, nếu như anh muốn tìm một người thay thế người phụ nữ lúc trước của mình, cũng đừng tìm đến thím tương lai của anh!”
“Thím?” Lý Hào Kiệt nhìn chằm chằm lấy tôi, rõ ràng đang là mùa hè, vậy mà người tôi sau khi nghe câu nói đó của anh ta lại thấy rợn người.
Nhưng, nếu như tôi thực sự kết hôn, thì người đó khả năng rất lớn sẽ là Lý Trọng Mạnh.
Giờ nói như vậy, vạch rõ ranh giới với Lý Hào Kiệt cũng tốt.
“Đúng vậy, quan hệ hiện giờ giữa tôi và Trọng Mạnh…Ưm!”
Tôi chưa kịp nói hết, thì lần nữa lại bị anh ta khóa chặt môi!
Mùi thuốc lá hơi nồng cùng với hơi thở của anh, điên cuồng xâm chiếm lấy khoang miệng tôi!
Đừng!
Tôi đẩy anh ra cho bằng được, nhưng anh ta vẫn tiếp tục hành động của mình.
Lúc này, chiếc sô pha bé tẹo đã không còn làm anh thỏa mãn, Lý Hào Kiệt nhấc bổng tôi lên, đi thẳng lên tầng trên!
“Aaaa! Thả tôi xuống!”
“Lý Hào Kiệt, anh điên rồi!”
“Anh thả tôi xuống, hôm nay anh dám động vào tôi, tôi sẽ tố cáo anh cưỡng hiếp tôi.
Cho dù tôi có hét to như thế nào đi nữa, Lý Hào Kiệt đều không màng tới tôi.
Lúc này, sự vắng vẻ xung quanh phòng làm việc lại trở thành hiểm họa.
Bất luận tôi có hét như thế nào, đều không có ai nghe thấy.
Trên tầng 2 lên cái đã thấy chiếc giường ở đó, tôi vừa mới ngủ dậy, vẫn còn chưa kịp gấp chăn lại.
Anh ta đặt thẳng tôi xuống, nhanh chóng đè chặt, nhìn thẳng tôi, “Em tố cáo, tôi sẽ ngồi tù, đằng nào tôi cũng nợ em nửa năm ngồi tù, chỉ cần em tố cáo, tôi tuyệt đối sẽ không phản kháng.”
Lời nói của anh từng câu một lọt vào tai tôi.
Tôi đứng đó, bỗng chốc quên đi sự hoảng loạn.
Lý Hào Kiệt ôm lấy tôi, bờ môi mỏng dán chặt lên vành tai tôi, nói với tôi, “Cho anh đi, anh đã 5 năm không ăn thịt rồi.”
“Cái gì?”
Tôi ngây người ra, câu nói của anh ta làm tôi bỗng chốc không thể phản ứng lại.
Nhưng, chiếc bụng nóng hổi dán chặt lấy tôi, khiến tôi định thần lại.
Anh ta không lẽ……
“Cho anh.” Lý Hào Kiệt vừa nói vừa vùi đầu vào cổ tôi, hơi thở nóng bỏng phả ra, cho tôi một cảm giác miệng lưỡi khô cằn.
Lý trí bị gặm nhấm từng chút một.
/320
|