Editor: demcodon
Minh Tuyên lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nói xin lỗi: Là Minh Tuyên vượt quy củ. Sau đó mang theo Phong Lăng Hề đi về phía gian phòng của Hoàng Ngọc Ngạn.
Minh Tuyên nhìn qua đúng là rất gấp, đi rất nhanh, hầu như chạy bước nhỏ đi tới gian phòng của Hoàng Ngọc Ngạn ở. Hắn vội vàng đẩy cửa ra, trong phòng sương mù lượn lờ có chút ngăn cản tầm mắt. Phong Lăng Hề sau khi đi vào gian phòng mới phát hiện Hoàng Ngọc Ngạn còn ngâm ở trong ao, có hai cung thị ở bên cạnh coi chừng.
Ánh mắt của Phong Lăng Hề lóe lên hỏi: Bẩm báo cho Ninh vương điện hạ chưa?
Minh Tuyên lo lắng liếc nhìn Hoàng Ngọc Ngạn nói: Còn chưa, Minh Tuyên vốn là muốn đi tìm Ninh vương điện hạ, ai ngờ đúng lúc gặp được Nhàn vương điện hạ.
Thật sao? Phong Lăng Hề không tỏ rõ ý kiến, giọng nói lạnh lùng thản nhiên làm cho Minh Tuyên có chút không tự nhiên.
Hoàng Ngọc Ngạn té xỉu mà hai cung thị kia lại không biết dìu hắn đi ra cứ mặc kệ hắn ngâm mình ở trong ôn tuyền, đây sẽ không phải là cách chăm sóc người chứ? Hay là cố ý muốn cho người tới xem một chút dáng vẻ không mặc quần áo của Hoàng tử mình?
Lẽ nào Minh Tuyên muốn tìm Hoàng Vũ Mặc đến là vì nhìn thấy bộ dáng này của đệ đệ mình?
Tầm mắt đảo qua từ một bên trên mặt đất kia khó có thể làm cho người phát hiện một chút bột màu trắng. Trên mặt của Phong Lăng Hề nhìn không ra cái gì chỉ là đứng cạnh bờ ao mở miệng nói: Đi thông báo cho Ninh vương điện hạ biết, còn có nói một chút chuyện gì xảy ra.
Nghe vậy một tiểu thị vội vàng chạy ra ngoài, Minh Tuyên thì lại lắc đầu nói: Không biết, điện hạ đột nhiên thì ngất đi.
Lúc này Âu Dương Lăng Ca đột nhiên đến đây, gian phòng của hắn ở ngay sát vách của Hoàng Ngọc Ngạn tự nhiên nghe được một ít động tĩnh.
Nhìn thấy quần áo của Phong Lăng Hề có chút ngổn ngang xung quanh, cần cổ lại còn có một chút dấu vết mập mờ lập tức sắc mặt trở nên hơi khó coi; lại nhìn Hoàng Ngọc Ngạn còn ngâm mình ở trong ôn tuyền thì sắc mặt càng là không tốt, không khỏi châm chọc nói: Thì ra là Hoàng tử điện hạ nước Hoàng Vũ như thế...
Hắn vẫn không có mất đi lý trí, biết không có thể gây nên hai nước phân tranh, cho nên câu nói kế tiếp không có nói ra. Thế nhưng ánh mắt xem thường kia làm cho Minh Tuyên và một tiểu thị khác đều giận tái mặt.
Theo lý thuyết, lời nói như vậy Âu Dương Lăng Ca không nên nói, đắc tội với Hoàng Ngọc Ngạn đối với hắn không có ích lợi gì, cho dù hắn là đến cầu thân là nước Phượng Thiên thăm dò nước Hoàng Vũ. Thế nhưng hắn dù sao cũng là muốn một thân một mình ở nước Hoàng Vũ, mặc kệ hắn sau này thuộc về ai thì đắc tội Hoàng tử điện hạ rồi khẳng định là phải nếm chút khổ sở.
Thế nhưng hắn không cách nào bình tĩnh, nhìn Phong Lăng Hề một thân dấu vết kia đã làm cho trong lòng hắn không dễ chịu. Bây giờ lại tới một người Hoàng Ngọc Ngạn, muốn hắn làm sao tiếp nhận đây. Vốn là nữ tử chỉ thuộc về một mình hắn, bây giờ lại dính líu quan hệ với nhiều nam tử như vậy.
Trong sạch của nam tử còn quan trọng hơn tính mạng, Hoàng Ngọc Ngạn ngâm mình ở trong ôn tuyền bị Phong Lăng Hề nhìn như vậy trong sạch cũng không còn chỉ có thể gả cho Phong Lăng Hề; nghĩ tới đây Âu Dương Lăng Ca không khỏi đỏ cả hốc mắt nhìn về phía Phong Lăng Hề.
Đáng tiếc, Phong Lăng Hề ngay cả khóe mắt cũng không có cho hắn một cái. Minh Tuyên trừng mắt liếc Âu Dương Lăng Ca một cái, ngược lại là không có vào lúc này quát mắng hắn mà nói với Phong Lăng Hề: Nhàn vương điện hạ ngài nhanh xem điện hạ một chút đi!
Nhưng mà Phong Lăng Hề lại hoàn toàn không có dự định muốn tiến lên phía trước nhìn xem. Minh Tuyên không khỏi cau mày: Nhàn vương điện hạ...
Phong Lăng Hề khẽ nói: Chết không được, chờ một lúc tự nhiên sẽ tỉnh.
Nghe vậy trong lòng Minh Tuyên hồi hộp một hồi, Nhàn vương điện hạ nói như vậy là nhìn ra điện hạ tại sao lại té xỉu rồi ư?
Minh Tuyên thấp thỏm trong lòng, cẩn thận quan sát sắc mặt của Phong Lăng Hề nhưng cái gì cũng không thấy. Trong lúc nhất thời ai cũng không nói chuyện, trong phòng yên tĩnh có chút quỷ dị. Hoàng Ngọc Ngạn vẫn ngâm mình ở trong ôn tuyền, Phong Lăng Hề cũng không nói làm cho người dìu hắn đi ra.
Hề?
Tiểu thị kia của Hoàng Ngọc Ngạn vốn là đi tìm Hoàng Vũ Mặc nhưng chẳng biết vì sao ầm ĩ cho mọi người đều biết.
Vân Tư Vũ một mình ngâm ôn tuyền cảm thấy có chút nhàm chán, đang chờ Phong Lăng Hề trở lại kết quả lại nghe thấy ầm ầm, chờ nghe được nói Hoàng tử Ngọc Ngạn té xỉu thì hắn chạy tới trước những người kia một bước.
Liếc nhìn tình cảnh nơi này Vân Tư Vũ khẽ cau mày hỏi: Làm sao vậy? Phong Lăng Hề làm sao lại vừa vặn xuất hiện ở đây chứ? Vân Tư Vũ híp mắt nhìn về phía Hoàng Ngọc Ngạn đang ngâm ở trong ao, sắc mặt khẽ biến thành lạnh.
Phong Lăng Hề đưa tay giúp hắn sửa lại một chút y phục vội vàng mặc vào: Không có việc lớn gì, bất quá là Hoàng tử Ngọc Ngạn té xỉu, đói bụng không?
Minh Tuyên tàn nhẫn mà nhíu nhíu mày, nhìn ánh mắt của Phong Lăng Hề khó nén không quen. Chuyện điện hạ té xỉu như vậy ở trong mắt Nhàn vương điện hạ thì ra căn bản không phải là chuyện lớn gì, thậm chí còn không có quan trọng bằng bụng của Nhàn vương quân. Nếu như điện hạ nghe thấy nói như vậy còn không biết sẽ đau lòng bao nhiêu.
Vân Tư Vũ liếc nhìn Hoàng Ngọc Ngạn trong mắt có chút không vui, ôm Phong Lăng Hề cọ cọ nói lầm bầm: Hề, lần sau đừng bỏ ta lại có được hay không?
Kỳ thật Vân Tư Vũ vừa nhìn cũng biết, mặc dù Hoàng Ngọc Ngạn khỏa thân nhưng Phong Lăng Hề tuyệt đối không có làm chuyện gì không đúng mực. Bất quá vẫn có một chút mất hứng như thế là được rồi.
Hắn cũng không phải rời khỏi Phong Lăng Hề một lúc cũng không được. Bất quá hắn có chút mất hứng Phong Lăng Hề bởi vì người khác vứt hắn một mình ở nơi đó. Nếu như những người khác thì cũng chẳng có gì, một mực người này là Hoàng Ngọc Ngạn có ý đồ bất lương với Phong Lăng Hề. Mặc dù là Phong Lăng Hề không có tâm tư gì với Hoàng Ngọc Ngạn nhưng hắn cũng không thích hai người bọn họ ở bên nhau, đặc biệt là đơn độc ở bên nhau.
Lời này đơn giản là biểu đạt bất mãn một hồi, nhưng câu nói này
Minh Tuyên lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nói xin lỗi: Là Minh Tuyên vượt quy củ. Sau đó mang theo Phong Lăng Hề đi về phía gian phòng của Hoàng Ngọc Ngạn.
Minh Tuyên nhìn qua đúng là rất gấp, đi rất nhanh, hầu như chạy bước nhỏ đi tới gian phòng của Hoàng Ngọc Ngạn ở. Hắn vội vàng đẩy cửa ra, trong phòng sương mù lượn lờ có chút ngăn cản tầm mắt. Phong Lăng Hề sau khi đi vào gian phòng mới phát hiện Hoàng Ngọc Ngạn còn ngâm ở trong ao, có hai cung thị ở bên cạnh coi chừng.
Ánh mắt của Phong Lăng Hề lóe lên hỏi: Bẩm báo cho Ninh vương điện hạ chưa?
Minh Tuyên lo lắng liếc nhìn Hoàng Ngọc Ngạn nói: Còn chưa, Minh Tuyên vốn là muốn đi tìm Ninh vương điện hạ, ai ngờ đúng lúc gặp được Nhàn vương điện hạ.
Thật sao? Phong Lăng Hề không tỏ rõ ý kiến, giọng nói lạnh lùng thản nhiên làm cho Minh Tuyên có chút không tự nhiên.
Hoàng Ngọc Ngạn té xỉu mà hai cung thị kia lại không biết dìu hắn đi ra cứ mặc kệ hắn ngâm mình ở trong ôn tuyền, đây sẽ không phải là cách chăm sóc người chứ? Hay là cố ý muốn cho người tới xem một chút dáng vẻ không mặc quần áo của Hoàng tử mình?
Lẽ nào Minh Tuyên muốn tìm Hoàng Vũ Mặc đến là vì nhìn thấy bộ dáng này của đệ đệ mình?
Tầm mắt đảo qua từ một bên trên mặt đất kia khó có thể làm cho người phát hiện một chút bột màu trắng. Trên mặt của Phong Lăng Hề nhìn không ra cái gì chỉ là đứng cạnh bờ ao mở miệng nói: Đi thông báo cho Ninh vương điện hạ biết, còn có nói một chút chuyện gì xảy ra.
Nghe vậy một tiểu thị vội vàng chạy ra ngoài, Minh Tuyên thì lại lắc đầu nói: Không biết, điện hạ đột nhiên thì ngất đi.
Lúc này Âu Dương Lăng Ca đột nhiên đến đây, gian phòng của hắn ở ngay sát vách của Hoàng Ngọc Ngạn tự nhiên nghe được một ít động tĩnh.
Nhìn thấy quần áo của Phong Lăng Hề có chút ngổn ngang xung quanh, cần cổ lại còn có một chút dấu vết mập mờ lập tức sắc mặt trở nên hơi khó coi; lại nhìn Hoàng Ngọc Ngạn còn ngâm mình ở trong ôn tuyền thì sắc mặt càng là không tốt, không khỏi châm chọc nói: Thì ra là Hoàng tử điện hạ nước Hoàng Vũ như thế...
Hắn vẫn không có mất đi lý trí, biết không có thể gây nên hai nước phân tranh, cho nên câu nói kế tiếp không có nói ra. Thế nhưng ánh mắt xem thường kia làm cho Minh Tuyên và một tiểu thị khác đều giận tái mặt.
Theo lý thuyết, lời nói như vậy Âu Dương Lăng Ca không nên nói, đắc tội với Hoàng Ngọc Ngạn đối với hắn không có ích lợi gì, cho dù hắn là đến cầu thân là nước Phượng Thiên thăm dò nước Hoàng Vũ. Thế nhưng hắn dù sao cũng là muốn một thân một mình ở nước Hoàng Vũ, mặc kệ hắn sau này thuộc về ai thì đắc tội Hoàng tử điện hạ rồi khẳng định là phải nếm chút khổ sở.
Thế nhưng hắn không cách nào bình tĩnh, nhìn Phong Lăng Hề một thân dấu vết kia đã làm cho trong lòng hắn không dễ chịu. Bây giờ lại tới một người Hoàng Ngọc Ngạn, muốn hắn làm sao tiếp nhận đây. Vốn là nữ tử chỉ thuộc về một mình hắn, bây giờ lại dính líu quan hệ với nhiều nam tử như vậy.
Trong sạch của nam tử còn quan trọng hơn tính mạng, Hoàng Ngọc Ngạn ngâm mình ở trong ôn tuyền bị Phong Lăng Hề nhìn như vậy trong sạch cũng không còn chỉ có thể gả cho Phong Lăng Hề; nghĩ tới đây Âu Dương Lăng Ca không khỏi đỏ cả hốc mắt nhìn về phía Phong Lăng Hề.
Đáng tiếc, Phong Lăng Hề ngay cả khóe mắt cũng không có cho hắn một cái. Minh Tuyên trừng mắt liếc Âu Dương Lăng Ca một cái, ngược lại là không có vào lúc này quát mắng hắn mà nói với Phong Lăng Hề: Nhàn vương điện hạ ngài nhanh xem điện hạ một chút đi!
Nhưng mà Phong Lăng Hề lại hoàn toàn không có dự định muốn tiến lên phía trước nhìn xem. Minh Tuyên không khỏi cau mày: Nhàn vương điện hạ...
Phong Lăng Hề khẽ nói: Chết không được, chờ một lúc tự nhiên sẽ tỉnh.
Nghe vậy trong lòng Minh Tuyên hồi hộp một hồi, Nhàn vương điện hạ nói như vậy là nhìn ra điện hạ tại sao lại té xỉu rồi ư?
Minh Tuyên thấp thỏm trong lòng, cẩn thận quan sát sắc mặt của Phong Lăng Hề nhưng cái gì cũng không thấy. Trong lúc nhất thời ai cũng không nói chuyện, trong phòng yên tĩnh có chút quỷ dị. Hoàng Ngọc Ngạn vẫn ngâm mình ở trong ôn tuyền, Phong Lăng Hề cũng không nói làm cho người dìu hắn đi ra.
Hề?
Tiểu thị kia của Hoàng Ngọc Ngạn vốn là đi tìm Hoàng Vũ Mặc nhưng chẳng biết vì sao ầm ĩ cho mọi người đều biết.
Vân Tư Vũ một mình ngâm ôn tuyền cảm thấy có chút nhàm chán, đang chờ Phong Lăng Hề trở lại kết quả lại nghe thấy ầm ầm, chờ nghe được nói Hoàng tử Ngọc Ngạn té xỉu thì hắn chạy tới trước những người kia một bước.
Liếc nhìn tình cảnh nơi này Vân Tư Vũ khẽ cau mày hỏi: Làm sao vậy? Phong Lăng Hề làm sao lại vừa vặn xuất hiện ở đây chứ? Vân Tư Vũ híp mắt nhìn về phía Hoàng Ngọc Ngạn đang ngâm ở trong ao, sắc mặt khẽ biến thành lạnh.
Phong Lăng Hề đưa tay giúp hắn sửa lại một chút y phục vội vàng mặc vào: Không có việc lớn gì, bất quá là Hoàng tử Ngọc Ngạn té xỉu, đói bụng không?
Minh Tuyên tàn nhẫn mà nhíu nhíu mày, nhìn ánh mắt của Phong Lăng Hề khó nén không quen. Chuyện điện hạ té xỉu như vậy ở trong mắt Nhàn vương điện hạ thì ra căn bản không phải là chuyện lớn gì, thậm chí còn không có quan trọng bằng bụng của Nhàn vương quân. Nếu như điện hạ nghe thấy nói như vậy còn không biết sẽ đau lòng bao nhiêu.
Vân Tư Vũ liếc nhìn Hoàng Ngọc Ngạn trong mắt có chút không vui, ôm Phong Lăng Hề cọ cọ nói lầm bầm: Hề, lần sau đừng bỏ ta lại có được hay không?
Kỳ thật Vân Tư Vũ vừa nhìn cũng biết, mặc dù Hoàng Ngọc Ngạn khỏa thân nhưng Phong Lăng Hề tuyệt đối không có làm chuyện gì không đúng mực. Bất quá vẫn có một chút mất hứng như thế là được rồi.
Hắn cũng không phải rời khỏi Phong Lăng Hề một lúc cũng không được. Bất quá hắn có chút mất hứng Phong Lăng Hề bởi vì người khác vứt hắn một mình ở nơi đó. Nếu như những người khác thì cũng chẳng có gì, một mực người này là Hoàng Ngọc Ngạn có ý đồ bất lương với Phong Lăng Hề. Mặc dù là Phong Lăng Hề không có tâm tư gì với Hoàng Ngọc Ngạn nhưng hắn cũng không thích hai người bọn họ ở bên nhau, đặc biệt là đơn độc ở bên nhau.
Lời này đơn giản là biểu đạt bất mãn một hồi, nhưng câu nói này
/129
|