Editor: demcodon
Hoàng Vũ Mặc cũng làm mặt lạnh đến: Phong Lăng Hề! Mặc dù nàng không giống như lúc trước nhằm vào Phong Lăng Hề như vậy nhưng lời này của Phong Lăng Hề xác thực quá đáng, không chút nào cân nhắc đến tâm tình của Hoàng Ngọc Ngạn.
Minh Tuyên cũng nổi giận, bất chấp thân phận lớn tiếng nói: Nhàn vương điện hạ, cho dù ngài không thích điện hạ cũng không thể sỉ nhục y như vậy, ngài rõ ràng đã nhìn thân thể của điện hạ nhưng bây giờ lại không muốn nhận, đây rõ ràng là hành vi tiểu nhân mà!
Phong Lăng Hề không khỏi cười lạnh, đây là rất sợ người khác không nghe được đúng không? Cô nhìn qua đúng là rất tốt cho người trêu chọc hay sao?
Thuốc mê Hoàng cung đại nội là ai hạ? Người dẫn cô vào gian phòng đó là người bên cạnh ai?
Hoàng Ngọc Ngạn vốn là lo lắng y thuật của Phong Lăng Hề quá tốt, nếu như hắn giả bộ bất tỉnh sẽ bị nàng phát hiện cho nên mới phải uống thuốc mê vào, nhưng không nghĩ ngược lại khóe quá hóa vụng, càng lộ ra nhiều kẽ hở.
Phong Lăng Hề lúc này là thật sự nổi giận, sự khoan dung của cô giống như làm cho người ngộ nhận là cô rất dễ bắt nạt.
Ngón tay nhẹ nhàng chuyển động ở trong lòng bàn tay của Vân Tư Vũ, động viên cơn giận của hắn cũng để cho mình bình tĩnh lại, nhếch nhếch môi tà mị cười nói: Bản vương nhìn thấy thân thể điện hạ nhà ngươi, cũng nói điện hạ nhà ngươi chỉ là trúng thuốc mê cũng không lo ngại; còn hắn tại sao lại trúng thuốc mê, sau khi trúng thuốc mê đã xảy ra chuyện gì bản vương không quan tâm, cũng không đi suy đoán. Bất quá bây giờ nhìn các ngươi hao hết tâm tư muốn đổ thừa trên người bản vương như vậy thật là làm cho người không thể không hoài nghi các ngươi không phải là muốn cho bản vương đến đeo nỗi oan ức này chứ, đáng tiếc bản vương không phải có thể mặc người bắt bí, càng sẽ không thay người nuôi hài tử!
Lời này rõ ràng đang ám chỉ, không, phải nói đã là công khai, rõ ràng chính là nói Hoàng Ngọc Ngạn mất trong sạch, cho nên mới vội vàng đổ tội cho nàng, muốn san bằng tất cả những thứ này.
Không ít người cũng không nhịn được nhíu mày, danh tiếng của nam tử quan trọng biết bao. Lời này của Phong Lăng Hề cũng quá mức một chút, cho dù sự thật đúng như lời nàng nói, nàng cũng không nên nói ra trước mặt nhiều người như vậy.
Nhưng cũng không ít người cười trên sự đau khổ của người khác. Âu Dương Lăng Ca tức giận xong lại chạy tới xem trò vui đối với tình cảnh hiện tại đặc biệt là thoả mãn. Hoàng Ngọc Ngạn ngấp nghé Phong Lăng Hề điểm này cũng đủ cho hắn chán ghét y!
Mà mắt thấy Phong Lăng Hề không kiêng dè chút nào thân phận của Hoàng Ngọc Ngạn, điều này cũng làm cho Mộ Dung Cầm có một chút ý nghĩ. Phong Lăng Hề đây rõ ràng là hoàn toàn không có để cho Hoàng Vũ Hiên ở trong mắt.
Mộ Dung Cầm nhìn xem không có ý tốt và Âu Dương Lăng Ca cười trên sự đau khổ của người khác. Tô Văn nhíu chặt lông mày, trong lòng đối với Hoàng Ngọc Ngạn cũng có chút ý kiến. Vị Hoàng tử điện hạ này thật sự là quá không biết nặng nhẹ, gây ra chuyện như vậy là muốn cho người của nước Phượng Thiên trở thành trò cười lúc trà dư tửu hậu sao? Cho dù không thèm để ý thanh danh của mình cũng nên suy tính một chút thể diện của nước Hoàng Vũ chứ.
Có lẽ là Hoàng Ngọc Ngạn không phải là không có nghĩ tới những thứ này, hắn vốn là mượn cơ hội này để cho Phong Lăng Hề không cách nào từ chối hắn. Nhưng mà lại không nghĩ rằng Phong Lăng Hề không nể mặt mũi như vậy, không thèm để ý danh tiếng hắn đường đường là Hoàng tử điện hạ, càng không thèm để ý đến mắt mặt nước Hoàng Vũ, tình nguyện mang chuyện làm lớn lên.
Nàng... Toàn thân Hoàng Ngọc Ngạn run rẩy. Nếu như không phải Minh Tuyên đỡ hắn thì phỏng đoán đã đứng không vững. Nàng rõ ràng nói với hắn như vậy, nàng cứ như vậy chướng mắt hắn, coi như là phá huỷ hắn cũng không muốn cưới hắn, nàng tại sao có thể vô tình như vậy chứ?
Sắc mặt của Hoàng Vũ Mặc đã âm trầm lại, tức giận nói: Phong Lăng Hề, bắt nạt một nam tử như vậy ngươi còn là nữ nhân hay không?
Hoàng Vũ Mặc không giống như Hoàng Vũ Hiên, ở trong lòng Hoàng Vũ Hiên thì trọng lượng của Phong Lăng Hề không thể nhẹ hơn Hoàng Ngọc Ngạn. Cho nên nàng sẽ không thiên vị ai, đúng chính là đúng, sai chính là sai.
Thế nhưng Ninh vương điện hạ lại không giống như vậy, rõ ràng là càng thân thiết hơn với Hoàng Ngọc Ngạn, đối với chuyện này nàng tự nhiên là nghiêng về phía đệ đệ của mình. Huống hồ mặc kệ để ai tới nói chuyện này chịu thiệt cũng là nam tử. Phong Lăng Hề vốn là nên phụ trách, nếu không Hoàng Ngọc Ngạn mặc dù là Hoàng tử, chỉ sợ cũng khó có thể tìm được một người tốt, gả đi chỉ sợ cũng sẽ không dễ chịu.
Không nghĩ tới Phong Lăng Hề không chỉ không muốn chịu trách nhiệm, bây giờ ngược lại nói ra những lời như vậy. Đây là muốn hoàn toàn phá huỷ cuộc sống của Hoàng Ngọc Ngạn, Ninh vương điện hạ nếu như không tức giận mới là lạ!
Vân Tư Vũ hừ mỉa nói: Là có người tự rước lấy nhục chứ! Hề là của hắn, thường là cướp với hắn đều không phải là người tốt.
Minh Tuyên thấy Hoàng Ngọc Ngạn khổ sở như vậy cũng không khỏi đỏ cả hốc mắt, tức giận nói: Hành vi của Nhàn vương điện hạ như vậy sẽ không sợ người chế nhạo ư? Minh Tuyên đi theo Hoàng Ngọc Ngạn là tiểu thị ở bên cạnh lâu nhất, tự nhiên càng thêm tận tâm hơn những người khác.
Bản vương lưu lạc tới mức bị người bức hôn đã đủ làm cho người chế nhạo rồi. Nói xong liếc mắt một cái nhìn về Duẫn Thiểu Thiên ở một bên yên lặng xem kịch vui.
Biểu hiện trên mặt của Duẫn Thiểu Thiên vừa thu lại khoát tay nói: Vương gia không cần để ý đến ta.
Đúng lúc này một giọng nói mềm mại vang lên: Ta không muốn hầu cha... các ngươi đều là người xấu...
Bánh bao nhỏ trợn tròn mắt, căm tức nhìn Hoàng Ngọc Ngạn và Hoàng Vũ Mặc.
Hử... Sơ Tuyết... Hoàng Vũ Mặc mặc dù tức giận hình vi của Phong Lăng Hề nhưng đối mặt với bánh bao nhỏ lại có chút luống cuống tay chân, còn có chút oan ức. Nàng là tỷ tỷ, đệ đệ bị người bắt nạt đương nhiên phải lấy lại công đạo, làm sao lại thành người xấu chứ?
Bánh bao nhỏ leo xuống từ trên người của Khởi Vân, loạng choạng đi tới trước mặt Hoàng Ngọc Ngạn, đưa tay đẩy hắn: Chán ghét, tránh ra!
Bánh bao nhỏ muốn đẩy Hoàng Ngọc Ngạn cũng là không thể, nhưng móng vuốt nhỏ của bánh bao nhỏ vẫn có chút lực sức lực; đẩy không ngã nhưng nhéo phải đau, nhào tới trên đùi của Hoàng Ngọc Ngạn đẩy một hồi. Sau khi không có hiệu quả thì tàn nhẫn nhéo hắn một cái.
Đối với bại hoại làm hại mẫu thân và phụ thân đều mất hứng thì không cần hạ
Hoàng Vũ Mặc cũng làm mặt lạnh đến: Phong Lăng Hề! Mặc dù nàng không giống như lúc trước nhằm vào Phong Lăng Hề như vậy nhưng lời này của Phong Lăng Hề xác thực quá đáng, không chút nào cân nhắc đến tâm tình của Hoàng Ngọc Ngạn.
Minh Tuyên cũng nổi giận, bất chấp thân phận lớn tiếng nói: Nhàn vương điện hạ, cho dù ngài không thích điện hạ cũng không thể sỉ nhục y như vậy, ngài rõ ràng đã nhìn thân thể của điện hạ nhưng bây giờ lại không muốn nhận, đây rõ ràng là hành vi tiểu nhân mà!
Phong Lăng Hề không khỏi cười lạnh, đây là rất sợ người khác không nghe được đúng không? Cô nhìn qua đúng là rất tốt cho người trêu chọc hay sao?
Thuốc mê Hoàng cung đại nội là ai hạ? Người dẫn cô vào gian phòng đó là người bên cạnh ai?
Hoàng Ngọc Ngạn vốn là lo lắng y thuật của Phong Lăng Hề quá tốt, nếu như hắn giả bộ bất tỉnh sẽ bị nàng phát hiện cho nên mới phải uống thuốc mê vào, nhưng không nghĩ ngược lại khóe quá hóa vụng, càng lộ ra nhiều kẽ hở.
Phong Lăng Hề lúc này là thật sự nổi giận, sự khoan dung của cô giống như làm cho người ngộ nhận là cô rất dễ bắt nạt.
Ngón tay nhẹ nhàng chuyển động ở trong lòng bàn tay của Vân Tư Vũ, động viên cơn giận của hắn cũng để cho mình bình tĩnh lại, nhếch nhếch môi tà mị cười nói: Bản vương nhìn thấy thân thể điện hạ nhà ngươi, cũng nói điện hạ nhà ngươi chỉ là trúng thuốc mê cũng không lo ngại; còn hắn tại sao lại trúng thuốc mê, sau khi trúng thuốc mê đã xảy ra chuyện gì bản vương không quan tâm, cũng không đi suy đoán. Bất quá bây giờ nhìn các ngươi hao hết tâm tư muốn đổ thừa trên người bản vương như vậy thật là làm cho người không thể không hoài nghi các ngươi không phải là muốn cho bản vương đến đeo nỗi oan ức này chứ, đáng tiếc bản vương không phải có thể mặc người bắt bí, càng sẽ không thay người nuôi hài tử!
Lời này rõ ràng đang ám chỉ, không, phải nói đã là công khai, rõ ràng chính là nói Hoàng Ngọc Ngạn mất trong sạch, cho nên mới vội vàng đổ tội cho nàng, muốn san bằng tất cả những thứ này.
Không ít người cũng không nhịn được nhíu mày, danh tiếng của nam tử quan trọng biết bao. Lời này của Phong Lăng Hề cũng quá mức một chút, cho dù sự thật đúng như lời nàng nói, nàng cũng không nên nói ra trước mặt nhiều người như vậy.
Nhưng cũng không ít người cười trên sự đau khổ của người khác. Âu Dương Lăng Ca tức giận xong lại chạy tới xem trò vui đối với tình cảnh hiện tại đặc biệt là thoả mãn. Hoàng Ngọc Ngạn ngấp nghé Phong Lăng Hề điểm này cũng đủ cho hắn chán ghét y!
Mà mắt thấy Phong Lăng Hề không kiêng dè chút nào thân phận của Hoàng Ngọc Ngạn, điều này cũng làm cho Mộ Dung Cầm có một chút ý nghĩ. Phong Lăng Hề đây rõ ràng là hoàn toàn không có để cho Hoàng Vũ Hiên ở trong mắt.
Mộ Dung Cầm nhìn xem không có ý tốt và Âu Dương Lăng Ca cười trên sự đau khổ của người khác. Tô Văn nhíu chặt lông mày, trong lòng đối với Hoàng Ngọc Ngạn cũng có chút ý kiến. Vị Hoàng tử điện hạ này thật sự là quá không biết nặng nhẹ, gây ra chuyện như vậy là muốn cho người của nước Phượng Thiên trở thành trò cười lúc trà dư tửu hậu sao? Cho dù không thèm để ý thanh danh của mình cũng nên suy tính một chút thể diện của nước Hoàng Vũ chứ.
Có lẽ là Hoàng Ngọc Ngạn không phải là không có nghĩ tới những thứ này, hắn vốn là mượn cơ hội này để cho Phong Lăng Hề không cách nào từ chối hắn. Nhưng mà lại không nghĩ rằng Phong Lăng Hề không nể mặt mũi như vậy, không thèm để ý danh tiếng hắn đường đường là Hoàng tử điện hạ, càng không thèm để ý đến mắt mặt nước Hoàng Vũ, tình nguyện mang chuyện làm lớn lên.
Nàng... Toàn thân Hoàng Ngọc Ngạn run rẩy. Nếu như không phải Minh Tuyên đỡ hắn thì phỏng đoán đã đứng không vững. Nàng rõ ràng nói với hắn như vậy, nàng cứ như vậy chướng mắt hắn, coi như là phá huỷ hắn cũng không muốn cưới hắn, nàng tại sao có thể vô tình như vậy chứ?
Sắc mặt của Hoàng Vũ Mặc đã âm trầm lại, tức giận nói: Phong Lăng Hề, bắt nạt một nam tử như vậy ngươi còn là nữ nhân hay không?
Hoàng Vũ Mặc không giống như Hoàng Vũ Hiên, ở trong lòng Hoàng Vũ Hiên thì trọng lượng của Phong Lăng Hề không thể nhẹ hơn Hoàng Ngọc Ngạn. Cho nên nàng sẽ không thiên vị ai, đúng chính là đúng, sai chính là sai.
Thế nhưng Ninh vương điện hạ lại không giống như vậy, rõ ràng là càng thân thiết hơn với Hoàng Ngọc Ngạn, đối với chuyện này nàng tự nhiên là nghiêng về phía đệ đệ của mình. Huống hồ mặc kệ để ai tới nói chuyện này chịu thiệt cũng là nam tử. Phong Lăng Hề vốn là nên phụ trách, nếu không Hoàng Ngọc Ngạn mặc dù là Hoàng tử, chỉ sợ cũng khó có thể tìm được một người tốt, gả đi chỉ sợ cũng sẽ không dễ chịu.
Không nghĩ tới Phong Lăng Hề không chỉ không muốn chịu trách nhiệm, bây giờ ngược lại nói ra những lời như vậy. Đây là muốn hoàn toàn phá huỷ cuộc sống của Hoàng Ngọc Ngạn, Ninh vương điện hạ nếu như không tức giận mới là lạ!
Vân Tư Vũ hừ mỉa nói: Là có người tự rước lấy nhục chứ! Hề là của hắn, thường là cướp với hắn đều không phải là người tốt.
Minh Tuyên thấy Hoàng Ngọc Ngạn khổ sở như vậy cũng không khỏi đỏ cả hốc mắt, tức giận nói: Hành vi của Nhàn vương điện hạ như vậy sẽ không sợ người chế nhạo ư? Minh Tuyên đi theo Hoàng Ngọc Ngạn là tiểu thị ở bên cạnh lâu nhất, tự nhiên càng thêm tận tâm hơn những người khác.
Bản vương lưu lạc tới mức bị người bức hôn đã đủ làm cho người chế nhạo rồi. Nói xong liếc mắt một cái nhìn về Duẫn Thiểu Thiên ở một bên yên lặng xem kịch vui.
Biểu hiện trên mặt của Duẫn Thiểu Thiên vừa thu lại khoát tay nói: Vương gia không cần để ý đến ta.
Đúng lúc này một giọng nói mềm mại vang lên: Ta không muốn hầu cha... các ngươi đều là người xấu...
Bánh bao nhỏ trợn tròn mắt, căm tức nhìn Hoàng Ngọc Ngạn và Hoàng Vũ Mặc.
Hử... Sơ Tuyết... Hoàng Vũ Mặc mặc dù tức giận hình vi của Phong Lăng Hề nhưng đối mặt với bánh bao nhỏ lại có chút luống cuống tay chân, còn có chút oan ức. Nàng là tỷ tỷ, đệ đệ bị người bắt nạt đương nhiên phải lấy lại công đạo, làm sao lại thành người xấu chứ?
Bánh bao nhỏ leo xuống từ trên người của Khởi Vân, loạng choạng đi tới trước mặt Hoàng Ngọc Ngạn, đưa tay đẩy hắn: Chán ghét, tránh ra!
Bánh bao nhỏ muốn đẩy Hoàng Ngọc Ngạn cũng là không thể, nhưng móng vuốt nhỏ của bánh bao nhỏ vẫn có chút lực sức lực; đẩy không ngã nhưng nhéo phải đau, nhào tới trên đùi của Hoàng Ngọc Ngạn đẩy một hồi. Sau khi không có hiệu quả thì tàn nhẫn nhéo hắn một cái.
Đối với bại hoại làm hại mẫu thân và phụ thân đều mất hứng thì không cần hạ
/129
|