Bree rời quầy mật ong và trở về nhà. Lucy biến mất và Toby đang làm công việc trông quầy hàng của mình. Cậu bé than phiền đau khổ rằng mình phải làm việc quá sức, nhưng Bree lại biến thành một người khó tính và rồi cô nói cô thích khiến bọn trẻ con phải chịu đựng đau khổ.
“Chắc chắn rằng cháu không tính nhầm tiền thừa đấy nhé,” cô nhắc cậu bé.
Cậu bé nhìn cô với cái nhìn đương nhiên, kể từ khi cả hai biết cậu bé nhanh nhạy hơn với những con số và cô còn xa mới có thể mong điều đó xảy ra với mình được.
Khi cô đã đi được nửa đường, thứ gì đó khiến cô dừng lại và gọi với về phía cậu bé. “Toby này!”
“Cô muốn gì ạ?”
“Mẹ cháu cũng giỏi toán lắm đấy,” cô nói.
Cậu bé nín lặng trước khi quay người đi.
“Gì cũng được.”
Dù cậu bé giả vờ không quan tâm nhưng Bree biết Toby thích được nghe kể về bố mẹ mình, và cô luôn cố gắng tìm kiếm từng thứ nhỏ nhất mà mình có thể nhớ.
Cô không nhớ từ khi nào mình đã không tìm những điếu thuốc khi nhớ về David nữa. Nỗi đau và cảm giác tiếc nuối đã dần phai nhạt khiến cô không còn để ý nữa.
Chỉ ngay trước khi tới nhà làm mật, cô nghe thấy tiếng sột soạt. Tiếng động phát ra từ những bụi cây nằm ở bìa rừng. Chiều nay không có gió nên nó hẳn phải là một con sóc, nhưng ––
Những cành cây lại đung đưa và cô nhìn thấy loáng thoáng hình bóng một người phụ nữ – một du khách bị lạc đường ư? Cô đi tới để tìm hiểu.
Một chuỗi những câu chửi thề đặc biệt ập vào tai cô khi cô đi qua đám cỏ. Cô gặp một người phụ nữ với mái tóc đen đang cố gỡ quần bị mắc vào bụi cây mâm xôi. Ngay khi người phụ nữ đó ngẩng lên, Bree trải qua một cú shock khi nhận ra đó là ai. Đầu tiên là Lucy Jorik nhảy ra và giờ là Temple Renshaw?
Chuyện gì đang diễn ra vậy? Cô bước nhanh tới để giúp.
Người phụ nữ túm lấy phần quần bị mắc của mình. “Tại sao cô lại để mấy thứ nguy hiểm như thế này ở quanh nhà vậy?” Bree hạ giọng xuống nói kiểu thanh niên mới lớn. “Ờ, như kiểu bụi mâm xôi á?”
Renshaw hít vào khinh bỉ, rồi chửi thề tiếp và liếm vết xước trên mu bàn tay.
Bree nhận ra cô ấy nhờ chương trình Fat Island, một chương trình cô ghét nhưng Scott thì mê như điếu đổ. Anh ta thích thú với cách Temple đày đọa người tham gia, khoác lác về thân hình cân đối của anh ta và thèm khát cô nàng bác sỹ tâm lý nhạt nhẽo chỉ mặc đúng bộ bikini, người đang tỏ vẻ đưa lời khuyên cho người khác. “Đó là một cô nàng nóng bỏng,” anh nói điều đó hơn một lần. “Nếu em cũng có bộ ngực giống cô ta, anh hẳn phải là người đàn ông vô cùng hạnh phúc.”
Thay vì nói với anh ta nếu anh ta chỉ có một phần ngàn chút tôn trọng thôi, cô hẳn sẽ hạnh phúc lắm, cô chỉ tự an ủi mình trong im lặng.
Cuối cùng cũng thoát khỏi bụi cây, Temple nhìn qua Bree về phía căn nhà. “Tôi đang tìm một người bạn.” Ngay lập tức Bree vào trạng thái phòng thủ. “Bạn ư?”
“Tóc đen. Xăm mình. Đùi hơi mập.”
Temple chỉ có thể đang nhắc tới Lucy – dù Lucy có một đôi chân đẹp – nhưng Bree không để lộ chút thông tin nào cả.
“Đùi hơi mập?”
Temple trèo qua đám cỏ, đi về phía ngôi nhà, không đợi được mời. “Có rất nhiều phụ nữ thừa cân ở đây. Điều đó cũng không cần thiết lắm.”
Bree đi theo sau cô ấy, vừa khó chịu vì thái độ xem thường người khác, lại vừa tò mò. Khi Temple tới sân, cô ấy lạ lẫm nhìn những tổ ong và cà chua chín trong vườn. Cô ấy không trang điểm để giấu quầng thâm dưới mắt, còn mái tóc, dài và bóng loáng như màn hình ti vi, được túm lại trong kiểu đuôi ngựa đơn giản. Cơ và gân trên thân trên của cô ấy quá mức tiếp nhận của Bree và bộ đồ tập bó sát ôm lấy phần bụng không phải là tự nhiên mà thon gọn như thế được của cô ấy.
Cô ấy trông còn tuyệt hơn ở trên ti vi.
Temple kiểm tra vết xước trên tay. “Cô ấy để lại mẩu giấy ở nhà nói cô ấy tới đây. Tôi cần nói chuyện với cô ấy.”
Lucy có đề cập tới một người bạn sống cùng ở nhà, nhưng cô ấy cũng không tiết lộ bất cứ điều gì chi tiết hơn, và Bree đã hoàn toàn quên chuyện đó. Cô chắc chắn chưa bao giờ tưởng tượng người bạn của Lucy là Temple Renshaw.
Temple nhìn chân thành trong đôi mắt. “Cô ấy có ở quanh đây không?” Bree không giỏi đứng lên chặn đường người khác, nhưng cô không biết liệu Lucy có muốn gặp người phụ nữ này hay không. “Không có ai ở đây ngoài tôi cả.” Temple tóm lấy một lọn tóc rơi ra và buộc nó lại. “Được thôi. Tôi sẽ chờ.”
“Tôi cho rằng cô không nên.”
Temple lờ cô đi. Cô ấy đi qua sân và ngồi lên bậc thềm ngoài cửa – chính xác nơi Bree vẫn dành nhiều thời gian ngồi.
Bree không thể bắt cô ấy đi bằng bạo lực được nên cô nhún vai và lặp lại giống Toby. “Gì cũng được.”
—
Toby đang lo lắng. Những quả trang trí bằng thủy tinh Bree vẽ bằng tay với hình ảnh hòn đảo và bán với giá 35 đô la cho mỗi cái đã bán hết, nhưng thay vì tiết kiệm tiền, cô ấy lại mua thêm nhiều nữa để vẽ. Điều đó thật sai lầm. Ngày lễ lao động đang đến rất gần. Cô ấy sẽ không có thời gian bán thêm, và rồi họ sẽ làm gì để kiếm tiền? Đây là mùa hè tồi tệ nhất của cậu. Cậu sẽ không bao giờ còn được thấy Eli và Ethan nữa. Cả Mike cũng ít tới hơn dạo gần đây.
Cậu bé bận rộn với những vị khách của mình.
Một chiếc SUV xám dừng lại. Khi cửa xe mở ra, cậu nhận ra người tới là Panda. Bây giờ, khi cậu đã biết hơn về chú ấy, Toby không còn sợ nữa. Panda để Toby chèo thuyền kayak, và hai bọn họ đã từng trèo quanh vịnh và có lần còn ra tận hồ lớn. Panda còn để Toby phụ giúp chặt cây. Toby hy vọng khi lớn lên mình sẽ ngầu như Panda. Cậu thích cách Panda bước đi, giống như chú ấy thật sự cứng rắn và không bao giờ phải lo lắng về bất cứ điều gì. Cậu cũng thích thân hình của chú ấy. Không ai có thể gây chuyện với một người đàn ông như Panda được.
“Mọi chuyện thế nào anh bạn?” Panda nói khi chú ấy bước tới.
“Kiếm được nhiều không?”
“68 đô trong chiều nay ạ.”
“Tốt đấy.” Chú ấy nhìn xung quanh. “Chú nghĩ Lucy có thể tới đây làm việc hôm nay.”
Toby nhún vai. “Cháu không biết cô ấy ở đâu nữa.” Panda gật đầu cứ như chú ấy đang suy nghĩ gì đó mặc dù Toby không thể hiểu được có cái gì cần phải suy nghĩ ở đây. “Cô ấy thế nào?” chú hỏi.
“Ổn, cháu đoán.” Vết xước trên đầu gối Toby ngứa. Cậu bé gãi xung quanh nó.
“Cô ấy bước đi ổn không?”
“Ý chú là sao ạ?”
“Ý chú là, cô ấy có khập khiễng hay là sao không?”
“Không biết nữa. Cháu đoán là không.”
Panda lùa tay vào tóc, như là đang gặp điều gì đó phiền muộn. Chú ấy cư xử thật kỳ lạ. “Nhưng cô ấy có nói chuyện với cháu chứ?”
“Vâng, có ạ.”
“Vậy… Cô ấy có nói điều gì với cháu về… điều gì đó không?”
“Nhiều chuyện lắm ạ.”
“Kiểu như nào cơ?”
Toby nghĩ về nó. “Cô ấy nói cô ấy không nghĩ một người nên đi xung quanh và nói từ n (n-word: nigga hoặc nigger, một từ ý chỉ miệt thị với người da màu, rất rất không nên dùng), dù là hai người da đen nói với nhau cũng không được. Em trai cô ấy, Andre, cũng là một người da đen. Chú biết điều đó không?”
“Chú có.”
“Cô ấy không nghĩ nhiều nghệ sĩ hip hop là một tấm gương tốt cho trẻ con, nhưng cháu nghĩ họ tốt mà. Họ làm ra nhiều tiền và có mọi thứ.” Panda vẫn nhìn cậu, cứ như chú ấy mong chờ Toby nói gì đó, nhưng Toby không biết mình nên nói cái gì đây. “Cô ấy cho một củ khoai lang nghiền vào trộn cùng bột làm bánh mì nhưng nó vẫn ngon lắm.” Panda vẫn tiếp tục nhìn. Toby bắt đầu ước chú ấy nhìn đi chỗ khác đi. “Cô ấy nói với Bree rằng cô ấy thích cưỡi ngựa.” Panda đi về phía chỗ mật ong và nghiên cứu nó, cứ như chú ấy thực sự thích mật vậy. “Cô ấy có nói gì về chú không?”
Vết xước của cậu lại ngứa nữa. “Cháu không biết. Cháu đoán là không.” Panda gật đầu, nhìn mật ong một lúc nữa rồi tóm lấy một lọ. Chỉ sau khi chú ấy đã trở lại xe, Toby mới nhận ra chú ấy trả 20 đô cho một hũ. “Chú!” Nhưng Panda đã lái xe đi.
—
Lucy nghe giọng của hai người khi cô về tới gần nhà.
Cô hy vọng có thể viết thêm vài trang trong chiều nay, nhưng thôi thúc mạnh mẽ muốn ăn gì đó ngọt khiến cô phải quay lại nhà. Cô phát hiện ra giờ để điều chỉnh về thói quen ăn uống cũ khó hơn cô tưởng tượng nhiều. Ngày xưa, cô hiếm khi ăn khi không đói nhưng hai tháng “ăn kiêng” đã khiến cô thèm ăn hơn. Bây giờ, mỗi khi cô không thoải mái, mệt mỏi hoặc không vui, cô đều muốn tìm thứ gì đó để ăn.
Không khó để hiểu tại sao phần lớn mọi người tăng cân trở lại sau khi thực hiện một chế độ ăn kiêng.
Khi giọng nói trở nên lớn hơn, cô chỉnh lại chiếc chăn nhăn nhúm dưới tay mình và dừng lại để nghe.
“Cô nên rời đi,” cô nghe tiếng Bree.
“Không cho tới khi tôi thấy Lucy,” Temple phản đối.
“Cô ấy đi rồi.”
“Tôi không tin cô. Đồ đạc của cô ấy vẫn còn trong phòng ngủ ở nhà.”
Bree lưỡng lự. “Chỉ bởi vì cô ấy không muốn chúng nữa.”
“Tìm một lý do khác đi. Cô ấy đâu rồi?”
“Tôi không phải là người theo dõi cô ấy. Làm sao mà tôi biết được cô ấy ở đâu?” Lucy lắng nghe trong ngỡ ngàng khi chứng kiến cô chuột đồng nhút nhát đứng lên đấu tranh với nữ hoàng ác ma. Chuyện gì đã xảy ra với người phụ nữ luôn thấy không an toàn Lucy gặp lần đầu tiên rồi? Lucy miễn cưỡng bước ra khỏi những chiếc cái cây. Temple chống nạnh. “Cô đây rồi! Tôi đang tức điên với cô đây.”
“Để cô ấy yên,” nàng chuột đồng nói.
Temple bước về phía Lucy. “Mọi chuyện xấu đi có thể khiến cô rời khỏi Panda, nhưng tôi không làm gì cả, và cô không có quyền rời bỏ tôi. Cô có dừng lại một giây để nghĩ xem tôi cảm thấy thế nào khi tôi biết cô đã bỏ đi mà không nói lời nào không? Tôi đã giận tới mức chẳng thèm quan tâm nếu có được nói chuyện với cô nữa hay không.”
“Và rồi cô ở đây?” Hàm Bree cứng lại ương bướng.
Temple quay sang cô ấy. “Đứng ngoài đi. Chuyện này chẳng liên quan gì tới cô hết.”
“Đây là nhà tôi và Lucy là khách của tôi. Điều đó khiến chuyện này có liên quan tới tôi đấy.”
Lucy buộc mình phải chen vào. “Hai người được giới thiệu với nhau chưa nhỉ? Bree West, đây là Temple Renshaw. Temple, Bree.”
“Tôi biết cô ấy là ai,” Bree nói nhỏ và nhanh.
Lucy để ý tới sự rầu rĩ trong cách cô ấy nói. “Tin hay không thì tùy nhưng Temple trông không thực sự ‘ác’ như vẻ bề ngoài đâu.”
“Cô dám không xin lỗi tôi xem,” Temple lên tiếng, nghiền ngẫm chiếc cằm thon của Lucy và mái tóc giờ đang trong một kiểu giản dị hơn nhiều – thành quả của Bree và những chiếc kéo của cô ấy. “Tôi vẫn tức điên với cô đấy.”
“Tôi hiểu mà,” Lucy thừa nhận. “Và cô đã đúng. Tôi xin lỗi. Tôi đáng lẽ nên viết lại lí do tôi rời đi.” Temple khịt mũi. “Cô đáng xin lỗi lắm. Khi nào cô định về nhà đây?”
“Cô ấy sẽ không,” Bree nói kiên quyết. “Cô ấy sẽ ở đây.”
“Đó là những gì cô nghĩ thôi.”
Nghe hai người họ cãi vã qua lại khiến Lucy cảm thấy thoải mái hơn nhiều qua những ngày này. Temple quay lại cô, ngó lơ Bree. Sự hung hăng của cô ấy nhạt đi, và lông mày cô ấy nhíu lại lo lắng. “Anh ta làm gì với cô vậy? Anh ta nói với tôi có chuyện xảy ra ở quán bar cô tới, nhưng tôi biết anh ta đã không nói mọi thứ.” Và rồi, nói với Bree, với sự lịch sự nhất cô ấy có thể,
“Cô không phiền đi chỗ nào đó khác để tôi và Lucy có thể nói chuyện chứ?” Lucy miễn cưỡng đứng ra dừng cuộc chiến của hai người này lại. “Đừng trừng mắt với cô ấy nữa Temple. Cô ấy có quyền ở lại đây. Tôi đã định nói với cô. Tôi chỉ không muốn trở lại nhà và làm thế.”
Cô chọn nhầm cái để nói rồi. Lông mày Temple dựng lên tức giận. “Vậy là tình bạn của chúng ta rõ ràng chẳng có gì quan trọng với cô.”
“Không phải thế.” Lucy thả tấm chăn xuống chỗ bóng râm rồi ngồi xuống. Khi mùi cay cay của cây húng quế bay về phía cô, cô kể chi tiết cho Temple về chuyện đã xảy ra ở quán Compass. Khi kể xong, cô ôm đầu gối vào ngực. “Tôi đã nghĩ mình rất mạnh mẽ.”
“Cô đang không thực sự đổ lỗi cho mình về việc không thể đấu lại mấy gã côn đồ đó chứ,” Temple nói.
“Những người phụ nữ khác làm được mà.”
“Trong phim thôi.”
Sự phẫn nộ trong cô đã dần bớt đi nhưng Lucy không thể tự tha thứ cho mình được.
Với một cử chỉ duyên dáng, Temple ngồi xuống bên cạnh Lucy trên chiếc chăn. “Tôi không hiểu tại sao Panda lại quá keo kiệt khi không kể chi tiết.”
“Quyền của khách hàng thôi, chắc chắn đấy.” Lucy nuốt cục đắng xuống. “Cơ bản đó là cách anh ấy vẫn luôn nhìn tôi. Như một trách nhiệm của anh ấy.”
“Anh ta bảo vệ cô,” Temple nói cứng rắn. “Vậy sao cô tức giận với anh ta vậy?”
“Tôi không,” cô nói. “Tôi tức giận với chính mình.”
“Chắc rồi. Tâm lý đổ lỗi cho nạn nhân,” Bree xen vào.
“Không phải thế,” Lucy nói. “Cả mùa hè này, tôi giả vờ mình rất cứng cỏi. Thật nực cười, phải không?”
Temple lờ đi. “Còn Panda thì sao? Tại sao cô tránh mặt anh ta?”
“Bởi vì mối quan hệ của chúng tôi cũng là giả vờ như những hình xăm của tôi vậy.”
“Với tôi thì đó không phải giả vờ đâu.” Temple nhìn về phía Bree. “Bất kỳ ai nhìn thấy họ ở bên nhau có thể nói họ hấp dẫn nhau tới nhường nào.”
Lucy không thích điều này. “Tôi bỏ rơi chồng chưa cưới của mình ở nhà thờ, rồi hai tuần sau, tôi nhảy lên giường với một người đàn ông khác. Tuyệt phải không?”
“Thường thì, không,” Temple nói. “Nhưng khi người đàn ông đó là Panda…”
Lucy không để ai biện minh cho mình. “Đây là lúc để tôi xem cái gì là cuộc sống của mình và cái gì không. Với Panda, câu trả lời là không.”
“Với tôi thì anh ta có đấy. Và cô yêu anh ta.”
“Đừng nói như thế nữa đi!” cô khóc. “Tin tôi đi, tình yêu không phải những gì tôi cảm thấy với Panda.” Từ đó là để dành cho Ted. Cô tôn sùng anh và chắc chắn cô không tôn sùng Panda.
Làm sao có thể tôn sùng ai đó khi tất cả những gì bạn muốn làm là lột đồ anh ta? Hoặc cười với anh ta, hoặc châm chọc anh ta, hoặc trao đổi những cái nhìn hoàn toàn thấu hiểu đó? Với Panda, cô cảm thấy giống như Lucy xấu, Lucy tốt và Viper tất cả trở thành một. Ai mà cần một mớ lộn xộn như thế chứ?
Bóng Bree đổ trùm lên tấm chăn, không cần một lời giải thích nào hơn nữa. “Lucy sẽ ở lại đây,” cô ấy nói với Temple.
“Không, cô ấy sẽ về.” Temple nhảy dựng lên. “Tôi muốn cô ấy trở lại.”
“Quá tệ. Tôi cần cô ấy.”
“Cô nghĩ tôi không ư?”
“Khó đây. Cô có thể tới đây bất cứ lúc nào cô muốn.” Mắt Lucy cay cay. “Tôi rất vui khi thấy hai người cãi nhau vì tôi như vậy nhưng hai người thực sự không nên.” Bree đi về phía bên cạnh ngôi nhà. “Tôi quay lại xem Toby thế nào đây. Có trà đá trong tủ lạnh đấy.” Cô ấy quay về phía Lucy. “Cô ở đây. Đừng để cô ấy bắt nạt cô.” Một nụ cười nhếch lên trên khóe miệng Temple khi Bree biến mất. “Tôi thích cô ấy.” Nụ cười của cô ấy nhanh chóng nhạt đi.
“Cô hy vọng làm được gì khi chạy trốn như thế? Cô luôn nói với tôi phải đối diện với vấn đề của mình, nhưng xem cô làm gì khi gặp khó khăn đi? Người thuyết giảng đã bỏ chạy.”
“Tử tế đi nào.”
“Tốt thôi,” Temple nói gắt gỏng. “Nếu đó là thái độ của cô, tôi sẽ không nói cho cô về cuộc điện thoại tôi đã gọi đâu.”
“Nói với tôi đi,” Lucy nói vì cô biết Temple muốn cô hỏi.
“Cô không xứng đáng được biết.”
“Dù sao đi nữa thì cứ nói với tôi đi.”
Cô ấy kể, và Lucy đứng bật dậy. “Cô chắc đấy chứ?”
Temple nhìn trừng trừng. “Tôi tưởng cô sẽ vui. Đây không phải điều cô muốn sao?”
Không hẳn thế. Nhưng Lucy giữ suy nghĩ đó cho mình.
—
Panda đặt chiếc tuốc nơ vít xuống khi chuông cửa reo.
Người duy nhất anh muốn gặp bây giờ là Lucy nhưng cô sẽ không ấn chuông cửa. Anh chỉ vừa mới tập hít đất với bàn ăn xong và anh đang sửa những chiếc chân bàn bị lung lay.
Trên đường ra cửa trước, anh cau mày với bức tranh cảnh biển rẻ tiền treo trên tường. Anh bắt đầu quen với việc những bức tranh biến mất và sự dịch chuyển bí ấn của đồ nội thất từ phòng này sang phòng khác. Tại sao Lucy lại bỏ quên bức tranh này? Tệ nhất trong tất cả là con lợn của anh. Nó vẫn đang đeo chiếc mũi hề cô gắn lên từ tuần trước.
Anh ra tới cửa và liếc ra ngoài qua ánh sáng từ chiếc đèn.
Một cô nàng nóng bỏng tóc vàng đứng bên ngoài.
Có điều gì đó quen thuộc ở cô ấy, dù anh biết rằng họ chưa bao giờ gặp. Có thể là do hình thể cô ấy. Thật khó để quên được một cơ thể như thế. Ngực lớn, eo con kiến và hông thon.
Và cả đôi chân ngoạn mục kia nữa, tất cả những gì anh có thể nhìn.
Anh cố nhớ ra cô khi anh mở cửa, nhưng có thứ gì đó về sự xuất hiện của cô khiến anh lo lắng. Mái tóc vàng hoe dài của cô ấy không nên được cài gọn gàng tới vậy, và cô ấy mặc quá nhiều quần áo.
Và rồi anh nhận ra. Dạ dày anh xoắn lại.
Cô ấy giơ tay ra. “Đây hẳn là ông Shade. Tôi là Kristina Chapman.” Cô ấy nghiêng đầu sang một bên và mỉm cười, cứ như họ đang chia sẻ một câu chuyện gì hài hước vậy. “Bác sỹ Kristi.”
“Chắc chắn rằng cháu không tính nhầm tiền thừa đấy nhé,” cô nhắc cậu bé.
Cậu bé nhìn cô với cái nhìn đương nhiên, kể từ khi cả hai biết cậu bé nhanh nhạy hơn với những con số và cô còn xa mới có thể mong điều đó xảy ra với mình được.
Khi cô đã đi được nửa đường, thứ gì đó khiến cô dừng lại và gọi với về phía cậu bé. “Toby này!”
“Cô muốn gì ạ?”
“Mẹ cháu cũng giỏi toán lắm đấy,” cô nói.
Cậu bé nín lặng trước khi quay người đi.
“Gì cũng được.”
Dù cậu bé giả vờ không quan tâm nhưng Bree biết Toby thích được nghe kể về bố mẹ mình, và cô luôn cố gắng tìm kiếm từng thứ nhỏ nhất mà mình có thể nhớ.
Cô không nhớ từ khi nào mình đã không tìm những điếu thuốc khi nhớ về David nữa. Nỗi đau và cảm giác tiếc nuối đã dần phai nhạt khiến cô không còn để ý nữa.
Chỉ ngay trước khi tới nhà làm mật, cô nghe thấy tiếng sột soạt. Tiếng động phát ra từ những bụi cây nằm ở bìa rừng. Chiều nay không có gió nên nó hẳn phải là một con sóc, nhưng ––
Những cành cây lại đung đưa và cô nhìn thấy loáng thoáng hình bóng một người phụ nữ – một du khách bị lạc đường ư? Cô đi tới để tìm hiểu.
Một chuỗi những câu chửi thề đặc biệt ập vào tai cô khi cô đi qua đám cỏ. Cô gặp một người phụ nữ với mái tóc đen đang cố gỡ quần bị mắc vào bụi cây mâm xôi. Ngay khi người phụ nữ đó ngẩng lên, Bree trải qua một cú shock khi nhận ra đó là ai. Đầu tiên là Lucy Jorik nhảy ra và giờ là Temple Renshaw?
Chuyện gì đang diễn ra vậy? Cô bước nhanh tới để giúp.
Người phụ nữ túm lấy phần quần bị mắc của mình. “Tại sao cô lại để mấy thứ nguy hiểm như thế này ở quanh nhà vậy?” Bree hạ giọng xuống nói kiểu thanh niên mới lớn. “Ờ, như kiểu bụi mâm xôi á?”
Renshaw hít vào khinh bỉ, rồi chửi thề tiếp và liếm vết xước trên mu bàn tay.
Bree nhận ra cô ấy nhờ chương trình Fat Island, một chương trình cô ghét nhưng Scott thì mê như điếu đổ. Anh ta thích thú với cách Temple đày đọa người tham gia, khoác lác về thân hình cân đối của anh ta và thèm khát cô nàng bác sỹ tâm lý nhạt nhẽo chỉ mặc đúng bộ bikini, người đang tỏ vẻ đưa lời khuyên cho người khác. “Đó là một cô nàng nóng bỏng,” anh nói điều đó hơn một lần. “Nếu em cũng có bộ ngực giống cô ta, anh hẳn phải là người đàn ông vô cùng hạnh phúc.”
Thay vì nói với anh ta nếu anh ta chỉ có một phần ngàn chút tôn trọng thôi, cô hẳn sẽ hạnh phúc lắm, cô chỉ tự an ủi mình trong im lặng.
Cuối cùng cũng thoát khỏi bụi cây, Temple nhìn qua Bree về phía căn nhà. “Tôi đang tìm một người bạn.” Ngay lập tức Bree vào trạng thái phòng thủ. “Bạn ư?”
“Tóc đen. Xăm mình. Đùi hơi mập.”
Temple chỉ có thể đang nhắc tới Lucy – dù Lucy có một đôi chân đẹp – nhưng Bree không để lộ chút thông tin nào cả.
“Đùi hơi mập?”
Temple trèo qua đám cỏ, đi về phía ngôi nhà, không đợi được mời. “Có rất nhiều phụ nữ thừa cân ở đây. Điều đó cũng không cần thiết lắm.”
Bree đi theo sau cô ấy, vừa khó chịu vì thái độ xem thường người khác, lại vừa tò mò. Khi Temple tới sân, cô ấy lạ lẫm nhìn những tổ ong và cà chua chín trong vườn. Cô ấy không trang điểm để giấu quầng thâm dưới mắt, còn mái tóc, dài và bóng loáng như màn hình ti vi, được túm lại trong kiểu đuôi ngựa đơn giản. Cơ và gân trên thân trên của cô ấy quá mức tiếp nhận của Bree và bộ đồ tập bó sát ôm lấy phần bụng không phải là tự nhiên mà thon gọn như thế được của cô ấy.
Cô ấy trông còn tuyệt hơn ở trên ti vi.
Temple kiểm tra vết xước trên tay. “Cô ấy để lại mẩu giấy ở nhà nói cô ấy tới đây. Tôi cần nói chuyện với cô ấy.”
Lucy có đề cập tới một người bạn sống cùng ở nhà, nhưng cô ấy cũng không tiết lộ bất cứ điều gì chi tiết hơn, và Bree đã hoàn toàn quên chuyện đó. Cô chắc chắn chưa bao giờ tưởng tượng người bạn của Lucy là Temple Renshaw.
Temple nhìn chân thành trong đôi mắt. “Cô ấy có ở quanh đây không?” Bree không giỏi đứng lên chặn đường người khác, nhưng cô không biết liệu Lucy có muốn gặp người phụ nữ này hay không. “Không có ai ở đây ngoài tôi cả.” Temple tóm lấy một lọn tóc rơi ra và buộc nó lại. “Được thôi. Tôi sẽ chờ.”
“Tôi cho rằng cô không nên.”
Temple lờ cô đi. Cô ấy đi qua sân và ngồi lên bậc thềm ngoài cửa – chính xác nơi Bree vẫn dành nhiều thời gian ngồi.
Bree không thể bắt cô ấy đi bằng bạo lực được nên cô nhún vai và lặp lại giống Toby. “Gì cũng được.”
—
Toby đang lo lắng. Những quả trang trí bằng thủy tinh Bree vẽ bằng tay với hình ảnh hòn đảo và bán với giá 35 đô la cho mỗi cái đã bán hết, nhưng thay vì tiết kiệm tiền, cô ấy lại mua thêm nhiều nữa để vẽ. Điều đó thật sai lầm. Ngày lễ lao động đang đến rất gần. Cô ấy sẽ không có thời gian bán thêm, và rồi họ sẽ làm gì để kiếm tiền? Đây là mùa hè tồi tệ nhất của cậu. Cậu sẽ không bao giờ còn được thấy Eli và Ethan nữa. Cả Mike cũng ít tới hơn dạo gần đây.
Cậu bé bận rộn với những vị khách của mình.
Một chiếc SUV xám dừng lại. Khi cửa xe mở ra, cậu nhận ra người tới là Panda. Bây giờ, khi cậu đã biết hơn về chú ấy, Toby không còn sợ nữa. Panda để Toby chèo thuyền kayak, và hai bọn họ đã từng trèo quanh vịnh và có lần còn ra tận hồ lớn. Panda còn để Toby phụ giúp chặt cây. Toby hy vọng khi lớn lên mình sẽ ngầu như Panda. Cậu thích cách Panda bước đi, giống như chú ấy thật sự cứng rắn và không bao giờ phải lo lắng về bất cứ điều gì. Cậu cũng thích thân hình của chú ấy. Không ai có thể gây chuyện với một người đàn ông như Panda được.
“Mọi chuyện thế nào anh bạn?” Panda nói khi chú ấy bước tới.
“Kiếm được nhiều không?”
“68 đô trong chiều nay ạ.”
“Tốt đấy.” Chú ấy nhìn xung quanh. “Chú nghĩ Lucy có thể tới đây làm việc hôm nay.”
Toby nhún vai. “Cháu không biết cô ấy ở đâu nữa.” Panda gật đầu cứ như chú ấy đang suy nghĩ gì đó mặc dù Toby không thể hiểu được có cái gì cần phải suy nghĩ ở đây. “Cô ấy thế nào?” chú hỏi.
“Ổn, cháu đoán.” Vết xước trên đầu gối Toby ngứa. Cậu bé gãi xung quanh nó.
“Cô ấy bước đi ổn không?”
“Ý chú là sao ạ?”
“Ý chú là, cô ấy có khập khiễng hay là sao không?”
“Không biết nữa. Cháu đoán là không.”
Panda lùa tay vào tóc, như là đang gặp điều gì đó phiền muộn. Chú ấy cư xử thật kỳ lạ. “Nhưng cô ấy có nói chuyện với cháu chứ?”
“Vâng, có ạ.”
“Vậy… Cô ấy có nói điều gì với cháu về… điều gì đó không?”
“Nhiều chuyện lắm ạ.”
“Kiểu như nào cơ?”
Toby nghĩ về nó. “Cô ấy nói cô ấy không nghĩ một người nên đi xung quanh và nói từ n (n-word: nigga hoặc nigger, một từ ý chỉ miệt thị với người da màu, rất rất không nên dùng), dù là hai người da đen nói với nhau cũng không được. Em trai cô ấy, Andre, cũng là một người da đen. Chú biết điều đó không?”
“Chú có.”
“Cô ấy không nghĩ nhiều nghệ sĩ hip hop là một tấm gương tốt cho trẻ con, nhưng cháu nghĩ họ tốt mà. Họ làm ra nhiều tiền và có mọi thứ.” Panda vẫn nhìn cậu, cứ như chú ấy mong chờ Toby nói gì đó, nhưng Toby không biết mình nên nói cái gì đây. “Cô ấy cho một củ khoai lang nghiền vào trộn cùng bột làm bánh mì nhưng nó vẫn ngon lắm.” Panda vẫn tiếp tục nhìn. Toby bắt đầu ước chú ấy nhìn đi chỗ khác đi. “Cô ấy nói với Bree rằng cô ấy thích cưỡi ngựa.” Panda đi về phía chỗ mật ong và nghiên cứu nó, cứ như chú ấy thực sự thích mật vậy. “Cô ấy có nói gì về chú không?”
Vết xước của cậu lại ngứa nữa. “Cháu không biết. Cháu đoán là không.” Panda gật đầu, nhìn mật ong một lúc nữa rồi tóm lấy một lọ. Chỉ sau khi chú ấy đã trở lại xe, Toby mới nhận ra chú ấy trả 20 đô cho một hũ. “Chú!” Nhưng Panda đã lái xe đi.
—
Lucy nghe giọng của hai người khi cô về tới gần nhà.
Cô hy vọng có thể viết thêm vài trang trong chiều nay, nhưng thôi thúc mạnh mẽ muốn ăn gì đó ngọt khiến cô phải quay lại nhà. Cô phát hiện ra giờ để điều chỉnh về thói quen ăn uống cũ khó hơn cô tưởng tượng nhiều. Ngày xưa, cô hiếm khi ăn khi không đói nhưng hai tháng “ăn kiêng” đã khiến cô thèm ăn hơn. Bây giờ, mỗi khi cô không thoải mái, mệt mỏi hoặc không vui, cô đều muốn tìm thứ gì đó để ăn.
Không khó để hiểu tại sao phần lớn mọi người tăng cân trở lại sau khi thực hiện một chế độ ăn kiêng.
Khi giọng nói trở nên lớn hơn, cô chỉnh lại chiếc chăn nhăn nhúm dưới tay mình và dừng lại để nghe.
“Cô nên rời đi,” cô nghe tiếng Bree.
“Không cho tới khi tôi thấy Lucy,” Temple phản đối.
“Cô ấy đi rồi.”
“Tôi không tin cô. Đồ đạc của cô ấy vẫn còn trong phòng ngủ ở nhà.”
Bree lưỡng lự. “Chỉ bởi vì cô ấy không muốn chúng nữa.”
“Tìm một lý do khác đi. Cô ấy đâu rồi?”
“Tôi không phải là người theo dõi cô ấy. Làm sao mà tôi biết được cô ấy ở đâu?” Lucy lắng nghe trong ngỡ ngàng khi chứng kiến cô chuột đồng nhút nhát đứng lên đấu tranh với nữ hoàng ác ma. Chuyện gì đã xảy ra với người phụ nữ luôn thấy không an toàn Lucy gặp lần đầu tiên rồi? Lucy miễn cưỡng bước ra khỏi những chiếc cái cây. Temple chống nạnh. “Cô đây rồi! Tôi đang tức điên với cô đây.”
“Để cô ấy yên,” nàng chuột đồng nói.
Temple bước về phía Lucy. “Mọi chuyện xấu đi có thể khiến cô rời khỏi Panda, nhưng tôi không làm gì cả, và cô không có quyền rời bỏ tôi. Cô có dừng lại một giây để nghĩ xem tôi cảm thấy thế nào khi tôi biết cô đã bỏ đi mà không nói lời nào không? Tôi đã giận tới mức chẳng thèm quan tâm nếu có được nói chuyện với cô nữa hay không.”
“Và rồi cô ở đây?” Hàm Bree cứng lại ương bướng.
Temple quay sang cô ấy. “Đứng ngoài đi. Chuyện này chẳng liên quan gì tới cô hết.”
“Đây là nhà tôi và Lucy là khách của tôi. Điều đó khiến chuyện này có liên quan tới tôi đấy.”
Lucy buộc mình phải chen vào. “Hai người được giới thiệu với nhau chưa nhỉ? Bree West, đây là Temple Renshaw. Temple, Bree.”
“Tôi biết cô ấy là ai,” Bree nói nhỏ và nhanh.
Lucy để ý tới sự rầu rĩ trong cách cô ấy nói. “Tin hay không thì tùy nhưng Temple trông không thực sự ‘ác’ như vẻ bề ngoài đâu.”
“Cô dám không xin lỗi tôi xem,” Temple lên tiếng, nghiền ngẫm chiếc cằm thon của Lucy và mái tóc giờ đang trong một kiểu giản dị hơn nhiều – thành quả của Bree và những chiếc kéo của cô ấy. “Tôi vẫn tức điên với cô đấy.”
“Tôi hiểu mà,” Lucy thừa nhận. “Và cô đã đúng. Tôi xin lỗi. Tôi đáng lẽ nên viết lại lí do tôi rời đi.” Temple khịt mũi. “Cô đáng xin lỗi lắm. Khi nào cô định về nhà đây?”
“Cô ấy sẽ không,” Bree nói kiên quyết. “Cô ấy sẽ ở đây.”
“Đó là những gì cô nghĩ thôi.”
Nghe hai người họ cãi vã qua lại khiến Lucy cảm thấy thoải mái hơn nhiều qua những ngày này. Temple quay lại cô, ngó lơ Bree. Sự hung hăng của cô ấy nhạt đi, và lông mày cô ấy nhíu lại lo lắng. “Anh ta làm gì với cô vậy? Anh ta nói với tôi có chuyện xảy ra ở quán bar cô tới, nhưng tôi biết anh ta đã không nói mọi thứ.” Và rồi, nói với Bree, với sự lịch sự nhất cô ấy có thể,
“Cô không phiền đi chỗ nào đó khác để tôi và Lucy có thể nói chuyện chứ?” Lucy miễn cưỡng đứng ra dừng cuộc chiến của hai người này lại. “Đừng trừng mắt với cô ấy nữa Temple. Cô ấy có quyền ở lại đây. Tôi đã định nói với cô. Tôi chỉ không muốn trở lại nhà và làm thế.”
Cô chọn nhầm cái để nói rồi. Lông mày Temple dựng lên tức giận. “Vậy là tình bạn của chúng ta rõ ràng chẳng có gì quan trọng với cô.”
“Không phải thế.” Lucy thả tấm chăn xuống chỗ bóng râm rồi ngồi xuống. Khi mùi cay cay của cây húng quế bay về phía cô, cô kể chi tiết cho Temple về chuyện đã xảy ra ở quán Compass. Khi kể xong, cô ôm đầu gối vào ngực. “Tôi đã nghĩ mình rất mạnh mẽ.”
“Cô đang không thực sự đổ lỗi cho mình về việc không thể đấu lại mấy gã côn đồ đó chứ,” Temple nói.
“Những người phụ nữ khác làm được mà.”
“Trong phim thôi.”
Sự phẫn nộ trong cô đã dần bớt đi nhưng Lucy không thể tự tha thứ cho mình được.
Với một cử chỉ duyên dáng, Temple ngồi xuống bên cạnh Lucy trên chiếc chăn. “Tôi không hiểu tại sao Panda lại quá keo kiệt khi không kể chi tiết.”
“Quyền của khách hàng thôi, chắc chắn đấy.” Lucy nuốt cục đắng xuống. “Cơ bản đó là cách anh ấy vẫn luôn nhìn tôi. Như một trách nhiệm của anh ấy.”
“Anh ta bảo vệ cô,” Temple nói cứng rắn. “Vậy sao cô tức giận với anh ta vậy?”
“Tôi không,” cô nói. “Tôi tức giận với chính mình.”
“Chắc rồi. Tâm lý đổ lỗi cho nạn nhân,” Bree xen vào.
“Không phải thế,” Lucy nói. “Cả mùa hè này, tôi giả vờ mình rất cứng cỏi. Thật nực cười, phải không?”
Temple lờ đi. “Còn Panda thì sao? Tại sao cô tránh mặt anh ta?”
“Bởi vì mối quan hệ của chúng tôi cũng là giả vờ như những hình xăm của tôi vậy.”
“Với tôi thì đó không phải giả vờ đâu.” Temple nhìn về phía Bree. “Bất kỳ ai nhìn thấy họ ở bên nhau có thể nói họ hấp dẫn nhau tới nhường nào.”
Lucy không thích điều này. “Tôi bỏ rơi chồng chưa cưới của mình ở nhà thờ, rồi hai tuần sau, tôi nhảy lên giường với một người đàn ông khác. Tuyệt phải không?”
“Thường thì, không,” Temple nói. “Nhưng khi người đàn ông đó là Panda…”
Lucy không để ai biện minh cho mình. “Đây là lúc để tôi xem cái gì là cuộc sống của mình và cái gì không. Với Panda, câu trả lời là không.”
“Với tôi thì anh ta có đấy. Và cô yêu anh ta.”
“Đừng nói như thế nữa đi!” cô khóc. “Tin tôi đi, tình yêu không phải những gì tôi cảm thấy với Panda.” Từ đó là để dành cho Ted. Cô tôn sùng anh và chắc chắn cô không tôn sùng Panda.
Làm sao có thể tôn sùng ai đó khi tất cả những gì bạn muốn làm là lột đồ anh ta? Hoặc cười với anh ta, hoặc châm chọc anh ta, hoặc trao đổi những cái nhìn hoàn toàn thấu hiểu đó? Với Panda, cô cảm thấy giống như Lucy xấu, Lucy tốt và Viper tất cả trở thành một. Ai mà cần một mớ lộn xộn như thế chứ?
Bóng Bree đổ trùm lên tấm chăn, không cần một lời giải thích nào hơn nữa. “Lucy sẽ ở lại đây,” cô ấy nói với Temple.
“Không, cô ấy sẽ về.” Temple nhảy dựng lên. “Tôi muốn cô ấy trở lại.”
“Quá tệ. Tôi cần cô ấy.”
“Cô nghĩ tôi không ư?”
“Khó đây. Cô có thể tới đây bất cứ lúc nào cô muốn.” Mắt Lucy cay cay. “Tôi rất vui khi thấy hai người cãi nhau vì tôi như vậy nhưng hai người thực sự không nên.” Bree đi về phía bên cạnh ngôi nhà. “Tôi quay lại xem Toby thế nào đây. Có trà đá trong tủ lạnh đấy.” Cô ấy quay về phía Lucy. “Cô ở đây. Đừng để cô ấy bắt nạt cô.” Một nụ cười nhếch lên trên khóe miệng Temple khi Bree biến mất. “Tôi thích cô ấy.” Nụ cười của cô ấy nhanh chóng nhạt đi.
“Cô hy vọng làm được gì khi chạy trốn như thế? Cô luôn nói với tôi phải đối diện với vấn đề của mình, nhưng xem cô làm gì khi gặp khó khăn đi? Người thuyết giảng đã bỏ chạy.”
“Tử tế đi nào.”
“Tốt thôi,” Temple nói gắt gỏng. “Nếu đó là thái độ của cô, tôi sẽ không nói cho cô về cuộc điện thoại tôi đã gọi đâu.”
“Nói với tôi đi,” Lucy nói vì cô biết Temple muốn cô hỏi.
“Cô không xứng đáng được biết.”
“Dù sao đi nữa thì cứ nói với tôi đi.”
Cô ấy kể, và Lucy đứng bật dậy. “Cô chắc đấy chứ?”
Temple nhìn trừng trừng. “Tôi tưởng cô sẽ vui. Đây không phải điều cô muốn sao?”
Không hẳn thế. Nhưng Lucy giữ suy nghĩ đó cho mình.
—
Panda đặt chiếc tuốc nơ vít xuống khi chuông cửa reo.
Người duy nhất anh muốn gặp bây giờ là Lucy nhưng cô sẽ không ấn chuông cửa. Anh chỉ vừa mới tập hít đất với bàn ăn xong và anh đang sửa những chiếc chân bàn bị lung lay.
Trên đường ra cửa trước, anh cau mày với bức tranh cảnh biển rẻ tiền treo trên tường. Anh bắt đầu quen với việc những bức tranh biến mất và sự dịch chuyển bí ấn của đồ nội thất từ phòng này sang phòng khác. Tại sao Lucy lại bỏ quên bức tranh này? Tệ nhất trong tất cả là con lợn của anh. Nó vẫn đang đeo chiếc mũi hề cô gắn lên từ tuần trước.
Anh ra tới cửa và liếc ra ngoài qua ánh sáng từ chiếc đèn.
Một cô nàng nóng bỏng tóc vàng đứng bên ngoài.
Có điều gì đó quen thuộc ở cô ấy, dù anh biết rằng họ chưa bao giờ gặp. Có thể là do hình thể cô ấy. Thật khó để quên được một cơ thể như thế. Ngực lớn, eo con kiến và hông thon.
Và cả đôi chân ngoạn mục kia nữa, tất cả những gì anh có thể nhìn.
Anh cố nhớ ra cô khi anh mở cửa, nhưng có thứ gì đó về sự xuất hiện của cô khiến anh lo lắng. Mái tóc vàng hoe dài của cô ấy không nên được cài gọn gàng tới vậy, và cô ấy mặc quá nhiều quần áo.
Và rồi anh nhận ra. Dạ dày anh xoắn lại.
Cô ấy giơ tay ra. “Đây hẳn là ông Shade. Tôi là Kristina Chapman.” Cô ấy nghiêng đầu sang một bên và mỉm cười, cứ như họ đang chia sẻ một câu chuyện gì hài hước vậy. “Bác sỹ Kristi.”
/54
|