Năm mới, trong ngoài Phiền phủ đều vui sướng, người và sự vật đều không biến hóa, chuyện duy nhất khiến người khó hiểu chính là, Phiền Doãn Hi không hiểu sao lại dán lấy phụ thân của nó.
Mặc kệ Phiền Bách Nguyên đi đến đâu, nó cũng đi theo, thậm chí chủ động nắm tay hắn.
Đây là chuyện tốt.
Nhưng mặt Phiền Bách Nguyên lại lạnh tới cực điểm, nhưng lại không lỡ độc ác đẩy tay Phiền Doãn Hi ra, cho nên khi lên giường đành phải để ra một chỗ cho nó.
May mà mùng hai lại mặt, Phiền Doãn Hi lên xe ngựa, tràn ngập tò mò đối với thế giới bên ngoài Phiền phủ, không bám người như thế nữa, nhưng - -
Phụ thân, phụ thân, cái kia là cái gì? Nó cao hứng phấn chấn chỉ vào cửa hàng ngoài màn xe.
Phiền Bách Nguyên ngồi ở một bên lạnh lùng trừng nơi phát ra tiếng nói, hỏi: Ta có thể độc câm nó không?
Hầu gia, Doãn Hi học thoại rất siêng năng, đương nhiên sẽ có chút huyên náo, chàng...
Phiền Bách Nguyên tức giận suy nghĩ, hắn nhìn thấy vẻ mặt Dương Như Tuyên khẩn trương: Hổ dữ không ăn thịt con, thuận miệng nói đùa một chút thôi, nàng tin là thật sao?
Biểu cảm của Hầu gia rất thật. Dương Như Tuyên ấp úng nói, bị ánh mắt xơ xác tiêu điều của hắn dọa.
Phiền Bách Nguyên mệt mỏi nhắm mắt lại, bên tai nghe tiếng Phiền Doãn Hi kia huyên náo lại bén nhọn kêu la, ngay lúc hắn sắp không nhẫn nại được nữa, đã đến Dương phủ.
Tuyên tiểu thư. Tổng quản Dương phủ ở trước cửa từ sáng sớm, vừa thấy xe ngựa Phiền phủ đến, lập tức đi lên trước nghênh đón.
Phó tổng quản, gần đây có khỏe hay không? Dương Như Tuyên cười mỉm hỏi.
Tốt, hiện giờ thấy Tuyên tiểu thư khí sắc hồng nhuận, lão nô càng bớt lo rồi. Phó tổng quản cười hí mắt, thấy nàng quay đầu nắm tay Phiền Bách Nguyên xuống xe ngựa, mà trong tay Phiền Bách Nguyên lại ôm một đứa nhỏ. Tiểu thư của ông lấy chồng chưa tới một năm, không thể sinh ra một đứa nhỏ hai tuổi được, nhưng nếu như là con trai của Bình Tây Hầu, sao lại chưa từng nghe nói đến?
Thấy phó tổng quản trong lòng phỏng đoán mà lại không dám hỏi thẳng, Dương Như Tuyên chỉ cảm thấy buồn cười.
Phó tổng quản, cha mẹ ta? Nàng cười hỏi.
Lão phu nhân, lão gia và phu nhân tất cả đều ở đại sảnh chờ tiểu thư. Đúng rồi, đại tiểu thư cũng về, cũng dẫn tiểu thiếu gia hai tuổi đến.
Thật sự? Dương Như Tuyên mừng rỡ lôi kéo Phiền Bách Nguyên đi thẳng vào bên trong.
Hoài Nam Thành cách Địch Dương thành khá xa, cho nên lúc trước mùng hai lại mặt, Như Hàm tỷ tỷ cũng không có về, không thể tưởng năm nay lại về.
Phiền Bách Nguyên không ngờ nàng như thế, nhìn vẻ mặt nàng nhảy nhót mà vội vã, y hệt nha đầu chưa lấy chồng, đâu có chút tư thái chủ mẫu trong Phiền phủ.
Vừa vào đại sảnh, bên trong đã có tiếng cười vang liên tục, phóng mắt nhìn qua, dường như thành viên Dương phủ đều đã đến đông đủ, một người cũng không thiếu.
Bà nội, phụ thân, nương, Như Hàm tỷ tỷ, tỷ về rồi. Dương Như Tuyên che giấu không được vui sướng, buông tay trượng phu ra, đi thẳng đến chỗ Dương Như Hàm.
Dương Như Hàm quay đầu, cười ôn nhu: “Tuyên nha đầu.
Tỷ. Dương Như Tuyên ôm cổ nàng: Tỷ sống có tốt không?
Muội cảm thấy tỷ sống không tốt sao? Dương Như Hàm giương mi lên, có vài phần tiêu sái mạnh mẽ của Mục thị.
Dương Như Tuyên đánh giá nàng, xem ra có chút đẫy đà, nhưng mặt mày chưa biến, tính tình chưa biến, vẫn là tỷ tỷ cương nhu lưu loát trong trí nhớ của nàng.
Muội đó, sống có tốt không? Dương Như Hàm vỗ nhẹ má của nàng, cười hỏi, ánh mắt đã cực kỳ tự nhiên dừng ở trên người Phiền Bách Nguyên đang đứng ở cửa.
Dương Như Tuyên theo tầm mắt của nàng nhìn lại, giờ mới phát hiện ánh mắt mỗi người đều dừng trên thân của hầu gia... Không, phải nói là, dùng trên người hai phụ tử họ.
Hỏng bét, bọn họ đã quên giới thiệu Doãn Hi với mọi người rồi.
Vỗ nhẹ Dương Như Hàm hai lần, nàng đi trở về bên cạnh Phiền Bách Nguyên, nhẹ nắm tay hắn, nhéo má phấn nộn của Phiền Doãn Hi, đối với mọi người nói: Bà nội, phụ thân, nương, đây là Doãn Hi, con trai trưởng của Hầu gia, cũng là con của con.
Hửm... Ánh mắt mọi người đều trừng thật lớn, lmt.lqd, may mà Hầu gia không nhìn thấy.
Mọi người ở trong đại sảnh hàn huyên một lúc, nữ quyến rời tiệc, chuyển qua chỗ khác nói chút riêng, mà Phiền Bách Nguyên lại ở lại nói việc nhà với mấy nam nhân Dương gia.
Đương nhiên, trọng tâm đề tài của nam nhân không thể quanh quẩn trong chuyện nuôi dưỡng con cái, nhưng các nữ quyến lại đàm luận - -
Tuyên nha đầu, con cũng quá độ lượng, nhận con trai của thông phòng tuy là thiên kinh địa nghĩa, nhưng vấn đề là sao có thể để cho con củathông phòng làm con trai trưởng? Như vậy, sau này con do con
Mặc kệ Phiền Bách Nguyên đi đến đâu, nó cũng đi theo, thậm chí chủ động nắm tay hắn.
Đây là chuyện tốt.
Nhưng mặt Phiền Bách Nguyên lại lạnh tới cực điểm, nhưng lại không lỡ độc ác đẩy tay Phiền Doãn Hi ra, cho nên khi lên giường đành phải để ra một chỗ cho nó.
May mà mùng hai lại mặt, Phiền Doãn Hi lên xe ngựa, tràn ngập tò mò đối với thế giới bên ngoài Phiền phủ, không bám người như thế nữa, nhưng - -
Phụ thân, phụ thân, cái kia là cái gì? Nó cao hứng phấn chấn chỉ vào cửa hàng ngoài màn xe.
Phiền Bách Nguyên ngồi ở một bên lạnh lùng trừng nơi phát ra tiếng nói, hỏi: Ta có thể độc câm nó không?
Hầu gia, Doãn Hi học thoại rất siêng năng, đương nhiên sẽ có chút huyên náo, chàng...
Phiền Bách Nguyên tức giận suy nghĩ, hắn nhìn thấy vẻ mặt Dương Như Tuyên khẩn trương: Hổ dữ không ăn thịt con, thuận miệng nói đùa một chút thôi, nàng tin là thật sao?
Biểu cảm của Hầu gia rất thật. Dương Như Tuyên ấp úng nói, bị ánh mắt xơ xác tiêu điều của hắn dọa.
Phiền Bách Nguyên mệt mỏi nhắm mắt lại, bên tai nghe tiếng Phiền Doãn Hi kia huyên náo lại bén nhọn kêu la, ngay lúc hắn sắp không nhẫn nại được nữa, đã đến Dương phủ.
Tuyên tiểu thư. Tổng quản Dương phủ ở trước cửa từ sáng sớm, vừa thấy xe ngựa Phiền phủ đến, lập tức đi lên trước nghênh đón.
Phó tổng quản, gần đây có khỏe hay không? Dương Như Tuyên cười mỉm hỏi.
Tốt, hiện giờ thấy Tuyên tiểu thư khí sắc hồng nhuận, lão nô càng bớt lo rồi. Phó tổng quản cười hí mắt, thấy nàng quay đầu nắm tay Phiền Bách Nguyên xuống xe ngựa, mà trong tay Phiền Bách Nguyên lại ôm một đứa nhỏ. Tiểu thư của ông lấy chồng chưa tới một năm, không thể sinh ra một đứa nhỏ hai tuổi được, nhưng nếu như là con trai của Bình Tây Hầu, sao lại chưa từng nghe nói đến?
Thấy phó tổng quản trong lòng phỏng đoán mà lại không dám hỏi thẳng, Dương Như Tuyên chỉ cảm thấy buồn cười.
Phó tổng quản, cha mẹ ta? Nàng cười hỏi.
Lão phu nhân, lão gia và phu nhân tất cả đều ở đại sảnh chờ tiểu thư. Đúng rồi, đại tiểu thư cũng về, cũng dẫn tiểu thiếu gia hai tuổi đến.
Thật sự? Dương Như Tuyên mừng rỡ lôi kéo Phiền Bách Nguyên đi thẳng vào bên trong.
Hoài Nam Thành cách Địch Dương thành khá xa, cho nên lúc trước mùng hai lại mặt, Như Hàm tỷ tỷ cũng không có về, không thể tưởng năm nay lại về.
Phiền Bách Nguyên không ngờ nàng như thế, nhìn vẻ mặt nàng nhảy nhót mà vội vã, y hệt nha đầu chưa lấy chồng, đâu có chút tư thái chủ mẫu trong Phiền phủ.
Vừa vào đại sảnh, bên trong đã có tiếng cười vang liên tục, phóng mắt nhìn qua, dường như thành viên Dương phủ đều đã đến đông đủ, một người cũng không thiếu.
Bà nội, phụ thân, nương, Như Hàm tỷ tỷ, tỷ về rồi. Dương Như Tuyên che giấu không được vui sướng, buông tay trượng phu ra, đi thẳng đến chỗ Dương Như Hàm.
Dương Như Hàm quay đầu, cười ôn nhu: “Tuyên nha đầu.
Tỷ. Dương Như Tuyên ôm cổ nàng: Tỷ sống có tốt không?
Muội cảm thấy tỷ sống không tốt sao? Dương Như Hàm giương mi lên, có vài phần tiêu sái mạnh mẽ của Mục thị.
Dương Như Tuyên đánh giá nàng, xem ra có chút đẫy đà, nhưng mặt mày chưa biến, tính tình chưa biến, vẫn là tỷ tỷ cương nhu lưu loát trong trí nhớ của nàng.
Muội đó, sống có tốt không? Dương Như Hàm vỗ nhẹ má của nàng, cười hỏi, ánh mắt đã cực kỳ tự nhiên dừng ở trên người Phiền Bách Nguyên đang đứng ở cửa.
Dương Như Tuyên theo tầm mắt của nàng nhìn lại, giờ mới phát hiện ánh mắt mỗi người đều dừng trên thân của hầu gia... Không, phải nói là, dùng trên người hai phụ tử họ.
Hỏng bét, bọn họ đã quên giới thiệu Doãn Hi với mọi người rồi.
Vỗ nhẹ Dương Như Hàm hai lần, nàng đi trở về bên cạnh Phiền Bách Nguyên, nhẹ nắm tay hắn, nhéo má phấn nộn của Phiền Doãn Hi, đối với mọi người nói: Bà nội, phụ thân, nương, đây là Doãn Hi, con trai trưởng của Hầu gia, cũng là con của con.
Hửm... Ánh mắt mọi người đều trừng thật lớn, lmt.lqd, may mà Hầu gia không nhìn thấy.
Mọi người ở trong đại sảnh hàn huyên một lúc, nữ quyến rời tiệc, chuyển qua chỗ khác nói chút riêng, mà Phiền Bách Nguyên lại ở lại nói việc nhà với mấy nam nhân Dương gia.
Đương nhiên, trọng tâm đề tài của nam nhân không thể quanh quẩn trong chuyện nuôi dưỡng con cái, nhưng các nữ quyến lại đàm luận - -
Tuyên nha đầu, con cũng quá độ lượng, nhận con trai của thông phòng tuy là thiên kinh địa nghĩa, nhưng vấn đề là sao có thể để cho con củathông phòng làm con trai trưởng? Như vậy, sau này con do con
/44
|