Edit: Lăng Mộ Tuyết
Hầu gia thật sự thiếu suy nghĩ, không nói chuyện rõ ràng, hay là không tín nhiệm ta?
Nhất định tiểu thiếp được xếp vào bên cạnh Khổng Nhị gia sẽ tiết lộ kế hoạch đối phó Khổng Nhị gia cho Khổng Nhị gia biết, như vậy mới có thể có phòng bị, ổn định chỗ dựa vững chắc của nàng. Mà ý của Hầu gia chính là muốn để cho đối phương tự cho là đã đoán đúng, tăng cường phòng bị, như vậy lại gãi đúng chỗ ngứa (đúng với ý nguyện).
Nếu ta nói rõ với ngươi, đến lúc đó ngươi không nỡ để nữ nhân kia chịu khổ, làm thay đổi kế hoạch, có lẽ sẽ bị hắn nhìn thấu.
Dương Trí Nghiêu tự thấy đuối lý, phản bác không được: Ài, ai cũng sẽ có nhược điểm, chẳng phải Hầu gia cũng có đấy thôi. Không có biện pháp, thương tiếc nữ nhân là gia huấn của nhà hắn, hắn thật sự không thể quá tàn nhẫn với nữ nhân, nhưng nếu đối phó với nam nhân mà nói thì không cần quá khách khí.
Nhược điểm của ta? Đón gió rét thấu xương, nghe tiếng cười như chuông bạc từ nơi xa truyền đến, hắn chỉ cảm thấy thoải mái sung sướng, ngay cả việc đứng ở đây một lúc lâu rồi cũng không biết.
Còn không phải là Tuyên nha đầu sao? Còn nói mình dễ mềm lòng với nữ nhân, hắn cũng chẳng tốt hơn chỗ nào.
Khác biệt ở chỗ Tuyên nha đầu là thê tử của hắn, mà mình là mềm lòng với nữ nhân khắp thiên hạ.
Phiền Bách Nguyên cười cười: Ngươi cho rằng như vậy?
Ta chính là cho rằng như vậy. Dương Trí Nghiêu vạn phần khẳng định.
Chỉ thấy Hầu gia nở nụ cười, nếu nói một chút quan hệ với Tuyên nha đầu cũng không có, hắn, không, tin! Nhớ khi Hầu gia mới từ Tây Đột trở về, cả người lạnh lùng như quỷ thần từ địa ngục trở về, sống trong bóng tối không thấy mặt trời, nhưng hôm nay đáy mắt hắn có ánh sáng, khóe môi có ý cười, sống lại một cách chân chân thực thực rồi.
Nhàm chán.
Có phải nhàm chán hay không, trong lòng Hầu gia tự biết.
Phiền Bách Nguyên chẳng muốn đáp lại hắn, chuyển đổi đề tài nói: Những quặng sắt này, ngươi giữ lại một phần để làm vũ khí, ít nhất cũng phải ngàn bộ.
Dương Trí Nghiêu sửng sốt: Hầu gia, ta đụng chạm gì tới ngươi, mà ngươi phải dùng chiêu ngoan độc này đùa giỡn muốn mạng của ta? Cất giữ chế tạo vũ khí ngang với tội mưu phản, tội danh này hắn không thể chống nổi.
Cho dù muốn mạng của ngươi, cũng cần phải chờ ngươi làm tốt tất cả mọi việc.
Lời này mà ngươi cũng có thể nói ra miệng? Còn có nhân tính không? Dương Trí Nghiêu nhịn không được kêu lớn.
Hình như không có. Hắn nói.
Khi hắn chết dưới tay người thân, rồi trùng sinh, lmt.lqd, nhân tính còn sót lại không nhiều, nhưng Như Tuyên xuất hiện... Rõ ràng là hắn kéo nàng đến bên cạnh, rõ ràng là muốn lợi dụng nàng, nhưng đến cuối cùng, hắn ngược lại động tình, dường như nhân tính mất đi lại một lần nữa quay lại trong hắn.
Năm đó bà nội làm yến tiệc, đó là lần đầu sau khi trùng sinh gặp nàng, nhưng khi đó nhãn lực của hắn chưa khôi phục, chỉ thấy một mảnh mông lung, rồi sau đó gặp lại ở hậu viện chùa, nhãn lực của hắn đã có thể thấy rõ diện mạo của nàng, ôn nhu như vậy, hắn lại không nhận ra nàng.
Giống nhau nàng từng mắng hắn, hắn mù không chỉ có mắt, còn có tâm.
Nếu muốn hắn nói, hắn chỉ là bị cừu hận che mắt, nhìn không thấy bầu trời xanh, nhìn không thấy Hoa nhi tươi đẹp, nhìn không thấy nàng không chút che giấu che chở và thương tiếc, hiện giờ, mắt của hắn thật sự đã rất tốt, tổn thương trong lòng cũng được nàng chữa khỏi, hận nhiều hơn nữa, cũng bị ôn nhu của nàng dẹp yên rồi.
Trong bóng tối, chỉ có nàng, hắn mới thể thấy được ánh sáng.
Nàng là ánh sang chỉ dẫn của hắn, không phải nhược điểm của hắn.
Hầu gia... Đúng trả lời tự tin như vậy có được không, không có nhân tính không phải chuyện gì tốt đâu.
Đúng. Hắn như là nghĩ đến điều gì: Sau tết mau chóng thu mua nông lương dự trữ, càng nhiều càng tốt.
Dương Trí Nghiêu sửng sốt, không khỏi cười nhẹ: Sao ngươi và Tuyên nha đầu đều thích thu mua nông lương dự trữ? Nhưng hiện tại dự trữ không khỏi quá sớm, theo cách chơi của Tuyên nha đầu, bình thường đều đến tháng tư và tháng năm nàng mới động thủ.
Vì sao nàng làm như vậy?
Đó là vì - - Hắn mơ hồ kể lại chuyện xảy ra năm đó một lần: Cũng chính là bởi vì như vậy, ta mới có thể qua lại gần gũi với nàng, nhưng hiện giờ Hầu gia muốn ta dự trữ lương thực, việc này thật sự là...
Phiền Bách Nguyên khẽ nhếch mi, còn chưa mở miệng, đầu nhà bên kia đã truyền đến tiếng bước chân, hắn không né tránh, ngược lại còn nhìn về hướng tiếng bước chân - -
Hai người các ngươi... Vậy mà thấy chết không cứu! Dương Như Tuyên thở hồng hộc.chạy trốn
Vừa rồi nàng đang lẩn trốn, nhìn thấy phu quân của nàng và đường ca ở ngay bên cạnh hành lang, tuy nàng không kêu cứu với bọn họ, nhưng cũng không tin bọn họ không nghe thấy tiếng nàng cầu xin tha thứ.
Tỷ muội các muội chơi đùa, vẫn để chúng ta cứu người, truyền ra ngoài có thể nghe sao? Dương Trí Nghiêu tức giận nói, lmt.lqd, nhưng trên thực tế hắn nghĩ thầm, phu quân muội còn chưa có động tác gì, ta là ca ca sao có thể làm gà mẹ.
Doãn Hi? Phiền Bách Nguyên duỗi tay về phía nàng.
Dương Như Tuyên lập tức lên trước cầm tay hắn: Đừng nhắc đến tiểu tử thối không lương tâm, đi chơi với Vị Ương, bỏ mặc ta. Nàng bĩu bĩu môi, miệng mắng, trong lòng lại là ý cười.
Nếu như vậy, buổi tối hồi phủ không dẫn nó về nữa.
Sao được? Doãn Hi không phải ham chơi, nó là tham bạn, Vị Ương lớn hơn nó mấy tháng, tính
Hầu gia thật sự thiếu suy nghĩ, không nói chuyện rõ ràng, hay là không tín nhiệm ta?
Nhất định tiểu thiếp được xếp vào bên cạnh Khổng Nhị gia sẽ tiết lộ kế hoạch đối phó Khổng Nhị gia cho Khổng Nhị gia biết, như vậy mới có thể có phòng bị, ổn định chỗ dựa vững chắc của nàng. Mà ý của Hầu gia chính là muốn để cho đối phương tự cho là đã đoán đúng, tăng cường phòng bị, như vậy lại gãi đúng chỗ ngứa (đúng với ý nguyện).
Nếu ta nói rõ với ngươi, đến lúc đó ngươi không nỡ để nữ nhân kia chịu khổ, làm thay đổi kế hoạch, có lẽ sẽ bị hắn nhìn thấu.
Dương Trí Nghiêu tự thấy đuối lý, phản bác không được: Ài, ai cũng sẽ có nhược điểm, chẳng phải Hầu gia cũng có đấy thôi. Không có biện pháp, thương tiếc nữ nhân là gia huấn của nhà hắn, hắn thật sự không thể quá tàn nhẫn với nữ nhân, nhưng nếu đối phó với nam nhân mà nói thì không cần quá khách khí.
Nhược điểm của ta? Đón gió rét thấu xương, nghe tiếng cười như chuông bạc từ nơi xa truyền đến, hắn chỉ cảm thấy thoải mái sung sướng, ngay cả việc đứng ở đây một lúc lâu rồi cũng không biết.
Còn không phải là Tuyên nha đầu sao? Còn nói mình dễ mềm lòng với nữ nhân, hắn cũng chẳng tốt hơn chỗ nào.
Khác biệt ở chỗ Tuyên nha đầu là thê tử của hắn, mà mình là mềm lòng với nữ nhân khắp thiên hạ.
Phiền Bách Nguyên cười cười: Ngươi cho rằng như vậy?
Ta chính là cho rằng như vậy. Dương Trí Nghiêu vạn phần khẳng định.
Chỉ thấy Hầu gia nở nụ cười, nếu nói một chút quan hệ với Tuyên nha đầu cũng không có, hắn, không, tin! Nhớ khi Hầu gia mới từ Tây Đột trở về, cả người lạnh lùng như quỷ thần từ địa ngục trở về, sống trong bóng tối không thấy mặt trời, nhưng hôm nay đáy mắt hắn có ánh sáng, khóe môi có ý cười, sống lại một cách chân chân thực thực rồi.
Nhàm chán.
Có phải nhàm chán hay không, trong lòng Hầu gia tự biết.
Phiền Bách Nguyên chẳng muốn đáp lại hắn, chuyển đổi đề tài nói: Những quặng sắt này, ngươi giữ lại một phần để làm vũ khí, ít nhất cũng phải ngàn bộ.
Dương Trí Nghiêu sửng sốt: Hầu gia, ta đụng chạm gì tới ngươi, mà ngươi phải dùng chiêu ngoan độc này đùa giỡn muốn mạng của ta? Cất giữ chế tạo vũ khí ngang với tội mưu phản, tội danh này hắn không thể chống nổi.
Cho dù muốn mạng của ngươi, cũng cần phải chờ ngươi làm tốt tất cả mọi việc.
Lời này mà ngươi cũng có thể nói ra miệng? Còn có nhân tính không? Dương Trí Nghiêu nhịn không được kêu lớn.
Hình như không có. Hắn nói.
Khi hắn chết dưới tay người thân, rồi trùng sinh, lmt.lqd, nhân tính còn sót lại không nhiều, nhưng Như Tuyên xuất hiện... Rõ ràng là hắn kéo nàng đến bên cạnh, rõ ràng là muốn lợi dụng nàng, nhưng đến cuối cùng, hắn ngược lại động tình, dường như nhân tính mất đi lại một lần nữa quay lại trong hắn.
Năm đó bà nội làm yến tiệc, đó là lần đầu sau khi trùng sinh gặp nàng, nhưng khi đó nhãn lực của hắn chưa khôi phục, chỉ thấy một mảnh mông lung, rồi sau đó gặp lại ở hậu viện chùa, nhãn lực của hắn đã có thể thấy rõ diện mạo của nàng, ôn nhu như vậy, hắn lại không nhận ra nàng.
Giống nhau nàng từng mắng hắn, hắn mù không chỉ có mắt, còn có tâm.
Nếu muốn hắn nói, hắn chỉ là bị cừu hận che mắt, nhìn không thấy bầu trời xanh, nhìn không thấy Hoa nhi tươi đẹp, nhìn không thấy nàng không chút che giấu che chở và thương tiếc, hiện giờ, mắt của hắn thật sự đã rất tốt, tổn thương trong lòng cũng được nàng chữa khỏi, hận nhiều hơn nữa, cũng bị ôn nhu của nàng dẹp yên rồi.
Trong bóng tối, chỉ có nàng, hắn mới thể thấy được ánh sáng.
Nàng là ánh sang chỉ dẫn của hắn, không phải nhược điểm của hắn.
Hầu gia... Đúng trả lời tự tin như vậy có được không, không có nhân tính không phải chuyện gì tốt đâu.
Đúng. Hắn như là nghĩ đến điều gì: Sau tết mau chóng thu mua nông lương dự trữ, càng nhiều càng tốt.
Dương Trí Nghiêu sửng sốt, không khỏi cười nhẹ: Sao ngươi và Tuyên nha đầu đều thích thu mua nông lương dự trữ? Nhưng hiện tại dự trữ không khỏi quá sớm, theo cách chơi của Tuyên nha đầu, bình thường đều đến tháng tư và tháng năm nàng mới động thủ.
Vì sao nàng làm như vậy?
Đó là vì - - Hắn mơ hồ kể lại chuyện xảy ra năm đó một lần: Cũng chính là bởi vì như vậy, ta mới có thể qua lại gần gũi với nàng, nhưng hiện giờ Hầu gia muốn ta dự trữ lương thực, việc này thật sự là...
Phiền Bách Nguyên khẽ nhếch mi, còn chưa mở miệng, đầu nhà bên kia đã truyền đến tiếng bước chân, hắn không né tránh, ngược lại còn nhìn về hướng tiếng bước chân - -
Hai người các ngươi... Vậy mà thấy chết không cứu! Dương Như Tuyên thở hồng hộc.chạy trốn
Vừa rồi nàng đang lẩn trốn, nhìn thấy phu quân của nàng và đường ca ở ngay bên cạnh hành lang, tuy nàng không kêu cứu với bọn họ, nhưng cũng không tin bọn họ không nghe thấy tiếng nàng cầu xin tha thứ.
Tỷ muội các muội chơi đùa, vẫn để chúng ta cứu người, truyền ra ngoài có thể nghe sao? Dương Trí Nghiêu tức giận nói, lmt.lqd, nhưng trên thực tế hắn nghĩ thầm, phu quân muội còn chưa có động tác gì, ta là ca ca sao có thể làm gà mẹ.
Doãn Hi? Phiền Bách Nguyên duỗi tay về phía nàng.
Dương Như Tuyên lập tức lên trước cầm tay hắn: Đừng nhắc đến tiểu tử thối không lương tâm, đi chơi với Vị Ương, bỏ mặc ta. Nàng bĩu bĩu môi, miệng mắng, trong lòng lại là ý cười.
Nếu như vậy, buổi tối hồi phủ không dẫn nó về nữa.
Sao được? Doãn Hi không phải ham chơi, nó là tham bạn, Vị Ương lớn hơn nó mấy tháng, tính
/44
|