Edit: Lăng Mộ Tuyết
Bữa cơm tối này truyện vui không ngừng, cả nhà ăn uống cười đùa, không khí vui mừng như vậy đã rất lâu chưa xuất hiện ở Dương phủ, sau khi ăn xong mọi người không khỏi lại ở lại hàn huyên vài câu.
Nhưng, mắt thấy sắc trời đã tối, Phiền Doãn Hi đã tự động tìm Phiền Bách Nguyên đòi ôm, Dương Như Tuyên biết hài tử đã mệt mỏi, cho nên hướng song thân và bà nội nói lời từ biệt.
Cả nhà đưa bọn họ ra cửa lớn, lại vừa lúc gặp Lý thị đưa Dương Như Kỳ muốn rời đi.
Ai? Dương Như Tuyên khẽ kinh ngạc nhìn Dương Như Kỳ và Lý thị, đột nhiên cảm giác mới một thời gian không gặp, bà ta như đã già đi rất nhiều, trước đây thần thái phấn khởi khí thế biến mất không ít.
Thực sự khiến người ta nhầm lẫn, rốt cuộc ai mới là nữ nhi của nhà này. Dương Như Kỳ hờn dỗi nói.
Như Kỳ. Dương Kỳ trầm giọng nói.
Con nói sai rồi sao, phụ thân, con mới đúng là nữ nhi của người, nhưng người cũng không đồng ý con và nương dùng bữa ở đại sảnh, con lấy chồng không có lại mặt, người cũng chẳng quan tâm, hiện giờ mùng hai con về nhà mẹ đẻ, người ngoảnh mặt làm ngơ... Rốt cuộc người là phụ thân ai? Vừa thấy Hoàng thị và Mục thị, thậm chí Dương Như Hàm và Dương Như Hâm đều đứng ở bên cạnh Dương Như Tuyên, nội tâm nàng ta bất mãn một hơi bộc phát ra.
Lúc trước khi ngươi cố ý muốn làm thiếp của Phiền nhị thiếu, ta đã nói, từ nay về sau ngươi không còn là nữ nhi của ta!
Dương Như Tuyên nghe vậy cả kinh, cho tới bây giờ mới biết được, thì ra Như Kỳ và phụ thân chặt đứt quan hệ phụ tử... Đứa ngốc, vì gả cho tên nam nhân không thể dựa vào kia mà chặt đứt lui tới với người trong nhà, nàng bỗng dưng đờ người, nhớ tới đây chẳng phải là nàng trước kia hay sao? Không phải Như Kỳ đang đi trên con đường nàng đã đi qua hay sao?
Cho nên người liền coi nữ nhi của người khác thành bảo bối, nàng ta hồi phủ thì nhiều người kèm với nàng như vậy, nàng ta là ai? Nàng ta cũng chỉ là đứa mồ côi của tam phòng thôi! Nàng tức nàng bực, nàng không thể chịu được Dương Như Tuyên sống tốt như vậy.
Nhớ ngày đó nếu không phải nàng thiết kế Vũ ca ca, mình sẽ không rơi vào kết cục sống nương tựa lẫn nhau ở trong sân viện với nương! Rất không dễ dàng đến khi nàng lấy chồng, muốn thay bản thân chọn vùng trời, nhưng Dương Như Tuyên lại luôn luôn che ở trước mặt nàng! Phu quân của nàng mơ ước nàng ta, lại nhiều lần muốn nàng ta giật dây, mà mình cũng chỉ là thiếp, ngay cả mặt cha chồng cũng không được thấy, bữa cơm đoàn viên đêm trừ tịch của Phiền phủ cũng không có vị trí của nàng, nhưng cái gì Dương Như Tuyên cũng có!
Ngươi câm mồm cho ta! Dương Kỳ gầm thét.
Con muốn nói! Ta muốn để cho phụ thân biết, lmt.lqd, phụ thân sai rồi! Dương Như Tuyên gả cho Hầu gia mù, trên con đường làm quan nàng ta sẽ không thể giúp đỡ gì cho phụ thân, nàng ta không giúp được phụ thân, nhưng con thì không, một ngày kia con sẽ khiến cho phụ thân tự mình đến Phiền phủ cầu xin con giúp!
Ngươi! Dương Kỳ tức giận đến muốn tiến lên, Mục thị và Lý thị vội vàng kéo hai người ra.
Dương Như Tuyên sững sờ nhìn ánh mắt Dương Như Kỳ tràn đầy hận ý, giống như ở trên người nàng thấy được bóng dáng chính mình. Đây là vận mệnh gì? Chẳng lẽ, sau khi nàng trùng sinh, thay đổi bản thấn, lại phản hại những người khác phải tiếp nhận số mệnh trước kia của nàng sao?
Mà bây giờ hy sinh lại là Như Kỳ?
Nàng nên làm gì bây giờ? Nếu hạnh phúc của nàng phải hy sinh Như Kỳ mới đạt được, nàng lại phải bù lại như thế nào?
Còn thể thống gì? Còn không dừng tay cho ta! Hoàng thị nghiêm nghị đập ô đầu trượng trên tay.
Ngươi cút cho ta, sau này ta cũng không muốn gặp lại ngươi! Dương Kỳ gào thét, phẩy tay áo bỏ đi.
Người nghĩ rằng con cần người sao? ! Con sẽ không quay về cái nhà này nữa! Dương Như Kỳ dứt lời, chạy ra ngoài cửa.
Như Kỳ... Lý thị đuổi theo ra ngoài, nhưng chỉ đứng bên cạnh cửa nhìn xe ngựa mau chóng rời đi.
Dương Như Tuyên ngu ngơ tại hiện trường, thật lâu không nói nên lời.
Một màn này, hiển nhiên là nàng đã từng... Chẳng lẽ thay đổi vận mệnh, chính là tìm người khác làm kẻ chết thay cho mình? Lúc trước nàng gả cho Phiền Bách Văn làm thiếp, rồi sau đó nàng nghe nói Như Kỳ gả cho người trông coi sổ sách trong Tri Phủ làm vợ, cuộc sống cũng không tệ lắm, nhưng hôm nay nàng gả cho Phiền Bách Nguyên, lại biến thành Như Kỳ gả cho Phiền Bách Văn... Nhớ lại, trên người nàng không khỏi nổ bung một trận ác hàn.
Như Tuyên, thời giờ không còn sớm, cần phải về thôi. Dương Như Hàm nhẹ giọng nhắc nhở.
Tỷ...
Yên tâm, phụ thân có nương trấn an, không thành vấn đề, trái lại là muội, nếu ở Phiền phủ gặp được Như Kỳ, tìm một cơ hội khuyên bảo nàng nhiều hơn.
Được, muội biết rồi. Dương Như Tuyên sững sờ gật đầu, quay đầu nói lời từ biệt với Hoàng thị và Dương Như Hâm.
Ngồi ở trên xe ngựa đi về, thái độ Dương Như Tuyên khác thường yên lặng không tiếng động, đầu óc nàng suy nghĩ trong chuyện này có liên quan hay không, có phải nàng thật sự trộm hạnh phúc của Như Kỳ hay không, dù sao nếu nàng không có trùng sinh, Như Kỳ sẽ không bởi vì nàng mà phải trải qua những thứ này, mà nàng, có phải không nên trùng sinh hay không?
Phiền Bách Nguyên lẳng lặng quan sát nàng, mãi đến khi trở lại Phiền phủ, xuống xe ngựa, nàng đã quên đỡ tay hắn, một mình đi về phía trước.
Hầu gia, hay là ta đưa Hầu gia về Mai Trinh viện trước. Mặc Ngôn phụ trách điều khiển xe ngựa ném cương ngựa cho người gác cổng, chuẩn bị tiếp nhận Phiền Doãn Hi đã ngủ say trong ngực hắn.
Phiền Bách Nguyên không để cho hắn tiếp nhận Phiền Doãn Hi, chỉ lẳng lặng nhìn bóng lưng thê tử.
Đây là lần đầu, nàng quên sự tồn tại của hắn.
Cũng chỉ là một muội tử không thân, đáng để nàng mất hồn mất vía? Hắn nghe Dương Trí Nghiêu nói qua một chút việc vụn vặt của Dương gia chi thứ hai, ngay cả Dương Như Kỳ vì gả Phiền Bách Văn làm thiếp không tiếc trở mặt với phụ thân, việc này hắn cũng biết.
Hay là nói, ở trước mặt hắn xốc lên việc xấu trong nhà, khiến nàng cảm thấy không chịu nổi? Nhưng nhìn bộ dáng của nàng, dường như không phải là như vậy.
Hầu gia, trước đưa tiểu thiếu gia cho ta, Mật Nhi, đi nói với thiếu phu nhân một tiếng. Hạnh Nhi đi theo phía sau xe ngựa trở về đưa tay muốn tiếp Phiền Doãn Hi, quay đầu thuận tiện phân phó Mật Nhi.
Chỉ thấy Phiền Bách Nguyên ve vẩy tay, thấp giọng gọi: Như Tuyên.
Dương Như Tuyên ngu ngơ, bỗng dưng quay đầu, bước nhanh đi tới: Hầu gia, thực xin lỗi, ta đang suy nghĩ chút chuyện, không cẩn thận đã quên Hầu gia. Nhưng, nhìn nàng thất thần rất nghiêm trọng, còn bỏ quên Hầu gia ở sau người.
Suy nghĩ chuyện gì? Một tay mặc chonàng nắm, hắn trầm giọng hỏi.
Cũng không nghĩ chuyện gì, cũng đã lâu không trở về, lmt.lqd, nhớ người nhà. Nàng thuận miệng nói.
Muốn nàng nói, nàng cũng không biết nên nói như thế nào, còn nữa, nói hắn sẽ tin sao?
Chuyện của nàng bản cứ để bản thân nàng phiền não là được rồi, hai ngày nữa lại tìm cơ hội gặp Như
Bữa cơm tối này truyện vui không ngừng, cả nhà ăn uống cười đùa, không khí vui mừng như vậy đã rất lâu chưa xuất hiện ở Dương phủ, sau khi ăn xong mọi người không khỏi lại ở lại hàn huyên vài câu.
Nhưng, mắt thấy sắc trời đã tối, Phiền Doãn Hi đã tự động tìm Phiền Bách Nguyên đòi ôm, Dương Như Tuyên biết hài tử đã mệt mỏi, cho nên hướng song thân và bà nội nói lời từ biệt.
Cả nhà đưa bọn họ ra cửa lớn, lại vừa lúc gặp Lý thị đưa Dương Như Kỳ muốn rời đi.
Ai? Dương Như Tuyên khẽ kinh ngạc nhìn Dương Như Kỳ và Lý thị, đột nhiên cảm giác mới một thời gian không gặp, bà ta như đã già đi rất nhiều, trước đây thần thái phấn khởi khí thế biến mất không ít.
Thực sự khiến người ta nhầm lẫn, rốt cuộc ai mới là nữ nhi của nhà này. Dương Như Kỳ hờn dỗi nói.
Như Kỳ. Dương Kỳ trầm giọng nói.
Con nói sai rồi sao, phụ thân, con mới đúng là nữ nhi của người, nhưng người cũng không đồng ý con và nương dùng bữa ở đại sảnh, con lấy chồng không có lại mặt, người cũng chẳng quan tâm, hiện giờ mùng hai con về nhà mẹ đẻ, người ngoảnh mặt làm ngơ... Rốt cuộc người là phụ thân ai? Vừa thấy Hoàng thị và Mục thị, thậm chí Dương Như Hàm và Dương Như Hâm đều đứng ở bên cạnh Dương Như Tuyên, nội tâm nàng ta bất mãn một hơi bộc phát ra.
Lúc trước khi ngươi cố ý muốn làm thiếp của Phiền nhị thiếu, ta đã nói, từ nay về sau ngươi không còn là nữ nhi của ta!
Dương Như Tuyên nghe vậy cả kinh, cho tới bây giờ mới biết được, thì ra Như Kỳ và phụ thân chặt đứt quan hệ phụ tử... Đứa ngốc, vì gả cho tên nam nhân không thể dựa vào kia mà chặt đứt lui tới với người trong nhà, nàng bỗng dưng đờ người, nhớ tới đây chẳng phải là nàng trước kia hay sao? Không phải Như Kỳ đang đi trên con đường nàng đã đi qua hay sao?
Cho nên người liền coi nữ nhi của người khác thành bảo bối, nàng ta hồi phủ thì nhiều người kèm với nàng như vậy, nàng ta là ai? Nàng ta cũng chỉ là đứa mồ côi của tam phòng thôi! Nàng tức nàng bực, nàng không thể chịu được Dương Như Tuyên sống tốt như vậy.
Nhớ ngày đó nếu không phải nàng thiết kế Vũ ca ca, mình sẽ không rơi vào kết cục sống nương tựa lẫn nhau ở trong sân viện với nương! Rất không dễ dàng đến khi nàng lấy chồng, muốn thay bản thân chọn vùng trời, nhưng Dương Như Tuyên lại luôn luôn che ở trước mặt nàng! Phu quân của nàng mơ ước nàng ta, lại nhiều lần muốn nàng ta giật dây, mà mình cũng chỉ là thiếp, ngay cả mặt cha chồng cũng không được thấy, bữa cơm đoàn viên đêm trừ tịch của Phiền phủ cũng không có vị trí của nàng, nhưng cái gì Dương Như Tuyên cũng có!
Ngươi câm mồm cho ta! Dương Kỳ gầm thét.
Con muốn nói! Ta muốn để cho phụ thân biết, lmt.lqd, phụ thân sai rồi! Dương Như Tuyên gả cho Hầu gia mù, trên con đường làm quan nàng ta sẽ không thể giúp đỡ gì cho phụ thân, nàng ta không giúp được phụ thân, nhưng con thì không, một ngày kia con sẽ khiến cho phụ thân tự mình đến Phiền phủ cầu xin con giúp!
Ngươi! Dương Kỳ tức giận đến muốn tiến lên, Mục thị và Lý thị vội vàng kéo hai người ra.
Dương Như Tuyên sững sờ nhìn ánh mắt Dương Như Kỳ tràn đầy hận ý, giống như ở trên người nàng thấy được bóng dáng chính mình. Đây là vận mệnh gì? Chẳng lẽ, sau khi nàng trùng sinh, thay đổi bản thấn, lại phản hại những người khác phải tiếp nhận số mệnh trước kia của nàng sao?
Mà bây giờ hy sinh lại là Như Kỳ?
Nàng nên làm gì bây giờ? Nếu hạnh phúc của nàng phải hy sinh Như Kỳ mới đạt được, nàng lại phải bù lại như thế nào?
Còn thể thống gì? Còn không dừng tay cho ta! Hoàng thị nghiêm nghị đập ô đầu trượng trên tay.
Ngươi cút cho ta, sau này ta cũng không muốn gặp lại ngươi! Dương Kỳ gào thét, phẩy tay áo bỏ đi.
Người nghĩ rằng con cần người sao? ! Con sẽ không quay về cái nhà này nữa! Dương Như Kỳ dứt lời, chạy ra ngoài cửa.
Như Kỳ... Lý thị đuổi theo ra ngoài, nhưng chỉ đứng bên cạnh cửa nhìn xe ngựa mau chóng rời đi.
Dương Như Tuyên ngu ngơ tại hiện trường, thật lâu không nói nên lời.
Một màn này, hiển nhiên là nàng đã từng... Chẳng lẽ thay đổi vận mệnh, chính là tìm người khác làm kẻ chết thay cho mình? Lúc trước nàng gả cho Phiền Bách Văn làm thiếp, rồi sau đó nàng nghe nói Như Kỳ gả cho người trông coi sổ sách trong Tri Phủ làm vợ, cuộc sống cũng không tệ lắm, nhưng hôm nay nàng gả cho Phiền Bách Nguyên, lại biến thành Như Kỳ gả cho Phiền Bách Văn... Nhớ lại, trên người nàng không khỏi nổ bung một trận ác hàn.
Như Tuyên, thời giờ không còn sớm, cần phải về thôi. Dương Như Hàm nhẹ giọng nhắc nhở.
Tỷ...
Yên tâm, phụ thân có nương trấn an, không thành vấn đề, trái lại là muội, nếu ở Phiền phủ gặp được Như Kỳ, tìm một cơ hội khuyên bảo nàng nhiều hơn.
Được, muội biết rồi. Dương Như Tuyên sững sờ gật đầu, quay đầu nói lời từ biệt với Hoàng thị và Dương Như Hâm.
Ngồi ở trên xe ngựa đi về, thái độ Dương Như Tuyên khác thường yên lặng không tiếng động, đầu óc nàng suy nghĩ trong chuyện này có liên quan hay không, có phải nàng thật sự trộm hạnh phúc của Như Kỳ hay không, dù sao nếu nàng không có trùng sinh, Như Kỳ sẽ không bởi vì nàng mà phải trải qua những thứ này, mà nàng, có phải không nên trùng sinh hay không?
Phiền Bách Nguyên lẳng lặng quan sát nàng, mãi đến khi trở lại Phiền phủ, xuống xe ngựa, nàng đã quên đỡ tay hắn, một mình đi về phía trước.
Hầu gia, hay là ta đưa Hầu gia về Mai Trinh viện trước. Mặc Ngôn phụ trách điều khiển xe ngựa ném cương ngựa cho người gác cổng, chuẩn bị tiếp nhận Phiền Doãn Hi đã ngủ say trong ngực hắn.
Phiền Bách Nguyên không để cho hắn tiếp nhận Phiền Doãn Hi, chỉ lẳng lặng nhìn bóng lưng thê tử.
Đây là lần đầu, nàng quên sự tồn tại của hắn.
Cũng chỉ là một muội tử không thân, đáng để nàng mất hồn mất vía? Hắn nghe Dương Trí Nghiêu nói qua một chút việc vụn vặt của Dương gia chi thứ hai, ngay cả Dương Như Kỳ vì gả Phiền Bách Văn làm thiếp không tiếc trở mặt với phụ thân, việc này hắn cũng biết.
Hay là nói, ở trước mặt hắn xốc lên việc xấu trong nhà, khiến nàng cảm thấy không chịu nổi? Nhưng nhìn bộ dáng của nàng, dường như không phải là như vậy.
Hầu gia, trước đưa tiểu thiếu gia cho ta, Mật Nhi, đi nói với thiếu phu nhân một tiếng. Hạnh Nhi đi theo phía sau xe ngựa trở về đưa tay muốn tiếp Phiền Doãn Hi, quay đầu thuận tiện phân phó Mật Nhi.
Chỉ thấy Phiền Bách Nguyên ve vẩy tay, thấp giọng gọi: Như Tuyên.
Dương Như Tuyên ngu ngơ, bỗng dưng quay đầu, bước nhanh đi tới: Hầu gia, thực xin lỗi, ta đang suy nghĩ chút chuyện, không cẩn thận đã quên Hầu gia. Nhưng, nhìn nàng thất thần rất nghiêm trọng, còn bỏ quên Hầu gia ở sau người.
Suy nghĩ chuyện gì? Một tay mặc chonàng nắm, hắn trầm giọng hỏi.
Cũng không nghĩ chuyện gì, cũng đã lâu không trở về, lmt.lqd, nhớ người nhà. Nàng thuận miệng nói.
Muốn nàng nói, nàng cũng không biết nên nói như thế nào, còn nữa, nói hắn sẽ tin sao?
Chuyện của nàng bản cứ để bản thân nàng phiền não là được rồi, hai ngày nữa lại tìm cơ hội gặp Như
/44
|