Edit: Lăng Mộ Tuyết
Ngay khi xuân về hoa nở, Dương Như Tuyên khai trương tửu lâu, lấy tên là Vạn Tượng lâu, đối đầu với Tuyệt Phẩm lâu đối diện. Tuy chỉ có ba tầng, nhưng lầu một là quán cơm, lâu hai ba đều có sương phòng, để cho khách hàng tới cửa tự lựa chọn, giá cả lại khiến người ta phải kêu to.
Mà bồi bàn phụ trách ở Vạn Tượng Lâu, chính là ba tên mỹ tì gian ngoan mất linh mà Kha thị ban cho kia, vừa vặn thay nàng giải quyết việc chọn người phiền toái.
Ba ngày đầu khai trương, ưu đãi nửa giá, khách hàng như muốn san bằng cánh cửa.
Trong tửu lâu bận rộn đến người ngã ngựa đổ, mỗi khi đóng cửa hồi phủ, Dương Như Tuyên vừa lên giường liền ngủ.
Mấy ngày sau, Phiền Bách Nguyên bị lạnh nhạt rốt cuộc không thể nhịn được nữa mà dắt theo nhi tử đến trước Vạn Tượng Lâu, nhưng lập tức bị một đám người ầm ầm lao tới, cuối cùng chỉ có thể ôm nhi tử đứng ở ban công lầu ba, nhìn Tuyệt Phẩm lâu đối diện cũng như vậy.
Hầu gia, thật khiến người ta không thể tin được, thiếu phu nhân không những có đầu não kinh doanh, ở trong phòng bếp lại giống như một vị đại tướng quân, chỉ huy rất bình tĩnh, đầu bếp nữ nên làm cái gì, khách quan gọi đồ ăn gì, trong đầu nàng đều nhớ rõ. Mặc Ngôn vừa từ dưới lầu lên, nhịn không được khen ngợi Dương Như Tuyên.
Đây không phải chuyện tốt. Phiền Bách Nguyên lạnh nhạt nói.
Hầu gia nhất định cũng không ngờ tới trù nghệ của thiếu phu nhân lại tốt đến mức trong vòng mấy ngày có thể oanh động kinh thành, đúng không? Mặc Ngôn cười khổ dựa ở cạnh lan can, nhìn đối diện, bất ngờ nói: Lục... Công tử và nhị thiếu gia? !
Hắn ba ngày hai bữa đến Tuyệt Phẩm lâu, nếu gặp mặt ở chỗ này, cũng không kinh ngạc, nhưng lại luôn có thêm một tên ngu bên người. Phiền Bách Nguyên hừ một tiếng.
Vạn Tượng Lâu khai trương ít nhiều sẽ khiến cho Lục hoàng tử chú ý, vốn dĩ tính tình của hắn, hắn sẽ không bước vào loại tửu lâu bình dân này, nhưng nếu Phiền Bách Văn đi theo bên cạnh vậy thì khó nói rồi.
Muốn điều tra, đây chính là thời cơ tốt.
Ngẫm lại, lúc trước thực sự không nên đáp ứng để cho nàng mua nơi này, nhưng Mặc Ngôn cũng nói đúng, hắn thật sự không nghĩ tới Như Tuyên có thể quản lý tửu lâu tốt đến vậy.
Nhưng Hầu gia, quán rượu này cũng đã khai trương, cũng không thể bảo thiếu phu nhân thu lại không buôn bán nữa.
Phiền Bách Nguyên liếc đối diện, nhìn thấy Lục hoàng tử và Phiền Bách Văn cùng xuống lầu, làm bộ đi tới bên này, hắn thấp giọng nói: Xuống lầu trước.
‘Vâng ạ’ Mặc Ngôn lập tức cầm tay hắn.
Phiền Bách Nguyên sợ run lên: Buông ra.
Như vậy có vẻ nhanh hơn. Nắm tay đi xuống lầu có vẻ nhanh hơn.
Buông ra!
Mặc Ngôn đáng thương tội nghiệp buông ra, thay đổi để cho hắn khoát lên trên cổ tay của mình. Nói thật, hắn thật sự không quá thích động tác này, động tác này sẽ khiến hắn liên tưởng đến công công hầu hạ tần phi hoặc hoàng thượng...
Đột nhiên, có bàn tay mềm cầm tay của hắn, hắn nhìn lại - - Tiểu thiếu gia?
Mặc thúc thúc có thể nắm của ta. Nó rất hào phóng, không khóc nha.
Đối mặt với vẻ mặt thương hại lại động viên tinh thần của hài tử ba tuổi, Mặc Ngôn đóng chặt mắt, không nói gì.
Dương Như Tuyên bận rộn ở trong phòng bếp, lmt.lqd, nhìn thời gian rồi mang thức ăn trong phòng bếp lên giao cho hai bồi bàn, sau khi lau sạch sẽ tay, thì bước nhanh đến cửa tiệm.
Đại nương. Vừa thấy Mao đại nương mang thực phẩm đến, Dương Như Tuyên lập tức cười híp mắt.
Phu nhân, ta đưa đồ ăn đến đây. Mao đại nương cố sức nhắc tới chỗ thực phẩm, Dương Như Tuyên vội vàng tiếp nhận.
Đại nương, vất vả rồi. Dương Như Tuyên nhận thực phẩm rồi giao cho bồi bàn, lập tức đến quầy lấy ngân lượng.
Mấy ngày sau, nàng biết Mao đại nương đã mất phu, một mình nuôi nhi tử lớn lên, nhi tử vào nhà giàu có làm hạ nhân, về sau nghe nói bị chuyển thành hộ vệ, thỉnh thoảng cũng sẽ trở về thăm hỏi đại nương, cho chút ngân lượng, nhưng đại nương tính toán muốn thay nhi tử, lấy tiền bạc nhi tử cho để mua chút đất sau nhà, trồng chút rau quả.
Phu nhân đã giúp ta không ít.
Đâu có, rau quả của đại nương vừa ngọt vừa giòn, khiến ta dựng thành bảng hiệu rồi đó. Nói toạc ra, nàng cũng chỉ là vận dụng tuyệt học của bà nội, làm ra món ăn kinh thành hiếm có, mới đưa tới không ít khách tham nếm thức ăn tươi mới. Đúng rồi, ta lấy chút đồ ăn cho đại nương về nhà nếm thử.
Mao đại nương luôn luôn không nỡ ăn mặc, vài lần muốn bà ở lại dùng bữa cũng không chịu, Dương Như Tuyên thương bà tuổi tác đã cao như vậy, còn phải vì tương lai của nhi tử, quay đầu đang muốn thay chuẩn bị cho bà chút rau ngâm.
Chuyện này sao lại không biết xấu hổ? Phu nhân đã cho rất nhiều tiền bạc, ta... Ưm hừm! Nói được một nửa, phía sau đột nhiên bị đụng phải, lảo đảo lao về phía trước.
Dương Như Tuyên nghe tiếng quay đầu, không kịp đỡ lấy Mao đại nương, mắt mở to nhìn bà ngã, mà vội vàng đưa tay ra đỡ khiến bụng nàng đột nhiên đau đớn, hít hơi lần nữa rồi vội vàng nâng Mao đại
Ngay khi xuân về hoa nở, Dương Như Tuyên khai trương tửu lâu, lấy tên là Vạn Tượng lâu, đối đầu với Tuyệt Phẩm lâu đối diện. Tuy chỉ có ba tầng, nhưng lầu một là quán cơm, lâu hai ba đều có sương phòng, để cho khách hàng tới cửa tự lựa chọn, giá cả lại khiến người ta phải kêu to.
Mà bồi bàn phụ trách ở Vạn Tượng Lâu, chính là ba tên mỹ tì gian ngoan mất linh mà Kha thị ban cho kia, vừa vặn thay nàng giải quyết việc chọn người phiền toái.
Ba ngày đầu khai trương, ưu đãi nửa giá, khách hàng như muốn san bằng cánh cửa.
Trong tửu lâu bận rộn đến người ngã ngựa đổ, mỗi khi đóng cửa hồi phủ, Dương Như Tuyên vừa lên giường liền ngủ.
Mấy ngày sau, Phiền Bách Nguyên bị lạnh nhạt rốt cuộc không thể nhịn được nữa mà dắt theo nhi tử đến trước Vạn Tượng Lâu, nhưng lập tức bị một đám người ầm ầm lao tới, cuối cùng chỉ có thể ôm nhi tử đứng ở ban công lầu ba, nhìn Tuyệt Phẩm lâu đối diện cũng như vậy.
Hầu gia, thật khiến người ta không thể tin được, thiếu phu nhân không những có đầu não kinh doanh, ở trong phòng bếp lại giống như một vị đại tướng quân, chỉ huy rất bình tĩnh, đầu bếp nữ nên làm cái gì, khách quan gọi đồ ăn gì, trong đầu nàng đều nhớ rõ. Mặc Ngôn vừa từ dưới lầu lên, nhịn không được khen ngợi Dương Như Tuyên.
Đây không phải chuyện tốt. Phiền Bách Nguyên lạnh nhạt nói.
Hầu gia nhất định cũng không ngờ tới trù nghệ của thiếu phu nhân lại tốt đến mức trong vòng mấy ngày có thể oanh động kinh thành, đúng không? Mặc Ngôn cười khổ dựa ở cạnh lan can, nhìn đối diện, bất ngờ nói: Lục... Công tử và nhị thiếu gia? !
Hắn ba ngày hai bữa đến Tuyệt Phẩm lâu, nếu gặp mặt ở chỗ này, cũng không kinh ngạc, nhưng lại luôn có thêm một tên ngu bên người. Phiền Bách Nguyên hừ một tiếng.
Vạn Tượng Lâu khai trương ít nhiều sẽ khiến cho Lục hoàng tử chú ý, vốn dĩ tính tình của hắn, hắn sẽ không bước vào loại tửu lâu bình dân này, nhưng nếu Phiền Bách Văn đi theo bên cạnh vậy thì khó nói rồi.
Muốn điều tra, đây chính là thời cơ tốt.
Ngẫm lại, lúc trước thực sự không nên đáp ứng để cho nàng mua nơi này, nhưng Mặc Ngôn cũng nói đúng, hắn thật sự không nghĩ tới Như Tuyên có thể quản lý tửu lâu tốt đến vậy.
Nhưng Hầu gia, quán rượu này cũng đã khai trương, cũng không thể bảo thiếu phu nhân thu lại không buôn bán nữa.
Phiền Bách Nguyên liếc đối diện, nhìn thấy Lục hoàng tử và Phiền Bách Văn cùng xuống lầu, làm bộ đi tới bên này, hắn thấp giọng nói: Xuống lầu trước.
‘Vâng ạ’ Mặc Ngôn lập tức cầm tay hắn.
Phiền Bách Nguyên sợ run lên: Buông ra.
Như vậy có vẻ nhanh hơn. Nắm tay đi xuống lầu có vẻ nhanh hơn.
Buông ra!
Mặc Ngôn đáng thương tội nghiệp buông ra, thay đổi để cho hắn khoát lên trên cổ tay của mình. Nói thật, hắn thật sự không quá thích động tác này, động tác này sẽ khiến hắn liên tưởng đến công công hầu hạ tần phi hoặc hoàng thượng...
Đột nhiên, có bàn tay mềm cầm tay của hắn, hắn nhìn lại - - Tiểu thiếu gia?
Mặc thúc thúc có thể nắm của ta. Nó rất hào phóng, không khóc nha.
Đối mặt với vẻ mặt thương hại lại động viên tinh thần của hài tử ba tuổi, Mặc Ngôn đóng chặt mắt, không nói gì.
Dương Như Tuyên bận rộn ở trong phòng bếp, lmt.lqd, nhìn thời gian rồi mang thức ăn trong phòng bếp lên giao cho hai bồi bàn, sau khi lau sạch sẽ tay, thì bước nhanh đến cửa tiệm.
Đại nương. Vừa thấy Mao đại nương mang thực phẩm đến, Dương Như Tuyên lập tức cười híp mắt.
Phu nhân, ta đưa đồ ăn đến đây. Mao đại nương cố sức nhắc tới chỗ thực phẩm, Dương Như Tuyên vội vàng tiếp nhận.
Đại nương, vất vả rồi. Dương Như Tuyên nhận thực phẩm rồi giao cho bồi bàn, lập tức đến quầy lấy ngân lượng.
Mấy ngày sau, nàng biết Mao đại nương đã mất phu, một mình nuôi nhi tử lớn lên, nhi tử vào nhà giàu có làm hạ nhân, về sau nghe nói bị chuyển thành hộ vệ, thỉnh thoảng cũng sẽ trở về thăm hỏi đại nương, cho chút ngân lượng, nhưng đại nương tính toán muốn thay nhi tử, lấy tiền bạc nhi tử cho để mua chút đất sau nhà, trồng chút rau quả.
Phu nhân đã giúp ta không ít.
Đâu có, rau quả của đại nương vừa ngọt vừa giòn, khiến ta dựng thành bảng hiệu rồi đó. Nói toạc ra, nàng cũng chỉ là vận dụng tuyệt học của bà nội, làm ra món ăn kinh thành hiếm có, mới đưa tới không ít khách tham nếm thức ăn tươi mới. Đúng rồi, ta lấy chút đồ ăn cho đại nương về nhà nếm thử.
Mao đại nương luôn luôn không nỡ ăn mặc, vài lần muốn bà ở lại dùng bữa cũng không chịu, Dương Như Tuyên thương bà tuổi tác đã cao như vậy, còn phải vì tương lai của nhi tử, quay đầu đang muốn thay chuẩn bị cho bà chút rau ngâm.
Chuyện này sao lại không biết xấu hổ? Phu nhân đã cho rất nhiều tiền bạc, ta... Ưm hừm! Nói được một nửa, phía sau đột nhiên bị đụng phải, lảo đảo lao về phía trước.
Dương Như Tuyên nghe tiếng quay đầu, không kịp đỡ lấy Mao đại nương, mắt mở to nhìn bà ngã, mà vội vàng đưa tay ra đỡ khiến bụng nàng đột nhiên đau đớn, hít hơi lần nữa rồi vội vàng nâng Mao đại
/44
|