Edit: Lăng Mộ Tuyết
Biết được có thai, mà lại dưới tình huống bị động thai khí, Dương Như Tuyên được khẩn cấp đưa về phủ an thai tĩnh dưỡng, uống thuốc dưỡng thai xong, nàng ngủ thật say.
Phiền Bách Nguyên ngồi ở cạnh mép giường, nhíu mày, nghe Mặc Ngôn nói xong chuyện Mao gia.
Con trai của Mao đại nương là thị vệ bên người Lục hoàng tử, hiện giờ biết được phu nhân có thai, không biết có chuyện xấu gì hay không. Mặc Ngôn có chút lo lắng.
Nếu con trai của Mao đại nương muốn tranh công, mặc kệ Như Tuyên có mang thai hay không cũng vậy, hắn có thể lợi dụng nương của hắn để đối phó Như Tuyên, nhưng dựa theo tính tình Hoàng Phủ Đào, hắn không thích cách làm quanh co. Thiếu niên năm nào tiến cung làm thư đồng, trong lòng đều hiểu rõ tính tình mấy vị hoàng tử: Huống hồ bây giờ hắn không cần phải đối phó ta, bởi vì hắn không có thể biết ta ủng hộ Tam hoàng tử.
Nhưng, nên phòng tránh vẫn phải tránh, cho nên hắn mới muốn Doãn Hi khóc tìm nàng, tránh đi phiền toái từ Hoàng Phủ Đào.
Đấu tranh giữa bọn họ, không nên dính dáng đến nàng.
Hầu gia nói như vậy cũng không sai, nhưng luôn luôn cẩn thận vẫn hơn.
Ta biết. Mặc Ngôn nói không phải không có lý, Hoàng Phủ Đào từ trước đến nay là tên hỉ nộ vô thường, hành sự chỉ vì tâm tình lúc ấy, căn bản là không có nguyên tắc, nhưng chính là bởi vì như vậy, từ trước đến nay hắn không chơi thủ đoạn vu hồi (quanh co lòng vòng), hắn muốn chính là lập tức được thống khoái.
Nhưng, khó đảm bảo Phiền Bách Văn sẽ không vì long lạc Hoàng Phủ Đào mà thương tổn nàng... Suy nghĩ của hắn đột nhiên ngừng, nhớ tới lúc trước Phiền Bách Văn muốn Như Tuyên đưa thuốc độc cho hắn. Điểm này, hắn vẫn cảm thấy cổ quái, nếu thật sự muốn độc chết hắn, từ lúc độc mù hai mắt của hắn thì còn nhiều cơ hội mà, vì sao phải đợi đến lúc đó?
Lúc trước bởi vì hai mắt hắn mù mà mất đi ý chí, mặc kệ bên ngoài xảy ra chuyện gì, dẫn đến việc khó có thể đoán trước dụng ý của Phiền Bách Văn, nhưng nếu lúc ấy Phiền Bách Văn cũng ra nhập phái Hoàng Phủ Đào, vì muốn chiếm được tín nhiệm của Hoàng Phủ Đào mà xuống tay với hắn, dường như còn rất nhiều uẩn khúc.
Nếu thật sự là như thế, lần này lại biến thành là hắn giúp Phiền Bách Văn liên hệ với Hoàng Phủ Đào, thật sự châm biếm, vận mệnh này rốt cuộc là như thế nào? Có thể giải cũng không thể giải...
Phụ thân, vì sao nương vẫn còn chưa tỉnh?
Suy nghĩ bởi vì câu hỏi của Phiền Doãn Hi mà bị cắt ngang, hắn nhíu mày nói: Thân thể nương không khoẻ, con đừng quấy nhiễu nương.
Con muốn bồi nương ngủ.
Không được, bây giờ mẫu thân con có thai, con không được ngủ với nương.
Có thai là cái gì?
Phiền Bách Nguyên nhăn mày lại, không còn nhẫn nại để trả lời từng của nó: “Đừng ầm ĩ.
Phụ thân... Thấy thần sắc hắn lạnh lùng, nước mắt Phiền Doãn Hi tự động đợi mệnh.
Không được khóc, ai cho ngươi khóc?
Phiền Doãn Hi dùng lực hít khí, lén lút muốn lên giường, lại bị Phiền Bách Nguyên nhanh tay lẹ mắt bắt được, cuối cùng ôm hắn lên, đặt lên trên bàn tròn.
Con đàng hoàng ở đây cho ta.
Phụ thân, con không muốn ở đây, con sợ... Nương... Phiền Doãn Hi sợ tới mức toàn thân phát run, quỳ sấp ở trên bàn không dám nhúc nhích.
Phiền Bách Nguyên không kiên nhẫn trừng mắt nó: Ầm ĩ nữa, ta bắt con ra ngoài!
Nương... Hu hu, nương...
Ngươi!
Xảy ra chuyện gì vậy ? Dương Như Tuyên bị tiếng khóc Phiền Doãn Hi quấy nhiễu tỉnh, mệt mỏi mở mắt, khó hiểu nhìn con trai quỳ sấp ở trên bàn tròn: Sao con lại ở đây?
Nương, ôm... Phiền Doãn Hi vươn ra hai tay ngắn ra, bởi vì ở trên bàn, mắt thấy thân thể nho nhỏ thoáng chốc rơi xuống - -
Doãn Hi! Dương Như Tuyên gào thét.
Phiền Bách Nguyên nhanh hơn Mặc Ngôn một bước, trước khi rơi xuống đất đã tiếp được Phiền Doãn Hi, bình an ở trong ngực hắn.
Nhưng trong lúc đó, động tác mau lẹ khiến Dương Như Tuyên thấy không rõ lắm.
Tuy là may mắn, nhưng nàng lại nhịn không được hỏi: Hầu gia... Chàng thấy được? Nếu hắn nhìn không thấy, sao biết được Doãn Hi rớt xuống bàn, sao có thể trong chớp mắt đó tiếp được Doãn Hi vào trong lòng?
Mặt Phiền Bách Nguyên trầm xuống, không nghĩ tới lại bởi vì tranh cãi ầm ĩ với tên nhóc thối tha này mà bị vạch trần!
Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Dương Như Tuyên ấp úng hỏi.
Trong phòng ngủ, dưới ánh nến, Phiền Doãn Hi bị Hạnh Nhi mang về phòng, Dương Như Tuyên ngồi uống trà, nghe giọng nói êm tai của Phiền Bách Nguyên truyền tới.
Thương tổn thì có thương tổn, nhưng mấy năm nay tĩnh dưỡng tốt đã khôi phục bảy tám phần rồi. Chuyện trùng sinh và tránh được bị Kha thị độc mù kia, hắn không nhịn được quan sát vẻ mặt của nàng, đã thấy thần sắc nàng có chút hoảng hốt.
Dương Như Tuyên không thể lý giải, bởi vì lời này với những gì nàng biết khác nhau một trời một vực.
Nếu hai mắt hắn có thể nhìn thấy, sao lúc trước hắn lại ăn đồ ăn có độc nàng mang tới? Hay là cuộc sống lặp lại, còn quá nhiều chuyện xấu không thể biết? Nghĩ như vậy cũng đúng, lúc trước nàng đối phó với Lý di nương lại thiếu chút nữa hại phụ thân... Cuộc sống lặp lại, nói không chừng có chút thay đổi sẽ từng chút từng chút được hình thành.
Nhưng - - Cho nên, những bức họa trong thư phòng là Hầu gia vẽ? Nàng bật thốt lên hỏi.
“Đúng vậy.”
Có dụng ý gì?
Đơn giản vì ta muốn tĩnh tâm nên vẽ thôi.
Vậy thì càng không thể lý giải, Hầu gia cần tĩnh tâm mà vẽ tranh,
Biết được có thai, mà lại dưới tình huống bị động thai khí, Dương Như Tuyên được khẩn cấp đưa về phủ an thai tĩnh dưỡng, uống thuốc dưỡng thai xong, nàng ngủ thật say.
Phiền Bách Nguyên ngồi ở cạnh mép giường, nhíu mày, nghe Mặc Ngôn nói xong chuyện Mao gia.
Con trai của Mao đại nương là thị vệ bên người Lục hoàng tử, hiện giờ biết được phu nhân có thai, không biết có chuyện xấu gì hay không. Mặc Ngôn có chút lo lắng.
Nếu con trai của Mao đại nương muốn tranh công, mặc kệ Như Tuyên có mang thai hay không cũng vậy, hắn có thể lợi dụng nương của hắn để đối phó Như Tuyên, nhưng dựa theo tính tình Hoàng Phủ Đào, hắn không thích cách làm quanh co. Thiếu niên năm nào tiến cung làm thư đồng, trong lòng đều hiểu rõ tính tình mấy vị hoàng tử: Huống hồ bây giờ hắn không cần phải đối phó ta, bởi vì hắn không có thể biết ta ủng hộ Tam hoàng tử.
Nhưng, nên phòng tránh vẫn phải tránh, cho nên hắn mới muốn Doãn Hi khóc tìm nàng, tránh đi phiền toái từ Hoàng Phủ Đào.
Đấu tranh giữa bọn họ, không nên dính dáng đến nàng.
Hầu gia nói như vậy cũng không sai, nhưng luôn luôn cẩn thận vẫn hơn.
Ta biết. Mặc Ngôn nói không phải không có lý, Hoàng Phủ Đào từ trước đến nay là tên hỉ nộ vô thường, hành sự chỉ vì tâm tình lúc ấy, căn bản là không có nguyên tắc, nhưng chính là bởi vì như vậy, từ trước đến nay hắn không chơi thủ đoạn vu hồi (quanh co lòng vòng), hắn muốn chính là lập tức được thống khoái.
Nhưng, khó đảm bảo Phiền Bách Văn sẽ không vì long lạc Hoàng Phủ Đào mà thương tổn nàng... Suy nghĩ của hắn đột nhiên ngừng, nhớ tới lúc trước Phiền Bách Văn muốn Như Tuyên đưa thuốc độc cho hắn. Điểm này, hắn vẫn cảm thấy cổ quái, nếu thật sự muốn độc chết hắn, từ lúc độc mù hai mắt của hắn thì còn nhiều cơ hội mà, vì sao phải đợi đến lúc đó?
Lúc trước bởi vì hai mắt hắn mù mà mất đi ý chí, mặc kệ bên ngoài xảy ra chuyện gì, dẫn đến việc khó có thể đoán trước dụng ý của Phiền Bách Văn, nhưng nếu lúc ấy Phiền Bách Văn cũng ra nhập phái Hoàng Phủ Đào, vì muốn chiếm được tín nhiệm của Hoàng Phủ Đào mà xuống tay với hắn, dường như còn rất nhiều uẩn khúc.
Nếu thật sự là như thế, lần này lại biến thành là hắn giúp Phiền Bách Văn liên hệ với Hoàng Phủ Đào, thật sự châm biếm, vận mệnh này rốt cuộc là như thế nào? Có thể giải cũng không thể giải...
Phụ thân, vì sao nương vẫn còn chưa tỉnh?
Suy nghĩ bởi vì câu hỏi của Phiền Doãn Hi mà bị cắt ngang, hắn nhíu mày nói: Thân thể nương không khoẻ, con đừng quấy nhiễu nương.
Con muốn bồi nương ngủ.
Không được, bây giờ mẫu thân con có thai, con không được ngủ với nương.
Có thai là cái gì?
Phiền Bách Nguyên nhăn mày lại, không còn nhẫn nại để trả lời từng của nó: “Đừng ầm ĩ.
Phụ thân... Thấy thần sắc hắn lạnh lùng, nước mắt Phiền Doãn Hi tự động đợi mệnh.
Không được khóc, ai cho ngươi khóc?
Phiền Doãn Hi dùng lực hít khí, lén lút muốn lên giường, lại bị Phiền Bách Nguyên nhanh tay lẹ mắt bắt được, cuối cùng ôm hắn lên, đặt lên trên bàn tròn.
Con đàng hoàng ở đây cho ta.
Phụ thân, con không muốn ở đây, con sợ... Nương... Phiền Doãn Hi sợ tới mức toàn thân phát run, quỳ sấp ở trên bàn không dám nhúc nhích.
Phiền Bách Nguyên không kiên nhẫn trừng mắt nó: Ầm ĩ nữa, ta bắt con ra ngoài!
Nương... Hu hu, nương...
Ngươi!
Xảy ra chuyện gì vậy ? Dương Như Tuyên bị tiếng khóc Phiền Doãn Hi quấy nhiễu tỉnh, mệt mỏi mở mắt, khó hiểu nhìn con trai quỳ sấp ở trên bàn tròn: Sao con lại ở đây?
Nương, ôm... Phiền Doãn Hi vươn ra hai tay ngắn ra, bởi vì ở trên bàn, mắt thấy thân thể nho nhỏ thoáng chốc rơi xuống - -
Doãn Hi! Dương Như Tuyên gào thét.
Phiền Bách Nguyên nhanh hơn Mặc Ngôn một bước, trước khi rơi xuống đất đã tiếp được Phiền Doãn Hi, bình an ở trong ngực hắn.
Nhưng trong lúc đó, động tác mau lẹ khiến Dương Như Tuyên thấy không rõ lắm.
Tuy là may mắn, nhưng nàng lại nhịn không được hỏi: Hầu gia... Chàng thấy được? Nếu hắn nhìn không thấy, sao biết được Doãn Hi rớt xuống bàn, sao có thể trong chớp mắt đó tiếp được Doãn Hi vào trong lòng?
Mặt Phiền Bách Nguyên trầm xuống, không nghĩ tới lại bởi vì tranh cãi ầm ĩ với tên nhóc thối tha này mà bị vạch trần!
Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Dương Như Tuyên ấp úng hỏi.
Trong phòng ngủ, dưới ánh nến, Phiền Doãn Hi bị Hạnh Nhi mang về phòng, Dương Như Tuyên ngồi uống trà, nghe giọng nói êm tai của Phiền Bách Nguyên truyền tới.
Thương tổn thì có thương tổn, nhưng mấy năm nay tĩnh dưỡng tốt đã khôi phục bảy tám phần rồi. Chuyện trùng sinh và tránh được bị Kha thị độc mù kia, hắn không nhịn được quan sát vẻ mặt của nàng, đã thấy thần sắc nàng có chút hoảng hốt.
Dương Như Tuyên không thể lý giải, bởi vì lời này với những gì nàng biết khác nhau một trời một vực.
Nếu hai mắt hắn có thể nhìn thấy, sao lúc trước hắn lại ăn đồ ăn có độc nàng mang tới? Hay là cuộc sống lặp lại, còn quá nhiều chuyện xấu không thể biết? Nghĩ như vậy cũng đúng, lúc trước nàng đối phó với Lý di nương lại thiếu chút nữa hại phụ thân... Cuộc sống lặp lại, nói không chừng có chút thay đổi sẽ từng chút từng chút được hình thành.
Nhưng - - Cho nên, những bức họa trong thư phòng là Hầu gia vẽ? Nàng bật thốt lên hỏi.
“Đúng vậy.”
Có dụng ý gì?
Đơn giản vì ta muốn tĩnh tâm nên vẽ thôi.
Vậy thì càng không thể lý giải, Hầu gia cần tĩnh tâm mà vẽ tranh,
/44
|