Edit: Lăng Mộ Tuyết
Hạnh Nhi vừa mở cửa, chỉ thấy Dương Như Kỳ đứng ở ngoài cửa, không khỏi sửng sốt: Kỳ tiểu thư?
Như Kỳ? Dương Như Tuyên nghiêng mắt nhìn lại, chỉ thấy thần sắc Dương Như Kỳ bất mãn đứng bên ngoài.
Thật đúng là phu nhân Hầu gia, thật sự tôn quý, muốn gặp ngươi một lần thật sự không phải khó bình thường. Dương Như Kỳ cười lạnh, đứng ở ngoài cửa không định đi vào: Cũng chỉ muốn nói tiếng chúc mừng, lại bị người ta chặn ngoài cửa phòng, chúng ta coi như là tỷ muội sao?
Dương Như Tuyên nghe đến một đầu mờ mịt: Như Kỳ, ta không hiểu ý tứ của ngươi, vào đây trước rồi nói. Khoảng thời gian này, nàng vẫn muốn tìm Như Kỳ, nhưng nàng ta lại luôn chạy ra ngoài, nói như vậy thì ai mới là người cản trở hai người gặp mặt?
Không được, ta cũng không dám mạo phạm. Dương Như Kỳ liếc nhìn Hạnh Nhi: Sao, thiếu phu nhân nhà ngươi mà thức dậy, ta có thể đi vào quấy rầy sao?
Ý nói là Hạnh Nhi cản trở nhiều lần, khiến Dương Như Tuyên khó hiểu cực kỳ: Hạnh Nhi, là ngươi không cho Như Kỳ gặp mặt ta? Nhưng Hạnh Nhi biết rõ Như Hàm tỷ tỷ hi vọng nàng có thể khuyên bảo Như Kỳ.
Như Hàm tỷ tỷ... Đúng rồi, vị Tam công tử kia, là nam nhân đi cùng với Trí Cần ca ca là khi Như Hàm tỷ tỷ lấy chồng!
Nô tỳ... Hạnh Nhi cắn môi, suy nghĩ đối sách.
Là ta muốn Hạnh Nhi làm như vậy.
Khi giọng nói trầm thấp kia xuất hiện, Dương Như Kỳ lập tức khom người ra ngoài, hậm hực rời đi.
Ngươi lui xuống trước đi. Phiền Bách Nguyên đi đến cạnh cửa, ý bảo Hạnh Nhi đi trước.
Hạnh Nhi vội vàng khom người rời đi.
Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Dương Như Tuyên gấp giọng hỏi.
Phiền Bách Nguyên ve vẩy tay, để cho Mặc Ngôn ở bên ngoài, đi bộ đến bên giường ngồi xuống: Không có gì, chỉ là không muốn để cho một số người không liên quan quấy rầy nàng tĩnh dưỡng.
Như Kỳ không phải người không liên quan, nàng là muội muội ta.
Nếu nàng ta là muội muội nàng, nàng ta cũng sẽ không dùng trăm phương ngàn kế tổn thương nàng. Phiền Bách Nguyên lấy tay đỡ nàng nằm xuống, lại bị nàng mạnh mẽ đẩy ra, khiến hắn biến sắc: Nàng không tin ta?
Nàng là muội muội của ta, dù ngoan độc cũng sẽ không đối với ta như vậy! Chuyện của chàng và Phiền Bách Văn, không liên quan đến Như Kỳ.
Nàng nghĩ ta vô cớ giận chó đánh mèo? Phiền Bách Nguyên nở nụ cười lạnh nói: Như Tuyên, chỉ sợ nàng không hiểu rõ tình hình Phiền phủ này, năm đó Phiền Bách Văn và Nhị nương có thể độc hại ta, chẳng lẽ ta và Phiền Bách Văn không phải huynh đệ ruột?
Dương Như Tuyên nghe vậy không khỏi nghẹn lời, sau một lúc lâu mới nói: Được, chàng nói Như Kỳ muốn hại ta, vậy chàng nói đi, rốt cuộc nàng hại ta như thế nào?
Ngay khi nàng ta giả bộ đến muốn nàng đi gặp nàng ta, nàng ta chạy đến Mai Trinh viện tìm nàng ta, thần sắc của nàng ta lóe ra, như thói quen đi đến chỗ nhà kề kia, muốn nói nàng trước đó ta và Phiền Bách Văn không phải thông đồng với nhau, ai tin? Hắn không đề cập tới, là không hy vọng nàng bởi vậy mà khó chịu, nhưng không có nghĩa là hắn muốn kẻ khác có cơ làm tổn thương nàng lần nữa.
Có lẽ chỉ là hiểu lầm. Dương Như Tuyên không nguyện nghĩ lại.
Nàng không có hoài nghi, đó là bởi vì Như Kỳ là muội muội của nàng, nàng không muốn có suy nghĩ ác liệt như vậy đối với nàng ta.
Khi ta giả bộ không nhìn thấy, nhưng người đó sẽ thể hiện rõ bộ mặt trước mặt ta... Ta không lừa nàng. Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng nháy mắt trắng xanh, hắn suy nghĩ rồi nói tiếp: Chuyện nàng có thai, người trong phủ cũng đều đã biết, làm sao mà ta biết bọn họ sẽ không làm hài tử trong bụng nàng bị thương? Ta đương nhiên phải phòng bị, không thể để bọn họ có bất cứ cơ hội xuống tay nào!
Thân thể Dương Như Tuyên cúi xuống, cảm giác bụng đau đớn kịch liệt, mồ hôi lạnh nháy mắt che kín trán của nàng.
Như Tuyên? Phiền Bách Nguyên thấy thế, ôm nàng vào trong lòng, lại phát hiện toàn thân nàng lạnh đến dọa người, vội hỏi: Mặc Ngôn, tìm đại phu tới, mau!
Bụng đau kịch liệt, như là hài tử trong bụng cự tuyệt đi tới nhân gian đáng sợ này, nàng không ngừng thở gấp, muốn bảo vệ hài tử, ý thức lại càng thêm mơ hồ.
Trong bóng tối, nàng giống như nhìn thấy chính mình năm đó, thấy chính mình vì niềm vui của Phiền Bách Văn, nhu thuận bưng đồ ăn bước vào Mai Trinh viện, trơ mắt nhìn Hầu gia ăn thuốc độc ngã xuống, mới giật mình cảm giác chính mình phạm vào sai, vừa quay đầu lại, lại phát hiện người đó không phải chính mình, mà là Như Kỳ, sợ tới mức nàng không ngừng kinh hô.
Không! Rõ ràng là nàng muốn chuộc tội, vì sao lúc trước là nàng giờ lại biến thành Như Kỳ?
Không nên là như vậy, nàng cố gắng bù đắp, nhưng lại như trốn không thoát số mệnh, thậm chí thay đao phủ, mà đao phủ kia hiện giờ lại biến thành Như Kỳ... Nên làm gì bây giờ?
Rốt cuộc nàng muốn bảo vệ ai?
Không hề nghi ngờ, nàng phục vụ quên mình nhất định là Hầu gia, tuyệt không thể để cho Hầu gia vì nàng chịu được nửa điểm thương tổn nào nữa, nhưng Như Kỳ?
Như Kỳ vô tội, nàng nên làm như thế nào?
Làm như thế nào...
Phiền Bách Nguyên ngồi ở cạnh mép giường, nghe nàng mê man mộng mị, sắc mặt mơ hồ, ngực như kịch liệt lên xuống.
Hắn
Hạnh Nhi vừa mở cửa, chỉ thấy Dương Như Kỳ đứng ở ngoài cửa, không khỏi sửng sốt: Kỳ tiểu thư?
Như Kỳ? Dương Như Tuyên nghiêng mắt nhìn lại, chỉ thấy thần sắc Dương Như Kỳ bất mãn đứng bên ngoài.
Thật đúng là phu nhân Hầu gia, thật sự tôn quý, muốn gặp ngươi một lần thật sự không phải khó bình thường. Dương Như Kỳ cười lạnh, đứng ở ngoài cửa không định đi vào: Cũng chỉ muốn nói tiếng chúc mừng, lại bị người ta chặn ngoài cửa phòng, chúng ta coi như là tỷ muội sao?
Dương Như Tuyên nghe đến một đầu mờ mịt: Như Kỳ, ta không hiểu ý tứ của ngươi, vào đây trước rồi nói. Khoảng thời gian này, nàng vẫn muốn tìm Như Kỳ, nhưng nàng ta lại luôn chạy ra ngoài, nói như vậy thì ai mới là người cản trở hai người gặp mặt?
Không được, ta cũng không dám mạo phạm. Dương Như Kỳ liếc nhìn Hạnh Nhi: Sao, thiếu phu nhân nhà ngươi mà thức dậy, ta có thể đi vào quấy rầy sao?
Ý nói là Hạnh Nhi cản trở nhiều lần, khiến Dương Như Tuyên khó hiểu cực kỳ: Hạnh Nhi, là ngươi không cho Như Kỳ gặp mặt ta? Nhưng Hạnh Nhi biết rõ Như Hàm tỷ tỷ hi vọng nàng có thể khuyên bảo Như Kỳ.
Như Hàm tỷ tỷ... Đúng rồi, vị Tam công tử kia, là nam nhân đi cùng với Trí Cần ca ca là khi Như Hàm tỷ tỷ lấy chồng!
Nô tỳ... Hạnh Nhi cắn môi, suy nghĩ đối sách.
Là ta muốn Hạnh Nhi làm như vậy.
Khi giọng nói trầm thấp kia xuất hiện, Dương Như Kỳ lập tức khom người ra ngoài, hậm hực rời đi.
Ngươi lui xuống trước đi. Phiền Bách Nguyên đi đến cạnh cửa, ý bảo Hạnh Nhi đi trước.
Hạnh Nhi vội vàng khom người rời đi.
Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Dương Như Tuyên gấp giọng hỏi.
Phiền Bách Nguyên ve vẩy tay, để cho Mặc Ngôn ở bên ngoài, đi bộ đến bên giường ngồi xuống: Không có gì, chỉ là không muốn để cho một số người không liên quan quấy rầy nàng tĩnh dưỡng.
Như Kỳ không phải người không liên quan, nàng là muội muội ta.
Nếu nàng ta là muội muội nàng, nàng ta cũng sẽ không dùng trăm phương ngàn kế tổn thương nàng. Phiền Bách Nguyên lấy tay đỡ nàng nằm xuống, lại bị nàng mạnh mẽ đẩy ra, khiến hắn biến sắc: Nàng không tin ta?
Nàng là muội muội của ta, dù ngoan độc cũng sẽ không đối với ta như vậy! Chuyện của chàng và Phiền Bách Văn, không liên quan đến Như Kỳ.
Nàng nghĩ ta vô cớ giận chó đánh mèo? Phiền Bách Nguyên nở nụ cười lạnh nói: Như Tuyên, chỉ sợ nàng không hiểu rõ tình hình Phiền phủ này, năm đó Phiền Bách Văn và Nhị nương có thể độc hại ta, chẳng lẽ ta và Phiền Bách Văn không phải huynh đệ ruột?
Dương Như Tuyên nghe vậy không khỏi nghẹn lời, sau một lúc lâu mới nói: Được, chàng nói Như Kỳ muốn hại ta, vậy chàng nói đi, rốt cuộc nàng hại ta như thế nào?
Ngay khi nàng ta giả bộ đến muốn nàng đi gặp nàng ta, nàng ta chạy đến Mai Trinh viện tìm nàng ta, thần sắc của nàng ta lóe ra, như thói quen đi đến chỗ nhà kề kia, muốn nói nàng trước đó ta và Phiền Bách Văn không phải thông đồng với nhau, ai tin? Hắn không đề cập tới, là không hy vọng nàng bởi vậy mà khó chịu, nhưng không có nghĩa là hắn muốn kẻ khác có cơ làm tổn thương nàng lần nữa.
Có lẽ chỉ là hiểu lầm. Dương Như Tuyên không nguyện nghĩ lại.
Nàng không có hoài nghi, đó là bởi vì Như Kỳ là muội muội của nàng, nàng không muốn có suy nghĩ ác liệt như vậy đối với nàng ta.
Khi ta giả bộ không nhìn thấy, nhưng người đó sẽ thể hiện rõ bộ mặt trước mặt ta... Ta không lừa nàng. Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng nháy mắt trắng xanh, hắn suy nghĩ rồi nói tiếp: Chuyện nàng có thai, người trong phủ cũng đều đã biết, làm sao mà ta biết bọn họ sẽ không làm hài tử trong bụng nàng bị thương? Ta đương nhiên phải phòng bị, không thể để bọn họ có bất cứ cơ hội xuống tay nào!
Thân thể Dương Như Tuyên cúi xuống, cảm giác bụng đau đớn kịch liệt, mồ hôi lạnh nháy mắt che kín trán của nàng.
Như Tuyên? Phiền Bách Nguyên thấy thế, ôm nàng vào trong lòng, lại phát hiện toàn thân nàng lạnh đến dọa người, vội hỏi: Mặc Ngôn, tìm đại phu tới, mau!
Bụng đau kịch liệt, như là hài tử trong bụng cự tuyệt đi tới nhân gian đáng sợ này, nàng không ngừng thở gấp, muốn bảo vệ hài tử, ý thức lại càng thêm mơ hồ.
Trong bóng tối, nàng giống như nhìn thấy chính mình năm đó, thấy chính mình vì niềm vui của Phiền Bách Văn, nhu thuận bưng đồ ăn bước vào Mai Trinh viện, trơ mắt nhìn Hầu gia ăn thuốc độc ngã xuống, mới giật mình cảm giác chính mình phạm vào sai, vừa quay đầu lại, lại phát hiện người đó không phải chính mình, mà là Như Kỳ, sợ tới mức nàng không ngừng kinh hô.
Không! Rõ ràng là nàng muốn chuộc tội, vì sao lúc trước là nàng giờ lại biến thành Như Kỳ?
Không nên là như vậy, nàng cố gắng bù đắp, nhưng lại như trốn không thoát số mệnh, thậm chí thay đao phủ, mà đao phủ kia hiện giờ lại biến thành Như Kỳ... Nên làm gì bây giờ?
Rốt cuộc nàng muốn bảo vệ ai?
Không hề nghi ngờ, nàng phục vụ quên mình nhất định là Hầu gia, tuyệt không thể để cho Hầu gia vì nàng chịu được nửa điểm thương tổn nào nữa, nhưng Như Kỳ?
Như Kỳ vô tội, nàng nên làm như thế nào?
Làm như thế nào...
Phiền Bách Nguyên ngồi ở cạnh mép giường, nghe nàng mê man mộng mị, sắc mặt mơ hồ, ngực như kịch liệt lên xuống.
Hắn
/44
|