Editor: minhngoc20vt
Người ngồi trên lưng ngựa che miệng cố sức run rẩy ho một trận, mới từ từ ngừng ho. Hắn để tay xuống, híp mắt nhìn thôn trang phía trước, gật đầu, “Đi thôi.”
Gương mặt già nua của hắn chi chít vết thương, gần như là che đi hết hình dạng ban đầu của khuôn mặt. Chính là Thất đường huynh Sở Hành Trắc của Trưởng Công chúa, Vệ vương.
Ngô ma ma đã đi ngủ, bỗng nhiên bên ngoài có người tới gõ cửa, nói là một nhóm thương đội đi ngang qua con đường này, vượt qua nhiều xóc nảy, thành khẩn xin ngủ lại một đêm.
Ngô ma ma tự nhiên đồng ý chuyện này, vội vàng kêu hạ nhân mời nhóm thương đội này vào phòng khách trong thôn trang. Bà nghĩ nghĩ, dù sao hiện giờ Phương Cẩn Chi cũng đang ở trong thôn trang, vậy cũng không thể có nửa phần lơ là, bà lại phân phó hạ nhân giám sát chặt chẽ nhóm thương đội này, không cho phép bọn họ tùy ý đi lại, còn phái người nhìn từng hành động cử chỉ của bọn hắn.
Biết được Phương Cẩn Chi và Nhập Trà đang chơi cờ, vẫn chưa đi ngủ. Ngô ma ma liền mặc thêm áo khoác, chạy qua. Bẩm báo với Phương Cẩn Chi chuyện của nhóm thương đội này.
Phương Cẩn Chi vừa mới thắng Nhập Trà, tâm trạng thật tốt. Nghe Ngô ma ma nói xong, nàng nghe ngóng gió lớn ở bên ngoài, để cho Ngô ma ma tiếp đãi bọn họ thật tốt, nhìn xem trong phòng khách còn thiếu thứ gì không, lại đưa cơm nóng canh nóng sang đó.
Ngô ma ma vội vàng tuân lệnh.
Phương Cẩn Chi ngáp một cái, để cho Mễ Bảo Nhi và Thước Bảo Nhi hầu hạ rửa mặt chải đầu, liền đi ngủ.
Mặc dù bên ngoài gió tuyết dữ dội, nhưng Phương Cẩn Chi nghe tiếng gió gào rít, ngược lại thật sự ngủ ngon, một đêm không mộng mị.
Trận bão tuyết này ngừng lại trước khi bình minh ló dạng, đợi đến khi Phương Cẩn Chi mở mắt thức dậy, bên ngoài trời trong, ánh nắng ban mai chiếu rọi, không có một chút gió, thời tiết trong sáng không tưởng tượng nổi.
Phương Cẩn Chi dụi dụi mắt, xoay người lại ôm gối đầu, lại ngủ một hồi.
Nàng giống như là đã có thói quen chui vào lòng Lục Vô Nghiên ngủ, lôi kéo vạt áo của hắn, lại đưa tay khoác lên ngang hông của hắn. Nhưng mà đêm qua Lục Vô Nghiên không ở đây, nàng đành phải ôm cái gối, để cho cái gối này thay thế Lục Vô Nghiên rồi.
Phương Cẩn Chi lười biếng nằm trên giường một lúc, mới có chút không tình nguyện đứng lên, gọi Mễ Bảo Nhi và Thước Bảo Nhi vào hầu hạ. Hôm nay nàng phải về Ôn quốc công phủ sớm, không thể tham ngủ.
Lúc dùng bữa sáng, Phương Cẩn Chi lại nghĩ tới nhóm thương đội đêm qua tới ngủ nhờ, thuận miệng hỏi.
Ngô ma ma vẫn luôn nhìn chằm chằm vào những người đó vội vàng nói: “Đang thu dọn đồ đạc, chỉ chốc lát nữa liền đi rồi.”
Phương Cẩn Chi gật đầu, “Không phải ngươi nói tuổi của người cầm đầu không nhỏ sao? Ta thấy không chừng tối hôm nay tuyết lại rơi. Ngươi phân phó hạ nhân đưa một chút áo bông đưa qua cho bọn họ mang theo đi. À….Đồ ăn sáng cũng đem qua, dù sao cũng phải để cho bọn họ được ăn uống ấm áp rồi mới lên đường.”
Ngô ma ma luôn miệng trả lời, lại khen ngợi vài câu Phương Cẩn Chi có lòng tốt, vội vàng ra bên ngoài phân phó.
Phương Cẩn Chi dùng đồ ăn sáng, vừa định lên đường, nông phụ ở trong thôn trang lại đến đây mời nàng đi xem hoa mai vàng ở trong thôn, luôn miệng nói là các nàng hao phí tâm tư trồng được. Hoa mai quý giá cỡ nào mà Phương Cẩn Chi chưa từng thấy qua chứ? Chỉ là không muốn làm trái ý tốt của các nàng, liền đi cùng các nàng, đúng lúc nàng cũng muốn hỏi một chút
Người ngồi trên lưng ngựa che miệng cố sức run rẩy ho một trận, mới từ từ ngừng ho. Hắn để tay xuống, híp mắt nhìn thôn trang phía trước, gật đầu, “Đi thôi.”
Gương mặt già nua của hắn chi chít vết thương, gần như là che đi hết hình dạng ban đầu của khuôn mặt. Chính là Thất đường huynh Sở Hành Trắc của Trưởng Công chúa, Vệ vương.
Ngô ma ma đã đi ngủ, bỗng nhiên bên ngoài có người tới gõ cửa, nói là một nhóm thương đội đi ngang qua con đường này, vượt qua nhiều xóc nảy, thành khẩn xin ngủ lại một đêm.
Ngô ma ma tự nhiên đồng ý chuyện này, vội vàng kêu hạ nhân mời nhóm thương đội này vào phòng khách trong thôn trang. Bà nghĩ nghĩ, dù sao hiện giờ Phương Cẩn Chi cũng đang ở trong thôn trang, vậy cũng không thể có nửa phần lơ là, bà lại phân phó hạ nhân giám sát chặt chẽ nhóm thương đội này, không cho phép bọn họ tùy ý đi lại, còn phái người nhìn từng hành động cử chỉ của bọn hắn.
Biết được Phương Cẩn Chi và Nhập Trà đang chơi cờ, vẫn chưa đi ngủ. Ngô ma ma liền mặc thêm áo khoác, chạy qua. Bẩm báo với Phương Cẩn Chi chuyện của nhóm thương đội này.
Phương Cẩn Chi vừa mới thắng Nhập Trà, tâm trạng thật tốt. Nghe Ngô ma ma nói xong, nàng nghe ngóng gió lớn ở bên ngoài, để cho Ngô ma ma tiếp đãi bọn họ thật tốt, nhìn xem trong phòng khách còn thiếu thứ gì không, lại đưa cơm nóng canh nóng sang đó.
Ngô ma ma vội vàng tuân lệnh.
Phương Cẩn Chi ngáp một cái, để cho Mễ Bảo Nhi và Thước Bảo Nhi hầu hạ rửa mặt chải đầu, liền đi ngủ.
Mặc dù bên ngoài gió tuyết dữ dội, nhưng Phương Cẩn Chi nghe tiếng gió gào rít, ngược lại thật sự ngủ ngon, một đêm không mộng mị.
Trận bão tuyết này ngừng lại trước khi bình minh ló dạng, đợi đến khi Phương Cẩn Chi mở mắt thức dậy, bên ngoài trời trong, ánh nắng ban mai chiếu rọi, không có một chút gió, thời tiết trong sáng không tưởng tượng nổi.
Phương Cẩn Chi dụi dụi mắt, xoay người lại ôm gối đầu, lại ngủ một hồi.
Nàng giống như là đã có thói quen chui vào lòng Lục Vô Nghiên ngủ, lôi kéo vạt áo của hắn, lại đưa tay khoác lên ngang hông của hắn. Nhưng mà đêm qua Lục Vô Nghiên không ở đây, nàng đành phải ôm cái gối, để cho cái gối này thay thế Lục Vô Nghiên rồi.
Phương Cẩn Chi lười biếng nằm trên giường một lúc, mới có chút không tình nguyện đứng lên, gọi Mễ Bảo Nhi và Thước Bảo Nhi vào hầu hạ. Hôm nay nàng phải về Ôn quốc công phủ sớm, không thể tham ngủ.
Lúc dùng bữa sáng, Phương Cẩn Chi lại nghĩ tới nhóm thương đội đêm qua tới ngủ nhờ, thuận miệng hỏi.
Ngô ma ma vẫn luôn nhìn chằm chằm vào những người đó vội vàng nói: “Đang thu dọn đồ đạc, chỉ chốc lát nữa liền đi rồi.”
Phương Cẩn Chi gật đầu, “Không phải ngươi nói tuổi của người cầm đầu không nhỏ sao? Ta thấy không chừng tối hôm nay tuyết lại rơi. Ngươi phân phó hạ nhân đưa một chút áo bông đưa qua cho bọn họ mang theo đi. À….Đồ ăn sáng cũng đem qua, dù sao cũng phải để cho bọn họ được ăn uống ấm áp rồi mới lên đường.”
Ngô ma ma luôn miệng trả lời, lại khen ngợi vài câu Phương Cẩn Chi có lòng tốt, vội vàng ra bên ngoài phân phó.
Phương Cẩn Chi dùng đồ ăn sáng, vừa định lên đường, nông phụ ở trong thôn trang lại đến đây mời nàng đi xem hoa mai vàng ở trong thôn, luôn miệng nói là các nàng hao phí tâm tư trồng được. Hoa mai quý giá cỡ nào mà Phương Cẩn Chi chưa từng thấy qua chứ? Chỉ là không muốn làm trái ý tốt của các nàng, liền đi cùng các nàng, đúng lúc nàng cũng muốn hỏi một chút
/192
|