Thê Khống

Chương 168 - sư muội

/192


Editor: Hoàng Nam

Đoàn người Sở Hành Trắc vừa mới rời đi, xe ngựa của Ôn quốc công phủ đã đến thôn trang.

Nghe tiếng vó ngựa của một chiếc xe ngựa từ thôn trang phát ra, Lục Vô Nghiên ngồi trong xe vén rèm cửa nhìn ra, chỉ nhìn thấy bóng lưng của một nhóm người đang đi xa dần, không nhìn ra manh mối gì.

Trong lòng hắn rất nhớ Phương Cẩn Chi, nên không để ý được việc gì, thản nhiên buông rèm xuống, phân phó phu xe đánh xe chạy nhanh vào.

Mặc dù tuyết đã ngừng rơi, nhưng trên mặt đường vẫn kết một tầng băng dày. Nghĩ tới việc Phương Cẩn Chi muốn một mình ngồi xe ngựa xóc nảy trở về phủ, Lục Vô Nghiên không an tâm, liền xử lý gấp các việc trong phủ, vội vàng chạy tới.

Phương Cẩn Chi đã mặc xong áo choàng, đội mũ trùm kín đầu, bọc kỹ người. Phương Cẩn Chi từ trước tới nay chưa bao giờ chủ quan, càng không cậy mạnh mà bạc đãi thân thể mình. Thời tiết xấu là nàng đã mặc kín từ đầu đến chân, bảo vệ thân mình thật tốt.

Phương Cẩn Chi chuẩn bị lên xe ngựa đã nhìn thấy xe ngựa của Ôn quốc công phủ chạy tới, không cần nói cũng biết là xe ngựa đang chạy tới của Ôn quốc công phủ chính là xe của Lục Vô Nghiên.

"Vô Nghiên, chàng đã tới đây rồi!"

Nhìn thấy Lục Vô Nghiên từ trên xe ngựa nhảy xuống, Phương Cẩn Chi mừng rỡ, mở to mắt chạy về phía hắn.

"Nàng đừng nóng vội, ở đó chờ ta." Lục Vô Nghiên liếc nhìn lớp băng tuyết dày trên mặt đất, vội vàng chạy lên phía trước, hướng về phía Phương Cẩn Chi đang đứng, cầm bàn tay nhỏ nhắn của nàng bao bọc trong bàn tay to lớn của hắn, cẩn thận dìu nàng đi.

"Mọi chuyện xử lý xong, đương nhiên sẽ tới đón nàng rồi." Lục Vô Nghiên vừa nói, vừa cẩn thận từng li từng tí nâng Phương Cẩn Chi lên xe, sau đó cũng lên theo.

Lúc tới hắn không ngồi xe ngựa, bây giờ có Phương Cẩn Chi đi cùng nên hắn ngồi xe với nàng, Nhập Trà vội vàng đánh xe trở về Quốc công phủ.

Lục Vô Nghiên dặn dò lúc Nhập Trà đánh xe ngựa đuổi theo phải cẩn thận, chạy chậm lại.

Phương Cẩn Chi rúc vào ngực Lục Vô Nghiên, thấy quầng mắt của Lục Vô Nghiên thâm đen, biết rằng đêm qua hắn vội vàng xử lý công việc, e rằng sẽ không ngủ ngon. Nàng dang cánh tay ra, ôm vai Lục Vô Nghiên, cười nói: "Không cần khách khí, cho chàng mượn cánh tay của thiếp nè!"

"Vậy thì cám ơn phu nhân." Lục Vô Nghiên nói xong, liền dựa vào vai Phương Cẩn Chi. Hơn nữa, hắn còn cố ý dồn tất cả sức nặng cơ thể mình dựa vào người Phương Cẩn Chi.

Nặng quá . . .

Bả vai Phương Cẩn Chi chốc chốc lại rũ xuống...

Một lúc sau, nàng thật sự không chịu nổi, mới đưa tay đẩy Lục Vô Nghiên ra, nhìn hắn chằm chằm, tức giận nói: "Chàng cố ý!"

Lục Vô Nghiên ngáp một cái, mờ mịt hỏi: "Cái gì? Cố ý cái gì?"

"Thiếp cảm thấy tay của thiếp không làm gối được, chàng qua


/192

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status