Phương Cẩn Chi lướt qua bả vai Lục Vô Nghiên, nhìn về phía Nhập Châm và Nhập Tuyến tê liệt ngã dưới đất. Bé nghiêng mặt qua, không chớp mắt nhìn gò má Lục Vô Nghiên gần trong gang tấc. Lúc Lục Vô Nghiên không cười, trên mặt hắn luôn có một biểu cảm lạnh lùng. Nếu hắn cười khẽ, ý cười tích tụ nơi khóe mắt lại chẳng hề ấm áp, ngược lại còn tăng thêm mấy phần âm hàn khó nắm bắt.
Phương Cẩn Chi chợt phát hiện mình chẳng hiểu một chút nào về hắn.
Bé biết con người hắn tương đối cổ quái, không để ý cấp bậc lễ nghĩa, lúc cuồng ngạo hoàn toàn không cho người khác một chút thể diện nào. Hoàn toàn không để ý đối phương là ai. Bé luôn cho rằng từ trên xuống dưới phủ Ôn Quốc Công, vô luận là chủ tử hay là nô bộc đều không dám trêu chọc hắn. Trước đây bé còn rất ngạc nhiên, tại sao người khác lại tránh né Tam ca ca giống như hồng thủy và thú dữ như vậy?
Tam ca ca đối xử với bé rất tốt mà!
Sẽ ôm bé cho bé ăn cơm, còn có thể cho bé rất nhiều đồ, mang bé thắt châu chấu cỏ, quấn diều, dạy đánh cờ, viết chữ. . . . . .
Tam ca ca mặc y phục cho bé, Tam ca ca đút bé ăn hồng đậu đường, Tam ca ca chải tóc cho bé, cho dù vừa rồi Tam ca ca rất tức giận nhưng động tác lúc bôi thuốc cũng vô cùng êm ái, còn nhẹ nhàng hơn so với Nhập Y . . . . .
Quan tâm như là ca ca ruột thịt của bé!
Nhưng. . . . . .
Hình như bây giờ bé đã có chút hiểu rõ. Mấy ngày qua, Tam ca ca mà bé nhìn thấy cũng không phải là Tam ca ca hoàn hoàn chỉnh chỉnh. Tam ca ca đối xử tốt với bé, cũng không có nghĩa hắn sẽ đối xử tốt với người khác.
Vậy. . . . . .
Hiện tại Tam ca ca đối xử tốt với bé, sau này cũng sẽ đối xử tốt với bé sao?
Phương Cẩn Chi chớp chớp mắt, nhớ tới tâm trạng của mình lúc nãy khi nhìn thấy Lục Vô Nghiên. Tay và trán đều rất đau, nhưng vẫn chịu đựng không khóc. Nhưng trong khoảnh khắc nhìn thấy Lục Vô Nghiên, bé lập tức cảm thấy an toàn. Giống như. . . . . .
Giống như sự an toàn của phụ thân, mẫu thân, còn có ca ca.
Bàn tay nhỏ bé đang nắm lấy ngực áo của Lục Vô Nghiên không khỏi buông lỏng hơn một chút. Như vậy không được! Cho dù Tam ca ca đối xử với bé có tốt hơn nữa cũng chỉ là biểu ca, cũng chỉ vì tên của mình đồng âm với tên muội muội của hắn.
Bé.... bé không nên lệ thuộc vào hắn như vậy!
Lục Vô Nghiên nghe thấy những tiếng thút thít rất nhỏ đứt quãng, hắn nghiêng đầu, nhìn thấy bé con trong ngực khóc đến uất ức. Bé cúi đầu, kềm nén những tiếng nức nở, chỉ phát ra những âm thanh sụt sùi rất nhỏ. Khuôn mặt tròn trịa nhỏ nhắn cỡ lòng bàn tay nhăn lại, từng giọt từng giọt nước mắt rớt xuống từ trong hốc mắt.
Hoàn toàn khác với khóc lóc do đau đớn khi nãy, giống như đang chịu thiên đại uất ức.
Cẩn Chi? Lục Vô Nghiên dừng bước lại.
Tam biểu ca. . . . . . Chỉ ba chữ, nhưng nước mắt lại thi nhau lăn xuống.
Lục Vô Nghiên khẽ chau mày. Phương Cẩn Chi đã sửa lại một chữ trong cách xưng hô với hắn. Hắn rũ mi suy ngẫm chốc lát, cũng không vội vã dỗ dành bé. Hắn ôm Phương Cẩn Chi đi vào bên trong một lương đình bát giác phía trước, hắn ngồi xuống băng đá, rồi ôm Phương Cẩn Chi đặt lên trên bàn đá đối diện với mình.
Ngồi trên bàn thật sự không có quy củ, để cho người khác nhìn thấy cũng không hay. Phương Cẩn Chi vặn vẹo, muốn nhảy xuống. Lục Vô Nghiên ấn chặt hai cánh tay của bé, nói: Nói cho ta biết, tại sao khóc.
Chỉ vì muội đau mà thôi. Phương Cẩn Chi quay đầu đi, không dám nhìn vào mắt Lục Vô Nghiên.
Là bởi vì ta xử phạt hai nô bộc này quá mức nghiêm khắc, muội lo lắng sẽ có một ngày ta không còn tốt với muội, cũng sẽ đối xử với muội như vậy? Lục Vô Nghiên chậm rãi hỏi.
Lông mi Phương Cẩn Chi khẽ run lên, bé cắn môi không chịu lên tiếng.
Lục Vô Nghiên nhẫn tâm, lạnh giọng nói: Nếu như muội không chịu nói thật, từ ngày hôm nay ta sẽ không để ý muội nữa. Sau này muội cũng không cần trở lại viện Thùy Sao tìm ta.
Lông mi Phương Cẩn Chi lại run lên, nước mắt liền lăn xuống.
Lục Vô Nghiên đau lòng không chịu nổi, hắn vừa định bỏ cuộc, thì nghe thấy Phương Cẩn Chi nhỏ giọng lầm bầm câu gì đó, bé nghiêng đầu, giọng nói quá nhỏ, lại mang theo nức nở, hòa toàn nghe không rõ.
Cái gì? Lục Vô Nghiên tiến sát lại.
Dù sao. . . . . . sớm muộn gì huynh cũng sẽ không để ý muội nữa!
Tại sao?
Muội biết huynh chỉ xem muội như muội muội của huynh! Muội muội huynh tên là Chi Chi, tên của muội lại đồng âm với nàng ấy! Khi còn bé nàng ấy cũng không đi học, nàng ấy cũng thích ăn hồng đậu đường! Lúc muội tới phủ Ôn Quốc Công năm tuổi, nàng.... khi nàng ấy qua đời cũng năm tuổi! Chờ khi muội trưởng thành sẽ không còn giống muội muội trong trí nhớ của huynh, huynh sẽ không để ý nữa..... Phương Cẩn Chi ão não hét lên, vừa khóc vừa nói, vừa đẩy Lục Vô Nghiên ra.
Bé lấy tay bụm mặt, giọng nói đứt quãng: Muội sợ, sợ sau này Tam ca ca sẽ không để ý tới muội nữa. . . . . .
Lục Vô Nghiên muốn kéo bàn tay đang bụm mặt của bé ra, để lau nước mắt cho bé, nhưng còn chưa đụng vào đã thu tay lại.
Hắn trầm lặng một lúc, rồi nói: Chi Chi nhỏ hơn ta bốn tuổi, bởi vì sinh non nên thân thể con bé vẫn luôn rất yếu ớt, cho nên mới không có cách nào đi học, cũng không có biện pháp rời khỏi Lục gia. Sau đó bởi vì một chút ngoài ý muốn, con bé đã qua đời lúc năm tuổi. Mà Tam ca của ngươi từ lúc ba tuổi cũng không ở phủ Ôn Quốc Công.
Lục Vô Nghiên dừng một chút, lướt qua đoạn ký ức hai năm làm con tin đó, rồi nói: Sau khi ta mười tuổi mới trở về phủ Ôn Quốc Công thường trú.
Phương Cẩn Chi hạ tay xuống, nghi hoặc nhìn Lục Vô Nghiên.
Cẩn Chi thông minh như vậy, đã hiểu rõ chưa? Lục Vô Nghiên mỉm cười hỏi bé.
Phương Cẩn Chi chớp mắt mấy cái, bé muốn xòe hai bàn tay ra, nhưng tay phải của bé bị thương, đầu ngón tay đều bị băng bó lại. Lục Vô Nghiên cười khẽ đưa tay mình cho bé, để bé đếm.
Phương Cẩn Chi do dự một lúc, rồi mới kéo mấy ngón tay của Lục Vô Nghiên bắt đầu tính toán. Bé tính toán nửa ngày, mới thả tay Lục Vô Nghiên xuống, nhìn hắn nghi hoặc nói: Lúc nàng ấy ra đời Tam ca ca không ở Lục gia, lúc nàng ấy qua đời Tam ca ca cũng không ở Lục gia. . . . . .
Ừ. Lúc này Lục Vô Nghiên mới dùng ngón tay đi lau nước mắt trên gò má bé. Những năm đó, chỉ ngày tết ta mới có thể trở về Lục gia, đối với ta mà nói, hình dáng của Chi Chi như thế nào ta đã sớm không còn nhớ rõ. Số lần ta nhìn thấy con bé còn không nhiều bằng số lần ta gặp Cẩn Chi. Chi Chi trong ký ức của ta... khi con bé còn bé xíu ta chỉ nhìn thấy từ xa được mấy lần, nhưng trong hai năm con bé bốn năm tuổi, ta không gặp được con bé một lần. Nếu thật sự nói đến Chi Chi trong trí nhớ, đó cũng chỉ là một Tiểu Bất Điểm mới vừa chập chững biết đi, còn là một con ma bệnh yếu ớt. Cẩn Chi của chúng ta có giống như muội ấy không? Hồng đậu đường.... muội ấy thích ăn hồng đậu đường?
Không phải như thế sao? Phương Cẩn Chi nhìn Lục Vô Nghiên, đôi mắt to tròn ngập tràn nghi hoặc. Chẳng lẽ từ trước đến nay bé đều đoán sai sao? Không phải vì Lục Giai Chi mà Tam ca ca mới đối xử tốt với mình sao?
Nhưng mà.... huynh chỉ là biểu ca của muội! Phương Cẩn Chi không khỏi nhích cái mông nhỏ về sau một chút.
Nhưng mà.... không phải Cẩn Chi của chúng ta đã nói sau này trưởng thành muốn gả cho ta sao?
Phương Cẩn Chi ngẩn người Nhưng....
Bé lại mơ hồ.
Chúng ta còn ngoéo tay, Cẩn Chi đã quên rồi sao? Lục Vô Nghiên nheo mắt lại, vén mớ tóc rối ra sau tai cho bé.
Cẩn Chi đâu có quên, nhưng.... Phương Cẩn Chi cau mày. Như lời Tam ca ca nói, gả cho Tam ca ca thì huynh sẽ một mực đối xử tốt với muội sao? Đúng vậy sao? Là như vậy sao?
Chỉ cần muội gả cho ta...thì ta sẽ một mực đối xử tốt với muội, đúng, là như vậy.
Nhưng. . . . . . Phương Cẩn Chi cúi đầu, vẫn còn chưa hiểu.
Lục Vô Nghiên cười cười, hỏi: Cẩn Chi suy nghĩ một chút đi, phụ thân muội đối với mẫu thân muội có tốt không?
Tốt! Phương Cẩn Chi dùng sức gật đầu.
Đúng vậy, chờ Cẩn Chi trưởng thành gả cho Tam ca ca, Tam ca ca sẽ giống như phụ thân muội đối với mẫu thân muội vậy đó. Sẽ luôn đối xử tốt với muội như vậy. Không, sẽ tốt hơn như vậy.
Bởi vì....như vậy sẽ trở thành người nhà phải không?
Đúng vậy, người nhà, người nhà sống chết không từ bỏ. Lục Vô Nghiên cố ý nhấn mạnh năm chữ sống chết không từ bỏ .
Phương Cẩn Chi nghiêng đầu, xem xét kỹ lưỡng Lục Vô Nghiên, những vẫn không nghĩ ra. Bé vẫn cho rằng bởi vì Lục Giai Chi, Tam ca ca mới có thể đặc biết đối xử tốt với bé. Cho nên bé cảm thấy có lẽ bởi vì mình còn nhỏ, nên Tam ca ca mới có thể tốt với mình. Đợi đến khi bé trưởng thành, Tam ca ca sẽ không để ý bé nữa, bé cũng sẽ bị đối xử giống như mấy biểu tỷ muội khác của Lục gia.
Cho nên, bé vẫn luôn rất cẩn thận lấy lòng hắn. Đồng thời cũng liều mạng tự nhắc nhở bản thân không thể quá lệ thuộc vào lòng tốt của hắn.
Nhưng bây giờ Tam ca ca lại nói cho bé biết chỉ cần bé gả cho hắn, hắn sẽ một mực đối xử tốt với bé!
Tam ca ca, vậy, vậy khi nào muội gả cho huynh. . . . . . Bé rụt rè kéo kéo ngực áo Lục Vô Nghiên, giọng nói nồng nặc mùi vị chờ mong.
Lục Vô Nghiên nhướng mày, nghĩ thầm, vẫn là tiểu hài tử dễ gạt gẫm. Đợi khi con bé trưởng thành, muốn cưới được con bé quả thật khó như lên trời. Mặc dù từ nhỏ Phương Cẩn Chi đã là một người đa tâm, nhưng hiện tại cũng không biết gì về tình yêu nam nữ, cưới gả.
Đợi đến khi Cẩn Chi thích Tam ca ca. Giọng nói của Lục Vô Nghiên du dương, lại mang theo chút vui vẻ không thể diễn tả. Nhìn thấy bộ dạng hận không thể lập tức gả cho hắn vào ngay ngày hôm nay của Phương Cẩn Chi, trong lòng Lục Vô Nghiên liền dâng lên một loại khoái cảm hả hê kỳ diệu.
Hiện tại muội rất thích Tam ca ca nha! Phương Cẩn Chi chớp chớp đôi mắt to, nghiêm túc nói.
Lục Vô Nghiên lại nhẹ nhàng xoa xoa đầu bé, nói: Thích ta? Hay thích ta có thể che chở cho muội?
Phương Cẩn Chi ngây ngẩn cả người, ngay sau đó gương mặt bé đỏ bừng lên chỉ trong nháy mắt. Thì ra Tam ca ca đã sớm biết mình cố ý lấy lòng hắn! Phương Cẩn Chi lập tức bị xấu hổ bao phủ, bé cúi đầu, giống như vừa phạm phải sai lầm khủng khiếp.
Muội thích Tam ca ca có thể che chở cho muội. . . . . . Phương Cẩn Chi ngẩng đầu lên. Nhưng vì sao muội lại không thể vì Tam ca ca tốt với muội mà thích Tam ca ca chứ?
Lục Vô Nghiên thế nhưng không thể trả lời, hắn cười khổ, không ngờ hắn vậy mà lại bị con bé sáu tuổi
Phương Cẩn Chi chợt phát hiện mình chẳng hiểu một chút nào về hắn.
Bé biết con người hắn tương đối cổ quái, không để ý cấp bậc lễ nghĩa, lúc cuồng ngạo hoàn toàn không cho người khác một chút thể diện nào. Hoàn toàn không để ý đối phương là ai. Bé luôn cho rằng từ trên xuống dưới phủ Ôn Quốc Công, vô luận là chủ tử hay là nô bộc đều không dám trêu chọc hắn. Trước đây bé còn rất ngạc nhiên, tại sao người khác lại tránh né Tam ca ca giống như hồng thủy và thú dữ như vậy?
Tam ca ca đối xử với bé rất tốt mà!
Sẽ ôm bé cho bé ăn cơm, còn có thể cho bé rất nhiều đồ, mang bé thắt châu chấu cỏ, quấn diều, dạy đánh cờ, viết chữ. . . . . .
Tam ca ca mặc y phục cho bé, Tam ca ca đút bé ăn hồng đậu đường, Tam ca ca chải tóc cho bé, cho dù vừa rồi Tam ca ca rất tức giận nhưng động tác lúc bôi thuốc cũng vô cùng êm ái, còn nhẹ nhàng hơn so với Nhập Y . . . . .
Quan tâm như là ca ca ruột thịt của bé!
Nhưng. . . . . .
Hình như bây giờ bé đã có chút hiểu rõ. Mấy ngày qua, Tam ca ca mà bé nhìn thấy cũng không phải là Tam ca ca hoàn hoàn chỉnh chỉnh. Tam ca ca đối xử tốt với bé, cũng không có nghĩa hắn sẽ đối xử tốt với người khác.
Vậy. . . . . .
Hiện tại Tam ca ca đối xử tốt với bé, sau này cũng sẽ đối xử tốt với bé sao?
Phương Cẩn Chi chớp chớp mắt, nhớ tới tâm trạng của mình lúc nãy khi nhìn thấy Lục Vô Nghiên. Tay và trán đều rất đau, nhưng vẫn chịu đựng không khóc. Nhưng trong khoảnh khắc nhìn thấy Lục Vô Nghiên, bé lập tức cảm thấy an toàn. Giống như. . . . . .
Giống như sự an toàn của phụ thân, mẫu thân, còn có ca ca.
Bàn tay nhỏ bé đang nắm lấy ngực áo của Lục Vô Nghiên không khỏi buông lỏng hơn một chút. Như vậy không được! Cho dù Tam ca ca đối xử với bé có tốt hơn nữa cũng chỉ là biểu ca, cũng chỉ vì tên của mình đồng âm với tên muội muội của hắn.
Bé.... bé không nên lệ thuộc vào hắn như vậy!
Lục Vô Nghiên nghe thấy những tiếng thút thít rất nhỏ đứt quãng, hắn nghiêng đầu, nhìn thấy bé con trong ngực khóc đến uất ức. Bé cúi đầu, kềm nén những tiếng nức nở, chỉ phát ra những âm thanh sụt sùi rất nhỏ. Khuôn mặt tròn trịa nhỏ nhắn cỡ lòng bàn tay nhăn lại, từng giọt từng giọt nước mắt rớt xuống từ trong hốc mắt.
Hoàn toàn khác với khóc lóc do đau đớn khi nãy, giống như đang chịu thiên đại uất ức.
Cẩn Chi? Lục Vô Nghiên dừng bước lại.
Tam biểu ca. . . . . . Chỉ ba chữ, nhưng nước mắt lại thi nhau lăn xuống.
Lục Vô Nghiên khẽ chau mày. Phương Cẩn Chi đã sửa lại một chữ trong cách xưng hô với hắn. Hắn rũ mi suy ngẫm chốc lát, cũng không vội vã dỗ dành bé. Hắn ôm Phương Cẩn Chi đi vào bên trong một lương đình bát giác phía trước, hắn ngồi xuống băng đá, rồi ôm Phương Cẩn Chi đặt lên trên bàn đá đối diện với mình.
Ngồi trên bàn thật sự không có quy củ, để cho người khác nhìn thấy cũng không hay. Phương Cẩn Chi vặn vẹo, muốn nhảy xuống. Lục Vô Nghiên ấn chặt hai cánh tay của bé, nói: Nói cho ta biết, tại sao khóc.
Chỉ vì muội đau mà thôi. Phương Cẩn Chi quay đầu đi, không dám nhìn vào mắt Lục Vô Nghiên.
Là bởi vì ta xử phạt hai nô bộc này quá mức nghiêm khắc, muội lo lắng sẽ có một ngày ta không còn tốt với muội, cũng sẽ đối xử với muội như vậy? Lục Vô Nghiên chậm rãi hỏi.
Lông mi Phương Cẩn Chi khẽ run lên, bé cắn môi không chịu lên tiếng.
Lục Vô Nghiên nhẫn tâm, lạnh giọng nói: Nếu như muội không chịu nói thật, từ ngày hôm nay ta sẽ không để ý muội nữa. Sau này muội cũng không cần trở lại viện Thùy Sao tìm ta.
Lông mi Phương Cẩn Chi lại run lên, nước mắt liền lăn xuống.
Lục Vô Nghiên đau lòng không chịu nổi, hắn vừa định bỏ cuộc, thì nghe thấy Phương Cẩn Chi nhỏ giọng lầm bầm câu gì đó, bé nghiêng đầu, giọng nói quá nhỏ, lại mang theo nức nở, hòa toàn nghe không rõ.
Cái gì? Lục Vô Nghiên tiến sát lại.
Dù sao. . . . . . sớm muộn gì huynh cũng sẽ không để ý muội nữa!
Tại sao?
Muội biết huynh chỉ xem muội như muội muội của huynh! Muội muội huynh tên là Chi Chi, tên của muội lại đồng âm với nàng ấy! Khi còn bé nàng ấy cũng không đi học, nàng ấy cũng thích ăn hồng đậu đường! Lúc muội tới phủ Ôn Quốc Công năm tuổi, nàng.... khi nàng ấy qua đời cũng năm tuổi! Chờ khi muội trưởng thành sẽ không còn giống muội muội trong trí nhớ của huynh, huynh sẽ không để ý nữa..... Phương Cẩn Chi ão não hét lên, vừa khóc vừa nói, vừa đẩy Lục Vô Nghiên ra.
Bé lấy tay bụm mặt, giọng nói đứt quãng: Muội sợ, sợ sau này Tam ca ca sẽ không để ý tới muội nữa. . . . . .
Lục Vô Nghiên muốn kéo bàn tay đang bụm mặt của bé ra, để lau nước mắt cho bé, nhưng còn chưa đụng vào đã thu tay lại.
Hắn trầm lặng một lúc, rồi nói: Chi Chi nhỏ hơn ta bốn tuổi, bởi vì sinh non nên thân thể con bé vẫn luôn rất yếu ớt, cho nên mới không có cách nào đi học, cũng không có biện pháp rời khỏi Lục gia. Sau đó bởi vì một chút ngoài ý muốn, con bé đã qua đời lúc năm tuổi. Mà Tam ca của ngươi từ lúc ba tuổi cũng không ở phủ Ôn Quốc Công.
Lục Vô Nghiên dừng một chút, lướt qua đoạn ký ức hai năm làm con tin đó, rồi nói: Sau khi ta mười tuổi mới trở về phủ Ôn Quốc Công thường trú.
Phương Cẩn Chi hạ tay xuống, nghi hoặc nhìn Lục Vô Nghiên.
Cẩn Chi thông minh như vậy, đã hiểu rõ chưa? Lục Vô Nghiên mỉm cười hỏi bé.
Phương Cẩn Chi chớp mắt mấy cái, bé muốn xòe hai bàn tay ra, nhưng tay phải của bé bị thương, đầu ngón tay đều bị băng bó lại. Lục Vô Nghiên cười khẽ đưa tay mình cho bé, để bé đếm.
Phương Cẩn Chi do dự một lúc, rồi mới kéo mấy ngón tay của Lục Vô Nghiên bắt đầu tính toán. Bé tính toán nửa ngày, mới thả tay Lục Vô Nghiên xuống, nhìn hắn nghi hoặc nói: Lúc nàng ấy ra đời Tam ca ca không ở Lục gia, lúc nàng ấy qua đời Tam ca ca cũng không ở Lục gia. . . . . .
Ừ. Lúc này Lục Vô Nghiên mới dùng ngón tay đi lau nước mắt trên gò má bé. Những năm đó, chỉ ngày tết ta mới có thể trở về Lục gia, đối với ta mà nói, hình dáng của Chi Chi như thế nào ta đã sớm không còn nhớ rõ. Số lần ta nhìn thấy con bé còn không nhiều bằng số lần ta gặp Cẩn Chi. Chi Chi trong ký ức của ta... khi con bé còn bé xíu ta chỉ nhìn thấy từ xa được mấy lần, nhưng trong hai năm con bé bốn năm tuổi, ta không gặp được con bé một lần. Nếu thật sự nói đến Chi Chi trong trí nhớ, đó cũng chỉ là một Tiểu Bất Điểm mới vừa chập chững biết đi, còn là một con ma bệnh yếu ớt. Cẩn Chi của chúng ta có giống như muội ấy không? Hồng đậu đường.... muội ấy thích ăn hồng đậu đường?
Không phải như thế sao? Phương Cẩn Chi nhìn Lục Vô Nghiên, đôi mắt to tròn ngập tràn nghi hoặc. Chẳng lẽ từ trước đến nay bé đều đoán sai sao? Không phải vì Lục Giai Chi mà Tam ca ca mới đối xử tốt với mình sao?
Nhưng mà.... huynh chỉ là biểu ca của muội! Phương Cẩn Chi không khỏi nhích cái mông nhỏ về sau một chút.
Nhưng mà.... không phải Cẩn Chi của chúng ta đã nói sau này trưởng thành muốn gả cho ta sao?
Phương Cẩn Chi ngẩn người Nhưng....
Bé lại mơ hồ.
Chúng ta còn ngoéo tay, Cẩn Chi đã quên rồi sao? Lục Vô Nghiên nheo mắt lại, vén mớ tóc rối ra sau tai cho bé.
Cẩn Chi đâu có quên, nhưng.... Phương Cẩn Chi cau mày. Như lời Tam ca ca nói, gả cho Tam ca ca thì huynh sẽ một mực đối xử tốt với muội sao? Đúng vậy sao? Là như vậy sao?
Chỉ cần muội gả cho ta...thì ta sẽ một mực đối xử tốt với muội, đúng, là như vậy.
Nhưng. . . . . . Phương Cẩn Chi cúi đầu, vẫn còn chưa hiểu.
Lục Vô Nghiên cười cười, hỏi: Cẩn Chi suy nghĩ một chút đi, phụ thân muội đối với mẫu thân muội có tốt không?
Tốt! Phương Cẩn Chi dùng sức gật đầu.
Đúng vậy, chờ Cẩn Chi trưởng thành gả cho Tam ca ca, Tam ca ca sẽ giống như phụ thân muội đối với mẫu thân muội vậy đó. Sẽ luôn đối xử tốt với muội như vậy. Không, sẽ tốt hơn như vậy.
Bởi vì....như vậy sẽ trở thành người nhà phải không?
Đúng vậy, người nhà, người nhà sống chết không từ bỏ. Lục Vô Nghiên cố ý nhấn mạnh năm chữ sống chết không từ bỏ .
Phương Cẩn Chi nghiêng đầu, xem xét kỹ lưỡng Lục Vô Nghiên, những vẫn không nghĩ ra. Bé vẫn cho rằng bởi vì Lục Giai Chi, Tam ca ca mới có thể đặc biết đối xử tốt với bé. Cho nên bé cảm thấy có lẽ bởi vì mình còn nhỏ, nên Tam ca ca mới có thể tốt với mình. Đợi đến khi bé trưởng thành, Tam ca ca sẽ không để ý bé nữa, bé cũng sẽ bị đối xử giống như mấy biểu tỷ muội khác của Lục gia.
Cho nên, bé vẫn luôn rất cẩn thận lấy lòng hắn. Đồng thời cũng liều mạng tự nhắc nhở bản thân không thể quá lệ thuộc vào lòng tốt của hắn.
Nhưng bây giờ Tam ca ca lại nói cho bé biết chỉ cần bé gả cho hắn, hắn sẽ một mực đối xử tốt với bé!
Tam ca ca, vậy, vậy khi nào muội gả cho huynh. . . . . . Bé rụt rè kéo kéo ngực áo Lục Vô Nghiên, giọng nói nồng nặc mùi vị chờ mong.
Lục Vô Nghiên nhướng mày, nghĩ thầm, vẫn là tiểu hài tử dễ gạt gẫm. Đợi khi con bé trưởng thành, muốn cưới được con bé quả thật khó như lên trời. Mặc dù từ nhỏ Phương Cẩn Chi đã là một người đa tâm, nhưng hiện tại cũng không biết gì về tình yêu nam nữ, cưới gả.
Đợi đến khi Cẩn Chi thích Tam ca ca. Giọng nói của Lục Vô Nghiên du dương, lại mang theo chút vui vẻ không thể diễn tả. Nhìn thấy bộ dạng hận không thể lập tức gả cho hắn vào ngay ngày hôm nay của Phương Cẩn Chi, trong lòng Lục Vô Nghiên liền dâng lên một loại khoái cảm hả hê kỳ diệu.
Hiện tại muội rất thích Tam ca ca nha! Phương Cẩn Chi chớp chớp đôi mắt to, nghiêm túc nói.
Lục Vô Nghiên lại nhẹ nhàng xoa xoa đầu bé, nói: Thích ta? Hay thích ta có thể che chở cho muội?
Phương Cẩn Chi ngây ngẩn cả người, ngay sau đó gương mặt bé đỏ bừng lên chỉ trong nháy mắt. Thì ra Tam ca ca đã sớm biết mình cố ý lấy lòng hắn! Phương Cẩn Chi lập tức bị xấu hổ bao phủ, bé cúi đầu, giống như vừa phạm phải sai lầm khủng khiếp.
Muội thích Tam ca ca có thể che chở cho muội. . . . . . Phương Cẩn Chi ngẩng đầu lên. Nhưng vì sao muội lại không thể vì Tam ca ca tốt với muội mà thích Tam ca ca chứ?
Lục Vô Nghiên thế nhưng không thể trả lời, hắn cười khổ, không ngờ hắn vậy mà lại bị con bé sáu tuổi
/192
|