Phương Cẩn Chi ngơ ngác nhìn vị Đại phu nhân của phủ Vinh Quốc Công đang ngồi xổm trước mặt mình, không tự chủ lùi về phía sau một bước.
Đại phu nhân có chút thương tâm nhìn bé, hỏi: Cẩn Chi không muốn sao?
Thẩm mụ mụ vội vàng ngồi xổm xuống, dịu dàng khuyên lơn : Phu nhân, Cẩn Chi cô nương còn nhỏ, suy nghĩ vẫn còn chưa rõ ràng là chuyện gì đang xảy ra đâu.
Coi ta kìa, hồ đồ. Đại phu nhân miễn cưỡng cười cười, bà kéo tay Phương Cẩn Chi, kéo bé đến bên cạnh mình, dịu dàng nói: Nơi này là phủ Vinh Quốc Công, ta là Đại phu nhân trong phủ.
Bà lại đánh giá Phương Cẩn Chi từ trên xuống dưới, rồi nói: Ta cũng có một nữ nhi, con bé tên là Phương Kim Dao. Cũng xấp xỉ với con.
Bà vươn tay ôm đầu Phương Cẩn Chi, chỉ một động tác này thôi cũng khiến bà đỏ hồng hai mắt. Bà cố gắng dằn xuống khó chịu trong lòng, nói tiếp: Năm tháng trước, con bé.... ngoài ý muốn đã rời bỏ ta....
Phương Cẩn Chi A một tiếng, bé hiểu cảm cái giác đau đớn khi mất đi người thân nhất này.
Đại phu nhân đừng quá đau khổ. . . . . . Mặc dù Phương Cẩn Chi vẫn không được tự nhiên vò vò vạt áo, nhưng đối mặt với Đại phu nhân của phủ Vinh Quốc Công này, cảnh giác và đề phòng lúc bắt đầu đã vơi đi rất nhiều.
Vì những lời an ủi mềm mại của bé mà nước mắt Đại phu nhân bắt đầu rơi xuống.
Phương Cẩn Chi ngẫm ngẫm nghĩ nghĩ, rồi dùng ngón tay lau đi nước mắt cho bà. Bé nói: Mẫu thân của con cũng đã mất rồi, nhưng con không khóc. Bởi vì con biết con có khóc thế nào mẫu thân cũng sẽ không trở về được, hơn nữa mẫu thân nhất định hy vọng con sống thật vui vẻ. Cho nên, Đại phu nhân cũng đừng khóc, nữ nhi của người nhất định cũng không muốn nhìn thấy dáng vẻ thương tâm khổ sở của người.
Một tiểu cô nương năm sáu tuổi, giọng nói ngọt ngào mềm mại. Nói những câu như vậy, khiến Đại phu nhân vừa đau lòng vừa ấm áp.
Đứa bé ngoan. . . . . . Bà vội vàng lau nước mắt trên mặt, cố gắng kéo ra một nụ cười.
Là vị biểu cô nương mà Lục gia đưa tới phải không? Lại những tiếng sột soạt của y phục va chạm vào nhau vang lên, một vị lão phu nhân chừng năm mươi tuổi được người ta đỡ vào trong phòng. Loại vải đang mặc trên người bà là hạc gấm thượng đẳng, đẹp đẽ quý phái. Nhưng không biết có phải vì trên người bà không mang kim ngân ngọc khí hay không, mà nhìn bà rất từ ái, bình dị và gần gũi.
Mẫu thân, người cũng tới rồi. Đại phu nhân vội kéo Phương Cẩn Chi đến trước mặt bà ấy.
Vị lão thái thái của phủ Vinh Quốc Công tỉ mỉ quan sát Phương Cẩn Chi, bà gật đầu một cái, nói: Nhìn rất hiểu chuyện, dáng vẻ cũng thanh tú, nhưng hơi thảm một chút.
Bà khẽ khom người, dùng ngón tay chỉ vào trán Phương Cẩn Chi, hiền hòa hỏi: Còn đau không?
Phương Cẩn Chi lắc đầu một cái: Đã bôi thuốc rồi ạ, không đau.
Lão thái thái cười híp mắt, nói: Sao lại cúi đầu nói chuyện? Nghe cứ là lạ.
Đại phu nhân vội vàng giải thích: Cẩn Chi đang thay răng, nên có một số âm đọc còn chưa chuẩn.
Lão thái thái cười nói: Hiện tại đang thay con bé nói chuyện? Cũng tốt, con hài lòng là tốt rồi. Con hài lòng là tốt rồi!
Mẫu thân. . . . . . Đại phu nhân cảm kích nhìn lão thái thái, lão thái thái kéo tay của đại phu nhân đặt vào trong lòng bàn tay vỗ vỗ. Lão thái thái lại vẫy vẫy tay về phía Phương Cẩn Chi, chờ Phương Cẩn Chi đi tới trước mặt, rồi kéo bàn tay của bé đặt vào trong tay đại phu nhân, từ ái nói: Hài tử à, về sau đối xử tốt với mẫu thân con, có được hay không?
Bà ấy không phải là mẫu thân của con. Phương Cẩn Chi rút tay lại, lui về phía sau một bước. Bé mím môi, yên lặng đứng đó. Bên trong đôi mắt to tròn trong suốt là sự xa cách.
Lão thái thái, đại phu nhân, cùng một phòng nha hoàn, lão mụ tử cũng im lặng, vốn đang vui mừng hăng hái bỗng nhiên cứng lại.
Một nha hoàn mười lăm mười sáu tuổi vén màn đi vào, bẩm: Thái thái, đại phu nhân, đằng trước bảo dẫn biểu cô nương Lục gia qua đó.
Ý cười xuất hiện trên mặt Đại phu nhân một lần nữa, bà dịu dàng kéo tay Phương Cẩn Chi, hỏi: Cẩn Chi có thể tự đi được không?
Có thể, con có thể tự mình đi. Phương Cẩn Chi vội nói. Bé không biết đằng trước là chỗ nào, cũng không biết có phải là tiền thính vừa rồi hay không. Nếu quả thật như vậy, có phải Tam ca ca cũng đang ở đó?
Đại phu nhân cố ý sai nô bộc lấy một cái áo choàng lông màu hạnh khoác lên cho Phương Cẩn Chi, rồi mới dắt bé đi đến tiền viện. Lúc Phương Cẩn Chi bị Lục Vô Nghiên mang ra khỏi phủ Ôn Quốc Công, trên người chỉ bọc một cái cáo lông của Lục Vô Nghiên, nhưng khi xuống xe ngựa vì khó coi nên đã cởi ra.
Dọc đường đi, chốc chốc đại phu nhân lại đau lòng nhìn cái trán đang băng bó của Phương Cẩn Chi. Thật ra thì nơi này cách tiền thính cũng không xa, nhưng suốt lộ trình chừng một khắc, bà đã hỏi Phương Cẩn Chi đến ba lần: Cẩn Chi có mệt hay không? Để mụ mụ ôm con có được hay không?
Nhưng lần nào Phương Cẩn Chi cũng chỉ cảm kích lắc đầu, bày tỏ mình không mệt, tự
Đại phu nhân có chút thương tâm nhìn bé, hỏi: Cẩn Chi không muốn sao?
Thẩm mụ mụ vội vàng ngồi xổm xuống, dịu dàng khuyên lơn : Phu nhân, Cẩn Chi cô nương còn nhỏ, suy nghĩ vẫn còn chưa rõ ràng là chuyện gì đang xảy ra đâu.
Coi ta kìa, hồ đồ. Đại phu nhân miễn cưỡng cười cười, bà kéo tay Phương Cẩn Chi, kéo bé đến bên cạnh mình, dịu dàng nói: Nơi này là phủ Vinh Quốc Công, ta là Đại phu nhân trong phủ.
Bà lại đánh giá Phương Cẩn Chi từ trên xuống dưới, rồi nói: Ta cũng có một nữ nhi, con bé tên là Phương Kim Dao. Cũng xấp xỉ với con.
Bà vươn tay ôm đầu Phương Cẩn Chi, chỉ một động tác này thôi cũng khiến bà đỏ hồng hai mắt. Bà cố gắng dằn xuống khó chịu trong lòng, nói tiếp: Năm tháng trước, con bé.... ngoài ý muốn đã rời bỏ ta....
Phương Cẩn Chi A một tiếng, bé hiểu cảm cái giác đau đớn khi mất đi người thân nhất này.
Đại phu nhân đừng quá đau khổ. . . . . . Mặc dù Phương Cẩn Chi vẫn không được tự nhiên vò vò vạt áo, nhưng đối mặt với Đại phu nhân của phủ Vinh Quốc Công này, cảnh giác và đề phòng lúc bắt đầu đã vơi đi rất nhiều.
Vì những lời an ủi mềm mại của bé mà nước mắt Đại phu nhân bắt đầu rơi xuống.
Phương Cẩn Chi ngẫm ngẫm nghĩ nghĩ, rồi dùng ngón tay lau đi nước mắt cho bà. Bé nói: Mẫu thân của con cũng đã mất rồi, nhưng con không khóc. Bởi vì con biết con có khóc thế nào mẫu thân cũng sẽ không trở về được, hơn nữa mẫu thân nhất định hy vọng con sống thật vui vẻ. Cho nên, Đại phu nhân cũng đừng khóc, nữ nhi của người nhất định cũng không muốn nhìn thấy dáng vẻ thương tâm khổ sở của người.
Một tiểu cô nương năm sáu tuổi, giọng nói ngọt ngào mềm mại. Nói những câu như vậy, khiến Đại phu nhân vừa đau lòng vừa ấm áp.
Đứa bé ngoan. . . . . . Bà vội vàng lau nước mắt trên mặt, cố gắng kéo ra một nụ cười.
Là vị biểu cô nương mà Lục gia đưa tới phải không? Lại những tiếng sột soạt của y phục va chạm vào nhau vang lên, một vị lão phu nhân chừng năm mươi tuổi được người ta đỡ vào trong phòng. Loại vải đang mặc trên người bà là hạc gấm thượng đẳng, đẹp đẽ quý phái. Nhưng không biết có phải vì trên người bà không mang kim ngân ngọc khí hay không, mà nhìn bà rất từ ái, bình dị và gần gũi.
Mẫu thân, người cũng tới rồi. Đại phu nhân vội kéo Phương Cẩn Chi đến trước mặt bà ấy.
Vị lão thái thái của phủ Vinh Quốc Công tỉ mỉ quan sát Phương Cẩn Chi, bà gật đầu một cái, nói: Nhìn rất hiểu chuyện, dáng vẻ cũng thanh tú, nhưng hơi thảm một chút.
Bà khẽ khom người, dùng ngón tay chỉ vào trán Phương Cẩn Chi, hiền hòa hỏi: Còn đau không?
Phương Cẩn Chi lắc đầu một cái: Đã bôi thuốc rồi ạ, không đau.
Lão thái thái cười híp mắt, nói: Sao lại cúi đầu nói chuyện? Nghe cứ là lạ.
Đại phu nhân vội vàng giải thích: Cẩn Chi đang thay răng, nên có một số âm đọc còn chưa chuẩn.
Lão thái thái cười nói: Hiện tại đang thay con bé nói chuyện? Cũng tốt, con hài lòng là tốt rồi. Con hài lòng là tốt rồi!
Mẫu thân. . . . . . Đại phu nhân cảm kích nhìn lão thái thái, lão thái thái kéo tay của đại phu nhân đặt vào trong lòng bàn tay vỗ vỗ. Lão thái thái lại vẫy vẫy tay về phía Phương Cẩn Chi, chờ Phương Cẩn Chi đi tới trước mặt, rồi kéo bàn tay của bé đặt vào trong tay đại phu nhân, từ ái nói: Hài tử à, về sau đối xử tốt với mẫu thân con, có được hay không?
Bà ấy không phải là mẫu thân của con. Phương Cẩn Chi rút tay lại, lui về phía sau một bước. Bé mím môi, yên lặng đứng đó. Bên trong đôi mắt to tròn trong suốt là sự xa cách.
Lão thái thái, đại phu nhân, cùng một phòng nha hoàn, lão mụ tử cũng im lặng, vốn đang vui mừng hăng hái bỗng nhiên cứng lại.
Một nha hoàn mười lăm mười sáu tuổi vén màn đi vào, bẩm: Thái thái, đại phu nhân, đằng trước bảo dẫn biểu cô nương Lục gia qua đó.
Ý cười xuất hiện trên mặt Đại phu nhân một lần nữa, bà dịu dàng kéo tay Phương Cẩn Chi, hỏi: Cẩn Chi có thể tự đi được không?
Có thể, con có thể tự mình đi. Phương Cẩn Chi vội nói. Bé không biết đằng trước là chỗ nào, cũng không biết có phải là tiền thính vừa rồi hay không. Nếu quả thật như vậy, có phải Tam ca ca cũng đang ở đó?
Đại phu nhân cố ý sai nô bộc lấy một cái áo choàng lông màu hạnh khoác lên cho Phương Cẩn Chi, rồi mới dắt bé đi đến tiền viện. Lúc Phương Cẩn Chi bị Lục Vô Nghiên mang ra khỏi phủ Ôn Quốc Công, trên người chỉ bọc một cái cáo lông của Lục Vô Nghiên, nhưng khi xuống xe ngựa vì khó coi nên đã cởi ra.
Dọc đường đi, chốc chốc đại phu nhân lại đau lòng nhìn cái trán đang băng bó của Phương Cẩn Chi. Thật ra thì nơi này cách tiền thính cũng không xa, nhưng suốt lộ trình chừng một khắc, bà đã hỏi Phương Cẩn Chi đến ba lần: Cẩn Chi có mệt hay không? Để mụ mụ ôm con có được hay không?
Nhưng lần nào Phương Cẩn Chi cũng chỉ cảm kích lắc đầu, bày tỏ mình không mệt, tự
/192
|