Trên một đỉnh núi nằm trong mây của Luyện Khí tông...
Lôi Cương ngây người nhìn biển mây trắng. Xung quanh dường như là một thế giới màu trắng có chút gì đó chói mắt. Đây là lần đầu tiên, Lôi Cương đứng trên đỉnh một ngọn núi cao mà thưởng thức cảnh đẹp vô biên xung quanh.
Tử Vận đứng trước mặt Lôi Cương, ánh mắt đăm chiêu không hề có tâm tư mà thưởng thức đám mây trắng cùng với hắn.
- Tử Vận! Ngươi đang suy nghĩ gì vậy?
Lôi Cương nhìn Tử Vận, sự thích thú giảm đi mấy phần. Lôi Cương biết Tử Vận đưa mình tới đây chắc chắn là có chuyện.
Tử Vận cũng không lên tiếng, chỉ nhìn về đám mây trải dài phía trước như đang suy nghĩ gì đó. Sắc mặt Lôi Cương từ từ trầm lại chờ đợi câu trả lời của Tử Vận. Nhưng Tử Vận vẫn không để ý tới Lôi Cương chỉ im lặng không nói.
- Tử Vận! Có phải trong lòng người đang có tâm sự hay không? Mấy ngày qua ta có cảm nhận được. Nhưng ta biết có một số chuyện ta không nên hỏi vì vậy mà cũng không dám hỏi. Nếu ngươi có thể nói ra cho nhẹ người thì cứ nói ra.
Lôi Cương trầm giọng nói, ánh mắt có chút quan tâm, yêu thương. Lôi Cương không biết rằng mình có cảm giác gì với Tử Vận, chỉ có điều nếu như không gặp Tử Vận thì hắn cảm thấy không thoải mái, lúc nào cũng nghĩ tới nàng. Cái cảm giác này khiến cho Lôi Cương không hiểu tại sao.
Tử Vận hơi run người, khẽ chớp mắt vài cái. Thật lâu sau, Tử Vận mới nói một cách chậm rãi:
- Lôi Cương! Hiện giờ ngươi đứng trên đỉnh núi này có cảm giác thế nào?
Lôi Cương thắc mắc mà nhìn Tử Vận, không hiểu tại sao nàng lại hỏi như vậy. Nhìn quanh một chút rồi hắn trả lời:
- Đứng trên đỉnh núi này ta có thể nhìn thấy biển mây mênh mông, rất đẹp.
- Còn gì nữa không?
Sắc mặt Tử Vận vẫn thản nhiên mà hỏi.
Lôi Cương ngơ ngác nhìn biển mấy kỹ càng rồi lắc đầu, nói:
- Ngoại trừ mây ra không còn thứ gì khác.
- Lôi Cương! Ngươi phải nhớ kỹ. Mỗi người lên ngày càng cao thì người đó không phải chỉ nhìn thấy mỗi mặt đất. Ngươi đi trên mặt đất chỉ có thể ngước mắt lên mà nhìn trên trời. Nhưng nếu ngươi đứng trên đỉnh núi này thì ngươi có thể nhìn thấy biển mây, thậm chí nhìn xuống có thể thấy những ngọn núi cao thấp khác nhau. Có một số việc, cần phải đứng cao mới có thể thấy được.
Tử Vận nói một cách chậm rãi, âm thanh hết sức nghiêm túc, lan khắp cả đỉnh núi. Một làn gió nhẹ nhàng thổi tới vuốt ve mái tóc của Tử Vận khiến cho nàng giống như một tiên nữ giáng trần.
Lôi Cương cúi đầu suy nghĩ rồi lát sau ngẩng đầu mà nhìn Tử Vận rồi hỏi:
- Chuyện này có gì khác nhau? Đứng ở chỗ nào cũng có thể thấy được mà.
- Đây là tâm tính. Tâm tính của cường giả và tâm tính của người thường cũng đều khác nhau. Chẳng hạn như người đứng trên mặt đất chỉ có thể nhìn thấy một khoảng nào đó còn ngươi đứng ở đây thì có thể nhìn thấy mọi nơi. Ngươi có hiểu ý của ta không?
Tử Vận quay đầu, nhìn Lôi Cương mà hỏi.
Lôi Cương ngơ ngác lắc đầu, không hiểu ý của Tử Vận có nghĩa là gì.
Tử Vận cười nhạt một tiếng. Tiếng cười của nàng có chút gì đó cô đơn, bất đắc dĩ. Sau đó, nàng lẩm bẩm nói:
- Hiện tại ngươi con nhỏ, còn chưa hiểu. Tu luyện cho tốt đi. Sau này rồi ngươi sẽ hiểu. Được rồi! Chúng ta đi thôi.
Tử Vận giơ bàn tay mềm mại kéo Lôi Cương đang ngơ ngác mà bay xuống núi. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Nửa tháng sau, ở khoảng trống diễn ra đại hội giao lưu.
Trên vách đá đã ngồi đầy những cường giả mạnh nhất của Trung Xu giới. Cả đám nhìn soi mói xuống dưới. Mà tông chủ Hỏa Đức của Luyện Khí tông thì bay trên không trung mà lên tiếng:
- Đã trải qua mấy vòng tỉ thí. Cuối cùng chỉ còn lại bốn mươi người các ngươi. Các ngươi hãy trổ hết tài năng mà đoạt lấy ba vị trí đứng đầu đi.
Phía dưới Hỏa Đức, ánh mắt của bốn mười người thanh niên hết sức nghiêm túc, ý chí chiến đấu dào dạt nhìn lên trời. Cả bốn mươi người đều là những nhân tài được chọn ra sau mấy vòng tỉ thí.
Trong đó, Đan Thần, Luyện Hư, Lôi Cương, Đao Đồ, Âm Lệ là năm người chúng ta đã biết rõ. Còn lại ba mươi lăm người khác phần lớn là đệ tử của bảy đại môn phái. Nhưng trong số đó có hai người lần này là ngựa ô của đại hội giao lưu. Một người là Linh Cương của Cương Linh tông. Một người khác là Hư Đứng của Hư Đạo tông. Tông phái của cả hai đều là tông phái nhỏ, nên có thể bước vào trong số bốn mươi người thì sau đại hội giao lưu, thân phận của bọn họ sẽ tăng vọt, thậm chí có rất nhiều đệ tử ngưỡng mộ.
- Bây giờ, bốn mươi đệ tử có thể tùy chọn đối thủ của mình. Nhưng mỗi người phải chọn lấy một người, nếu không sẽ mất đi tư cách tham gia tranh đoạt ba vị trí dẫn đầu.
Hỏa Đức hét to.
Lôi Cương nắm chặt hai tay nhìn lên không trung mà lẩm bẩm:
- Ca có thấy được không? Tiểu Cương cố gắng. Tiểu Cương đang trưởng thành đây...ca....
Trong thế giới Hỗn Độn, ở một môn phái viễn cổ với khí thế vô biên, một gã thanh niên mi thanh mục tú đang ngồi xếp bằng ở trong một góc của môn phái, hai mắt nhắm nghiền chìm sâu vào trong tu luyện.
Đột nhiên, người thanh niên mở to mắt. Đôi mắt thâm thúy như bao phủ tất cả mọi thứ. Một thứ uy thế hùng mạnh từ trong cơ thể người thanh niên bùng nổ khiến cho bầu trời đang trong xanh chợt kéo đầy mây đen.
"Ầm...ầm...." Một tiếng sét vang lên chấn động toàn bộ môn phái. Vô số cao thủ cùng mở mắt.
"Graoooo...." Trong đám mây đen không ngờ còn vang lên cả tiếng long ngâm. Một con thần long màu vàng kim thấp thoáng ẩn hiện trong mây.
"Graoooo..." Lại một tiếng long ngâm nữa vang lên. Một con thần long màu hồng chợt xuất hiện.
"Graoooo..." Lại một tiếng thần long vang lên dữ dội. Một con thần long màu vàng đất tiếp tục hiện lên. Ba con thần long quấn lấy nhau trong không trung.
"Graooo...grừ....." Cả ba con thần long cùng gầm lên khiến cho trời đất rung chuyển. Từ từ ba con thần long không ngờ hợp nhất lại thành một con thần long màu tím. "Oành..." Một tiếng nổ vang lên, con thần long màu tím từ trên không trung chợt nhào xuống người thanh niên ở bên dưới.
- A!
Bị con thần long màu tím quấn lấy, người thanh niên hét lên một tiếng thảm thiết. Tiếng hét ấy thậm chí còn át hẳn những tiếng sấm ở trên trời.
Mấy vị lão nhân từ từ xuất hiện ở xung quanh, nhìn chằm chằm người thanh niên đang bị con thần long màu tím bao quanh. Một vị lão nhân trong số đó chợt lẩm bẩm:
- Luyện Hư hợp đạo không ngờ lại dẫn tới lôi kiếp tam hệ nguyên sinh luyện thể. Đúng là thân thể có ba thuộc tính. Kẻ này tiền đồ không thể đo lường được. Tiên Đạo tông chúng ta có được y nhất định sẽ trở nên rầm rộ.
- Tốt lắm! Điền Chân. Lần này ngươi dẫn cho Tiên Đạo tông chúng ta một đứa con cưng như vậy. Sau này bước vào nội tông tu luyện đi.
Một vị lão nhân khác vui mừng, quay đầu nhìn lại một lão nhân ở phía sau mà nói.
Vị lão nhân kia run người, gương mặt vô cùng kích động, quỳ rạp trên không trung mà dập đầu chín cái, nói:
- Đa tạ tông chủ! Đa tạ các vị trưởng lão.
- Điền Chân! Chờ hắn tỉnh lại dẫn hắn tới gặp lão phu.
Một lão nhân mặc một bộ trang phục được tết bằng sợi gai trầm giọng nói.
Bất chợt, mấy vị lão nhân biến mất trong không trung. Lúc này, trong tông phái có rất nhiều đệ tử tới đây, ngạc nhiên nhìn người thanh niên đang bị con thần long màu tím luyện thể.
Điền Chân run rẩy mãi như không tin được vào những gì mà mình nghe thấy. Thái thượng trưởng lão đã nói dẫn hắn đi gặp người? Điền Chân từ từ nhìn về phía người thanh niên, ánh mắt sáng ngời. "Tiền đồ sau này không thể đo lường được, vậy mà mình lại người dẫn đường của hắn..."
Suốt một tháng trôi qua, con thần long màu tím gần như chui vào trong cơ thể của người thanh niên. Lúc này, toàn thân gã lưu chuyển một làn ánh sáng ba màu.
Đột nhiên, người thanh niên chợt mở mắt, ánh mắt thâm thúy không ngờ lại lóe lên ba loại hào quang. Nhưng nó chỉ lóe lên một chút rồi lại trở lại như bình thường. Người thanh niên chậm rãi nhìn về phía lão nhân bên cạnh, ánh mắt vui vẻ mà chậm rãi nói:
- Sư tôn...
Điền Chân giật mình, chợt mở mắt nhìn về phía người thanh niên, gương mặt co giật mấy cái rồi nhỏ giọng nói:
- Lôi Ma! Lúc trước sở dĩ ta không thu ngươi làm đồ đệ đó là vì cơ bản ta không thể dạy được cho ngươi. Ngươi gọi ta là Điền Chân sư huynh đi. Sau này, ngươi coi như trở thành một phần tử thực sự của Tiên Đạo tông.
Người thanh niên sửng sốt, ánh mắt lóe lên một tia sáng nhưng cũng không nói gì thêm.
- Được rồi! Lôi Ma! Tư chất của người quá tuyệt vời. Chưa tới mười năm đã đạt được tới tình trạng như vậy. Hãy theo ta đi gặp Thái Thượng trưởng lão đi.
Nét mặt của Điền Chân kích động, ửng hồng. Thái Thượng trưởng lão của Tiên Đạo tông... Có lẽ chỉ có Thái Thượng trưởng lão mới có khả năng trở thành sư phụ của gã. Cũng là nhờ mình có mắt nhìn người.
- Thái thượng trưởng lão?
Âm thanh của người thanh niên không hề kích động mà chỉ có chút kinh ngạc.
- Lôi Ma! Ngươi nhớ kỹ. Nếu như ngươi có thể trở thành đồ đệ của Thái thượng trưởng lão vậy thì địa vị của ngươi sẽ tăng lên.
Điền Chân chợt dừng lại, nhìn nét mặt không hề chú ý của người thanh niên mà ngạc nhiên. Có lẽ cũng chỉ có mình hắn mới có thể giữ được sự bình tĩnh như vậy khi nghe thấy cái tên Thái Thượng trưởng lão. Thậm chí...lại còn có vẻ như chẳng cần. Điền Chân lại thấp giọng nói:
- Hơn nữa. Ngươi có thể nhanh chóng đạt tới Đạo Vương... Tới lúc đó....
Sắc mặt người thanh niên thay đổi, thân mình run rẩy. Ánh mắt thâm thúy nhìn lên không trung không biết đang nghĩ về nơi nào.
- Tiểu Cương... Ca đang cố gắng! Ngươi có thấy không? Cố gắng chờ ca.
/935
|