Hỏa Đức vừa mới nói xong, ánh mắt của bốn mươi đệ tử đều sáng ngời khi biết bản thân có thể tự mình lựa chọn đối thủ. Cả bốn mươi người này đều là thiên tài trong số phần lớn đệ tử của các môn phái. Đột nhiên, Ma Vân, Bạo Lực, Chân Cương cùng với Kiếm Thần, thậm chí là Đan Thần, Luyện Hư, Ngộ Đạo đều nhìn về phía Lôi Cương với ánh mắt tràn ngập ý chí chiến đấu.
Lôi Cương vẫn nhìn lên không trung không biết đang nghĩ về nơi nào.
- Tự mình lựa chọn đối thủ? Hừ! Hôm nay, Kiếm Thần ta sẽ rửa sạch mối nhục lần trước.
Kiếm Thần thầm nhủ trong lòng. Y chờ đợi giờ phút này đã lâu lắm rồi.
- Bắt đầu khiêu chiến.
Hỏa Đức hét to một tiếng rồi bay về phía khoảng không bên trên.
- Âm Lệ khiêu chiến ngươi!
Hỏa Đức vừa nói xong, một âm thanh lạnh lùng chợt vang lên. Ánh mắt Âm Lệ hừng hực ý chí chiến đấu mà nhín Ma Vân chằm chằm.
Đám đệ tử đứng xem liền ồ lên. Đặc biệt là đệ tử của Ma Luyện môn lại càng có ý khinh thường. Một tên đệ tử không biết môn phái nào mà lại dám khiêu chiến đại sư huynh của họ, thế nào khác nào muốn chết?
Ma Vân cũng sững sờ, không nghĩ mình lại là người đầu tiên bị khiêu chiến. Trong lúc y vẫn còn đang suy nghĩ xem có nên khiêu chiến Lôi Cương trước hay không hay là người khác thì không ngờ.... Ma Vân từ từ nhìn về phía Âm Lệ, rồi gật đầu:
- Như ngươi mong muốn.
Gương mặt lạnh lùng của Âm Lệ có chút kích động, ửng hổng. Ngay từ đầu đại hội, Âm Lệ đã để ý tới Ma Vân. Đặc biệt là trong trận đấu đầu tiên, Ma Vân một chiêu đánh bại đối thủ khiến cho Âm Lệ hết sức khiếp sợ. Sự khiếp sợ đó khiến cho bao ngày qua, Âm Lệ vẫn tự hỏi nếu bản thân phải chống lại Ma Vân thì có bao nhiêu phần trăm chiến thắng? Càng nghĩ lâu, nó lại càng trở thành một thứ khúc mắc trong lòng Âm Lệ. Âm Lệ hiểu được, nếu như mình không gạt bỏ được điều đó thì con đường tu luyện sau này của gã sẽ rất khó khăn. Vì vậy mà ngay từ đầu, Âm Lệ đã lựa chọn khiêu chiến Ma Vân.
Hai người chậm rãi đi lên lôi đài...
Trên vách đá, một vị lão nhân áo tím cứng người nhìn xuống cái bóng lạnh lùng bên dưới mà muốn hộc máu. Kiếm Đỉnh môn của lão có tất cả mười ba vị đệ tử, chỉ có hai người lọt vào trong số bốn mươi người mạnh nhất. Vậy mà lúc này, không ngờ Âm Lệ lại khiêu chiến người đứng đầu trong thế hệ thanh niên của Ma Luyện môn. Chẳng cần phải đánh, tông chủ Xích Kiếm của Kiếm Đỉnh môn cũng biết kết quả thế nào. Nhưng chút bực tức đó cũng chỉ xuất hiện một chút trong lòng lão. Tình hình đã định thì có nói thêm cũng chẳng có tác dụng.
Sau khi kết giới bao phủ lôi đài, Ma Vân đưa tay phải lên mà nói lạnh lùng:
- Mời.
Gương mặt Âm Lệ giật giật mấy cái rồi rút linh kiếm. Gã nhanh chóng di dộng, công về phía Ma Vân.
- Kim Hành trảm! Thức thứ năm.
Âm Lệ thầm hét lên trong lòng. Thanh linh kiếm trong tay tỏa ra ánh sáng màu xanh lao thẳng về phía Ma Vân.
Ma Vân hơi nheo mắt, nắm chặt thanh trọng kiếm. Rồi trong nháy mắt khi Âm Lệ đâm tới, thanh trọng kiếm đột nhiên động mạnh, chém ngang về phía Âm Lệ.
"Keng..." Một âm thanh chói tai vang lên. Ánh mắt của Âm Lệ ngưng trọng, nhanh chóng di động tới bên người Ma Vân. Thanh linh kiếm trong tay chuyển động đâm xuống bụng đối phương.
- Tốc độ tốt lắm.
Âm thanh lạnh lùng của Ma Vân vang lên, nhưng lại không thèm ngăn cản một kiếm đó mà vẫn vung kiếm bổ thẳng vào Âm Lệ.
"Uỳnh..." Một tiếng động trầm thấp vang lên, thanh trọng kiếm chém thẳng lên vai phải của Âm Lệ. Cũng may, Âm Lệ phản ứng kịp thời, dùng linh kiếm cản được nếu không chắc chắn mất đi sức chiến đấu. Âm Lệ lùi lại, sắc mặt tái nhợt, vội vàng hít mấy hơi, cố gắng áp chế khí huyết đang trào lên trong lòng. Tuy nhiên, nơi khóe miệng hắn vẫn xuất hiện một sợi tơ máu. Ánh mắt của Âm Lệ từ từ đỏ lên. Sự hùng mạnh của Ma Vân đã khơi dậy ý chí chiến đấu của Âm Lệ.
Lôi Cương cũng thôi không nghĩ nữa mà nhìn về phía lôi đài đang diễn ra trận chiến giữa Âm Lệ và Ma Vân, trong lòng hắn hết sức nghiêm túc. Ma Vân rất mạnh. Thậm chí Lôi Cương còn coi như gã chính là đối thủ mạnh nhất trong đại hội giao lưu lần này. Mấy trận chiến trước đó, Ma Vân chỉ dùng mấy chiêu là xong khiến cho Lôi Cương không thể nhận ra nông sâu của gã như thế nào.
- Kim Hành trảm! Thức thứ sáu.
Âm Lệ quát khẽ một tiếng, vung kiếm chém xuống người Ma Vân. Một đạo kiếm khí mạnh mẽ xuất hiện. Sau khi bổ một kiếm, Âm Lệ lại vọt tới gần Ma Vân.
- Hừ!
Ma Vân hừ lạnh một tiếng, thanh trọng kiếm trong tay chuyển động, xoay bề mặt to của nó ra ngăn cản kiếm khí của Âm Lệ. Đột nhiên, đồng tử trong mắt Ma Vân co lại khi thấy một đạo kiếm khí chợt lao tới từ phía bên phải. Ma Vân chẳng hề lưỡng lự, quát lên:
- Cấm Ma Cương trảm! Thức thứ năm.
Thanh trọng kiếm đột nhiên tỏa ra khí thế bức người cùng với ánh sáng màu đen chói mắt, bao phủ lấy Âm Lệ.
"Keng keng ... ... "
"Hự!" Âm Lệ bắn ngược trở lại, rơi mạnh xuống nền đất, phun ra một ngụm máu tươi. Quần áo trên người gã rách nát, chảy đầy màu tươi. Âm Lệ cố gắng đứng dậy, một lần nữa cầm lấy linh kiếm. Ánh mắt gã giống như một con sói cứ nhìn Ma Vân chằm chằm.
- Ngươi thực sự vẫn muốn đánh nữa sao?
Ma Vân nhỏ giọng nói. Đối với Âm Lệ, trong lòng Ma Vân có chút khen ngợi. Có thể bức được gã xuất ra cương kỹ cũng không có nhiều người.
Âm Lệ gật đầu, thân mình chợt tỏa ra ánh sáng màu xanh rồi đột nhiên giống như một mũi tên rời khỏi cung vọt về phía Ma Vân. Hắn quát khẽ một tiếng:
- Kim Hành trảm! Thức thứ chín.
Một đạo kiếm khí tỏa ra ánh sáng màu vàng rực rỡ lao về phía Ma Vân.
Ma Vân cầm kiếm bằng hai tay một cách cẩn thận. Nhưng chẳng những gã không lùi lại sau mà còn lao về phía Âm Lệ. Đột nhiên, thanh trọng kiếm sáng rực lên, chuyển động theo một đường tròn rồi Ma Vân quát lên:
- Cấm Ma cương trảm! Thức thứ bảy.
"Oành!" Một âm thanh vang lên lan rộng tới tận chân trời.
Âm Lệ bay ngược ra phía sau. Lần này, hắn không còn đứng dậy được mà nằm trên mặt đất, mở to mắt mà nhìn lên trời. Âm Lệ biết mình đã thua, thua một cách triệt để. Hắn thở ra một hơi, cố gắng nhịn đâu rồi nhỏ giọng nói:
- Ta thua!
Chợt Âm Lệ cố gắng đứng dậy, đi xuống lôi đài rồi xếp bằng ngồi trên mặt đất.
Ma Vân thu thanh trọng kiếm, liếc mắt nhìn Lôi Cương. Y cố gắng ngăn chặn bản thân muốn khiêu chiến với hắn. Ma Vân biết, mặc dù mình vừa mới chiến thắng nhưng cũng tiêu hao rất nhiều cương khí. Vốn đối với Lôi Cương cũng không có nhiều phần thắng vì vậy mà nếu lúc này y đi khiêu chiến thì chỉ có kết quả ngược lại.
Lôi Cương bước tới bên người Âm Lệ, lấy từ trong giới chỉ ra một viên Hồi Phục đan rồi bỏ vào trong miệng gã mà nói:
- Là Hồi Phục đan.
Âm Lệ mở mắt nhìn Lôi Cương, cất giọng khàn khàn:
- Cảm ơn ngươi! Lôi Cương.
Nói xong, y nuốt viên đan dược xuống rồi tiếp tục vận hành Thất Tinh Kiếm Cương quyết.
- Người kế tiếp.
Hỏa Đức ở trên không lại hét to.
Kiếm Thần lạnh lùng nhìn Lôi Cương chằm chằm nhưng không khiêu chiến. Kiếm Thần cũng không phải là kẻ ngốc. Gã biết nếu bây giờ mà khiêu chiến thì bản thân sẽ bất lợi. Tuy rằng có thể rửa được mối nhục lúc trước, nhưng phần thưởng cho ba người đứng đầu lại khiến cho Kiếm Thần điên cuồng hơn.
- Ta là Chân Sơn của Cương Chân môn khiêu chiến ngươi.
Âm thanh của một gã đệ tử lại vang lên, ánh mắt nhìn về phía Linh Cương của Cương Linh tông có chút giảo hoạt. Y thầm nghĩ chỉ là đệ tử của một môn phái nhỏ mà thôi, có lẽ may mắn nên lọt vào trong số bốn mươi người mạnh nhất.
Tướng mạo của Linh Cương hết sức bình thường, nhưng ánh mắt lại sáng ngời, thi thoảng lại lóe lên tia sáng cơ trí. Linh Cương nhìn Chân Sơn rồi gật đầu, nhếch mép cười lạnh. Làm sao mà gã không hiểu được suy nghĩ của Chân Sơn?
Đại chiến lại tiếp tục diễn ra, trên vách đá, các vị tông chủ cùng trưởng lão đều nhắm mắt, chờ đợi trận chiến cuối cùng. Có lẽ chỉ có những trận đấu tranh đoạt ba vị trí đầu tiên mới khơi dậy sự hứng thú của họ.
Trận chiến đầu này, Linh Cương dành thắng lợi.
Sau một ngày, bốn mươi người đã bị loại một nửa.
Trên sân chỉ còn lại có hai mươi đệ tử. Trong số đó có mười đệ tử đang ngồi xếp bằng hồi phục. Những trận khiêu chiến trước đó khiến cho họ bị tiêu hao rất nhiều cương khí và chân khí. Lôi Cương vẫn đứng nguyên tại chỗ như trước. Đan Thần, Luyện Hư, Đao Đồ, Bạo Lực, Ngộ Đạo, Hư Lập cũng như vậy, dường như chẳng hề để ý tới khiêu chiến. Mà đám đệ tử khác dường như biết thân phận của mấy người này nên cũng không dám khiêu chiến.
Ánh mắt của Kiếm Thần nhìn Lôi Cương đầy oán độc. Kiếm Thần đang đợi khi số người khiêu chiến ít đi sẽ khiêu chiến Lôi Cương.
Trên vách đá, đột nhiên xuất hiện một bóng người xinh xắn khiến cho mỗi một vị cao thủ đều mở mắt. Nhìn bóng người áo tím đang ngồi xếp bằng phía trước, cả đám kinh ngạc ngẩn người.
Hỏa Đức mỏ mắt nhìn về phía thiếu nữ bên cạnh mà kinh ngạc. "Một thiếu nữ có khí chất thật tốt!" Chợt lão cảm nhận được có rất nhiều ánh mắt nhìn về đây, Hỏa Đức thầm thở dài. Bản thân lão là tông chủ của Luyện Khí tông, bây giờ có thêm một người thì tự mình phải lên tiếng. Mà Hỏa Đức làm sao lại không biết, có thể đột nhiên xuất hiện ở đây thì đâu phải là người tầm thường?
- Đạo hữu....
Hỏa Đức mở miệng hỏi nhưng ngay lập tức bị ánh mắt của Hỏa Lãnh ở bên cạnh kìm lại. Nhìn cái lắc đầu của Hỏa Lãnh, Hỏa Đức sững sờ, kinh ngạc nhìn thiếu nữ.
- Tử Vận?
Một tiếng kêu kinh ngạc vang lên. Tử Vận quay đầu, nhìn vị lão nhân đó rồi gật đầu thản nhiên. Sau đó, nàng lại quay đầu đi.
Các vị tông chủ xung quanh trừng mắt kinh ngạc nhìn Tử Vận mà thầm hỏi xem thiếu nữ này là ai? Đường đường là tông chủ Ngự Kiếm của Kiếm Cương môn hỏi nhưng cũng không thèm trả lời. Tất cả ánh mắt của mọi người đều tập trung về phía Ngự Kiếm. Mà Ngự Kiếm cũng chỉ hơi xấu hổ chứ không hề có ý trách cứ.
Sau khi nhìn Tử Vận với ánh mắt kinh ngạc, đám người đang ngồi lại từ từ nhắm mắt...
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người bên dưới nếu không hồi phục thì đứng đó chứ không có ai khiêu chiến. Cả đám đều chuẩn bị cho đại chiến tiếp theo. Vì trận chiến này chỉ có thể thắng chứ không được bại nên tất cả đều cẩn thận.
Bạo Lực đưa mắt nhìn đám cao thủ xung quanh rồi bước ra. Gã nhìn đám đệ tử khác khiến cho những người đang ngồi xếp bằng chợt run người, sợ mình sẽ bị gã chỉ. Nhưng cuối cùng, Bạo Lực lại như về phía Hư Lập của Hư Đạo tông mà nói:
- Ngươi có đồng ý đánh một trận với ta không?
Hư Lập hơi sững sờ, ánh mắt có chút quái dị, lúc trước, Bạo Lực tỷ thí khiến cho rất nhiều đệ tử sợ hãi. Mà Hư Lập cũng là một trong số đó. Lúc này, Bạo Lực tự chỉ vào y, nếu như không đánh thì sẽ mất đi tư cách. Mà đánh...thì bản thân cũng không nắm được chiến thắng. Sau khi cân nhắc một lúc, Hư Lập thở dài rồi gật đầu.
Trên vách đá, một vị lão nhân áo tím đang ngồi xếp bằng, ánh mắt chợt trở nên ảm đạm. Tên đệ tử duy nhất của Hư Đạo tông có lẽ bị loại ở đây.
/935
|