-Ầm ầm rầm!
Tiếng động thật lớn tựa như cả vạn tia sấm chớp vang lên. Một luồng sức mạnh cường đại đánh bay Lôi Cương đi. Thân thể hắn cọ xát với không khí tạo thành một ngọn lửa nóng rực, khiến Lôi Cương chẳng khác nào một ngôi sao chổi bắn đi. Bóng người khổng lồ của Huyền Vũ nhanh như chớp đuổi theo Lôi Cương.
Toàn thân Lôi Cương nứt toác, nếu như không nhờ có bộ cốt hài của đệ tử Thái Cổ, hắn tưởng bản thân chắc đã bị trọng thương đến tan xác rồi. Cây sinh mệnh trong cơ thể Lôi Cương ồ ạt tuôn ra sức mạnh hồi phục lại cơ thể hắn. Lôi Cương nhanh chóng dung hợp với cốt hài của đệ tử Thái Cổ. Toàn thân hắn đau nhức nhưng cảm giác có luồng sức mạnh vô tận lan đi khắp toàn thân khiến hắn hết sức thoải mái. Cảm giác mâu thuẫn này khiến Lôi Cương không kìm nổi gào lên một tiếng. Khoảnh khắc khi Huyền Vũ lao tới mang theo sức mạnh công phá dữ dội, gương mặt của Lôi Cương chợt trở nên dữ tợn. Bộ cốt hài của đệ tử Thái Cổ chợt phát ra ánh sáng chói lọi, một luồng sức mạnh vô tận từ đó tuôn ra. Khi Huyền Vũ đã đến gần ngay trước mặt, song quyền của Lôi Cương cùng vung lên. Một luồng sức mạnh vô tận từ đó phát tiết dữ dội, không gian cũng vỡ vụn theo.
-Rầm rầm ầm!!
Tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, cơn chấn động đáng sợ như cơn sóng dữ lan ra khiến cả không gian như một Lôi Trì. Cả tinh cầu Hạ Phương như bị tấn công, nứt vụn rồi nháy mắt hóa thành bột vụn, tan mất.
-Ngao…
Một tiếng rống đầy đau khổ vang lên. Thân thể khổng lồ của Huyền Vũ bị đánh bật lại, không kém gì Lôi Cương lúc trước. Lôi Cương đứng nguyên tại chỗ, mạnh mẽ, toàn thân dính đầy máu tươi. Cơ bắp của hắn nổi lên, bộ cốt hài trắng hếu phát sáng rực cũng lộ rõ, nhìn hết sức đáng sợ.
Lôi Cương hít một hơi thật sâu, thầm giật mình. Luồng ánh sáng trong tì tạng của hắn phát ra màu nhàn nhạt. Cơ thể nứt toác của Lôi Cương nháy mắt đã liền lại. Hắn vẫn chưa dừng lại, nhanh chóng lao về phía trước. Chỉ một lát sau, Lôi Cương đã đứng đó, không chút thương tổn nào. Có điều, hắn biết thần hồn của hắn đã bị thương không nhẹ, cần phải mất khá nhiều thời gian mới bình phục được.
Nhìn Huyền Vũ lơ lửng trên không trước mặt, sát khí trong mắt Lôi Cương phát ra mạnh mẽ. Lúc này, Huyền Vũ đã chịu một quyền đáng sợ từ bộ cốt hài của đệ tử Thái Cổ, máu thịt trong cơ thể đã thành máu loãng. Lớp xác rùa nứt ra, lão khiếp sợ, giật mình nhìn Lôi Cương mà không thể tin nổi. Lão nhìn Lôi Cương không bị thương tổn chút nào, cái đầu lớn của lão vươn ra, rít lên một tiếng không cam lòng.
-Lão già Thổ Nhiếp này, không phải ngươi định độc chiếm Viêm Long đấy chứ? Ha ha, bộ tộc Huyền Vũ của ngươi có chiếm được truyền thừa chiến kỹ của Viêm Long Nhất Mạch cũng chỉ vô dụng mà thôi, chi bằng tặng cho tộc Chu Tước ta là hơn.
Một tiếng cười vang vọng khắp nơi. Một luồng ánh sáng màu trắng rực cháy từ chân trời nhanh chóng lao về đây. Nói là luồng ánh sáng màu trắng chi bằng nói thẳng ra đó là hỏa diễm màu trắng. Ngọn hỏa diễm hừng hực cháy này dường như muốn thiêu đốt vạn vật thành tro bụi vậy.
Lôi Cương quay đầu nhìn phía sau, đôi mắt ánh lên cái cười nhạt. Lão giả vừa xuất hiện vốn đang tươi cười chợt sững lại, kinh ngạc nhìn vết nứt lớn trên cái xác rùa của Huyền Vũ. Gương mặt lão đầy vẻ không tin nổi, lão hô lên ngạc nhiên:
-Thổ Nhiếp, ngươi…Ngươi…
Lão rất nhanh lại quay qua nhìn Lôi Cương, không tin vào mắt mình. Lão đã quen Thổ Nhiếp từ lâu, hiển nhiên biết Thổ Nhiếp là cường giả đại tôn địa giai, khả năng phòng ngự của gã ngay đến cường giả đại tôn thiên giai còn không đánh bại nổi. Vậy mà bây giờ trên cái xác rùa đó lại xuất hiện một vết nứt? Chuyện này có nghĩa là gì? Thổ Nhiếp thất bại sao? Bị tên Viêm Long trước mắt đánh bại sao? Làm sao có thể thế được?
Chuyện này khiến lão giả giật mình lùi lại, rồi hóa thành một luồng sáng lao ra khỏi nơi này. Lôi Cương vẫn chưa đuổi theo. Thần hồn của hắn giờ đang bị thương, hơn nữa, tu vi của lão giả này cũng không thua kém tên Huyền Vũ kia chút nào. Nếu muốn đánh một trận, ai thắng ai thua vẫn còn chưa chắc chắn được. Lúc này, hắn lấy ra một ngọn roi sáu màu, niệm chú, ngọn roi hóa thành một sợi xích khổng lồ quấn lấy Huyền Vũ. Hắn tới bên trán của Thổ Nhiếp.
-Không! Ngươi không thể giết ta được. Ngươi mà giết ta, lão tổ tông của bộ tộc Huyền Vũ ta tất sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu.
Huyền Vũ kinh hãi nhìn Khốn Thần Tỏa trói chính mình. Sức mạnh trong cơ thể lão đã bị kìm chế lại, sức mạnh đang hồi phục lại cũng ngừng lại, làm lão cực kỳ khiếp sợ. Lão thân là đại trưởng lão bộ tộc Huyền Vũ, địa vị hết sức tôn quý, thực lực ở giới Huyền Độn này cũng là ở cấp đỉnh. Vậy mà Lôi Cương chỉ đánh có một đòn của cốt hài đệ tử Thái Cổ đã đủ khiến lão kinh khiếp. Bị Khốn Thần Tỏa nhốt lại, lão càng sợ hãi hơn, cường giả đại tôn cũng không phải là người vô địch, đối mặt với sự sống cái chết cũng biết sợ hãi.
Lôi Cương không thèm để ý đến lời lão. Một quyền của hắn giáng xuống đầu Thổ Nhiếp, tay lún sâu xuống đầu lão. Thổ Vương trong tì tạng của hắn dường như cũng cảm nhận được lực thổ hành tinh thuần, tự động hấp thu điên cuồng. Lôi Cương không chút nào xót thương Thổ Nhiếp, bọn Huyền Vũ này chủ động tìm tới hắn, nếu như không phải hắn mạnh hơn, tất đã sớm bị bọn họ giết chết rồi. Hơn nữa, tên Chu Tước lúc trước cũng đã từng nói Huyền Vũ này là vì truyền thừa chiến kỹ của Viêm Long Nhất Mạch mà đến. Giới tu luyện vốn mạnh được yếu thua là chuyện Lôi Cương sớm đã hiểu thấu, chính vì vậy hắn cũng không chút quan tâm đến lời Thổ Nhiếp nói.
Ngồi xếp bằng trong cơ thể Huyền Vũ, Lôi Cương kiểm tra lại cơ thể. Thổ Vương vẫn điên cuồng hấp thu. Lần này bị Huyền Vũ đánh trọng thương, lại càng giúp hắn dung hợp với cốt hài nhiều hơn. Lúc trước, khi còn ở Thánh giới Hồng Hoang, Lôi Cương đã dung hợp được năm phần. Giờ hắn nhận ra bản thân đã dung hợp được gần tám phần mười rồi! Hơn nữa, bộ cốt hài của hắn gần như đã hoàn toàn dung nhập vào trong bộ cốt hài của đệ tử Thái Cổ. Lôi Cương không biết ngày sau khi đã hoàn toàn dung hợp thì bản thân hắn sẽ như thế nào nữa.
Nhưng lúc này, hắn nhất định phải làm như vậy. Hắn phải nhanh chóng gia tăng thực lực, tìm được chiếc trống trận Giới Hồn cuối cùng, tìm ra thân thể Tiên Hoàng. Hơn nữa, Lôi Cương vẫn luôn có cảm giác áp lực không biết từ đâu mà có. Chuyện này hắn vẫn luôn giấu trong lòng, hắn cảm nhận luồng áp lực này không phải đến từ Cổ Hoang, mà đến từ một người nào khác. Cảm giác thần bí này khiến hắn không giải thích nổi, đành chỉ coi đó là ảo giác.
Cường giả đại tôn địa giai khiến Lôi Cương phải hấp thụ mất đúng mười năm mới xong. Trong không gian tì tạng của Lôi Cương có con thần long dài nghìn trượng màu vàng đất bay lượn, rít gào khiến cả không gian rung lên. Linh lực hành thổ phát ra mạnh mẽ, dường như con thần long này là chúa tể của không gian này vậy. Thần thức của Lôi Cương giờ đang ngồi xếp bằng trong không gian của tì tạng, nhìn con thần long nghìn trượng, mỉm cười. Hắn cảm nhận được sự cường đại của Thổ Vương. Sau khi hấp thụ lực lượng của Huyền Vũ xong, sức mạnh của Thổ Vương đã sánh ngang với cao thủ hỗn độn hoàng giai. Hơn nữa, hành thổ trong tay gã chắc chắn đã mạnh hơn bất cứ kẻ nào.
-Ngao…
Thổ Vương gầm lên một tiếng, thân thể khổng lồ nhanh chóng thu nhỏ lại, cuối cùng chỉ còn là một con rắn dài một thước quấn quanh người Lôi Cương, nhìn hắn đầy khoái trá.
-Ở đây tu luyện cho tốt, ta sẽ cho ngươi hấp thụ thêm nhiều linh lực nữa. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
Lôi Cương vỗ về cái đầu rồng của Thổ Vương, cười, nói. Lúc này, trong Lục Vương, Thổ Vương lớn nhanh nhất, tiếp đó là Hỏa Vương. Còn những vương khác vẫn ở trạng thái như lúc hình thành trước đây. Chính vì thế, Lôi Cương càng muốn nhanh chóng hấp thu nhiều nguyên thạch để bọn họ càng nhanh lớn thêm.
Sau đó, Lôi Cương liền rời khỏi không gian tì tạng. Thân thể khổng lồ của Huyền Vũ giờ đã quắt lại. Hắn vừa bay ra, nó liền tan thành khói bụi. Chợt, Lôi Cương ngưng thần, cảnh giác nhìn phía trước. Ba bóng người xuất hiện.
-Viêm Long, Vương ta cho mời.
Một lão giả có khuôn mặt bình thường chăm chú nhìn Lôi Cương, nói.
/935
|