Lôi Cương lạnh lùng nhìn ba người trước mặt. Một vị lão giả, hai gã nam tử trung niên, khuôn mặt ba người này đều rất lạnh nhạt, ánh mắt bọn họ đều không có chút tình cảm nào. Lôi Cương hết sức ngạc nhiên nhận ra tu vi của cả ba người này đều là đại tôn huyền giai. Chuyện này khiến Lôi Cương gần như khiếp sợ, hắn đến giới Huyền Độn này mới được bao lâu? Vậy mà hắn đã gặp đến sáu vị cường giả đại tôn? Lẽ nào ở giới Huyền Độn này, cường giả đại tôn là người bình thường như vậy? Lúc này, Lôi Cương mới mở miệng, thản nhiên hỏi:
-Vương là ai?
Ba người này dù có tu vi cao nhưng Lôi Cương vẫn chắc chắn có thể an toàn đối mặt với bọn hắn, chính vì vậy, hắn không lo lắng chút nào. Nhưng chuyện hắn không giải thích được là người nào lại muốn tìm hắn đây?
-Vương của Thần Loạn Tinh. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
Gương mặt vốn lạnh lùng của lão giả đầy vẻ sùng bái. Không chỉ lão, mà cả hai vị nam tử trung niên kia cũng vậy.
-Thần Loạn Tinh?
Lôi Cương hết sức kinh ngạc nhìn ba người này. Hắn không phải chưa từng nghe đến ba chữ này, cũng biết Thần Loạn Tinh có ý nghĩa như thế nào ở giới Huyền Độn nhưng hắn không ngờ người của Thần Loạn Tinh lại tới tìm hắn. Chợt, Lôi Cương lo lắng, chẳng lẽ đây là một thế lực đã tiêu diệt thánh thú Viêm Long Nhất Mạch sao? Lúc này, hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm ba người kia, trầm tư suy nghĩ. Bằng vào tu vi của hắn hiển nhiên không thể trực tiếp tiêu diệt thế lực đối kháng với Viêm Long Nhất Mạch được? Thế lực có thể tiêu diệt Viêm Long Nhất Mạch xếp hàng thứ hai trong mười đại thần thú đáng sợ đến cỡ nào đây? Tạm thời hắn không thể trêu chọc bọn họ được. Lúc này, Lôi Cương nói:
-Có chuyện gì vậy? Ta chưa từng có giao tình gì với Thần Loạn Tinh.
-Vương ta muốn gặp ngươi, đó là vinh hạnh của ngươi!
Một gã đại hán trung niên khác lạnh lùng nói.
Gương mặt Lôi Cương càng lạnh lẽo hơn. Lão giả kia thấy thế liền nhìn đại hán, rồi lại quay qua hắn, nói:
-Viêm Long, Vương ta muốn gặp ngươi vì chuyện gì thì lão phu cũng không biết. Nhưng ngươi không cần lo, Vương ta muốn ta đưa ngươi đến Thần Loạn Tinh, chứ không phải muốn truy sát ngươi.
Đưa hắn đến Thần Loạn Tinh sao? Ánh mắt Lôi Cương lóe lên, nhìn lão giả. Hắn thầm trầm ngâm suy nghĩ, chỉ một chữ này cũng khiến tình hình khác đi rất nhiều rồi. Lúc này, Lôi Cương suy nghĩ một hồi, rồi gật đầu, nói:
-Được!
Thần Loạn Tinh nằm ở phía bắc giới Huyền Độn, cũng là tinh cầu lớn nhất phía bắc giới Huyền Độn. Các thần thú bình thường vốn không thể tùy tiện đi vào Thần Loạn Tinh, mà chỉ có các hung thần ác sát mới có thể vào được. Đối với bọn họ, nơi đó là thiên đường.
Vương của Thần Loạn Tinh là cường giả đỉnh cấp của giới Huyền Độn. Đã từng có không ít thế lực lớn muốn đánh bại Thần Loạn Tinh nhưng đều bị Vương của Thần Loạn Tinh ra tay hóa giải. Ngay đến cao thủ đệ nhất Kỳ Lân cũng bại trong tay Vương của Thần Loạn Tinh. Chính vì thế, Vương của Thần Loạn Tinh trong lòng mỗi một thần thú đều là một nhân vật đáng sợ, khiến các thế lực lớn đều phải kiêng nể.
Thần Loạn Tinh không có quy củ, mà chỉ có thực lực. Người có thực lực mạnh thì có thể tùy tiện làm bừa, không có người nào quản, cũng không có người nào dám quản. Người đưa ra quy định này chính là Vương của Thần Loạn Tinh.
Ở sâu trong Thần Loạn Tinh có một tòa thành tên thành Hoang Loạn. Lôi Cương hiện đang đứng trong gian đại điện nguy nga, lộng lẫy ở sâu trong thành Hoang Loạn, gương mặt hắn nghiêm nghị. Bên cạnh hắn còn hai mươi bốn cường giả ngồi xếp bằng, những người đến đón Lôi Cương cũng ngồi xuống, vẻ mặt bọn họ đều hết sức cung kính.
Cảm nhận được ánh mắt của những cường giả này, nhưng Lôi Cương vẫn ung dung, đôi mắt hắn nhanh chóng quét qua từng người một. Hành động này của hắn khiến các cường giả kia bất mãn, âm thầm tạo áp lực lên người hắn. Lôi Cương dường như vẫn không biết gì, vẫn đứng nguyên không động đậy. Không kẻ nào có thể làm hắn động đậy một chút nào. Cuối cùng, ánh mắt của Lôi Cương quét về phía con thần long màu đen trên vách tường của đại điện. Con thần long này được điêu khắc sống động như thật ở trên tường. Thần thức của Lôi Cương tìm kiếm, nhưng không cảm nhận được chút khí tức nào, khiến hắn hết sức khó hiểu.
-Viêm Long, đánh bại hai mươi bốn vị trưởng lão này đi.
Trong đại điện đột nhiên vang lên một giọng nói già nua.
Gương mặt Lôi Cương chợt sững lại, đánh bại hai mươi bốn vị trưởng lão đang ngồi đây sao? Hắn hít một hơi thật sâu, trong hai mươi bốn vị trưởng lão này có hai gã thần thú đại tôn địa giai, mười tên đại tôn huyền giai, còn lại toàn bộ đều là đại tôn hoàng giai. Thực lực này đủ cho bọn họ tung hoành khắp giới Huyền Độn. Lúc này, giọng nói này lại muốn hắn đánh bại hai mươi bốn vị trưởng lão này sao? Lôi Cương gần như nghi ngờ không biết bản thân có nghe lầm hay không.
Hai mươi bốn vị lão giả ngồi xếp bằng đều nhìn Lôi Cương không vui vẻ gì. Khuôn mặt của bọn họ đều ánh lên vẻ khó tin, bọn họ không hiểu rõ vì sao Vương của Thần Loạn Tinh lại muốn bọn họ đánh nhau với Lôi Cương. Theo những gì bọn họ thấy thì hắn vốn không đủ tư cách để bọn họ phải ra tay.
Lôi Cương trầm ngâm, nhìn con thần long trên vách tường trước mặt. Hắn nhìn ra vẻ mặt của hai mươi bốn vị trưởng lão này. Con thần long trên vách tường này rất có thể chính là vị Vương thần bí của Thần Loạn Tinh. Hắn không hiểu vì sao Vương của Thần Loạn Tinh lại muốn hắn đánh bại hai mươi bốn vị trưởng lão. Lôi Cương vẫn không cử động, nhìn chăm chú vào con thần long. Hắn muốn biết rốt cuộc Vương của Thần Loạn Tinh có dụng ý gì.
Lôi Cương gạt mái tóc đen qua trán, nói:
-Vương của Thần Loạn Tinh, vì sao ngươi muốn ta đánh bại hai mươi bốn vị trưởng lão? Ngươi tìm ta là có chuyện gì?
Những người khác gặp Vương của Thần Loạn Tinh đều hết sức cung kính, nhưng Lôi Cương lại không như vậy. Chuyện này có thể là do hắn đã gặp nhiều cường giả, hơn nữa lại có sư tôn Hạo Huyền giúp đỡ, Lôi Cương cũng không phải lo lắng. Tuy rằng sau khi hắn đi vào giới Huyền Độn, Hạo Huyền vẫn chưa xuất hiện, nhưng hắn hiểu, một khi hắn gặp nguy hiểm, sư tôn nhất định sẽ ra tay.
-Tiểu bối, nếu như ngươi có thể đánh bại bọn họ, thì món đồ này ta sẽ trả lại cho ngươi. Thế nào?
Giọng nói già nua kia lần nữa lại vang lên. Một luồng ánh sáng chợt xuất hiện, lơ lửng trong đại điện. Trong luồng sáng này có một cây chùi lớn to chừng một trượng. Cây chùy phát ra khí tức cường đại, thân chùy đầy những hoa văn quỷ dị. Thân chùy có quấn một con thần thú kỳ dị, hình dáng con thần thú này hơi quái dị, nhưng đôi mắt nó như có khả năng hút lấy hồn người vậy.
-Đây là…
Lôi Cương trợn trừng mắt, nhìn cây đại chùy này, kinh ngạc. Cây chùy này chính là Chí Thánh Khí của tộc Viêm Long!!! Lúc trước khi thoát đi, Lôi Cương vẫn luôn tìm kiếm nó nhưng đều không thu được chút tin tức gì, không ngờ nó lại ở giới Huyền Độn, lại nằm trong tay Thần Loạn Tinh. Chuyện này sao không làm Lôi Cương khiếp sợ cho được? Chí Thánh Khí làm thế nào lại lọt vào tay Vương của Thần Loạn Tinh vậy?
Lôi Cương hít một hơi thật sâu, nghiêm nghị hơn. Chí Thánh Khí của tộc Viêm Long bị mất trong tay hắn, tất nhiên hắn phải có trách nhiệm tìm lại. Nhưng đây là yêu cầu của Thần Loạn Tinh khiến Lôi Cương có phần cảm thấy áp lực. Hắn tuy đã đánh bại Huyền Vũ, đại tôn địa giai, nhưng đó là sức mạnh của cốt hài đệ tử Thái Cổ, không phải là của hắn.
Nhưng Chí Thánh Khí của Viêm Long đang ở ngay trước mắt, Lôi Cương nhất định phải dốc sức đoạt lại. Lúc này, hắn hít một hơi thật sâu, trầm giọng nói:
-Được!
Lôi Cương vừa dứt lời đã cảm giác không gian quanh hắn chợt nóng lên. Hắn nhìn lại thì phát hiện ra bản thân đã bị bao vây trong một không gian khác, nơi này có núi có sông, khung cảnh hiền hòa. Hai mươi bốn vị trưởng lão đều đã đứng lên, ánh mắt bọn họ tuy bình tĩnh nhưng gương mặt lại toát lên vẻ kinh ngạc.
-Sống hay chết, hai con đường ấy bọn ngươi tự chọn đi. Ta chỉ cần một người sống cuối cùng thôi.
Giọng nói già nua, không ẩn chứa chút tình cảm nào lại vang lên trong không gian. Hai mươi bốn vị trưởng lão đều biến sắc, gương mặt phức tạp. Bọn họ vốn trung thành và tận tâm với Vương của Thần Loạn Tinh, vậy mà bây giờ…. Hai mươi bốn vị trưởng lão cùng nhìn về phía Lôi Cương, ánh mắt lóe lên vẻ không tốt đẹp gì.
Lôi Cương nhíu mày, cảm nhận được sự phẫn nộ và sát khí của bọn họ, thầm cười khổ. Hít một hơi, hắn nhìn bọn họ, nói:
-Ai lên trước đây?
/935
|