Lâm Cảnh Thần bị tiếng chuông làm giật mình, chợt ngẩng đầu thì thấy cách đó không xa là một gương mặt thuần khiết vô hại, tuyệt mỹ như yêu tinh.
Thiếu niên cả người mặc trường sam tuyết trắng, đôi chân ngọc lộ ra ngoài, ánh mắt ngây ngốc, ngu si mà hiền lành, thật lâu đôi môi mỏng của hắn mới khẽ động nhưng lại không phát ra âm thanh nào.
Lâm Cảnh Thần nhìn rõ cử động môi của hắn, hắn nói: ca ca.
Ngực giống như bị ai đó đánh mạnh vào, đôi mắt sắc như dao của hắn hiện lên tơ máu, bàn tay giấu trong tay áo siết chặt.
Thiếu niên dường như cảm giác được nguy hiểm, không tự chủ lui về sau một bước. Nhưng vì hai chân run rẩy mà bước chân lại quá lớn nên thân thể giống như sắp ngã về sau.
- Ngươi...
Con ngươi Lâm Cảnh Thần lạnh lẽo, người đã ôm lấy thân thể nghiêng ngả của thiếu niên.
Đôi con ngươi màu hổ phách thuần khiết đẹp như tranh vẽ kia không hề chớp chăm chú nhìn nam tử to lớn như núi. Môi mỏng của hắn lại động đậy: ca ca.
Trong ánh mắt sắc bén như dao của Lâm Cảnh Thần hiện lên chút rét lạnh, sau một khắc, hắn ngẩng đầu tự giễu cười lớn:
- Ha ha ha...
Hắn ta bất quá chỉ là một đứa trẻ, một đứa trẻ hắn nhặt được bên dòng sông Thiệu chảy xiết nhiều năm về trước.
Hắn từng kinh ngạc tán thán mỹ mạo của hắn ta, cũng từng si mê, từng nghĩ sẽ bảo vệ phần đẹp đẽ thuần khiết này, hắn đã tìm danh y hi vọng có thể chữa khỏi bệnh của hắn ta.
Nhưng, ba năm đã trôi qua, hắn ta vẫn là dáng vẻ si ngốc ấy, thật sự khiến hắn rất thất vọng! Hắn xưa nay thích đẹp tiếc tài, cả đời cũng chưa từng thất vọng như vậy!
Lâm Cảnh Thần nắm chặt cổ áo thiếu niên, nghiến răng nói:
- Chỉ phụ mỹ mạo...
Tơ máu trong mắt hắn như mạng, ngừng một chút, hắn ném mạnh người trong tay ngã trên mặt đất.
Chiếc chuông nơi cổ vang lên đinh đinh đang đang trong đêm đen vô cùng chói tai.
- Tứ công tử!
Quá Tuyết nghe tiếng tìm đến, đúng lúc thấy một màn này, hầu như vừa lăn vừa bò chạy về phía chủ tử.
Hắn không hiểu đại thiếu gia trước nay luôn yêu thương tứ công tử tại sao lại nhẫn tâm đẩy chủ tử yếu ớt như đứa trẻ ngã trên mặt đất.
Thiếu niên bị đẩy ngã nức nở khóc lớn lên, âm thanh khàn khàn, đứt quãng vô cùng khó nghe.
Hắn khóc rất thương tâm, hiển nhiên là bị Lâm Cảnh Thần đẩy đau.
Quả nhiên sau khi Quá Tuyết đỡ tứ công tử về phòng, vén áo bào của tứ công tử lên liền phát hiện trên cái mông tuyết trắng có máu bầm một mảng lớn, Quá Tuyết vừa khẽ đụng đến thì tứ công tử sẽ cắn môi hít hít.
Mấy ngày nay, thuộc hạ của Lâm lão gia nghe ngóng được Lâm Cảnh Thần đột nhiên phái người điều tra thân thế của “tứ công tử”, điều mà ba năm nay Lâm Cảnh Thần chưa từng nghĩ đến.
Lâm lão gia mím môi cười, xem ra Cảnh Thần muốn đưa mĩ thiếu niên kia ra khỏi phủ rồi. Như vậy cũng tốt, không có tường nào gió thổi không lọt, tuy làm con riêng nuôi đã ba năm cũng có chút cảm tình nhưng thiếu niên này cứ ở trong phủ tiếp như vậy chỉ sợ không phải chuyện gì tốt. Cảnh Thần có thể nghĩ thông suốt đương nhiên là tốt nhất.
Lâm lão gia hiếm khi ân cần, cho thêm thuộc hạ của mình đi giúp đỡ điều tra.
Nhưng manh mối duy nhất của bọn họ là năm đó Lâm Cảnh Thần nhặt được cậu ta bên bờ sông Thiệu, lúc đó trên người cậu ta chỉ có y phục lót, ngoài ra không có gì cả, lúc đó họ đoán rằng “tứ công tử” bị các ngư dân phát hiện trước lấy hết những thứ đáng giá trên người.
Về phần những ngư dân kia, làm gì có ai đem “tang vật” lấy được tự chui đầu vào lưới? Cho nên đây cũng thành một vấn đề nan giải.
Tang Cẩm Văn lúc sinh nhật chín tuổi, còn hỏi sao nhị tỷ Tang Tĩnh Sơ vẫn chưa về mừng sinh nhật nó.
Tang Vi Sương đỏ mắt, an ủi nói:
- Nhị tỷ đi kinh thành học tú nghệ, chờ Cẩm Văn lớn sẽ về.
Chuyện của Tang Tĩnh Sơ thành tâm bệnh cả đời Dương Yên, tuy vậy, hắn chưa từng hối hận, thỉnh thoảng hắn sẽ nhớ đến tiểu cô nương ngây thơ đáng yêu ở bên cạnh gọi “Dương Yên ca ca”, hắn thật sự chỉ xem nàng như muội muội, không thể cho nàng tình cảm của trượng phu...
Chuyện này Vi Sương cũng không trách Dương Yên, mỗi người đều có số mệnh riêng, có thể đó chính là số mệnh của Tĩnh Sơ. Tuy nói như vậy nhưng sâu trong nội tâm nàng cũng không tránh khỏi một phen thương cảm.
- Đương gia, tôi lui xuống đây.
Hiện tại Dương Yên vừa trầm mặc vừa cung kính, dường như sâu trong lòng cảm thấy chuyện của tiểu thư Tĩnh Sơ đã thành mối ngăn cách vô hình giữa hai người, cũng thành khúc mắc của Tang Vi Sương.
Thay đổi như thế, hắn cũng từng sầu não nhưng chưa từng muốn rời đi, so với rời khỏi nơi này, hắn càng hi vọng mỗi ngày đều được thấy bóng dáng Vi Sương, trên đời này, chỉ có một mình hắn ở gần nàng đến thế. Như vậy, hắn đã thỏa mãn rồi.
Đây là lần đầu tiên sau khi không thấy nhị tỷ, Cẩm Văn nghe Tang Vi Sương nói đến hành tung của nhị tỷ.
- Tỷ, kinh thành vui không? Tại sao chúng ta không đi kinh thành tìm nhị tỷ?
Lời nó hỏi chỉ là đồng ngôn vô kỵ (lời trẻ nhỏ không có gì kiêng kỵ), nhưng Tang Vi Sương bị câu nói vô tâm của nó khơi lên tâm sự.
Tại sao không đi kinh thành?
Còn phải ở huyện An này mấy năm nữa? Tại sao không nghĩ đến?...
Từ hôm đó, Tang Vi Sương đột nhiên hạ quyết tâm.
Đúng là nên chuẩn bị tốt đi Lạc Dương.
Mồng mười tháng chạp là ngày cuối cùng Tang Cẩm Văn đi học năm Vĩnh An thứ tư, phu tử ngồi phía trước lải nhải càm ràm.
- Các con có biết trên núi, người ta nuôi heo thế nào không? Họ treo một cái chiêng lớn bên ngoài chuồng heo, heo núi thả trong rừng, vừa nghe tiếng chiêng sẽ lục tục trở lại, từng con từng con đi qua hàng rào, rất có thứ tự!
“Bang”, tiếng thước gõ lên mặt bàn.
- Các con đó! Lão phu phải la bao nhiêu tiếng im lặng, các con mới chịu im lặng đây! Tức chết lão phu mà! Heo còn thông minh hơn tụi con!
Lão phu tử vuốt râu, gương mặt giận đỏ bừng.
Nghe lời của phu tử, Dương Yên đứng bên ngoài phòng học không nhịn được bật cười, Tang Cẩm Văn nhìn Dương Yên ngoài cửa sổ, cười nghịch ngợm.
- Dương Yên ca ca, tỷ tỷ của đệ lại bảo huynh đến đón đệ, chính tỷ ấy lại không đến...
Cẩm Văn một tay cầm mứt quả, một tay cầm khoai lang nóng, vừa ăn vừa nói.
- Đương gia bận rộn, thiếu gia đừng để trong lòng.
Dương Yên đeo giỏ sách giúp Cẩm Văn, cười an ủi, có lẽ vì áy náy với Tĩnh Sơ mà hắn rất cưng chiều Cẩm Văn, còn hơn cả đệ đệ ruột.
- Ừm, phu tử cho tụi đệ rất nhiều bài tập, đệ cũng bận rộn...
Cẩm Văn vừa ăn vừa ngồm ngoàm nói:
- Phu tử nói đầu xuân sang năm đến học đường phải đọc “Luận ngữ” làu làu, nhưng đôi khi đệ cảm thấy đệ đọc cũng sai, haiz, đệ hoài nghi mình không có tướng đi học! Tại sao đại tỷ của đệ lại thông minh như vậy chứ?
- Tam thiếu gia không cần tự coi nhẹ mình.
Dương Yên cười an ủi, tiểu thiếu gia không phải không thông minh mà là còn ham chơi, học chữ ngắt câu chỉ cần hơi nói qua là cậu ấy hiểu, có điều đương gia cũng quả thật quá thông minh...
- Nhẹ gì mình gì?
Tang Cẩm Văn nghi hoặc hỏi, khiến Dương Yên cười to.
Hai người vừa nói vừa cười, chớp mắt đã đến Tang gia trà trang.
- Ơ, Dương Yên ca ca, đây không phải là xe của huyện phủ sao? Chẳng lẽ trong nhà có khách?
Tang Cẩm Văn chỉ vào xe ngựa trước cổng hỏi.
Giữa tháng chạp là sinh nhật Lâm Cảnh Thần, người trong huyện phủ đến đưa thiếp mời cho Tang Vi Sương.
- Thức ăn trong huyện phủ ngon không? Mùi vị thế nào?
Cẩm Văn chớp chớp mắt to, nhìn Tang Vi Sương hỏi:
- Có ngon hơn thức ăn của Hùng Sư Lâu không? Đệ có thể đi không?
Tang Vi Sương cười sờ sờ đầu nó:
- Cẩm Văn muốn đi à?
- Hơi muốn, nhưng đệ nghe thúc thúc kia nói huyện lệnh lão gia chỉ mời một mình đại tỷ.
Cẩm Văn mỉm cười nói:
- Nếu vậy Cẩm Văn sẽ không đi.
Tang Vi Sương cười nhẹ:
- Như vậy, đến hôm đó bảo Dương Yên ca ca dẫn đệ đi Hùng Sư Lâu ăn một bữa to.
- Được ạ, Cẩm Văn sẽ đem những thứ chưa ăn hết về ăn khuya cùng đại tỷ.
Thiếu niên cả người mặc trường sam tuyết trắng, đôi chân ngọc lộ ra ngoài, ánh mắt ngây ngốc, ngu si mà hiền lành, thật lâu đôi môi mỏng của hắn mới khẽ động nhưng lại không phát ra âm thanh nào.
Lâm Cảnh Thần nhìn rõ cử động môi của hắn, hắn nói: ca ca.
Ngực giống như bị ai đó đánh mạnh vào, đôi mắt sắc như dao của hắn hiện lên tơ máu, bàn tay giấu trong tay áo siết chặt.
Thiếu niên dường như cảm giác được nguy hiểm, không tự chủ lui về sau một bước. Nhưng vì hai chân run rẩy mà bước chân lại quá lớn nên thân thể giống như sắp ngã về sau.
- Ngươi...
Con ngươi Lâm Cảnh Thần lạnh lẽo, người đã ôm lấy thân thể nghiêng ngả của thiếu niên.
Đôi con ngươi màu hổ phách thuần khiết đẹp như tranh vẽ kia không hề chớp chăm chú nhìn nam tử to lớn như núi. Môi mỏng của hắn lại động đậy: ca ca.
Trong ánh mắt sắc bén như dao của Lâm Cảnh Thần hiện lên chút rét lạnh, sau một khắc, hắn ngẩng đầu tự giễu cười lớn:
- Ha ha ha...
Hắn ta bất quá chỉ là một đứa trẻ, một đứa trẻ hắn nhặt được bên dòng sông Thiệu chảy xiết nhiều năm về trước.
Hắn từng kinh ngạc tán thán mỹ mạo của hắn ta, cũng từng si mê, từng nghĩ sẽ bảo vệ phần đẹp đẽ thuần khiết này, hắn đã tìm danh y hi vọng có thể chữa khỏi bệnh của hắn ta.
Nhưng, ba năm đã trôi qua, hắn ta vẫn là dáng vẻ si ngốc ấy, thật sự khiến hắn rất thất vọng! Hắn xưa nay thích đẹp tiếc tài, cả đời cũng chưa từng thất vọng như vậy!
Lâm Cảnh Thần nắm chặt cổ áo thiếu niên, nghiến răng nói:
- Chỉ phụ mỹ mạo...
Tơ máu trong mắt hắn như mạng, ngừng một chút, hắn ném mạnh người trong tay ngã trên mặt đất.
Chiếc chuông nơi cổ vang lên đinh đinh đang đang trong đêm đen vô cùng chói tai.
- Tứ công tử!
Quá Tuyết nghe tiếng tìm đến, đúng lúc thấy một màn này, hầu như vừa lăn vừa bò chạy về phía chủ tử.
Hắn không hiểu đại thiếu gia trước nay luôn yêu thương tứ công tử tại sao lại nhẫn tâm đẩy chủ tử yếu ớt như đứa trẻ ngã trên mặt đất.
Thiếu niên bị đẩy ngã nức nở khóc lớn lên, âm thanh khàn khàn, đứt quãng vô cùng khó nghe.
Hắn khóc rất thương tâm, hiển nhiên là bị Lâm Cảnh Thần đẩy đau.
Quả nhiên sau khi Quá Tuyết đỡ tứ công tử về phòng, vén áo bào của tứ công tử lên liền phát hiện trên cái mông tuyết trắng có máu bầm một mảng lớn, Quá Tuyết vừa khẽ đụng đến thì tứ công tử sẽ cắn môi hít hít.
Mấy ngày nay, thuộc hạ của Lâm lão gia nghe ngóng được Lâm Cảnh Thần đột nhiên phái người điều tra thân thế của “tứ công tử”, điều mà ba năm nay Lâm Cảnh Thần chưa từng nghĩ đến.
Lâm lão gia mím môi cười, xem ra Cảnh Thần muốn đưa mĩ thiếu niên kia ra khỏi phủ rồi. Như vậy cũng tốt, không có tường nào gió thổi không lọt, tuy làm con riêng nuôi đã ba năm cũng có chút cảm tình nhưng thiếu niên này cứ ở trong phủ tiếp như vậy chỉ sợ không phải chuyện gì tốt. Cảnh Thần có thể nghĩ thông suốt đương nhiên là tốt nhất.
Lâm lão gia hiếm khi ân cần, cho thêm thuộc hạ của mình đi giúp đỡ điều tra.
Nhưng manh mối duy nhất của bọn họ là năm đó Lâm Cảnh Thần nhặt được cậu ta bên bờ sông Thiệu, lúc đó trên người cậu ta chỉ có y phục lót, ngoài ra không có gì cả, lúc đó họ đoán rằng “tứ công tử” bị các ngư dân phát hiện trước lấy hết những thứ đáng giá trên người.
Về phần những ngư dân kia, làm gì có ai đem “tang vật” lấy được tự chui đầu vào lưới? Cho nên đây cũng thành một vấn đề nan giải.
Tang Cẩm Văn lúc sinh nhật chín tuổi, còn hỏi sao nhị tỷ Tang Tĩnh Sơ vẫn chưa về mừng sinh nhật nó.
Tang Vi Sương đỏ mắt, an ủi nói:
- Nhị tỷ đi kinh thành học tú nghệ, chờ Cẩm Văn lớn sẽ về.
Chuyện của Tang Tĩnh Sơ thành tâm bệnh cả đời Dương Yên, tuy vậy, hắn chưa từng hối hận, thỉnh thoảng hắn sẽ nhớ đến tiểu cô nương ngây thơ đáng yêu ở bên cạnh gọi “Dương Yên ca ca”, hắn thật sự chỉ xem nàng như muội muội, không thể cho nàng tình cảm của trượng phu...
Chuyện này Vi Sương cũng không trách Dương Yên, mỗi người đều có số mệnh riêng, có thể đó chính là số mệnh của Tĩnh Sơ. Tuy nói như vậy nhưng sâu trong nội tâm nàng cũng không tránh khỏi một phen thương cảm.
- Đương gia, tôi lui xuống đây.
Hiện tại Dương Yên vừa trầm mặc vừa cung kính, dường như sâu trong lòng cảm thấy chuyện của tiểu thư Tĩnh Sơ đã thành mối ngăn cách vô hình giữa hai người, cũng thành khúc mắc của Tang Vi Sương.
Thay đổi như thế, hắn cũng từng sầu não nhưng chưa từng muốn rời đi, so với rời khỏi nơi này, hắn càng hi vọng mỗi ngày đều được thấy bóng dáng Vi Sương, trên đời này, chỉ có một mình hắn ở gần nàng đến thế. Như vậy, hắn đã thỏa mãn rồi.
Đây là lần đầu tiên sau khi không thấy nhị tỷ, Cẩm Văn nghe Tang Vi Sương nói đến hành tung của nhị tỷ.
- Tỷ, kinh thành vui không? Tại sao chúng ta không đi kinh thành tìm nhị tỷ?
Lời nó hỏi chỉ là đồng ngôn vô kỵ (lời trẻ nhỏ không có gì kiêng kỵ), nhưng Tang Vi Sương bị câu nói vô tâm của nó khơi lên tâm sự.
Tại sao không đi kinh thành?
Còn phải ở huyện An này mấy năm nữa? Tại sao không nghĩ đến?...
Từ hôm đó, Tang Vi Sương đột nhiên hạ quyết tâm.
Đúng là nên chuẩn bị tốt đi Lạc Dương.
Mồng mười tháng chạp là ngày cuối cùng Tang Cẩm Văn đi học năm Vĩnh An thứ tư, phu tử ngồi phía trước lải nhải càm ràm.
- Các con có biết trên núi, người ta nuôi heo thế nào không? Họ treo một cái chiêng lớn bên ngoài chuồng heo, heo núi thả trong rừng, vừa nghe tiếng chiêng sẽ lục tục trở lại, từng con từng con đi qua hàng rào, rất có thứ tự!
“Bang”, tiếng thước gõ lên mặt bàn.
- Các con đó! Lão phu phải la bao nhiêu tiếng im lặng, các con mới chịu im lặng đây! Tức chết lão phu mà! Heo còn thông minh hơn tụi con!
Lão phu tử vuốt râu, gương mặt giận đỏ bừng.
Nghe lời của phu tử, Dương Yên đứng bên ngoài phòng học không nhịn được bật cười, Tang Cẩm Văn nhìn Dương Yên ngoài cửa sổ, cười nghịch ngợm.
- Dương Yên ca ca, tỷ tỷ của đệ lại bảo huynh đến đón đệ, chính tỷ ấy lại không đến...
Cẩm Văn một tay cầm mứt quả, một tay cầm khoai lang nóng, vừa ăn vừa nói.
- Đương gia bận rộn, thiếu gia đừng để trong lòng.
Dương Yên đeo giỏ sách giúp Cẩm Văn, cười an ủi, có lẽ vì áy náy với Tĩnh Sơ mà hắn rất cưng chiều Cẩm Văn, còn hơn cả đệ đệ ruột.
- Ừm, phu tử cho tụi đệ rất nhiều bài tập, đệ cũng bận rộn...
Cẩm Văn vừa ăn vừa ngồm ngoàm nói:
- Phu tử nói đầu xuân sang năm đến học đường phải đọc “Luận ngữ” làu làu, nhưng đôi khi đệ cảm thấy đệ đọc cũng sai, haiz, đệ hoài nghi mình không có tướng đi học! Tại sao đại tỷ của đệ lại thông minh như vậy chứ?
- Tam thiếu gia không cần tự coi nhẹ mình.
Dương Yên cười an ủi, tiểu thiếu gia không phải không thông minh mà là còn ham chơi, học chữ ngắt câu chỉ cần hơi nói qua là cậu ấy hiểu, có điều đương gia cũng quả thật quá thông minh...
- Nhẹ gì mình gì?
Tang Cẩm Văn nghi hoặc hỏi, khiến Dương Yên cười to.
Hai người vừa nói vừa cười, chớp mắt đã đến Tang gia trà trang.
- Ơ, Dương Yên ca ca, đây không phải là xe của huyện phủ sao? Chẳng lẽ trong nhà có khách?
Tang Cẩm Văn chỉ vào xe ngựa trước cổng hỏi.
Giữa tháng chạp là sinh nhật Lâm Cảnh Thần, người trong huyện phủ đến đưa thiếp mời cho Tang Vi Sương.
- Thức ăn trong huyện phủ ngon không? Mùi vị thế nào?
Cẩm Văn chớp chớp mắt to, nhìn Tang Vi Sương hỏi:
- Có ngon hơn thức ăn của Hùng Sư Lâu không? Đệ có thể đi không?
Tang Vi Sương cười sờ sờ đầu nó:
- Cẩm Văn muốn đi à?
- Hơi muốn, nhưng đệ nghe thúc thúc kia nói huyện lệnh lão gia chỉ mời một mình đại tỷ.
Cẩm Văn mỉm cười nói:
- Nếu vậy Cẩm Văn sẽ không đi.
Tang Vi Sương cười nhẹ:
- Như vậy, đến hôm đó bảo Dương Yên ca ca dẫn đệ đi Hùng Sư Lâu ăn một bữa to.
- Được ạ, Cẩm Văn sẽ đem những thứ chưa ăn hết về ăn khuya cùng đại tỷ.
/221
|