Ngày mười tám tháng chạp, tuyết lớn suốt mấy ngày, tích một lớp dày trên mặt đường. Vì sắp đến năm mới nên buổi tối ở huyện An treo đầy đèn lồng đỏ, cũng thêm vài phần không khí vui mừng ngày lễ.
Tang Vi Sương mặc áo bông thật dày, khoác thêm áo choàng, cưỡi ngựa trên đường. Thời tiết rét thế này, bàn chân nàng không khỏi lạnh, gió lạnh thổi qua hai má cũng đau rát.
Nàng dường như tâm sự nặng nề, mấy ngày trước nàng đi gặp một bằng hữu thương nhân làm ăn ở kinh thành, bằng hữu đó họ Tạ, họ biết nhau cũng nửa năm rồi, hai người nhờ trà mà gặp gỡ, tình cảm có thể sánh với Dung Trinh, nàng có nói với Tạ công tử kia rằng có thể nàng sẽ phát triển việc làm ăn ở kinh thành, Tạ công tử đương nhiên sẵn lòng, lập tức hứa giúp nàng tìm một gian trạch viện giá rẻ ở kinh thành.
Vi Sương dĩ nhiên không cự tuyệt, nhưng không hiểu sao mấy ngày nay luôn thấy tâm sự nặng nề, cảm giác như có chuyện gì sắp xảy ra, cũng cảm giác mình không thể rời huyện An nhanh như vậy được.
Thật không biết huyện An trừ Tĩnh Sơ, còn gì đáng để nàng lưu luyến!
Trong lòng nàng hơi phiền muộn, cũng vì toàn thân có chút lạnh nên nàng đưa tay vung roi ngựa, qua hai khắc đã thấy cổng lớn náo nhiệt của Lâm phủ.
Hôm nay rất nhiều người tới mừng sinh nhật Lâm tri châu.
Tang Vi Sương vừa xuống ngựa thì có gã sai vặt tiến lên dắt ngựa, nàng đưa quà và nói mấy câu chúc mừng thì thấy Lâm quản gia cười híp mắt mời nàng vào trong. Sau khi vào phủ, nàng thấy trên người ấm hơn một chút nên cởi áo choàng.
Tang Vi Sương ánh mắt sáng rõ, thường ngày đến Lâm phủ cũng không thấy Lâm quản gia ân cần như vậy, hôm nay làm sao thế? Nàng cười nhạt, theo quản gia vào phủ.
Hành lang gấp khúc, các nha hoàn bà tử đều ăn mặc rất có không khí vui mừng, người trong phủ bận rộn, vô cùng náo nhiệt.
- Tang công tử, đại thiếu gia nhà ta đang ở trong viện chờ ngài.
Quản gia khom lưng cung kính cười nói.
Tang Vi Sương khẽ cười, kỳ lạ, Lâm Cảnh Thần hôm nay sinh nhật không đi tiếp khách mà ở trong viện đợi mình?
Nàng nghiêng mặt qua nhìn quản gia, quản gia tức thời thu lại nụ cười, khôi phục vẻ mặt bình thường.
Tang Vi Sương nghĩ có lẽ Lâm Cảnh Thần có kỳ phổ mới, cho nên nôn nóng gọi nàng đi nghiên cứu. Xem ra hắn thật lòng thích nghiên cứu kỳ phổ với nàng.
- Mời quản gia dẫn đường.
Tang Vi Sương ôn hòa nói, gương mặt lại khôi phục vẻ thong dong.
Viện của Lâm Cảnh Thần tên là Thúy Phong Cư, Tang Vi Sương trong thời gian ngắn không hiểu cái tên này do đâu mà có, nàng cũng không suy nghĩ nhiều mà tiến vào trong viện.
Quản gia chỉ đưa nàng đến viện rồi tìm cớ rời đi.
Tang Vi Sương biết Lâm Cảnh Thần thích yên tĩnh nên cũng không cảm thấy gì khác thường, nàng chỉnh lại trang phục rồi đi về phía gian phòng có ánh đèn.
Trong viện này không thấy tôi tớ, kỳ thực một bóng người cũng không có, chỉ là khi Tang Vi Sương vào phòng không phát hiện ra.
Bức rèm leng keng rủ xuống, Tang Vi Sương nghi hoặc cúi đầu dò xét.
- Lâm đại nhân...
Nàng thấy lạ tại sao Lâm Cảnh Thần không ở trước bàn cờ, nàng đi đến bàn đọc sách cũng không thấy.
Huân hương trong phòng hơi cộm mắt, nàng đi vào một lát, nghĩ rằng chút nữa Lâm đại nhân sẽ đến.
Tang Vi Sương ngồi xuống trước bàn cờ, đệm màu đỏ mềm mại, ngồi lên rất thoải mái.
Nàng chăm chú nhìn bàn cờ một lát thế nhưng lại cảm thấy hơi buồn ngủ, nàng cố gắng mở mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng không biết tại sao càng lúc càng nóng.
Đang lúc nàng nghi ngờ thì từ gian phòng bên cạnh truyền đến tiếng rên khẽ của nam nhân, tựa như thống khổ, tựa như sầu triền miên lại ngâm nga uyển chuyển, giờ phút này nghe lại có thể cảm thấy vui tai...
Trời ơi, dự cảm xấu trong lòng nàng dâng lên. Tang Vi Sương chợt đứng dậy, chân run rẩy lui về sau mấy bước.
Bình sứ mẫu đơn đỏ thẫm mạ vàng của tiền triều bị đụng rơi xuống đất, vang lên một tiếng “bang” thật lớn làm kinh động đến nam nhân trong phòng.
- Ai...?
Nam nhân trong phòng chống đỡ thân thể bò dậy từ trên giường, chậm rãi đi ra ngoài. Đôi mắt bình tĩnh thâm thúy của hắn hơi đục ngầu, giống như lờ đờ say rượu, dáng vẻ đoan chính của hắn lúc này hơi nhếch nhác.
- Vi Sương, muội, sao muội lại tới đây?
Lâm Cảnh Thần vịn khung cửa, nhìn Tang Vi Sương khuôn mặt đỏ bừng đứng bên ngoài bức rèm, giật mình nói.
Một khắc sau, trong thân thể bỗng truyền đến cảm giác nóng bỏng nhắc nhở Lâm Cảnh Thần, lập tức hắn hiểu rõ tất cả!
Bàn tay trong ống tay áo nắm chặt, hắn nhìn chằm chằm Tang Vi Sương, ánh mắt nóng rực không thể nào kiềm chế. Hắn khàn giọng nói:
- Vi Sương, muội mau rời khỏi đây, ta...
Thân thể sắp bán đứng lý trí, một mùi hương truyền đến, đầu Lâm Cảnh Thần hơi choáng váng, tầm mắt mơ màng, thân thể hắn không tự chủ tiến về phía Tang Vi Sương.
Vi Sương sợ hãi, cất bước muốn chạy lại bị hắn ôm vào lòng.
Lâm Cảnh Thần hít sâu hương thơm trên người thiếu nữ, cảm thấy mùi hương này có thể làm dịu đi sức nóng trong ngực hắn lúc này. Hắn muốn hít nhiều hơn nhưng người trong lòng cứ luôn vùng vẫy.
- Đừng...
Tang Vi Sương phát ra tiếng gào thét khàn khàn.
Họ dây dưa đụng rớt bàn cờ, con cờ ào ào rơi xuống, kích thích màng nhĩ.
Nam nhân ôm nàng chặt như vậy, thậm chí bàn tay lớn của hắn còn chui vào trong cổ áo nàng, Vi Sương sợ hết hồn, nàng vừa cảm thấy khốn quẫn tuyệt vọng sâu sắc, vừa căm phẫn hành vi của Lâm phủ, bọn họ thế nhưng lại hạ thủ với một nữ tử chưa đầy mười lăm tuổi, đáng thương cho thân thể này vì bệnh lâu ngày mà suy yếu, đến nay quý thủy còn chưa đến!
Tang Vi Sương giận đỏ cả mắt, không kịp nghĩ nhiều, vào thời khắc nguy hiểm, nàng theo bản năng nghiêng người tung ra một chiêu “long quá hổ khẩu”, tuy độ mạnh không bằng trước kia do thân thể này không có nội lực, nhưng nàng vẫn thoát được Lâm Cảnh Thần trong gang tấc.
Nhưng nàng đứng không vững, đầu căng ra dữ dội.
Một mùi thơm truyền đến, đôi mắt nàng mê ly bỗng trợn to, liếc về hướng lư hương trên bệ lò phía đông.
Nàng theo bản năng dùng tay áo che mũi, nghĩ mình sống trong hoàng cung mười sáu năm, loại mánh khóe thường dùng của phi tử muốn tranh sủng này lại bị mình xem nhẹ! Là mình quá sơ ý rồi! Ngay từ đầu khi vào phòng mình nên phát hiện ra mới phải.
Do hít khá nhiều loại hương độc này nên thể lực nàng mới không chống đỡ nổi, thân thể nóng lên.
Làm sao bây giờ, nàng không muốn chết ở đây, nếu Lâm Cảnh Thần lại lao tới nữa, e rằng nàng sẽ không còn sức ứng phó, vả lại bọn họ có thể giằng co thế này mấy hiệp?
Nàng không muốn khi không bị Lâm Cảnh Thần chiếm hời.
Tang Vi Sương tiện tay cầm lấy cây chổi lông gà:
- Huynh, huynh đừng tới đây...
Nhưng độc trong người nam nhân dường như nặng hơn nàng, đôi mắt đỏ tươi như say rượu, hoàn toàn không tự chủ được...
Tang Vi Sương sốt ruột, trên trán mồ hôi to như hạt đậu, Lâm Cảnh Thần lao qua thì nàng trốn hoặc cầm chổi lông gà khua loạn xạ.
Rất nhanh, Tang Vi Sương đã không còn sức nữa.
Kiếp trước nàng chưa từng sợ hãi và uất ức như vậy, thật muốn đánh nam nhân này một trận, sau đó ném hắn vào trong chuồng heo!
Lúc Tang Vi Sương rơi vào tuyệt vọng, bên tai nàng truyền đến tiếng chuông bạc lanh lảnh...
Editor: Hi, có 1 tin tốt và 1 tin xấu muốn thông báo cho mọi người:
- Tin xấu: tác giả Đam Quân có khả năng (khoảng 80%) đã drop bộ này rồi, hic, khóc 1 dòng sông T.T_____Tình hình là hôm 21/1, sau khi đăng chương 147 thì tác giả đại nhân tự dưng mất tăm mất tích, không thông báo, không reply, nói túm lại là bỗng dưng bặt vô âm tín. Sau đó khoảng 1 tháng thì các trang đồng loạt liệt truyện này vào danh sách "truyện đã hoàn" khiến bao dân tình ngỡ ngàng vì chương 147 không hề có vẻ gì là "hoàn" cả.
- Tin tốt: vì rất thích bộ này nên mình vẫn edit tiếp đến chương 147 (tức chương cuối cùng tác giả đăng), hi vọng một ngày nào đó tác giả sẽ comeback và hoàn bộ này.
Tang Vi Sương mặc áo bông thật dày, khoác thêm áo choàng, cưỡi ngựa trên đường. Thời tiết rét thế này, bàn chân nàng không khỏi lạnh, gió lạnh thổi qua hai má cũng đau rát.
Nàng dường như tâm sự nặng nề, mấy ngày trước nàng đi gặp một bằng hữu thương nhân làm ăn ở kinh thành, bằng hữu đó họ Tạ, họ biết nhau cũng nửa năm rồi, hai người nhờ trà mà gặp gỡ, tình cảm có thể sánh với Dung Trinh, nàng có nói với Tạ công tử kia rằng có thể nàng sẽ phát triển việc làm ăn ở kinh thành, Tạ công tử đương nhiên sẵn lòng, lập tức hứa giúp nàng tìm một gian trạch viện giá rẻ ở kinh thành.
Vi Sương dĩ nhiên không cự tuyệt, nhưng không hiểu sao mấy ngày nay luôn thấy tâm sự nặng nề, cảm giác như có chuyện gì sắp xảy ra, cũng cảm giác mình không thể rời huyện An nhanh như vậy được.
Thật không biết huyện An trừ Tĩnh Sơ, còn gì đáng để nàng lưu luyến!
Trong lòng nàng hơi phiền muộn, cũng vì toàn thân có chút lạnh nên nàng đưa tay vung roi ngựa, qua hai khắc đã thấy cổng lớn náo nhiệt của Lâm phủ.
Hôm nay rất nhiều người tới mừng sinh nhật Lâm tri châu.
Tang Vi Sương vừa xuống ngựa thì có gã sai vặt tiến lên dắt ngựa, nàng đưa quà và nói mấy câu chúc mừng thì thấy Lâm quản gia cười híp mắt mời nàng vào trong. Sau khi vào phủ, nàng thấy trên người ấm hơn một chút nên cởi áo choàng.
Tang Vi Sương ánh mắt sáng rõ, thường ngày đến Lâm phủ cũng không thấy Lâm quản gia ân cần như vậy, hôm nay làm sao thế? Nàng cười nhạt, theo quản gia vào phủ.
Hành lang gấp khúc, các nha hoàn bà tử đều ăn mặc rất có không khí vui mừng, người trong phủ bận rộn, vô cùng náo nhiệt.
- Tang công tử, đại thiếu gia nhà ta đang ở trong viện chờ ngài.
Quản gia khom lưng cung kính cười nói.
Tang Vi Sương khẽ cười, kỳ lạ, Lâm Cảnh Thần hôm nay sinh nhật không đi tiếp khách mà ở trong viện đợi mình?
Nàng nghiêng mặt qua nhìn quản gia, quản gia tức thời thu lại nụ cười, khôi phục vẻ mặt bình thường.
Tang Vi Sương nghĩ có lẽ Lâm Cảnh Thần có kỳ phổ mới, cho nên nôn nóng gọi nàng đi nghiên cứu. Xem ra hắn thật lòng thích nghiên cứu kỳ phổ với nàng.
- Mời quản gia dẫn đường.
Tang Vi Sương ôn hòa nói, gương mặt lại khôi phục vẻ thong dong.
Viện của Lâm Cảnh Thần tên là Thúy Phong Cư, Tang Vi Sương trong thời gian ngắn không hiểu cái tên này do đâu mà có, nàng cũng không suy nghĩ nhiều mà tiến vào trong viện.
Quản gia chỉ đưa nàng đến viện rồi tìm cớ rời đi.
Tang Vi Sương biết Lâm Cảnh Thần thích yên tĩnh nên cũng không cảm thấy gì khác thường, nàng chỉnh lại trang phục rồi đi về phía gian phòng có ánh đèn.
Trong viện này không thấy tôi tớ, kỳ thực một bóng người cũng không có, chỉ là khi Tang Vi Sương vào phòng không phát hiện ra.
Bức rèm leng keng rủ xuống, Tang Vi Sương nghi hoặc cúi đầu dò xét.
- Lâm đại nhân...
Nàng thấy lạ tại sao Lâm Cảnh Thần không ở trước bàn cờ, nàng đi đến bàn đọc sách cũng không thấy.
Huân hương trong phòng hơi cộm mắt, nàng đi vào một lát, nghĩ rằng chút nữa Lâm đại nhân sẽ đến.
Tang Vi Sương ngồi xuống trước bàn cờ, đệm màu đỏ mềm mại, ngồi lên rất thoải mái.
Nàng chăm chú nhìn bàn cờ một lát thế nhưng lại cảm thấy hơi buồn ngủ, nàng cố gắng mở mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng không biết tại sao càng lúc càng nóng.
Đang lúc nàng nghi ngờ thì từ gian phòng bên cạnh truyền đến tiếng rên khẽ của nam nhân, tựa như thống khổ, tựa như sầu triền miên lại ngâm nga uyển chuyển, giờ phút này nghe lại có thể cảm thấy vui tai...
Trời ơi, dự cảm xấu trong lòng nàng dâng lên. Tang Vi Sương chợt đứng dậy, chân run rẩy lui về sau mấy bước.
Bình sứ mẫu đơn đỏ thẫm mạ vàng của tiền triều bị đụng rơi xuống đất, vang lên một tiếng “bang” thật lớn làm kinh động đến nam nhân trong phòng.
- Ai...?
Nam nhân trong phòng chống đỡ thân thể bò dậy từ trên giường, chậm rãi đi ra ngoài. Đôi mắt bình tĩnh thâm thúy của hắn hơi đục ngầu, giống như lờ đờ say rượu, dáng vẻ đoan chính của hắn lúc này hơi nhếch nhác.
- Vi Sương, muội, sao muội lại tới đây?
Lâm Cảnh Thần vịn khung cửa, nhìn Tang Vi Sương khuôn mặt đỏ bừng đứng bên ngoài bức rèm, giật mình nói.
Một khắc sau, trong thân thể bỗng truyền đến cảm giác nóng bỏng nhắc nhở Lâm Cảnh Thần, lập tức hắn hiểu rõ tất cả!
Bàn tay trong ống tay áo nắm chặt, hắn nhìn chằm chằm Tang Vi Sương, ánh mắt nóng rực không thể nào kiềm chế. Hắn khàn giọng nói:
- Vi Sương, muội mau rời khỏi đây, ta...
Thân thể sắp bán đứng lý trí, một mùi hương truyền đến, đầu Lâm Cảnh Thần hơi choáng váng, tầm mắt mơ màng, thân thể hắn không tự chủ tiến về phía Tang Vi Sương.
Vi Sương sợ hãi, cất bước muốn chạy lại bị hắn ôm vào lòng.
Lâm Cảnh Thần hít sâu hương thơm trên người thiếu nữ, cảm thấy mùi hương này có thể làm dịu đi sức nóng trong ngực hắn lúc này. Hắn muốn hít nhiều hơn nhưng người trong lòng cứ luôn vùng vẫy.
- Đừng...
Tang Vi Sương phát ra tiếng gào thét khàn khàn.
Họ dây dưa đụng rớt bàn cờ, con cờ ào ào rơi xuống, kích thích màng nhĩ.
Nam nhân ôm nàng chặt như vậy, thậm chí bàn tay lớn của hắn còn chui vào trong cổ áo nàng, Vi Sương sợ hết hồn, nàng vừa cảm thấy khốn quẫn tuyệt vọng sâu sắc, vừa căm phẫn hành vi của Lâm phủ, bọn họ thế nhưng lại hạ thủ với một nữ tử chưa đầy mười lăm tuổi, đáng thương cho thân thể này vì bệnh lâu ngày mà suy yếu, đến nay quý thủy còn chưa đến!
Tang Vi Sương giận đỏ cả mắt, không kịp nghĩ nhiều, vào thời khắc nguy hiểm, nàng theo bản năng nghiêng người tung ra một chiêu “long quá hổ khẩu”, tuy độ mạnh không bằng trước kia do thân thể này không có nội lực, nhưng nàng vẫn thoát được Lâm Cảnh Thần trong gang tấc.
Nhưng nàng đứng không vững, đầu căng ra dữ dội.
Một mùi thơm truyền đến, đôi mắt nàng mê ly bỗng trợn to, liếc về hướng lư hương trên bệ lò phía đông.
Nàng theo bản năng dùng tay áo che mũi, nghĩ mình sống trong hoàng cung mười sáu năm, loại mánh khóe thường dùng của phi tử muốn tranh sủng này lại bị mình xem nhẹ! Là mình quá sơ ý rồi! Ngay từ đầu khi vào phòng mình nên phát hiện ra mới phải.
Do hít khá nhiều loại hương độc này nên thể lực nàng mới không chống đỡ nổi, thân thể nóng lên.
Làm sao bây giờ, nàng không muốn chết ở đây, nếu Lâm Cảnh Thần lại lao tới nữa, e rằng nàng sẽ không còn sức ứng phó, vả lại bọn họ có thể giằng co thế này mấy hiệp?
Nàng không muốn khi không bị Lâm Cảnh Thần chiếm hời.
Tang Vi Sương tiện tay cầm lấy cây chổi lông gà:
- Huynh, huynh đừng tới đây...
Nhưng độc trong người nam nhân dường như nặng hơn nàng, đôi mắt đỏ tươi như say rượu, hoàn toàn không tự chủ được...
Tang Vi Sương sốt ruột, trên trán mồ hôi to như hạt đậu, Lâm Cảnh Thần lao qua thì nàng trốn hoặc cầm chổi lông gà khua loạn xạ.
Rất nhanh, Tang Vi Sương đã không còn sức nữa.
Kiếp trước nàng chưa từng sợ hãi và uất ức như vậy, thật muốn đánh nam nhân này một trận, sau đó ném hắn vào trong chuồng heo!
Lúc Tang Vi Sương rơi vào tuyệt vọng, bên tai nàng truyền đến tiếng chuông bạc lanh lảnh...
Editor: Hi, có 1 tin tốt và 1 tin xấu muốn thông báo cho mọi người:
- Tin xấu: tác giả Đam Quân có khả năng (khoảng 80%) đã drop bộ này rồi, hic, khóc 1 dòng sông T.T_____Tình hình là hôm 21/1, sau khi đăng chương 147 thì tác giả đại nhân tự dưng mất tăm mất tích, không thông báo, không reply, nói túm lại là bỗng dưng bặt vô âm tín. Sau đó khoảng 1 tháng thì các trang đồng loạt liệt truyện này vào danh sách "truyện đã hoàn" khiến bao dân tình ngỡ ngàng vì chương 147 không hề có vẻ gì là "hoàn" cả.
- Tin tốt: vì rất thích bộ này nên mình vẫn edit tiếp đến chương 147 (tức chương cuối cùng tác giả đăng), hi vọng một ngày nào đó tác giả sẽ comeback và hoàn bộ này.
/221
|