“Đinh đinh đinh...”
Âm thanh kia vào thời khắc này Tang Vi Sương nghe được chẳng khác nào thiên âm!
Có tiếng chuông nghĩa là có người đang đến gần.
- Cứu mạng...
Nàng khàn giọng gọi, sợ chủ nhân tiếng chuông nghe không rõ, nàng dùng toàn bộ sức lực, gân cổ gào to:
- Cứu mạng! Mau tới cứu tôi với!
Tiếng la ấy như dùng cả linh hồn để la vậy.
Tiếng chuông càng lúc càng rõ ràng, chủ nhân tiếng chuông xuất hiện bên ngoài cửa, cánh cửa bị đẩy ra.
Tang Vi Sương bất chấp tất cả, dùng hết sức lực cuối cùng chạy về phía người mở cửa.
Thiếu niên y phục toàn thân màu tuyết thẫn thờ đứng đó, áo bào trắng còn mang theo nước tuyết, làn da hắn và màu tuyết trắng hòa lẫn vào nhau, như bạch ngọc không tì vết, hơi ửng hồng, đôi mắt màu hổ phách đẹp khiến người ta kinh ngạc tán thán, giữa hai chân mày điểm một nốt chu sa, hoàn mỹ như sản phẩm được trời mài giũa tạo thành...
Nơi cửa lớn gió tuyết nhảy múa, hắn xuất hiện như thần binh trời giáng, tiên nhân hạ phàm, ánh mắt thuần khiết ngây ngô khiến người ta liên tưởng tới yêu đồng vô tri từ Sơn Hải Kinh bước ra, lần đầu đến nhân gian, ngây ngốc chuyện hồng trần.
- Lâu Kiêm Gia...
Là hắn! Nàng nhất định nằm mơ rồi! Hoặc là Lâu Kiêm Gia đến đón nàng...
Khi Tang Vi Sương ngã vào lòng thiếu niên, ánh mắt nàng vừa kinh ngạc vừa vui vẻ nói:
- Không ngờ ở thời khắc nguy hiểm nhất, người ta có thể nghĩ đến chỉ có ngươi...
Nàng vừa nói vừa mệt mỏi tựa sát vào lòng hắn, không hề hay biết một hàng lệ nơi khóe mắt từ từ rơi xuống.
Nàng vậy mà hoa mắt cho rằng Lâu Kiêm Gia đến cứu nàng, rõ ràng Lâu Kiêm Gia đã chết rồi.
Khi Tang Vi Sương tỉnh lại, bạch y thiếu niên đang ôm nàng ngồi trong gió tuyết.
Xung quanh rất ồn ào nhưng thiếu niên dường như không hề nghe thấy. Có người muốn hắn để nàng xuống, có người muốn hắn đi vào nhà. Hắn đều không để ý tới, chỉ ôm nữ tử trong lòng, đợi nàng tỉnh lại.
Cơ thể nàng rất nóng, hắn ôm để hạ nhiệt độ cơ thể nàng xuống.
Tang Vi Sương mở đôi mắt nhập nhèm, chỉ cảm thấy cái lạnh thấu xương dâng lên từ đầu ngón chân, nàng nghiêng mặt nhìn gương mặt tuyệt mỹ như bức họa của thiếu niên...
- Lâu Kiêm Gia...
Nàng nhìn hắn cười hơi ngây ngốc. Nàng vươn tay muốn vuốt ve gương mặt hắn, không lâu sau, nước mắt đã lăn dài.
Biết Tĩnh Sơ gặp nạn, nàng không khóc, nhưng khi thấy hắn còn sống, nàng lại khóc.
Dường như muốn phát tiết hết những cảm xúc đã tích tụ trong lòng rất lâu, Tang Vi Sương bỗng nhiên cao giọng khóc to.
- Lâu Kiêm Gia, ngươi biết ta khổ sở thế nào không, ta cứ tưởng ngươi chết rồi.
Thiếu niên u mê nhìn nữ tử trong lòng, hắn không biết tại sao nàng khóc, nhưng hắn biết, khi nàng khóc thì ngực hắn sẽ đau, rất đau.
- Tố...
Cổ họng hắn phát ra một âm tiết rất khàn, không thể nào nghe rõ được.
Ánh mắt hắn trong veo ngây ngốc, và...Tang Vi Sương kinh hãi, chợt nhận ra chỗ không bình thường của hắn.
Lâm lão gia, Lâm quản gia, cả Lâm Cảnh Thần đã tỉnh táo lại và gã sai vặt Quá Tuyết dùng vẻ mặt vô cùng kỳ quái nhìn hai người trong đống tuyết, mấy người có mặt trong lòng đều trăm xoay ngàn chuyển.
- Tang, Tang cô nương biết tứ công tử?
Lâm quản gia mở miệng trước tiên hỏi.
Đây không nghi ngờ gì là vấn đề mà mỗi người ở đây đều muốn biết.
Nhưng Tang Vi Sương chỉ nhìn về phía người của Lâm gia, lạnh giọng hỏi:
- Hắn, làm sao thế?
Lâm quản gia bởi chuyện trước đó mà có chút không dám nhìn Tang Vi Sương, nhưng vì nàng hỏi chuyện tứ công tử chứ không phải chuyện nàng và đại công tử nên ông ôm tâm lý may mắn “lấy công đền bù”, lấy lòng trả lời:
- Tứ công tử là được đại thiếu gia cứu, đầu óc bị tổn thương, đại phu nói công tử không chỉ mất đi ký ức mà tâm trí cũng chỉ như đứa trẻ ba bốn tuổi, còn nữa, cổ tứ công tử từng bị cắt qua một đao, tuy không trí mạng nhưng không thể nói chuyện...
Tang Vi Sương nghe cực kỳ chấn động, vì Lâu Kiêm Gia mà nàng suýt quên mất chuyện không vui vừa xảy ra trước đó.
Tang Vi Sương chậm rãi đẩy Lâu Kiêm Gia ra, nhẹ giọng nói:
- Đỡ ta đứng dậy.
Như kỳ tích, thiếu niên lại nghe hiểu, ôm nàng đứng dậy, nhìn mũi chân nàng đứng vững trên mặt đất mới từ từ buông tay.
- Trời ạ...
Quá Tuyết che miệng hô ra tiếng, nước mắt lưng tròng.
Tang Vi Sương hờ hững nhìn người của Lâm gia, ngữ điệu cực kỳ lạnh lùng:
- Hắn là...biểu ca thân thích xa của ta!
- Cô nương quả thực biết lão tứ?
Lâm lão gia nhất thời nóng vội, mở miệng hỏi lại, có thể thấy ông rất kinh ngạc, ngay cả chuyện xấu đã làm với Tang Vi Sương cũng quên mất.
Ánh mắt lạnh lùng của Tang Vi Sương chuyển sang Lâm huyện lệnh, giọng nói mang theo phẫn hận:
- Lâm lão gia có tư cách hỏi sao?
Đừng tưởng nàng không biết những người này trước đó rắp tâm gì, lại gài bẫy để nàng thất thân với Lâm Cảnh Thần, bỉ ổi.
Lâm huyện lệnh nghe nàng nói thế tuy hơi tức giận nhưng thực sự đuối lý, không dám phát tác. Nếu hỏi ông cả đời đã làm chuyện xấu gì thì e chỉ có chuyện này, ông vì muốn tốt cho Cảnh Thần mà không màng đến trong sạch của cô nương nhà người ta...ôi, từ phụ khó làm mà.
- Bề ngoài hai người không giống nhau...
Lâm quản gia đỏ mặt, cúi đầu biện bạch:
- Hơn nữa tứ công tử ở phủ chúng ta ba năm, dung mạo cũng có thay đổi, cô nương có lẽ nhận lầm...
- Hắn nhận ra ta.
Tang Vi Sương lạnh lùng ngắt lời, ánh mắt thâm trầm và không kiên nhẫn.
Điều này không sai, tứ công tử chưa từng tiếp xúc với ai, người ta đi qua đi lại trước mặt hắn, hắn đều xem như không thấy nhưng lại thân thiết với Tang Vi Sương, đây là một lý do, có lẽ trước kia họ thực sự quen biết nhau!
Phàn Quá Tuyết gật gật đầu, hắn sẵn lòng tin vị cô nương này, có lẽ công tử quả thực là biểu ca của cô nương ấy, tốt quá, công tử có người thân rồi!
- Không thể không nói đạo đãi khách của quý phủ...thật sự là...quá đáng.
Tang Vi Sương bị ảnh hưởng bởi sự xuất hiện của Lâu Kiêm Gia nhưng rất nhanh đã nhớ tới chuyện xảy ra trước đó. Nàng hơi đỏ mắt, ánh mắt vô định nhưng những người có mặt đều có thể cảm nhận được sự bất mãn sâu sắc của nàng, giống như đêm tuyết này, lạnh giá mà mạnh mẽ.
Tuyết bay bay giữa trời, Lâm Cảnh Thần đã hoàn toàn tỉnh táo lại, công hiệu của thuốc cũng mất đi bảy tám phần, hắn mím môi chăm chú nhìn Tang Vi Sương.
Tang Vi Sương cảm giác được cái nhìn ấy, theo bản năng nhìn lại thì thấy ánh sáng lóe lên trong mắt hắn.
Hắn nhìn thấu ý đồ của nàng.
Phải, nàng muốn dẫn Lâu Kiêm Gia đi. Vì nguyên nhân gì, nàng không rõ lắm, có lẽ, trong tiềm thức nàng cũng không muốn truy cứu kỹ nguyên nhân ấy.
- Chuyện hôm nay, ta không hề biết.
Đôi mắt đẹp của Lâm Cảnh Thần lạnh lùng quét qua Lâm quản gia, rồi lại nhìn về phía Tang Vi Sương:
- Ta không cầu muội tha thứ, nhưng xin muội tin rằng ta không muốn tổn thương muội.
- Hay cho câu không muốn tổn thương.
Tang Vi Sương nghiến răng lặp lại lời hắn nói, khi cảm xúc sắp bộc phát thì thấy Lý bà tử dìu Lâm phu nhân vào trong viện.
- Tiểu Tang à...
Vẻ mặt phu nhân tràn đầy lo lắng, áy náy và thương tiếc, bà đẩy tay Lý bà tử ra, tiến về trước ôm lấy Tang Vi Sương.
Tang Vi Sương sau khi sửng sốt thì vừa tức vừa buồn bực lại không thể làm gì, cảm giác chua xót từ trong lòng dâng lên.
Không cần nói, đây là ý của Lâm Cảnh Thần, hắn biết trong phủ này Lâm phu nhân và nàng qua lại thân thiết nên mời Lâm phu nhân đến hòa giải, chuyện này tuy chưa tạo ra sai lầm nghiêm trọng nhưng dù sao cũng đã làm tổn thương đến tôn nghiêm của nữ nhi.
- Tiểu Tang à, trước kia ta không biết cháu là nữ tử...
Lâm phu nhân nắm tay Tang Vi Sương, đột nhiên ngẩng mặt lên, giận dữ trừng Lâm lão gia và Lâm quản gia:
- Hồ đồ! Hồ đồ! Nếu các người làm tổn thương tiểu Tang thì cái mặt già của ta không biết để đâu rồi, cũng không cần sống nữa! Các người đúng là khiến ta tức chết mà!
Lâm lão gia là một người sợ vợ, thấy phu nhân làm ầm ĩ như vậy thì vẻ mặt lập tức dịu xuống, tỏ vẻ vừa bất đắc dĩ vừa hối hận, muốn bước về trước an ủi mà không dám, chỉ có thể đưa ánh mắt như dao găm quét về phía Lâm quản gia.
- Nhìn chủ ý thối tha của ngươi kìa!
Lâm quản gia thiếu điều chui đầu trong đống tuyết, gương mặt già nua đỏ lên không nói lời nào.
Qua hồi lâu, lão quản gia lại quỳ xuống trước mặt Tang Vi Sương:
- Cô nương, là Lâm Tam hồ đồ, chủ ý thối tha này đều do Lâm Tam nghĩ ra, cô nương muốn đánh muốn phạt thì cứ đánh cứ phạt Lâm Tam, chuyện này thật sự không liên quan chút xíu nào với đại công tử.
Tốt, lửa giận trong lòng Tang Vi Sương đều bị những lời này kích thích ra rồi, cho dù kiếp trước tính tình nàng độ lượng ôn hòa thế nào thì bây giờ cũng khó tránh tức giận, trừng mắt giễu cợt:
- Hừ!
Âm thanh kia vào thời khắc này Tang Vi Sương nghe được chẳng khác nào thiên âm!
Có tiếng chuông nghĩa là có người đang đến gần.
- Cứu mạng...
Nàng khàn giọng gọi, sợ chủ nhân tiếng chuông nghe không rõ, nàng dùng toàn bộ sức lực, gân cổ gào to:
- Cứu mạng! Mau tới cứu tôi với!
Tiếng la ấy như dùng cả linh hồn để la vậy.
Tiếng chuông càng lúc càng rõ ràng, chủ nhân tiếng chuông xuất hiện bên ngoài cửa, cánh cửa bị đẩy ra.
Tang Vi Sương bất chấp tất cả, dùng hết sức lực cuối cùng chạy về phía người mở cửa.
Thiếu niên y phục toàn thân màu tuyết thẫn thờ đứng đó, áo bào trắng còn mang theo nước tuyết, làn da hắn và màu tuyết trắng hòa lẫn vào nhau, như bạch ngọc không tì vết, hơi ửng hồng, đôi mắt màu hổ phách đẹp khiến người ta kinh ngạc tán thán, giữa hai chân mày điểm một nốt chu sa, hoàn mỹ như sản phẩm được trời mài giũa tạo thành...
Nơi cửa lớn gió tuyết nhảy múa, hắn xuất hiện như thần binh trời giáng, tiên nhân hạ phàm, ánh mắt thuần khiết ngây ngô khiến người ta liên tưởng tới yêu đồng vô tri từ Sơn Hải Kinh bước ra, lần đầu đến nhân gian, ngây ngốc chuyện hồng trần.
- Lâu Kiêm Gia...
Là hắn! Nàng nhất định nằm mơ rồi! Hoặc là Lâu Kiêm Gia đến đón nàng...
Khi Tang Vi Sương ngã vào lòng thiếu niên, ánh mắt nàng vừa kinh ngạc vừa vui vẻ nói:
- Không ngờ ở thời khắc nguy hiểm nhất, người ta có thể nghĩ đến chỉ có ngươi...
Nàng vừa nói vừa mệt mỏi tựa sát vào lòng hắn, không hề hay biết một hàng lệ nơi khóe mắt từ từ rơi xuống.
Nàng vậy mà hoa mắt cho rằng Lâu Kiêm Gia đến cứu nàng, rõ ràng Lâu Kiêm Gia đã chết rồi.
Khi Tang Vi Sương tỉnh lại, bạch y thiếu niên đang ôm nàng ngồi trong gió tuyết.
Xung quanh rất ồn ào nhưng thiếu niên dường như không hề nghe thấy. Có người muốn hắn để nàng xuống, có người muốn hắn đi vào nhà. Hắn đều không để ý tới, chỉ ôm nữ tử trong lòng, đợi nàng tỉnh lại.
Cơ thể nàng rất nóng, hắn ôm để hạ nhiệt độ cơ thể nàng xuống.
Tang Vi Sương mở đôi mắt nhập nhèm, chỉ cảm thấy cái lạnh thấu xương dâng lên từ đầu ngón chân, nàng nghiêng mặt nhìn gương mặt tuyệt mỹ như bức họa của thiếu niên...
- Lâu Kiêm Gia...
Nàng nhìn hắn cười hơi ngây ngốc. Nàng vươn tay muốn vuốt ve gương mặt hắn, không lâu sau, nước mắt đã lăn dài.
Biết Tĩnh Sơ gặp nạn, nàng không khóc, nhưng khi thấy hắn còn sống, nàng lại khóc.
Dường như muốn phát tiết hết những cảm xúc đã tích tụ trong lòng rất lâu, Tang Vi Sương bỗng nhiên cao giọng khóc to.
- Lâu Kiêm Gia, ngươi biết ta khổ sở thế nào không, ta cứ tưởng ngươi chết rồi.
Thiếu niên u mê nhìn nữ tử trong lòng, hắn không biết tại sao nàng khóc, nhưng hắn biết, khi nàng khóc thì ngực hắn sẽ đau, rất đau.
- Tố...
Cổ họng hắn phát ra một âm tiết rất khàn, không thể nào nghe rõ được.
Ánh mắt hắn trong veo ngây ngốc, và...Tang Vi Sương kinh hãi, chợt nhận ra chỗ không bình thường của hắn.
Lâm lão gia, Lâm quản gia, cả Lâm Cảnh Thần đã tỉnh táo lại và gã sai vặt Quá Tuyết dùng vẻ mặt vô cùng kỳ quái nhìn hai người trong đống tuyết, mấy người có mặt trong lòng đều trăm xoay ngàn chuyển.
- Tang, Tang cô nương biết tứ công tử?
Lâm quản gia mở miệng trước tiên hỏi.
Đây không nghi ngờ gì là vấn đề mà mỗi người ở đây đều muốn biết.
Nhưng Tang Vi Sương chỉ nhìn về phía người của Lâm gia, lạnh giọng hỏi:
- Hắn, làm sao thế?
Lâm quản gia bởi chuyện trước đó mà có chút không dám nhìn Tang Vi Sương, nhưng vì nàng hỏi chuyện tứ công tử chứ không phải chuyện nàng và đại công tử nên ông ôm tâm lý may mắn “lấy công đền bù”, lấy lòng trả lời:
- Tứ công tử là được đại thiếu gia cứu, đầu óc bị tổn thương, đại phu nói công tử không chỉ mất đi ký ức mà tâm trí cũng chỉ như đứa trẻ ba bốn tuổi, còn nữa, cổ tứ công tử từng bị cắt qua một đao, tuy không trí mạng nhưng không thể nói chuyện...
Tang Vi Sương nghe cực kỳ chấn động, vì Lâu Kiêm Gia mà nàng suýt quên mất chuyện không vui vừa xảy ra trước đó.
Tang Vi Sương chậm rãi đẩy Lâu Kiêm Gia ra, nhẹ giọng nói:
- Đỡ ta đứng dậy.
Như kỳ tích, thiếu niên lại nghe hiểu, ôm nàng đứng dậy, nhìn mũi chân nàng đứng vững trên mặt đất mới từ từ buông tay.
- Trời ạ...
Quá Tuyết che miệng hô ra tiếng, nước mắt lưng tròng.
Tang Vi Sương hờ hững nhìn người của Lâm gia, ngữ điệu cực kỳ lạnh lùng:
- Hắn là...biểu ca thân thích xa của ta!
- Cô nương quả thực biết lão tứ?
Lâm lão gia nhất thời nóng vội, mở miệng hỏi lại, có thể thấy ông rất kinh ngạc, ngay cả chuyện xấu đã làm với Tang Vi Sương cũng quên mất.
Ánh mắt lạnh lùng của Tang Vi Sương chuyển sang Lâm huyện lệnh, giọng nói mang theo phẫn hận:
- Lâm lão gia có tư cách hỏi sao?
Đừng tưởng nàng không biết những người này trước đó rắp tâm gì, lại gài bẫy để nàng thất thân với Lâm Cảnh Thần, bỉ ổi.
Lâm huyện lệnh nghe nàng nói thế tuy hơi tức giận nhưng thực sự đuối lý, không dám phát tác. Nếu hỏi ông cả đời đã làm chuyện xấu gì thì e chỉ có chuyện này, ông vì muốn tốt cho Cảnh Thần mà không màng đến trong sạch của cô nương nhà người ta...ôi, từ phụ khó làm mà.
- Bề ngoài hai người không giống nhau...
Lâm quản gia đỏ mặt, cúi đầu biện bạch:
- Hơn nữa tứ công tử ở phủ chúng ta ba năm, dung mạo cũng có thay đổi, cô nương có lẽ nhận lầm...
- Hắn nhận ra ta.
Tang Vi Sương lạnh lùng ngắt lời, ánh mắt thâm trầm và không kiên nhẫn.
Điều này không sai, tứ công tử chưa từng tiếp xúc với ai, người ta đi qua đi lại trước mặt hắn, hắn đều xem như không thấy nhưng lại thân thiết với Tang Vi Sương, đây là một lý do, có lẽ trước kia họ thực sự quen biết nhau!
Phàn Quá Tuyết gật gật đầu, hắn sẵn lòng tin vị cô nương này, có lẽ công tử quả thực là biểu ca của cô nương ấy, tốt quá, công tử có người thân rồi!
- Không thể không nói đạo đãi khách của quý phủ...thật sự là...quá đáng.
Tang Vi Sương bị ảnh hưởng bởi sự xuất hiện của Lâu Kiêm Gia nhưng rất nhanh đã nhớ tới chuyện xảy ra trước đó. Nàng hơi đỏ mắt, ánh mắt vô định nhưng những người có mặt đều có thể cảm nhận được sự bất mãn sâu sắc của nàng, giống như đêm tuyết này, lạnh giá mà mạnh mẽ.
Tuyết bay bay giữa trời, Lâm Cảnh Thần đã hoàn toàn tỉnh táo lại, công hiệu của thuốc cũng mất đi bảy tám phần, hắn mím môi chăm chú nhìn Tang Vi Sương.
Tang Vi Sương cảm giác được cái nhìn ấy, theo bản năng nhìn lại thì thấy ánh sáng lóe lên trong mắt hắn.
Hắn nhìn thấu ý đồ của nàng.
Phải, nàng muốn dẫn Lâu Kiêm Gia đi. Vì nguyên nhân gì, nàng không rõ lắm, có lẽ, trong tiềm thức nàng cũng không muốn truy cứu kỹ nguyên nhân ấy.
- Chuyện hôm nay, ta không hề biết.
Đôi mắt đẹp của Lâm Cảnh Thần lạnh lùng quét qua Lâm quản gia, rồi lại nhìn về phía Tang Vi Sương:
- Ta không cầu muội tha thứ, nhưng xin muội tin rằng ta không muốn tổn thương muội.
- Hay cho câu không muốn tổn thương.
Tang Vi Sương nghiến răng lặp lại lời hắn nói, khi cảm xúc sắp bộc phát thì thấy Lý bà tử dìu Lâm phu nhân vào trong viện.
- Tiểu Tang à...
Vẻ mặt phu nhân tràn đầy lo lắng, áy náy và thương tiếc, bà đẩy tay Lý bà tử ra, tiến về trước ôm lấy Tang Vi Sương.
Tang Vi Sương sau khi sửng sốt thì vừa tức vừa buồn bực lại không thể làm gì, cảm giác chua xót từ trong lòng dâng lên.
Không cần nói, đây là ý của Lâm Cảnh Thần, hắn biết trong phủ này Lâm phu nhân và nàng qua lại thân thiết nên mời Lâm phu nhân đến hòa giải, chuyện này tuy chưa tạo ra sai lầm nghiêm trọng nhưng dù sao cũng đã làm tổn thương đến tôn nghiêm của nữ nhi.
- Tiểu Tang à, trước kia ta không biết cháu là nữ tử...
Lâm phu nhân nắm tay Tang Vi Sương, đột nhiên ngẩng mặt lên, giận dữ trừng Lâm lão gia và Lâm quản gia:
- Hồ đồ! Hồ đồ! Nếu các người làm tổn thương tiểu Tang thì cái mặt già của ta không biết để đâu rồi, cũng không cần sống nữa! Các người đúng là khiến ta tức chết mà!
Lâm lão gia là một người sợ vợ, thấy phu nhân làm ầm ĩ như vậy thì vẻ mặt lập tức dịu xuống, tỏ vẻ vừa bất đắc dĩ vừa hối hận, muốn bước về trước an ủi mà không dám, chỉ có thể đưa ánh mắt như dao găm quét về phía Lâm quản gia.
- Nhìn chủ ý thối tha của ngươi kìa!
Lâm quản gia thiếu điều chui đầu trong đống tuyết, gương mặt già nua đỏ lên không nói lời nào.
Qua hồi lâu, lão quản gia lại quỳ xuống trước mặt Tang Vi Sương:
- Cô nương, là Lâm Tam hồ đồ, chủ ý thối tha này đều do Lâm Tam nghĩ ra, cô nương muốn đánh muốn phạt thì cứ đánh cứ phạt Lâm Tam, chuyện này thật sự không liên quan chút xíu nào với đại công tử.
Tốt, lửa giận trong lòng Tang Vi Sương đều bị những lời này kích thích ra rồi, cho dù kiếp trước tính tình nàng độ lượng ôn hòa thế nào thì bây giờ cũng khó tránh tức giận, trừng mắt giễu cợt:
- Hừ!
/221
|