Theo Vợ Đến Chết

Chương 4: (1)

/14


[size=150]Chương 4: (1)

Sao anh biết em không yêu anh trước ……

Đã qua hơn ba tháng, Hướng Đường Vũ vẫn chưa khôi phục lại từ trong cơn chấn động.

Đã hơn ba tháng kể từ hôm bọn họ tranh chấp tới nay, anh không có dũng khí đi tìm tiểu Lăng Giác.

Nhưng mà mỗi tháng anh vẫn hẹn gặp với các đối tượng, chỉ là mỗi đối tượng hẹn với anh đều có chút kỳ quái, liên tiếp gặp các đối tượng kỳ quái, làm cho anh hoài nghi có phải mình bị nguyền rủa trong chuyện tình cảm rồi không!

Chứng nói chuyện cuồng loạn của người đẹp, người đẹp cuồng tin Tarot, rồi người đẹp đối với hàng hiệu thuộc như lòng bàn tay, mở miệng ra, khép miệng lại là hàng hiệu như Hugo, Nietzsche, lại có người đẹp văn học nói về Hemingway, lại có người đẹp chỉ bàn luận về xe xịn ….

Những đối tượng mà Đường đại sư giới thiệu cho anh, tất cả đều rất xinh đẹp, nhưng cũng rất cố chấp điên cuồng với một thứ quái dị nào đó. Hơn nữa lạ nhất là, trong mười người đẹp, có bảy người kiên trì muốn “dùng thử” thân thể của anh.

Anh thật sự không thể hiểu, hiện tại là thế kỷ hai mươi mốt, quả thật đã phóng khoáng tới trình độ này rồi sao?

Ngày trước khi anh đi gặp gỡ, rõ ràng cũng không có loại cảm giác này, cho đến khi anh quyết định tìm đối tượng phù hợp để kết hôn, tại sao lại xuất hiện toàn là những người phụ nữ kỳ quái, anh không thể không nghi ngờ, mình đã bị nguyền rủa!

Anh liên tục hẹn gặp các đối tượng, đồng thời trong đầu vẫn không ngừng nhớ lại, đêm hôm đó tiểu Lăng Giác nói câu đó, đến tột cùng là câu khẳng định hay là câu nghi vấn?

Anh nhớ lại hôm đó tiểu Lăng Giác dùng đôi mắt đen láy nhìn anh, giống như là muốn chui vào chỗ sâu nhất trong linh hồn anh, sau đó quăng cho anh một câu nói rung động lòng người kia ——

Làm sao anh biết em không có yêu anh trước……

Tiểu Lăng Giác rốt cuộc là dùng câu nghi vấn? Hay là dùng câu khẳng định đây?

Mỗi tối trước khi đi ngủ, những lời nói này tựa như âm hồn quấn lấy anh làm anh không thở nổi.

Thậm chí anh còn không dám trực tiếp đi tìm Tiểu Lăng Giác để hỏi cho rõ, bởi vì …. Anh sợ phải biết đáp án.

Anh sợ, lỡ như tiểu Lăng Giác chính là dùng câu khẳng định, lỡ như cô yêu anh trước ……

Anh không dám nghĩ tiếp, cũng không tiếp nhận được đáp án đó.

Đáp án đó, sẽ phá vỡ tất cả hồi ức tinh khiết không tỳ vết của anh ….

Trước kia bọn họ ở trong thôn, bên cạnh có một ruộng củ ấu rất lớn, mùa thu là cuối mùa thu hoạch củ ấu, tiểu Lăng Giác sẽ năn nỉ anh mượn thuyền của bác Ngô, mang cô đi hái củ ấu.

Bác Ngô là chủ ruộng củ ấu, là bạn tốt của ba anh, nhà bác Ngô ở bên ngoài cách thôn hai con đường.dieendaanleequuydonn Con trai bác Ngô là Ngô Nghĩa rất thích tiểu Lăng Giác, đáng tiếc tiểu Lăng Giác rất ghét anh ta.

Ngô Nghĩa rất nhiều lần xin tiểu Lăng Giác cho anh ta đi hái củ ấu cùng, nhưng tiểu Lăng Giác có chết cũng không chịu.

Anh nhớ năm đó tiểu Lăng Giác mười hai tuổi nói với Ngô Nghĩa, coi như ruộng củ ấu là của nhà anh ta, coi như cô siêu cấp thích ăn củ ấu, cô cũng sẽ không thích anh ta.

Hướng Đường Vũ tới bây giờ vẫn không quên được, nét mặt thất vọng của Ngô Nghĩa lúc đó.

Sau khi Ngô Nghĩa đi rồi, anh cùng tiểu Lăng Giác chèo thuyền đi hái củ ấu.

Tiểu Lăng Giác nói: “Anh Vũ, em chỉ thích anh, những nam sinh xấu xa khác em đều ghét.”

Lúc đó anh đã rất vui vẻ, rất kiêu ngạo, bời vì từ nhỏ bảo bối tiểu Lăng Giác chỉ thích anh …..

Lần đầu tiên cô ăn củ ấu anh đưa, cũng là anh lột ra, tiểu Lăng Giác ăn một miếng liền thích, nói củ ấu là thứ ăn ngon nhất trên thế giới.

Tiểu Lăng Giác là biệt danh anh đặt cho cô, anh chưa từng thấy ai thích ăn củ ấu như cô, cứ mỗi khi đến mùa thu hoạch củ ấu, cô sẽ đến năn nỉ anh, muốn anh bơi thuyền nhỏ mang cô đi hái củ ấu.

Sau khi tiểu Lăng Giác lớn lên, theo anh đi lướt sóng, chơi tàu cánh lượn, đánh gôn …

Mỗi lần anh ở Khẩn Đinh mở tàu cánh lượn chở cô bay lên Lam Thiên, tiểu Lăng Giác cực kỳ hưng phấn mà cười hét rất to. dieendaanleequuydonn

Trời cao, gió thổi mạnh lên khuôn mặt cười của cô nhấp nhô giống như những gợn sóng. Anh ra hiệu cho cô ngậm miệng, tránh cho các vật khác thường bay vào cái miệng đang cười của cô, nhưng mà làm sao cô cũng không thể kiềm chế được ……….

Sau khi hạ xuống, tiểu Lăng Giác lại quấn lấy anh, nói anh nhất định phải dạy cô cách bay, anh không chịu cô làm nũng, công lực dây dưa của cô còn hơn so với con nhện, vì vậy anh dạy cô cách mở tàu cánh lượn.

Mùa hè năm ấy, bọn họ chơi ở Khẩn Đinh, da cô cháy nắng thành màu nâu đậm, da trên cánh tay có hai ngấn, rốt cuộc cô cũng học được cách bay lượn, đổi lại cô mở tàu cánh lượn chở anh bay lượn trên bầu trời.

Sau đó hai năm, chơi tàu cánh lượn có chút ngán, anh cùng Đường Dực Đào điên cuồng lướt sóng, cô cũng bám theo bọn anh cầm ván lướt sóng học theo, một lần lại một lần rơi xuống nước, cô đều không sợ, chơi còn điên cuồng hơn so với bọn anh.

Có một lần, cô không sợ chết khiêu chiến với đợt sóng siêu cấp lớn, kết quả là ván bị lật, cô bị nuốt vào trong đợt sóng cao.

Sau khi sóng biển bình thường lại, thật lâu không thấy cô trồi lên mặt nước, anh gấp gáp đến độ không thể hô hấp, lập tức nhảy vào trong biển, nhắm hướng chỗ cô rơi xuống lặn tới, anh tìm khắp đáy biển, không thấy bóng dáng cô đâu, anh nóng nảy gọi tên cô, Đường Dực Đào cũng gấp gáp bơi lại ……………

Mấy phút sau, cô không biết từ nơi nào nhô ra, từ phía sau nhảy lên lưng anh, đùa dai nói: “Rất sợ em bị rơi xuống chết hả!”

Anh xoay người, ở trên mặt biển sóng lớn tuôn trào, ôm chặt lấy cô, chỉ có anh mới biết được, khi đó trong mắt anh trộn lẫn, trừ nước biển mằn mặn còn có nước mắt của mình, anh rất sợ mất đi cô.
“Không nên đùa giỡn như vậy.” Anh ôm cô thật chặt, âm thanh có chút nghẹn ngào.

Mà tiểu Lăng Giác hình như cũng ý thức được mình giỡn hơi quá, lập tức nói lời xin lỗi.

“Xin lỗi, lần sau em không dám nữa.” cô cũng ôm chặt lấy anh.

Mùa hạ đó thật dài, anh điên cuồng cưng chiều cô, biết rõ là cô đùa giỡn, nhưng không nhìn thấy cô trên biển, làm cho anh trải qua cảm giác thật kinh khủng thiếu chút nữa thì mất đi tiểu Lăng Giác, cảm xúc này hành hạ anh, anh rất sợ anh không có cơ hội đối xử với cô thật tốt ….. 

Mùa hè năm đó qua đi, cô không hề mang tiểu Lăng Giác đi lướt sóng nữa, mà mang cô đi chơi đánh gôn, cô đánh gôn từ trên, tới mười tám lỗ thành tích tốt nhất thấp hơn tiêu chuẩn ba sào.

Lại sau mấy năm, tiểu Lăng Giác ham mê cái trò vận động này, hơn phân nửa ngày nghỉ rủ anh đi đánh gôn.

Tiểu Lăng Giác ở trong mắt anh, là một người rất năng động, lại có sức hút của một cô gái, mặc kệ học cái gì cũng chuyên chú, cô không sợ nắng, không giống đa số các cô gái ở thành phố , chỉ muốn trắng trẻo xinh đẹp không muốn vận động.

Nhưng mà, hình như trời cao cũng rất ưu ái cô, da cô ở mùa hè cháy nắng, rám đen, sau khi trải qua một mùa đông, rất nhanh lại trắng trở lại.

Anh đã hỏi cô bí quyết làm trắng, cô chỉ cười cười nói, bí quyết của cô



/14

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status