Lại ở thời điểm Triệu Nhã dùng Phá Âm đan, bắt đầu tu luyện, trong một rừng cây nhỏ ở ngọn núi phía sau Hồng Thiên học viện, Viên Đào cuối cùng điều chỉnh tốt trạng thái, nhìn chằm chằm bình ngọc trước mắt.
Hắn là tán tu, hơn nữa thành tích sát hạch nhập môn quá kém. Hắn không giống Triệu Nhã, có chỗ ở riêng có thể ở. Hắn chỉ có thể cùng người khác chen chúc chung một chỗ. Hắn nghe Trương lão sư nói, bôi thứ trong bình ngọc lên, rất thống khổ, cũng rất nguy hiểm. Nhất định không thể ở bên trong ký túc xá. Nghi tới nghĩ lui, hắn đến nơi này.
Nơi này vừa yên tĩnh lại không có các loại man thú tập kích, rất thích hợp để tu luyện.
- Bắt đầu đi!
Trước khi tới đây, hắn đã hạ quyết tâm, không có gì lại do dự nữa. Hắn nhướng mày, mở bình ngọc ra.
Oong!
Một mùi máu tanh nồng đậm mạnh mẽ phả vào mặt. Ngay sau đó là một lực lượng hung bạo khiến da thịt người ta cũng run lên.
Thuần thục cởi trang phục toàn thân, hắn đổ chất lỏng trong bình ngọc ra, bôi đều lên người.
Tăng tăng tăng tăng!
Chất lỏng đỏ tươi vừa tiếp xúc với da, toàn thân Viên Đào giống như là bị kim đâm. Một cảm giác đau đớn xé rách tập kích đến, giống như muốn cứng rắn xé rách lớp da tay của hắn.
- A...
Dưới đau đớn mãnh liệt, hắn ngã xuống đất.
Loại đau khổ này vượt qua tất cả những đau đớn trước kia hắn từng phải chịu cộng lại. Giống như có một con dao nhỏ sắc bén, lột da hắn từ đầu đến cuối.
Trên mặt hắn rất nhanh không còn sắc máu, trở nên vô cùng trắng bệch. Trên đầu Viên Đào tuôn ra mồ hôi lạnh, toàn thân không ngừng run rẩy.
- Đau quá...
Trước mắt hắn hoa lên từng đợt, cũng sắp không kiên trì nổi.
Bất kể nói thế nào, hắn cũng chỉ là một đứa trẻ mười sáu, bảy tuổi. Cho dù những chuyện hắn trải qua, có thể rèn luyện không ít, ở dưới thống khổ tuyệt đối, vẫn còn có phần lùi bước.
- Nếu không... Thôi đi... Hiện tại đã quá tốt rồi. Tăng thêm thực lực làm gì?
Một ý nghĩ xông ra, không ngừng xâm nhập trong đầu hắn.
- Nếu như buông tha... Trương lão sư có mắng ta hay không?
Lại vào lúc ý chí dao động, sắp tan vỡ, dường như có một bóng dáng xuất hiện ở trước mắt hắn.
Trương lão sư!
Hắn đang thản nhiên nhìn qua, nhăn mày lại, đầy vẻ không vui.
- Không được, ta không thể phụ sự kỳ vọng của hắn đối với ta...
Nhìn thấy được Trương lão sư hình như tức giận, trong lòng Viên Đào thầm giật mình, một lần nữa sinh ra ý chí chiến đấu vô cùng vô tận.
Trước khi gặp được Trương lão sư, hắn là câu chuyện cười trong miệng mọi người, béo mập như lợn, vụng về như trâu, tu vi còn kém. Hắn hỏi thăm mười vị lão sư, đều bị đuổi ra cửa, không ai để ý tới hắn.
Hắn vốn tưởng rằng cả đời này mình sẽ cứ sống cuộc sống tầm thường không có ý chí tiến thủ như thế. Kết quả... lại để cho hắn gặp được Trương lão sư.
Là Trương lão sư, không ngại hắn mập mạp, không chê cười thực lực của hắn thấp, thậm chí còn đặc biệt sáng tạo công pháp, mấy ngày mấy đêm không ngừng không ngủ tìm kiếm chất lỏng, để cho hắn tiến bước, đột phá!
Lão sư có ơn tri ngộ, bồi dưỡng đối với hắn.
Nếu như ngay cả chút thống khổ như vậy, hắn cũng không kiên trì nổi, vậy làm thế nào còn mặt mũi gặp lại?
Trương lão sư, yên tâm đi. Ta nhất định sẽ không để cho lão sư thất vọng. Ta nhất định sẽ chịu đựng, nhận được sự tán dương của ngài!
Trong lòng hắn sinh ra một sự kiên trì, hai mắt hắn mở ra. Loại cảm giác đau đớn tê tâm liệt phổi hình như cũng giảm đi rất nhiều.
Không biết qua bao lâu.
Đau đớn chậm rãi giảm xuống. Hắn cúi đầu nhìn lại. Lúc này hắn mới phát chất lỏng màu đỏ bôi lên, lại được thân thể hấp thu tất cả. Trên da cũng mọc ra một tầng dày khôi giáp, giống như mảnh vảy.
Tuy rằng hắn không biết đây là vật gì, nhưng lại biết, lực phòng ngự của hắn bất chợt tăng lên không chỉ gấp mấy lần.
- Trương lão sư nói, bôi thứ này không phải một lần là có thể hoàn thành. Tiếp tục!
Nhìn thấy được trong bình ngọc còn thừa lại không ít chất lỏng, Viên Đào lại lấy ra, bôi lên toàn thân.
Bôi một lần, trải qua một lần thống khổ. Vừa mới bắt đầu, còn có chút sợ hãi. Nghĩ đến không thể để cho Trương lão sư thất vọng, Viên Đào càng lúc càng kiên định.
Cuối cùng, hắn hoàn toàn dùng hết chất lỏng màu đỏ trong bình ngọc.
- Ta đây là...
Cúi đầu nhìn lại, Viên Đào lúc này mới phát hiện, sau khi hoàn toàn hấp thu hết những chất lỏng màu đỏ này, bên ngoài thân thể hắn xuất hiện thêm một lớp sừng dày, tương tự như mảnh vảy.
- Thử xem...
Trong lòng hắn nghi ngờ, sinh ra một loại khát vọng. Hắn một đầu húc về phía cái cây nhỏ cách đó không xa.
Răng rắc!
Một tiếng động vang lên. Cây lớn có kích thước bằng miệng chén thoáng cái bị hắn đụng gãy. Hắn cảm giác giống như gãi ngứa, hoàn toàn không có chút đau đớn.
Đồng tử hắn co lại.
Đây là phòng ngự thật mạnh, lực lượng lớn tới mức nào?
- Lão sư... ta thành công rồi...
Nhớ tới thống khổ phải trải qua trước đó, Viên Đào xiết chặt nắm đấm, không nhịn được nước mắt chảy ra.
Cuối cùng không phụ sự kỳ vọng của lão sư...
Trương lão sư, điều lão sư muốn ta làm, ta đã làm được!
......
Cùng thời khắc đó, cố gắng tu luyện còn có Vương Dĩnh, Trịnh Dương, Lưu Dương.
Nhận được cước pháp, thân pháp do Trương lão sư truyền thụ, Vương Dĩnh không chút do dự nào, về đến nhà lập tức bắt đầu tu luyện, thực lực từng bước tăng thêm.
Trịnh Dương lại không ngừng trùng kích võ giả nhị trọng, tranh thủ trong vòng năm ngày đạt được Đan Điền cảnh.
Lưu Dương cũng bắt đầu tu luyện quyền pháp thiên đạo, quyền phong gào thét vù vù vang dội.
Năm đại đệ tử, tất cả đều bận rộn tu luyện. Trương lão sư làm người trong lòng bọn họ bội phục nhất, lúc này cuối cùng đưa tay ra, lười biếng duỗi thắt lưng, tỉnh lại.
- Tại sao ta lại ngủ ở chỗ này?
Mở mắt ra hắn mới phát hiện, mình ngủ ở chỗ nghỉ tạm thời trong phòng học. Nơi đây không có đệm chăn, lại hoàn toàn không cảm thấy lạnh lẽo. Chẳng biết lúc nào trên người hắn được đắp lên từng món trang phục.
Hắn là tán tu, hơn nữa thành tích sát hạch nhập môn quá kém. Hắn không giống Triệu Nhã, có chỗ ở riêng có thể ở. Hắn chỉ có thể cùng người khác chen chúc chung một chỗ. Hắn nghe Trương lão sư nói, bôi thứ trong bình ngọc lên, rất thống khổ, cũng rất nguy hiểm. Nhất định không thể ở bên trong ký túc xá. Nghi tới nghĩ lui, hắn đến nơi này.
Nơi này vừa yên tĩnh lại không có các loại man thú tập kích, rất thích hợp để tu luyện.
- Bắt đầu đi!
Trước khi tới đây, hắn đã hạ quyết tâm, không có gì lại do dự nữa. Hắn nhướng mày, mở bình ngọc ra.
Oong!
Một mùi máu tanh nồng đậm mạnh mẽ phả vào mặt. Ngay sau đó là một lực lượng hung bạo khiến da thịt người ta cũng run lên.
Thuần thục cởi trang phục toàn thân, hắn đổ chất lỏng trong bình ngọc ra, bôi đều lên người.
Tăng tăng tăng tăng!
Chất lỏng đỏ tươi vừa tiếp xúc với da, toàn thân Viên Đào giống như là bị kim đâm. Một cảm giác đau đớn xé rách tập kích đến, giống như muốn cứng rắn xé rách lớp da tay của hắn.
- A...
Dưới đau đớn mãnh liệt, hắn ngã xuống đất.
Loại đau khổ này vượt qua tất cả những đau đớn trước kia hắn từng phải chịu cộng lại. Giống như có một con dao nhỏ sắc bén, lột da hắn từ đầu đến cuối.
Trên mặt hắn rất nhanh không còn sắc máu, trở nên vô cùng trắng bệch. Trên đầu Viên Đào tuôn ra mồ hôi lạnh, toàn thân không ngừng run rẩy.
- Đau quá...
Trước mắt hắn hoa lên từng đợt, cũng sắp không kiên trì nổi.
Bất kể nói thế nào, hắn cũng chỉ là một đứa trẻ mười sáu, bảy tuổi. Cho dù những chuyện hắn trải qua, có thể rèn luyện không ít, ở dưới thống khổ tuyệt đối, vẫn còn có phần lùi bước.
- Nếu không... Thôi đi... Hiện tại đã quá tốt rồi. Tăng thêm thực lực làm gì?
Một ý nghĩ xông ra, không ngừng xâm nhập trong đầu hắn.
- Nếu như buông tha... Trương lão sư có mắng ta hay không?
Lại vào lúc ý chí dao động, sắp tan vỡ, dường như có một bóng dáng xuất hiện ở trước mắt hắn.
Trương lão sư!
Hắn đang thản nhiên nhìn qua, nhăn mày lại, đầy vẻ không vui.
- Không được, ta không thể phụ sự kỳ vọng của hắn đối với ta...
Nhìn thấy được Trương lão sư hình như tức giận, trong lòng Viên Đào thầm giật mình, một lần nữa sinh ra ý chí chiến đấu vô cùng vô tận.
Trước khi gặp được Trương lão sư, hắn là câu chuyện cười trong miệng mọi người, béo mập như lợn, vụng về như trâu, tu vi còn kém. Hắn hỏi thăm mười vị lão sư, đều bị đuổi ra cửa, không ai để ý tới hắn.
Hắn vốn tưởng rằng cả đời này mình sẽ cứ sống cuộc sống tầm thường không có ý chí tiến thủ như thế. Kết quả... lại để cho hắn gặp được Trương lão sư.
Là Trương lão sư, không ngại hắn mập mạp, không chê cười thực lực của hắn thấp, thậm chí còn đặc biệt sáng tạo công pháp, mấy ngày mấy đêm không ngừng không ngủ tìm kiếm chất lỏng, để cho hắn tiến bước, đột phá!
Lão sư có ơn tri ngộ, bồi dưỡng đối với hắn.
Nếu như ngay cả chút thống khổ như vậy, hắn cũng không kiên trì nổi, vậy làm thế nào còn mặt mũi gặp lại?
Trương lão sư, yên tâm đi. Ta nhất định sẽ không để cho lão sư thất vọng. Ta nhất định sẽ chịu đựng, nhận được sự tán dương của ngài!
Trong lòng hắn sinh ra một sự kiên trì, hai mắt hắn mở ra. Loại cảm giác đau đớn tê tâm liệt phổi hình như cũng giảm đi rất nhiều.
Không biết qua bao lâu.
Đau đớn chậm rãi giảm xuống. Hắn cúi đầu nhìn lại. Lúc này hắn mới phát chất lỏng màu đỏ bôi lên, lại được thân thể hấp thu tất cả. Trên da cũng mọc ra một tầng dày khôi giáp, giống như mảnh vảy.
Tuy rằng hắn không biết đây là vật gì, nhưng lại biết, lực phòng ngự của hắn bất chợt tăng lên không chỉ gấp mấy lần.
- Trương lão sư nói, bôi thứ này không phải một lần là có thể hoàn thành. Tiếp tục!
Nhìn thấy được trong bình ngọc còn thừa lại không ít chất lỏng, Viên Đào lại lấy ra, bôi lên toàn thân.
Bôi một lần, trải qua một lần thống khổ. Vừa mới bắt đầu, còn có chút sợ hãi. Nghĩ đến không thể để cho Trương lão sư thất vọng, Viên Đào càng lúc càng kiên định.
Cuối cùng, hắn hoàn toàn dùng hết chất lỏng màu đỏ trong bình ngọc.
- Ta đây là...
Cúi đầu nhìn lại, Viên Đào lúc này mới phát hiện, sau khi hoàn toàn hấp thu hết những chất lỏng màu đỏ này, bên ngoài thân thể hắn xuất hiện thêm một lớp sừng dày, tương tự như mảnh vảy.
- Thử xem...
Trong lòng hắn nghi ngờ, sinh ra một loại khát vọng. Hắn một đầu húc về phía cái cây nhỏ cách đó không xa.
Răng rắc!
Một tiếng động vang lên. Cây lớn có kích thước bằng miệng chén thoáng cái bị hắn đụng gãy. Hắn cảm giác giống như gãi ngứa, hoàn toàn không có chút đau đớn.
Đồng tử hắn co lại.
Đây là phòng ngự thật mạnh, lực lượng lớn tới mức nào?
- Lão sư... ta thành công rồi...
Nhớ tới thống khổ phải trải qua trước đó, Viên Đào xiết chặt nắm đấm, không nhịn được nước mắt chảy ra.
Cuối cùng không phụ sự kỳ vọng của lão sư...
Trương lão sư, điều lão sư muốn ta làm, ta đã làm được!
......
Cùng thời khắc đó, cố gắng tu luyện còn có Vương Dĩnh, Trịnh Dương, Lưu Dương.
Nhận được cước pháp, thân pháp do Trương lão sư truyền thụ, Vương Dĩnh không chút do dự nào, về đến nhà lập tức bắt đầu tu luyện, thực lực từng bước tăng thêm.
Trịnh Dương lại không ngừng trùng kích võ giả nhị trọng, tranh thủ trong vòng năm ngày đạt được Đan Điền cảnh.
Lưu Dương cũng bắt đầu tu luyện quyền pháp thiên đạo, quyền phong gào thét vù vù vang dội.
Năm đại đệ tử, tất cả đều bận rộn tu luyện. Trương lão sư làm người trong lòng bọn họ bội phục nhất, lúc này cuối cùng đưa tay ra, lười biếng duỗi thắt lưng, tỉnh lại.
- Tại sao ta lại ngủ ở chỗ này?
Mở mắt ra hắn mới phát hiện, mình ngủ ở chỗ nghỉ tạm thời trong phòng học. Nơi đây không có đệm chăn, lại hoàn toàn không cảm thấy lạnh lẽo. Chẳng biết lúc nào trên người hắn được đắp lên từng món trang phục.
/3578
|