Có trang phục của nam, có trang phục của nữ...
Không ngờ là năm học sinh sợ mình cảm lạnh, cởi áo khoác ra đắp cho mình.
- Đám tiểu tử này...
Trương Huyền lắc đầu.
Ngày hôm qua quá mệt mỏi, hắn ngồi ở trên ghế lại ngủ mất. Chắc là mấy học sinh này sợ làm phiền mình nghỉ ngơi, nâng mình đến nơi này, sau đó trang phục lên.
Xem ra hắn cũng thật sự quá mức mệt mỏi. Bằng không, dựa vào thực lực, hắn không có khả năng bị người nâng đi, còn hoàn toàn không có cảm giác.
Ngủ một giấc tỉnh lại, hắn cảm thấy mệt mỏi toàn thân đã bị quét sạch.
Ngẩng đầu nhìn ra ngoài, hắn chỉ thấy thời gian không còn sớm. Hóa ra đã đến trưa ngày hôm sau.
- Tiền thu rồi, thế nào cũng phải đi xem một chút...
Vị “danh sư” mình thu của người khác hơn tám ngàn vạn. Ngày hôm qua mệt tới rối tinh rối mù, không có tinh lực để ý tới, ngược lại cũng thôi. Ngày hôm nay đã khôi phục lại, dù thế nào mình cũng phải chỉ điểm cho bọn họ một chút.
Nếu không, trong lòng cũng áy náy.
Một lần nữa hắn trở lại phủ đệ. Chỉ thấy Tôn Cường nước mắt lưng tròng, kiễng chân ngóng trông.
Sau khi ăn một chút, Trương Huyền bảo hắn gọi những người đã giao tiền theo thứ tự trước sau, tiến vào gặp mặt.
Những người này cơ bản đều đến bình cảnh tu luyện, muốn đột phá.
Tu vi không có cách nào đột phá, nói trắng ra là giống như con sông dừng lại không chảy tiếp. Nhất định là phía trước bị ngăn chặn. Hắn nắm giữ Thiên Đạo Đồ Thư Quán, rất dễ dàng nhìn ra bế tắc ở chỗ nào, sau đó lợi dụng ngân châm và chân khí tinh thuần, giúp bọn họ đột phá cũng không khó.
Dù sao những người này đều đã tu luyện trong thời gian dài, lực lượng tích góp từng tí một đủ, chỉ thiếu một bước qua cửa mà thôi.
Điều Trương Huyền phải làm chỉ là giúp bọn họ dọn sạch một bước này vào cửa lớn, lại giống như mở một cái miệng nhỏ trên con kênh. Chỉ cần có một chỗ bị phá vỡ, dòng nước mạnh mẽ sẽ tuôn ra, hoàn toàn phá vỡ lỗ thủng.
Đương nhiên, nói ra đơn giản, nhưng đổi lại thành các danh sư khác, khẳng định rất khó làm được.
Mỗi người có thể chất khác nhau, công pháp tu luyện khác nhau, thói quen khác nhau... chỗ kinh mạch bế tắc, khẳng định cũng hoàn toàn khác nhau. Giống như lá cây, trên thế giới không có hai chiếc lá nào giống nhau. Chỗ người tu luyện bế tắc, cũng tuân theo cái lý này.
Không có Thiên Đạo Đồ Thư Quán nhìn ra chỗ thiếu hụt, đừng nói để cho hắn đột phá, thiếu sót gì đó sợ rằng cũng không nhìn ra được.
...
Bên ngoài phủ đệ.
Tôn Cường đẩy cửa đi ra, nhìn quanh một vòng:
- Người kế tiếp...
- Thật ngại quá, làm phiền nhường đường một chút.
Hắn còn chưa nói dứt lời, một giọng nói vang lên. Hai người thanh niên đi nhanh tới trước mặt.
Đó chính là Lục Tầm, Vương Siêu từ Hồng Thiên học viện, đặc biệt tới gặp Dương sư.
Nhìn thấy được bọn họ thân mặc trang phục lão sư, mọi người tuy rằng không vui trước loại hành vi chen ngang này, nhưng vẫn nhường ra một lối đi.
- Tôn quản gia, chúng ta là...
Vương Siêu bước lên trước, vội vàng ôm quyền.
Bọn họ cũng chờ hơn một ngày, vốn tưởng rằng dựa vào thân phận lão sư sao kim, nhất định có thể khiến Dương sư nhìn với cặp mắt khác xưa, gọi tiến vào trong. Kết quả...
Dương sư một ngày không xuất hiện. Vừa xuất hiện liền trực tiếp gọi người, căn bản không thu bái thiếp, khiến cho bọn họ nhịn không được có chút nóng nảy.
- Lăn!
Không đợi hắn nói hết lời, lông mày Tôn Cường nhíu lại một cái:
- Ngươi tưởng đây là nhà ngươi sao? Trực tiếp xông tới? Xếp hàng phía sau đi!
- Ta...
Bị một quản gia chỉ có Bì Cốt cảnh quát mắng, sắc mặt Vương Siêu nhất thời đỏ lên, thiếu chút nữa bùng nổ.
Làm lão sư sao kim, hắn đi tới chỗ nào, đều được người tôn sùng. Thiên Huyền vương quốc không có danh sư, hắn và Lục Tầm, gần như được cho là người được hoan nghênh nhất. Vốn tưởng rằng chỉ cần mình đi tới trước mặt, nói ra thân phận cho đối phương biết, chắc hẳn có thể đưa ra bái thiếp, thuận lợi tiến vào phủ đệ. Hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới, tên quản gia béo mập này không đợi hắn nói xong, bảo hắn lăn.
- Thế nào, không muốn tuân thủ quy định sao?
Tôn Cường vẫy bàn tay một cái:
- Có tin chỉ cần ta ra lệnh một tiếng, không cần ta động thủ, lại có người ném ngươi ra ngoài hay không?
Nhân vật nhỏ, dế nhũi từ chỗ nào xuất hiện?
Cửa phủ đệ Danh sư cũng muốn chen ngang. Thực sự không biết trời cao đất rộng.
Hắn tuy rằng không phải danh sư, nhưng những người này đều tới xin gặp. Chỉ cần hắn nói thêm một câu, khẳng định có người nguyện ý ra tay.
Nghe hắn nói như thế, Vương Siêu tức giận, toàn thân run rẩy.
Loại nhân vật nhỏ này, ở nơi khác, hắn tiện tay đập chết, cũng không có người nào dám nói thừa. Hiện tại lại bảo hắn lăn, còn muốn ném hắn ra ngoài...
Gương mặt hắn đỏ lên, xiết chặt nắm đấm. Tuy rằng tức giận, nhưng hắn cũng không dám nói thừa.
Ngày hôm nay, bọn họ qua là muốn nhận được thiện cảm của Dương sư, trở thành học đồ của hắn. Người còn chưa có gặp, nếu thật sự đắc tội với quản gia, chuyện sau đó cũng sẽ không cần trông cậy nữa.
- Tôn quản gia đừng nóng giận. Tại hạ là Lục Tầm, lão sư của Hồng Thiên học viện, muốn bái kiến Dương sư. Mong rằng Tôn quản gia có thể tiến cử một chút...
Đưa tay kéo bằng hữu tốt, Lục Tầm bước lên trước, cười nói.
- Lục Tầm lão sư?
Tôn Cường sửng sốt.
Tuy rằng hắn chỉ là thương nhân của một cửa hàng, đại danh của Lục Tầm lão sư, hắn lại đã sớm nghe nói. Đó là con trai độc nhất của đế sư Lục Trầm đại sư. Trong toàn bộ Thiên Huyền vương quốc, hắn là người có khả năng trở thành danh sư nhất.
Không chỉ có như vậy, hắn không đến hai mươi lăm tuổi, tu vi đã đạt được Ích Huyệt cảnh, thiên tư mạnh mẽ. Trong toàn bộ vương quốc cũng có thể xếp danh hiệu cao.
Bởi vì những thân phận này, cho dù võ giả thất trọng cường giả Thông Huyền cảnh nhìn thấy hắn, đều phải lấy lễ đối đãi, rất sợ tiếp đón không chu đáo.
Vừa rồi... không ngờ mình bảo hắn “lăn”?
Khụ khụ, có phần quá xui xẻo.
Vừa rồi đắc tội ba vị danh sư, lại đắc tội một danh sư tương lai...
Nhìn lão gia vung tay lên, muốn quát mắng ai lại quát mắng người đó, vô cùng thoải mái. Tại sao tới mình lại khó như vậy?
Không ngờ là năm học sinh sợ mình cảm lạnh, cởi áo khoác ra đắp cho mình.
- Đám tiểu tử này...
Trương Huyền lắc đầu.
Ngày hôm qua quá mệt mỏi, hắn ngồi ở trên ghế lại ngủ mất. Chắc là mấy học sinh này sợ làm phiền mình nghỉ ngơi, nâng mình đến nơi này, sau đó trang phục lên.
Xem ra hắn cũng thật sự quá mức mệt mỏi. Bằng không, dựa vào thực lực, hắn không có khả năng bị người nâng đi, còn hoàn toàn không có cảm giác.
Ngủ một giấc tỉnh lại, hắn cảm thấy mệt mỏi toàn thân đã bị quét sạch.
Ngẩng đầu nhìn ra ngoài, hắn chỉ thấy thời gian không còn sớm. Hóa ra đã đến trưa ngày hôm sau.
- Tiền thu rồi, thế nào cũng phải đi xem một chút...
Vị “danh sư” mình thu của người khác hơn tám ngàn vạn. Ngày hôm qua mệt tới rối tinh rối mù, không có tinh lực để ý tới, ngược lại cũng thôi. Ngày hôm nay đã khôi phục lại, dù thế nào mình cũng phải chỉ điểm cho bọn họ một chút.
Nếu không, trong lòng cũng áy náy.
Một lần nữa hắn trở lại phủ đệ. Chỉ thấy Tôn Cường nước mắt lưng tròng, kiễng chân ngóng trông.
Sau khi ăn một chút, Trương Huyền bảo hắn gọi những người đã giao tiền theo thứ tự trước sau, tiến vào gặp mặt.
Những người này cơ bản đều đến bình cảnh tu luyện, muốn đột phá.
Tu vi không có cách nào đột phá, nói trắng ra là giống như con sông dừng lại không chảy tiếp. Nhất định là phía trước bị ngăn chặn. Hắn nắm giữ Thiên Đạo Đồ Thư Quán, rất dễ dàng nhìn ra bế tắc ở chỗ nào, sau đó lợi dụng ngân châm và chân khí tinh thuần, giúp bọn họ đột phá cũng không khó.
Dù sao những người này đều đã tu luyện trong thời gian dài, lực lượng tích góp từng tí một đủ, chỉ thiếu một bước qua cửa mà thôi.
Điều Trương Huyền phải làm chỉ là giúp bọn họ dọn sạch một bước này vào cửa lớn, lại giống như mở một cái miệng nhỏ trên con kênh. Chỉ cần có một chỗ bị phá vỡ, dòng nước mạnh mẽ sẽ tuôn ra, hoàn toàn phá vỡ lỗ thủng.
Đương nhiên, nói ra đơn giản, nhưng đổi lại thành các danh sư khác, khẳng định rất khó làm được.
Mỗi người có thể chất khác nhau, công pháp tu luyện khác nhau, thói quen khác nhau... chỗ kinh mạch bế tắc, khẳng định cũng hoàn toàn khác nhau. Giống như lá cây, trên thế giới không có hai chiếc lá nào giống nhau. Chỗ người tu luyện bế tắc, cũng tuân theo cái lý này.
Không có Thiên Đạo Đồ Thư Quán nhìn ra chỗ thiếu hụt, đừng nói để cho hắn đột phá, thiếu sót gì đó sợ rằng cũng không nhìn ra được.
...
Bên ngoài phủ đệ.
Tôn Cường đẩy cửa đi ra, nhìn quanh một vòng:
- Người kế tiếp...
- Thật ngại quá, làm phiền nhường đường một chút.
Hắn còn chưa nói dứt lời, một giọng nói vang lên. Hai người thanh niên đi nhanh tới trước mặt.
Đó chính là Lục Tầm, Vương Siêu từ Hồng Thiên học viện, đặc biệt tới gặp Dương sư.
Nhìn thấy được bọn họ thân mặc trang phục lão sư, mọi người tuy rằng không vui trước loại hành vi chen ngang này, nhưng vẫn nhường ra một lối đi.
- Tôn quản gia, chúng ta là...
Vương Siêu bước lên trước, vội vàng ôm quyền.
Bọn họ cũng chờ hơn một ngày, vốn tưởng rằng dựa vào thân phận lão sư sao kim, nhất định có thể khiến Dương sư nhìn với cặp mắt khác xưa, gọi tiến vào trong. Kết quả...
Dương sư một ngày không xuất hiện. Vừa xuất hiện liền trực tiếp gọi người, căn bản không thu bái thiếp, khiến cho bọn họ nhịn không được có chút nóng nảy.
- Lăn!
Không đợi hắn nói hết lời, lông mày Tôn Cường nhíu lại một cái:
- Ngươi tưởng đây là nhà ngươi sao? Trực tiếp xông tới? Xếp hàng phía sau đi!
- Ta...
Bị một quản gia chỉ có Bì Cốt cảnh quát mắng, sắc mặt Vương Siêu nhất thời đỏ lên, thiếu chút nữa bùng nổ.
Làm lão sư sao kim, hắn đi tới chỗ nào, đều được người tôn sùng. Thiên Huyền vương quốc không có danh sư, hắn và Lục Tầm, gần như được cho là người được hoan nghênh nhất. Vốn tưởng rằng chỉ cần mình đi tới trước mặt, nói ra thân phận cho đối phương biết, chắc hẳn có thể đưa ra bái thiếp, thuận lợi tiến vào phủ đệ. Hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới, tên quản gia béo mập này không đợi hắn nói xong, bảo hắn lăn.
- Thế nào, không muốn tuân thủ quy định sao?
Tôn Cường vẫy bàn tay một cái:
- Có tin chỉ cần ta ra lệnh một tiếng, không cần ta động thủ, lại có người ném ngươi ra ngoài hay không?
Nhân vật nhỏ, dế nhũi từ chỗ nào xuất hiện?
Cửa phủ đệ Danh sư cũng muốn chen ngang. Thực sự không biết trời cao đất rộng.
Hắn tuy rằng không phải danh sư, nhưng những người này đều tới xin gặp. Chỉ cần hắn nói thêm một câu, khẳng định có người nguyện ý ra tay.
Nghe hắn nói như thế, Vương Siêu tức giận, toàn thân run rẩy.
Loại nhân vật nhỏ này, ở nơi khác, hắn tiện tay đập chết, cũng không có người nào dám nói thừa. Hiện tại lại bảo hắn lăn, còn muốn ném hắn ra ngoài...
Gương mặt hắn đỏ lên, xiết chặt nắm đấm. Tuy rằng tức giận, nhưng hắn cũng không dám nói thừa.
Ngày hôm nay, bọn họ qua là muốn nhận được thiện cảm của Dương sư, trở thành học đồ của hắn. Người còn chưa có gặp, nếu thật sự đắc tội với quản gia, chuyện sau đó cũng sẽ không cần trông cậy nữa.
- Tôn quản gia đừng nóng giận. Tại hạ là Lục Tầm, lão sư của Hồng Thiên học viện, muốn bái kiến Dương sư. Mong rằng Tôn quản gia có thể tiến cử một chút...
Đưa tay kéo bằng hữu tốt, Lục Tầm bước lên trước, cười nói.
- Lục Tầm lão sư?
Tôn Cường sửng sốt.
Tuy rằng hắn chỉ là thương nhân của một cửa hàng, đại danh của Lục Tầm lão sư, hắn lại đã sớm nghe nói. Đó là con trai độc nhất của đế sư Lục Trầm đại sư. Trong toàn bộ Thiên Huyền vương quốc, hắn là người có khả năng trở thành danh sư nhất.
Không chỉ có như vậy, hắn không đến hai mươi lăm tuổi, tu vi đã đạt được Ích Huyệt cảnh, thiên tư mạnh mẽ. Trong toàn bộ vương quốc cũng có thể xếp danh hiệu cao.
Bởi vì những thân phận này, cho dù võ giả thất trọng cường giả Thông Huyền cảnh nhìn thấy hắn, đều phải lấy lễ đối đãi, rất sợ tiếp đón không chu đáo.
Vừa rồi... không ngờ mình bảo hắn “lăn”?
Khụ khụ, có phần quá xui xẻo.
Vừa rồi đắc tội ba vị danh sư, lại đắc tội một danh sư tương lai...
Nhìn lão gia vung tay lên, muốn quát mắng ai lại quát mắng người đó, vô cùng thoải mái. Tại sao tới mình lại khó như vậy?
/3578
|