Tiếng nói kết thúc, một cỗ lực lượng đặc thù lập tức bao phủ Trương Huyền, ngay sau đó ở lòng bàn tay của hắn, ngưng tụ một lệnh bài đặc thù.
Chính diện là tiêu chí của liên minh đế quốc, đằng sau hai chữ liên minh kim quang lập lòe, tản mát ra uy nghiêm nồng đậm.
- Trưởng lão liên minh? Ta liền thành trưởng lão...
Trương Huyền ngẩn người.
Diêu Mạn Thiên mới nói trở thành trưởng lão cực kỳ khó khăn, để hắn cũng không có hy vọng...
Kết quả, thời gian nháy mắt, liền ban cho loại thân phận này? Quá đơn giản a!
Quay đầu nhìn Diêu sư, chỉ thấy sắc mặt nàng kìm nén thấu đỏ, thân thể mềm mại run rẩy, sắp khóc.
Cũng khó trách nàng như vậy.
Lão sư nàng hao tốn không biết bao nhiêu thời gian, cũng không có thành công, đối phương vẫn chỉ là Danh Sư thất tinh, hơn nữa ngay cả liên minh đế quốc cũng chưa đi, liền được mời làm trưởng lão...
Có cần nhanh như vậy hay không?
- Đa tạ!
Biết nhất định là đám người Ngô sư đẩy tất cả công lao lên người mình, mới có hiệu quả như thế, Trương Huyền cũng không chối từ.
Trừ phong Trương Huyền làm trưởng lão, còn tuyên bố Ngô sư trở thành Thanh Nguyên Danh Sư đường đường chủ.
- Diêu sư, Ngô đường chủ, chuyện nơi đây liền giao cho các ngươi xử lý, ta còn có chút chuyện, liền không dừng lại lâu!
Tổng bộ truyền ý niệm rất nhanh liền biến mất, Trương Huyền ôm quyền cáo từ.
Đám người Tôn Cường gây ra họa đã hóa giải, tiếp tục lưu lại nơi này cũng không có ý nghĩa, xử lý Danh Sư đường, xử lý sự tình trong đế quốc, hai vị này lành nghề hơn mình nhiều.
- Trương sư, Sở Thiên Hành chết rồi, Thanh Nguyên đế quốc như rắn mất đầu, ngươi cảm thấy ai làm Hoàng đế thỏa đáng nhất?
Thấy hắn muốn đi, Ngô sư vội vàng hỏi.
Đế quốc không thể một ngày không vua, hiện tại Sở Thiên Hành chết rồi, nhất định phải thiết lập một người thừa kế, nếu không sớm muộn gì cũng sẽ bị đế quốc khác nuốt chửng.
- Cái này... Sở Thiên Hành có con trai, gọi Sở Tường, làm người không tệ, cùng ta cũng có giao tình, có thể cân nhắc!
Suy nghĩ một chút, Trương Huyền nói.
Thân phận Sở Tường, trước đó Tôn Cường đã truyền qua tin tức cho hắn.
Vị công tử ca này, dù có chút ham mê nữ sắc, trên thực tế thiên tư không yếu, để hắn trở thành hoàng đế mà nói, hẳn là sẽ càng tốt hơn Sở Thiên Hành một chút.
- Vâng!
Ngô sư vội vàng gật đầu.
- Ừm!
Không nhiều nói nữa, thân thể Trương Huyền nhoáng một cái, nhảy xuống đài cao, đi tới trước mặt đám người Tôn Cường, nhìn lại:
- Thư của Lưu Dương đâu? Đưa cho ta xem một chút!
Sau khi Sở Thiên Hành chết, Lưu Dương liền mất tích, chỉ để lại một phong thư, Tống Hiên hao tốn nhiều ngày cũng không tìm được, mình gây ra động tĩnh lớn như vậy, cũng không hiện thân...
Chỉ sợ sớm đã rời Thanh Nguyên thành.
Vì sao phải đi, rời đi lúc nào, Tôn Cường cũng không biết, chỉ để lại một phong thư.
Hiện tại xử lý xong nguy cơ, vừa vặn nhìn một chút.
- Trên thư nói, phải đưa cho thiếu gia tự mở, ta không dám mở ra!
Tôn Cường đưa tới.
Tiện tay nhận lấy, Trương Huyền nhìn lại.
Từng hàng chữ viết xuất hiện.
- Lão sư, thật xin lỗi, ta phải đi! Giết chết Sở Thiên Hành, gây ra tai họa, chỉ là một nguyên nhân, trọng yếu nhất là không muốn ở lại bên cạnh liên lụy, trở thành gánh nặng của ngươi, ngươi vì ta đã trả giá quá nhiều...
Chữ viết tinh tế, góc cạnh rõ ràng, mang theo hương vị kiên quyết.
Trương Huyền xem xong, lắc đầu, thất vọng mất mát.
Rõ ràng vì cái gì Lưu Dương không từ mà biệt.
Làm nam học sinh thu đầu tiên, còn sớm hơn Trịnh Dương, Lộ Xung, Viên Đào, mà bây giờ, Trịnh Dương thành Chiến Tử, Lộ Xung đi Vu Hồn tổ địa, Viên Đào trở lại Viên gia, tất cả đều tiền đồ vô lượng...
Thậm chí ba nữ học sinh, một cái đi Băng Nguyên cung, một cái đi Độc điện, một cái khác gia nhập Khải Linh sư công hội...
Chỉ có hắn chẳng làm nên trò trống gì, vẫn như cũ đi theo sau lưng lão sư.
Áp lực bao lớn, có thể tưởng tượng được.
Chỉ tiêu hao tài nguyên của lão sư thì thôi, còn rất dễ dàng bị người khác chộp tới xem như con tin, dùng để uy hiếp...
Cảm giác áp bách mãnh liệt, có chút gánh không được.
Có lẽ... Chỉ có rời khỏi lão sư, mới có thể miễn trừ bị làm con tin, mới có thể không làm khó lão sư...
Suy đi nghĩ lại, lúc này mới rời khỏi, không chần chờ chút nào.
- Ai... Ngươi là đệ tử của ta, sao lại là vướng víu...
Trương Huyền than thở.
Mặc dù Lưu Dương ở trong bảy vị thân truyền không tính xuất chúng, nhưng dù sao cũng là hắn mang đi ra, từ Thiên Huyền vương quốc từng bước một đi tới.
Sớm đã coi là hài tử, làm sao có thể cảm thấy vướng víu!
- Thiếu gia, Lưu Dương tiểu thiếu gia làm sao bây giờ?
Lúc này Tôn Cường cũng xem xong thư, nhịn không được hỏi.
- Không cần tìm, lấy năng lực của hắn, muốn tìm, khẳng định tìm không thấy, chỉ có thể đợi chính hắn nghĩ thông suốt, chủ động liên hệ ta...
Trương Huyền lắc đầu.
Lưu Dương này là thân truyền của hắn, học tập tiếp cận một năm, không chỉ tu vi tiến bộ rất lớn, phương diện khác cũng không hề yếu...
Thật muốn tránh né mà nói, ngoại trừ chính hắn mới có thể tìm được, Danh Sư khác dù là đạt tới Thất Tinh, gặp mặt khẳng định cũng không nhận ra được!
- Là ta không để ý đến cảm thụ của hắn...
Trịnh Dương trở thành Chiến Tử, xung kích Lưu Dương quá lớn.
Đồng môn sư huynh đệ, người khác đã làm lão sư vẻ vang, hắn lại chỉ có thể ăn bám...
Trong lòng cảm giác mất mát có thể tưởng tượng được.
Chỉ tiếc, mình quá bận rộn, không có chú ý tới điểm ấy, nếu không sẽ không xảy ra chuyện như vậy.
- Bồi dưỡng học sinh, không riêng gì tu vi cùng năng lực...
Trương Huyền than thở, trong lòng cực kỳ thất lạc.
Đã gần một năm, chỉ lo tu luyện, giúp bọn hắn tăng cao tu vi, lại không chú ý đến cảm thụ của bọn họ.
Chính diện là tiêu chí của liên minh đế quốc, đằng sau hai chữ liên minh kim quang lập lòe, tản mát ra uy nghiêm nồng đậm.
- Trưởng lão liên minh? Ta liền thành trưởng lão...
Trương Huyền ngẩn người.
Diêu Mạn Thiên mới nói trở thành trưởng lão cực kỳ khó khăn, để hắn cũng không có hy vọng...
Kết quả, thời gian nháy mắt, liền ban cho loại thân phận này? Quá đơn giản a!
Quay đầu nhìn Diêu sư, chỉ thấy sắc mặt nàng kìm nén thấu đỏ, thân thể mềm mại run rẩy, sắp khóc.
Cũng khó trách nàng như vậy.
Lão sư nàng hao tốn không biết bao nhiêu thời gian, cũng không có thành công, đối phương vẫn chỉ là Danh Sư thất tinh, hơn nữa ngay cả liên minh đế quốc cũng chưa đi, liền được mời làm trưởng lão...
Có cần nhanh như vậy hay không?
- Đa tạ!
Biết nhất định là đám người Ngô sư đẩy tất cả công lao lên người mình, mới có hiệu quả như thế, Trương Huyền cũng không chối từ.
Trừ phong Trương Huyền làm trưởng lão, còn tuyên bố Ngô sư trở thành Thanh Nguyên Danh Sư đường đường chủ.
- Diêu sư, Ngô đường chủ, chuyện nơi đây liền giao cho các ngươi xử lý, ta còn có chút chuyện, liền không dừng lại lâu!
Tổng bộ truyền ý niệm rất nhanh liền biến mất, Trương Huyền ôm quyền cáo từ.
Đám người Tôn Cường gây ra họa đã hóa giải, tiếp tục lưu lại nơi này cũng không có ý nghĩa, xử lý Danh Sư đường, xử lý sự tình trong đế quốc, hai vị này lành nghề hơn mình nhiều.
- Trương sư, Sở Thiên Hành chết rồi, Thanh Nguyên đế quốc như rắn mất đầu, ngươi cảm thấy ai làm Hoàng đế thỏa đáng nhất?
Thấy hắn muốn đi, Ngô sư vội vàng hỏi.
Đế quốc không thể một ngày không vua, hiện tại Sở Thiên Hành chết rồi, nhất định phải thiết lập một người thừa kế, nếu không sớm muộn gì cũng sẽ bị đế quốc khác nuốt chửng.
- Cái này... Sở Thiên Hành có con trai, gọi Sở Tường, làm người không tệ, cùng ta cũng có giao tình, có thể cân nhắc!
Suy nghĩ một chút, Trương Huyền nói.
Thân phận Sở Tường, trước đó Tôn Cường đã truyền qua tin tức cho hắn.
Vị công tử ca này, dù có chút ham mê nữ sắc, trên thực tế thiên tư không yếu, để hắn trở thành hoàng đế mà nói, hẳn là sẽ càng tốt hơn Sở Thiên Hành một chút.
- Vâng!
Ngô sư vội vàng gật đầu.
- Ừm!
Không nhiều nói nữa, thân thể Trương Huyền nhoáng một cái, nhảy xuống đài cao, đi tới trước mặt đám người Tôn Cường, nhìn lại:
- Thư của Lưu Dương đâu? Đưa cho ta xem một chút!
Sau khi Sở Thiên Hành chết, Lưu Dương liền mất tích, chỉ để lại một phong thư, Tống Hiên hao tốn nhiều ngày cũng không tìm được, mình gây ra động tĩnh lớn như vậy, cũng không hiện thân...
Chỉ sợ sớm đã rời Thanh Nguyên thành.
Vì sao phải đi, rời đi lúc nào, Tôn Cường cũng không biết, chỉ để lại một phong thư.
Hiện tại xử lý xong nguy cơ, vừa vặn nhìn một chút.
- Trên thư nói, phải đưa cho thiếu gia tự mở, ta không dám mở ra!
Tôn Cường đưa tới.
Tiện tay nhận lấy, Trương Huyền nhìn lại.
Từng hàng chữ viết xuất hiện.
- Lão sư, thật xin lỗi, ta phải đi! Giết chết Sở Thiên Hành, gây ra tai họa, chỉ là một nguyên nhân, trọng yếu nhất là không muốn ở lại bên cạnh liên lụy, trở thành gánh nặng của ngươi, ngươi vì ta đã trả giá quá nhiều...
Chữ viết tinh tế, góc cạnh rõ ràng, mang theo hương vị kiên quyết.
Trương Huyền xem xong, lắc đầu, thất vọng mất mát.
Rõ ràng vì cái gì Lưu Dương không từ mà biệt.
Làm nam học sinh thu đầu tiên, còn sớm hơn Trịnh Dương, Lộ Xung, Viên Đào, mà bây giờ, Trịnh Dương thành Chiến Tử, Lộ Xung đi Vu Hồn tổ địa, Viên Đào trở lại Viên gia, tất cả đều tiền đồ vô lượng...
Thậm chí ba nữ học sinh, một cái đi Băng Nguyên cung, một cái đi Độc điện, một cái khác gia nhập Khải Linh sư công hội...
Chỉ có hắn chẳng làm nên trò trống gì, vẫn như cũ đi theo sau lưng lão sư.
Áp lực bao lớn, có thể tưởng tượng được.
Chỉ tiêu hao tài nguyên của lão sư thì thôi, còn rất dễ dàng bị người khác chộp tới xem như con tin, dùng để uy hiếp...
Cảm giác áp bách mãnh liệt, có chút gánh không được.
Có lẽ... Chỉ có rời khỏi lão sư, mới có thể miễn trừ bị làm con tin, mới có thể không làm khó lão sư...
Suy đi nghĩ lại, lúc này mới rời khỏi, không chần chờ chút nào.
- Ai... Ngươi là đệ tử của ta, sao lại là vướng víu...
Trương Huyền than thở.
Mặc dù Lưu Dương ở trong bảy vị thân truyền không tính xuất chúng, nhưng dù sao cũng là hắn mang đi ra, từ Thiên Huyền vương quốc từng bước một đi tới.
Sớm đã coi là hài tử, làm sao có thể cảm thấy vướng víu!
- Thiếu gia, Lưu Dương tiểu thiếu gia làm sao bây giờ?
Lúc này Tôn Cường cũng xem xong thư, nhịn không được hỏi.
- Không cần tìm, lấy năng lực của hắn, muốn tìm, khẳng định tìm không thấy, chỉ có thể đợi chính hắn nghĩ thông suốt, chủ động liên hệ ta...
Trương Huyền lắc đầu.
Lưu Dương này là thân truyền của hắn, học tập tiếp cận một năm, không chỉ tu vi tiến bộ rất lớn, phương diện khác cũng không hề yếu...
Thật muốn tránh né mà nói, ngoại trừ chính hắn mới có thể tìm được, Danh Sư khác dù là đạt tới Thất Tinh, gặp mặt khẳng định cũng không nhận ra được!
- Là ta không để ý đến cảm thụ của hắn...
Trịnh Dương trở thành Chiến Tử, xung kích Lưu Dương quá lớn.
Đồng môn sư huynh đệ, người khác đã làm lão sư vẻ vang, hắn lại chỉ có thể ăn bám...
Trong lòng cảm giác mất mát có thể tưởng tượng được.
Chỉ tiếc, mình quá bận rộn, không có chú ý tới điểm ấy, nếu không sẽ không xảy ra chuyện như vậy.
- Bồi dưỡng học sinh, không riêng gì tu vi cùng năng lực...
Trương Huyền than thở, trong lòng cực kỳ thất lạc.
Đã gần một năm, chỉ lo tu luyện, giúp bọn hắn tăng cao tu vi, lại không chú ý đến cảm thụ của bọn họ.
/3578
|