- Ngươi... nói bậy!
Nghe tiếng phản đối, la ó của mọi người, quản lý Ngô sợ hãi đổ mồ hôi đầy trên trán, hắn ta nghiến răng quát.
Bây giờ không thể nhận tội được, nếu như hắn chỉ một chút tơ hào thừa nhận lời của tên đáng ghét kia là đúng, như vậy không chỉ hủy hoại đi thanh danh của Hồng Thiên lâu mà đến ngay cả con đường thăng tiến của hắn ta sau này cũng đi đứt.
Nếu biết cái tên lão sư này là một nhà ẩm thực gia giỏi như vậy, có đánh chết thì hắn ta cũng không đồng ý với yêu cầu của Thượng Bân, tìm hắn ta gây sự để làm gì cả.
- Ngươi bảo ta nói bậy?
Trương Huyền nhìn quản lý Ngô hỏi.
- Đúng vậy, ngươi nói những đồ ăn ở đây là giả, vậy ngươi có chứng cứ gì không? Không có chứng cứ thì đừng mở miệng nói bậy, nếu không ta sẽ kiện lên quan, để họ bắt ngươi vì tội phỉ báng bây giờ đấy.
Quản lý Ngô hung dữ quát.
- Chứng cứ? Nếu ngươi đã muốn chứng cứ, vậy được thôi!
Thấy quản lý Ngô vẫn cố chấp cãi lại mà không biết sợ là gì, Trương Huyền lắc đầu.
Thực ra lúc đầu hắn không để ý đến chuyện này lắm, bởi vì dù sao đi nữa thì người trả tiền cũng không phải hắn, mà là Thẩm Bích Như nên số tiền trả là nhiều hay ít thì cũng chẳng liên quan gì đến hắn. Nhưng ai ngờ quản lý Ngô lại đi qua nói hắn là tên lừa gạt. Đã vậy thì hắn không thể bỏ qua được rồi.
- Mấy món ăn vừa rồi ta đều đã nêu ra chứng cứ cụ thể hết rồi. Mọi người có thể dựa theo những đặc điểm đó mà kiểm tra. Đương nhiên nếu hắn ta không thừa nhận cũng không sao. Bởi vì ngay cả những ẩm thực gia giỏi cũng khó nhận ra những thứ này, chớ nói chi là mọi người! Nhưng mà...
Trương Huyền nhìn xung quanh, sau đó cầm bình rượu đắt nhất trên bàn giơ lên:
- Mọi người có thể dễ dàng phân biệt bình rượu này.
- Phân biệt?
“Thần Tiên say” chính là loại rượu đặc biệt chỉ có ở Hồng Thiên lâu! Điều này thì tất cả mọi người đều biết, có không ít người tới đây cũng chỉ vì loại rượu này. Chẳng lẽ ngươi muốn nói, rượu này cũng là giả?
Một khách quen nhịn không được hỏi.
- Đúng đó, “Thần Tiên say” là loại rượu đặc trưng ở đây, cũng là thứ mà các thực khách thích nhất, cái này chắc không thể làm giả được. Nếu như rượu này là giả, vậy chắc tất cả các món ăn còn lại không có món nào là thật rồi.
Một khách quen khác tiếp lời.
Bình rượu được Thẩm Bích Như mua lúc trước tên là “Thần Tiên say.” Đây là loại rượu đặc biệt, chỉ có bán ở Hồng Thiên Lâu, mùi rượu rất thơm, vừa ngửi đã biết là rượu ngon! Một trong những nguyên nhân khiến Hồng Thiên lâu có được thanh danh và quy mô như hiện nay cũng chính là vì có loại rượu này.
Nếu như rượu này cũng là giả... Vậy Hồng Thiên lâu thật quá đáng rồi!
- Ta đã nói rồi, cái này rất dễ phân biệt.
Giống như biết trước mấy người khách xung quanh sẽ lên tiếng chất vấn, Trương Huyền chỉ nhẹ nhàng cười, giơ bình rượu lên:
- Trên bình này có viết ba chữ “Thần Tiên say”, theo thực tế, nếu bình rượu này thật sự là “Thần tiên say” của “Trăm Tỉnh Phường” thì giá trị chính xác của nó quả thật đúng là 1.200 đồng tiền vàng!
- Nhưng đáng tiếc, đây chỉ là cái bình có ghi chữ “Thần Tiên say”, bên trong lại không phải loại rượu ấy. Rượu được chứa bên trong đó chính là loại “Thanh Nham Nhưỡng” của “Tử Trúc Hiên.” Hai loại rượu này mặc dù khá giống nhau về hương thơm và mùi vị. Nhưng “Thần Tiên say” dùng toàn những nguyên liệu quý hiếm như rễ cỏ, lá xanh, tim ve sầu để ủ chế thành rượu, uống rượu này không những không có hại mà còn có lợi rất lớn cho sức khỏe. Còn rượu “Thanh Nham Nhưỡng” thì ngược lại, bởi vì trong đó có các loại hoa cỏ mang tính độc nên nếu uống nhiều sẽ ảnh hưởng xấu đến tim phổi, mà nếu uống lâu dài thì có thể dẫn tới hư nội tạng, giảm tu vi, khiến người đó sống không bằng chết!
- Dùng rượu “Thanh Nham Nhưỡng” để thay thế cho rượu “Thần Tiên say” sao?
- Ta cũng từng nghe nói rượu Thanh Nham Nhưỡng có hương vị gần giống với rượu Thần Tiên say!
- Hừ, ta luôn tin tưởng Hồng Thiên lâu là quán rượu làm ăn chân thật, vậy mà thật không ngờ... cũng là cái loại chuyên lừa gạt khách hàng mà thôi.
- Đúng là thứ lừa đảo, ta sẽ báo chuyện này lên ban giám hiệu của học viện, để bọn họ cử người xuống đây điều tra kỹ việc này!
..................
Những khách hàng đang đứng xung quanh đó nghe thấy vậy liền tức giận ào ào mắng.
- Ngươi nói rượu bên trong là Thanh Nham Nhưỡng, chứng cứ đâu?
Quản lý Ngô nghiến răng chất vấn.
Trương Huyền bình tĩnh nhìn hắn nói.
- Bất cứ loại rượu nào cũng có thể đốt cháy, bình rượu này chúng tôi cũng không uống nữa, ngươi đem đốt đi. Nếu nó là Thần Tiên say, khi cháy sẽ tỏa ra mùi thơm như hoa lan, khiến người ta say mê. Nhưng nếu nó là Thanh Nham Nhưỡng, chắc chắn sẽ chỉ ngửi thấy được một mùi cháy khét. Chỉ cần có cái mũi thì bất kỳ ai cũng có thể ngửi ra được.
- Ngươi...
Quản lý Ngô đờ người ra.
Lời đối phương nói không sai chút nào, nhưng cách nhận biết này ngoài mấy người sản xuất rượu Thanh Nham Nhưỡng và một vài người bán rượu, có rất ít người biết đến nó, ngay cả hắn ta cũng là vì vô tình nghe trộm được mới biết thôi, cái tên này sao lại biết rành rọt đến vậy chứ?
Thật ra rượu bán cho khách đều là Thần Tiên say, bởi vì đây là loại rượu đặc biệt của quán, muốn thu hút khách đến quán của mình thì đương nhiên rượu bán ra cũng phải là rượu thật 100%. Thế nhưng khi nghe kế hoạch của Thượng Bân, hắn ta đã cố ý đưa cho Trương Huyền bình rượu giả hòng lừa gạt thêm một ít tiền. Hắn ta vốn nghĩ chắc chắn Trường Huyền sẽ không thể biết được nhưng thật không ngờ, đối phương không những biết mà còn hiểu rõ rất nhiều thứ, kể cả phương pháp nhận biết.
Bây giờ cho dù hắn ta có giải thích với mọi người rằng rượu bọn họ uống là Thần Tiên say thì chắc cũng chẳng có ai tin.
- Sao vậy? Không muốn thử à?
Thấy quản lý Ngô căng thẳng, Trương Huyền mỉm cười ném bình rượu xuống đất làm rượu văng khắp nơi. Sau đó hắn lấy một mồi lửa, nhẹ nhàng ném vào đó.
Lửa cháy hừng hực, một lát sau mọi người bắt đầu ngửi thấy một mùi khét, cái mùi đó rất khó chịu khiến họ cảm thấy choáng đầu, hoa mắt.
- Thối quá! Thứ chúng ta vừa uống chính là cái này sao?
- Hồng Thiên lâu thật quá đáng, lại dám lừa gạt khách hàng.
- Ngửi đã thấy thối rồi, uống vào chắc chắn sẽ bị trúng độc...
- Trả lại tiền đây, mau trả hết tiền uống rượu trong ba năm nay của ta, không chỉ trả mà còn phải bồi thường cho ta nữa!
................
Quán rượu ngày càng trở nên ồn ào.
Tất cả mọi người đều nhốn nháo xông đến chỗ quản lý Ngô.
- Cái này... Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Tào Hùng, Thượng Bân tức đến sắp phát điên rồi.
Bọn họ sắp đặt kế hoạch để hãm hại Trương Huyền, muốn hắn mất mặt trước mọi người. Ai dè kết quả hoàn toàn ngược lại, hắn không những chẳng bị mất mặt mà giờ còn trở nên nổi tiếng.
Còn bọn họ lại thành những tên hề, thật mất mặt, xấu hổ làm sao!
- Còn dám hỏi chuyện gì... cái đồ đáng chết nhà ngươi!
Quản lý Ngô đứng kế bên nghe xong liền tức giận giơ chân đạp về hướng hai người Thượng Bân.
Bùm... bùm!
Hắn là võ giả tầng sáu Tích Huyệt cảnh, chính vì vậy hai người kia không kịp tránh mà bị đạp vài phát mạnh, cả hai xây xẩm mặt mày, ngã bổ chửng dưới đất, trên mặt có hình một dấu chân thật lớn.
Quản lý Ngô đã thực sự nổi điên, nếu không phải hai tên thối tha này bày mưu hại người thì hắn ta cũng đâu bị lâm vào tình huống khốn nạn này chứ?
Không cần nói cũng có thể đoán được kết cục bi thảm sau này của hắn ta là gì rồi. Không chỉ bị mất việc làm mà còn phải đối mặt với cơn thịnh nộ của Hồng Hạo trưởng lão.
Qua chuyện này, danh tiếng của Hồng Thiên lâu chắc chắn sẽ xấu đi, việc làm ăn cũng sẽ không còn tốt như trước đây nữa.
Mà nguyên nhân gây ra chuyện này cũng là do hai cái tên khốn kia lập kế hoạch hại người, muốn dạy dỗ cái tên lão sư đứng chót trường kia.
Cái tên này mà đứng chót cái nỗi gì, ngay cả người đứng đầu trường cũng chưa chắc có hiểu biết rộng như hắn.
Nếu sớm biết Trương Huyền là người lợi hại như vậy, hắn ta đâu dám đến kiếm chuyện làm gì. Nói đúng hơn là giá như tên lão sư chót trường kia không đến đây gây sự là hắn đã mừng lắm rồi.
Đáng ghét!
- Coi bộ không có ai đến thu tiền chúng ta đâu, đi thôi!
Nhìn đám đông đang la lối trước mặt, Trương Huyền nói với Thẩm Bích Như nói một câu rồi đi ra ngoài.
Việc đã giải quyết xong, tiếp tục ở đây chỉ thêm phiền phức, vì thế hắn nhanh chóng ra về.
- Ừm!
Thẩm Bích Như vội vã đuổi theo, nhìn Trương Huyền đang đi trước mặt mình bằng ánh mặt phức tạp.
Trước kia nàng vẫn luôn nghĩ Trương Huyền là một người vô dụng, cái gì cũng không biết, sự hiện diện của hắn chính là một sỉ nhục lớn cho những ai hành nghề lão sư.
Thế nhưng sau nửa ngày hôm nay nàng mới nhận ra... Nếu như hắn là tên vô dụng, vậy nàng là cái gì chứ?
Là người còn ngu dốt hơn một tên “vô dụng” sao?
Thẩm Bích Như cắn răng, cố gắng đi nhanh về phía trước, trong đôi mắt đen nhánh xinh đẹp kia hiện rõ sự nghi ngờ: “Anh có nhiều hiểu biết về thức ăn như vậy, chẳng lẽ... anh cũng là một chuyên gia ẩm thực sao?
Nghe tiếng phản đối, la ó của mọi người, quản lý Ngô sợ hãi đổ mồ hôi đầy trên trán, hắn ta nghiến răng quát.
Bây giờ không thể nhận tội được, nếu như hắn chỉ một chút tơ hào thừa nhận lời của tên đáng ghét kia là đúng, như vậy không chỉ hủy hoại đi thanh danh của Hồng Thiên lâu mà đến ngay cả con đường thăng tiến của hắn ta sau này cũng đi đứt.
Nếu biết cái tên lão sư này là một nhà ẩm thực gia giỏi như vậy, có đánh chết thì hắn ta cũng không đồng ý với yêu cầu của Thượng Bân, tìm hắn ta gây sự để làm gì cả.
- Ngươi bảo ta nói bậy?
Trương Huyền nhìn quản lý Ngô hỏi.
- Đúng vậy, ngươi nói những đồ ăn ở đây là giả, vậy ngươi có chứng cứ gì không? Không có chứng cứ thì đừng mở miệng nói bậy, nếu không ta sẽ kiện lên quan, để họ bắt ngươi vì tội phỉ báng bây giờ đấy.
Quản lý Ngô hung dữ quát.
- Chứng cứ? Nếu ngươi đã muốn chứng cứ, vậy được thôi!
Thấy quản lý Ngô vẫn cố chấp cãi lại mà không biết sợ là gì, Trương Huyền lắc đầu.
Thực ra lúc đầu hắn không để ý đến chuyện này lắm, bởi vì dù sao đi nữa thì người trả tiền cũng không phải hắn, mà là Thẩm Bích Như nên số tiền trả là nhiều hay ít thì cũng chẳng liên quan gì đến hắn. Nhưng ai ngờ quản lý Ngô lại đi qua nói hắn là tên lừa gạt. Đã vậy thì hắn không thể bỏ qua được rồi.
- Mấy món ăn vừa rồi ta đều đã nêu ra chứng cứ cụ thể hết rồi. Mọi người có thể dựa theo những đặc điểm đó mà kiểm tra. Đương nhiên nếu hắn ta không thừa nhận cũng không sao. Bởi vì ngay cả những ẩm thực gia giỏi cũng khó nhận ra những thứ này, chớ nói chi là mọi người! Nhưng mà...
Trương Huyền nhìn xung quanh, sau đó cầm bình rượu đắt nhất trên bàn giơ lên:
- Mọi người có thể dễ dàng phân biệt bình rượu này.
- Phân biệt?
“Thần Tiên say” chính là loại rượu đặc biệt chỉ có ở Hồng Thiên lâu! Điều này thì tất cả mọi người đều biết, có không ít người tới đây cũng chỉ vì loại rượu này. Chẳng lẽ ngươi muốn nói, rượu này cũng là giả?
Một khách quen nhịn không được hỏi.
- Đúng đó, “Thần Tiên say” là loại rượu đặc trưng ở đây, cũng là thứ mà các thực khách thích nhất, cái này chắc không thể làm giả được. Nếu như rượu này là giả, vậy chắc tất cả các món ăn còn lại không có món nào là thật rồi.
Một khách quen khác tiếp lời.
Bình rượu được Thẩm Bích Như mua lúc trước tên là “Thần Tiên say.” Đây là loại rượu đặc biệt, chỉ có bán ở Hồng Thiên Lâu, mùi rượu rất thơm, vừa ngửi đã biết là rượu ngon! Một trong những nguyên nhân khiến Hồng Thiên lâu có được thanh danh và quy mô như hiện nay cũng chính là vì có loại rượu này.
Nếu như rượu này cũng là giả... Vậy Hồng Thiên lâu thật quá đáng rồi!
- Ta đã nói rồi, cái này rất dễ phân biệt.
Giống như biết trước mấy người khách xung quanh sẽ lên tiếng chất vấn, Trương Huyền chỉ nhẹ nhàng cười, giơ bình rượu lên:
- Trên bình này có viết ba chữ “Thần Tiên say”, theo thực tế, nếu bình rượu này thật sự là “Thần tiên say” của “Trăm Tỉnh Phường” thì giá trị chính xác của nó quả thật đúng là 1.200 đồng tiền vàng!
- Nhưng đáng tiếc, đây chỉ là cái bình có ghi chữ “Thần Tiên say”, bên trong lại không phải loại rượu ấy. Rượu được chứa bên trong đó chính là loại “Thanh Nham Nhưỡng” của “Tử Trúc Hiên.” Hai loại rượu này mặc dù khá giống nhau về hương thơm và mùi vị. Nhưng “Thần Tiên say” dùng toàn những nguyên liệu quý hiếm như rễ cỏ, lá xanh, tim ve sầu để ủ chế thành rượu, uống rượu này không những không có hại mà còn có lợi rất lớn cho sức khỏe. Còn rượu “Thanh Nham Nhưỡng” thì ngược lại, bởi vì trong đó có các loại hoa cỏ mang tính độc nên nếu uống nhiều sẽ ảnh hưởng xấu đến tim phổi, mà nếu uống lâu dài thì có thể dẫn tới hư nội tạng, giảm tu vi, khiến người đó sống không bằng chết!
- Dùng rượu “Thanh Nham Nhưỡng” để thay thế cho rượu “Thần Tiên say” sao?
- Ta cũng từng nghe nói rượu Thanh Nham Nhưỡng có hương vị gần giống với rượu Thần Tiên say!
- Hừ, ta luôn tin tưởng Hồng Thiên lâu là quán rượu làm ăn chân thật, vậy mà thật không ngờ... cũng là cái loại chuyên lừa gạt khách hàng mà thôi.
- Đúng là thứ lừa đảo, ta sẽ báo chuyện này lên ban giám hiệu của học viện, để bọn họ cử người xuống đây điều tra kỹ việc này!
..................
Những khách hàng đang đứng xung quanh đó nghe thấy vậy liền tức giận ào ào mắng.
- Ngươi nói rượu bên trong là Thanh Nham Nhưỡng, chứng cứ đâu?
Quản lý Ngô nghiến răng chất vấn.
Trương Huyền bình tĩnh nhìn hắn nói.
- Bất cứ loại rượu nào cũng có thể đốt cháy, bình rượu này chúng tôi cũng không uống nữa, ngươi đem đốt đi. Nếu nó là Thần Tiên say, khi cháy sẽ tỏa ra mùi thơm như hoa lan, khiến người ta say mê. Nhưng nếu nó là Thanh Nham Nhưỡng, chắc chắn sẽ chỉ ngửi thấy được một mùi cháy khét. Chỉ cần có cái mũi thì bất kỳ ai cũng có thể ngửi ra được.
- Ngươi...
Quản lý Ngô đờ người ra.
Lời đối phương nói không sai chút nào, nhưng cách nhận biết này ngoài mấy người sản xuất rượu Thanh Nham Nhưỡng và một vài người bán rượu, có rất ít người biết đến nó, ngay cả hắn ta cũng là vì vô tình nghe trộm được mới biết thôi, cái tên này sao lại biết rành rọt đến vậy chứ?
Thật ra rượu bán cho khách đều là Thần Tiên say, bởi vì đây là loại rượu đặc biệt của quán, muốn thu hút khách đến quán của mình thì đương nhiên rượu bán ra cũng phải là rượu thật 100%. Thế nhưng khi nghe kế hoạch của Thượng Bân, hắn ta đã cố ý đưa cho Trương Huyền bình rượu giả hòng lừa gạt thêm một ít tiền. Hắn ta vốn nghĩ chắc chắn Trường Huyền sẽ không thể biết được nhưng thật không ngờ, đối phương không những biết mà còn hiểu rõ rất nhiều thứ, kể cả phương pháp nhận biết.
Bây giờ cho dù hắn ta có giải thích với mọi người rằng rượu bọn họ uống là Thần Tiên say thì chắc cũng chẳng có ai tin.
- Sao vậy? Không muốn thử à?
Thấy quản lý Ngô căng thẳng, Trương Huyền mỉm cười ném bình rượu xuống đất làm rượu văng khắp nơi. Sau đó hắn lấy một mồi lửa, nhẹ nhàng ném vào đó.
Lửa cháy hừng hực, một lát sau mọi người bắt đầu ngửi thấy một mùi khét, cái mùi đó rất khó chịu khiến họ cảm thấy choáng đầu, hoa mắt.
- Thối quá! Thứ chúng ta vừa uống chính là cái này sao?
- Hồng Thiên lâu thật quá đáng, lại dám lừa gạt khách hàng.
- Ngửi đã thấy thối rồi, uống vào chắc chắn sẽ bị trúng độc...
- Trả lại tiền đây, mau trả hết tiền uống rượu trong ba năm nay của ta, không chỉ trả mà còn phải bồi thường cho ta nữa!
................
Quán rượu ngày càng trở nên ồn ào.
Tất cả mọi người đều nhốn nháo xông đến chỗ quản lý Ngô.
- Cái này... Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Tào Hùng, Thượng Bân tức đến sắp phát điên rồi.
Bọn họ sắp đặt kế hoạch để hãm hại Trương Huyền, muốn hắn mất mặt trước mọi người. Ai dè kết quả hoàn toàn ngược lại, hắn không những chẳng bị mất mặt mà giờ còn trở nên nổi tiếng.
Còn bọn họ lại thành những tên hề, thật mất mặt, xấu hổ làm sao!
- Còn dám hỏi chuyện gì... cái đồ đáng chết nhà ngươi!
Quản lý Ngô đứng kế bên nghe xong liền tức giận giơ chân đạp về hướng hai người Thượng Bân.
Bùm... bùm!
Hắn là võ giả tầng sáu Tích Huyệt cảnh, chính vì vậy hai người kia không kịp tránh mà bị đạp vài phát mạnh, cả hai xây xẩm mặt mày, ngã bổ chửng dưới đất, trên mặt có hình một dấu chân thật lớn.
Quản lý Ngô đã thực sự nổi điên, nếu không phải hai tên thối tha này bày mưu hại người thì hắn ta cũng đâu bị lâm vào tình huống khốn nạn này chứ?
Không cần nói cũng có thể đoán được kết cục bi thảm sau này của hắn ta là gì rồi. Không chỉ bị mất việc làm mà còn phải đối mặt với cơn thịnh nộ của Hồng Hạo trưởng lão.
Qua chuyện này, danh tiếng của Hồng Thiên lâu chắc chắn sẽ xấu đi, việc làm ăn cũng sẽ không còn tốt như trước đây nữa.
Mà nguyên nhân gây ra chuyện này cũng là do hai cái tên khốn kia lập kế hoạch hại người, muốn dạy dỗ cái tên lão sư đứng chót trường kia.
Cái tên này mà đứng chót cái nỗi gì, ngay cả người đứng đầu trường cũng chưa chắc có hiểu biết rộng như hắn.
Nếu sớm biết Trương Huyền là người lợi hại như vậy, hắn ta đâu dám đến kiếm chuyện làm gì. Nói đúng hơn là giá như tên lão sư chót trường kia không đến đây gây sự là hắn đã mừng lắm rồi.
Đáng ghét!
- Coi bộ không có ai đến thu tiền chúng ta đâu, đi thôi!
Nhìn đám đông đang la lối trước mặt, Trương Huyền nói với Thẩm Bích Như nói một câu rồi đi ra ngoài.
Việc đã giải quyết xong, tiếp tục ở đây chỉ thêm phiền phức, vì thế hắn nhanh chóng ra về.
- Ừm!
Thẩm Bích Như vội vã đuổi theo, nhìn Trương Huyền đang đi trước mặt mình bằng ánh mặt phức tạp.
Trước kia nàng vẫn luôn nghĩ Trương Huyền là một người vô dụng, cái gì cũng không biết, sự hiện diện của hắn chính là một sỉ nhục lớn cho những ai hành nghề lão sư.
Thế nhưng sau nửa ngày hôm nay nàng mới nhận ra... Nếu như hắn là tên vô dụng, vậy nàng là cái gì chứ?
Là người còn ngu dốt hơn một tên “vô dụng” sao?
Thẩm Bích Như cắn răng, cố gắng đi nhanh về phía trước, trong đôi mắt đen nhánh xinh đẹp kia hiện rõ sự nghi ngờ: “Anh có nhiều hiểu biết về thức ăn như vậy, chẳng lẽ... anh cũng là một chuyên gia ẩm thực sao?
/3578
|