Thế giới này có rất nhiều nghề nghiệp và ẩm thực gia chính là một trong số đó. Những người làm nghề này thường rất nhạy cảm với thức ăn, họ có thể nhận biết được rất nhiều hương vị mà người thường không biết.
Mặc dù tu vi của bọn họ có thể sẽ không cao nhưng những quán cơm, quán rượu đều sẽ trả tiền rất cao để thuê bọn họ kiểm tra mùi vị của thức ăn và nêu ra quan điểm của họ về thức ăn đó, vì vậy thu nhập của bọn họ cũng tương đối cao.
Có điều nghề ẩm thực gia cũng chỉ được xếp vào tầng lớp nghề nghiệp thấp nhất, thường không được nhiều người tôn trọng.
Trong thế giới này có hơn mấy ngàn nghề nghiệp, để phân biệt được nó, người ta chia nghề nghiệp ra thành ba loại: Thượng cửu lưu, trung cửu lưu và hạ cửu lưu (1).
Luyện đan sư, Luyện khí sư và Trận pháp sư đều là những nghề nghiệp cao cấp, có ích cho tu vi, vì vậy được xếp vào hàng Thượng cửu lưu. Ngược lại, ẩm thực gia bị xem là một nghề không trung thực, một nghề chuyên lừa đảo, vì vậy được xếp vào hàng Hạ cửu lưu.
Theo Thẩm Bích Như thấy, thiếu niên ở trước mặt không những dễ dàng nói ra đặc điểm của những món ăn kia, mà còn có thể chỉ rõ thiếu sót của rượu ngon trong tiệm, những việc này chỉ ẩm thực gia mới có khả năng làm được thôi.
- Cô nghĩ như vậy cũng được.
Trương Huyền cũng không giải thích.
Thiên Đạo Đồ Thư Quán không chỉ có thể nhìn ra tu vi của người ta mà còn có thể nhận biết các thành phần thức ăn. Chỉ cần nếm thử một miếng đồ ăn bất kỳ, Thiên Đạo Đồ Thư Quán sẽ lập tức ghi rõ khuyết điểm của từng món. Đã có vật này rồi thì việc trừng trị một người quản lý nho nhỏ như quản lý Ngô cũng rất đơn giản.
- Cám ơn ngươi hôm nay đã giúp ta…
Thấy đối phương thừa nhận, Thẩm Bích Như nói.
Nếu không phải nhờ Trương Huyền có năng lực phân biệt thức ăn, chắc chắn hôm nay nàng sẽ rất mất mặt.
- Không có gì đâu!
Trương Huyền phất tay.
- Bữa cơm này là do ngươi thay ta giải quyết nên không tính là ta mời được. Lần sau nhất định ta sẽ mời ngươi ăn một bữa cơm khác.
Thẩm Bích Như nói.
- Mời ta một bữa khác?
Trương Huyền suy nghĩ một lát liền lắc đầu từ chối:
- Thôi khỏi, ta còn muốn sống thêm mấy ngày nữa!
Mặc dù cảm giác đi ăn cùng mỹ nữ cũng rất thú vị nhưng hắn tự hiểu thanh danh của bản thân mình xấu như vậy, chắc chắn đối phương cũng chẳng thích thú gì khi đi cùng.
Đã vậy hắn còn phải chịu sự ganh ghét, ghen tỵ của những người theo đuổi nàng ta, rồi còn phải nghĩ biện pháp đối phó bọn họ... Nhưng bây giờ hắn có rất nhiều chuyện muốn làm, không có nhiều thời gian rảnh để làm mấy chuyện vô ích như vậy.
- Ngươi...
Vừa cảm thấy đối phương đã nói chuyện bình thường trở lại, ai dè lại nghe được câu trả lời này, Thẩm Bích Như cảm thấy khó chịu trong lồng ngực, nàng lại tức giận đến sắp phát điên.
Rất nhiều người muốn mời nàng đi ăn cơm mà nàng còn chưa đi, cái tên khó ưa này thì ngược lại, nàng đã tự hạ mình mời hắn mà hắn lại dám từ chối, làm như nàng đang cầu xin hắn vậy.
Đáng ghét!
- Được rồi, cơm cũng đã ăn xong rồi, nếu không có chuyện gì nữa thì ta đi trước đây, ta rất bận.
Không nhận ra đối phương đang rất tức giận, Trương Huyền phất tay, xoay người tính rời khỏi đó.
- Đừng gấp, ta còn chưa nói xong.
Cố nén tức giận, Thẩm Bích Như cố gắng lấy lại bình tĩnh, hướng đôi mắt xinh đẹp nhìn qua Trương Huyền:
- Mặc dù hôm nay ngươi đã giúp ta thoát khỏi hoàn cảnh khó xử đó, ẩm thực gia cũng là một nghề nghiệp nổi tiếng nhưng... Đây dù sao cũng là nghề nghiệp hạ lưu, đã là người luyện võ thì cần nên lấy tu luyện làm chủ...
Võ giả khi tu luyện đến một cảnh giới nhất định có thể trở thành Tích Cốc, lúc đó thức ăn cũng trở nên vô dụng. Bởi vậy cho dù bây giờ có thể kiếm thêm ít tiền thông qua nghề ẩm thực gia này nhưng cuối cùng nó cũng không phải là con đường chân chính.
Qua nửa ngày tiếp xúc, nàng đã nhận ra Trương Huyền không phải là một người vô dụng giống lời đồn. Có thể là bởi vì hắn đã tập trung hết tinh thần lên việc nghiên cứu món ăn nên thành tích kiểm tra mới kém như vậy.
Nghĩ tới đấy, rõ ràng là nàng đang tức giận gần chết nhưng cũng không nhịn được mà nhắc nhở hắn.
- Được!
Biết đối phương có ý tốt nên Trương Huyền liền gật đầu, đang muốn rời đi thì nghe được tiếng bước chân bước vội về phía hắn.
- Trương Huyền, để coi ngươi còn trốn ở đâu được. Hôm nay ngươi đừng hòng thoát khỏi chỗ này.
Sau khi giọng nói dữ tợn kia vang lên, hai người một thú cùng xuất hiện và đứng cản trước mặt Trương Huyền.
Hai người này chính là Tào Hùng và Thượng Bân.
Lúc này trên mặt hai người vẫn còn hình một dấu chân lớn trên mặt, có thể thấy rất rõ ràng, nửa bên mặt sưng đỏ, khóe miệng tràn ra máu tươi, cả hai đều trông không còn bộ dạng tự nhiên, phóng khoáng như lúc trước.
Nhất là Thượng Bân, vết thương buổi sáng còn chưa lành mà bây giờ lại phải chịu thêm một cú đá nữa nên miệng hắn bị lệch hẳn sang một bên, sưng lên như hai cây lạp xưởng, đâu còn dáng vẻ đẹp trai như ngày xưa.
Kế hoạch của hắn rất hoàn hảo, vốn dự định thể hiện sự hào phóng của mình trước mặt nữ thần, ai dè chưa kịp thể hiện đã bị đánh thành than tàn ma dại, ngay cả quan hệ với Hồng Thiên lâu cũng bị cắt đứt, không khéo còn có thể bị gia gia mắng cho một trận. Chuyện nhục nhã này, Thượng Bân hắn sao có thể chịu được.
Càng nghĩ càng tức, vì thế Thượng Bân không nói them gì nữa mà xông thẳng đến chỗ Trương Huyền.
- Thượng Bân, ngươi muốn làm gì vậy?
Thẩm Bích Như không nghĩ Thượng Bân lại có thể đuổi theo bọn họ để gây sự, nàng nhịn không nổi bèn đứng trước Trương Huyền để ngăn cản Thượng Bân ra tay đánh người.
- Thẩm lão sư, nàng mau tránh ra, đây là ân oán cá nhân giữa ta và Trương Huyền.
Nếu không nhìn thấy Thẩm Bích Như còn đỡ, vừa nhìn thấy nàng che chở cho cái người nổi tiếng là vô dụng nhất trường kia, Thượng Bân lại càng tức giận muốn điên lên.
Hắn ghét Trương Huyền, hắn cũng rất ghen tỵ với đối phương. Lạnh lùng nhìn chằm chằm thiếu niên trước mặt, Thượng Bân quát:
- Trương Huyền, ngươi có phải là nam nhân hay không? Nếu là nam nhân thì đừng trốn sau lưng nữ tử người ta, có gan thì bước ra đây đấu với ta một trận.
Thấy cái tên kia đã mất đi lý trí, Trương Huyền nhìn hắn đáp:
- Trốn sau lưng nữ tử thì sao chứ? Đây mới gọi là bản lĩnh, có giỏi thì ngươi cũng tìm một người để trốn tránh đi!
- Ngươi...
Thượng Bân tức đến nỗi suýt phun ra một ngụm máu.
Chỉ cần là nam nhân, nếu bị người khác mắng là vô dụng, phải nhờ nữ tử che chở, chắc hẳn sẽ phải cảm thấy vô cùng mất mặt và nhục nhã? Nói không chừng còn tức giận muốn đánh người nữa cơ.
Nhưng cái tên khó ưa này tại sao lại không có phản ứng nào giống người bình thường hết vậy?
Trong mắt người khác đây là chuyện rất mất mặt, ấy thế mà hắn lại có thể bình tĩnh và hùng hồn thừa nhận việc này như một sự thật hiển nhiên?
Chết tiệt, sao da mặt hắn lại dày thế?
- Thẩm lão sư, hai người kia phiền cô giải quyết giúp nhé, tôi còn có việc, đi trước đây!
Là một người xuyên không, có tình huống nào mà hắn chưa từng thấy chứ, làm sao biết xấu hổ nữa?
Đùa chứ, kiếp trước, hắn sống trong một thế giới phát triển với đầy đủ phương tiện truyền thông... có ai mà không mặt dày đâu?
Nếu đã có người giúp giải quyết việc này, hắn cũng lười phải quan tâm.
Không phải vì sợ bọn họ, mà vì bây giờ chưa phải lúc để lộ tu vi thực sự của bản thân. Hơn nữa gia gia của đối phương còn là trưởng lão, một khi vượt quá giới hạn chịu đựng, chắc chắn hắn ta sẽ ra tay đối phó với hắn. Nên nếu đã có người giúp mình cản phía trước, hắn cũng không ngại mà nhận lấy ý tốt này.
- ...
Thấy Trương Huyền vô sỉ như vậy, Thẩm Bích Như cũng không còn biết nói gì thêm.
Vừa rồi cô còn sợ Trương Huyền bị Thượng Bân chọc giận, ra tay đánh nhau với hắn ta. Bây giờ xem ra là do nàng suy nghĩ nhiều rồi...
Cái tên này mà có thể giận dữ đòi quyết đấu thì heo mẹ cũng có thể leo cây rồi.
- Trương Huyền, ngươi mau đứng lại đó cho ta, nếu hôm nay ta không giết được ngươi thì ta không phải là Thượng Bân.
Thấy bộ dạng kia của Trương Huyền, Thượng Bân càng giận dữ thêm, gân xanh nổi vằn lên trên trán, sắc mặt hắn tái mét. Trông thấy Thẩm Bích Như vẫn ngăn trước mặt hắn, không có ý muốn tránh ra, hắn liền quát lên một tiếng thật lớn:
- Bạo Thiên Sư, mau giết hắn đi, chỉ cần ngươi giết được hắn, mỗi ngày ta đều sẽ dẫn ngươi đi ăn đồ ăn ngon. Còn nữa, viên thuốc “Nhuận Huyệt Đan” mà gia gia vừa mới cho ta cũng sẽ thuộc về ngươi!
Bạo Thiên Sư là man thú cấp sáu, lại được người thuần hóa, chính vì vậy nó có thể nghe hiểu được tiếng người bình thường nói.
Là sủng vật của gia gia hắn, nên nó chỉ bảo vệ hắn không bị thương, còn mệnh lệnh của hắn thì nó hoàn toàn không chịu nghe theo. Do đó muốn nó đánh Trương Huyền cũng chỉ còn cách đem tất cả những đồ tốt ra dụ dỗ nó.
Nghe được lời Thượng Bân nói, ánh mắt Bạo Thiên Sư sáng lên, nó rống lên một tiếng thật to như đã đồng ý.
Man thú khi đạt tới giai đoạn Tích Huyệt cảnh, muốn mở huyệt đạo sẽ không thể dùng phương pháp giống con người, để chân khí di chuyển trong cơ thể mà khai mở huyệt đạo. Nó chỉ có thể dựa vào sự biến hóa của cơ thể để từ từ tăng sức mạnh lên. Nếu như lúc này có “Nhuận Huyệt Đan” trợ giúp, nó nhất định có thể gia tăng thực lực một cách đáng kể.
Nhuận Huyệt Đan là đan dược chuẩn bị cho võ giả tầng sáu, đan dược này làm xoa dịu các huyệt đạo, giúp cho người ta dễ dàng thăng tiến hơn trong tầng Tích Huyệt cảnh này.
Hiện tại Thượng Bân đã đạt tới võ giả tầng năm, thời kỳ đỉnh cao của Đỉnh Lực cảnh, chỉ thiếu chút nữa là có thể tiến vào Tích Huyệt cảnh rồi. Vì vậy mà Thượng Thần trưởng lão đã bỏ ra một khoản tiền rất lớn mua viên đan dược này để giúp hắn dễ đột phá hơn.
Lúc đầu, Thượng Bân cũng không nỡ lấy nó ra làm vật trao đổi với Bạo Thiên Sư nhưng nghĩ đến việc bị cái tên vô dụng như Trương Huyền làm mất mặt, xấu hổ, hắn cũng không nhịn được nữa.
Hôm nay nếu không giết được Trương Huyền, hắn sợ từ nay về sau sẽ không còn mặt mũi nào mà làm lão sư ở đây.
Nhất là nữ thần Thẩm Bích Như, có lẽ nàng sẽ không thèm liếc hắn thêm một lần nào nữa.
Việc này làm sao hắn có thể nhịn được.
- Thượng Bân, ngươi tính làm gì? Ở trường mà giết hại đồng nghiệp là tội lớn...
Không ngờ Thượng Bân lại điên cuồng như vậy, để Bạo Thiên Sư ra tay, Thẩm Bích Như sợ hãi muốn xông lên bảo vệ Trương Huyền nhưng lại bị ngăn cản, nàng lo lắng la lớn.
Trong học viện có quy định, các lão sư không được chém giết lẫn nhau. Nếu không sẽ bị phạt nặng theo quy định.
- Là Trương Huyền muốn giết ta, Bạo Thiên Sư muốn bảo vệ ta nên mới đánh nhau, ta phòng vệ chính đáng, ai có thể nói gì?
Thượng Bân tức giận đỏ mắt, điên cuồng hét:
- Bạo Thiên Sư, ngươi còn do dự gì nữa, mau ra tay đi.
- Ngươi...
Thẩm Bích Như chợt cảm thấy lạnh sống lưng.
Quá vô sỉ rồi!
Nếu hắn nói như vậy, lại thêm sự giúp đỡ từ Thượng Thần trưởng lão, có lẽ chuyện này thật sự có thể chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không! Thậm chí Thượng Bân hắn cũng không cần phải chịu xử phạt.
Mà Trương Huyền rất có thể sẽ mất mạng.
Dù sao đây cũng là man thú cấp sáu, bình thường những cường giả Tích Huyệt cảnh cũng không phải là đối thủ của nó, một người kiểm tra được không điểm như Trương Huyền làm sao có đủ năng lực để chống đỡ cơ chứ?
Trong lúc Thẩm Bích Như đang sốt ruột, lo lắng, Bạo Thiên Sư đã rống to một tiếng đầy giận dữ rồi xông đến chỗ Trương Huyền. Còn chưa tới gần, hơi thở mạnh mẽ của nó đã tỏa ra và hội tụ lại như một cơn gió lớn, đè ép lên cây cối xung quanh, khiến lá cây, cỏ dại đều bị đè xuống thấp.
(1) Cửu lưu: Tầng lớp nghề nghiệp
Mặc dù tu vi của bọn họ có thể sẽ không cao nhưng những quán cơm, quán rượu đều sẽ trả tiền rất cao để thuê bọn họ kiểm tra mùi vị của thức ăn và nêu ra quan điểm của họ về thức ăn đó, vì vậy thu nhập của bọn họ cũng tương đối cao.
Có điều nghề ẩm thực gia cũng chỉ được xếp vào tầng lớp nghề nghiệp thấp nhất, thường không được nhiều người tôn trọng.
Trong thế giới này có hơn mấy ngàn nghề nghiệp, để phân biệt được nó, người ta chia nghề nghiệp ra thành ba loại: Thượng cửu lưu, trung cửu lưu và hạ cửu lưu (1).
Luyện đan sư, Luyện khí sư và Trận pháp sư đều là những nghề nghiệp cao cấp, có ích cho tu vi, vì vậy được xếp vào hàng Thượng cửu lưu. Ngược lại, ẩm thực gia bị xem là một nghề không trung thực, một nghề chuyên lừa đảo, vì vậy được xếp vào hàng Hạ cửu lưu.
Theo Thẩm Bích Như thấy, thiếu niên ở trước mặt không những dễ dàng nói ra đặc điểm của những món ăn kia, mà còn có thể chỉ rõ thiếu sót của rượu ngon trong tiệm, những việc này chỉ ẩm thực gia mới có khả năng làm được thôi.
- Cô nghĩ như vậy cũng được.
Trương Huyền cũng không giải thích.
Thiên Đạo Đồ Thư Quán không chỉ có thể nhìn ra tu vi của người ta mà còn có thể nhận biết các thành phần thức ăn. Chỉ cần nếm thử một miếng đồ ăn bất kỳ, Thiên Đạo Đồ Thư Quán sẽ lập tức ghi rõ khuyết điểm của từng món. Đã có vật này rồi thì việc trừng trị một người quản lý nho nhỏ như quản lý Ngô cũng rất đơn giản.
- Cám ơn ngươi hôm nay đã giúp ta…
Thấy đối phương thừa nhận, Thẩm Bích Như nói.
Nếu không phải nhờ Trương Huyền có năng lực phân biệt thức ăn, chắc chắn hôm nay nàng sẽ rất mất mặt.
- Không có gì đâu!
Trương Huyền phất tay.
- Bữa cơm này là do ngươi thay ta giải quyết nên không tính là ta mời được. Lần sau nhất định ta sẽ mời ngươi ăn một bữa cơm khác.
Thẩm Bích Như nói.
- Mời ta một bữa khác?
Trương Huyền suy nghĩ một lát liền lắc đầu từ chối:
- Thôi khỏi, ta còn muốn sống thêm mấy ngày nữa!
Mặc dù cảm giác đi ăn cùng mỹ nữ cũng rất thú vị nhưng hắn tự hiểu thanh danh của bản thân mình xấu như vậy, chắc chắn đối phương cũng chẳng thích thú gì khi đi cùng.
Đã vậy hắn còn phải chịu sự ganh ghét, ghen tỵ của những người theo đuổi nàng ta, rồi còn phải nghĩ biện pháp đối phó bọn họ... Nhưng bây giờ hắn có rất nhiều chuyện muốn làm, không có nhiều thời gian rảnh để làm mấy chuyện vô ích như vậy.
- Ngươi...
Vừa cảm thấy đối phương đã nói chuyện bình thường trở lại, ai dè lại nghe được câu trả lời này, Thẩm Bích Như cảm thấy khó chịu trong lồng ngực, nàng lại tức giận đến sắp phát điên.
Rất nhiều người muốn mời nàng đi ăn cơm mà nàng còn chưa đi, cái tên khó ưa này thì ngược lại, nàng đã tự hạ mình mời hắn mà hắn lại dám từ chối, làm như nàng đang cầu xin hắn vậy.
Đáng ghét!
- Được rồi, cơm cũng đã ăn xong rồi, nếu không có chuyện gì nữa thì ta đi trước đây, ta rất bận.
Không nhận ra đối phương đang rất tức giận, Trương Huyền phất tay, xoay người tính rời khỏi đó.
- Đừng gấp, ta còn chưa nói xong.
Cố nén tức giận, Thẩm Bích Như cố gắng lấy lại bình tĩnh, hướng đôi mắt xinh đẹp nhìn qua Trương Huyền:
- Mặc dù hôm nay ngươi đã giúp ta thoát khỏi hoàn cảnh khó xử đó, ẩm thực gia cũng là một nghề nghiệp nổi tiếng nhưng... Đây dù sao cũng là nghề nghiệp hạ lưu, đã là người luyện võ thì cần nên lấy tu luyện làm chủ...
Võ giả khi tu luyện đến một cảnh giới nhất định có thể trở thành Tích Cốc, lúc đó thức ăn cũng trở nên vô dụng. Bởi vậy cho dù bây giờ có thể kiếm thêm ít tiền thông qua nghề ẩm thực gia này nhưng cuối cùng nó cũng không phải là con đường chân chính.
Qua nửa ngày tiếp xúc, nàng đã nhận ra Trương Huyền không phải là một người vô dụng giống lời đồn. Có thể là bởi vì hắn đã tập trung hết tinh thần lên việc nghiên cứu món ăn nên thành tích kiểm tra mới kém như vậy.
Nghĩ tới đấy, rõ ràng là nàng đang tức giận gần chết nhưng cũng không nhịn được mà nhắc nhở hắn.
- Được!
Biết đối phương có ý tốt nên Trương Huyền liền gật đầu, đang muốn rời đi thì nghe được tiếng bước chân bước vội về phía hắn.
- Trương Huyền, để coi ngươi còn trốn ở đâu được. Hôm nay ngươi đừng hòng thoát khỏi chỗ này.
Sau khi giọng nói dữ tợn kia vang lên, hai người một thú cùng xuất hiện và đứng cản trước mặt Trương Huyền.
Hai người này chính là Tào Hùng và Thượng Bân.
Lúc này trên mặt hai người vẫn còn hình một dấu chân lớn trên mặt, có thể thấy rất rõ ràng, nửa bên mặt sưng đỏ, khóe miệng tràn ra máu tươi, cả hai đều trông không còn bộ dạng tự nhiên, phóng khoáng như lúc trước.
Nhất là Thượng Bân, vết thương buổi sáng còn chưa lành mà bây giờ lại phải chịu thêm một cú đá nữa nên miệng hắn bị lệch hẳn sang một bên, sưng lên như hai cây lạp xưởng, đâu còn dáng vẻ đẹp trai như ngày xưa.
Kế hoạch của hắn rất hoàn hảo, vốn dự định thể hiện sự hào phóng của mình trước mặt nữ thần, ai dè chưa kịp thể hiện đã bị đánh thành than tàn ma dại, ngay cả quan hệ với Hồng Thiên lâu cũng bị cắt đứt, không khéo còn có thể bị gia gia mắng cho một trận. Chuyện nhục nhã này, Thượng Bân hắn sao có thể chịu được.
Càng nghĩ càng tức, vì thế Thượng Bân không nói them gì nữa mà xông thẳng đến chỗ Trương Huyền.
- Thượng Bân, ngươi muốn làm gì vậy?
Thẩm Bích Như không nghĩ Thượng Bân lại có thể đuổi theo bọn họ để gây sự, nàng nhịn không nổi bèn đứng trước Trương Huyền để ngăn cản Thượng Bân ra tay đánh người.
- Thẩm lão sư, nàng mau tránh ra, đây là ân oán cá nhân giữa ta và Trương Huyền.
Nếu không nhìn thấy Thẩm Bích Như còn đỡ, vừa nhìn thấy nàng che chở cho cái người nổi tiếng là vô dụng nhất trường kia, Thượng Bân lại càng tức giận muốn điên lên.
Hắn ghét Trương Huyền, hắn cũng rất ghen tỵ với đối phương. Lạnh lùng nhìn chằm chằm thiếu niên trước mặt, Thượng Bân quát:
- Trương Huyền, ngươi có phải là nam nhân hay không? Nếu là nam nhân thì đừng trốn sau lưng nữ tử người ta, có gan thì bước ra đây đấu với ta một trận.
Thấy cái tên kia đã mất đi lý trí, Trương Huyền nhìn hắn đáp:
- Trốn sau lưng nữ tử thì sao chứ? Đây mới gọi là bản lĩnh, có giỏi thì ngươi cũng tìm một người để trốn tránh đi!
- Ngươi...
Thượng Bân tức đến nỗi suýt phun ra một ngụm máu.
Chỉ cần là nam nhân, nếu bị người khác mắng là vô dụng, phải nhờ nữ tử che chở, chắc hẳn sẽ phải cảm thấy vô cùng mất mặt và nhục nhã? Nói không chừng còn tức giận muốn đánh người nữa cơ.
Nhưng cái tên khó ưa này tại sao lại không có phản ứng nào giống người bình thường hết vậy?
Trong mắt người khác đây là chuyện rất mất mặt, ấy thế mà hắn lại có thể bình tĩnh và hùng hồn thừa nhận việc này như một sự thật hiển nhiên?
Chết tiệt, sao da mặt hắn lại dày thế?
- Thẩm lão sư, hai người kia phiền cô giải quyết giúp nhé, tôi còn có việc, đi trước đây!
Là một người xuyên không, có tình huống nào mà hắn chưa từng thấy chứ, làm sao biết xấu hổ nữa?
Đùa chứ, kiếp trước, hắn sống trong một thế giới phát triển với đầy đủ phương tiện truyền thông... có ai mà không mặt dày đâu?
Nếu đã có người giúp giải quyết việc này, hắn cũng lười phải quan tâm.
Không phải vì sợ bọn họ, mà vì bây giờ chưa phải lúc để lộ tu vi thực sự của bản thân. Hơn nữa gia gia của đối phương còn là trưởng lão, một khi vượt quá giới hạn chịu đựng, chắc chắn hắn ta sẽ ra tay đối phó với hắn. Nên nếu đã có người giúp mình cản phía trước, hắn cũng không ngại mà nhận lấy ý tốt này.
- ...
Thấy Trương Huyền vô sỉ như vậy, Thẩm Bích Như cũng không còn biết nói gì thêm.
Vừa rồi cô còn sợ Trương Huyền bị Thượng Bân chọc giận, ra tay đánh nhau với hắn ta. Bây giờ xem ra là do nàng suy nghĩ nhiều rồi...
Cái tên này mà có thể giận dữ đòi quyết đấu thì heo mẹ cũng có thể leo cây rồi.
- Trương Huyền, ngươi mau đứng lại đó cho ta, nếu hôm nay ta không giết được ngươi thì ta không phải là Thượng Bân.
Thấy bộ dạng kia của Trương Huyền, Thượng Bân càng giận dữ thêm, gân xanh nổi vằn lên trên trán, sắc mặt hắn tái mét. Trông thấy Thẩm Bích Như vẫn ngăn trước mặt hắn, không có ý muốn tránh ra, hắn liền quát lên một tiếng thật lớn:
- Bạo Thiên Sư, mau giết hắn đi, chỉ cần ngươi giết được hắn, mỗi ngày ta đều sẽ dẫn ngươi đi ăn đồ ăn ngon. Còn nữa, viên thuốc “Nhuận Huyệt Đan” mà gia gia vừa mới cho ta cũng sẽ thuộc về ngươi!
Bạo Thiên Sư là man thú cấp sáu, lại được người thuần hóa, chính vì vậy nó có thể nghe hiểu được tiếng người bình thường nói.
Là sủng vật của gia gia hắn, nên nó chỉ bảo vệ hắn không bị thương, còn mệnh lệnh của hắn thì nó hoàn toàn không chịu nghe theo. Do đó muốn nó đánh Trương Huyền cũng chỉ còn cách đem tất cả những đồ tốt ra dụ dỗ nó.
Nghe được lời Thượng Bân nói, ánh mắt Bạo Thiên Sư sáng lên, nó rống lên một tiếng thật to như đã đồng ý.
Man thú khi đạt tới giai đoạn Tích Huyệt cảnh, muốn mở huyệt đạo sẽ không thể dùng phương pháp giống con người, để chân khí di chuyển trong cơ thể mà khai mở huyệt đạo. Nó chỉ có thể dựa vào sự biến hóa của cơ thể để từ từ tăng sức mạnh lên. Nếu như lúc này có “Nhuận Huyệt Đan” trợ giúp, nó nhất định có thể gia tăng thực lực một cách đáng kể.
Nhuận Huyệt Đan là đan dược chuẩn bị cho võ giả tầng sáu, đan dược này làm xoa dịu các huyệt đạo, giúp cho người ta dễ dàng thăng tiến hơn trong tầng Tích Huyệt cảnh này.
Hiện tại Thượng Bân đã đạt tới võ giả tầng năm, thời kỳ đỉnh cao của Đỉnh Lực cảnh, chỉ thiếu chút nữa là có thể tiến vào Tích Huyệt cảnh rồi. Vì vậy mà Thượng Thần trưởng lão đã bỏ ra một khoản tiền rất lớn mua viên đan dược này để giúp hắn dễ đột phá hơn.
Lúc đầu, Thượng Bân cũng không nỡ lấy nó ra làm vật trao đổi với Bạo Thiên Sư nhưng nghĩ đến việc bị cái tên vô dụng như Trương Huyền làm mất mặt, xấu hổ, hắn cũng không nhịn được nữa.
Hôm nay nếu không giết được Trương Huyền, hắn sợ từ nay về sau sẽ không còn mặt mũi nào mà làm lão sư ở đây.
Nhất là nữ thần Thẩm Bích Như, có lẽ nàng sẽ không thèm liếc hắn thêm một lần nào nữa.
Việc này làm sao hắn có thể nhịn được.
- Thượng Bân, ngươi tính làm gì? Ở trường mà giết hại đồng nghiệp là tội lớn...
Không ngờ Thượng Bân lại điên cuồng như vậy, để Bạo Thiên Sư ra tay, Thẩm Bích Như sợ hãi muốn xông lên bảo vệ Trương Huyền nhưng lại bị ngăn cản, nàng lo lắng la lớn.
Trong học viện có quy định, các lão sư không được chém giết lẫn nhau. Nếu không sẽ bị phạt nặng theo quy định.
- Là Trương Huyền muốn giết ta, Bạo Thiên Sư muốn bảo vệ ta nên mới đánh nhau, ta phòng vệ chính đáng, ai có thể nói gì?
Thượng Bân tức giận đỏ mắt, điên cuồng hét:
- Bạo Thiên Sư, ngươi còn do dự gì nữa, mau ra tay đi.
- Ngươi...
Thẩm Bích Như chợt cảm thấy lạnh sống lưng.
Quá vô sỉ rồi!
Nếu hắn nói như vậy, lại thêm sự giúp đỡ từ Thượng Thần trưởng lão, có lẽ chuyện này thật sự có thể chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không! Thậm chí Thượng Bân hắn cũng không cần phải chịu xử phạt.
Mà Trương Huyền rất có thể sẽ mất mạng.
Dù sao đây cũng là man thú cấp sáu, bình thường những cường giả Tích Huyệt cảnh cũng không phải là đối thủ của nó, một người kiểm tra được không điểm như Trương Huyền làm sao có đủ năng lực để chống đỡ cơ chứ?
Trong lúc Thẩm Bích Như đang sốt ruột, lo lắng, Bạo Thiên Sư đã rống to một tiếng đầy giận dữ rồi xông đến chỗ Trương Huyền. Còn chưa tới gần, hơi thở mạnh mẽ của nó đã tỏa ra và hội tụ lại như một cơn gió lớn, đè ép lên cây cối xung quanh, khiến lá cây, cỏ dại đều bị đè xuống thấp.
(1) Cửu lưu: Tầng lớp nghề nghiệp
/3578
|