“Ngươi nói cái gì chứ? Oba sensei ngươi muốn dùng thanh kiếm đó để giết tất cả chúng ta sao? Mọi người xem đó, đây chính là họ, bạo lực, không có chút đoàn kết, đặc biệt là ích… kỷ… ư… á….” Shido giáo viên lập tức lợi dụng tính thế kích động đám người xung quanh phán sát Korito Oba, dù ngươi kiếm thuật có mạnh cũng có thể đánh lại bao nhiêu người. Nhưng chưa kịp nói hết câu, cánh tay phải cửa hắn đã mất khỏi vị trí của mình, máu bắn ra như mưa, khiến hắn phải đau đớn quỳ trên mặt đất, cắn răng sợ hãi không nói lên lời.
“Muốn làm nhân vật phản diện có thể. Nhưng phải có tư bản của nó, ta bảo rồi, mỗi kẻ sinh ra đều có vị trí nó lên đứng, sẵn sàng chết chưa?” Korito Oba thanh kiếm dường như chưa có rời khỏi vỏ mở miệng hỏi.
“Tốc kiếm?” Saeko kinh ngạc, tốc độ ra kiếm rồi thu vào vỏ quá nhanh, đây chính là tuyệt kỹ trong kiếm thuật mà cha nàng từng nói sao. Nhưng tốc độ này quá khoa trương rồi.
“Gừ rừ… ngươi… ngươi dám chém ta? Mọi người… mau ngăn nàng lại… nàng ta điên rồi.” Shido giáo viên lập tức sợ hãi hét lên cầu xin sự trợ giúp của mọi người nhưng mà dường như không có ai đứng ra, kể cả đám học sinh đã bị hắn tẩy não. Từ trong thâm tâm họ đối với Oba sensei đã sinh ra bóng ma sợ hãi.
“Mau… mau… dừng lại… làm sao cô có thể bắt nạt một kẻ yếu như vậy chứ?” Takashi Kuromu lập tức đứng ra thể hiện ra vầng hào quang thánh mẫu của mình.
“Lại là nhóc? Có vẻ như lần đó đầu óc nhóc vẫn chưa thông nhỉ? Ở cái thế giới này không bắt nạt kẻ yếu thì bắt nạt kẻ mạnh sao? Không giết kẻ yếu? Vậy ta giết kẻ mạnh sao?” Korito Oba bước đến trước mặt Takashi Kuromu nói.
“Như vậy có còn là con người sao?” Takashi Kuromu mở miệng kiên định nói.
“Con người…?” Korito Oba cười, cười một cách khinh bỉ. Sau đó liền vung kiếm đem cái này Takashi Kuromu tứ chi trên cơ thể một lần chém rụng xuống.
“Hự… á.... tại sao chứ? Tại sao… các ngươi lại như vậy?” Takashi Kuromu cảm nhận đau đớn truyền đến nhưng không có một ai mảy may để ý đến hắn cùng Shido giáo viên.
“Con người là một khái niệm khá buồn cười. Mọi người đều cho rằng, phần con là phần hoang dại, ích kỷ. Còn phần người là thánh thiện. Nhưng thực chất thì mọi thứ đều ngược lại. Những kẻ ở đây sợ hãi, ích kỷ, tự lo cho mình, họ mới là con người thật sự, kẻ lạc lõng duy nhất là ngươi. ” Diệp Thần nhìn trên mặt đất đang thương nhân vật chính cười nói.
“Không phải… không thể nào…” Takashi Kuromu không tin tưởng nhìn đến Shido giáo viên giống như nhìn thấy vị chúa của mình. Hắn đang quỳ trước mặt Korito Oba dập đầu cầu xin sự tha thứ.
“Oba sensei, ta sai rồi. Đều là Takashi Kuromu tên chết tiệt đó sai khiến ta. Tha cho ta… làm ơn tha cho ta...” Shido sensei không còn chút nào sĩ khí lập tức quỳ trên đất cầu xin Korito Oba.
Vụt… chưa đầy một giây đầu của Shido đã lăn trên mặt đất không còn lên tiếng.
“Cầu xin sự tha thứ từ kẻ thù... ngươi điên rồi sao?” Korito Oba nhổ bãi nước bọt khinh bỉ nói.
“Shido sensei...” Takashi Kuromu đều kinh sợ nhìn Oba sensei cứ như vậy chém bay đầu người không chút nào áp lực.
“Đừng gọi nữa, cái đầu dọn nhà thì hắn cũng chết rồi.” Diệp Thần mở miệng lạnh băng nói.
“Các ngươi… không có tính người.” Takashi Kuromu tức giận gầm lên vang vọng.
“Kẻ không có tính người là ngươi mới đúng.Từ xưa khi con người chưa có biết lợi ích, họ là phần con, hoang dại nhưng ấm áp, nhưng từ khi lợi ích xuất hiện, họ đã biết cạnh tranh, ghen ghét, đó chính là phần người. Chúng ta không độc ác chúng ta chỉ là có nhân tính mà thôi. Động vật chưa tiến hóa như ngươi có lẽ không hiểu được đâu.” Diệp Thần ngồi xuống mở miệng nói.
“Nói nhiều quá đây Diệp Thần, động thủ được, liền động thủ. tránh đường để ta tiễn thằng nhóc xuống cùng với chúa của nó đi. Dạy loài động vật tính người cần thằng chuyên môn tấu hài trong rạp xiếc như Shido mới làm được.” Korito Oba cảm thấy có chút nhàm chán nói.
Nghe thấy Korito Oba bắp đùi, Diệp Thần lười biếng lui lại phía sau để cho Korito Oba xuất thủ giết người. Hắn không muốn máu động vật chưa tiến hóa làm bẩn quần áo mình: “Chém gọn một chút, đầu của hắn thuộc loài động vật quý hiếm đấy, không có nhiều để chém đâu.”
“Ta biết rõ.” Korito Oba vỗ ngực đảm bảo nhìn Takashi Kuromu giống như nhìn một cái xác.
“Ngươi… ngươi dựa vào nữ nhân… Có cái gì hơn người. Có giỏi chúng ta một đánh một?” Takashi Kuromu cả người đau đớn nhìn xung quanh đám học sinh cùng Shido đầu đã bị chém rụng không khỏi sợ run người. Hắn đang đối đầu với một con quái vật chứ không phải người.
“Đánh với một kẻ tàn tật sắp chết, thứ lỗi ta không có hứng thú.” Diệp Thần khinh bỉ, đều mất tứ chi còn đòi đánh. Ngươi đánh cái rắm, hay là lại muốn chơi cẩu xực?
“Ta...” Kuromu Takashi muốn cầu xin lập tức đầu liền lìa khỏi cổ. Rei Miyamoto cảm giác có chút thất lạc nhưng từ đầu đến cuối cùng không có lên tiếng. Đây đều là Takashi kun tự mình chuốc lấy. Nàng đã là nữ nhan của Diệp kun đương nhiên nghĩ ủng hộ hắn. Takashi đã là quá khứ rồi.
“Vừa rồi nghe nói Takagi gia chủ cũng muốn đuổi chúng ta rời đi?” Diệp Thần nhìn thấy Korito Oba hành hung những kẻ cầm đầu đuổi họ rời khỏi liền nhìn đến Souichiro Takagi.
“Không…không hề… làm gì có chuyện đó. Các người đã cứu vớt ta con gái. Ta với tư cách là gia chủ nhà Takagi đương nhiên nhiệt liệt tiếp đón mọi người.” Souichiro Takagi đương nhiên biết rõ Diệp Thần lời nói có đao, hắn đang muốn hỏi mình xem ngươi muốn chết vẫn là muốn sống.
“Tiếp đón chúng ta? Saya cha của ngươi nói thật sao?” Diệp Thần quay lại đối với Saya Takagi hỏi. Dù sao nàng cũng họ Takagi, Diệp Thần muốn xem thử nàng sẽ đứng về phía bên nào.
“Diệp kun… đó là ba ba của ta.” Saya Takagi cắn răng nói.
“Ta biết, nhưng ta chỉ muốn biết ngươi nói thử cha ngươi nói thật vẫn là nói dối.” Diệp Thần bẻ cổ của mình không kiên nhẫn hỏi.
“Diệp kun...” Saya Takagi không biết nên trả lời thế nào.
“Trả lời ta.” Diệp Thần nhấn mạnh yêu cầu của mình.
“Saya… ta là ba ba của con phải không?” Souichiro Takagi nhìn Saya Takagi ánh mắt trở nên trìu mến, ánh mắt này đã rất lâu nàng chưa từng thấy qua. Mặc dù trong lòng biết đó là lừa gạt nàng, nhưng thiếu khát tình thương gia đình đã lâu nàng không hiểu sao lại lựa chọn tin tưởng.
“Hắn… nói thật… xin lỗi.” Saya Takagi cúi đầu tay nắm chặt mở miệng nói.
“Là thật sao? Nếu vậy thì mọi chuyện liền kết thúc ở đây. Ai đó dọn dẹp đống xác này đi, quá mất thẩm mỹ, chúng ta đi ăn sáng. Oba san ngươi sáng nay chưa ăn no đúng không?” Diệp Thần liếc nhìn Souichiro Takagi một cái lại nhìn đến Saya không rõ tính khí bỏ lại một câu nói cùng chúng nữ rời đi, chỉ để lại Saya Takagi một mình không đi theo.
Souichiro Takagi nhìn mình con gái khẽ thở phào nhẹ nhõm. Thật may mắn khi con gái hắn vẫn đứng ở phía của hắn: “Cảm ơn con, con gái. Takagi gia tộc tự hào về con.”
“Ông chỉ biết đến gia tộc thôi. Không cần phải giả vờ nữa. Muốn lợi dụng tôi làm hại đến Diệp kun hoặc moi bí mật, cách trở nên mạnh mẽ từ hắn, tốt hơn vẫn là từ bỏ đi. Vừa rồi tôi chỉ thay mẹ cùng tôi trả nợ vì những gì mình đã nợ cho ông thôi.” Saya Takagi cắn răng chán ghét Souichiro Takagi mở miệng nói.
“Nếu con đã biết, ta hi vọng con sẽ giúp ta. Con đã đứng về phía ta, con cho rằng có thể trở về bên hắn sao? Hắn sẽ luôn phòng bị con. Chỉ cần con đứng về phía ta, Takagi gia tộc về sau tất cả đều sẽ thuộc về con.” Souichiro Takagi liền lộ ra mình dã tâm nói.
“Đừng có đùa, ông sớm muộn có ngày sẽ trừ khử tôi thôi. Khi nắm được quyền lực trong tay, ông sẽ không từ thủ đoạn. Diệp kun nói đúng lắm. Ông không khác gì với Shido sensei cả, có khác chỉ là ở chỗ ngươi so với Shido khỏe hơn mà thôi. Không có mẹ bên cạnh, ông chẳng có cái gì. Mẹ tôi đã đúng đắn khi bỏ rơi ông.” Saya Takagi khinh bỉ mình ba ba. Cả con gái mình cũng nghĩ lợi dụng, thật sự đáng khinh bỉ.
“Câm mồm… ngươi và mẹ ngươi đều giống nhau. Con đàn bà phản bội đó cùng ngươi đều là tiện nhân. Hừ, nếu như ngươi không giúp ta, thì đừng mong có thể trở về bên hắn, không được ta chứa chấp, ngươi sớm muộn cũng sẽ bị hắn vứt bỏ. Ngươi sẽ chết.” Souichiro Takagi tức giận hướng Saya mặt tát mạnh một cái nói.
“Ông...” Saya Takagi đưa tay sờ mình bờ má đau nhức ánh mắt tức giận nhìn đến cái này điên rồi ba ba.
“Cầm lấy nó, và cho vào thức ăn của bọn họ. Nếu như làm được, từ nay ngươi sẽ là người thừa kế duy nhất của dòng họ Takagi, ta lấy họ của mình ra thề.” Souichiro Takagi ném cho Saya Takagi một lọ thuốc không màu không mùi không vị nói.
“Đây là...” Saya Takagi nghi ngờ.
“Yên tâm sẽ không chết người, ta không nhẫn tâm nhìn con gái mình đau khổ. Ta không ác độc như họ, chỉ là thuốc ngủ mà thôi. Tê liệt bọn họ chi giác. Sau khi moi được bí mật của họ, ta sẽ thả họ đi, ngươi đi theo họ hay không tùy ngươi.” Souichiro Takagi mở miệng nói.
“Đừng hòng ta giúp ngươi.” Saya Takagi ném bình thuốc trên mặt đất nói.
“Hiện tại ngươi không có lựa chọn, rời bỏ ta, hắn cũng sẽ không chấp nhận ngươi đâu. Chỉ khi trở thành kẻ thừa kế gia đình Takagi, ngươi mới có sức mạnh. Chẳng lẽ ngươi chấp nhận cả đời sống dưới bóng của Oba sensei sao? Vì ngươi mà mẹ của ngươi có lẽ cũng sẽ bị hắn coi chừng đấy. Số phận của các ngươi đã được định đoạt rồi.” Souichiro Takagi mở miệng dụ dỗ uy hiếp sau đó liền dẫn theo người rời đi để lại Saya Takagi một mình.
Nhìn trên mặt đất bình thuốc. Saya Takagi nhặt nó lên do dự sau đó liền đem nó cất vào trong mình lồng ngực. Sau đó liền đi vào bên trong nhà, trong đầu nàng hiện tại vô cùng hỗn loạn. Nàng sợ hãi… sợ hãi bị ruồng bỏ. Sợ hãi không ai cần đến nàng, không biết tại sao đôi chân nàng hướng phòng bếp đi tới nơi mọi người đang làm đồ ăn.
“Muốn làm nhân vật phản diện có thể. Nhưng phải có tư bản của nó, ta bảo rồi, mỗi kẻ sinh ra đều có vị trí nó lên đứng, sẵn sàng chết chưa?” Korito Oba thanh kiếm dường như chưa có rời khỏi vỏ mở miệng hỏi.
“Tốc kiếm?” Saeko kinh ngạc, tốc độ ra kiếm rồi thu vào vỏ quá nhanh, đây chính là tuyệt kỹ trong kiếm thuật mà cha nàng từng nói sao. Nhưng tốc độ này quá khoa trương rồi.
“Gừ rừ… ngươi… ngươi dám chém ta? Mọi người… mau ngăn nàng lại… nàng ta điên rồi.” Shido giáo viên lập tức sợ hãi hét lên cầu xin sự trợ giúp của mọi người nhưng mà dường như không có ai đứng ra, kể cả đám học sinh đã bị hắn tẩy não. Từ trong thâm tâm họ đối với Oba sensei đã sinh ra bóng ma sợ hãi.
“Mau… mau… dừng lại… làm sao cô có thể bắt nạt một kẻ yếu như vậy chứ?” Takashi Kuromu lập tức đứng ra thể hiện ra vầng hào quang thánh mẫu của mình.
“Lại là nhóc? Có vẻ như lần đó đầu óc nhóc vẫn chưa thông nhỉ? Ở cái thế giới này không bắt nạt kẻ yếu thì bắt nạt kẻ mạnh sao? Không giết kẻ yếu? Vậy ta giết kẻ mạnh sao?” Korito Oba bước đến trước mặt Takashi Kuromu nói.
“Như vậy có còn là con người sao?” Takashi Kuromu mở miệng kiên định nói.
“Con người…?” Korito Oba cười, cười một cách khinh bỉ. Sau đó liền vung kiếm đem cái này Takashi Kuromu tứ chi trên cơ thể một lần chém rụng xuống.
“Hự… á.... tại sao chứ? Tại sao… các ngươi lại như vậy?” Takashi Kuromu cảm nhận đau đớn truyền đến nhưng không có một ai mảy may để ý đến hắn cùng Shido giáo viên.
“Con người là một khái niệm khá buồn cười. Mọi người đều cho rằng, phần con là phần hoang dại, ích kỷ. Còn phần người là thánh thiện. Nhưng thực chất thì mọi thứ đều ngược lại. Những kẻ ở đây sợ hãi, ích kỷ, tự lo cho mình, họ mới là con người thật sự, kẻ lạc lõng duy nhất là ngươi. ” Diệp Thần nhìn trên mặt đất đang thương nhân vật chính cười nói.
“Không phải… không thể nào…” Takashi Kuromu không tin tưởng nhìn đến Shido giáo viên giống như nhìn thấy vị chúa của mình. Hắn đang quỳ trước mặt Korito Oba dập đầu cầu xin sự tha thứ.
“Oba sensei, ta sai rồi. Đều là Takashi Kuromu tên chết tiệt đó sai khiến ta. Tha cho ta… làm ơn tha cho ta...” Shido sensei không còn chút nào sĩ khí lập tức quỳ trên đất cầu xin Korito Oba.
Vụt… chưa đầy một giây đầu của Shido đã lăn trên mặt đất không còn lên tiếng.
“Cầu xin sự tha thứ từ kẻ thù... ngươi điên rồi sao?” Korito Oba nhổ bãi nước bọt khinh bỉ nói.
“Shido sensei...” Takashi Kuromu đều kinh sợ nhìn Oba sensei cứ như vậy chém bay đầu người không chút nào áp lực.
“Đừng gọi nữa, cái đầu dọn nhà thì hắn cũng chết rồi.” Diệp Thần mở miệng lạnh băng nói.
“Các ngươi… không có tính người.” Takashi Kuromu tức giận gầm lên vang vọng.
“Kẻ không có tính người là ngươi mới đúng.Từ xưa khi con người chưa có biết lợi ích, họ là phần con, hoang dại nhưng ấm áp, nhưng từ khi lợi ích xuất hiện, họ đã biết cạnh tranh, ghen ghét, đó chính là phần người. Chúng ta không độc ác chúng ta chỉ là có nhân tính mà thôi. Động vật chưa tiến hóa như ngươi có lẽ không hiểu được đâu.” Diệp Thần ngồi xuống mở miệng nói.
“Nói nhiều quá đây Diệp Thần, động thủ được, liền động thủ. tránh đường để ta tiễn thằng nhóc xuống cùng với chúa của nó đi. Dạy loài động vật tính người cần thằng chuyên môn tấu hài trong rạp xiếc như Shido mới làm được.” Korito Oba cảm thấy có chút nhàm chán nói.
Nghe thấy Korito Oba bắp đùi, Diệp Thần lười biếng lui lại phía sau để cho Korito Oba xuất thủ giết người. Hắn không muốn máu động vật chưa tiến hóa làm bẩn quần áo mình: “Chém gọn một chút, đầu của hắn thuộc loài động vật quý hiếm đấy, không có nhiều để chém đâu.”
“Ta biết rõ.” Korito Oba vỗ ngực đảm bảo nhìn Takashi Kuromu giống như nhìn một cái xác.
“Ngươi… ngươi dựa vào nữ nhân… Có cái gì hơn người. Có giỏi chúng ta một đánh một?” Takashi Kuromu cả người đau đớn nhìn xung quanh đám học sinh cùng Shido đầu đã bị chém rụng không khỏi sợ run người. Hắn đang đối đầu với một con quái vật chứ không phải người.
“Đánh với một kẻ tàn tật sắp chết, thứ lỗi ta không có hứng thú.” Diệp Thần khinh bỉ, đều mất tứ chi còn đòi đánh. Ngươi đánh cái rắm, hay là lại muốn chơi cẩu xực?
“Ta...” Kuromu Takashi muốn cầu xin lập tức đầu liền lìa khỏi cổ. Rei Miyamoto cảm giác có chút thất lạc nhưng từ đầu đến cuối cùng không có lên tiếng. Đây đều là Takashi kun tự mình chuốc lấy. Nàng đã là nữ nhan của Diệp kun đương nhiên nghĩ ủng hộ hắn. Takashi đã là quá khứ rồi.
“Vừa rồi nghe nói Takagi gia chủ cũng muốn đuổi chúng ta rời đi?” Diệp Thần nhìn thấy Korito Oba hành hung những kẻ cầm đầu đuổi họ rời khỏi liền nhìn đến Souichiro Takagi.
“Không…không hề… làm gì có chuyện đó. Các người đã cứu vớt ta con gái. Ta với tư cách là gia chủ nhà Takagi đương nhiên nhiệt liệt tiếp đón mọi người.” Souichiro Takagi đương nhiên biết rõ Diệp Thần lời nói có đao, hắn đang muốn hỏi mình xem ngươi muốn chết vẫn là muốn sống.
“Tiếp đón chúng ta? Saya cha của ngươi nói thật sao?” Diệp Thần quay lại đối với Saya Takagi hỏi. Dù sao nàng cũng họ Takagi, Diệp Thần muốn xem thử nàng sẽ đứng về phía bên nào.
“Diệp kun… đó là ba ba của ta.” Saya Takagi cắn răng nói.
“Ta biết, nhưng ta chỉ muốn biết ngươi nói thử cha ngươi nói thật vẫn là nói dối.” Diệp Thần bẻ cổ của mình không kiên nhẫn hỏi.
“Diệp kun...” Saya Takagi không biết nên trả lời thế nào.
“Trả lời ta.” Diệp Thần nhấn mạnh yêu cầu của mình.
“Saya… ta là ba ba của con phải không?” Souichiro Takagi nhìn Saya Takagi ánh mắt trở nên trìu mến, ánh mắt này đã rất lâu nàng chưa từng thấy qua. Mặc dù trong lòng biết đó là lừa gạt nàng, nhưng thiếu khát tình thương gia đình đã lâu nàng không hiểu sao lại lựa chọn tin tưởng.
“Hắn… nói thật… xin lỗi.” Saya Takagi cúi đầu tay nắm chặt mở miệng nói.
“Là thật sao? Nếu vậy thì mọi chuyện liền kết thúc ở đây. Ai đó dọn dẹp đống xác này đi, quá mất thẩm mỹ, chúng ta đi ăn sáng. Oba san ngươi sáng nay chưa ăn no đúng không?” Diệp Thần liếc nhìn Souichiro Takagi một cái lại nhìn đến Saya không rõ tính khí bỏ lại một câu nói cùng chúng nữ rời đi, chỉ để lại Saya Takagi một mình không đi theo.
Souichiro Takagi nhìn mình con gái khẽ thở phào nhẹ nhõm. Thật may mắn khi con gái hắn vẫn đứng ở phía của hắn: “Cảm ơn con, con gái. Takagi gia tộc tự hào về con.”
“Ông chỉ biết đến gia tộc thôi. Không cần phải giả vờ nữa. Muốn lợi dụng tôi làm hại đến Diệp kun hoặc moi bí mật, cách trở nên mạnh mẽ từ hắn, tốt hơn vẫn là từ bỏ đi. Vừa rồi tôi chỉ thay mẹ cùng tôi trả nợ vì những gì mình đã nợ cho ông thôi.” Saya Takagi cắn răng chán ghét Souichiro Takagi mở miệng nói.
“Nếu con đã biết, ta hi vọng con sẽ giúp ta. Con đã đứng về phía ta, con cho rằng có thể trở về bên hắn sao? Hắn sẽ luôn phòng bị con. Chỉ cần con đứng về phía ta, Takagi gia tộc về sau tất cả đều sẽ thuộc về con.” Souichiro Takagi liền lộ ra mình dã tâm nói.
“Đừng có đùa, ông sớm muộn có ngày sẽ trừ khử tôi thôi. Khi nắm được quyền lực trong tay, ông sẽ không từ thủ đoạn. Diệp kun nói đúng lắm. Ông không khác gì với Shido sensei cả, có khác chỉ là ở chỗ ngươi so với Shido khỏe hơn mà thôi. Không có mẹ bên cạnh, ông chẳng có cái gì. Mẹ tôi đã đúng đắn khi bỏ rơi ông.” Saya Takagi khinh bỉ mình ba ba. Cả con gái mình cũng nghĩ lợi dụng, thật sự đáng khinh bỉ.
“Câm mồm… ngươi và mẹ ngươi đều giống nhau. Con đàn bà phản bội đó cùng ngươi đều là tiện nhân. Hừ, nếu như ngươi không giúp ta, thì đừng mong có thể trở về bên hắn, không được ta chứa chấp, ngươi sớm muộn cũng sẽ bị hắn vứt bỏ. Ngươi sẽ chết.” Souichiro Takagi tức giận hướng Saya mặt tát mạnh một cái nói.
“Ông...” Saya Takagi đưa tay sờ mình bờ má đau nhức ánh mắt tức giận nhìn đến cái này điên rồi ba ba.
“Cầm lấy nó, và cho vào thức ăn của bọn họ. Nếu như làm được, từ nay ngươi sẽ là người thừa kế duy nhất của dòng họ Takagi, ta lấy họ của mình ra thề.” Souichiro Takagi ném cho Saya Takagi một lọ thuốc không màu không mùi không vị nói.
“Đây là...” Saya Takagi nghi ngờ.
“Yên tâm sẽ không chết người, ta không nhẫn tâm nhìn con gái mình đau khổ. Ta không ác độc như họ, chỉ là thuốc ngủ mà thôi. Tê liệt bọn họ chi giác. Sau khi moi được bí mật của họ, ta sẽ thả họ đi, ngươi đi theo họ hay không tùy ngươi.” Souichiro Takagi mở miệng nói.
“Đừng hòng ta giúp ngươi.” Saya Takagi ném bình thuốc trên mặt đất nói.
“Hiện tại ngươi không có lựa chọn, rời bỏ ta, hắn cũng sẽ không chấp nhận ngươi đâu. Chỉ khi trở thành kẻ thừa kế gia đình Takagi, ngươi mới có sức mạnh. Chẳng lẽ ngươi chấp nhận cả đời sống dưới bóng của Oba sensei sao? Vì ngươi mà mẹ của ngươi có lẽ cũng sẽ bị hắn coi chừng đấy. Số phận của các ngươi đã được định đoạt rồi.” Souichiro Takagi mở miệng dụ dỗ uy hiếp sau đó liền dẫn theo người rời đi để lại Saya Takagi một mình.
Nhìn trên mặt đất bình thuốc. Saya Takagi nhặt nó lên do dự sau đó liền đem nó cất vào trong mình lồng ngực. Sau đó liền đi vào bên trong nhà, trong đầu nàng hiện tại vô cùng hỗn loạn. Nàng sợ hãi… sợ hãi bị ruồng bỏ. Sợ hãi không ai cần đến nàng, không biết tại sao đôi chân nàng hướng phòng bếp đi tới nơi mọi người đang làm đồ ăn.
/782
|