“Diệp-kun ngươi giận Saya sao? Con gái ta mặc dù đứng về phía ba của nàng nhưng thật sự rất thích ngươi. Dù sao nàng cũng họ Takagi.” Takagi Yuriko áy náy nói.
“Ta bảo là mình giận nàng sao? Ta chẳng qua chỉ muốn xem nàng câu trả lời mà thôi.” Diệp Thần nhìn Takagi Yuriko ngạc nhiên nói.
“Ngươi không giận nàng không ủng hộ ngươi?” Takagi Yuriko mở miệng hỏi.
“Tại sao phải giận? Mặc dù có chút không thích nhưng Saya nếu như mặc kệ để ba mình chết, nàng e rằng sẽ hối hận cả đời. Ta không muốn để nữ nhân của mình nuối tiếc, tha cho cha nàng một lần cũng không sao. Dù gì hắn cũng chưa có làm gì quá đáng.” Diệp Thần mở miệng nói.
“Ta thay mặt Saya cảm ơn ngươi chủ nhân.” Takagi Yuriko vui mừng nói. Nàng sợ con gái mình sẽ bị xa lánh.
“Không cần cảm ơn ta. Ta từng có gia đình ta hiểu rõ khi mất đi có cảm giác gì.” Diệp Thần lắc đầu nói sau đó liền đi lại gần ghế nằm xuống.
“Onichan ngươi đầu đè lên đùi Alice.” Alice xấu hổ mở miệng.nói.
“Onichan có chút mệt cho Onichan mượn đầu gối một chút được sao?” Diệp Thần lười biếng nói.
“Ừm...” Alice xấu hổ gật đầu nói ngồi im không dám động đậy để cho Diệp Thần gối.
Diệp Thần nằm tại ghế sa lông bên trên hưởng thụ Alice cặp đùi mềm mại. Móa, gối đùi quả nhiên là tốt, nhưng đối đùi của loli tuyệt đối là cực phẩm. Cái cảm giác này mềm mềm, lại êm êm.
“Nhìn cái mặt ngươi phởn quá đấy. Rốt cuộc là khi nào chúng ta có thể trở về?” Korito Oba cảm giác có chút bực tức nói. Mặc dù cái thế giới này không sai, nhưng thật sự khiến nàng không có mấy hứng thú. Khắp nơi đều là thây ma, khu công viên giải trí, các trò chơi điện tử đều không sài được, như vậy khác quái gì ở thời đồ đá đâu.
“Ngáp, khi thời gian đến chúng ta tự khắc sẽ trở lại thôi.” Diệp Thần ngáp ngắn ngáp dài nói. Nói thật ra hắn cũng không biết. Nhưng cũng sẽ không lâu, thường mấy cái phó bản này kéo dài một tuần hoặc một tháng là hết cứt. Vì dù gì cái này thế giới cũng tàn rồi. Không có hi vọng nữa.
“Ngươi đều nói câu này hơn chục lần. Rốt cuộc là bao giờ hả?” Korito Oba đều chán ghét nói. Hiện tại nàng chỉ có thể chơi chém hoa quả ở trong điện thoại, muốn đổi cái khác game cũng không được.
“Muốn biết chính xác?” Diệp Thần nghiêm túc nhìn nàng hỏi.
“Đương nhiên, ngươi mau mau nói.” Korito Oba lập tức gật đầu nó. Cái cảm giác tò mò này khiến nàng chịu không nổi.
“Lại gần một chút, ta nói nhỏ cho ngươi nghe, điều này không thể cho người khác biết. Kẻ biết càng nhiều, chúng ta càng nguy hiểm.” Diệp Thần tỏ vẻ thần bí nói.
“Được, mau nói, mau nói.” Korito Oba không chút nghi ngờ ghé sát tai lại gần Diệp Thần chờ mong hắn câu trả lời.
“Chụt… thơm quá… bà già bảo dưỡng tốt như vậy?” Diệp Thần hôn vào Korito Oba cái má chẹp chẹp miệng nói.
“Ngươi muốn chết?” Korito Oba mặt dày cũng đỏ lên rút ra kiếm một chân đạp vào ngực Diệp Thần mặt đều đen lại nói.
“Ách, chỉ đùa một chút. Dù sao chúng ta đều đã lên giường, hôn một miếng cũng không có mất miếng thịt.” Diệp Thần lập tức đưa tay mở miệng, mặc dù bà chém không thủng nhưng ta cũng biết đau đó.
“Nói… ngươi không nói… đừng trách ta vô tình.” Korito Oba túm cổ áo Diệp Thần nói.
“Được rồi, có gì từ từ nói. Muốn biết thời gian trở về đúng không? Lại gần ta nói cho nghe. Chuyện này càng nhiều người biết, chúng ta...” Diệp Thần vẫy vẫy Korito Oba nói.
“Càng nhiều người biết, chúng ta càng nguy hiểm chứ gì? Ta không cần ngươi nhắc. Nói rốt cuộc là khi nào. Muốn hôn trộm ta lần nữa đừng có mơ. Không đưa tiền đã đòi bóc bánh, ta khinh.” Korito Oba một bộ tức giận nói.
“Nào đã được bóc, mới chỉ ngửi bánh thôi.” Diệp Thần phản đối nói.
“Chưa bóc làm sao biết bánh của lão nương thơm?” Korito Oba nhổ nước bọt nói.
“Bánh nào mà bánh chả thơm, gái nào chả ngọt từ trong ra ngoài.” Diệp Thần mở miệng nói.
“Bỏ qua vụ bánh trái, nói chung khi nào thì được về.” Korito Oba mở miệng bực mình hỏi.
“Thì ghé sát lại nói cho. Đừng nhìn ta vậy, ta không hôn trộm ngươi nữa là được chứ gì. Yên tâm, ta làm người tuyệt đối phải có quy tắc ngầm ý lộn là quy tắc.” Diệp Thần vỗ ngực thề thốt nói.
“Tin ngươi một lần, nói đi.” Korito Oba ghé sát mặt lại nghe.
“Chụt… chẹp chẹp… bà sài sữa tắm loại nào mà ngọt thế?” Diệp Thần hôn lên má nàng cái nữa chép miệng xem mùi vị.
“Diệp…. Thần….” Korito Oba nghiếm răng cười nhìn hắn nói.
“Có việc gì sao? Ngươi nhìn ta âu yếm như vậy làm gì? Xin lỗi, cái ánh mắt gọi tình đó chỉ có tác dụng với mấy con thú thôi. Ta sống rất có quy tắc. Từ trước giờ mặc dù ta dâm đãng nhưng ta tuyệt đối không dễ dãi, không phải ở đâu cũng được, tư thế nào cũng gật. Nếu chơi sáu chín thì không có cửa đâu, chơi lão hán đẩy xe bò thì có thể cân nhắc giảm cho ngươi hai mươi phần trăm.” Diệp Thần mở miệng nói.
“Bộ muốn sống khó thế sao?” Korito Oba rút kiếm muốn dạy tên này cách làm người. Móa cả lão nương ngươi cũng dám chọc. Chán sống rồi hả?
“Sư phụ bình tĩnh bình tĩnh.” Saeko lập tức ngăn mình sư phụ, chúng nữ cũng đứng che trước Diệp Thần. Bọn họ thật vô cùng phục Diệp kun đều bị đâm một lần vẫn có thể đùa cợt như vậy không chút nào sợ hãi.
“Ta vô cùng bình tĩnh.” Korito Oba cất kiếm vào vỏ thở dài một hơi cầm lên chén nước uống. Nếu là kẻ khác nàng đã sớm chém chết rồi.
“Diệp kun đừng đùa Oba san nữa, nói cho nàng biết đi.” Shizuka giáo y thuyết phục Diệp Thần nói. Nàng có vẻ khá sợ khi Korito Oba tức giận.
“Nàng muốn biết? Được, vậy thì... Ta nói Oba san ngươi vừa rồi trong giấc mơ… rốt cuộc là đã giết ai vậy? Ngươi nói cho ta biết, ta lập tức nói cho ngươi biết.” Diệp Thần vẫn là nói ra mình chủ ý. Hắn thật sự rất muốn biết, nàng rốt cuộc đã giết hai người nào, tại sao lại có thể khiến nàng dẫn phát ra sát khí nghĩ giết Shizuka giáo y bịt miệng.
“Khụ khụ… ai… ai chứ? Ta từ nhỏ đến lớn chưa từng giết người qua.” Korito Oba lập tức sặc nước đem cốc nước đặt mạnh trên bàn ho khụ khụ.
Đám người lập tức khinh bỉ Korito Oba, ngươi chưa từng giết người qua, vậy sáng nay ngươi giết không phải là người chắc.
“Các ngươi nhìn gì, ta hiền vậy cơ mà. Thật là… sáng nay ta giết đều là súc sinh cả.” Korito Oba liền mở miệng nói khiến mọi người im lặng.
Được, ngươi mạnh, ngươi nắm đấm lớn, ngươi nói ai là súc sinh, liền kẻ đó.
“Oba san, ta không nghĩ đùa. Ngươi cho ta biết rốt cuộc hai người mà ngươi giết trong giấc mơ là ai?” Diệp Thần nhìn vào mặt nàng hỏi.
“Ngươi không tin ta?” Korito Oba nhìn Diệp Thần hỏi.
“Ta tin ngươi, nên không muốn ngươi lừa ta. Ta coi ngươi là gia đình, gia đình ở giữa không nên có bí mật.” Diệp Thần mở miệng nói.
“Ta… đã giết kẻ mà ta nên giết. Ta làm không sai, ta… không có lựa chọn. Là họ ép ta, chính họ đã ép buộc ta làm như vậy.” Korito Oba nhìn Diệp Thần cắn răng nói.
“Ngươi do dự khi ra tay?” Diệp Thần có chút ngạc nhiên, với tính cách của nàng rốt cuộc là ai khiến nàng do dự như vậy.
“Hai người đó là người thân của ta, ta... có thể không do dự sao? Hai người đó là ai ngươi cũng đừng hỏi, ta cũng sẽ không nói cho ngươi. ” Korito Oba nhìn Diệp Thần hỏi.
“Ách, xin lỗi đáng lẽ ra ta không nên hỏi.” Diệp Thần lúng túng nói. Hình như đến tận bây giờ hắn vẫn không có biết gia đình Oba san có những ai, chắc hẳn là nàng đã rất đau khổ khi hạ sát thân nhân nào đó, có thể là chị, hoặc anh trai,...
Dường như Diệp Thần quên mất một điều, đối với Korito Oba những người được coi nàng coi là thân nhân chỉ có gia đình của hắn. Hạ sát cha mẹ của Diệp Thần, kể cả việc dụ họ ra ngoài, hay hạ độc hai người, đều là nàng làm.
“Ta đều nói cho ngươi, vậy ngươi cũng nói cho ta biết khi nào có thể trở về.” Korito Oba mở miệng hỏi.
“Ta nói… chỉ nói một lần ngươi nghe cho kỹ.” Diệp Thần nghiêm túc nói.
“Được, ngươi nói đi, các ngươi bịt tai vào, ai dám nghe trộm đừng trách lão nương kiếm vô tình.” Korito Oba cảnh cáo mọi người chăm chú nghe.
“Thiên cơ bất khả lộ.” Diệp Thần mở miệng nói lập tức nhảy qua ghế trốn.
“Ngươi đứng lại… lão nương đảm bảo không giết chết ngươi.” Korito Oba tức giận lập tức cầm kiếm đuổi theo. Móa, ngươi có thể bớt lầy đi không? Ta đều suýt thừa nhận ta giết ngươi cha mẹ, ngươi vẫn còn có thể với ta cợt nhả như vậy.
“Hai người họ thật là… Shizuka giáo y ngươi gọi điện thoại cho ai vậy?” Takagi Yuriko lắc đầu thở dài nhìn Shizuka hỏi.
“Là một người bạn thân của ta, nàng đang trên đường tới đây. Nàng nói muốn xem ta chọn nam nhân rốt cuộc là người thê nào. Hẳn là sẽ rất vui.” Korito Oba vỗ vay vui mừng nhảy cẫng lên nói.
“Ta ngửi thấy mùi Yuri (Bách hợp).” Korito Oba đánh hơi nói.
“Sao ta lại cảm giác như có tình địch sắp tới.” Diệp Thần cũng tán đồng nói.
“Quan hệ tầm thường nhưng không bình thường.” Hai người lập tức nhận định.
“Diệp-kun ngươi có thể đi đón nàng được không? Nàng hình như đang đi tới nơi này. Ta sợ nàng sẽ gặp nguy hiểm.” Shizuka giáo y mở miệng nói.
“Tất nhiên là không thể. Ta cảm thấy nhức đầu, ta đi ngủ trước.” Diệp Thần làm gì có chuyện đi đón tình địch của mình chứ.
“Vậy sao? Vậy Diệp kun đi nghỉ trước đi. Nàng chắc cũng nhanh đến đây.” Shizuka giáo y mở miệng nói.
“Shizuka sensei ngươi có ảnh của người bạn này sao? Ta có thể để người đi đón nàng.” Takagi Yuriko mở miệng hỏi.
“Ảnh sao? Có nè, trên điện thoại có ảnh nha. Thật sự tốt quá.” Shizuka giáo y lập tức vui mừng đưa điện thoại có ảnh bạn mình cho Takagi Yuriko xem.
“Ồ, thật là xinh đẹp. Bạn của Shizuka giáo y quả nhiên là cái mỹ nữ.” Takagi Yuriko khen ngợi nói.
“Mỹ nữ… bạn của Shizuka… đợi đã là nàng…” Diệp Thần lập tức nghĩ đến một người, mặc dù không trong tổ đội nhưng hắn làm sao có thể quên mất cô nàng xinh đẹp bắn tỉa này chứ. Nhưng nàng không phải ở địa điểm an toàn sao? Thế nào lại chạy đến đây? Chẳng lẽ là do hắn xuất hiện nên tạo ra hô điệp hiệu ứng, chả có nhẽ.
“Nếu vậy, ta liền để người đi đón nàng.” Takagi Yuriko liền mở miệng nói.
“Đợi đã, là bạn của Shizuka ta đương nhiên phải đi đón hắc hăc, truyện này bao trên người ta. Mau đưa ta xem ảnh.” Diệp Thần vô liêm sỉ nói.
“Diệp kun không phải là đau đầu sao? Vẫn là đừng có cố quá.” Shizuka giáo y lo lắng nó.
“Khụ khụ… ta vừa rồi có chút đau, nhưng hiện tại đã khỏe rồi. Yên tâm, bao trên người ta.” Diệp Thần ho khẽ nói.
“Ngươi không phải đánh hơi thấy mùi gái mới phấn trấn đấy chứ?” Korito Oba khinh bỉ nói.
“Làm gì có? Ta luôn lấy tiêu chí giúp người làm việc thiện không màng nguy hiểm mà. Thế nào lại vì mỹ nữ.” Diệp Thần mặt dày nói ra không chớp mắt.
Đám người một bộ nhổ nước bọt, ngươi có khi nào giúp người không màng bản thân chưa? E rằng chỉ có hố người không màng thời đại thôi.
“Mau cho ta xem ảnh nha, ta lập tức đi đón nàng.” Diệp Thần lập tức mở miệng dành việc nói.
“Đây là ảnh của nàng. Diệp kun ngươi phải cẩn thận nha.” Shizuka giáo y nhắc nhở đưa ảnh tới.
“Oa… thật xinh đẹp. Yên tâm ta lúc đâm sẽ cẩn thận không đâm nhầm lỗ… khụ khụ mình nói gì ấy nhỉ. Ta sẽ cẩn thận không để bị cắn.” Diệp Thần không có tiết tháo nhìn tấm ảnh bên trên in hình mỹ nhân lập tức phóng ra ngoài.
“Diệp kun ngươi đi đâu vậy?” Saya Takagi cầm theo một chiếc bánh đi vào do dự chặn lại Diệp Thần hỏi.
“Ta đi có chút việc. n, là bánh sao? Trông ngon đấy, có lẽ ăn xong rồi đi đón nàng cũng kịp.” Diệp Thần cảm thấy bụng có chút trống rỗng nói. Từ sáng giờ đã ăn được gì đâu.
“Diệp… Diệp kun ngươi thật muốn ăn sao?” Saya Takagi do dự nói.
“Bánh này không thể ăn sao?” Diệp Thần nghi hoặc hỏi.
“Không có...” Saya Takagi cắn răng dối lòng trả lời.
Diệp Thần nhân lúc nàng đang do dự liền cầm lấy chiếc bánh hướng vào bên trong nhà đi tới: “Mọi người tập trung có bánh ăn. Ai đến muộn liền không có phần.”
“Ta bảo là mình giận nàng sao? Ta chẳng qua chỉ muốn xem nàng câu trả lời mà thôi.” Diệp Thần nhìn Takagi Yuriko ngạc nhiên nói.
“Ngươi không giận nàng không ủng hộ ngươi?” Takagi Yuriko mở miệng hỏi.
“Tại sao phải giận? Mặc dù có chút không thích nhưng Saya nếu như mặc kệ để ba mình chết, nàng e rằng sẽ hối hận cả đời. Ta không muốn để nữ nhân của mình nuối tiếc, tha cho cha nàng một lần cũng không sao. Dù gì hắn cũng chưa có làm gì quá đáng.” Diệp Thần mở miệng nói.
“Ta thay mặt Saya cảm ơn ngươi chủ nhân.” Takagi Yuriko vui mừng nói. Nàng sợ con gái mình sẽ bị xa lánh.
“Không cần cảm ơn ta. Ta từng có gia đình ta hiểu rõ khi mất đi có cảm giác gì.” Diệp Thần lắc đầu nói sau đó liền đi lại gần ghế nằm xuống.
“Onichan ngươi đầu đè lên đùi Alice.” Alice xấu hổ mở miệng.nói.
“Onichan có chút mệt cho Onichan mượn đầu gối một chút được sao?” Diệp Thần lười biếng nói.
“Ừm...” Alice xấu hổ gật đầu nói ngồi im không dám động đậy để cho Diệp Thần gối.
Diệp Thần nằm tại ghế sa lông bên trên hưởng thụ Alice cặp đùi mềm mại. Móa, gối đùi quả nhiên là tốt, nhưng đối đùi của loli tuyệt đối là cực phẩm. Cái cảm giác này mềm mềm, lại êm êm.
“Nhìn cái mặt ngươi phởn quá đấy. Rốt cuộc là khi nào chúng ta có thể trở về?” Korito Oba cảm giác có chút bực tức nói. Mặc dù cái thế giới này không sai, nhưng thật sự khiến nàng không có mấy hứng thú. Khắp nơi đều là thây ma, khu công viên giải trí, các trò chơi điện tử đều không sài được, như vậy khác quái gì ở thời đồ đá đâu.
“Ngáp, khi thời gian đến chúng ta tự khắc sẽ trở lại thôi.” Diệp Thần ngáp ngắn ngáp dài nói. Nói thật ra hắn cũng không biết. Nhưng cũng sẽ không lâu, thường mấy cái phó bản này kéo dài một tuần hoặc một tháng là hết cứt. Vì dù gì cái này thế giới cũng tàn rồi. Không có hi vọng nữa.
“Ngươi đều nói câu này hơn chục lần. Rốt cuộc là bao giờ hả?” Korito Oba đều chán ghét nói. Hiện tại nàng chỉ có thể chơi chém hoa quả ở trong điện thoại, muốn đổi cái khác game cũng không được.
“Muốn biết chính xác?” Diệp Thần nghiêm túc nhìn nàng hỏi.
“Đương nhiên, ngươi mau mau nói.” Korito Oba lập tức gật đầu nó. Cái cảm giác tò mò này khiến nàng chịu không nổi.
“Lại gần một chút, ta nói nhỏ cho ngươi nghe, điều này không thể cho người khác biết. Kẻ biết càng nhiều, chúng ta càng nguy hiểm.” Diệp Thần tỏ vẻ thần bí nói.
“Được, mau nói, mau nói.” Korito Oba không chút nghi ngờ ghé sát tai lại gần Diệp Thần chờ mong hắn câu trả lời.
“Chụt… thơm quá… bà già bảo dưỡng tốt như vậy?” Diệp Thần hôn vào Korito Oba cái má chẹp chẹp miệng nói.
“Ngươi muốn chết?” Korito Oba mặt dày cũng đỏ lên rút ra kiếm một chân đạp vào ngực Diệp Thần mặt đều đen lại nói.
“Ách, chỉ đùa một chút. Dù sao chúng ta đều đã lên giường, hôn một miếng cũng không có mất miếng thịt.” Diệp Thần lập tức đưa tay mở miệng, mặc dù bà chém không thủng nhưng ta cũng biết đau đó.
“Nói… ngươi không nói… đừng trách ta vô tình.” Korito Oba túm cổ áo Diệp Thần nói.
“Được rồi, có gì từ từ nói. Muốn biết thời gian trở về đúng không? Lại gần ta nói cho nghe. Chuyện này càng nhiều người biết, chúng ta...” Diệp Thần vẫy vẫy Korito Oba nói.
“Càng nhiều người biết, chúng ta càng nguy hiểm chứ gì? Ta không cần ngươi nhắc. Nói rốt cuộc là khi nào. Muốn hôn trộm ta lần nữa đừng có mơ. Không đưa tiền đã đòi bóc bánh, ta khinh.” Korito Oba một bộ tức giận nói.
“Nào đã được bóc, mới chỉ ngửi bánh thôi.” Diệp Thần phản đối nói.
“Chưa bóc làm sao biết bánh của lão nương thơm?” Korito Oba nhổ nước bọt nói.
“Bánh nào mà bánh chả thơm, gái nào chả ngọt từ trong ra ngoài.” Diệp Thần mở miệng nói.
“Bỏ qua vụ bánh trái, nói chung khi nào thì được về.” Korito Oba mở miệng bực mình hỏi.
“Thì ghé sát lại nói cho. Đừng nhìn ta vậy, ta không hôn trộm ngươi nữa là được chứ gì. Yên tâm, ta làm người tuyệt đối phải có quy tắc ngầm ý lộn là quy tắc.” Diệp Thần vỗ ngực thề thốt nói.
“Tin ngươi một lần, nói đi.” Korito Oba ghé sát mặt lại nghe.
“Chụt… chẹp chẹp… bà sài sữa tắm loại nào mà ngọt thế?” Diệp Thần hôn lên má nàng cái nữa chép miệng xem mùi vị.
“Diệp…. Thần….” Korito Oba nghiếm răng cười nhìn hắn nói.
“Có việc gì sao? Ngươi nhìn ta âu yếm như vậy làm gì? Xin lỗi, cái ánh mắt gọi tình đó chỉ có tác dụng với mấy con thú thôi. Ta sống rất có quy tắc. Từ trước giờ mặc dù ta dâm đãng nhưng ta tuyệt đối không dễ dãi, không phải ở đâu cũng được, tư thế nào cũng gật. Nếu chơi sáu chín thì không có cửa đâu, chơi lão hán đẩy xe bò thì có thể cân nhắc giảm cho ngươi hai mươi phần trăm.” Diệp Thần mở miệng nói.
“Bộ muốn sống khó thế sao?” Korito Oba rút kiếm muốn dạy tên này cách làm người. Móa cả lão nương ngươi cũng dám chọc. Chán sống rồi hả?
“Sư phụ bình tĩnh bình tĩnh.” Saeko lập tức ngăn mình sư phụ, chúng nữ cũng đứng che trước Diệp Thần. Bọn họ thật vô cùng phục Diệp kun đều bị đâm một lần vẫn có thể đùa cợt như vậy không chút nào sợ hãi.
“Ta vô cùng bình tĩnh.” Korito Oba cất kiếm vào vỏ thở dài một hơi cầm lên chén nước uống. Nếu là kẻ khác nàng đã sớm chém chết rồi.
“Diệp kun đừng đùa Oba san nữa, nói cho nàng biết đi.” Shizuka giáo y thuyết phục Diệp Thần nói. Nàng có vẻ khá sợ khi Korito Oba tức giận.
“Nàng muốn biết? Được, vậy thì... Ta nói Oba san ngươi vừa rồi trong giấc mơ… rốt cuộc là đã giết ai vậy? Ngươi nói cho ta biết, ta lập tức nói cho ngươi biết.” Diệp Thần vẫn là nói ra mình chủ ý. Hắn thật sự rất muốn biết, nàng rốt cuộc đã giết hai người nào, tại sao lại có thể khiến nàng dẫn phát ra sát khí nghĩ giết Shizuka giáo y bịt miệng.
“Khụ khụ… ai… ai chứ? Ta từ nhỏ đến lớn chưa từng giết người qua.” Korito Oba lập tức sặc nước đem cốc nước đặt mạnh trên bàn ho khụ khụ.
Đám người lập tức khinh bỉ Korito Oba, ngươi chưa từng giết người qua, vậy sáng nay ngươi giết không phải là người chắc.
“Các ngươi nhìn gì, ta hiền vậy cơ mà. Thật là… sáng nay ta giết đều là súc sinh cả.” Korito Oba liền mở miệng nói khiến mọi người im lặng.
Được, ngươi mạnh, ngươi nắm đấm lớn, ngươi nói ai là súc sinh, liền kẻ đó.
“Oba san, ta không nghĩ đùa. Ngươi cho ta biết rốt cuộc hai người mà ngươi giết trong giấc mơ là ai?” Diệp Thần nhìn vào mặt nàng hỏi.
“Ngươi không tin ta?” Korito Oba nhìn Diệp Thần hỏi.
“Ta tin ngươi, nên không muốn ngươi lừa ta. Ta coi ngươi là gia đình, gia đình ở giữa không nên có bí mật.” Diệp Thần mở miệng nói.
“Ta… đã giết kẻ mà ta nên giết. Ta làm không sai, ta… không có lựa chọn. Là họ ép ta, chính họ đã ép buộc ta làm như vậy.” Korito Oba nhìn Diệp Thần cắn răng nói.
“Ngươi do dự khi ra tay?” Diệp Thần có chút ngạc nhiên, với tính cách của nàng rốt cuộc là ai khiến nàng do dự như vậy.
“Hai người đó là người thân của ta, ta... có thể không do dự sao? Hai người đó là ai ngươi cũng đừng hỏi, ta cũng sẽ không nói cho ngươi. ” Korito Oba nhìn Diệp Thần hỏi.
“Ách, xin lỗi đáng lẽ ra ta không nên hỏi.” Diệp Thần lúng túng nói. Hình như đến tận bây giờ hắn vẫn không có biết gia đình Oba san có những ai, chắc hẳn là nàng đã rất đau khổ khi hạ sát thân nhân nào đó, có thể là chị, hoặc anh trai,...
Dường như Diệp Thần quên mất một điều, đối với Korito Oba những người được coi nàng coi là thân nhân chỉ có gia đình của hắn. Hạ sát cha mẹ của Diệp Thần, kể cả việc dụ họ ra ngoài, hay hạ độc hai người, đều là nàng làm.
“Ta đều nói cho ngươi, vậy ngươi cũng nói cho ta biết khi nào có thể trở về.” Korito Oba mở miệng hỏi.
“Ta nói… chỉ nói một lần ngươi nghe cho kỹ.” Diệp Thần nghiêm túc nói.
“Được, ngươi nói đi, các ngươi bịt tai vào, ai dám nghe trộm đừng trách lão nương kiếm vô tình.” Korito Oba cảnh cáo mọi người chăm chú nghe.
“Thiên cơ bất khả lộ.” Diệp Thần mở miệng nói lập tức nhảy qua ghế trốn.
“Ngươi đứng lại… lão nương đảm bảo không giết chết ngươi.” Korito Oba tức giận lập tức cầm kiếm đuổi theo. Móa, ngươi có thể bớt lầy đi không? Ta đều suýt thừa nhận ta giết ngươi cha mẹ, ngươi vẫn còn có thể với ta cợt nhả như vậy.
“Hai người họ thật là… Shizuka giáo y ngươi gọi điện thoại cho ai vậy?” Takagi Yuriko lắc đầu thở dài nhìn Shizuka hỏi.
“Là một người bạn thân của ta, nàng đang trên đường tới đây. Nàng nói muốn xem ta chọn nam nhân rốt cuộc là người thê nào. Hẳn là sẽ rất vui.” Korito Oba vỗ vay vui mừng nhảy cẫng lên nói.
“Ta ngửi thấy mùi Yuri (Bách hợp).” Korito Oba đánh hơi nói.
“Sao ta lại cảm giác như có tình địch sắp tới.” Diệp Thần cũng tán đồng nói.
“Quan hệ tầm thường nhưng không bình thường.” Hai người lập tức nhận định.
“Diệp-kun ngươi có thể đi đón nàng được không? Nàng hình như đang đi tới nơi này. Ta sợ nàng sẽ gặp nguy hiểm.” Shizuka giáo y mở miệng nói.
“Tất nhiên là không thể. Ta cảm thấy nhức đầu, ta đi ngủ trước.” Diệp Thần làm gì có chuyện đi đón tình địch của mình chứ.
“Vậy sao? Vậy Diệp kun đi nghỉ trước đi. Nàng chắc cũng nhanh đến đây.” Shizuka giáo y mở miệng nói.
“Shizuka sensei ngươi có ảnh của người bạn này sao? Ta có thể để người đi đón nàng.” Takagi Yuriko mở miệng hỏi.
“Ảnh sao? Có nè, trên điện thoại có ảnh nha. Thật sự tốt quá.” Shizuka giáo y lập tức vui mừng đưa điện thoại có ảnh bạn mình cho Takagi Yuriko xem.
“Ồ, thật là xinh đẹp. Bạn của Shizuka giáo y quả nhiên là cái mỹ nữ.” Takagi Yuriko khen ngợi nói.
“Mỹ nữ… bạn của Shizuka… đợi đã là nàng…” Diệp Thần lập tức nghĩ đến một người, mặc dù không trong tổ đội nhưng hắn làm sao có thể quên mất cô nàng xinh đẹp bắn tỉa này chứ. Nhưng nàng không phải ở địa điểm an toàn sao? Thế nào lại chạy đến đây? Chẳng lẽ là do hắn xuất hiện nên tạo ra hô điệp hiệu ứng, chả có nhẽ.
“Nếu vậy, ta liền để người đi đón nàng.” Takagi Yuriko liền mở miệng nói.
“Đợi đã, là bạn của Shizuka ta đương nhiên phải đi đón hắc hăc, truyện này bao trên người ta. Mau đưa ta xem ảnh.” Diệp Thần vô liêm sỉ nói.
“Diệp kun không phải là đau đầu sao? Vẫn là đừng có cố quá.” Shizuka giáo y lo lắng nó.
“Khụ khụ… ta vừa rồi có chút đau, nhưng hiện tại đã khỏe rồi. Yên tâm, bao trên người ta.” Diệp Thần ho khẽ nói.
“Ngươi không phải đánh hơi thấy mùi gái mới phấn trấn đấy chứ?” Korito Oba khinh bỉ nói.
“Làm gì có? Ta luôn lấy tiêu chí giúp người làm việc thiện không màng nguy hiểm mà. Thế nào lại vì mỹ nữ.” Diệp Thần mặt dày nói ra không chớp mắt.
Đám người một bộ nhổ nước bọt, ngươi có khi nào giúp người không màng bản thân chưa? E rằng chỉ có hố người không màng thời đại thôi.
“Mau cho ta xem ảnh nha, ta lập tức đi đón nàng.” Diệp Thần lập tức mở miệng dành việc nói.
“Đây là ảnh của nàng. Diệp kun ngươi phải cẩn thận nha.” Shizuka giáo y nhắc nhở đưa ảnh tới.
“Oa… thật xinh đẹp. Yên tâm ta lúc đâm sẽ cẩn thận không đâm nhầm lỗ… khụ khụ mình nói gì ấy nhỉ. Ta sẽ cẩn thận không để bị cắn.” Diệp Thần không có tiết tháo nhìn tấm ảnh bên trên in hình mỹ nhân lập tức phóng ra ngoài.
“Diệp kun ngươi đi đâu vậy?” Saya Takagi cầm theo một chiếc bánh đi vào do dự chặn lại Diệp Thần hỏi.
“Ta đi có chút việc. n, là bánh sao? Trông ngon đấy, có lẽ ăn xong rồi đi đón nàng cũng kịp.” Diệp Thần cảm thấy bụng có chút trống rỗng nói. Từ sáng giờ đã ăn được gì đâu.
“Diệp… Diệp kun ngươi thật muốn ăn sao?” Saya Takagi do dự nói.
“Bánh này không thể ăn sao?” Diệp Thần nghi hoặc hỏi.
“Không có...” Saya Takagi cắn răng dối lòng trả lời.
Diệp Thần nhân lúc nàng đang do dự liền cầm lấy chiếc bánh hướng vào bên trong nhà đi tới: “Mọi người tập trung có bánh ăn. Ai đến muộn liền không có phần.”
/782
|