Thiên Vũ trầm ngâm:
- Ý huynh nói, tiểu thư từng là đệ tử ngoại môn của Huyền Vũ Lưu Quang, sau đó đột ngột qua đời sao?
Sử Thiên Thu ngần ngừ:
- Theo lý giải của ta, thì sự tình là vậy... Bất quá...
Thiên Vũ liền truy hỏi:
- Bất quá cái gì???
Sử Thiên Thu nhìn Thiên Vũ một lúc rồi chậm rãi nói:
- Cái chết của Vân Nguyệt Nhi đến bây giờ vẫn là một bí ẩn khó hiểu. Vì không có một ai trông thấy điều gì đã xảy ra cả.
Thiên Vũ khó hiểu:
- Không lẽ Huyền Vũ Lưu Quang không đứng ra truy cứu chuyện này hay sao?
Sử Thiên Thu nói:
- Dĩ nhiên là có, nhưng lại không giải quyết được cái gì. Tình huống trong đó như thế nào thì người ngoài ai mà biết được. Chỉ thế thôi, những điều ta biết đều đã nói cả cho ngươi rồi. Sau này nếu có thêm thông tin, ta sẽ thông báo cho ngươi.
Thiên Vũ than thầm, rồi nhẹ giọng:
- Cảm ơn huynh nhiều lắm. Nếu sau này ta không chết, nhất định sẽ điều tra tận cùng chuyện này.
Sử Thiên Thu cười:
- Đừng nản chí, ngươi cần phải dũng cảm lên, vui vẻ lên. Hiện tại nên đem tinh lực đặt vào nhiệm vụ, tận sức đề thăng thực lực của chính mình đi.
Thiên Vũ gật đầu:
- Ta hiểu mà, cảm ơn huynh quan tâm. Giờ ta phải đi chuẩn bị vài thứ đây.
Sử Thiên Thu cười cười:
- Được rồi, ngươi cũng bận rộn a. Ta chúc ngươi thuận buồm xui gió. Truyện "Thiên Địa Quyết " Truyện "Thiên Địa Quyết "
Thiên Vũ cười mà mặt trơ như sáp, xoay người rời đi.
Chốc lát sau, gã đã trở lại phòng của Hoa Thanh, mà lúc này nàng ta cũng đã bình tĩnh trấn định rồi.
- Đi thôi, trời cũng không còn sớm. Chúng ta còn phải mua sắm vài thứ.
Hoa Thanh nhìn gã thở dài:
- Ngươi đi đi. Ta không muốn đi.
Thiên Vũ khó hiểu:
- Sao lại không muốn đi?
Hoa Thanh lắc đầu không nói, thần tình nhăn nhó có vẻ khó xử.
Thiên Vũ nheo mắt, nhẹ nhàng hỏi:
- Là chuyện tiền bạc hả?
Hoa Thanh sóng mắt nhấp nháy, chậm rãi gật đầu:
- Ta không có đồng nào trong người cả!
Thiên Vũ bực mình, cầm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng rồi gắt hỏi:
- Ra là vậy, cô vẫn xem ta là người ngoài sao? Còn giữ khoảng cách với ta như thế!
Hoa Thanh lắc đầu:
- Ta tuy nghèo nhưng cũng có lòng tự trọng, không muốn ngươi khinh thường ta, cũng không muốn ai đó bố thí cho ta cả!
Thiên Vũ nghe mà giận điên lên, nắm chặt cánh tay nàng, trầm giọng:
- Nàng nhớ cho kỹ đây, từ bây giờ trở đi, ta và nàng tuy hai mà một. Mặc kệ chúng ta có quá khứ như thế nào. Mặc kệ chúng ta đến từ đâu. Chỉ biết từ nay về sau, vận mệnh đã buộc chúng ta lại cùng một chỗ. Ta sẽ toàn tâm toàn ý đối xử tốt với nàng, cũng hy vọng nàng toàn tâm toàn ý tốt lại với ta! Nếu có một ngày, ta đột nhiên từ bỏ nàng, ta sẽ chết chẳng toàn thây! Cũng như vậy, nếu có một ngày nàng phản bội ta, ta sẽ khiến nàng cả đời này hối hận!
Toàn thân Hoa Thanh chấn động run rẩy, trong mắt toát ra vô hạn cảm xúc, mấp máy môi:
- Thiên Vũ, huynh sẽ không hối hận?
Thiên Vũ nghiêm mặt:
- Lời nói gói vàng, nhất ngôn cử đỉnh. Ta tuyệt không hối hận!
Hoa Thanh bèn gật đầu:
- Được! Ta đáp ứng với huynh, từ nay về sau chúng ta gắn bó với nhau, tuy hai mà một, nếu vi phạm, ngũ lôi oanh đỉnh!
Thiên Vũ nghe vậy mới mới mỉm cười, ôn nhu:
- Vậy thì chúng ta phải tận dụng thời gian mà chuẩn bị một ít vận dụng chứ!?
Hoa Thanh gật đầu không nói, cứ để cho gã cầm lấy bàn tay nhỏ bé kéo đi, dưới ánh mắt ngạc nhiên kinh hãi của đám đệ tử ngoại môn, tay trong tay rời khỏi Phân đường Thiết Thạch.
Trên đường đi, Thiên Vũ âm thầm quan sát thần sắc của Hoa Thanh, thấy nàng quả nhiên không cự tuyệt những cử động thân mật của mình, gã vô cùng phấn khởi!
Khác phái thì hấp dẫn lẫn nhau, tình cảm vốn lay động lòng người. Thiên Vũ dưới vô vàn thoải mái sảng khoái, nắm bàn tay mềm mại của nàng, nhẹ nhàng lưu loát bước đi.
Mà đối với phản ứng của gã, Hoa Thanh lòng tràn ngập cảm kích. Tuy vẫn còn đâu đó chút do dự, nhưng giờ phút này, nàng tạm thời quẳng đi, mặc cho Thiên Vũ vui vẻ, hứng khởi, để cho gã có một khoảng thời gian ngắn ngủi hạnh phúc.
Rất nhanh hai người đã đến đường Thiết Thông, nhìn đâu cũng có thể thấy đệ tử của Phân đường đang tất bật mua sắm. Bọn họ cũng là chuẩn bị vật dụng cho ngày mai, lên đường làm nhiệm vụ.
Thong thả bước đi, Thiên Vũ quan sát hai bên đường một lúc, rồi buông tay Hoa Thanh ra, nhẹ nhàng nói với nàng:
- Chúng ta đi mua binh khí trước. Nàng cần loại nào?
Hoa Thanh nói:
- Ta và huynh sở học tương đồng, Thiên Lang Trảm dùng đao là chính, nên tốt nhất là mua hai thanh, một ngắn một dài là được.
Thiên Vũ cười:
- Hai thanh không đủ đâu, phải vài thanh mới được. Trên người nàng có túi trữ vật hay không?
Hoa Thanh lắc đầu:
- Không có.
Thiên Vũ tâm niệm nhất động, một túi trữ vật liền xuất hiện trong tay gã, đưa cho Hoa Thanh.
- Nàng lấy cái này đi, mua đồ thì bỏ vào đó.
Hoa Thanh cầm túi trữ vật, cất vào thắt lưng, khẽ nói:
- Theo ta biết, huynh cũng không phải dạng người giàu sang, sao trên người lại có thứ này?
Thiên Vũ nhìn Hoa Thanh, thản nhiên:
- Cái này hả, lấy từ trên người của người khác đó. Ta bất quá là phát tài từ người chết thôi!
Hoa Thanh ngạc nhiên:
- Người chết? Ai vậy?
Thiên Vũ lạnh lùng:
- Sáu tên hộ viện của Tiêu gia, chết bên ngoài Phân đường đêm hôm đó!
Hoa Thanh kinh hãi:
- Là bọn họ sao! Thì ra là chết dưới tay huynh!
Thiên Vũ nhăn nhó cười:
- Chuyện này khi nào rảnh rỗi ta sẽ nói cho nàng biết. À, phía trước là cửa hàng bán vũ khí rồi, chúng ta tới mua đi.
Hoa Thanh nghe vậy cũng không hỏi nữa, theo gã tiến vào quầy hàng. Bên trong là một mảnh không gian khá yên tĩnh.
Nhìn những chủng loại binh khí trong quầy, Thiên Vũ nhíu mày. Những loại này đều là hàng phổ thông, giết người còn có thể, chứ đối phó với yêu thú thì sợ là chả có tác dụng gì rồi.
Chủ quầy thấy vẻ mặt của gã, liền dò hỏi:
- Khách quan dường như không thích thú với những loại này nhỉ?
Thiên Vũ thản nhiên:
- Những binh khí này... quả là hơi kém cỏi. Ông có thứ gì tốt hơn không?
Chủ quầy cười tươi:
- Binh khí tốt dĩ nhiên có, nhưng sẽ mắc hơn rất nhiều à!
Thiên Vũ lạnh nhạt:
- Không sao, tiền nào thì của nấy. Chỉ cần thật sự giá trị, mắc hơn không thành vấn đề.
Chủ quầy rạng rỡ:
- Tốt lắm! Vậy mời nhị vị theo ta, binh khí tốt hơn đều ở phòng trong.
Thiên Vũ cùng với Hoa Thanh đi theo lão chủ quầy vào trong, mới thấy, đúng là vũ khí trong này tuy không nhiều, nhưng phẩm chất thì tốt hơn không ít.
Hoa Thanh dạo quanh một vòng, nhìn trúng một thanh Loan đao, vô luận là chất liệu hay thủ pháp chế tạo đều thập phần thượng thừa.
Thiên Vũ hỏi qua giá cả, thanh đao đó trị giá ba trăm ngân tệ, quả là rất đắt tiền, thế nhưng gã cũng chẳng thèm để ý, lập tức mua cho Hoa Thanh.
Sau đó gã mới cùng nàng tiếp tục ngắm nghía một phen, vẫn chưa tìm thấy binh khí thích hợp cho mình.
Thấy Thiên Vũ không có ý định mua tiếp, chủ quầy hơi thất vọng, bèn lại gần dò hỏi:
- Khách quan định mua loại binh khí như thế nào vậy?
Thiên Vũ suy nghĩ một lúc rồi đáp:
- Binh khí tốt xấu không chỉ ở ngoại hình, mà còn ở bản chất. Hàng của ông tuy chế tác không tồi, so với bên ngoài tốt hơn nhiều, nhưng chất liệu thì cũng bình thường, tóm lại chỉ là phàm vật.
Chủ quầy cười lớn:
- Ra là khách quan muốn mua thượng phẩm binh khí a! Cái này thì không phải hàng quán nào cũng bán được đâu. Mà có bán thì cũng bị mua từ lâu rồi, làm sao còn lại đến bây giờ chứ!
Thiên Vũ ngẫm cũng đúng, không muốn lưu lại nơi này nữa, cùng Hoa Thanh rời khỏi quầy hàng.
Đi ra ngoài rồi, Hoa Thanh mới hỏi:
- Huynh còn chưa có binh khí, hay là chúng ta đi nơi khác xem sao?
- Ý huynh nói, tiểu thư từng là đệ tử ngoại môn của Huyền Vũ Lưu Quang, sau đó đột ngột qua đời sao?
Sử Thiên Thu ngần ngừ:
- Theo lý giải của ta, thì sự tình là vậy... Bất quá...
Thiên Vũ liền truy hỏi:
- Bất quá cái gì???
Sử Thiên Thu nhìn Thiên Vũ một lúc rồi chậm rãi nói:
- Cái chết của Vân Nguyệt Nhi đến bây giờ vẫn là một bí ẩn khó hiểu. Vì không có một ai trông thấy điều gì đã xảy ra cả.
Thiên Vũ khó hiểu:
- Không lẽ Huyền Vũ Lưu Quang không đứng ra truy cứu chuyện này hay sao?
Sử Thiên Thu nói:
- Dĩ nhiên là có, nhưng lại không giải quyết được cái gì. Tình huống trong đó như thế nào thì người ngoài ai mà biết được. Chỉ thế thôi, những điều ta biết đều đã nói cả cho ngươi rồi. Sau này nếu có thêm thông tin, ta sẽ thông báo cho ngươi.
Thiên Vũ than thầm, rồi nhẹ giọng:
- Cảm ơn huynh nhiều lắm. Nếu sau này ta không chết, nhất định sẽ điều tra tận cùng chuyện này.
Sử Thiên Thu cười:
- Đừng nản chí, ngươi cần phải dũng cảm lên, vui vẻ lên. Hiện tại nên đem tinh lực đặt vào nhiệm vụ, tận sức đề thăng thực lực của chính mình đi.
Thiên Vũ gật đầu:
- Ta hiểu mà, cảm ơn huynh quan tâm. Giờ ta phải đi chuẩn bị vài thứ đây.
Sử Thiên Thu cười cười:
- Được rồi, ngươi cũng bận rộn a. Ta chúc ngươi thuận buồm xui gió. Truyện "Thiên Địa Quyết " Truyện "Thiên Địa Quyết "
Thiên Vũ cười mà mặt trơ như sáp, xoay người rời đi.
Chốc lát sau, gã đã trở lại phòng của Hoa Thanh, mà lúc này nàng ta cũng đã bình tĩnh trấn định rồi.
- Đi thôi, trời cũng không còn sớm. Chúng ta còn phải mua sắm vài thứ.
Hoa Thanh nhìn gã thở dài:
- Ngươi đi đi. Ta không muốn đi.
Thiên Vũ khó hiểu:
- Sao lại không muốn đi?
Hoa Thanh lắc đầu không nói, thần tình nhăn nhó có vẻ khó xử.
Thiên Vũ nheo mắt, nhẹ nhàng hỏi:
- Là chuyện tiền bạc hả?
Hoa Thanh sóng mắt nhấp nháy, chậm rãi gật đầu:
- Ta không có đồng nào trong người cả!
Thiên Vũ bực mình, cầm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng rồi gắt hỏi:
- Ra là vậy, cô vẫn xem ta là người ngoài sao? Còn giữ khoảng cách với ta như thế!
Hoa Thanh lắc đầu:
- Ta tuy nghèo nhưng cũng có lòng tự trọng, không muốn ngươi khinh thường ta, cũng không muốn ai đó bố thí cho ta cả!
Thiên Vũ nghe mà giận điên lên, nắm chặt cánh tay nàng, trầm giọng:
- Nàng nhớ cho kỹ đây, từ bây giờ trở đi, ta và nàng tuy hai mà một. Mặc kệ chúng ta có quá khứ như thế nào. Mặc kệ chúng ta đến từ đâu. Chỉ biết từ nay về sau, vận mệnh đã buộc chúng ta lại cùng một chỗ. Ta sẽ toàn tâm toàn ý đối xử tốt với nàng, cũng hy vọng nàng toàn tâm toàn ý tốt lại với ta! Nếu có một ngày, ta đột nhiên từ bỏ nàng, ta sẽ chết chẳng toàn thây! Cũng như vậy, nếu có một ngày nàng phản bội ta, ta sẽ khiến nàng cả đời này hối hận!
Toàn thân Hoa Thanh chấn động run rẩy, trong mắt toát ra vô hạn cảm xúc, mấp máy môi:
- Thiên Vũ, huynh sẽ không hối hận?
Thiên Vũ nghiêm mặt:
- Lời nói gói vàng, nhất ngôn cử đỉnh. Ta tuyệt không hối hận!
Hoa Thanh bèn gật đầu:
- Được! Ta đáp ứng với huynh, từ nay về sau chúng ta gắn bó với nhau, tuy hai mà một, nếu vi phạm, ngũ lôi oanh đỉnh!
Thiên Vũ nghe vậy mới mới mỉm cười, ôn nhu:
- Vậy thì chúng ta phải tận dụng thời gian mà chuẩn bị một ít vận dụng chứ!?
Hoa Thanh gật đầu không nói, cứ để cho gã cầm lấy bàn tay nhỏ bé kéo đi, dưới ánh mắt ngạc nhiên kinh hãi của đám đệ tử ngoại môn, tay trong tay rời khỏi Phân đường Thiết Thạch.
Trên đường đi, Thiên Vũ âm thầm quan sát thần sắc của Hoa Thanh, thấy nàng quả nhiên không cự tuyệt những cử động thân mật của mình, gã vô cùng phấn khởi!
Khác phái thì hấp dẫn lẫn nhau, tình cảm vốn lay động lòng người. Thiên Vũ dưới vô vàn thoải mái sảng khoái, nắm bàn tay mềm mại của nàng, nhẹ nhàng lưu loát bước đi.
Mà đối với phản ứng của gã, Hoa Thanh lòng tràn ngập cảm kích. Tuy vẫn còn đâu đó chút do dự, nhưng giờ phút này, nàng tạm thời quẳng đi, mặc cho Thiên Vũ vui vẻ, hứng khởi, để cho gã có một khoảng thời gian ngắn ngủi hạnh phúc.
Rất nhanh hai người đã đến đường Thiết Thông, nhìn đâu cũng có thể thấy đệ tử của Phân đường đang tất bật mua sắm. Bọn họ cũng là chuẩn bị vật dụng cho ngày mai, lên đường làm nhiệm vụ.
Thong thả bước đi, Thiên Vũ quan sát hai bên đường một lúc, rồi buông tay Hoa Thanh ra, nhẹ nhàng nói với nàng:
- Chúng ta đi mua binh khí trước. Nàng cần loại nào?
Hoa Thanh nói:
- Ta và huynh sở học tương đồng, Thiên Lang Trảm dùng đao là chính, nên tốt nhất là mua hai thanh, một ngắn một dài là được.
Thiên Vũ cười:
- Hai thanh không đủ đâu, phải vài thanh mới được. Trên người nàng có túi trữ vật hay không?
Hoa Thanh lắc đầu:
- Không có.
Thiên Vũ tâm niệm nhất động, một túi trữ vật liền xuất hiện trong tay gã, đưa cho Hoa Thanh.
- Nàng lấy cái này đi, mua đồ thì bỏ vào đó.
Hoa Thanh cầm túi trữ vật, cất vào thắt lưng, khẽ nói:
- Theo ta biết, huynh cũng không phải dạng người giàu sang, sao trên người lại có thứ này?
Thiên Vũ nhìn Hoa Thanh, thản nhiên:
- Cái này hả, lấy từ trên người của người khác đó. Ta bất quá là phát tài từ người chết thôi!
Hoa Thanh ngạc nhiên:
- Người chết? Ai vậy?
Thiên Vũ lạnh lùng:
- Sáu tên hộ viện của Tiêu gia, chết bên ngoài Phân đường đêm hôm đó!
Hoa Thanh kinh hãi:
- Là bọn họ sao! Thì ra là chết dưới tay huynh!
Thiên Vũ nhăn nhó cười:
- Chuyện này khi nào rảnh rỗi ta sẽ nói cho nàng biết. À, phía trước là cửa hàng bán vũ khí rồi, chúng ta tới mua đi.
Hoa Thanh nghe vậy cũng không hỏi nữa, theo gã tiến vào quầy hàng. Bên trong là một mảnh không gian khá yên tĩnh.
Nhìn những chủng loại binh khí trong quầy, Thiên Vũ nhíu mày. Những loại này đều là hàng phổ thông, giết người còn có thể, chứ đối phó với yêu thú thì sợ là chả có tác dụng gì rồi.
Chủ quầy thấy vẻ mặt của gã, liền dò hỏi:
- Khách quan dường như không thích thú với những loại này nhỉ?
Thiên Vũ thản nhiên:
- Những binh khí này... quả là hơi kém cỏi. Ông có thứ gì tốt hơn không?
Chủ quầy cười tươi:
- Binh khí tốt dĩ nhiên có, nhưng sẽ mắc hơn rất nhiều à!
Thiên Vũ lạnh nhạt:
- Không sao, tiền nào thì của nấy. Chỉ cần thật sự giá trị, mắc hơn không thành vấn đề.
Chủ quầy rạng rỡ:
- Tốt lắm! Vậy mời nhị vị theo ta, binh khí tốt hơn đều ở phòng trong.
Thiên Vũ cùng với Hoa Thanh đi theo lão chủ quầy vào trong, mới thấy, đúng là vũ khí trong này tuy không nhiều, nhưng phẩm chất thì tốt hơn không ít.
Hoa Thanh dạo quanh một vòng, nhìn trúng một thanh Loan đao, vô luận là chất liệu hay thủ pháp chế tạo đều thập phần thượng thừa.
Thiên Vũ hỏi qua giá cả, thanh đao đó trị giá ba trăm ngân tệ, quả là rất đắt tiền, thế nhưng gã cũng chẳng thèm để ý, lập tức mua cho Hoa Thanh.
Sau đó gã mới cùng nàng tiếp tục ngắm nghía một phen, vẫn chưa tìm thấy binh khí thích hợp cho mình.
Thấy Thiên Vũ không có ý định mua tiếp, chủ quầy hơi thất vọng, bèn lại gần dò hỏi:
- Khách quan định mua loại binh khí như thế nào vậy?
Thiên Vũ suy nghĩ một lúc rồi đáp:
- Binh khí tốt xấu không chỉ ở ngoại hình, mà còn ở bản chất. Hàng của ông tuy chế tác không tồi, so với bên ngoài tốt hơn nhiều, nhưng chất liệu thì cũng bình thường, tóm lại chỉ là phàm vật.
Chủ quầy cười lớn:
- Ra là khách quan muốn mua thượng phẩm binh khí a! Cái này thì không phải hàng quán nào cũng bán được đâu. Mà có bán thì cũng bị mua từ lâu rồi, làm sao còn lại đến bây giờ chứ!
Thiên Vũ ngẫm cũng đúng, không muốn lưu lại nơi này nữa, cùng Hoa Thanh rời khỏi quầy hàng.
Đi ra ngoài rồi, Hoa Thanh mới hỏi:
- Huynh còn chưa có binh khí, hay là chúng ta đi nơi khác xem sao?
/302
|