Thanh Nhi ngạc nhiên nói: "Đây là loại thảo mộc gì vậy ? Sao có thể thần kì như thế ?"
Thiên Vũ cười nói: "Lúc trước tại Phân Đường Thiết Thạch, Thủy tỷ tỷ nói cho ta biết đây có thể là Ma Tâm Lan có công dụng thần kỳ. Chỉ cần có ý niệm dò xét trên người ta, Ma Tâm Lan sẽ phản ứng ngay, cho biết ý niệm dò xét đến từ phương nào. Ngoài ra, cứ để lại chưởng ấn ở lại trên gốc thảo mộc này, một khi phát sinh nguy hiểm, gốc thảo mộc sẽ sinh ra phản ứng, chỉ ra phương vị cùng khoảng cách của đối phương rất rõ ràng."
Thanh Nhi nghi vấn nói: "Thật sự thần kỳ như thế ?"
Thiên Vũ nói: " Buổi sáng hôm nay, ta thông qua gốc thảo mộc này cảm ứng được Hoa Thanh gặp nguy hiểm, cho nên mới kịp thời chạy tới, cùng Dạ Thánh Vũ giao chiến."
Thanh Nhi kinh ngạc nói: "Nói như thế một ngày nào đó ta gặp nguy hiểm, ngươi cũng có thể biết ?"
Thiên Vũ gật đầu nói: "Đúng vậy, chỉ cần nàng phát sinh nguy hiểm, ta có thể cảm ứng được, cũng nhanh chóng tới cứu."
Thanh Nhi yêu kiều hừ khẽ: "Cứu ta ? Còn không biết chúng ta người nào cứu người nào đó."
Thiên Vũ hiểu ý tứ của nàng, cười khan nói: "Ít nhất khi ta biết nàng gặp nguy hiểm, ta sẽ bất chấp tất cả chạy tới giúp nàng là được."
Tiểu thư lạnh nhạt nói: "Ngoại trừ cái đó ra, còn có kỳ ngộ khác gì nữa không ?"
Thiên Vũ nói: "Có, ở bên trong Ngưng Vụ Cốc ta chiếm được Băng Lộ cùng Long Mạch, hiện tại ẩn giấu bên trong cơ thể của ta, nhất thời chưa dung hợp được."
Tiểu thư khiếp sợ, kinh ngạc nói: "Băng Lộ chính là một vật hiếm thấy. Long Mạch cũng là bảo vật khó tìm, túc duyên của ta quả thật ứng trên người của ngươi."
Thiên Vũ nghe lời tiểu thư nói liền nhận ra một ít tin tức, điều này làm cho tâm tình của hắn cực kỳ phấn chấn. Nhìn vào đôi mắt xinh đẹp của tiểu thư, Thiên Vũ chần chờ nói: "Ta có thể hỏi tiểu thư một chuyện không?"
Tiểu thư trong mắt ẩn chứa nét cười, vuốt cằm nói: "Ngươi hỏi đi."
Thiên Vũ nhẹ giọng nói: "Tại Ngưng Vụ Cốc, ta gặp một nữ tử tự xưng là Thanh Lạc Vũ, là người đến từ Thanh Hiên Môn. Khi nhìn thấy Huyễn Linh Giới trên tay của ta, nàng hỏi ta có biết Nguyệt Khê hay là Nguyệt Như hay không? Sau lại còn nói ta là môn hạ Thiện Vũ Minh, hẳn là nhận thức nhị tiểu thư Nguyệt gia."
Tiểu thư trong mắt ẩn chứa nét cười, đạm nhã nói: "Ngươi muốn hỏi ta có phải là nhị tiểu thư Nguyệt gia ?"
Thiên Vũ chỉ cười cười, im lặng không nói.
Tiểu thư nhẹ giọng nói: "Ngươi đoán không sai, ta chính là nhị tiểu thư Nguyệt gia Nguyệt Như, Nguyệt Khê là tỷ tỷ cùng cha khác mẹ của ta, đang ở Huyền Thiên Kỳ Môn học nghệ." Truyện "Thiên Địa Quyết "
Thiên Vũ cười nói: "Thì ra thật sự là Nguyệt Như tiểu thư, xem ra Thanh Lạc Vũ cũng là người quen biết."
Nguyệt Như tiểu thư lạnh nhạt nói: "Thanh Lạc Vũ cũng không quen biết ta, nhưng hẳn từng nghe tới tên ta, nàng có giao tình với tỷ tỷ ta. Trước mắt, bí mật trên người của ngươi tốt nhất không nên nói cho người khác, đặc biệt khi thực lực của ngươi còn thấp, một khi bí mật này bị tiết lộ thì ngươi hẳn phải chết không thể nghi ngờ."
Thiên Vũ nghiêm mặt nói: "Tiểu thư yên tâm, việc này ta chỉ nói cho hai người, thứ nhất là người có ân cứu mạng ta Thủy tỷ tỷ, nàng cũng dặn ta không tiết lộ ra ngoài. Thứ hai chính là tiểu thư, tại trấn Thiết Thạch là người duy nhất để mắt tới ta . Thiên Vũ ân oán rõ ràng, chỉ cần đối xử tốt với ta, ta sẽ hồi báo gấp mười, nếu cố ý gây bất lợi cho ta, ta cũng sẽ ăn miếng trả miếng, tuyệt không tránh lui."
Nguyệt Như nghe vậy, trong ánh mắt toát ra một thần thái mê người, nhẹ giọng nói: "Thanh Nhi, ngươi đi ra canh chừng bên ngoài, ta có vài lời nói cùng Thiên Vũ." Truyện "Thiên Địa Quyết "
Thanh Nhi không nói, liếc nhìn Thiên Vũ vài lần, rất không tình nguyện rời đi. Thanh Nhi đi rồi, Nguyệt Như đột nhiên đứng lên, vóc người thon thả động lòng người, tản mát ra một khí tức cao quý. Thiên Vũ có chút ngoài ý muốn, bởi vì Nguyệt Như vóc người thon cao nên khi đứng lên thì cơ hồ tương xứng cùng hắn.
Thiên Vũ đánh giá Nguyệt Như, ánh mắt lộ ra sự ngưỡng mộ không giấu giếm, Nguyệt Như vóc người cực kỳ động lòng người, đai lưng vàng nhạt quấn quanh vòng eo thon nhỏ, bộ ngực cao ngất cùng kiều đồn tròn trịa đem đến cho người ta một cảm giác phong hoa tuyệt đại.
Lạnh nhạt cười, Nguyệt Như nhẹ giọng nói: "Ngươi có thấy dung mạo của Nhược Thủy ra sao?"
Thiên Vũ gật đầu nói: "Chỉ thấy qua một lần."
Nguyệt Như cười nói: "Nàng đẹp không?"
Thiên Vũ chần chờ nói: "Đẹp, rất đẹp."
Nguyệt Như đạm nhã nói: "Nhược Thủy tiên tử là mỹ nữ nổi danh trong Thanh Hiên Môn, cũng là một trong thập đại mỹ nữ của Huyền Thiên Thành."
Thiên Vũ có chút ngoài ý muốn, bật thốt lên nói: "Tiểu thư thì sao ?"
Nguyệt Như nhẹ giọng nói: "Nhược Thủy nổi danh cùng ta, tình huống cụ thể sau này ngươi sẽ biết. Tối nay ta cho Thanh Nhi đến tìm ngươi, là muốn hiểu rõ tình huống cụ thể của ngươi,cũng có một việc muốn nói cho ngươi."
Thiên Vũ nói: "Tiểu thư cứ việc phân phó, Thiên Vũ sẽ dốc toàn lực đi làm."
Nguyệt Như ánh mắt kỳ dị, sâu kín than nhẹ nói: "Hai tháng sau ta có một hồi túc duyên, không cách nào trốn tránh. Đó là con đường của ta, ta không có lựa chọn cũng không thể đi ngược lại."
Thiên Vũ nghe được sự u buồn trong giọng nói Nguyệt Như, cảm thấy cực kỳ khó chịu, không muốn Nguyệt Như phải chịu ủy khuất. Thiên Vũ không có chút gì do dự, bật thốt lên nói: " Ta phải làm gì mới có thể trợ giúp nàng ?"
Nguyệt Như nhìn vào mắt Thiên Vũ, trong ánh mắt có chút mất mát khẽ nói: "Hai tháng sau, nếu ngươi có được thực lực kinh người, có thể đi Huyền Thiên Thành một chuyến. Ta phải nhắc nhở ngươi, chuyến đi này cửu tử nhất sinh, ngươi phải cẩn thận, ta không hy vọng ngươi hối hận."
Thiên Vũ nghe vậy, nhất thời rõ ràng Nguyệt Như sẽ có một hồi tai nạn không cách nào tránh khỏi , trong lòng vì nàng mà cảm thấy bất an. Dứt bỏ tạp niệm, Thiên Vũ nghiêm mặt nói: "Chỉ cần tiểu thư không chê, Thiên Vũ nguyện ý đi theo không do dự."
Nguyệt Như nhìn Thiên Vũ, hỏi: "Vì sao ngươi lại nguyện ý không tiếc tánh mạng của mình ?"
Thiên Vũ thản nhiên nói: "Vì kỳ vọng của tiểu thư đối với ta, vì muốn cho người thật vui vẻ, cũng vì mong muốn có một ngày, người là của ta, không thuộc về ai khác."
Nguyệt Như không hề tức giận, ngược lại gật đầu tán thành, bởi vì Thiên Vũ trả lời thành thật không có một chút che dấu.
Những người theo đuổi Nguyệt Như có rất nhiều, nàng đã gặp qua muôn hình muôn vẻ nam nhân. Người nào ở trước mặt nàng cũng làm ra vẻ thanh cao, quân tử chán ghét. Thiên Vũ chất phác đơn thuần, bản tính thiện lương, tuy tướng mạo không xứng với Nguyệt Như, nhưng về phẩm cách thì đây là một nhân tuyển không tồi.
"Ngươi trả lời rất chân thật, nhưng ta muốn nói cho ngươi biết, chuyện này rất nguy hiểm. Ngoại trừ nỗ lực, còn muốn xem vận khí của ngươi."
Nguyệt Như trong ánh mắt lộ ra mấy phần nhu tình, khẽ vươn bàn tay nhỏ bé trắng noãn như ngọc, Thiên Vũ không chút do dự nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng. Trong lòng bàn tay gã khỏa thảo mộc chấn động kịch liệt, nhưng hắn lại nhìn sâu vào đôi mắt xinh đẹp của nàng, nghiêm túc nói: "Số mệnh là do ta, không phải do thiên địa. Cuộc đời này ta tuyệt không cho phép bất luận kẻ nào thương tổn đến nàng, ta sẽ vĩnh viễn thủ hộ bên cạnh nàng."
Trong mắt Nguyệt Như lóe ra quang mang kỳ dị, nửa giống như cười nửa giống như vúi. Tại thời khắc Thiên Vũ nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Nguyệt Như, trong đầu của hắn đột nhiên xuất hiện một khuôn mặt phong hoa tuyệt đại, có một vẻ đẹp không ngôn từ nào có thể miêu tả, làm tâm linh của hắn rung động thật sâu.
Thiên Vũ biết rõ ràng đó chính là dung mạo thực của Nguyệt Như. Nhưng hắn chưa từng nghĩ rằng Nguyệt Như có vẻ đẹp tuyệt mỹ như thế, ngay cả thiên sứ trong đầu hắn là Vân Nguyệt Nhi đều không thể so sánh. Nhìn vào đôi mắt Thiên Vũ, trong lòng Nguyệt Như nổi lên một cảm giác kỳ lạ, tâm hồn thiếu nữ rung động tự hỏi : “Chẳng lẽ thật sự là duyên phận ?”
Đang lâm vào trầm tư nhưng Nguyệt Như cũng phát hiện một cỗ khí tức kỳ lạ từ trong cơ thể Thiên Vũ dũng mãnh tiến vào thân thể của chính mình, khiến cho Tâm Hỏa dị biến, sinh ra tâm linh cảm ứng kỳ diệu.
Thiên Vũ cũng cảm thấy được điều này, thì thầm ở trong lòng: "Tiểu thư, nàng có thể nghe được không?"
Nguyệt Như cũng thì thầm ở trong lòng: "Ta có thể nghe được, cảm giác này rất kỳ lạ, tựa hồ cùng Tâm Hỏa của ngươi có liên quan, đồng thời cùng Ma Tâm Lan cũng có liên quan."
Thiên Vũ mừng rỡ, trong lòng cười nói: "Mặc kệ như thế nào, đây chính là duyên phận của chúng ta, cuộc đời này ta tuyệt không cho nàng rời đi."
Nguyệt Như cười cười, ánh mắt có chút cổ quái, than nhẹ: "Tâm ý của ngươi ta biết rõ , nhưng chúng ta có duyên hay không cũng không phải do ta, mà phải do ngươi đi thực hiện." Truyện "Thiên Địa Quyết "
Khẽ rút lại bàn tay nhỏ bé, dung mạo tuyệt mỹ của Nguyệt Như tiêu tán trong nháy mắt, Thiên Vũ khôi phục lại hiện tại, chỉ có thể nhìn thấy cái khăn che mặt trên mặt Nguyệt Như cùng đôi mắt xinh đẹp của nàng.
Thiên Vũ mở bàn tay ra, xem xét cẩn thận, phát hiện trên gốc thảo mộc xuất hiện một đạo chưởng ấn kỳ dị, lòng bàn tay lộ ra quang mang ba màu, hoàn toàn không giống người thường.
Thiên Vũ kinh ngạc, ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt của Nguyệt Như liền hỏi: "Tiểu thư, chưởng ấn của nàng sao lại có quang mang ba màu?"
Nguyệt Như thu lại ánh mắt đang nhìn vào lòng bàn tay Thiên Vũ, lạnh nhạt nói: "Điều này là do công pháp ta tu luyện, ngày sau ngươi sẽ minh bạch thôi. Được rồi, sắc trời không còn sớm, ngươi cần phải trở về. Hai tháng sau chúng ta có duyên hay không, phải nhìn bản thân ngươi cố gắng trong hai tháng này rồi."
Trong lòng Thiên Vũ không muốn, nhưng biểu hiện rất thản nhiên, cười nói: "Yên tâm đi, hai tháng sau ta sẽ làm cho nàng kiêu ngạo vì ta."
Giờ khắc này Thiên Vũ tràn ngập tự tin, nhưng hắn cũng không biết là hai tháng sau hắn sẽ gặp phải một hồi sinh tử kiếp nạn.
Nguyệt Như nhẹ giọng nói: "Đi thôi, đến lúc đó ta sẽ cho Thanh Nhi tới tìm ngươi."
Thiên Vũ mỉm cười, miễn cưỡng gật đầu rồi lập tức nhanh chóng rời đi.
Chỉ chốc lát sau thì Thanh Nhi tiến vào, dò hỏi: "Tiểu thư, ngươi nói cho hắn biết rồi sao ?"
Thiên Vũ cười nói: "Lúc trước tại Phân Đường Thiết Thạch, Thủy tỷ tỷ nói cho ta biết đây có thể là Ma Tâm Lan có công dụng thần kỳ. Chỉ cần có ý niệm dò xét trên người ta, Ma Tâm Lan sẽ phản ứng ngay, cho biết ý niệm dò xét đến từ phương nào. Ngoài ra, cứ để lại chưởng ấn ở lại trên gốc thảo mộc này, một khi phát sinh nguy hiểm, gốc thảo mộc sẽ sinh ra phản ứng, chỉ ra phương vị cùng khoảng cách của đối phương rất rõ ràng."
Thanh Nhi nghi vấn nói: "Thật sự thần kỳ như thế ?"
Thiên Vũ nói: " Buổi sáng hôm nay, ta thông qua gốc thảo mộc này cảm ứng được Hoa Thanh gặp nguy hiểm, cho nên mới kịp thời chạy tới, cùng Dạ Thánh Vũ giao chiến."
Thanh Nhi kinh ngạc nói: "Nói như thế một ngày nào đó ta gặp nguy hiểm, ngươi cũng có thể biết ?"
Thiên Vũ gật đầu nói: "Đúng vậy, chỉ cần nàng phát sinh nguy hiểm, ta có thể cảm ứng được, cũng nhanh chóng tới cứu."
Thanh Nhi yêu kiều hừ khẽ: "Cứu ta ? Còn không biết chúng ta người nào cứu người nào đó."
Thiên Vũ hiểu ý tứ của nàng, cười khan nói: "Ít nhất khi ta biết nàng gặp nguy hiểm, ta sẽ bất chấp tất cả chạy tới giúp nàng là được."
Tiểu thư lạnh nhạt nói: "Ngoại trừ cái đó ra, còn có kỳ ngộ khác gì nữa không ?"
Thiên Vũ nói: "Có, ở bên trong Ngưng Vụ Cốc ta chiếm được Băng Lộ cùng Long Mạch, hiện tại ẩn giấu bên trong cơ thể của ta, nhất thời chưa dung hợp được."
Tiểu thư khiếp sợ, kinh ngạc nói: "Băng Lộ chính là một vật hiếm thấy. Long Mạch cũng là bảo vật khó tìm, túc duyên của ta quả thật ứng trên người của ngươi."
Thiên Vũ nghe lời tiểu thư nói liền nhận ra một ít tin tức, điều này làm cho tâm tình của hắn cực kỳ phấn chấn. Nhìn vào đôi mắt xinh đẹp của tiểu thư, Thiên Vũ chần chờ nói: "Ta có thể hỏi tiểu thư một chuyện không?"
Tiểu thư trong mắt ẩn chứa nét cười, vuốt cằm nói: "Ngươi hỏi đi."
Thiên Vũ nhẹ giọng nói: "Tại Ngưng Vụ Cốc, ta gặp một nữ tử tự xưng là Thanh Lạc Vũ, là người đến từ Thanh Hiên Môn. Khi nhìn thấy Huyễn Linh Giới trên tay của ta, nàng hỏi ta có biết Nguyệt Khê hay là Nguyệt Như hay không? Sau lại còn nói ta là môn hạ Thiện Vũ Minh, hẳn là nhận thức nhị tiểu thư Nguyệt gia."
Tiểu thư trong mắt ẩn chứa nét cười, đạm nhã nói: "Ngươi muốn hỏi ta có phải là nhị tiểu thư Nguyệt gia ?"
Thiên Vũ chỉ cười cười, im lặng không nói.
Tiểu thư nhẹ giọng nói: "Ngươi đoán không sai, ta chính là nhị tiểu thư Nguyệt gia Nguyệt Như, Nguyệt Khê là tỷ tỷ cùng cha khác mẹ của ta, đang ở Huyền Thiên Kỳ Môn học nghệ." Truyện "Thiên Địa Quyết "
Thiên Vũ cười nói: "Thì ra thật sự là Nguyệt Như tiểu thư, xem ra Thanh Lạc Vũ cũng là người quen biết."
Nguyệt Như tiểu thư lạnh nhạt nói: "Thanh Lạc Vũ cũng không quen biết ta, nhưng hẳn từng nghe tới tên ta, nàng có giao tình với tỷ tỷ ta. Trước mắt, bí mật trên người của ngươi tốt nhất không nên nói cho người khác, đặc biệt khi thực lực của ngươi còn thấp, một khi bí mật này bị tiết lộ thì ngươi hẳn phải chết không thể nghi ngờ."
Thiên Vũ nghiêm mặt nói: "Tiểu thư yên tâm, việc này ta chỉ nói cho hai người, thứ nhất là người có ân cứu mạng ta Thủy tỷ tỷ, nàng cũng dặn ta không tiết lộ ra ngoài. Thứ hai chính là tiểu thư, tại trấn Thiết Thạch là người duy nhất để mắt tới ta . Thiên Vũ ân oán rõ ràng, chỉ cần đối xử tốt với ta, ta sẽ hồi báo gấp mười, nếu cố ý gây bất lợi cho ta, ta cũng sẽ ăn miếng trả miếng, tuyệt không tránh lui."
Nguyệt Như nghe vậy, trong ánh mắt toát ra một thần thái mê người, nhẹ giọng nói: "Thanh Nhi, ngươi đi ra canh chừng bên ngoài, ta có vài lời nói cùng Thiên Vũ." Truyện "Thiên Địa Quyết "
Thanh Nhi không nói, liếc nhìn Thiên Vũ vài lần, rất không tình nguyện rời đi. Thanh Nhi đi rồi, Nguyệt Như đột nhiên đứng lên, vóc người thon thả động lòng người, tản mát ra một khí tức cao quý. Thiên Vũ có chút ngoài ý muốn, bởi vì Nguyệt Như vóc người thon cao nên khi đứng lên thì cơ hồ tương xứng cùng hắn.
Thiên Vũ đánh giá Nguyệt Như, ánh mắt lộ ra sự ngưỡng mộ không giấu giếm, Nguyệt Như vóc người cực kỳ động lòng người, đai lưng vàng nhạt quấn quanh vòng eo thon nhỏ, bộ ngực cao ngất cùng kiều đồn tròn trịa đem đến cho người ta một cảm giác phong hoa tuyệt đại.
Lạnh nhạt cười, Nguyệt Như nhẹ giọng nói: "Ngươi có thấy dung mạo của Nhược Thủy ra sao?"
Thiên Vũ gật đầu nói: "Chỉ thấy qua một lần."
Nguyệt Như cười nói: "Nàng đẹp không?"
Thiên Vũ chần chờ nói: "Đẹp, rất đẹp."
Nguyệt Như đạm nhã nói: "Nhược Thủy tiên tử là mỹ nữ nổi danh trong Thanh Hiên Môn, cũng là một trong thập đại mỹ nữ của Huyền Thiên Thành."
Thiên Vũ có chút ngoài ý muốn, bật thốt lên nói: "Tiểu thư thì sao ?"
Nguyệt Như nhẹ giọng nói: "Nhược Thủy nổi danh cùng ta, tình huống cụ thể sau này ngươi sẽ biết. Tối nay ta cho Thanh Nhi đến tìm ngươi, là muốn hiểu rõ tình huống cụ thể của ngươi,cũng có một việc muốn nói cho ngươi."
Thiên Vũ nói: "Tiểu thư cứ việc phân phó, Thiên Vũ sẽ dốc toàn lực đi làm."
Nguyệt Như ánh mắt kỳ dị, sâu kín than nhẹ nói: "Hai tháng sau ta có một hồi túc duyên, không cách nào trốn tránh. Đó là con đường của ta, ta không có lựa chọn cũng không thể đi ngược lại."
Thiên Vũ nghe được sự u buồn trong giọng nói Nguyệt Như, cảm thấy cực kỳ khó chịu, không muốn Nguyệt Như phải chịu ủy khuất. Thiên Vũ không có chút gì do dự, bật thốt lên nói: " Ta phải làm gì mới có thể trợ giúp nàng ?"
Nguyệt Như nhìn vào mắt Thiên Vũ, trong ánh mắt có chút mất mát khẽ nói: "Hai tháng sau, nếu ngươi có được thực lực kinh người, có thể đi Huyền Thiên Thành một chuyến. Ta phải nhắc nhở ngươi, chuyến đi này cửu tử nhất sinh, ngươi phải cẩn thận, ta không hy vọng ngươi hối hận."
Thiên Vũ nghe vậy, nhất thời rõ ràng Nguyệt Như sẽ có một hồi tai nạn không cách nào tránh khỏi , trong lòng vì nàng mà cảm thấy bất an. Dứt bỏ tạp niệm, Thiên Vũ nghiêm mặt nói: "Chỉ cần tiểu thư không chê, Thiên Vũ nguyện ý đi theo không do dự."
Nguyệt Như nhìn Thiên Vũ, hỏi: "Vì sao ngươi lại nguyện ý không tiếc tánh mạng của mình ?"
Thiên Vũ thản nhiên nói: "Vì kỳ vọng của tiểu thư đối với ta, vì muốn cho người thật vui vẻ, cũng vì mong muốn có một ngày, người là của ta, không thuộc về ai khác."
Nguyệt Như không hề tức giận, ngược lại gật đầu tán thành, bởi vì Thiên Vũ trả lời thành thật không có một chút che dấu.
Những người theo đuổi Nguyệt Như có rất nhiều, nàng đã gặp qua muôn hình muôn vẻ nam nhân. Người nào ở trước mặt nàng cũng làm ra vẻ thanh cao, quân tử chán ghét. Thiên Vũ chất phác đơn thuần, bản tính thiện lương, tuy tướng mạo không xứng với Nguyệt Như, nhưng về phẩm cách thì đây là một nhân tuyển không tồi.
"Ngươi trả lời rất chân thật, nhưng ta muốn nói cho ngươi biết, chuyện này rất nguy hiểm. Ngoại trừ nỗ lực, còn muốn xem vận khí của ngươi."
Nguyệt Như trong ánh mắt lộ ra mấy phần nhu tình, khẽ vươn bàn tay nhỏ bé trắng noãn như ngọc, Thiên Vũ không chút do dự nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng. Trong lòng bàn tay gã khỏa thảo mộc chấn động kịch liệt, nhưng hắn lại nhìn sâu vào đôi mắt xinh đẹp của nàng, nghiêm túc nói: "Số mệnh là do ta, không phải do thiên địa. Cuộc đời này ta tuyệt không cho phép bất luận kẻ nào thương tổn đến nàng, ta sẽ vĩnh viễn thủ hộ bên cạnh nàng."
Trong mắt Nguyệt Như lóe ra quang mang kỳ dị, nửa giống như cười nửa giống như vúi. Tại thời khắc Thiên Vũ nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Nguyệt Như, trong đầu của hắn đột nhiên xuất hiện một khuôn mặt phong hoa tuyệt đại, có một vẻ đẹp không ngôn từ nào có thể miêu tả, làm tâm linh của hắn rung động thật sâu.
Thiên Vũ biết rõ ràng đó chính là dung mạo thực của Nguyệt Như. Nhưng hắn chưa từng nghĩ rằng Nguyệt Như có vẻ đẹp tuyệt mỹ như thế, ngay cả thiên sứ trong đầu hắn là Vân Nguyệt Nhi đều không thể so sánh. Nhìn vào đôi mắt Thiên Vũ, trong lòng Nguyệt Như nổi lên một cảm giác kỳ lạ, tâm hồn thiếu nữ rung động tự hỏi : “Chẳng lẽ thật sự là duyên phận ?”
Đang lâm vào trầm tư nhưng Nguyệt Như cũng phát hiện một cỗ khí tức kỳ lạ từ trong cơ thể Thiên Vũ dũng mãnh tiến vào thân thể của chính mình, khiến cho Tâm Hỏa dị biến, sinh ra tâm linh cảm ứng kỳ diệu.
Thiên Vũ cũng cảm thấy được điều này, thì thầm ở trong lòng: "Tiểu thư, nàng có thể nghe được không?"
Nguyệt Như cũng thì thầm ở trong lòng: "Ta có thể nghe được, cảm giác này rất kỳ lạ, tựa hồ cùng Tâm Hỏa của ngươi có liên quan, đồng thời cùng Ma Tâm Lan cũng có liên quan."
Thiên Vũ mừng rỡ, trong lòng cười nói: "Mặc kệ như thế nào, đây chính là duyên phận của chúng ta, cuộc đời này ta tuyệt không cho nàng rời đi."
Nguyệt Như cười cười, ánh mắt có chút cổ quái, than nhẹ: "Tâm ý của ngươi ta biết rõ , nhưng chúng ta có duyên hay không cũng không phải do ta, mà phải do ngươi đi thực hiện." Truyện "Thiên Địa Quyết "
Khẽ rút lại bàn tay nhỏ bé, dung mạo tuyệt mỹ của Nguyệt Như tiêu tán trong nháy mắt, Thiên Vũ khôi phục lại hiện tại, chỉ có thể nhìn thấy cái khăn che mặt trên mặt Nguyệt Như cùng đôi mắt xinh đẹp của nàng.
Thiên Vũ mở bàn tay ra, xem xét cẩn thận, phát hiện trên gốc thảo mộc xuất hiện một đạo chưởng ấn kỳ dị, lòng bàn tay lộ ra quang mang ba màu, hoàn toàn không giống người thường.
Thiên Vũ kinh ngạc, ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt của Nguyệt Như liền hỏi: "Tiểu thư, chưởng ấn của nàng sao lại có quang mang ba màu?"
Nguyệt Như thu lại ánh mắt đang nhìn vào lòng bàn tay Thiên Vũ, lạnh nhạt nói: "Điều này là do công pháp ta tu luyện, ngày sau ngươi sẽ minh bạch thôi. Được rồi, sắc trời không còn sớm, ngươi cần phải trở về. Hai tháng sau chúng ta có duyên hay không, phải nhìn bản thân ngươi cố gắng trong hai tháng này rồi."
Trong lòng Thiên Vũ không muốn, nhưng biểu hiện rất thản nhiên, cười nói: "Yên tâm đi, hai tháng sau ta sẽ làm cho nàng kiêu ngạo vì ta."
Giờ khắc này Thiên Vũ tràn ngập tự tin, nhưng hắn cũng không biết là hai tháng sau hắn sẽ gặp phải một hồi sinh tử kiếp nạn.
Nguyệt Như nhẹ giọng nói: "Đi thôi, đến lúc đó ta sẽ cho Thanh Nhi tới tìm ngươi."
Thiên Vũ mỉm cười, miễn cưỡng gật đầu rồi lập tức nhanh chóng rời đi.
Chỉ chốc lát sau thì Thanh Nhi tiến vào, dò hỏi: "Tiểu thư, ngươi nói cho hắn biết rồi sao ?"
/302
|