ên Hoành Vân rất khó mà tự động thủ, chỉ đành phải hạ lệnh cho Âm Tiếu Thiên ra tay nhằm ném đá dò đường.
Âm Tiếu Thiên chần chờ một chút, trong lòng tràn đầy sự nghi ngờ. Dạo gần đây lời đồn đãi về Thiên Vũ hắn đã sớm nghe nói, mặc dù trong lòng không tin tưởng gì lắm nhưng cũng không dám tùy tiện hành động.
Cộng thêm hôm nay Thiên Vũ biểu hiện hết sức khác thường làm cho người ta khó mà đoán được, chuyện này khiến cho trong lòng Âm Tiếu Thiên trời sinh đa nghi có chỗ băn khoăn, chậm chạp không chịu tiếp cận.
Bên này Diệp Phi Hoa thấy Nguyên Hoành Vân mở miệng, sợ bị Âm Tiếu Thiên chiếm đoạt trước, lập tức gấp rút bay tới Thiên Vũ.
Âm Tiếu Thiên lưu ý cử động của Diệp Phi Hoa, lại suy nghĩ đến mệnh lệnh Nguyên Hoành Vân cũng động thân tiến tới gần, nhưng hắn cố ý rơi ở phía sau một bước, hiển nhiên trong lòng còn có lo lắng.
Thiên Vũ bình thản nhìn hai người tiếp cận, không chút hoang mang nói: "Ngày xưa ở trong phân đường vì một tấm Yêu Bài, hai người các ngươi không tiếc uy hiếp bức bách ta. Hôm nay gặp lại lần nữa là vì yêu đao Tà Nguyệt, xem ra quan hệ giữa chúng ta đúng là rất xấu nhỉ?"
Diệp Phi Hoa cười lạnh nói: "Chuyện cũ không cần nhiều lời, hôm nay chỉ cần ngươi giao ra yêu đao Tà Nguyệt, ta lập tức xoay người rời đi."
Thiên Vũ cười nói: "Ngươi nếu như dễ dàng rời đi như thế chẳng phải khiến cho rất nhiều người ở đây trắng tay quay về sao? Ta nghĩ rằng nhà ngươi vẫn nên quên ý định đó đi mới tốt, nơi này phong cảnh xinh đẹp lại có Âm Tiếu Thiên là người quen làm bạn, an nghỉ nơi đây đúng là không còn gì tốt hơn nữa."
Diệp Phi Hoa cười to nói: "Tự thân đã khó bảo toàn còn muốn giết ta, ngươi quả thực là mộng tưởng hão huyền."
Thiên Vũ vẫn bình thản cười cười như cũ, nhìn sang Âm Tiếu Thiên nói: "Tên họ Âm đúng là âm hiểm, ngươi nhìn xem gã Âm Tiếu Thiên biết điều cách xa ra một chút, bởi vì hắn hiểu rằng hễ tới gần đây là đại họa lâm đầu. Nhà ngươi lại ngu ngốc đâm đầu tới đây, thật là ngu xuẩn vô cùng mà."
Diệp Phi Hoa nghe thế liền giận dữ, Âm Tiếu Thiên cũng thẹn quá thành giận, lạnh lùng nói: "Thiên Vũ, ta sẽ làm cho ngươi hối hận không kịp."
Thiên Vũ khinh miệt nhổ ra một ngụm nước miếng, không thèm để ý nữa mà quay đầu nói với Hoa Thanh: "Khó mà gặp được hai tên ngu xuẩn cỡ này, ta để cho nàng tập luyện một chút vậy. Bọn họ có thù oán với ta, cứ cho cả đám an nghỉ nơi đây là thích hợp lắm rồi."
Hoa Thanh thanh nhã cười khẽ, nói: "Yên tâm, sau này bọn họ sẽ không có cơ hội gặp lại ngươi đâu!"
Thiên Vũ buông tay đứng ngạo nghễ ở đó, khuôn mặt đẹp chai vô đối vẫn giữ mãi nụ cười đơ đơ.
(Mịa, thằng này sắp đánh nhau to mà cứ hả họng cười hoài, ta cho nó cười đớ lưỡi lun – Dg)
Hoa Thanh nhìn sang Âm Tiếu Thiên và Diệp Phi Hoa, thần tình lạnh lẽo nói: "Ra tay đi, đây là một khắc cuối cùng trong đoạn nhân sinh của các ngươi, không cần phải giữ lại làm gì!"
Âm Tiếu Thiên cười tà nói: "Càng ngày càng có ý tứ, đi theo Thiên Vũ quả thực lãng phí, hay là ngươi theo đi thôi !"
Diệp Phi Hoa hừ lạnh nói: "Nhà ngươi chỉ có mỗi khúc côn như củ khoai lang, đi theo ngươi có làm gì có tiền đồ. Hay là biết điều một chút giơ tay đầu hàng, ta đây có thể tha cho ngươi một mạng."
Hoa Thanh ánh mắt lạnh lẽo quát lên: "Càn rỡ !"
Hai chữ ngắn gọn mang theo sát khí lạnh lẽo, theo đó một đạo đao mang phá không nháy mắt xuất hiện ở trước ngực Âm Tiếu Thiên.
Đột nhiên xuất hiện công kích khiến cho Âm Tiếu Thiên chấn động tâm thần, trong lúc gấp gáp vội vã vung ra một chưởng đúng lúc đánh trúng luồng đao mang kia, ai ngờ lại bị chấn văng ra ngoài.
Hoa Thanh lao tới tay phải tung ra một quyền, quyền kình đỏ ngầu ngưng tụ thành một đoàn hỏa diễm bắn thẳng đến khuôn mặt Âm Tiếu Thiên.
Nhìn Hoa Thanh xuất thủ, Nguyên Hoành Vân kinh nghi nói: "Cao thủ Võ tướng, điều này sao có thể?"
Đám người Tiêu Dao Vương - Đường Vân, Niếp Không môn chủ - Vạn Lý Phong, thánh nữ Vũ Bạch Toàn, Hồng Nguyệt Các - Tập Nhân Kiệt, Lục bào lão quỷ không khỏi kinh ngạc nhìn một màn này, thực lực Hoa Thanh khiến cho bọn họ không ngờ nổi.
Lúc trước, Hoa Thanh vẫn hay cùng Thiên Vũ tay trong tay, người giải quyết tình huống đều là Thiên Vũ cho nên tất cả mọi người luôn xem nhẹ nàng.
Hiện tại Hoa Thanh vừa ra tay những cao thủ ở nơi này lập tức nhìn thấu vấn đề, đối với thực lực chân chính của Hoa Thanh cảm thấy rất là kinh ngạc.
Cho tới nay Hoa Thanh luôn đứng bên người Thiên Vũ, mặc dù thực lực tăng lên nhanh chóng nhưng bị quang mang Thiên Vũ bao phủ.
Buổi sáng hôm qua Tiêu Dao Vương đối diện với Thiên Vũ, Hoa Thanh hãy còn là nhân vật cấp Võ sĩ, ai ngờ một ngày không thấy nàng đã tấn thăng lên thành Võ tướng, một bước lên trời.
Tốc độ thăng cấp như vậy có thể nói là kinh khủng, mặc dù Tiêu Dao Vương - Đường Vân không có đem cao thủ Võ tướng đặt vào trong mắt, nhưng đối với tốc độ tấn thăng như thế cũng cảm thấy kinh ngạc.
Đại đa số tình huống phát sinh ở trên người Thiên Vũ, vì thế tất cả mọi người đều dồn lực chú ý vào hắn. Bởi vì hắn có yêu đao Tà Nguyệt, lại biết bí pháp Huyết Tế Thương Khung, cộng thêm một loạt chuyện tình xảy ra hắn đã sớm trở thành danh nhân trấn Thiết Thạch.
Hoa Thanh mặc dù thực lực không tồi, nhưng so sánh với Thiên Vũ quả thực không bì kịp.
Đột nhiên mà một người bị quên lãng như vậy bộc phát ra chiến lực kinh người, lập tức khiến cho những người đang xem cuộc chiến cảm thấy khiếp sợ.
Âm Tiếu Thiên lui gấp về phía sau, hắn đã ý thức được có chỗ không đúng, đợi đến khi Hoa Thanh xuất hiện lần nữa, trong lòng hắn lại càng căng thẳng, theo bản năng giơ chưởng phản kích, vừa lúc chạm vào Liệt Hỏa Quyền của Hoa Thanh.
Quyền chưởng giao tiếp mạnh yếu liền hiện ra.
Âm Tiếu Thiên là đệ tử ngoại môn phân đường Thiết Thạch, mặc dù ở trong phân đường thì thực lực không kém, nhưng cao lắm cũng chính là nhân vật cấp Võ sĩ. Hiện tại đối chiến với Hoa Thanh quả thực như đưa dê vào miệng cọp, bị một quyền Hoa Thanh đánh bay ra ngoài, kinh mạch trong cơ thể đứt đoạn, máu tươi tuôn tràn.
Hoa Thanh đưa tay lên miệng khẽ liếm vài giọt máu tươi dính nơi tay, sau đó nhe răng cười nham nhở, tiếp tục xuất ra kỹ năng Liệt Nhạc Trảm phá không bay tới nhất cử chém Âm Tiếu Thiên thành từng mảnh nhỏ, Nguyên Hoành Vân nhìn thấy một màn kinh dị như vậy sợ hãi hô lên.
Một khắc kia, Nguyên Hoành Vân giận dữ thân thể chợt động, thế nhưng vì có Vũ Bạch Toàn áp bách cường đại làm cho hắn đành phải buông tay, trơ mắt nhìn Âm Tiếu Thiên chết ở trong tay Hoa Thanh.
Sắc mặt Diệp Phi Hoa đại biến, xoay người rời đi.
Ai ngờ một đạo chưởng ấn đỏ ngầu từ hư không xuất hiện ở trên đỉnh đầu của hắn.
Lục bào lão quỷ ánh mắt lạnh lẽo, quát lên: "Lớn mật."
Tay phải lão vung lên, một cỗ lực lượng vô hình ở giữa không trung hóa thành một bàn tay khổng lồ chộp tới chưởng ấn do Hoa Thanh phát ra.
Sóng mắt Thiên Vũ vừa chuyển, tay trái phất ra một cái một cỗ lực lượng lặng lẽ bắn ra, giữ chặt bàn tay khổng lồ đọng lại ở giữa không trung, không cho nó di động nữa.
Vì thế, một chưởng Hoa Thanh thành công vỗ lên trên người Diệp Phi Hoa, đánh hắn biến thành bánh thịt ngay tại chỗ, thân thể lún sâu vào trong đất bùn.
Lão quỷ áo lục thấy thế giận dữ, lạnh lùng nói: "Xú nha đầu, ta sẽ giết ngươi."
Hoa Thanh cười lạnh nói: "Chỉ sợ ngươi không có bổn sự đó mà thôi."
Thực lực tăng lên làm cho lòng tin Hoa Thanh cũng tăng theo, sau khi dễ dàng đánh chết hai gã đồng môn, thái độ Hoa Thanh cũng trở nên cương ngạnh hơn rất nhiều.
Thiên Vũ vẫn luôn quan sát bốn phía, thần thái hai mắt sáng tỏ, có vẻ bình tĩnh và thong dong nói không ra lời.
"Bảy tên chết hai, còn dư lại năm, vị nào tính toán tới trước đây?"
Tập Nhân Kiệt hờ hững bất động, Nguyên Hoành Vân bởi vì có Vũ Bạch Toàn trấn giữ cũng bứt ra không được.
Còn dư lại lão quỷ áo lục tức giận, Lãnh Thiên Quân âm trầm, không khí hiện tại trở nên u ám quỷ dị.
Thấy không có người mở miệng, Thiên Vũ cười tà nói: "Các ngươi đã không thích chủ động, vậy thì để ta tới lựa chọn. Trước hết giết Lãnh Thiên Quân, sau lại diệt Hồng Nguyệt Các, còn dư lại lão quỷ và lão ma, một tên cũng đừng mong sống rời khỏi đây."
Hoa Thanh lạnh nhạt nói: "Lãnh Thiên Quân giao cho ta, kiện vũ khí Long Tước Hoàn nghe nói là binh khí thành danh năm xưa của Long Tước chân nhân, ta muốn lấy nó để nghiên cứu."
Hoa Thanh nói xong dứt khoát bay tới trước mặt Lãnh Thiên Quân, phong thái bình tĩnh vô cùng.
Lãnh Thiên Quân giận dữ nói: "Nha đầu ngươi còn chưa đủ tư cách giết ta. Ngược lại ngươi đã tới nạp mạng, đúng lúc để ta bắt giữ ngươi ép Thiên Vũ giao ra yêu đao Tà Nguyệt và bí pháp Huyết Tế Thương Khung."
Hoa Thanh lãnh đạm nói: "Cơ hội như vậy cũng không nhiều, ngươi nên cẩn thận nắm chắc nó đó!"
Lời nói có mùi vị trêu chọc khiến cho trong lòng Lãnh Thiên Quân sinh ra giận dữ, trong mắt toát ra lửa giận, miệng gầm nhẹ một tiếng, phất tay đánh ra một quyền, quyền phong mạnh mẽ ngưng tụ thành một viên quang cầu đỏ sậm bay tới Hoa Thanh.
Một quyền này thanh thế cực lớn, uy lực kinh người, ít nhất cũng phải có lực lượng của Võ tướng trung cấp trở lên.
Hoa Thanh không có chút biểu tình tay phải khẽ phất, Dực Vũ Đao xuất hiện chém ra kỹ năng Liệt Nhạc Trảm, một đạo đao cương đỏ ngầu hoa lệ xuyên phá trường không đón đỡ quả đấm Lãnh Thiên Quân.
Đến lúc đó ánh sáng chợt lóe, quang cầu vỡ tan, khí lưu xung quanh khuếch trương sinh ra thanh âm chói tai, đạo đao cương kia thế không thay đổi tiếp tục tiến quân thần tốc.
Lãnh Thiên Quân khẽ nhíu mày, tay phải vung quyền hai lần, đánh tan đạo đao cương khi cách thân thể hắn vài thước, bản thân hắn bị đẩy lui ra sau mấy bước.
Một kích đắc thủ, Hoa Thanh tựa như mãnh hổ hạ sơn, dùng Dực Vũ Đao kết hợp Liệt Nhạc Trảm với Thiên Lang Trảm Pháp, mặc dù chiêu thức không tính là xảo diệu, thế nhưng đao cương uy mãnh có thừa. Mỗi một lần tấn công đều chấn cho Lãnh Thiên Quân không thể trụ nổi lui về phía sau, trên mặt hiện đầy vẻ kinh sợ.
Lãnh Thiên Quân bị chọc cho giận dữ, nhảy lên không quát to: "Không làm cho ngươi nhìn thấy sự lợi hại, ngươi còn tưởng rằng ta là cọp giấy mà."
Cánh tay phải hắn vừa chuyển một thanh trường kiếm đột nhiên xuất hiện, kiếm quang dày đặc như mưa sa bão táp bao phủ bốn phía Hoa Thanh.
Hoa Thanh trước tiên há mồm phun ra một bãi nước dãi bay lên nhằm giảm đi lực lượng và tinh thần đối phương. Sau đó Dực Vũ Đao trong tay tung bay, vô số đao mang gào thét hợp lại tạo thành một lưới đao kín kẽ phong tỏa toàn bộ màn kiếm quang kia.
Nhìn trận giao chiến giữa không trung Thiên Vũ khẽ cười, đối với biểu hiện của Hoa Thanh hắn hết sức hài lòng, nàng ứng phó Lãnh Thiên Quân hẳn là không có vấn đề.
Thiên Vũ thu hồi ánh mắt nhìn qua Lục bào lão quỷ, rồi lại ngó tới Tập Nhân Kiệt, lên tiếng khiêu khích: "Hai vị ai lên trước, hay là cùng nhau tiến lên? Đồ vật đang ở trong tay ta đó nha!"
Tay phải hắn giơ lên yêu đao Tà Nguyệt nhẹ nhàng xuất hiện, thân đao lóe ra lưu quang tràn ngập đủ loại màu sắc, bất kỳ ai vừa nhìn thấy nó chắc chắn sẽ bị hấp dẫn ngay lập tức.
Ánh mắt lão quỷ lóe ra vẻ tham lam, thần thái Tập Nhân Kiệt lại tràn đầy sát khí và dâm ý (thằng này chắc đang nghĩ tiền dâm hậu sát a..aa? – Dg ^^”), ý đồ hai người không giống nhau, nhưng không có một ai vọng động, trong lòng đang âm thầm suy nghĩ bước kế tiếp.
Nữ nhân xinh đẹp đứng bên cạnh Tập Nhân Kiệt vẫn luôn quan sát Thiên Vũ, đáy mắt nàng ta ẩn tàng sự giận dữ, mặc dù nàng ta vẫn cố ý thu liễm, thế nhưng cũng tránh không thoát Ma Tâm Lan trong cơ thể Thiên Vũ cảm ứng dò xét.
Thiên Vũ đột nhiên nói: "Ngươi là nữ nhi Tiêu Thiên Bá ?"
Giọng nói khẳng định không hề có ý chất vấn, giống như một thanh lợi kiếm nháy mắt đột phá phòng tuyến trong lòng nữ nhân kia, trên mặt nàng liền hiện ra nét kinh sợ.
Thiên Vũ suy đoán hoàn toàn chính xác, cô nàng xinh đẹp này quả thật chính là nữ nhi Tiêu Thiên Bá, muội muội Tiêu Thư Ngọc, nàng tên là Tiêu Thư Tuệ.
Vì mong muốn báo thù, Tiêu Thư Tuệ không tiếc lấy thân dụ hổ, ra giá cao giao dịch với gã sát thủ đỉnh cấp Hồng Nguyệt Các - Tập Nhân Kiệt, song phương vì duyên cớ nào đó mà ăn nhịp với nhau, cho nên mới có màn truy sát lần này.
Chẳng qua có một điều khiến cho Tiêu Thư Tuệ chưa từng nghĩ đến, chính là dung mạo của nàng và thù hận trong lòng tiết lộ thân phận của mình quá nhanh, bị Thiên Vũ nói một câu đánh trúng chỗ yếu hại, vạch trần hết thảy mọi chuyện.
Âm Tiếu Thiên chần chờ một chút, trong lòng tràn đầy sự nghi ngờ. Dạo gần đây lời đồn đãi về Thiên Vũ hắn đã sớm nghe nói, mặc dù trong lòng không tin tưởng gì lắm nhưng cũng không dám tùy tiện hành động.
Cộng thêm hôm nay Thiên Vũ biểu hiện hết sức khác thường làm cho người ta khó mà đoán được, chuyện này khiến cho trong lòng Âm Tiếu Thiên trời sinh đa nghi có chỗ băn khoăn, chậm chạp không chịu tiếp cận.
Bên này Diệp Phi Hoa thấy Nguyên Hoành Vân mở miệng, sợ bị Âm Tiếu Thiên chiếm đoạt trước, lập tức gấp rút bay tới Thiên Vũ.
Âm Tiếu Thiên lưu ý cử động của Diệp Phi Hoa, lại suy nghĩ đến mệnh lệnh Nguyên Hoành Vân cũng động thân tiến tới gần, nhưng hắn cố ý rơi ở phía sau một bước, hiển nhiên trong lòng còn có lo lắng.
Thiên Vũ bình thản nhìn hai người tiếp cận, không chút hoang mang nói: "Ngày xưa ở trong phân đường vì một tấm Yêu Bài, hai người các ngươi không tiếc uy hiếp bức bách ta. Hôm nay gặp lại lần nữa là vì yêu đao Tà Nguyệt, xem ra quan hệ giữa chúng ta đúng là rất xấu nhỉ?"
Diệp Phi Hoa cười lạnh nói: "Chuyện cũ không cần nhiều lời, hôm nay chỉ cần ngươi giao ra yêu đao Tà Nguyệt, ta lập tức xoay người rời đi."
Thiên Vũ cười nói: "Ngươi nếu như dễ dàng rời đi như thế chẳng phải khiến cho rất nhiều người ở đây trắng tay quay về sao? Ta nghĩ rằng nhà ngươi vẫn nên quên ý định đó đi mới tốt, nơi này phong cảnh xinh đẹp lại có Âm Tiếu Thiên là người quen làm bạn, an nghỉ nơi đây đúng là không còn gì tốt hơn nữa."
Diệp Phi Hoa cười to nói: "Tự thân đã khó bảo toàn còn muốn giết ta, ngươi quả thực là mộng tưởng hão huyền."
Thiên Vũ vẫn bình thản cười cười như cũ, nhìn sang Âm Tiếu Thiên nói: "Tên họ Âm đúng là âm hiểm, ngươi nhìn xem gã Âm Tiếu Thiên biết điều cách xa ra một chút, bởi vì hắn hiểu rằng hễ tới gần đây là đại họa lâm đầu. Nhà ngươi lại ngu ngốc đâm đầu tới đây, thật là ngu xuẩn vô cùng mà."
Diệp Phi Hoa nghe thế liền giận dữ, Âm Tiếu Thiên cũng thẹn quá thành giận, lạnh lùng nói: "Thiên Vũ, ta sẽ làm cho ngươi hối hận không kịp."
Thiên Vũ khinh miệt nhổ ra một ngụm nước miếng, không thèm để ý nữa mà quay đầu nói với Hoa Thanh: "Khó mà gặp được hai tên ngu xuẩn cỡ này, ta để cho nàng tập luyện một chút vậy. Bọn họ có thù oán với ta, cứ cho cả đám an nghỉ nơi đây là thích hợp lắm rồi."
Hoa Thanh thanh nhã cười khẽ, nói: "Yên tâm, sau này bọn họ sẽ không có cơ hội gặp lại ngươi đâu!"
Thiên Vũ buông tay đứng ngạo nghễ ở đó, khuôn mặt đẹp chai vô đối vẫn giữ mãi nụ cười đơ đơ.
(Mịa, thằng này sắp đánh nhau to mà cứ hả họng cười hoài, ta cho nó cười đớ lưỡi lun – Dg)
Hoa Thanh nhìn sang Âm Tiếu Thiên và Diệp Phi Hoa, thần tình lạnh lẽo nói: "Ra tay đi, đây là một khắc cuối cùng trong đoạn nhân sinh của các ngươi, không cần phải giữ lại làm gì!"
Âm Tiếu Thiên cười tà nói: "Càng ngày càng có ý tứ, đi theo Thiên Vũ quả thực lãng phí, hay là ngươi theo đi thôi !"
Diệp Phi Hoa hừ lạnh nói: "Nhà ngươi chỉ có mỗi khúc côn như củ khoai lang, đi theo ngươi có làm gì có tiền đồ. Hay là biết điều một chút giơ tay đầu hàng, ta đây có thể tha cho ngươi một mạng."
Hoa Thanh ánh mắt lạnh lẽo quát lên: "Càn rỡ !"
Hai chữ ngắn gọn mang theo sát khí lạnh lẽo, theo đó một đạo đao mang phá không nháy mắt xuất hiện ở trước ngực Âm Tiếu Thiên.
Đột nhiên xuất hiện công kích khiến cho Âm Tiếu Thiên chấn động tâm thần, trong lúc gấp gáp vội vã vung ra một chưởng đúng lúc đánh trúng luồng đao mang kia, ai ngờ lại bị chấn văng ra ngoài.
Hoa Thanh lao tới tay phải tung ra một quyền, quyền kình đỏ ngầu ngưng tụ thành một đoàn hỏa diễm bắn thẳng đến khuôn mặt Âm Tiếu Thiên.
Nhìn Hoa Thanh xuất thủ, Nguyên Hoành Vân kinh nghi nói: "Cao thủ Võ tướng, điều này sao có thể?"
Đám người Tiêu Dao Vương - Đường Vân, Niếp Không môn chủ - Vạn Lý Phong, thánh nữ Vũ Bạch Toàn, Hồng Nguyệt Các - Tập Nhân Kiệt, Lục bào lão quỷ không khỏi kinh ngạc nhìn một màn này, thực lực Hoa Thanh khiến cho bọn họ không ngờ nổi.
Lúc trước, Hoa Thanh vẫn hay cùng Thiên Vũ tay trong tay, người giải quyết tình huống đều là Thiên Vũ cho nên tất cả mọi người luôn xem nhẹ nàng.
Hiện tại Hoa Thanh vừa ra tay những cao thủ ở nơi này lập tức nhìn thấu vấn đề, đối với thực lực chân chính của Hoa Thanh cảm thấy rất là kinh ngạc.
Cho tới nay Hoa Thanh luôn đứng bên người Thiên Vũ, mặc dù thực lực tăng lên nhanh chóng nhưng bị quang mang Thiên Vũ bao phủ.
Buổi sáng hôm qua Tiêu Dao Vương đối diện với Thiên Vũ, Hoa Thanh hãy còn là nhân vật cấp Võ sĩ, ai ngờ một ngày không thấy nàng đã tấn thăng lên thành Võ tướng, một bước lên trời.
Tốc độ thăng cấp như vậy có thể nói là kinh khủng, mặc dù Tiêu Dao Vương - Đường Vân không có đem cao thủ Võ tướng đặt vào trong mắt, nhưng đối với tốc độ tấn thăng như thế cũng cảm thấy kinh ngạc.
Đại đa số tình huống phát sinh ở trên người Thiên Vũ, vì thế tất cả mọi người đều dồn lực chú ý vào hắn. Bởi vì hắn có yêu đao Tà Nguyệt, lại biết bí pháp Huyết Tế Thương Khung, cộng thêm một loạt chuyện tình xảy ra hắn đã sớm trở thành danh nhân trấn Thiết Thạch.
Hoa Thanh mặc dù thực lực không tồi, nhưng so sánh với Thiên Vũ quả thực không bì kịp.
Đột nhiên mà một người bị quên lãng như vậy bộc phát ra chiến lực kinh người, lập tức khiến cho những người đang xem cuộc chiến cảm thấy khiếp sợ.
Âm Tiếu Thiên lui gấp về phía sau, hắn đã ý thức được có chỗ không đúng, đợi đến khi Hoa Thanh xuất hiện lần nữa, trong lòng hắn lại càng căng thẳng, theo bản năng giơ chưởng phản kích, vừa lúc chạm vào Liệt Hỏa Quyền của Hoa Thanh.
Quyền chưởng giao tiếp mạnh yếu liền hiện ra.
Âm Tiếu Thiên là đệ tử ngoại môn phân đường Thiết Thạch, mặc dù ở trong phân đường thì thực lực không kém, nhưng cao lắm cũng chính là nhân vật cấp Võ sĩ. Hiện tại đối chiến với Hoa Thanh quả thực như đưa dê vào miệng cọp, bị một quyền Hoa Thanh đánh bay ra ngoài, kinh mạch trong cơ thể đứt đoạn, máu tươi tuôn tràn.
Hoa Thanh đưa tay lên miệng khẽ liếm vài giọt máu tươi dính nơi tay, sau đó nhe răng cười nham nhở, tiếp tục xuất ra kỹ năng Liệt Nhạc Trảm phá không bay tới nhất cử chém Âm Tiếu Thiên thành từng mảnh nhỏ, Nguyên Hoành Vân nhìn thấy một màn kinh dị như vậy sợ hãi hô lên.
Một khắc kia, Nguyên Hoành Vân giận dữ thân thể chợt động, thế nhưng vì có Vũ Bạch Toàn áp bách cường đại làm cho hắn đành phải buông tay, trơ mắt nhìn Âm Tiếu Thiên chết ở trong tay Hoa Thanh.
Sắc mặt Diệp Phi Hoa đại biến, xoay người rời đi.
Ai ngờ một đạo chưởng ấn đỏ ngầu từ hư không xuất hiện ở trên đỉnh đầu của hắn.
Lục bào lão quỷ ánh mắt lạnh lẽo, quát lên: "Lớn mật."
Tay phải lão vung lên, một cỗ lực lượng vô hình ở giữa không trung hóa thành một bàn tay khổng lồ chộp tới chưởng ấn do Hoa Thanh phát ra.
Sóng mắt Thiên Vũ vừa chuyển, tay trái phất ra một cái một cỗ lực lượng lặng lẽ bắn ra, giữ chặt bàn tay khổng lồ đọng lại ở giữa không trung, không cho nó di động nữa.
Vì thế, một chưởng Hoa Thanh thành công vỗ lên trên người Diệp Phi Hoa, đánh hắn biến thành bánh thịt ngay tại chỗ, thân thể lún sâu vào trong đất bùn.
Lão quỷ áo lục thấy thế giận dữ, lạnh lùng nói: "Xú nha đầu, ta sẽ giết ngươi."
Hoa Thanh cười lạnh nói: "Chỉ sợ ngươi không có bổn sự đó mà thôi."
Thực lực tăng lên làm cho lòng tin Hoa Thanh cũng tăng theo, sau khi dễ dàng đánh chết hai gã đồng môn, thái độ Hoa Thanh cũng trở nên cương ngạnh hơn rất nhiều.
Thiên Vũ vẫn luôn quan sát bốn phía, thần thái hai mắt sáng tỏ, có vẻ bình tĩnh và thong dong nói không ra lời.
"Bảy tên chết hai, còn dư lại năm, vị nào tính toán tới trước đây?"
Tập Nhân Kiệt hờ hững bất động, Nguyên Hoành Vân bởi vì có Vũ Bạch Toàn trấn giữ cũng bứt ra không được.
Còn dư lại lão quỷ áo lục tức giận, Lãnh Thiên Quân âm trầm, không khí hiện tại trở nên u ám quỷ dị.
Thấy không có người mở miệng, Thiên Vũ cười tà nói: "Các ngươi đã không thích chủ động, vậy thì để ta tới lựa chọn. Trước hết giết Lãnh Thiên Quân, sau lại diệt Hồng Nguyệt Các, còn dư lại lão quỷ và lão ma, một tên cũng đừng mong sống rời khỏi đây."
Hoa Thanh lạnh nhạt nói: "Lãnh Thiên Quân giao cho ta, kiện vũ khí Long Tước Hoàn nghe nói là binh khí thành danh năm xưa của Long Tước chân nhân, ta muốn lấy nó để nghiên cứu."
Hoa Thanh nói xong dứt khoát bay tới trước mặt Lãnh Thiên Quân, phong thái bình tĩnh vô cùng.
Lãnh Thiên Quân giận dữ nói: "Nha đầu ngươi còn chưa đủ tư cách giết ta. Ngược lại ngươi đã tới nạp mạng, đúng lúc để ta bắt giữ ngươi ép Thiên Vũ giao ra yêu đao Tà Nguyệt và bí pháp Huyết Tế Thương Khung."
Hoa Thanh lãnh đạm nói: "Cơ hội như vậy cũng không nhiều, ngươi nên cẩn thận nắm chắc nó đó!"
Lời nói có mùi vị trêu chọc khiến cho trong lòng Lãnh Thiên Quân sinh ra giận dữ, trong mắt toát ra lửa giận, miệng gầm nhẹ một tiếng, phất tay đánh ra một quyền, quyền phong mạnh mẽ ngưng tụ thành một viên quang cầu đỏ sậm bay tới Hoa Thanh.
Một quyền này thanh thế cực lớn, uy lực kinh người, ít nhất cũng phải có lực lượng của Võ tướng trung cấp trở lên.
Hoa Thanh không có chút biểu tình tay phải khẽ phất, Dực Vũ Đao xuất hiện chém ra kỹ năng Liệt Nhạc Trảm, một đạo đao cương đỏ ngầu hoa lệ xuyên phá trường không đón đỡ quả đấm Lãnh Thiên Quân.
Đến lúc đó ánh sáng chợt lóe, quang cầu vỡ tan, khí lưu xung quanh khuếch trương sinh ra thanh âm chói tai, đạo đao cương kia thế không thay đổi tiếp tục tiến quân thần tốc.
Lãnh Thiên Quân khẽ nhíu mày, tay phải vung quyền hai lần, đánh tan đạo đao cương khi cách thân thể hắn vài thước, bản thân hắn bị đẩy lui ra sau mấy bước.
Một kích đắc thủ, Hoa Thanh tựa như mãnh hổ hạ sơn, dùng Dực Vũ Đao kết hợp Liệt Nhạc Trảm với Thiên Lang Trảm Pháp, mặc dù chiêu thức không tính là xảo diệu, thế nhưng đao cương uy mãnh có thừa. Mỗi một lần tấn công đều chấn cho Lãnh Thiên Quân không thể trụ nổi lui về phía sau, trên mặt hiện đầy vẻ kinh sợ.
Lãnh Thiên Quân bị chọc cho giận dữ, nhảy lên không quát to: "Không làm cho ngươi nhìn thấy sự lợi hại, ngươi còn tưởng rằng ta là cọp giấy mà."
Cánh tay phải hắn vừa chuyển một thanh trường kiếm đột nhiên xuất hiện, kiếm quang dày đặc như mưa sa bão táp bao phủ bốn phía Hoa Thanh.
Hoa Thanh trước tiên há mồm phun ra một bãi nước dãi bay lên nhằm giảm đi lực lượng và tinh thần đối phương. Sau đó Dực Vũ Đao trong tay tung bay, vô số đao mang gào thét hợp lại tạo thành một lưới đao kín kẽ phong tỏa toàn bộ màn kiếm quang kia.
Nhìn trận giao chiến giữa không trung Thiên Vũ khẽ cười, đối với biểu hiện của Hoa Thanh hắn hết sức hài lòng, nàng ứng phó Lãnh Thiên Quân hẳn là không có vấn đề.
Thiên Vũ thu hồi ánh mắt nhìn qua Lục bào lão quỷ, rồi lại ngó tới Tập Nhân Kiệt, lên tiếng khiêu khích: "Hai vị ai lên trước, hay là cùng nhau tiến lên? Đồ vật đang ở trong tay ta đó nha!"
Tay phải hắn giơ lên yêu đao Tà Nguyệt nhẹ nhàng xuất hiện, thân đao lóe ra lưu quang tràn ngập đủ loại màu sắc, bất kỳ ai vừa nhìn thấy nó chắc chắn sẽ bị hấp dẫn ngay lập tức.
Ánh mắt lão quỷ lóe ra vẻ tham lam, thần thái Tập Nhân Kiệt lại tràn đầy sát khí và dâm ý (thằng này chắc đang nghĩ tiền dâm hậu sát a..aa? – Dg ^^”), ý đồ hai người không giống nhau, nhưng không có một ai vọng động, trong lòng đang âm thầm suy nghĩ bước kế tiếp.
Nữ nhân xinh đẹp đứng bên cạnh Tập Nhân Kiệt vẫn luôn quan sát Thiên Vũ, đáy mắt nàng ta ẩn tàng sự giận dữ, mặc dù nàng ta vẫn cố ý thu liễm, thế nhưng cũng tránh không thoát Ma Tâm Lan trong cơ thể Thiên Vũ cảm ứng dò xét.
Thiên Vũ đột nhiên nói: "Ngươi là nữ nhi Tiêu Thiên Bá ?"
Giọng nói khẳng định không hề có ý chất vấn, giống như một thanh lợi kiếm nháy mắt đột phá phòng tuyến trong lòng nữ nhân kia, trên mặt nàng liền hiện ra nét kinh sợ.
Thiên Vũ suy đoán hoàn toàn chính xác, cô nàng xinh đẹp này quả thật chính là nữ nhi Tiêu Thiên Bá, muội muội Tiêu Thư Ngọc, nàng tên là Tiêu Thư Tuệ.
Vì mong muốn báo thù, Tiêu Thư Tuệ không tiếc lấy thân dụ hổ, ra giá cao giao dịch với gã sát thủ đỉnh cấp Hồng Nguyệt Các - Tập Nhân Kiệt, song phương vì duyên cớ nào đó mà ăn nhịp với nhau, cho nên mới có màn truy sát lần này.
Chẳng qua có một điều khiến cho Tiêu Thư Tuệ chưa từng nghĩ đến, chính là dung mạo của nàng và thù hận trong lòng tiết lộ thân phận của mình quá nhanh, bị Thiên Vũ nói một câu đánh trúng chỗ yếu hại, vạch trần hết thảy mọi chuyện.
/302
|