Lời này vừa nói ra, Thiên Vũ cùng với Trịnh Vân đều vô cùng chấn động, hai người liếc mắt nhìn nhau, đều có thể thấy được nơi đáy mắt của nhau lộ ra sự tang thương cùng chua xót.
Hiển nhiên, với kết quả như vậy, mặc dù nằm trong dự liệu nhưng mà đó lại là chuyện tình Thiên Vũ cùng Trịnh Vân không muốn nhìn thấy nhất.
Tiêu Hòa nghe thấy như vậy, cười nhạt một tiếng:
- Về chuyện này thì các ngươi cứ yên tâm đi, từ trước tới giờ Tiêu gia làm việc đều tuân theo phong thái hành hiệp trượng nghĩa, tuyệt sẽ không lạm sát một người tốt nào.
Cát Hồng Bân cùng với Lê Vân Quang than nhẹ một tiếng, mặc dù hai người không muốn nhìn thấy kết quả như vậy, nhưng Tần Lạc Xuyên là đại biểu cho Ngoại môn, quyết định của hắn không có bất kỳ ai ở đây có thể phản đối được cả.
Trịnh Vân có chút tức giận cười gằn nói:
- Các ngươi làm như thế mà cũng được cho là có phong thái hành hiệp trượng nghĩa hả? Quả thực là thiên hạ đệ nhất vô sỉ a.
Tiêu Thư Tài hừ nói:
- Trịnh Vân, yêu cầu ngươi chú ý cách dùng từ, nếu không đừng trách ta không khách khí.
Trịnh Vân hừ hừ:
- Các ngươi lần này tâm cao khí ngạo như thế, có từng đối với người nào khách khí chưa?
Tần Lạc Xuyên quát lên:
- Đủ rồi, chuyện này có liên hệ thật lớn, chỉ cần Tiêu gia có thể đồng ý bảo đảm sự an toàn của Thiên Vũ, chúng ta sẽ giao người cho các ngươi.
Tiêu Thư Tài nói:
- Cái này ngươi có thể yên tâm, Tiêu mỗ ta cho tới bây giờ lời nói nặng tựa ngàn cân, chưa từng thay đổi.
Tần Lạc Xuyên liếc mắt nhìn Tiêu Thư Tài một cái, lại nhìn qua mặt Thiên Vũ không có chút gì thay đổi, lời nói hơi có vẻ chần chừ, nói:
- Người ở tại chỗ này, các ngươi mang đi đi.
Tiêu Thư Tài nghe nói vậy cười một tiếng, đánh mắt cho Tiêu Hòa một cái, nhưng ngay sau đó liền đứng lên nói:
- Sự tình nếu đã được giải quyết ổn thỏa, chúng ta xin cáo từ trước. Lúc trước nếu như có chỗ nào đắc tội, kính xin các vị chớ để trong lòng.
Tiêu Hòa đi về phía Thiên Vũ, lại bị Trịnh Vân ngăn chặn.
Tiêu Hòa cười nhạo nói:
- Ngươi không thể cứu được hắn, tội gì phải làm mình mất mặt.
Trịnh Vần không nói lời nào, lẳng lặng đứng yên ở chỗ đó, trước sau không chịu né tránh.
Ánh mắt Thiên Vũ rất tập trung, trong lòng có chút sầu não, khẽ thở dài:
- Trịnh sư phụ, phần tâm ý của người như thế này là đủ rồi, không cần phải làm người khó xử nữa. Tương lai nếu có cơ hội, con nhất định sẽ cố gắng báo đáp người.
Trịnh Vân quay đầu lại nhìn Thiên Vũ, giọng nói có chút tự trách:
- Là ta lúc đầu đã hại con, lúc ấy nếu ta không phải vì con xuất đầu, con chẳng qua chỉ phải chịu một chút ủy khuất thôi, cũng không bị rơi vào kết quả như vậy.
Thiên Vũ lắc đầu cười, giọng nói lạnh nhạt:
- Không nên tự trách, đây là vận mệnh của con, con không trách người, ngược lại rất cảm kích.
Lúc này, Tiêu Hòa đã vòng qua Trịnh Vân, đi tới trước mặt Thiên Vũ, một bên đưa tay ra nắm lấy tay của Thiên Vũ, một bên cười âm hiểm nói:
- Đi thôi, nơi này không phải chỗ ngươi có thể lưu lại, ngươi mang đến cho bọn hắn không phải là vận may gì cả.
Tâm thần Thiên Vũ căng thẳng, theo bản năng muốn tránh né, nhưng suy nghĩ lại, chuyện cho tới lúc này cần gì phải bàn lại chi tiết nữa?
Đối với kết cục như vậy, Thiên Vũ ở trong đó đã sớm chuẩn bị tâm lý, hắn cũng không hận đám người Tần Lạc Xuyên, bởi vì thực tế đã như thế rồi, đổi lại là ai cũng sẽ không vì một kẻ không quen biết đi đắc tội với cường địch.
Than nhẹ một tiếng, hết thảy tâm tình của Thiên Vũ buông lỏng, thản nhiên đối mặt với sự thật trước mặt.
Thấy thế, nụ cười Tiêu Hòa càng sâu, tay phải đã nắm lấy cánh tay của Thiên Vũ, hết thảy dường như mọi chuyện đã được định trước.
Trịnh Vân nhìn chăm chú vào tay phải của Tiêu Hòa, trong lòng vô cùng kích động, mấy lần muốn xông lên phía trước, nhưng đến cuối cùng đành phải thở dài một hơi.
Giờ khắc này, Cát Hồng Bân cùng Lê Vân Quang, ánh mắt từng người đều lảng tránh đi, vẻ mặt Tần Lạc Xuyên đầy quái dị, còn bộ mặt Tiêu Thư Tài thì khẽ mỉm cười, Tô Tâm Nghiên kia thì cau mày, nhăn trán.
- Tiêu tổng quản, chậm đã!
Đột nhiên âm thanh từ trong miệng Tô Tâm Nghiên phát ra, phá vỡ bầu không khí nặng nề.
Tiêu Hòa nghe thấy vậy khẽ dừng lại, quay đầu nhìn Tô Tâm Nghiên, từ từ thu hồi tay phải, hỏi:
- Tô cô nương, muốn nói ra suy nghĩ của mình?
Tô Tâm Nghiên khẽ liếc nhìn mọi người một cái, đứng dậy đi tới bên cạnh Thiên Vũ, lạnh nhạt nói:
- Mới vừa rồi theo lời Tần Lạc Xuyên nói, đó là ý kiến đại biểu cho phân đường ngoại môn Thiết Thạch, ta không tiện nhiều lời. Nhưng cá nhân ta cảm thấy rằng, chuyện này nếu nói ra Thiên Vũ cũng không phạm sai lầm, hẳn không cần cùng các ngươi rời đi.
Tiêu Thư Tài nghe thấy vậy có chút sửng sốt, giọng nói mang đầy nghi ngờ: Truyện "Thiên Địa Quyết "
- Ngươi dự định nhúng tay vào việc này?
Tô Tâm Nghiên nói:
- Ta không có lòng dạ nào mà nhúng tay vào, chỉ là hi vọng Tiêu Gia có thể nhìn mặt mũi của phân đường Thiết Thạch một chút, chớ để làm tổn thương hòa khí chung.
Tiêu Thư Tài hừ lạnh nói:
- Nếu như ta đây không đồng ý thì sao?
Tô Tâm Nghiên trầm mặc một chút, nhẹ giọng nói:
- Nhị gia cần gì phải so đo cùng với một đệ tử mới nhập môn như vậy, các ngươi tìm tới hắn cũng không phải bởi vì Tiêu Nguyên Quân kia, dụng ý của mọi người ai chẳng thấu hiểu, sao không chừa lại chút tình cảm?
Tiêu Hòa hỏi:
- Lời nói này của Tô cô nương đây là đại biểu cho cá nhân, hay là đại biểu cho phân đường Thiết Thạch?
Tô Tâm Nghiên nói:
- Lời nói này là một ít cách nhìn của cá nhân ta, mong rằng nhị vị có thể suy tính lại một chút.
Tiêu Thu Tài hờ hững nói:
- Thật xin lỗi, trong chuyện này, Tiêu gia ta sẽ không nhượng bộ, hi vọng các ngươi cân nhắc được mất, chớ để tổn thương đến hòa khí chung.
Tô Tâm Nghiên trầm ngâm nói:
- Nhị gia thật sự không cấp cho ta mặt mũi ư?
Tiêu Thư Tài hừ hừ nói:
- Nói hơi khó nghe một chút, mặt mũi Tô cô nương vẫn còn hơi nhỏ một chút.
Lời nói này có chút cuồng vọng, khiến Tần Lạc Xuyên, Cát Hồng Bân, Lê Vân Quang sinh lòng hận ý, mỗi người đều hừ nhẹ một tiếng.
Thiên Vũ không hề nói lời nào, còn Trịnh Vân thì âm thầm kinh hỉ, mong mỏi Tiêu Thư Tài chọc giận Tô Tâm Nghiên, đến lúc đó cô nương này nhất định sẽ vì Thiên Vũ đứng ra nói chuyện, chuyện này có cơ hội chuyển biến rồi.
Nhìn Tiêu Thư Tài, trên khuôn mặt thanh tú Tô Tâm Nghiên không hề lộ một tia tức giận, lạnh nhạt nói: Truyện "Thiên Địa Quyết "
- Ở trong mắt Nhị gia, chút mặt mũi của ta đây quả thật không đủ lớn, chẳng qua là Nhị gia có nghĩ tới hay không, hôm nay vì sao ta lại xuất hiện ở chỗ này?
Tiêu Thư Tài không hề ngốc, lập tức có thể nhận ra được hàm ý trong lời nói của Tô Tâm Nghiên, lời nói đầy nghi ngờ:
- Ngươi có lý do đặc biệt mới đến?
Tô Tâm Nghiên cười cười, cất lời nói chậm rãi, không chút vội vã:
- Nhị gia đoán không sai, ta đặc biệt vì Thiên Vũ mà đến.
Sắc mặt Tiêu Hòa biến đổi, hỏi:
- Đây là ý tứ của phân đường Thiết Thạch hay là ý tứ của cá nhân ngươi.
Tô Tâm Nghiên hỏi ngược lại:
- Thế Tiêu tổng quản cảm thấy thế nào?
Tiêu Thư Tài hừ nói:
- Không cần quanh co, có gì muốn nói cứ nói thẳng ra đi.
Tô Tâm Nghiên nói:
- Vẫn câu nói kia, hi vọng Tiêu gia mở cho một con đường, chuyện lớn hóa nhỏ. Truyện "Thiên Địa Quyết "
Tiêu Thư Tài cười gằn giọng:
- Nếu như ta không đáp ứng thì sao?
Tô Tâm Nghiên chần chờ nói:
- Quả thật làm cho ta khó xử, cần gì phải như thế chứ?
Tiêu Hòa nói:
- Nếu như khó xử, tại sao ngươi không giao ra Thiên Vũ vậy hết thảy mọi chuyện đều được giải quyết.
Tô Tâm Nghiên khẽ liếc nhìn Thiên Vũ một cái, vẻ mặt có chút phức tạp, khẽ thở dài:
- Hôm nay, sợ rằng làm cho nhị vị thất vọng rồi, Thiên Vũ hẳn sẽ không theo các ngươi trở về được.
Tiêu Thư Tài cả giận nói:
- Lời này của ngươi là thật sao, đã suy nghĩ kỹ càng đến hậu quả chưa?
Đôi mi thanh tú của Tô Tâm Nghiên khẽ nhếch, lạnh nhạt nói:
- Hôm nay ta tới đây, ý tứ kỳ thật rất rõ ràng, ở trên có người không hi vọng các ngươi tìm Thiên Vũ gây phiền toái nữa, Nhị gia chẳng lẽ ngay cả điểm này cũng không nhìn ra được sao?
Tiêu Thư Tài cười nói:
- Tại nơi Thiết Thạch trấn này, ngươi thực cho rằng Tiêu gia ta sẽ sợ phân đường Thiết Thạch của ngươi sao?
Sắc mặt Tô Tâm Nghiên khẽ biến thành băng lãnh, hừ nói:
- Nhị đương gia nói chuyện tốt nhất nên chú ý một chút, ta đối với ngươi vẫn vô cùng khách khí, đó là ta đã để ý tới quan hệ giữa Thiện Vũ Minh và Tiêu gia các người. Nói thật, đối với Thiện Vũ Minh mà nói, Tiêu gia các ngươi không là gì cả, ngươi cũng không cần phải kiêu ngạo quá như vậy. Trước mắt, Tiêu Quang Ảnh ở trong nội môn có biểu hiện không kém, có cơ hội đạt được tư cách đề cử thành đệ tử chân chính, các ngươi tốt nhất nên suy nghĩ nhiều cho hắn một chút.
Hiển nhiên, với kết quả như vậy, mặc dù nằm trong dự liệu nhưng mà đó lại là chuyện tình Thiên Vũ cùng Trịnh Vân không muốn nhìn thấy nhất.
Tiêu Hòa nghe thấy như vậy, cười nhạt một tiếng:
- Về chuyện này thì các ngươi cứ yên tâm đi, từ trước tới giờ Tiêu gia làm việc đều tuân theo phong thái hành hiệp trượng nghĩa, tuyệt sẽ không lạm sát một người tốt nào.
Cát Hồng Bân cùng với Lê Vân Quang than nhẹ một tiếng, mặc dù hai người không muốn nhìn thấy kết quả như vậy, nhưng Tần Lạc Xuyên là đại biểu cho Ngoại môn, quyết định của hắn không có bất kỳ ai ở đây có thể phản đối được cả.
Trịnh Vân có chút tức giận cười gằn nói:
- Các ngươi làm như thế mà cũng được cho là có phong thái hành hiệp trượng nghĩa hả? Quả thực là thiên hạ đệ nhất vô sỉ a.
Tiêu Thư Tài hừ nói:
- Trịnh Vân, yêu cầu ngươi chú ý cách dùng từ, nếu không đừng trách ta không khách khí.
Trịnh Vân hừ hừ:
- Các ngươi lần này tâm cao khí ngạo như thế, có từng đối với người nào khách khí chưa?
Tần Lạc Xuyên quát lên:
- Đủ rồi, chuyện này có liên hệ thật lớn, chỉ cần Tiêu gia có thể đồng ý bảo đảm sự an toàn của Thiên Vũ, chúng ta sẽ giao người cho các ngươi.
Tiêu Thư Tài nói:
- Cái này ngươi có thể yên tâm, Tiêu mỗ ta cho tới bây giờ lời nói nặng tựa ngàn cân, chưa từng thay đổi.
Tần Lạc Xuyên liếc mắt nhìn Tiêu Thư Tài một cái, lại nhìn qua mặt Thiên Vũ không có chút gì thay đổi, lời nói hơi có vẻ chần chừ, nói:
- Người ở tại chỗ này, các ngươi mang đi đi.
Tiêu Thư Tài nghe nói vậy cười một tiếng, đánh mắt cho Tiêu Hòa một cái, nhưng ngay sau đó liền đứng lên nói:
- Sự tình nếu đã được giải quyết ổn thỏa, chúng ta xin cáo từ trước. Lúc trước nếu như có chỗ nào đắc tội, kính xin các vị chớ để trong lòng.
Tiêu Hòa đi về phía Thiên Vũ, lại bị Trịnh Vân ngăn chặn.
Tiêu Hòa cười nhạo nói:
- Ngươi không thể cứu được hắn, tội gì phải làm mình mất mặt.
Trịnh Vần không nói lời nào, lẳng lặng đứng yên ở chỗ đó, trước sau không chịu né tránh.
Ánh mắt Thiên Vũ rất tập trung, trong lòng có chút sầu não, khẽ thở dài:
- Trịnh sư phụ, phần tâm ý của người như thế này là đủ rồi, không cần phải làm người khó xử nữa. Tương lai nếu có cơ hội, con nhất định sẽ cố gắng báo đáp người.
Trịnh Vân quay đầu lại nhìn Thiên Vũ, giọng nói có chút tự trách:
- Là ta lúc đầu đã hại con, lúc ấy nếu ta không phải vì con xuất đầu, con chẳng qua chỉ phải chịu một chút ủy khuất thôi, cũng không bị rơi vào kết quả như vậy.
Thiên Vũ lắc đầu cười, giọng nói lạnh nhạt:
- Không nên tự trách, đây là vận mệnh của con, con không trách người, ngược lại rất cảm kích.
Lúc này, Tiêu Hòa đã vòng qua Trịnh Vân, đi tới trước mặt Thiên Vũ, một bên đưa tay ra nắm lấy tay của Thiên Vũ, một bên cười âm hiểm nói:
- Đi thôi, nơi này không phải chỗ ngươi có thể lưu lại, ngươi mang đến cho bọn hắn không phải là vận may gì cả.
Tâm thần Thiên Vũ căng thẳng, theo bản năng muốn tránh né, nhưng suy nghĩ lại, chuyện cho tới lúc này cần gì phải bàn lại chi tiết nữa?
Đối với kết cục như vậy, Thiên Vũ ở trong đó đã sớm chuẩn bị tâm lý, hắn cũng không hận đám người Tần Lạc Xuyên, bởi vì thực tế đã như thế rồi, đổi lại là ai cũng sẽ không vì một kẻ không quen biết đi đắc tội với cường địch.
Than nhẹ một tiếng, hết thảy tâm tình của Thiên Vũ buông lỏng, thản nhiên đối mặt với sự thật trước mặt.
Thấy thế, nụ cười Tiêu Hòa càng sâu, tay phải đã nắm lấy cánh tay của Thiên Vũ, hết thảy dường như mọi chuyện đã được định trước.
Trịnh Vân nhìn chăm chú vào tay phải của Tiêu Hòa, trong lòng vô cùng kích động, mấy lần muốn xông lên phía trước, nhưng đến cuối cùng đành phải thở dài một hơi.
Giờ khắc này, Cát Hồng Bân cùng Lê Vân Quang, ánh mắt từng người đều lảng tránh đi, vẻ mặt Tần Lạc Xuyên đầy quái dị, còn bộ mặt Tiêu Thư Tài thì khẽ mỉm cười, Tô Tâm Nghiên kia thì cau mày, nhăn trán.
- Tiêu tổng quản, chậm đã!
Đột nhiên âm thanh từ trong miệng Tô Tâm Nghiên phát ra, phá vỡ bầu không khí nặng nề.
Tiêu Hòa nghe thấy vậy khẽ dừng lại, quay đầu nhìn Tô Tâm Nghiên, từ từ thu hồi tay phải, hỏi:
- Tô cô nương, muốn nói ra suy nghĩ của mình?
Tô Tâm Nghiên khẽ liếc nhìn mọi người một cái, đứng dậy đi tới bên cạnh Thiên Vũ, lạnh nhạt nói:
- Mới vừa rồi theo lời Tần Lạc Xuyên nói, đó là ý kiến đại biểu cho phân đường ngoại môn Thiết Thạch, ta không tiện nhiều lời. Nhưng cá nhân ta cảm thấy rằng, chuyện này nếu nói ra Thiên Vũ cũng không phạm sai lầm, hẳn không cần cùng các ngươi rời đi.
Tiêu Thư Tài nghe thấy vậy có chút sửng sốt, giọng nói mang đầy nghi ngờ: Truyện "Thiên Địa Quyết "
- Ngươi dự định nhúng tay vào việc này?
Tô Tâm Nghiên nói:
- Ta không có lòng dạ nào mà nhúng tay vào, chỉ là hi vọng Tiêu Gia có thể nhìn mặt mũi của phân đường Thiết Thạch một chút, chớ để làm tổn thương hòa khí chung.
Tiêu Thư Tài hừ lạnh nói:
- Nếu như ta đây không đồng ý thì sao?
Tô Tâm Nghiên trầm mặc một chút, nhẹ giọng nói:
- Nhị gia cần gì phải so đo cùng với một đệ tử mới nhập môn như vậy, các ngươi tìm tới hắn cũng không phải bởi vì Tiêu Nguyên Quân kia, dụng ý của mọi người ai chẳng thấu hiểu, sao không chừa lại chút tình cảm?
Tiêu Hòa hỏi:
- Lời nói này của Tô cô nương đây là đại biểu cho cá nhân, hay là đại biểu cho phân đường Thiết Thạch?
Tô Tâm Nghiên nói:
- Lời nói này là một ít cách nhìn của cá nhân ta, mong rằng nhị vị có thể suy tính lại một chút.
Tiêu Thu Tài hờ hững nói:
- Thật xin lỗi, trong chuyện này, Tiêu gia ta sẽ không nhượng bộ, hi vọng các ngươi cân nhắc được mất, chớ để tổn thương đến hòa khí chung.
Tô Tâm Nghiên trầm ngâm nói:
- Nhị gia thật sự không cấp cho ta mặt mũi ư?
Tiêu Thư Tài hừ hừ nói:
- Nói hơi khó nghe một chút, mặt mũi Tô cô nương vẫn còn hơi nhỏ một chút.
Lời nói này có chút cuồng vọng, khiến Tần Lạc Xuyên, Cát Hồng Bân, Lê Vân Quang sinh lòng hận ý, mỗi người đều hừ nhẹ một tiếng.
Thiên Vũ không hề nói lời nào, còn Trịnh Vân thì âm thầm kinh hỉ, mong mỏi Tiêu Thư Tài chọc giận Tô Tâm Nghiên, đến lúc đó cô nương này nhất định sẽ vì Thiên Vũ đứng ra nói chuyện, chuyện này có cơ hội chuyển biến rồi.
Nhìn Tiêu Thư Tài, trên khuôn mặt thanh tú Tô Tâm Nghiên không hề lộ một tia tức giận, lạnh nhạt nói: Truyện "Thiên Địa Quyết "
- Ở trong mắt Nhị gia, chút mặt mũi của ta đây quả thật không đủ lớn, chẳng qua là Nhị gia có nghĩ tới hay không, hôm nay vì sao ta lại xuất hiện ở chỗ này?
Tiêu Thư Tài không hề ngốc, lập tức có thể nhận ra được hàm ý trong lời nói của Tô Tâm Nghiên, lời nói đầy nghi ngờ:
- Ngươi có lý do đặc biệt mới đến?
Tô Tâm Nghiên cười cười, cất lời nói chậm rãi, không chút vội vã:
- Nhị gia đoán không sai, ta đặc biệt vì Thiên Vũ mà đến.
Sắc mặt Tiêu Hòa biến đổi, hỏi:
- Đây là ý tứ của phân đường Thiết Thạch hay là ý tứ của cá nhân ngươi.
Tô Tâm Nghiên hỏi ngược lại:
- Thế Tiêu tổng quản cảm thấy thế nào?
Tiêu Thư Tài hừ nói:
- Không cần quanh co, có gì muốn nói cứ nói thẳng ra đi.
Tô Tâm Nghiên nói:
- Vẫn câu nói kia, hi vọng Tiêu gia mở cho một con đường, chuyện lớn hóa nhỏ. Truyện "Thiên Địa Quyết "
Tiêu Thư Tài cười gằn giọng:
- Nếu như ta không đáp ứng thì sao?
Tô Tâm Nghiên chần chờ nói:
- Quả thật làm cho ta khó xử, cần gì phải như thế chứ?
Tiêu Hòa nói:
- Nếu như khó xử, tại sao ngươi không giao ra Thiên Vũ vậy hết thảy mọi chuyện đều được giải quyết.
Tô Tâm Nghiên khẽ liếc nhìn Thiên Vũ một cái, vẻ mặt có chút phức tạp, khẽ thở dài:
- Hôm nay, sợ rằng làm cho nhị vị thất vọng rồi, Thiên Vũ hẳn sẽ không theo các ngươi trở về được.
Tiêu Thư Tài cả giận nói:
- Lời này của ngươi là thật sao, đã suy nghĩ kỹ càng đến hậu quả chưa?
Đôi mi thanh tú của Tô Tâm Nghiên khẽ nhếch, lạnh nhạt nói:
- Hôm nay ta tới đây, ý tứ kỳ thật rất rõ ràng, ở trên có người không hi vọng các ngươi tìm Thiên Vũ gây phiền toái nữa, Nhị gia chẳng lẽ ngay cả điểm này cũng không nhìn ra được sao?
Tiêu Thư Tài cười nói:
- Tại nơi Thiết Thạch trấn này, ngươi thực cho rằng Tiêu gia ta sẽ sợ phân đường Thiết Thạch của ngươi sao?
Sắc mặt Tô Tâm Nghiên khẽ biến thành băng lãnh, hừ nói:
- Nhị đương gia nói chuyện tốt nhất nên chú ý một chút, ta đối với ngươi vẫn vô cùng khách khí, đó là ta đã để ý tới quan hệ giữa Thiện Vũ Minh và Tiêu gia các người. Nói thật, đối với Thiện Vũ Minh mà nói, Tiêu gia các ngươi không là gì cả, ngươi cũng không cần phải kiêu ngạo quá như vậy. Trước mắt, Tiêu Quang Ảnh ở trong nội môn có biểu hiện không kém, có cơ hội đạt được tư cách đề cử thành đệ tử chân chính, các ngươi tốt nhất nên suy nghĩ nhiều cho hắn một chút.
/302
|