Tiêu Thư Tài cười gằn giọng:
- Uy hiếp ta, ngươi nghĩ rằng ta sẽ sợ sao?
Tô Tâm Nghiên hừ nói:
- Ta đây không phải là uy hiếp ngươi, ta chỉ muốn cho ngươi biết một ít sự tình mà thôi. Mỗi tiếng nói cử động của các ngươi, đều trực tiếp ảnh hưởng đến tiền đồ của Tiêu Quang Ảnh. Nói khó nghe một chút, hôm nay sau khi ta trở về, địa vị của Tiêu Quang Ảnh ở phân đường Thiết Thạch trong chốt lát rơi xuống ngàn trượng, vĩnh viễn mất đi cơ hội tấn chức.
Tiêu Thư Tài quát lên:
- Ngươi dám!
Tô Tâm Nghiên cười lạnh nói:
- Đối với Tiêu gia các ngươi mà nói, ta sao lại không dám chứ? Ta không ngại nói cho ngươi biết, bắt đầu từ hôm nay trở đi, kinh tế của Tiêu gia các ngươi ở trấn Thiết Thạch, có hai phần ba trong số đó sẽ bị chặt đứt, từ nay về sau sẽ ngày càng tiêu điều.
Tiêu Thư Tài nghe vậy chấn động, quát lên:
- Ngươi cho rằng ta sẽ tin lời nói của ngươi sao?
Tô Tâm Nghiên cười lạnh nói:
- Ngươi tin hay không không quan trọng, ngươi cứ chuẩn bị chờ khi trở về bị Tiêu Thư Ngọc trách mắng đi. Thời gian không còn sớm, mời nhị vị trở về đi.
Tiêu Thư Tài tức giận quát lớn:
- Tô Tâm Nghiên, ngươi khinh người quá đáng, hôm nay ta phải giáo huấn ngươi.
Tô Tâm Nghiên lạnh lùng nói:
- Tiêu Thư Tài, ngươi dám động thủ sao, ta hôm nay sẽ cho hai người các ngươi phơi thây ở nơi dây, ngươi có muốn thử một chút hay không?
Tiêu Hòa thấy tình thế không ổn, vội vàng kéo Tiêu Thư Tài lại, thấp giọng khuyên nhủ:
- Nhi gia chớ có kích động, đợi ta cùng nàng nói vài lời.
Tiêu Thư Tài tức giận hừ một tiếng, quay mặt đi chỗ khác.
Tiêu Hòa sau khi trấn an Tiêu Thư Tài bình tĩnh lại, quay đầu nhìn Tô Tâm Nghiên, hỏi:
- Tiêu gia cùng với Thiện Vũ Minh có quan hệ thân mật, vì một mình Thiên Vũ liệu có đáng giá phải náo động thành thế này không?
Tô Tâm Nghiên hờ hững nói:
- Ta đã cho các ngươi cơ hội, đây là do chính các ngươi lựa chọn không cần.
Tiêu Hòa nghi ngờ nói:
- Thiên Vũ không quyền không thế, thực lực lại thấp, phân đường Thiết Thạch tại sao lại che chở hắn như vậy?
Tô Tâm Nghiên nói:
- Nếu như không muốn hối hận sau này, các ngươi tốt nhất nên quên chuyện này đi, cho hết thảy mọi việc hôm nay chưa hề phát sinh, đây là lời khuyên cuối cùng của ta dành cho các ngươi.
Tiêu Hòa cau mày nói:
- Lời này của ngươi, làm sao ta có thể trở về báo cáo lại đây?
Tô Tâm Nghiên mỉm cười:
- Thiện Vũ Minh lấy hiệp nghĩa làm đầu, nói chuyện kể việc không kể người, mời trở về đi.
Tiêu Hòa hừ hừ :
- Chỉ sợ không phải là nguyên nhân này?
Tô Tâm Nghiên cười lạnh nói:
- Ta có thể cho ngươi câu trả lời thuyết phục, chính xác là như vậy. Tần Lạc Xuyên, tiễn khách.
Tô Tâm Nghiên cố chấp như thế làm mọi người vô cùng kinh ngạc, mặc dù Tần Lạc Xuyên không giải thích được, nhưng cũng không tiện làm trái, đứng dậy chuẩn bị đưa tiễn Tiêu Thư Tài cùng với Tiêu Hòa.
Ánh mắt căm tức nhìn Tô Tâm Nghiên, vẻ mặt Tiêu Thư Tài không phục nói:
- Họ Tô kia, ta sẽ không dễ dàng quên chuyện này, chúng ta cùng chờ xem.
Tô Tâm Nghiên hừ nói:
- Tới Thiện Vũ Minh giương oai, ngươi sẽ phải hối hận.
Tiêu Hòa trừng mắt nhìn Thiên Vũ một cái, ngay sau đó kéo Tiêu Thư Tài rời đi.
Chuyện tình hôm này quá mức cổ quái, trước sau xuất hiện hai loại kết quả hoàn toàn bất đồng, làm cho hai người Tiêu Gia từ trên không trung rơi xuống mạnh mẽ, tâm tình kia tự nhiên có thể tưởng tượng được.
Tống hai người Tiêu Gia đi, Tô Tâm Nghiên nhìn về phía Thiên Vũ mỉm cười thân thiết, an ủi:
- Không nên suy nghĩ lung tung, về sau ở chỗ này cố gắng tu luyện, tranh thủ sớm ngày trở thành đệ tử nội môn.
Thiên Vũ cảm tạ nói:
- Cảm tạ ngài, chỉ là ta có chút không rõ, tại sao ngươi lại không tiếc gì đắc tội với Tiêu gia mà giúp ta?
Nét mặt Tô Tâm Nghiên phức tạp, cười một tiếng, ngâm khẽ:
- Giúp ngươi là ý của người khác, về sau ngươi sẽ biết rõ. Hai ngày này ngươi nhớ phải cẩn thận một chút, hạn chế rời khỏi phân đường Thiết Thạch. Chờ mấy ngày nữa, ta để cho bọn họ an bài ngươi làm một vài nhiệm vụ, thay đổi lại hoàn cảnh tu luyện.
Thiên Vũ kinh biến nói:
- Là người khác? Người nào vậy?
Tô Tâm Nghiên cười nói:
- Cái này ta không thể nói, chính người từ từ mà đoán đi. Tốt rồi, ngươi cùng với Trịnh sư phụ đi xuống trước đi, ta có việc muốn thương lượng cùng với hai vị chủ sự.
Nghe vậy, Thiên Vũ cũng không miễn cưỡng, cùng với Trịnh Vân rời khỏi Tân Nhân Đường.
Dõi mắt nhìn theo Thiên Vũ đã đi xa, Tô Tâm Nghiên nhìn Cát Hồng Bân cùng Lê Vân Quang nói:
- Chuyện hôm nay, hai người các ngươi chớ hỏi nhiều, sau này cần lưu ý nhiều hơn biến hóa của Thiên Vũ, cẩn thận chú ý đến an toàn của hắn. Mấy ngày nữa, đệ tử ngoại môn sẽ có được một cơ hội đi ra ngoài lịch lãm, ta sẽ an bài Thiên Vũ tham gia, các ngươi cứ coi như không biết là được.
Các Hồng Bân cười nói: Truyện "Thiên Địa Quyết "
- Tô cô nương yên tâm, chúng ta hết thảy nghe theo an bài của cô.
Tô Tâm Nghiên cười nhạt một tiếng, quay đầu nhìn thoáng qua Tần Lạc Xuyên vừa trở lại, hỏi:
- Tâm tình bọn họ có phải rất kích động không?
Tần Lạc Xuyên cười khổ nói:
- Đâu chỉ kích động, quả thực cũng sắp nổi điên luôn rồi, ta xem mấy ngày sắp tới, chúng ta đừng mong được an bình.
Tô Tâm Nguyên cười nói:
- Đừng lo lắng, mấy ngày tới, bọn họ ốc còn không mang nổi mình ốc, sẽ không có khả năng gây phiền toái cho chúng ta đâu. Đi thôi, chúng ta trở về phục mệnh, đến lúc đó, ngươi hãy nói đây là ý tứ của bên trên, còn lại ta sẽ an bài ổn thỏa.
Tần Lạc Xuyên khẽ vuốt cằm, lúc này liền cùng Tô Tâm Nghiên rời đi.
Lê Vân Quang cảm khái nói:
- Không hổ là ảnh hưởng của bề trên, khí thế hoàn toàn không giống mà.
Cát Hồng Bân hừ nói:
- Tiêu Thư Tài lên mặt bắt nạt người, không áp chế khí thế kiêu ngạo của hắn, để như thế quả thực không ổn? Nhưng thật ra chỉ sợ Tiêu Quang Ảnh kia sẽ gặp xui xẻo rồi.
Lê Vân Quang cười khổ nói:
- Lời nói tuy là như thế, nếu như là Tiêu Thư Ngọc tự mình chạy tới nói chuyện, chúng ta phải làm thế nào cho đúng?
Cát Hồng Bân chần chờ nói:
- Đến lúc đó thì nói sau, không được đổ hết tất cả lên người Tô cô nương.
Lê Vân Quang nói:
- Chỉ sợ rằng có thể làm như vậy mà thôi.
Ra khỏi Tân Nhân Đường, Trịnh Vân kéo tay Thiên Vũ hỏi:
- Ngươi có biết nhân vật bí ẩn kia có bối cảnh như thế nào không?
Vẻ mặt Thiên Vũ đầy nghi hoặc, lắc đầu nói:
- Không có. Ta nếu như nhận thức được nhân vật như vậy, cũng sẽ không bị người khác khi dễ.
Trịnh Vân suy nghĩ lại thấy cũng đúng, nhưng mà chuyện này nói rõ ra có người âm thâm trợ giúp, chẳng qua người kia là ai cơ chứ?
Đi tới quảng trường, Thiên Vũ nhìn hoàn cảnh quen thuộc, tâm tình hết sức phức tạp.
Lúc trước, tâm thần Thiên Vũ không yên, cảm thấy lần này quả thực đã dữ nhiều lành ít.
Ai ngờ tình huống chuyển biến đột ngột, Tô Tâm Nghiên ra mặt hóa giải nguy cơ cho Thiên Vũ, giúp cho hắn tạm thời có thể thoát khỏi khốn cảnh, cuộc sống hiện tại đã khôi phục lại bình thường. Truyện "Thiên Địa Quyết "
Than nhẹ một tiếng, Thiên Vũ cảm thấy được vận khí của mình thực sự là cực kỳ cổ quái, lúc tốt lúc xấu chênh lệch đến vô chừng, không thể nào nắm bắt được, giống như có một người bí ẩn nào đó đang khống chế vậy.
Trịnh Vân hiểu được tâm tình của Thiên Vũ, an ủi:
- Chớ suy nghĩ quá nhiều, hiện tại trọng yếu với ngươi chính là nắm chắc thời gian đem thực lực của mình tăng lên, sớm ngày có được năng lực tự bảo vệ mình.
Nghe vậy, Thiên Vũ bừng tỉnh, vuốt cằm nói:
- Trịnh sư phụ nói lời này cực kì chính xác, chúng ta tiếp tục luyện tập Cự Linh Chưởng Pháp đi.
Trịnh Vân gật đầu cười một tiếng, bắt đầu chuyên tâm truyền thụ chưởng pháp cho Thiên Vũ.
Ở phụ cận, vô số đệ tử thấy Thiên Vũ trở về, trong lòng đều cảm thấy vô cùng kinh ngạc, mọi người xì xào nghị luận, suy đoán ảo diệu bên trong.
Thấy thế, Thiên Vũ hờ hững cười một tiếng, chuyên tâm học tập Cự Linh Chưởng Pháp, vẻn vẹn dùng hơn một canh giờ, đã học được bốn chiêu.
Trịnh Vân nhìn qua sắc trời một chút, cảm giác thời gian vẫn còn sớm, cười nói:
- Hiện tại ngươi khởi phát càng lúc càng thuận tay rồi, hôm nay ta truyền cho ngươi thêm mấy chiêu, hi vọng ngươi sớm ngày học được bộ Cự Linh Chưởng Pháp này, như vậy đối với thực lực của ngươi giúp tăng lên rất nhiều.
Thiên Vũ cảm kích nói:
- Cảm ơn Trịnh sư phụ, chúng ta bắt đầu đi.
Không nói lời thừa, Thiên Vũ ghi nhớ phần ân tình này trong lòng, hắn muốn dùng hành động để thể hiện sự tri ân của mình.
Tâm tình Trịnh Vân thoải mái, Thiên Vũ có bề trên của phân đường Thiết Thạch bảo hộ, chỉ cần không cần ly khai phân đường Thiết Thạch, Tiêu Gia tựu không thể làm gì được hắn cả
- Uy hiếp ta, ngươi nghĩ rằng ta sẽ sợ sao?
Tô Tâm Nghiên hừ nói:
- Ta đây không phải là uy hiếp ngươi, ta chỉ muốn cho ngươi biết một ít sự tình mà thôi. Mỗi tiếng nói cử động của các ngươi, đều trực tiếp ảnh hưởng đến tiền đồ của Tiêu Quang Ảnh. Nói khó nghe một chút, hôm nay sau khi ta trở về, địa vị của Tiêu Quang Ảnh ở phân đường Thiết Thạch trong chốt lát rơi xuống ngàn trượng, vĩnh viễn mất đi cơ hội tấn chức.
Tiêu Thư Tài quát lên:
- Ngươi dám!
Tô Tâm Nghiên cười lạnh nói:
- Đối với Tiêu gia các ngươi mà nói, ta sao lại không dám chứ? Ta không ngại nói cho ngươi biết, bắt đầu từ hôm nay trở đi, kinh tế của Tiêu gia các ngươi ở trấn Thiết Thạch, có hai phần ba trong số đó sẽ bị chặt đứt, từ nay về sau sẽ ngày càng tiêu điều.
Tiêu Thư Tài nghe vậy chấn động, quát lên:
- Ngươi cho rằng ta sẽ tin lời nói của ngươi sao?
Tô Tâm Nghiên cười lạnh nói:
- Ngươi tin hay không không quan trọng, ngươi cứ chuẩn bị chờ khi trở về bị Tiêu Thư Ngọc trách mắng đi. Thời gian không còn sớm, mời nhị vị trở về đi.
Tiêu Thư Tài tức giận quát lớn:
- Tô Tâm Nghiên, ngươi khinh người quá đáng, hôm nay ta phải giáo huấn ngươi.
Tô Tâm Nghiên lạnh lùng nói:
- Tiêu Thư Tài, ngươi dám động thủ sao, ta hôm nay sẽ cho hai người các ngươi phơi thây ở nơi dây, ngươi có muốn thử một chút hay không?
Tiêu Hòa thấy tình thế không ổn, vội vàng kéo Tiêu Thư Tài lại, thấp giọng khuyên nhủ:
- Nhi gia chớ có kích động, đợi ta cùng nàng nói vài lời.
Tiêu Thư Tài tức giận hừ một tiếng, quay mặt đi chỗ khác.
Tiêu Hòa sau khi trấn an Tiêu Thư Tài bình tĩnh lại, quay đầu nhìn Tô Tâm Nghiên, hỏi:
- Tiêu gia cùng với Thiện Vũ Minh có quan hệ thân mật, vì một mình Thiên Vũ liệu có đáng giá phải náo động thành thế này không?
Tô Tâm Nghiên hờ hững nói:
- Ta đã cho các ngươi cơ hội, đây là do chính các ngươi lựa chọn không cần.
Tiêu Hòa nghi ngờ nói:
- Thiên Vũ không quyền không thế, thực lực lại thấp, phân đường Thiết Thạch tại sao lại che chở hắn như vậy?
Tô Tâm Nghiên nói:
- Nếu như không muốn hối hận sau này, các ngươi tốt nhất nên quên chuyện này đi, cho hết thảy mọi việc hôm nay chưa hề phát sinh, đây là lời khuyên cuối cùng của ta dành cho các ngươi.
Tiêu Hòa cau mày nói:
- Lời này của ngươi, làm sao ta có thể trở về báo cáo lại đây?
Tô Tâm Nghiên mỉm cười:
- Thiện Vũ Minh lấy hiệp nghĩa làm đầu, nói chuyện kể việc không kể người, mời trở về đi.
Tiêu Hòa hừ hừ :
- Chỉ sợ không phải là nguyên nhân này?
Tô Tâm Nghiên cười lạnh nói:
- Ta có thể cho ngươi câu trả lời thuyết phục, chính xác là như vậy. Tần Lạc Xuyên, tiễn khách.
Tô Tâm Nghiên cố chấp như thế làm mọi người vô cùng kinh ngạc, mặc dù Tần Lạc Xuyên không giải thích được, nhưng cũng không tiện làm trái, đứng dậy chuẩn bị đưa tiễn Tiêu Thư Tài cùng với Tiêu Hòa.
Ánh mắt căm tức nhìn Tô Tâm Nghiên, vẻ mặt Tiêu Thư Tài không phục nói:
- Họ Tô kia, ta sẽ không dễ dàng quên chuyện này, chúng ta cùng chờ xem.
Tô Tâm Nghiên hừ nói:
- Tới Thiện Vũ Minh giương oai, ngươi sẽ phải hối hận.
Tiêu Hòa trừng mắt nhìn Thiên Vũ một cái, ngay sau đó kéo Tiêu Thư Tài rời đi.
Chuyện tình hôm này quá mức cổ quái, trước sau xuất hiện hai loại kết quả hoàn toàn bất đồng, làm cho hai người Tiêu Gia từ trên không trung rơi xuống mạnh mẽ, tâm tình kia tự nhiên có thể tưởng tượng được.
Tống hai người Tiêu Gia đi, Tô Tâm Nghiên nhìn về phía Thiên Vũ mỉm cười thân thiết, an ủi:
- Không nên suy nghĩ lung tung, về sau ở chỗ này cố gắng tu luyện, tranh thủ sớm ngày trở thành đệ tử nội môn.
Thiên Vũ cảm tạ nói:
- Cảm tạ ngài, chỉ là ta có chút không rõ, tại sao ngươi lại không tiếc gì đắc tội với Tiêu gia mà giúp ta?
Nét mặt Tô Tâm Nghiên phức tạp, cười một tiếng, ngâm khẽ:
- Giúp ngươi là ý của người khác, về sau ngươi sẽ biết rõ. Hai ngày này ngươi nhớ phải cẩn thận một chút, hạn chế rời khỏi phân đường Thiết Thạch. Chờ mấy ngày nữa, ta để cho bọn họ an bài ngươi làm một vài nhiệm vụ, thay đổi lại hoàn cảnh tu luyện.
Thiên Vũ kinh biến nói:
- Là người khác? Người nào vậy?
Tô Tâm Nghiên cười nói:
- Cái này ta không thể nói, chính người từ từ mà đoán đi. Tốt rồi, ngươi cùng với Trịnh sư phụ đi xuống trước đi, ta có việc muốn thương lượng cùng với hai vị chủ sự.
Nghe vậy, Thiên Vũ cũng không miễn cưỡng, cùng với Trịnh Vân rời khỏi Tân Nhân Đường.
Dõi mắt nhìn theo Thiên Vũ đã đi xa, Tô Tâm Nghiên nhìn Cát Hồng Bân cùng Lê Vân Quang nói:
- Chuyện hôm nay, hai người các ngươi chớ hỏi nhiều, sau này cần lưu ý nhiều hơn biến hóa của Thiên Vũ, cẩn thận chú ý đến an toàn của hắn. Mấy ngày nữa, đệ tử ngoại môn sẽ có được một cơ hội đi ra ngoài lịch lãm, ta sẽ an bài Thiên Vũ tham gia, các ngươi cứ coi như không biết là được.
Các Hồng Bân cười nói: Truyện "Thiên Địa Quyết "
- Tô cô nương yên tâm, chúng ta hết thảy nghe theo an bài của cô.
Tô Tâm Nghiên cười nhạt một tiếng, quay đầu nhìn thoáng qua Tần Lạc Xuyên vừa trở lại, hỏi:
- Tâm tình bọn họ có phải rất kích động không?
Tần Lạc Xuyên cười khổ nói:
- Đâu chỉ kích động, quả thực cũng sắp nổi điên luôn rồi, ta xem mấy ngày sắp tới, chúng ta đừng mong được an bình.
Tô Tâm Nguyên cười nói:
- Đừng lo lắng, mấy ngày tới, bọn họ ốc còn không mang nổi mình ốc, sẽ không có khả năng gây phiền toái cho chúng ta đâu. Đi thôi, chúng ta trở về phục mệnh, đến lúc đó, ngươi hãy nói đây là ý tứ của bên trên, còn lại ta sẽ an bài ổn thỏa.
Tần Lạc Xuyên khẽ vuốt cằm, lúc này liền cùng Tô Tâm Nghiên rời đi.
Lê Vân Quang cảm khái nói:
- Không hổ là ảnh hưởng của bề trên, khí thế hoàn toàn không giống mà.
Cát Hồng Bân hừ nói:
- Tiêu Thư Tài lên mặt bắt nạt người, không áp chế khí thế kiêu ngạo của hắn, để như thế quả thực không ổn? Nhưng thật ra chỉ sợ Tiêu Quang Ảnh kia sẽ gặp xui xẻo rồi.
Lê Vân Quang cười khổ nói:
- Lời nói tuy là như thế, nếu như là Tiêu Thư Ngọc tự mình chạy tới nói chuyện, chúng ta phải làm thế nào cho đúng?
Cát Hồng Bân chần chờ nói:
- Đến lúc đó thì nói sau, không được đổ hết tất cả lên người Tô cô nương.
Lê Vân Quang nói:
- Chỉ sợ rằng có thể làm như vậy mà thôi.
Ra khỏi Tân Nhân Đường, Trịnh Vân kéo tay Thiên Vũ hỏi:
- Ngươi có biết nhân vật bí ẩn kia có bối cảnh như thế nào không?
Vẻ mặt Thiên Vũ đầy nghi hoặc, lắc đầu nói:
- Không có. Ta nếu như nhận thức được nhân vật như vậy, cũng sẽ không bị người khác khi dễ.
Trịnh Vân suy nghĩ lại thấy cũng đúng, nhưng mà chuyện này nói rõ ra có người âm thâm trợ giúp, chẳng qua người kia là ai cơ chứ?
Đi tới quảng trường, Thiên Vũ nhìn hoàn cảnh quen thuộc, tâm tình hết sức phức tạp.
Lúc trước, tâm thần Thiên Vũ không yên, cảm thấy lần này quả thực đã dữ nhiều lành ít.
Ai ngờ tình huống chuyển biến đột ngột, Tô Tâm Nghiên ra mặt hóa giải nguy cơ cho Thiên Vũ, giúp cho hắn tạm thời có thể thoát khỏi khốn cảnh, cuộc sống hiện tại đã khôi phục lại bình thường. Truyện "Thiên Địa Quyết "
Than nhẹ một tiếng, Thiên Vũ cảm thấy được vận khí của mình thực sự là cực kỳ cổ quái, lúc tốt lúc xấu chênh lệch đến vô chừng, không thể nào nắm bắt được, giống như có một người bí ẩn nào đó đang khống chế vậy.
Trịnh Vân hiểu được tâm tình của Thiên Vũ, an ủi:
- Chớ suy nghĩ quá nhiều, hiện tại trọng yếu với ngươi chính là nắm chắc thời gian đem thực lực của mình tăng lên, sớm ngày có được năng lực tự bảo vệ mình.
Nghe vậy, Thiên Vũ bừng tỉnh, vuốt cằm nói:
- Trịnh sư phụ nói lời này cực kì chính xác, chúng ta tiếp tục luyện tập Cự Linh Chưởng Pháp đi.
Trịnh Vân gật đầu cười một tiếng, bắt đầu chuyên tâm truyền thụ chưởng pháp cho Thiên Vũ.
Ở phụ cận, vô số đệ tử thấy Thiên Vũ trở về, trong lòng đều cảm thấy vô cùng kinh ngạc, mọi người xì xào nghị luận, suy đoán ảo diệu bên trong.
Thấy thế, Thiên Vũ hờ hững cười một tiếng, chuyên tâm học tập Cự Linh Chưởng Pháp, vẻn vẹn dùng hơn một canh giờ, đã học được bốn chiêu.
Trịnh Vân nhìn qua sắc trời một chút, cảm giác thời gian vẫn còn sớm, cười nói:
- Hiện tại ngươi khởi phát càng lúc càng thuận tay rồi, hôm nay ta truyền cho ngươi thêm mấy chiêu, hi vọng ngươi sớm ngày học được bộ Cự Linh Chưởng Pháp này, như vậy đối với thực lực của ngươi giúp tăng lên rất nhiều.
Thiên Vũ cảm kích nói:
- Cảm ơn Trịnh sư phụ, chúng ta bắt đầu đi.
Không nói lời thừa, Thiên Vũ ghi nhớ phần ân tình này trong lòng, hắn muốn dùng hành động để thể hiện sự tri ân của mình.
Tâm tình Trịnh Vân thoải mái, Thiên Vũ có bề trên của phân đường Thiết Thạch bảo hộ, chỉ cần không cần ly khai phân đường Thiết Thạch, Tiêu Gia tựu không thể làm gì được hắn cả
/302
|