Con mắt của Tống Thiên Minh thập phần kỳ lạ, luôn ẩn hiện một nét cười mê hoặc người khác. Ông ta đảm nhiệm dạy đệ tử tổ hai của Ngoại môn, địa vị quan trọng không kém gì Nghiêm Đức Hải, cũng là một thành phần trung kiên trong lực lượng Ngoại môn.
Người trung niên thứ ba là La Quân, tướng vóc như hầu tử, năm nay ba mươi sáu tuổi nhưng nhìn không khác gì một lão già năm mươi, bộ dáng cực kỳ hoạt kê.
Ông ta là Võ sư của tổ Mười, vì mặt mũi xấu xí nên hay bị người khác trêu chọc nhưng bụng dạ lại vô cùng rộng rãi, trong đám Võ sư của Ngoại môn, có thể nói là một người rất tốt.
Tần Lạc Xuyên dẫn bốn vị Võ sư đứng cạnh lối vào Ngoại môn, cười cười nhìn Cát Hồng Bân đang đi đến, rồi nhiệt tình nắm lấy tay lão:
- Khổ cực cho ngài quá! Nghe nói năm nay xuất hiện rất nhiều đệ tử kiệt xuất, ta hưng phấn đến không nhịn được phải chạy tới đây mà xem tận mắt đấy.
Cát Hồng Bân cũng cười:
- Ừm, kết quả cũng thật khiến người ta kinh ngạc! Tổng cộng có tới tám trăm ba mươi mốt đệ tử quá quan. Trong đó trên cấp năm mươi mười chín người, trên cấp một trăm tới mười một người. Còn có ba người trên cấp năm trăm. Mà đặc biệt nhất, có cả người đã vượt quá cấp một ngàn nữa đó! Nhưng chính xác là cấp bao nhiêu thì ta cũng chưa biết được.
Tần Lạc Xuyên giật mình:
- Tâm Hỏa trên một ngàn sao? Là ai?
Cát Hồng Bân quay đầu lại, nhìn thoáng qua khuôn mặt lạnh lùng vô cảm của Nguyệt Hiểu Nhã, thấp giọng:
- Chính là con bé kia, nghe nói đám đệ tử mới nhập môn không có tên nào dám to gan mà chọc ghẹo tới nó đâu!
Tần Lạc Xuyên tỏ vẻ quái dị, chăm chú quan sát Nguyệt Hiểu Nhã một lúc mới gật gù:
- Còn hai người đứng phía sau thế nào?
Cát Hồng Bân nói:
- Ứng Thiên Hữu, Tâm Hỏa cấp chín trăm bảy mươi hai. Kim Bác Văn cấp sáu trăm hai mươi bảy.
Tần Lạc Xuyên kinh ngạc:
- Chín trăm bảy mươi hai sao? Là cao thủ cấp Võ sĩ rồi. Xem ra phân đường Thiết Thạch chúng ta năm này trúng đậm à!
Cát Hồng Bân bật cười:
- Đâu chỉ vậy, còn một chuyện ta nói ra, nhất định sẽ làm ngài khiếp hãi cho mà xem...
Tần Lạc Xuyên tò mò:
- Chuyện gì?
Cát Hồng Bân hất hàm về phía Thiên Vũ, khẽ cười:
- Nó hôm nay cũng tham gia khảo hạch đó. Thành tích thật khiến người khác khó tin. Tâm Hỏa của nó đã đạt đến cấp năm mươi ba rồi!
Tần Lạc Xuyên ngạc nhiên:
- Có chuyện này sao? Mới có mấy ngày thôi mà? Nó làm sao lại tiến nhanh như thế chứ?
Cát Hồng Bân cảm khái:
- Bốn ngày tăng luôn ba mươi sáu cấp. Thật là không thể giải thích được.
Tần Lạc Xuyên lại nhìn đám Thiên Vũ rồi nhỏ giọng nói:
- Cứ với tốc độ này, không chừng một năm sau nó sẽ tiến luôn vào Nội môn rồi!
Cát Hồng Bân cũng gật gù:
- Hy vọng nó có thể giữ được tốc độ đó. Như vậy, chúng ta dù có đắc tội với Tiêu gia cũng đáng!
Ánh mắt Tần Lạc Xuyên khẽ chuyển, tựa như lão không muốn bàn thêm về chuyện này mà nói lảng đi: Truyện "Thiên Địa Quyết " Truyện "Thiên Địa Quyết "
- Đi thôi! Vào trong hãy nói, còn phải tiến hành phân tổ nữa. Nội chiều nay phải làm xong việc!
Cát Hồng Bân thấy vậy cũng không nói thêm, mang theo ba mươi mốt đệ tử đi sau Tần Lạc Xuyên và bốn vị Võ sư tiến vào Ngoại môn. Truyện "Thiên Địa Quyết "
Trên đường đi, Thiên Vũ quan sát kỹ càng những tình huống xung quanh khu vực này, mới thấy nơi đây rộng lớn vô cùng, so với khu nhà của đệ tử Nhập môn thì hơn xa. Trên một sân đất rộng lớn đằng xa, người người qua lại luyện tập vô cùng sôi nổi và náo nhiệt. Ước chừng nơi đó cũng có hơn bảy ngàn người.
Ngó nghiêng vài lần, gã bất chợt phát hiện, những đệ tử Ngoại môn tu luyện vũ kỹ hoàn toàn khác hẳn với đệ tử Nhập môn. Bọn họ đều sử dụng phương thức đối kháng mà luyện tập, tạo ra một tràng cảnh song phương đối chọi gay gắt, sát khí và đấu chí bàng bạc lan tỏa khắp nơi.
Tần Lạc Xuyên dẫn Cát Hồng Bân đi tới một góc sân rộng, lúc này tám trăm ba mươi mốt đệ tử vừa quá quan đã có mặt đợi sẵn, chờ đến lúc phân tổ.
Tuyên bố vài câu đơn giản xong, Tần Lạc Xuyên nhìn về đám đệ tử đối diện một lúc rồi lại nói:
- Ngày hôm nay, khi các người đặt chân vào nơi này, cũng là lúc các người chính thức trở thành đệ tử Ngoại môn của Phân đường Thiết Thạch. Ta đại biểu cho Phân đường, chúc mừng các người! Nơi đây về sau, sẽ là cái nôi cho mong ước của các người, là chỗ xuất phát cho lý tưởng của các người! Cho nên, ta hi vọng, các người sẽ hăng hái nhiệt tình, vì lý tưởng của bản thân, vì tương lai của chính các người mà phấn đấu rèn luyện, nuôi lấy chí tiến thủ!
Sau khi tuôn ra một tràng ngôn từ cổ vũ kích động nhân tâm, Tần Lạc Xuyên dừng lại một lúc, nhìn xung quanh rồi nói:
- Phân đường Thiết Thạch hiện nay có hơn một vạn ba ngàn đệ tử. Trong đó, đệ tử Ngoại môn chiếm tới hơn tám ngàn bảy trăm người, chia làm tám mươi tám tổ. Là những đệ tử vừa tiến vào Ngoại môn, việc đầu tiên cần các ngươi làm là phân tổ. Theo quy định nghiêm ngặt của Ngoại môn xưa nay, đều phải dựa vào thực lực mà lựa chọn.
Tần Lạc Xuyên đảo mắt một vòng toàn trường, lưu ý từng phản ứng nhỏ trên khuôn mặt của các đệ tử, rồi lộ ra vẻ khen ngợi đầy thỏa mãn, lão trầm giọng:
- Bây giờ bắt đầu phân tổ. Từ những đệ tử có Tâm Hỏa cấp thấp nhất mà bắt đầu! Ai cùng cấp năm mươi đến năm chín đứng một hàng, sáu mươi đến sáu chín đứng một hàng, bảy mươi đến bảy chín đứng một hàng...
Sau khi lão nói xong, tổ chín và tổ tám đều di chuyển, chia ra làm bốn nhóm, trong đó nhóm có Tâm Hỏa cấp năm mươi đến năm chín là nhiều nhất, gốm bảy mươi tám người.
Nhóm sáu mươi đến sáu chín có năm mươi bảy người. Nhóm bảy mươi đến bảy chín có bốn mươi ba người. Còn lại hai mươi hai người ngoài tám mươi thì đứng vào một chỗ.
Tần Lạc Xuyên phân phó một vị Võ sư đứng ra phân chia kiểm tra. Chọn trong hàng đệ tử cấp sáu mươi đến sáu chín lấy hai mươi hai người, nhập vào hàng ngũ của bảy mươi tám người cấp năm mươi đến năm chín. Tạo thành một tổ, gọi là tổ Chín Mươi Sáu, rồi cho đứng qua một bên.
Sau đó Tần Lạc Xuyên lại từ tổ Một lấy ra mấy đệ tử, tùy theo cấp Tâm Hỏa mà phân chia. Theo thứ tự từ thấp đến cao mà làm thành tổ Chín Mươi Lăm đến tổ Chín Mươi.
Đến lúc này, tám trăm ba mươi mốt đệ tử vẫn còn lại một trăm ba mươi mốt người chưa vào tổ nào, khiến cho bọn họ vô cùng nghi hoặc.
Nhìn những đệ tử không tổ này, Tần Lạc Xuyên nói:
- Các người thực lực tương đối tốt hơn một chút, cho nên cần phải phân thêm một lần nữa. Bây giờ đi theo ta đến trung tâm quảng trường để kiểm tra Tâm Hỏa đồng thời lưu lại ấn ký của mình tại đó.
Thiên Vũ ngạc nhiên, lục tục theo mọi người tiến vào trung tâm quảng trường. Một lát sau, gã đã trông thấy tại nơi đó, có một tảng đá kỳ lạ cao tầm một trượng.
Tảng đá kỳ lạ có hình dạng tương tự như bàn tay trái của con người. Năm ngón tay phân biệt rõ ràng, giữa lòng bàn tay hiện lên một thủ chưởng kích thước như bàn tay người thật.
Tần Lạc Xuyên đứng trước tảng đá, nhìn về đám đệ tử mới tấn chức rồi giải thích:
- Đây là một khối Hỏa Tâm Thạch, tên gọi Chích Thủ Già Thiên (bàn tay che trời). Hàm ý Thiện Vũ Minh ta một nhà mà quảng đại độc bá, nắm giữ trong tay vô số thần công diệu pháp. Giờ thì các người lần lượt tiến về phía trước, nhỏ vào thủ ấn trong khối đá này một giọt máu, sau đó vận chân khí vào. Tâm Hỏa Thạch sẽ xác nhận thân phận của các người. Từ đó về sau, các người cũng có thể tùy ý tới đây mà kiểm tra cấp bậc Tâm Hỏa, để nó đưa ra những vị trí mới nhất cho các người.
Thiên Vũ nghe xong kinh ngạc vô cùng. Tuy trong lòng thắc mắc rất nhiều việc, nhưng đây cũng không phải là chỗ gã có thể tùy tiện dò hỏi, đành bấm bụng im lặng
Người trung niên thứ ba là La Quân, tướng vóc như hầu tử, năm nay ba mươi sáu tuổi nhưng nhìn không khác gì một lão già năm mươi, bộ dáng cực kỳ hoạt kê.
Ông ta là Võ sư của tổ Mười, vì mặt mũi xấu xí nên hay bị người khác trêu chọc nhưng bụng dạ lại vô cùng rộng rãi, trong đám Võ sư của Ngoại môn, có thể nói là một người rất tốt.
Tần Lạc Xuyên dẫn bốn vị Võ sư đứng cạnh lối vào Ngoại môn, cười cười nhìn Cát Hồng Bân đang đi đến, rồi nhiệt tình nắm lấy tay lão:
- Khổ cực cho ngài quá! Nghe nói năm nay xuất hiện rất nhiều đệ tử kiệt xuất, ta hưng phấn đến không nhịn được phải chạy tới đây mà xem tận mắt đấy.
Cát Hồng Bân cũng cười:
- Ừm, kết quả cũng thật khiến người ta kinh ngạc! Tổng cộng có tới tám trăm ba mươi mốt đệ tử quá quan. Trong đó trên cấp năm mươi mười chín người, trên cấp một trăm tới mười một người. Còn có ba người trên cấp năm trăm. Mà đặc biệt nhất, có cả người đã vượt quá cấp một ngàn nữa đó! Nhưng chính xác là cấp bao nhiêu thì ta cũng chưa biết được.
Tần Lạc Xuyên giật mình:
- Tâm Hỏa trên một ngàn sao? Là ai?
Cát Hồng Bân quay đầu lại, nhìn thoáng qua khuôn mặt lạnh lùng vô cảm của Nguyệt Hiểu Nhã, thấp giọng:
- Chính là con bé kia, nghe nói đám đệ tử mới nhập môn không có tên nào dám to gan mà chọc ghẹo tới nó đâu!
Tần Lạc Xuyên tỏ vẻ quái dị, chăm chú quan sát Nguyệt Hiểu Nhã một lúc mới gật gù:
- Còn hai người đứng phía sau thế nào?
Cát Hồng Bân nói:
- Ứng Thiên Hữu, Tâm Hỏa cấp chín trăm bảy mươi hai. Kim Bác Văn cấp sáu trăm hai mươi bảy.
Tần Lạc Xuyên kinh ngạc:
- Chín trăm bảy mươi hai sao? Là cao thủ cấp Võ sĩ rồi. Xem ra phân đường Thiết Thạch chúng ta năm này trúng đậm à!
Cát Hồng Bân bật cười:
- Đâu chỉ vậy, còn một chuyện ta nói ra, nhất định sẽ làm ngài khiếp hãi cho mà xem...
Tần Lạc Xuyên tò mò:
- Chuyện gì?
Cát Hồng Bân hất hàm về phía Thiên Vũ, khẽ cười:
- Nó hôm nay cũng tham gia khảo hạch đó. Thành tích thật khiến người khác khó tin. Tâm Hỏa của nó đã đạt đến cấp năm mươi ba rồi!
Tần Lạc Xuyên ngạc nhiên:
- Có chuyện này sao? Mới có mấy ngày thôi mà? Nó làm sao lại tiến nhanh như thế chứ?
Cát Hồng Bân cảm khái:
- Bốn ngày tăng luôn ba mươi sáu cấp. Thật là không thể giải thích được.
Tần Lạc Xuyên lại nhìn đám Thiên Vũ rồi nhỏ giọng nói:
- Cứ với tốc độ này, không chừng một năm sau nó sẽ tiến luôn vào Nội môn rồi!
Cát Hồng Bân cũng gật gù:
- Hy vọng nó có thể giữ được tốc độ đó. Như vậy, chúng ta dù có đắc tội với Tiêu gia cũng đáng!
Ánh mắt Tần Lạc Xuyên khẽ chuyển, tựa như lão không muốn bàn thêm về chuyện này mà nói lảng đi: Truyện "Thiên Địa Quyết " Truyện "Thiên Địa Quyết "
- Đi thôi! Vào trong hãy nói, còn phải tiến hành phân tổ nữa. Nội chiều nay phải làm xong việc!
Cát Hồng Bân thấy vậy cũng không nói thêm, mang theo ba mươi mốt đệ tử đi sau Tần Lạc Xuyên và bốn vị Võ sư tiến vào Ngoại môn. Truyện "Thiên Địa Quyết "
Trên đường đi, Thiên Vũ quan sát kỹ càng những tình huống xung quanh khu vực này, mới thấy nơi đây rộng lớn vô cùng, so với khu nhà của đệ tử Nhập môn thì hơn xa. Trên một sân đất rộng lớn đằng xa, người người qua lại luyện tập vô cùng sôi nổi và náo nhiệt. Ước chừng nơi đó cũng có hơn bảy ngàn người.
Ngó nghiêng vài lần, gã bất chợt phát hiện, những đệ tử Ngoại môn tu luyện vũ kỹ hoàn toàn khác hẳn với đệ tử Nhập môn. Bọn họ đều sử dụng phương thức đối kháng mà luyện tập, tạo ra một tràng cảnh song phương đối chọi gay gắt, sát khí và đấu chí bàng bạc lan tỏa khắp nơi.
Tần Lạc Xuyên dẫn Cát Hồng Bân đi tới một góc sân rộng, lúc này tám trăm ba mươi mốt đệ tử vừa quá quan đã có mặt đợi sẵn, chờ đến lúc phân tổ.
Tuyên bố vài câu đơn giản xong, Tần Lạc Xuyên nhìn về đám đệ tử đối diện một lúc rồi lại nói:
- Ngày hôm nay, khi các người đặt chân vào nơi này, cũng là lúc các người chính thức trở thành đệ tử Ngoại môn của Phân đường Thiết Thạch. Ta đại biểu cho Phân đường, chúc mừng các người! Nơi đây về sau, sẽ là cái nôi cho mong ước của các người, là chỗ xuất phát cho lý tưởng của các người! Cho nên, ta hi vọng, các người sẽ hăng hái nhiệt tình, vì lý tưởng của bản thân, vì tương lai của chính các người mà phấn đấu rèn luyện, nuôi lấy chí tiến thủ!
Sau khi tuôn ra một tràng ngôn từ cổ vũ kích động nhân tâm, Tần Lạc Xuyên dừng lại một lúc, nhìn xung quanh rồi nói:
- Phân đường Thiết Thạch hiện nay có hơn một vạn ba ngàn đệ tử. Trong đó, đệ tử Ngoại môn chiếm tới hơn tám ngàn bảy trăm người, chia làm tám mươi tám tổ. Là những đệ tử vừa tiến vào Ngoại môn, việc đầu tiên cần các ngươi làm là phân tổ. Theo quy định nghiêm ngặt của Ngoại môn xưa nay, đều phải dựa vào thực lực mà lựa chọn.
Tần Lạc Xuyên đảo mắt một vòng toàn trường, lưu ý từng phản ứng nhỏ trên khuôn mặt của các đệ tử, rồi lộ ra vẻ khen ngợi đầy thỏa mãn, lão trầm giọng:
- Bây giờ bắt đầu phân tổ. Từ những đệ tử có Tâm Hỏa cấp thấp nhất mà bắt đầu! Ai cùng cấp năm mươi đến năm chín đứng một hàng, sáu mươi đến sáu chín đứng một hàng, bảy mươi đến bảy chín đứng một hàng...
Sau khi lão nói xong, tổ chín và tổ tám đều di chuyển, chia ra làm bốn nhóm, trong đó nhóm có Tâm Hỏa cấp năm mươi đến năm chín là nhiều nhất, gốm bảy mươi tám người.
Nhóm sáu mươi đến sáu chín có năm mươi bảy người. Nhóm bảy mươi đến bảy chín có bốn mươi ba người. Còn lại hai mươi hai người ngoài tám mươi thì đứng vào một chỗ.
Tần Lạc Xuyên phân phó một vị Võ sư đứng ra phân chia kiểm tra. Chọn trong hàng đệ tử cấp sáu mươi đến sáu chín lấy hai mươi hai người, nhập vào hàng ngũ của bảy mươi tám người cấp năm mươi đến năm chín. Tạo thành một tổ, gọi là tổ Chín Mươi Sáu, rồi cho đứng qua một bên.
Sau đó Tần Lạc Xuyên lại từ tổ Một lấy ra mấy đệ tử, tùy theo cấp Tâm Hỏa mà phân chia. Theo thứ tự từ thấp đến cao mà làm thành tổ Chín Mươi Lăm đến tổ Chín Mươi.
Đến lúc này, tám trăm ba mươi mốt đệ tử vẫn còn lại một trăm ba mươi mốt người chưa vào tổ nào, khiến cho bọn họ vô cùng nghi hoặc.
Nhìn những đệ tử không tổ này, Tần Lạc Xuyên nói:
- Các người thực lực tương đối tốt hơn một chút, cho nên cần phải phân thêm một lần nữa. Bây giờ đi theo ta đến trung tâm quảng trường để kiểm tra Tâm Hỏa đồng thời lưu lại ấn ký của mình tại đó.
Thiên Vũ ngạc nhiên, lục tục theo mọi người tiến vào trung tâm quảng trường. Một lát sau, gã đã trông thấy tại nơi đó, có một tảng đá kỳ lạ cao tầm một trượng.
Tảng đá kỳ lạ có hình dạng tương tự như bàn tay trái của con người. Năm ngón tay phân biệt rõ ràng, giữa lòng bàn tay hiện lên một thủ chưởng kích thước như bàn tay người thật.
Tần Lạc Xuyên đứng trước tảng đá, nhìn về đám đệ tử mới tấn chức rồi giải thích:
- Đây là một khối Hỏa Tâm Thạch, tên gọi Chích Thủ Già Thiên (bàn tay che trời). Hàm ý Thiện Vũ Minh ta một nhà mà quảng đại độc bá, nắm giữ trong tay vô số thần công diệu pháp. Giờ thì các người lần lượt tiến về phía trước, nhỏ vào thủ ấn trong khối đá này một giọt máu, sau đó vận chân khí vào. Tâm Hỏa Thạch sẽ xác nhận thân phận của các người. Từ đó về sau, các người cũng có thể tùy ý tới đây mà kiểm tra cấp bậc Tâm Hỏa, để nó đưa ra những vị trí mới nhất cho các người.
Thiên Vũ nghe xong kinh ngạc vô cùng. Tuy trong lòng thắc mắc rất nhiều việc, nhưng đây cũng không phải là chỗ gã có thể tùy tiện dò hỏi, đành bấm bụng im lặng
/302
|