Thấy những thành viên của tổ Một theo Nguyệt Hiểu Nhã đã bắt đầu khảo hạch, Thiên Vũ cũng chăm chú nhìn khối Tâm Hỏa Thạch giống như bàn tay kia. Khi Nguyệt Hiểu Nhã vận chân khí vào, cả khối Tâm Hỏa Thạch liền sáng bừng lên, phát ra vô số tia hào quang như ngọc chói lọi, thu hút toàn bộ sự chú ý của mọi người.
Ứng Thiên Hữu là người tiếp theo, sau khi nhỏ một giọt máu xuống, cũng thúc đẩy chân khí tiến vào, ánh sáng lập tức bừng lên, có điều không được rực rỡ như Nguyệt Hiểu Nhã.
Cứ như thế, thành viên trong tổ Một lần lượt đi tới, trong chốc lát đã đến phiên Thiên Vũ.
Gã đứng trước Tâm Hỏa Thạch, cắn ngón trỏ của tay phải rồi nhỏ máu lên trên chưởng ấn, đồng thời tâm niệm máy động, vận chân khí đưa vào trong vệt bàn tay kia. Ngay sau đó, trên bề mặt Tâm Hỏa Thạch hiện ra hai con số là ba mươi bảy và bảy ngàn chín trăm bốn mươi tám.
Gã ngạc nhiên, còn chưa hiểu gì thì âm thanh của Tần Lạc Xuyên đã vang lên:
- Ba mươi bảy là cấp bậc Tâm Hỏa, số còn lại là vị thứ của ngươi trong đệ tử Ngoại môn.
Thiên Vũ ngớ người:
- Ba mươi bảy đâu phải là cấp bậc Tâm Hỏa chính xác của đệ tử?
Tần Lạc Xuyên giải thích:
- Đó là vì ngươi không dốc hết toàn lực. Tâm Hỏa Thạch kiểm tra cấp độ của Tâm Hỏa khá là chính xác, có điều nếu người kiểm tra cố tình giấu diếm thì nó cũng không thể đo được đâu.
Thiên Vũ kinh ngạc:
- Có thể ẩn giấu thực lực trước Tâm Hỏa Thạch sao?
Tần Lạc Xuyên cười:
- Vạn vật đều có quy luật, tuy Tâm Hỏa Thạch cảm ứng linh mẫn, nhưng sao bằng lòng người đa đoan khó đoán?
Thiên Vũ suy nghĩ một lúc rồi tránh ra cho người khác tiến lên, không tiếp tục hỏi nữa.
Nửa canh giờ sau, tất cả đều đã hoàn thành kiểm tra và phân cấp. Nhìn đám đệ tử, Tần Lạc Xuyên cao giọng:
- Đệ tử Ngoại môn một năm khảo hạch một lần. Trong vòng năm năm vượt qua toàn bộ thì có thể trở thành đệ tử của Nội môn. Nếu không được, thì tiếp tục tu luyện thêm ba năm nữa rồi lại khảo hạch, đến lúc đó còn không vượt qua thì phải rời khỏi nơi này. Về sau tòng quân báo quốc hoặc tự lập mưu sinh tùy ý. Điều này mọi người phải nhớ cho kỹ. Ngoài ra, cứ ba tháng một lần, đệ tử Ngoại môn phải tiến hành kiểm tra điều chỉnh, lấy cấp bậc Tâm Hỏa làm tiêu chuẩn, vị thế nâng cao hay thụt lùi, đều do nỗ lực hàng ngày của các người. Cho nên, cũng không cần quá quan tâm đến thành tích hiện tại, then chốt là do sự phấn đấu và quyết tâm sau này, đó cũng là điều trọng yếu và là chìa khoá quyết định vận mệnh của các người.
Nói đến đây, Tần Lạc Xuyên quay đầu nhìn La Xuân bên cạnh phân phó:
- Ông hãy dẫn bảy tổ lui ra, an bài cho tốt, chia Võ sư phụ trách cho từng tổ. Nơi đây vẫn còn một trăm ba mươi mốt người, cần phải điều chỉnh một chút.
La Quân nghe vậy không nói hai lời, dẫn theo bảy tổ đã hoàn chỉnh rời đi.
Nhìn một trăm ba mươi mốt người còn lại, Tần Lạc Xuyên nhíu nhíu mày, nghiêng đầu hỏi: Truyện "Thiên Địa Quyết "
- Nghiêm Đức Hải, tổ Một của ông còn trống bao nhiêu chỗ?
Nghiêm Đức Hải nói:
- Tổ Một giờ mới có sáu mươi hai người, chỗ trống còn rất nhiều.
Tần Lạc Xuyên nhìn lướt qua đám Thiên Vũ nói tiếp:
- Ở đó có bao nhiêu người đủ khả năng vào tổ Một? Truyện "Thiên Địa Quyết "
Nghiêm Đức Hải nhìn mười người gọi là nhân vật phong vân kia rồi lạnh nhạt:
- Tâm Hỏa trên cấp ba trăm thì đủ khả năng nhập tổ Một, ở đây có được bảy người!
Tần Lạc Xuyên gật gù:
- Tốt lắm, ông dẫn bảy người bọn chúng đi đi. Còn lại để ta từ từ phân chia.
Nghiêm Đức Hải ứng tiếng rồi dẫn Nguyệt Hiểu Nhã, Ứng Thiên Hữu, Kim Bác Văn, Chu Anh Kiệt, Vương Thế Quốc, Hứa Tử Dũng, Niếp Tiểu Song rời đi.
Nhìn những người khác Tần Lạc Xuyên lại hỏi:
- Tống Thiên Minh, tổ Hai của ông còn trống bao nhiêu?
Tống Thiên Minh đáp gọn:
- Bảy chỗ, bất quá đây chỉ có hai đủ điều kiện!
Tần Lạc Xuyên gật đầu:
- Tiêu chuẩn của tổ Hai, Tâm Hỏa phải trên hai trăm, dưới ba trăm. Lam Tinh và Hạ Tùng phù hợp, ông dẫn chúng đi đi.
Tống Thiên Minh ậm ừ gật khẽ, lập tức mang Lam Tinh và Hạ Tùng đi ra.
Lúc này, cái gọi là mười nhân vật phong vân kia chỉ còn một Tiêu Nguyên Quân, khiến hắn có vẻ lúng túng khó xử.
Tần Lạc Xuyên lạnh nhạt liếc hắn:
- Tiêu Nguyên Quân, ngươi đến tổ Ba báo danh.
Mặt mày Tiêu Nguyên Quân nhăn nhó đầy quái dị, rầu rĩ dạ một tiếng rồi lủi thủi bỏ đi.
Phân xong mười người này, Tần Lạc Xuyên trầm ngâm một lúc, rồi nhìn đám Thiên Vũ lên tiếng:
- Để cho việc phân phối có thể công bằng tối đa, bây giờ cần các người kiểm tra lại cấp bậc Tâm Hỏa một lần nữa. Ai nấy đều phải xuất toàn lực, chớ có giấu diếm gì, bởi nó sẽ quyết định tới vị thứ của các người đó.
Cứ thế quá trình kiểm tra lại diễn ra. Lần này thì Thiên Vũ đứng thứ tám trong những người còn lại.
Xếp hạng nhất là một đệ tử có Tâm Hỏa cấp một trăm mười hai, vị trí trên Chích Thủ Già Thiên là một ngàn năm trăm hai mươi tư, được phân tới tổ Mười Sáu của Mai Tây.
Thiên Vũ sau khi kiểm tra lại, Tâm Hỏa đạt cấp năm ba, trên Chích Thủ Già Thiên xếp hạng sáu ngàn ba trăm bảy bảy, được phân tới tổ Sáu Tư.
Sau gã là một tên Tâm Hỏa cấp năm hai, lại ở vị trí sáu ngàn bốn trăm hai lăm, phân tới tổ Sáu Lăm.
Kết quả đó khiến cho gã cảm thấy khiếp sợ vô cùng. Trong hơn chín ngàn năm trăm đệ tử Ngoại môn, gã chỉ đứng sáu ngàn ba trăm bảy bảy, tuyệt đối là một vị trí cực thấp.
Dường như hiểu rõ được tâm tình của gã, Trịnh Vân đi tới an ủi:
- Không cần lo lắng, đây chỉ là khởi điểm. Những người đứng trên ngươi, ở đây đã khá nhiều năm rồi, vị thứ cao hơn ngươi cũng là chuyện bình thường.
Thiên Vũ cười nhẹ:
- Đệ tử không lo lắng, chỉ kinh ngạc một chút mà thôi.
Trịnh Vân nói:
- Võ sư của đệ tử Ngoại môn so với Nhập môn cũng khác biệt rất lớn. Ở đây Võ sư yếu nhất đã có cấp bậc Võ sĩ, còn tại Nhập môn thì chỉ là Võ giả mà thôi.
Thiên Vũ hiếu kỳ:
- Vậy Võ sư của đệ tử Nội môn, chẳng phải đều là Võ Tướng hay sao?
Trịnh Vân gật đầu:
- Đúng là như vậy, có điều, những Võ Sư cấp Võ Tướng ít lắm, tại Phân đường Thiết Thạch cũng có mấy người thôi.
Thiên Vũ tò mò:
- Như vậy Đường Chủ của Phân đường thực lực hẳn rất kinh khủng rồi?
Trịnh Vân ngần ngừ một lúc:
- Điều này không phải là vấn đề ngươi cần quan tâm lúc này, đi thôi. Ta dẫn ngươi đi tới tổ Sáu Tư báo danh.
Thiên Vũ gật đầu, không hỏi thêm nữa, đi theo Trịnh Vân tới tổ Sáu Tư của Võ sư Ngô Thiên Hạo.
Võ sư này là một người đàn ông chừng ba mươi tám tuổi, lạnh lùng khắc khổ, đôi mắt to tròn như hổ, thỉnh thoảng lại lóe lên vài tia sáng sắc nhọn, so với Trịnh Vân càng thêm tâm hàn ý lạnh.
Ngô Thiên Hạo vốn có quen biết với Trịnh Vân, sau khi nghe lão kể lại vài chuyện của Thiên Vũ, trên mặt liền xuất hiện một tia tiếu ý rất khó nắm bắt, hứa hẹn:
- Ngài yên tâm, ta sẽ lưu ý nó!
Trịnh Vân cười sảng khoái:
Truyện "Thiên Địa Quyết "
- Ta phó thác Thiên Vũ cho ngài đó!
Vỗ vỗ vai Thiên Vũ vài cái, Trịnh Vân nhìn gã đầy phức tạp, rồi lập tức xoay người rời đi.
Ngô Thiên Hạo nhìn Thiên Vũ, bình thản:
- Ngươi mới tới đây, cứ tìm chỗ ở trước đi đã, rồi hãy tới báo danh.
Thiên Vũ cung tay:
- Đệ tử nên tìm đến phòng ban nào để hỏi về chỗ ở ạ?
Ứng Thiên Hữu là người tiếp theo, sau khi nhỏ một giọt máu xuống, cũng thúc đẩy chân khí tiến vào, ánh sáng lập tức bừng lên, có điều không được rực rỡ như Nguyệt Hiểu Nhã.
Cứ như thế, thành viên trong tổ Một lần lượt đi tới, trong chốc lát đã đến phiên Thiên Vũ.
Gã đứng trước Tâm Hỏa Thạch, cắn ngón trỏ của tay phải rồi nhỏ máu lên trên chưởng ấn, đồng thời tâm niệm máy động, vận chân khí đưa vào trong vệt bàn tay kia. Ngay sau đó, trên bề mặt Tâm Hỏa Thạch hiện ra hai con số là ba mươi bảy và bảy ngàn chín trăm bốn mươi tám.
Gã ngạc nhiên, còn chưa hiểu gì thì âm thanh của Tần Lạc Xuyên đã vang lên:
- Ba mươi bảy là cấp bậc Tâm Hỏa, số còn lại là vị thứ của ngươi trong đệ tử Ngoại môn.
Thiên Vũ ngớ người:
- Ba mươi bảy đâu phải là cấp bậc Tâm Hỏa chính xác của đệ tử?
Tần Lạc Xuyên giải thích:
- Đó là vì ngươi không dốc hết toàn lực. Tâm Hỏa Thạch kiểm tra cấp độ của Tâm Hỏa khá là chính xác, có điều nếu người kiểm tra cố tình giấu diếm thì nó cũng không thể đo được đâu.
Thiên Vũ kinh ngạc:
- Có thể ẩn giấu thực lực trước Tâm Hỏa Thạch sao?
Tần Lạc Xuyên cười:
- Vạn vật đều có quy luật, tuy Tâm Hỏa Thạch cảm ứng linh mẫn, nhưng sao bằng lòng người đa đoan khó đoán?
Thiên Vũ suy nghĩ một lúc rồi tránh ra cho người khác tiến lên, không tiếp tục hỏi nữa.
Nửa canh giờ sau, tất cả đều đã hoàn thành kiểm tra và phân cấp. Nhìn đám đệ tử, Tần Lạc Xuyên cao giọng:
- Đệ tử Ngoại môn một năm khảo hạch một lần. Trong vòng năm năm vượt qua toàn bộ thì có thể trở thành đệ tử của Nội môn. Nếu không được, thì tiếp tục tu luyện thêm ba năm nữa rồi lại khảo hạch, đến lúc đó còn không vượt qua thì phải rời khỏi nơi này. Về sau tòng quân báo quốc hoặc tự lập mưu sinh tùy ý. Điều này mọi người phải nhớ cho kỹ. Ngoài ra, cứ ba tháng một lần, đệ tử Ngoại môn phải tiến hành kiểm tra điều chỉnh, lấy cấp bậc Tâm Hỏa làm tiêu chuẩn, vị thế nâng cao hay thụt lùi, đều do nỗ lực hàng ngày của các người. Cho nên, cũng không cần quá quan tâm đến thành tích hiện tại, then chốt là do sự phấn đấu và quyết tâm sau này, đó cũng là điều trọng yếu và là chìa khoá quyết định vận mệnh của các người.
Nói đến đây, Tần Lạc Xuyên quay đầu nhìn La Xuân bên cạnh phân phó:
- Ông hãy dẫn bảy tổ lui ra, an bài cho tốt, chia Võ sư phụ trách cho từng tổ. Nơi đây vẫn còn một trăm ba mươi mốt người, cần phải điều chỉnh một chút.
La Quân nghe vậy không nói hai lời, dẫn theo bảy tổ đã hoàn chỉnh rời đi.
Nhìn một trăm ba mươi mốt người còn lại, Tần Lạc Xuyên nhíu nhíu mày, nghiêng đầu hỏi: Truyện "Thiên Địa Quyết "
- Nghiêm Đức Hải, tổ Một của ông còn trống bao nhiêu chỗ?
Nghiêm Đức Hải nói:
- Tổ Một giờ mới có sáu mươi hai người, chỗ trống còn rất nhiều.
Tần Lạc Xuyên nhìn lướt qua đám Thiên Vũ nói tiếp:
- Ở đó có bao nhiêu người đủ khả năng vào tổ Một? Truyện "Thiên Địa Quyết "
Nghiêm Đức Hải nhìn mười người gọi là nhân vật phong vân kia rồi lạnh nhạt:
- Tâm Hỏa trên cấp ba trăm thì đủ khả năng nhập tổ Một, ở đây có được bảy người!
Tần Lạc Xuyên gật gù:
- Tốt lắm, ông dẫn bảy người bọn chúng đi đi. Còn lại để ta từ từ phân chia.
Nghiêm Đức Hải ứng tiếng rồi dẫn Nguyệt Hiểu Nhã, Ứng Thiên Hữu, Kim Bác Văn, Chu Anh Kiệt, Vương Thế Quốc, Hứa Tử Dũng, Niếp Tiểu Song rời đi.
Nhìn những người khác Tần Lạc Xuyên lại hỏi:
- Tống Thiên Minh, tổ Hai của ông còn trống bao nhiêu?
Tống Thiên Minh đáp gọn:
- Bảy chỗ, bất quá đây chỉ có hai đủ điều kiện!
Tần Lạc Xuyên gật đầu:
- Tiêu chuẩn của tổ Hai, Tâm Hỏa phải trên hai trăm, dưới ba trăm. Lam Tinh và Hạ Tùng phù hợp, ông dẫn chúng đi đi.
Tống Thiên Minh ậm ừ gật khẽ, lập tức mang Lam Tinh và Hạ Tùng đi ra.
Lúc này, cái gọi là mười nhân vật phong vân kia chỉ còn một Tiêu Nguyên Quân, khiến hắn có vẻ lúng túng khó xử.
Tần Lạc Xuyên lạnh nhạt liếc hắn:
- Tiêu Nguyên Quân, ngươi đến tổ Ba báo danh.
Mặt mày Tiêu Nguyên Quân nhăn nhó đầy quái dị, rầu rĩ dạ một tiếng rồi lủi thủi bỏ đi.
Phân xong mười người này, Tần Lạc Xuyên trầm ngâm một lúc, rồi nhìn đám Thiên Vũ lên tiếng:
- Để cho việc phân phối có thể công bằng tối đa, bây giờ cần các người kiểm tra lại cấp bậc Tâm Hỏa một lần nữa. Ai nấy đều phải xuất toàn lực, chớ có giấu diếm gì, bởi nó sẽ quyết định tới vị thứ của các người đó.
Cứ thế quá trình kiểm tra lại diễn ra. Lần này thì Thiên Vũ đứng thứ tám trong những người còn lại.
Xếp hạng nhất là một đệ tử có Tâm Hỏa cấp một trăm mười hai, vị trí trên Chích Thủ Già Thiên là một ngàn năm trăm hai mươi tư, được phân tới tổ Mười Sáu của Mai Tây.
Thiên Vũ sau khi kiểm tra lại, Tâm Hỏa đạt cấp năm ba, trên Chích Thủ Già Thiên xếp hạng sáu ngàn ba trăm bảy bảy, được phân tới tổ Sáu Tư.
Sau gã là một tên Tâm Hỏa cấp năm hai, lại ở vị trí sáu ngàn bốn trăm hai lăm, phân tới tổ Sáu Lăm.
Kết quả đó khiến cho gã cảm thấy khiếp sợ vô cùng. Trong hơn chín ngàn năm trăm đệ tử Ngoại môn, gã chỉ đứng sáu ngàn ba trăm bảy bảy, tuyệt đối là một vị trí cực thấp.
Dường như hiểu rõ được tâm tình của gã, Trịnh Vân đi tới an ủi:
- Không cần lo lắng, đây chỉ là khởi điểm. Những người đứng trên ngươi, ở đây đã khá nhiều năm rồi, vị thứ cao hơn ngươi cũng là chuyện bình thường.
Thiên Vũ cười nhẹ:
- Đệ tử không lo lắng, chỉ kinh ngạc một chút mà thôi.
Trịnh Vân nói:
- Võ sư của đệ tử Ngoại môn so với Nhập môn cũng khác biệt rất lớn. Ở đây Võ sư yếu nhất đã có cấp bậc Võ sĩ, còn tại Nhập môn thì chỉ là Võ giả mà thôi.
Thiên Vũ hiếu kỳ:
- Vậy Võ sư của đệ tử Nội môn, chẳng phải đều là Võ Tướng hay sao?
Trịnh Vân gật đầu:
- Đúng là như vậy, có điều, những Võ Sư cấp Võ Tướng ít lắm, tại Phân đường Thiết Thạch cũng có mấy người thôi.
Thiên Vũ tò mò:
- Như vậy Đường Chủ của Phân đường thực lực hẳn rất kinh khủng rồi?
Trịnh Vân ngần ngừ một lúc:
- Điều này không phải là vấn đề ngươi cần quan tâm lúc này, đi thôi. Ta dẫn ngươi đi tới tổ Sáu Tư báo danh.
Thiên Vũ gật đầu, không hỏi thêm nữa, đi theo Trịnh Vân tới tổ Sáu Tư của Võ sư Ngô Thiên Hạo.
Võ sư này là một người đàn ông chừng ba mươi tám tuổi, lạnh lùng khắc khổ, đôi mắt to tròn như hổ, thỉnh thoảng lại lóe lên vài tia sáng sắc nhọn, so với Trịnh Vân càng thêm tâm hàn ý lạnh.
Ngô Thiên Hạo vốn có quen biết với Trịnh Vân, sau khi nghe lão kể lại vài chuyện của Thiên Vũ, trên mặt liền xuất hiện một tia tiếu ý rất khó nắm bắt, hứa hẹn:
- Ngài yên tâm, ta sẽ lưu ý nó!
Trịnh Vân cười sảng khoái:
Truyện "Thiên Địa Quyết "
- Ta phó thác Thiên Vũ cho ngài đó!
Vỗ vỗ vai Thiên Vũ vài cái, Trịnh Vân nhìn gã đầy phức tạp, rồi lập tức xoay người rời đi.
Ngô Thiên Hạo nhìn Thiên Vũ, bình thản:
- Ngươi mới tới đây, cứ tìm chỗ ở trước đi đã, rồi hãy tới báo danh.
Thiên Vũ cung tay:
- Đệ tử nên tìm đến phòng ban nào để hỏi về chỗ ở ạ?
/302
|