Tạm thời gác việc Nhạc Tuyết là tiểu Điệp năm xưa, Nhật Phong quyết định dù thế nào đi nữa cũng phải cùng cô đi tới Hạ quốc. Vì vậy mà, dọc đường đi thực sự là không hề có chút yên ổn. Nếu không phải chốc lát như thế này, thì chốc lát như thế nọ. Nhạc Tuyết vốn trước giờ độc lai độc vãng, tuy rằng bình thường cũng có hai ám vệ đi theo. Nhưng, họ là ám vệ nha, dĩ nhiên là rất im lặng. Mà hiện tại, phải đối mặt với hai huynh muội phiền phức như hai huynh muội Cảnh gia này, thật sự là sắp bị chọc tới mức sắp chém người.
Tỷ tỷ, sắp đến chưa. Chúng ta nghỉ một lát được không, muội mệt quá!
Nhẫn.
Tuyết nhi, nơi này có quán trọ, ghé vào một lát đi!
Nhẫn, nhẫn,
Tỷ tỷ, muội đói!
Tiếp tục nhẫn.
Tuyết nhi, ta cũng đói a!
Nhẫn,... aaa, ta không nhẫn nữa.
- Hai người đủ chưa hả? - Nhạc Tuyết sau hơn một ngày cực lực nhẫn nại, rốt cuộc không thể tiếp tục mà bùng nổ. Trừng mắt nhìn hai kẻ đang vờ làm như bản thân vô tội, cô nghiến răng, nói ra từng tiếng.
Hai người Nhật Phong, Nhật Linh không những không đáp, ngược lại còn dùng đôi mắt long lanh như con thú bị bỏ rơi nhìn cô. Đáng tiếc, lục tiểu thư trước giờ là người xuống tay không nể tình, dĩ nhiên tuyệt đối sẽ không thỏa hiệp. Cô lạnh lùng:
- Nếu không muốn, hai người có thể không cần theo.
Nói xong, đương nhiên, quay đầu thi triển khinh công lập tức bay đi mất.
------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Hạ quốc, Mộc phủ, thuộc sản nghiệp Nam Cung gia:
- Nhạc Sơn, khanh quả thật có nhã ý nha. Trong phủ lại trồng nhiều cây cảnh như vậy, thực sự rất đẹp. - Người vừa là một nam tử mặc long bào, không ai khác ngoài hoàng đế Hạ quốc - Hoắc Phong Tinh. Mà bên cạnh y, mặc trường sam màu xanh nhạt dĩ nhiên chính là tam thiếu gia Nam Cung gia, Nam Cung Nhạc Sơn.
Hoắc Phong Tinh tại vị đến nay cũng đã gần được mười năm, trong thì nội cung hòa thuận, ngoài thì triều thần yên ắng. Nhìn bề ngoài thì có vẻ đạo mạo, không chút đe dọa, thế nhưng, Hạ Quốc có thể trở thành một trong lục đại cường quốc, vậy thì hoàng đế như y, tuyệt đối không phải hạng tầm thường. Nói một cách khác, Hoắc Phong Tinh hắn chính là có thể hình dung được bằng một câu Lượng tiểu phi quân tử, vô độc bất trượng phu.
Nói đi cũng phải nói lại, Hạ quốc có thể trở nên phồn hoa như vậy một phần là nhờ vào Nam Cung Nhạc Sơn. Năm năm trước, Hoắc Phong Tinh bị người truy sát gặp nạn, may mắn tam thiếu gia hắn đúng lúc đi ngang, rút đao tương trợ. Cũng là kể từ đó, cả hai liền coi nhau như huynh đệ tri kỉ, nếu không phải là cùng ngắm trăng thưởng rượu thì cũng là luận võ đấu cờ.
- Hoàng thượng quá khen, ta cũng chỉ là rảnh rỗi thôi. - Bước vài bước, cả hai tiến đến một bàn đá dưới tàng cây bằng lăng. Nhạc Sơn đưa tay ra động tác mời, Hoắc Phong Tinh chỉ đơn giản cười nhẹ, rồi cũng ngồi xuống. Nam Cung Nhạc Sơn hệ võ là hành mộc, có lẽ cũng bởi vì vậy mà vô cùng yêu thích cây cảnh, hầu như tất cả các loài cây, dù quý hiếm đến đâu cũng được trồng ít nhất hai cây trong phủ của hắn.
Đặt trên bàn đá là một bàn cờ được làm từ gỗ tùng, mùi hương thoang thoảng vô cùng dễ chịu. Từng quân cờ được khắc vô cùng tỉ mỉ, Hoắc Phong Tinh hài lòng gật đầu, vươn tay làm một động tác mời ý bảo Nam Cung Nhạc Sơn hạ cờ. Đúng lúc này, một gã gia đinh từ bên ngoài bước nhanh vào, thông báo:
- Thiếu gia, lục tiểu thư đến.
- Mau nói muội ấy vào! - Hiển nhiên cũng không tránh khỏi vui mừng cùng ngạc nhiên, Nhạc Sơn lập tức nở nụ cười. Ngay sau đó, một mạt bạch y xuất hiện trước mắt, Nhạc Tuyết một thân y phục không nhiễm chút bụi trần, tóc búi lệch sang bên trái. Dừng trước hai người, cô khẽ gật đầu chào:
- Hoàng thượng, tam ca!
- Nhạc Tuyết, muội tới sao không báo ta trước một tiếng để ta còn sai người đi đón. - Nhạc Sơn ánh mắt ôn nhu, kéo tay Nhạc Tuyết ngồi xuống bên cạnh. Hoắc Phong Tinh ở bên cạnh cũng không chút gì gọi là thắc mắc hay ngại ngùng, trực tiếp đưa cô cốc trà, mắt phượng không an phận mà nhìn cô như muốn 'ăn tươi nuốt sống':
- Tuyết Nhi, lần này đến đây, không phải đặc biệt tới thăm ta chứ?
Nhạc Tuyết nghe xong thì nhướng mày một cái, im lặng không trả lời, thực không hiểu, tại sao dạo này cô toàn gặp phải mấy tên có đầu không có óc vậy. Trước hai huynh muội Cảnh gia không nói, hiện tại lại thêm một tên Hoắc Phong Tinh không biết xấu hổ. Tam ca, tốt nhất huynh bình thường một chút, nếu không, lần sau ta tuyệt đối sẽ phải xem ngày rồi mới dám ra đường.
Đợi một hồi lâu không thấy Nhạc Tuyết đáp, lại có cảm giác cô đang nhìn mình rất kì quái. Hoắc Phong Tinh lúng túng hắng giọng một tiếng, vô cùng thức thời mà ngồi nghiêm túc, thu lại dáng vẻ lưu manh ban nãy. Bên ngoài là một lẽ, kì thực trong nội tâm đang gào thét điên cuồng Nha đầu này tại sao lại không thú vị chút nào. Đồng dạng tỷ muội, Nhạc Sương Nhạc Cầm rõ ràng đang yêu hơn nhiều a.
- Nhạc Tuyết, muội tìm ta có việc sao? - Nam Cung Nhạc Sơn nhìn thấy bộ dạng lúng túng của bằng hữu liền lôi kéo trọng tâm câu chuyện giúp y chữa ngượng.
Nhạc Tuyết nghe thấy thì lập tức lấy từ trong tay áo một phong thư, giao cho Hoắc Phong Tinh đang rầu rĩ một góc:
- Sắp tới thọ thần thái hoàng thái hậu, Thiên quốc phát thiệp mời đến các nước lân bang. - Dừng một chút, đợi y xem qua thư cô mới tiếp tục. - Lần này, tham dự thọ yến không chỉ một số nước giao bang với Thiên quốc, mà hầu như các nước trong Tây Thổ đều được mời tới.
- Hửm, - Hoắc Phong Tinh nghe tới đây lập tức nhíu mày thắc mắc. Từ khi đăng cơ đến nay, Thiên quốc hoàng đế chưa từng ra đại tiệc như vậy. Huống hồ, Mạc Vấn ( Thái hoàng thái hậu Thiên quốc) không phải trước giờ luôn rất giản dị, không thích náo nhiệt, tại sao lần này lại... - Tuyết nhi, muội biết tại sao không?
- Chuyện này ta không rõ. Dù sao, nếu không phải do phụ thân lên tiếng, ta cũng sẽ không nhận cái chức đặc sứ này. Nhưng tốt nhất là huynh nên đề phòng một chút. - Nhạc Tuyết mặt không đổi sắc nói, tựa như việc này nói ra cùng cô không chút liên quan. Đổi lại là nụ cười tựa tiếu phi tiếu của Hoắc Phong Tinh:
- Ai da, ta nói nè Tuyết nhi, hoàng đế Thiên quốc tốt xấu gì cũng là hoàng huynh muội, Mạc Vấn lại là hoàng tổ mẫu của muội. Muội không chỉ tiết lộ tin tức của Thiên quốc, mà lại còn nói với giọng điệu không chút liên quan, thực có phần nhẫn tâm đó nha!
- Hoàng huynh? Hoàng tổ mẫu? Nam Cung Nhạc Tuyết ta, sống người Nam Cung gia, chết là ma Nam Cung gia. Cùng Triệu gia hoàng thất họ một chút không can hệ.
Cô lạnh lùng đáp lại lời nói của y. Khóe môi như có như không kéo lên, đáy mắt lóe lên một tia nguy hiểm khiến hai nam nhân ngồi bên cạnh cô không khỏi rét lạnh. Đừng nói đến cái gì tiểu thư danh môn, Nam Cung Nhạc Tuyết vốn dĩ là một con người vô cùng tàn nhẫn. Mười tuổi được người trên giang hồ xếp vào Thập nhị sát thủ, ra tay độc ác không từ một thủ đoạn, có bao hậu bối đồng thời với cô mà có được địa vị như vậy. Do đó, nếu là bình thường đương nhiên sẽ không sao, nhưng một khi chạm phải nghịch lân của cô, kẻ đó đích xác đã tự đào huyệt chôn mình.
Tất nhiên, cái gì cũng có ngoại lệ. Chính là hai huynh đệ Cảnh Nhật Phong, tuy nhiều lần khiến cho Nhạc Tuyết muốn nổ tung, thế nhưng, chưa lần nào cô đụng tới họ. Về phần lý do tại sao, ngay bản thân Nhạc Tuyết cũng không biết. Tóm lại chính là, đối với Nhật Phong Nhật Linh hai người, Nhạc Tuyết luôn có một cảm xúc vừa quen thuộc, vừa lạ, một thứ cảm xúc dường như đã không còn từ rất lâu.
Tỷ tỷ, sắp đến chưa. Chúng ta nghỉ một lát được không, muội mệt quá!
Nhẫn.
Tuyết nhi, nơi này có quán trọ, ghé vào một lát đi!
Nhẫn, nhẫn,
Tỷ tỷ, muội đói!
Tiếp tục nhẫn.
Tuyết nhi, ta cũng đói a!
Nhẫn,... aaa, ta không nhẫn nữa.
- Hai người đủ chưa hả? - Nhạc Tuyết sau hơn một ngày cực lực nhẫn nại, rốt cuộc không thể tiếp tục mà bùng nổ. Trừng mắt nhìn hai kẻ đang vờ làm như bản thân vô tội, cô nghiến răng, nói ra từng tiếng.
Hai người Nhật Phong, Nhật Linh không những không đáp, ngược lại còn dùng đôi mắt long lanh như con thú bị bỏ rơi nhìn cô. Đáng tiếc, lục tiểu thư trước giờ là người xuống tay không nể tình, dĩ nhiên tuyệt đối sẽ không thỏa hiệp. Cô lạnh lùng:
- Nếu không muốn, hai người có thể không cần theo.
Nói xong, đương nhiên, quay đầu thi triển khinh công lập tức bay đi mất.
------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Hạ quốc, Mộc phủ, thuộc sản nghiệp Nam Cung gia:
- Nhạc Sơn, khanh quả thật có nhã ý nha. Trong phủ lại trồng nhiều cây cảnh như vậy, thực sự rất đẹp. - Người vừa là một nam tử mặc long bào, không ai khác ngoài hoàng đế Hạ quốc - Hoắc Phong Tinh. Mà bên cạnh y, mặc trường sam màu xanh nhạt dĩ nhiên chính là tam thiếu gia Nam Cung gia, Nam Cung Nhạc Sơn.
Hoắc Phong Tinh tại vị đến nay cũng đã gần được mười năm, trong thì nội cung hòa thuận, ngoài thì triều thần yên ắng. Nhìn bề ngoài thì có vẻ đạo mạo, không chút đe dọa, thế nhưng, Hạ Quốc có thể trở thành một trong lục đại cường quốc, vậy thì hoàng đế như y, tuyệt đối không phải hạng tầm thường. Nói một cách khác, Hoắc Phong Tinh hắn chính là có thể hình dung được bằng một câu Lượng tiểu phi quân tử, vô độc bất trượng phu.
Nói đi cũng phải nói lại, Hạ quốc có thể trở nên phồn hoa như vậy một phần là nhờ vào Nam Cung Nhạc Sơn. Năm năm trước, Hoắc Phong Tinh bị người truy sát gặp nạn, may mắn tam thiếu gia hắn đúng lúc đi ngang, rút đao tương trợ. Cũng là kể từ đó, cả hai liền coi nhau như huynh đệ tri kỉ, nếu không phải là cùng ngắm trăng thưởng rượu thì cũng là luận võ đấu cờ.
- Hoàng thượng quá khen, ta cũng chỉ là rảnh rỗi thôi. - Bước vài bước, cả hai tiến đến một bàn đá dưới tàng cây bằng lăng. Nhạc Sơn đưa tay ra động tác mời, Hoắc Phong Tinh chỉ đơn giản cười nhẹ, rồi cũng ngồi xuống. Nam Cung Nhạc Sơn hệ võ là hành mộc, có lẽ cũng bởi vì vậy mà vô cùng yêu thích cây cảnh, hầu như tất cả các loài cây, dù quý hiếm đến đâu cũng được trồng ít nhất hai cây trong phủ của hắn.
Đặt trên bàn đá là một bàn cờ được làm từ gỗ tùng, mùi hương thoang thoảng vô cùng dễ chịu. Từng quân cờ được khắc vô cùng tỉ mỉ, Hoắc Phong Tinh hài lòng gật đầu, vươn tay làm một động tác mời ý bảo Nam Cung Nhạc Sơn hạ cờ. Đúng lúc này, một gã gia đinh từ bên ngoài bước nhanh vào, thông báo:
- Thiếu gia, lục tiểu thư đến.
- Mau nói muội ấy vào! - Hiển nhiên cũng không tránh khỏi vui mừng cùng ngạc nhiên, Nhạc Sơn lập tức nở nụ cười. Ngay sau đó, một mạt bạch y xuất hiện trước mắt, Nhạc Tuyết một thân y phục không nhiễm chút bụi trần, tóc búi lệch sang bên trái. Dừng trước hai người, cô khẽ gật đầu chào:
- Hoàng thượng, tam ca!
- Nhạc Tuyết, muội tới sao không báo ta trước một tiếng để ta còn sai người đi đón. - Nhạc Sơn ánh mắt ôn nhu, kéo tay Nhạc Tuyết ngồi xuống bên cạnh. Hoắc Phong Tinh ở bên cạnh cũng không chút gì gọi là thắc mắc hay ngại ngùng, trực tiếp đưa cô cốc trà, mắt phượng không an phận mà nhìn cô như muốn 'ăn tươi nuốt sống':
- Tuyết Nhi, lần này đến đây, không phải đặc biệt tới thăm ta chứ?
Nhạc Tuyết nghe xong thì nhướng mày một cái, im lặng không trả lời, thực không hiểu, tại sao dạo này cô toàn gặp phải mấy tên có đầu không có óc vậy. Trước hai huynh muội Cảnh gia không nói, hiện tại lại thêm một tên Hoắc Phong Tinh không biết xấu hổ. Tam ca, tốt nhất huynh bình thường một chút, nếu không, lần sau ta tuyệt đối sẽ phải xem ngày rồi mới dám ra đường.
Đợi một hồi lâu không thấy Nhạc Tuyết đáp, lại có cảm giác cô đang nhìn mình rất kì quái. Hoắc Phong Tinh lúng túng hắng giọng một tiếng, vô cùng thức thời mà ngồi nghiêm túc, thu lại dáng vẻ lưu manh ban nãy. Bên ngoài là một lẽ, kì thực trong nội tâm đang gào thét điên cuồng Nha đầu này tại sao lại không thú vị chút nào. Đồng dạng tỷ muội, Nhạc Sương Nhạc Cầm rõ ràng đang yêu hơn nhiều a.
- Nhạc Tuyết, muội tìm ta có việc sao? - Nam Cung Nhạc Sơn nhìn thấy bộ dạng lúng túng của bằng hữu liền lôi kéo trọng tâm câu chuyện giúp y chữa ngượng.
Nhạc Tuyết nghe thấy thì lập tức lấy từ trong tay áo một phong thư, giao cho Hoắc Phong Tinh đang rầu rĩ một góc:
- Sắp tới thọ thần thái hoàng thái hậu, Thiên quốc phát thiệp mời đến các nước lân bang. - Dừng một chút, đợi y xem qua thư cô mới tiếp tục. - Lần này, tham dự thọ yến không chỉ một số nước giao bang với Thiên quốc, mà hầu như các nước trong Tây Thổ đều được mời tới.
- Hửm, - Hoắc Phong Tinh nghe tới đây lập tức nhíu mày thắc mắc. Từ khi đăng cơ đến nay, Thiên quốc hoàng đế chưa từng ra đại tiệc như vậy. Huống hồ, Mạc Vấn ( Thái hoàng thái hậu Thiên quốc) không phải trước giờ luôn rất giản dị, không thích náo nhiệt, tại sao lần này lại... - Tuyết nhi, muội biết tại sao không?
- Chuyện này ta không rõ. Dù sao, nếu không phải do phụ thân lên tiếng, ta cũng sẽ không nhận cái chức đặc sứ này. Nhưng tốt nhất là huynh nên đề phòng một chút. - Nhạc Tuyết mặt không đổi sắc nói, tựa như việc này nói ra cùng cô không chút liên quan. Đổi lại là nụ cười tựa tiếu phi tiếu của Hoắc Phong Tinh:
- Ai da, ta nói nè Tuyết nhi, hoàng đế Thiên quốc tốt xấu gì cũng là hoàng huynh muội, Mạc Vấn lại là hoàng tổ mẫu của muội. Muội không chỉ tiết lộ tin tức của Thiên quốc, mà lại còn nói với giọng điệu không chút liên quan, thực có phần nhẫn tâm đó nha!
- Hoàng huynh? Hoàng tổ mẫu? Nam Cung Nhạc Tuyết ta, sống người Nam Cung gia, chết là ma Nam Cung gia. Cùng Triệu gia hoàng thất họ một chút không can hệ.
Cô lạnh lùng đáp lại lời nói của y. Khóe môi như có như không kéo lên, đáy mắt lóe lên một tia nguy hiểm khiến hai nam nhân ngồi bên cạnh cô không khỏi rét lạnh. Đừng nói đến cái gì tiểu thư danh môn, Nam Cung Nhạc Tuyết vốn dĩ là một con người vô cùng tàn nhẫn. Mười tuổi được người trên giang hồ xếp vào Thập nhị sát thủ, ra tay độc ác không từ một thủ đoạn, có bao hậu bối đồng thời với cô mà có được địa vị như vậy. Do đó, nếu là bình thường đương nhiên sẽ không sao, nhưng một khi chạm phải nghịch lân của cô, kẻ đó đích xác đã tự đào huyệt chôn mình.
Tất nhiên, cái gì cũng có ngoại lệ. Chính là hai huynh đệ Cảnh Nhật Phong, tuy nhiều lần khiến cho Nhạc Tuyết muốn nổ tung, thế nhưng, chưa lần nào cô đụng tới họ. Về phần lý do tại sao, ngay bản thân Nhạc Tuyết cũng không biết. Tóm lại chính là, đối với Nhật Phong Nhật Linh hai người, Nhạc Tuyết luôn có một cảm xúc vừa quen thuộc, vừa lạ, một thứ cảm xúc dường như đã không còn từ rất lâu.
/11
|